Trans: tiêu đề chương này là 우렁각시 (Snail Bride), là câu chuyện cổ tích bên Hàn kể về con ốc sên thầm yêu anh nông dân (???). Nói chung thì các bạn tìm hiểu trên gg nhé chứ trans cũng chịu...
***
Năm cô gái, mỗi người đều có những điểm đặc biệt khác nhau.
Đầu tiên là Arni Duratan, cô gái tóc đỏ mà tôi đã gặp trước đó. Là hậu duệ của gia tộc từng tiêu diệt con rồng, Arnie luôn giữ vị trí đầu bảng trong các bài thi thực hành, cho đến khi Ares xuất hiện.
Tiếp đến là Elise, mái tóc vàng óng cùng với đôi mắt vàng lấp lánh. Tôi không biết gì nhiều về Elise lắm, nhưng cô ta luôn toát lên vẻ đẹp kiêu sa khiến cho những học sinh khác bất giác cảm thấy bị lép vế trước cô.
Sen, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc trắng, xuất thân từ Đội Thanh Trừng. Cô sở hữu tốc độ linh hoạt cao cùng khả năng che giấu sự hiện diện, có lẽ không một ai ở học viện Aeios này có thể vượt qua cô trong lĩnh vực này.
Hayun, cô gái duy nhất tóc ngắn, có thân hình mảnh khảnh và luôn mang theo cây kiếm bên hông. Tôi cũng không biết nhiều về cô ta, nhưng Tana từng nói rằng nếu chỉ xét mỗi kiếm thuật thuần túy, Hayun thậm chí còn mạnh hơn cả Arni.
Cuối cùng là Adriana, với mái tóc thắt bím và đeo kính. Nếu nói Arni là người giỏi nhất về chiến đấu, thì Adriana lại đứng đầu trong lĩnh vực ma pháp.
Một nhóm toàn những cô gái độc đáo và tài năng.
Thế mà, việc dạy bọn họ cách làm bánh pie hóa ra lại khó khăn hơn tôi tưởng nhiều.
“Phải cho thứ này vào đây đúng không?”
“Hình như vẫn còn hơi nhạt. Tôi nghĩ nên cho thêm xíu muối nữa.”
“Tôi đói quá!”
“……”
“Haha, lỗi tui lỗi tui.”
Nhìn đám nhóc này đang làm loạn cả khu bếp lên, tôi quyết định bỏ cuộc. Tôi không thể dạy từng người một được, nếu làm vậy thì mất cả ngày cũng chẳng xong nữa.
Thế là tôi đập mạnh tay xuống bàn, thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Cứ dạy từng người một như thế này sẽ khiến tôi chết vì đột quỵ mất. Nhìn cho kỹ vô, tôi sẽ làm mẫu chỉ một lần thôi, rồi mấy cô tự nhìn lấy mà học theo.”
Có vài tiếng than thở và phản đối vang lên, nhưng tôi phớt lờ tất cả mà bắt tay vào làm bánh pie. Một số người thì cầm sổ ra ghi chép, trong khi số còn lại thì đã bỏ cuộc từ sớm.
“Wow.”
“Cậu ta làm tốt hơn tôi tưởng?”
“Nhìn ngon quá.”
“Mùi thơm thật đấy.”
“Cậu nên mở tiệm bán là vừa rồi á.”
Tôi mỉm cười hài lòng khi nhìn chiếc bánh mới ra lò của mình. Dù đã lâu rồi không làm, tôi vẫn có thể nấu ra nó một cách chính xác và hoàn hảo. Tôi cắt một miếng nhỏ rồi nếm thử, và quả nhiên, nó đúng là hương vị của năm xưa đó.
“Mấy cô ăn thử đi rồi tự nghĩ ra cách làm theo. Còn Sen, lại đây tôi bảo chút.”
“Vâng vâng!”
Trong khi đám kia bắt đầu tranh cãi xem ai sẽ được ăn phần lớn nhất, tôi kéo Sen ra một góc rồi nói nhỏ.
“Vì tôi đã chỉ cô cách làm bánh pie rồi, nên tôi muốn nhờ cô một việc.”
