“Oh, có tận bốn đội lận à?”
Giáo sư Amanda bất ngờ khi không nghĩ lại có nhiều đội tình nguyện đến vậy, nhưng rồi cô vẫn gọi đại diện của các đội lên đây.
Bản thân tôi cũng ngạc nhiên không kém. Rin và Tana thì tôi có thể hiểu, nhưng tại sao cả Sen và Mei lại muốn tôi vào đội chứ? Và cả hai cũng trông có vẻ không muốn nhường nhịn nhau nữa.
‘Trước hết thì mình cần phải né vào cùng đội với Rin đã.’
Gần đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nguyên nhân Rin trở thành Chỉ huy của Binh Đoàn, và đi đến một giải pháp cuối cùng, đó là giữ cô ấy ở trong tình trạng giống như kiếp trước lâu nhất có thể. Tôi cần phải hiểu tại sao cô ấy lại thay đổi nhiều đến vậy, nên mới cố duy trì hoàn cảnh sao cho giống với kiếp trước, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Nếu như tự bản thân cô ấy trở thành Chỉ huy của Binh Đoàn, hoặc sở hữu một sức mạnh tương tự, tôi sẽ không ngần ngại mà xuống tay giết chết Rin.
‘Đó là lý do mình mới quyết định cắt đứt quan hệ.’
Có thể sự hiện diện của tôi ở học viện sẽ gây ra một vài biến cố khác, nhưng nếu tôi không ở đây thì không thể giám sát Rin được. Trước tình thế mâu thuẫn đó, tôi đã chọn cách cắt đứt quan hệ với hai người bạn thuở nhỏ của mình. Tôi cho rằng học viện sẽ không có thay đổi gì to lớn cả, vì chỉ có thêm mỗi một người là tôi đây thôi.
“……”
Từ nãy đến giờ Rin cứ nhìn chằm chằm về phía bên này. Ánh mắt của cô như thể một con chó săn đã cắn trúng mục tiêu và nhất quyết không nhả ra vậy, khiến tôi cảm thấy có chút áp lực mà bất giác quay đầu đi.
“Em có thể tự chọn đội của mình được không ạ?”
Tôi giơ tay lên hỏi, nhưng giáo sư Amanda lại nhìn tôi với vẻ mặt khó tin.
“Hmm, có thể không nhỉ?”
“……”
Người phụ nữ này đúng là có thói quen trêu chọc người khác mặc cho vẻ ngoài trưởng thành của cô.
“Được rồi, vì chúng ta không còn nhiều thời gian, hãy quyết định qua oẳn tù tì nhé?”
Quả là một cách giải quyết thiếu nghiêm túc mà.
Nhưng Sen lại tỏ ra hào hứng và chìa tay ra ngay, Tana và Mei thì không bận tâm mấy mà cũng sẵn sàng tham gia.
Chỉ riêng mỗi Rin là phản ứng khác hoàn toàn.
“Thưa giáo sư, nếu chúng em chấp nhận trừ thêm điểm thì có thể mang Daniel vào đội được không ạ?”
Lời đề nghị gây sốc của Rin khiến cho mọi người phải bàn tán xì xào. Các thành viên trong đội 2 của cô cũng bỡ ngỡ mà quay sang hỏi, nhưng Rin còn không buồn nhìn vào đồng đội mình, chỉ chăm chăm nhìn giáo sư Amanda.
Trong khi các học sinh khác đều bị khí thế của Rin chèn ép, giáo sư Amanda lại cực kỳ bình tĩnh và lắc đầu.
“Tất nhiên là không rồi. Nhất là khi em còn tự ý hành động mà lại không bàn bạc trước với đồng đội của mình nữa.”
“……”
Đến cuối cùng thì, Rin chỉ biết mím chặt môi lại và miễn cưỡng chìa tay ra. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi theo dõi màn oẳn tù tì đầy căng thẳng giữa bốn cô gái này.
“……”
Và người chiến thắng cuối cùng chính là Mei. Chỉ với một cú ra kéo duy nhất, cô đã đánh bại toàn bộ đối thủ.
Mei vẫn còn ngơ ngác nhìn vào tay mình, như thể không tin nổi mình vừa mới thắng. Sen và Tana tỏ ra tiếc nuối nhưng vẫn nhanh chóng trở về đội của mình, trong khi Rin thì siết chặt tay lại, nhìn tôi một lần cuối rồi mới quay đi.
“Vậy thì Daniel sẽ vào đội 16 nhé. Giờ thì chúng ta sẽ bốc thăm đối thủ, mời đại diện của các đội lên đây.”
Tôi cứ tưởng Mei sẽ lại lên tiếp để bốc thăm, nhưng lần này là một cậu bạn đeo kính đã xung phong lên thay cho cổ.
Phớt lờ đi những ánh mắt kỳ lạ từ đội mình, tôi bước lại gần chỗ Mei.
“Này.”
“V-Vâng?”
“Vâng?”
Tự dưng cô ta sử dụng kính ngữ làm tôi hết hồn, đến cả những người xung quanh cũng thấy bất ngờ mà quay qua nhìn cô.
Mặt của Mei đỏ bừng lên, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hỏi.
“Ừm, tại sao……”
“Tôi mới là người phải hỏi câu đó đấy. Tại sao cô lại muốn tôi vào đội hả?”