“Hửm?”
Yêu cầu của tôi khá đơn giản. Tuy nhiên, nó có thể khiến người khác cảm thấy khó chịu vì tính đạo đức của nó.
Dù vậy, Sen không những không do dự mà gật đầu đồng ý, cô thậm chí còn tỏ ra phấn khích hơn nữa.
“Nghe có vẻ thú vị đấy! Tui luôn muốn thử làm những việc như thế này mà.”
Ừ thì, đúng là buồn cười khi mình lại đi lo lắng về tiêu chuẩn đạo đức của một đứa trẻ đã lớn lên trong Thanh Trừng Đoàn.
Tôi bày tỏ lòng biết ơn rồi rời khỏi phòng nấu ăn. Đến bây giờ tôi vẫn còn nghe thấy tiếng la hét vui sướng từ bên trong. Đừng nói bọn họ ăn hết bánh của mình mà chưa so sánh với cái họ làm nha?
Lúc này, tôi chợt thấy một nam sinh tóc vàng ở cuối hành lang.
‘Ares?’
Chúng tôi vốn tỏ ra không quen biết nhau khi ở học viện nên tôi định đi ngang qua luôn, nhưng có lẽ vì không có ai xung quanh, cậu ta lại mở lời trước.
“Tớ còn đang tự hỏi không biết mọi người đã đi đâu.”
“……Có chuyện gì không?”
Hình như do tôi nói có phần hơi gay gắt, Ares mỉm cười chua chát rồi đáp lại.
“Xin lỗi nhé. Tớ biết là cậu đang thất vọng về tớ lắm.”
“Không đến mức đó đâu.”
Dù sao bọn tôi cũng chẳng thân thiết gì nhau cả. Nếu mà có người ở gần đây, bọn tôi còn chẳng phải là bạn bè để quan tâm lẫn nhau nữa. Thế nhưng, Ares lại lắc đầu, cho rằng không phải như vậy.
“Tớ thừa nhận mình đã suy nghĩ quá nông cạn. Từ giờ sẽ không có chuyện đó nữa đâu.”
Mặc cho Ares đã xin lỗi, tôi chỉ lắc đầu và thở dài.
“Cậu nên bỏ cái thói gieo rắc niềm hy vọng mơ hồ cho đám con gái kia đi. Mấy con nhỏ đó đều đang cố học nấu ăn để gây ấn tượng cho cậu đấy. Vậy nên đừng xem nó như một cuộc thi nữa, cứ chọn đại một người rồi hẹn hò đi.”
Như vậy thì bọn họ sẽ không cần phải ôm hy vọng viển vông rồi tự làm khổ mình nữa. Ares từ xưa nay rất tinh ý, nên không thể nào cậu ta không nhận thức được những hành động táo bạo và thẳng thắn của họ.
Mỗi người đó đều có sức hấp dẫn riêng, tính cách cũng tốt nữa, vậy thì chỉ cần chọn ra một người rồi hẹn hò là xong.
“……”
Thế nhưng, Ares lại không nói gì cả, và tôi hiểu ngay sự im lặng đó chính là câu trả lời của cậu ta.
Thấy vậy, tôi tặc lưỡi bực bội và bước nhanh qua cậu ta.
“Tên khốn điên khùng.”
Cậu ta không bao giờ bỏ được cái thói quen đó.
Hồi đó tôi cũng rất ngu dốt khi ngưỡng mộ một tên khốn như vậy nữa, cho rằng Ares là một người rất tài giỏi và luôn bám theo cậu ta.
“Cậu đã thay đổi rồi, Daniel.”
Câu nói của Ares vang vọng lửng lơ từ đằng sau, và nó khiến tôi cảm thấy thật khó chịu.
***
“Mei, cậu đang nói đùa ấy hả?”
Trong lúc đám ‘con cá’ của Ares đang vây quanh Daniel, Mei chỉ biết nhìn đám bạn vây quanh mình mà thở dài.
“Tụi bây có biết bác tao đã nói gì không? Bác ấy hỏi rằng liệu tao có sai khiến tụi bây đi đổ tội oan cho hắn ta không đó.”
“Chết tiệt……”
“Này, tao đã bao che cho tụi bây biết bao nhiêu lần rồi. Nói thẳng ra thì chính tụi bây mới là những đứa cần tiền đến nỗi đi gây chuyện với người khác mà.”
“Nhưng đó là do mấy tiền bối khóa trên……”
Một nam sinh lắp bắp định thanh minh, nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Mei lướt qua, cậu ta lập tức ngậm miệng lại.
“Yên tâm đi, lần này chúng ta sẽ chơi đến cùng. Bác tao đã cho phép rồi.”
“Hiệu trưởng sao?”
Cả đám tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ rằng Hiệu trưởng cũng đứng đằng sau chuyện này. Mặt khác, Mei thì đang mỉm cười đắc ý và nói tiếp.
“Nghe nói thằng đó dám bật lại, thậm chí còn lớn tiếng xúc phạm bác tao nữa. Đúng là một tên mọi đen không biết thân biết phận.”
“Bật cả Hiệu trưởng luôn á? Tên đó điên thật rồi!”
Mấy cô bạn đứng bên cạnh Mei cũng hùa theo, bắt đầu chửi rủa Daniel, trong khi đám con trai chỉ biết nhìn nhau, ngại ngùng không dám nói gì.
“Vậy nên tụi bây cứ làm sao cho hắn ta không thể tiếp tục ở học viện là được. Dù gì cũng chỉ là một thằng sắp bị đuổi học thôi. Cứ đập hắn ta một trận đi.”
“Miễn có cậu và Hiệu trưởng đứng ra bảo vệ bọn tôi thì chẳng có gì phải lo cả.”
“Tên đó nhìn cũng ngứa mắt thật. Dạo này hắn ta toàn đi chơi với tụi con gái ấy.”
“Hay là nhờ mấy anh tiền bối khóa trên giúp đỡ luôn nhỉ?”
Cả đám cười rúc rích, bàn bạc về cách để xử lý Daniel. Nhiều ý tưởng thi nhau đề xuất ra, và một kế hoạch đẩy Daniel đến chỗ chết bắt đầu được hình thành.
Tuy nhiên, không một ai trong đám đó biết rằng, ở phía đằng sau bọn họ, có một cô gái đang đứng lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện từ nãy giờ.
Vốn dĩ, cô chỉ muốn lên đây để hít thở không khí trong lành, đồng thời giải tỏa đầu óc bị rối bời vì nhiều thứ xảy ra. Nào ngờ lại gặp phải chuyện này.
Cô bắt đầu thì thầm tên của từng người một trong nhóm của Mei.
“Mei, Jill, Annie, Roman, Ferris, Demarico.”
Đôi mắt của Rin bỗng chốc trở nên trống rỗng.
***
“Lấy đồ uống ra đi.”
“Tớ lỡ để quên ở quán cà phê rồi.”
“……Nhưng mà chúng ta nhất định phải làm ở đây sao?”
Tôi hỏi Tana và Eve đang bày đồ ăn bánh kẹo ra. Cảm thấy có gì đó sai sai nên tôi mới hỏi, nhưng hai người họ lại nhìn tôi như thể tôi mới là thằng kỳ lạ ở đây mà hỏi ngược lại.
“Thế tổ chức ở đâu bây giờ? Chẳng lẽ ở phòng tụi tôi à? Cậu mà còn dính thêm tin đồn bậy bạ nào đó nữa là tôi mặc xác cậu nhé.”
“Nhưng mấy người vào phòng tôi cũng chẳng ổn tí nào cả.”
“Chỉ cần không bị phát hiện thì không sao hết!”
Eve siết chặt nắm tay lại mà nói rất quả quyết. Tôi tự hỏi từ khi nào mà con bé đã trở nên táo bạo như vậy, khiến tôi cảm thấy đôi chút nuối tiếc.
“Cậu biết không? Nếu con trai vào phòng con gái thì sẽ bị hiểu lầm là kẻ biến thái, nhưng nếu con gái vào phòng con trai thì người ta sẽ nghĩ thằng đó đúng là hảo hán.”
“Điên điên vừa vừa thôi mẹ trẻ.”
“Biết làm sao giờ? Cuộc sống mà.”
Tana nhún vai và bật cười. Cảm thấy chút khó chịu, tôi lấy cớ đi lấy đồ uống giùm cho họ rồi nhanh chóng ra ngoài.
Cơ mà, biểu cảm của hai đứa đó đã trở nên tươi sáng hơn nhiều so với hồi còn bị bắt nạt và quấy rối. Dạo gần đây, bọn họ cũng hay đi chung với nhau nữa, trông giống như đã trở thành bạn thân chí cốt rồi vậy.
Khi đang đi xuống tầng hai, tôi bắt gặp một nhóm nam sinh đang đứng chắn ở cầu thang. Tôi tính kêu bọn họ tránh qua một bên, thì chợt nhận ra đây là đám bạn của Mei, và có vẻ như chúng không có ý định cho tôi qua dễ dàng rồi.
‘Bọn chúng bắt đầu hành động rồi à?’
Có vẻ như tôi đã đắc tội với chúng thật rồi.
“Tránh ra.”
Tôi thử xem liệu mình có thể nói chuyện với chúng nó không, nhưng đúng như dự đoán, bọn chúng đứng dậy và chặn đường tôi lại.
“Tụi bây có dám chắc làm chuyện này ở đây không? Có khá nhiều học sinh xung quanh lắm đó.”
Mặc dù ký túc xá hiện tại không đông lắm do có nhiều học sinh tham gia câu lạc bộ hoặc bận theo đuổi sở thích cá nhân, nhưng vẫn có một vài nam sinh nhìn thấy bọn tôi khi đi ngang qua đây.
“Xem kìa, đã yếu mà còn bày đặt ra gió.”
“Haha, buồn cười thật. Không biết nó dựa vào đâu mà lại vênh váo đến vậy.”
“Này thằng nhà quê, có thể ở nhà mày đánh nhau giỏi, nhưng trình độ ở nơi đây khác biệt hoàn toàn đấy, mày biết không?”
“Ngay từ ban đầu đã thấy vô lý khi lại để một tên thường dân mặc chung đồng phục với bọn tao rồi.”
Tôi không biết vì sao bọn chúng lại tự tin đến vậy, nhưng có vẻ như đám này từ lâu đã không ưa gì tôi, một thường dân đã nhảy lớp từ năm 1, năm 2 và lên thẳng lớp năm 3, và giờ là lúc bọn chúng đang định trút hết sự bực tức đó.
“Làm cho xong chuyện đi. Tao còn có việc phải làm nữa.”
Nhiều học sinh khác đã thấy rõ chúng là kẻ gây chuyện với tôi trước. Ngoài ra, trong đám này còn có kẻ từng dính dáng vụ bắt nạt nữa, nên tôi chẳng có lý do gì để nương tay cả.
“Này, đừng đánh mạnh tay quá. Tiền bối Fenil cũng sẽ đến đấy.”
“Tiền bối Fenil á? Chà, thế thì mày xong đời rồi.”
Tôi cũng có nghe qua cái tên Fenil rồi.
Mặc dù chỉ là học sinh năm bốn, nhưng hắn nổi tiếng là một kẻ chuyên gây rối, luôn kéo theo đám côn đồ đi bắt nạt những học sinh khác. Tuy nhiên, hắn lại có thành tích học tập xuất sắc và cũng thuộc một gia đình có địa vị cao, thành ra ngay cả giáo sư cũng không dám đả động gì đến hắn ta cả.
“Sủa ít thôi. Bắt đầu đi.”
Nếu tôi còn chậm trễ thêm một giây phút nào nữa, ai mà biết được Tana và Eve sẽ làm trò gì trong phòng tôi.
***
“Sao chúng ta cứ phải nghe lời đám đàn em hoài vậy trời?”
Một trong đám côn đồ cằn nhằn khó chịu, nhưng khi Fenil liếc mắt lườm hắn, tên đó liền câm nín họng lại và cúi đầu xuống.
“Nói cho cẩn thận. Đây là một cuộc giao dịch. Mei đã nói rằng cô ta sẽ dùng mối quan hệ của Hiệu trưởng để xóa bỏ tất cả hồ sơ ghi chép về những rắc rối tao từng gây ra khi tao tốt nghiệp đấy.”
“Thật á? Thế mà cũng được sao?”
“Tao không biết, nhưng nếu không được thì cũng phải làm cho bằng được.”
Cả đám phá lên tiếng cười và tiến thẳng về phía ký túc xá của học sinh năm ba.
Tuy nhiên, khi thấy có một cô gái tóc đen đang ngồi xổm trước cổng, bọn chúng dừng bước lại mà huýt sáo.
“Ê, con nhỏ kia nhìn ngon phết nhể?”
“Tao từng nghe nói năm ba có nhiều gái xinh lắm.”
“Nhìn con nhỏ vừa ngây thơ lại vừa có dáng chuẩn nữa. Đúng kiểu tao thích luôn á.”
Nghe mấy tên đồng bọn nói, Fenil cũng liếc sang nhìn cô gái đó, và ánh mắt của hai người họ đã chạm nhau.
Suốt 19 năm cuộc đời, Fenil đã gây ra đủ loại chuyện rắc rối. Dù biết rõ bản thân sẽ bị nhiều người chỉ trích, nhưng hắn ta chẳng bao giờ tỏ ra hối hận, ngược lại còn cảm thấy thích thú nữa.
Ấy vậy mà, ngay tại khoảnh khắc này, không biết từ đâu lại có cảnh hoa anh đào rơi trong đôi mắt của kẻ chỉ sống một cuộc đời đầy máu me và tiếng thét này.
‘Cô ấy đẹp quá.’
Đẹp, rất xinh đẹp là đằng khác. Hoàn toàn chuẩn gu của Fenil.
Mặc kệ những lời thô thiển từ đám kia, Fenil chậm rãi tiến lại gần cô ấy, và đúng lúc đó, cô cũng bước về phía hắn.
“Cho em hỏi, anh có phải là tiền bối Fenil không ạ?”
“Hả? Phải. Em biết anh sao?”
Đúng rồi, một người nổi tiếng như mình thì đương nhiên các đàn em biết đến là phải. Không lẽ em ấy biết mình sẽ đến mà đợi sẵn ở đây sao?
Trong đầu của Fenil bắt đầu dấy lên những ảo tưởng về tương lai sau này, và đám bạn đằng sau cũng cổ vũ cho hắn ta.
Tuy nhiên…
Bốp!
Cú đấm của Rin liền giáng thẳng vào mặt Fenil, khiến cho hắn ta chảy xịt máu mũi.
“Con điếm này!”
“Cái đéo gì vậy!”
“Mày đã đụng nhầm người rồi con khốn!”
Nếu Daniel ở đây và nhìn vào ánh mắt của Rin lúc này, cậu chắc chắn sẽ ói ra máu ngay lập tức, đồng thời gửi lời chia buồn đến Fenil và đồng bọn của hắn.
Bởi vì ánh mắt của cô bây giờ rất giống hệt với đôi mắt của Chỉ huy Binh Đoàn Tử Thần, đại thảm họa lục địa mà cậu đã thấy ở kiếp trước.
“……”
Rin lặng lẽ siết chặt nắm tay lại, rồi tiến về phía trước.
***
“……Này.”
“V-Vâng!”
“Tao nghe nói sẽ có một đứa tên Fenil hay Vinyl gì đó đến mà đúng không?”
“Dạ, đúng rồi ạ!”
Đám nam sinh hiện tại đang xếp thành hàng trong hành lang và quỳ gối xuống, tay thì giơ cao lên trời. Còn tôi thì đang ngồi chống cằm trên cầu thang, chờ đợi cái thằng “tiền bối” kia xuất hiện.
Nhưng mãi đến giờ vẫn chưa thấy nó đâu, tôi dần mất đi kiên nhẫn mà hỏi lại lần nữa.
“Thế sao nó vẫn chưa đến?”
“A-Anh ấy sẽ đến ạ.”
“Hả?”
“Em xin lỗi! Em xin lỗi!”
“Haiz…”