“C-Chuyện đó……”
Cô ta đang bị cái gì vậy? Nhìn Mei cứ ngập ngừng mãi không thôi, tôi cau mày lại, tạo áp lực để ép buộc cô ta nói thẳng ra. Thấy thế, Mei gần như sắp khóc đến nơi mà cúi gằm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình và bắt đầu lí nhí.
“Ở… Ở vòng thi đầu tiên, tôi đã gặp phải Elise và bị loại ngay lập tức…… nên tôi đang rất cần điểm.”
“À……”
“V-Với cả ngày hôm qua, tôi và bác tôi……”
Lần này thì Mei không muốn nói gì thêm nữa, nhưng tôi hiểu ý định của cô ta. Nói ngắn gọn thì, với tư cách là người đã chứng kiến khả năng thực sự của mình, cô ta coi tôi là một nhân tố cần thiết để vượt qua kỳ thi bổ sung này.
‘Cũng có lý ấy chứ.’
Mặc cho những biến cố xảy ra hôm qua, cô ta vẫn sẵn sàng bỏ qua tất cả mà chọn tôi chỉ vì điểm số. Thế nên cô mới tỏ ra gượng gạo như vậy khi đưa ra quyết định này.
‘Tốt thôi.’
Nếu kẻ thù của hôm qua là đồng minh của hôm nay, thì chỉ có thể xảy ra khi kẻ đó đã khuất phục trước tôi thôi, và tình huống đó y hệt như bây giờ.
Hiện tại Mei và bác của cô ta, Hiệu trưởng, là những quân cờ mà mình có thể tận dụng ở học viện, nên có thể sẽ khá bất tiện sau này nếu như Mei trượt kỳ thi lần này.
“Dù sao thì tôi cũng đang cần điểm, nên tôi sẽ giành chiến thắng trong bài thi này thôi.”
Kỳ thi lần này không phải đấu vòng loại, mà là các đội sẽ đối đầu trực tiếp với nhau nên số điểm kiếm được sẽ bị giới hạn, nhưng có còn hơn không.
Nghe tôi nói vậy, Mei cuối cùng cũng thả lỏng cơ mặt và khẽ gật đầu. Thật kỳ lạ khi một người vốn hung hăng và dữ tợn như cô ta, lại có thể trở nên ngoan ngoãn như thế này. Các thành viên trong đội cũng bắt đầu nói nhau rằng trông Mei có gì đó lạ lẫm nữa.
Đúng lúc đó, việc rút thăm cũng vừa bắt đầu, nên tôi quay sang nhìn về phía cậu bạn đang đại diện bốc thăm cho đội mình. Khuôn mặt của cậu ta trông rất căng thẳng.
Thể thức rút thăm là các đội sẽ đối đầu với nhau dựa trên màu của chiếc ruy băng. Cậu ta đang cầm một chiếc ruy băng màu vàng, và đội còn lại cầm ruy băng vàng chính là…
“Vậy là đội 1 sẽ đấu với đội 16. Mỗi đội sẽ có 30 phút để làm quen với thể lệ và luyện tập theo đội của mình.”
Giáo sư Amanda tuyên bố dõng dạc.
Đội 1, tức là đội có Ares, Hayun và Eve, một đội có sự chênh lệch sức mạnh rõ rệt.
“Này tên bốn mắt kia!”
Mei, người mới nãy còn rụt rè như một con chuột hamster, bỗng hét lên đầy tức giận rồi lao thẳng tới cậu nam sinh đó, túm lấy tóc cậu và lắc dữ dội.
‘Quả nhiên tính khí của cô ta vẫn không thay đổi mà.’
Mặc kệ tiếng quát tháo ầm ĩ của Mei, cả đội nhanh chóng tập hợp lại ở một góc phòng để bắt đầu bàn về chiến thuật.
“Chúng ta thua chắc rồi.”
Từ từ, đợi đã. Đây méo phải cuộc họp bàn về cách để thắng, mà là bàn về cách để thua sao cho nó nghệ thì đúng hơn. Một cậu bạn hơi mũm mĩm thở dài nói, rồi những người khác cũng gật đầu đồng tình với suy nghĩ đó mà cúi gằm đầu xuống.
“Thua cái gì mà thua! Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà!”
Mei nói đầy vẻ tự tin, nhưng có lẽ bản thân cô cũng chung một suy nghĩ với bọn họ nên không thể phản bác quyết liệt hơn được nữa.
‘Hmm.’
Tôi lặng lẽ quan sát các thành viên trong đội mình, chưa vội tham gia vào cuộc thảo luận. Dù không có gương mặt nào nổi bật đến mức biết tên, nhưng bọn họ cũng không phải thuộc dạng quá yếu kém.
‘Tất cả đều có năng lực ngang nhau, nhưng không có ai thực sự nổi bật cả.’
Về sức mạnh tổng thể thì đội chúng tôi có vẻ chiếm ưu thế hơn. Nếu hình thức thi đấu là một chọi một theo từng lượt, có lẽ đội này sẽ thắng đấy. Dù cho Ares và Hayun có mạnh đến đâu đi nữa, họ cũng chỉ có thể đem về tối đa hai điểm thắng thôi.
Nhưng dĩ nhiên, trận đấu lần này không đơn giản như vậy rồi.
Trò Chơi Vương Quyền.
Một thành viên được chọn làm Vua sẽ đeo dải băng ở cổ tay, và nếu đội bạn giật được băng tay đó thì trận đấu sẽ kết thúc ngay lập tức. Nói một cách khác, chúng ta không cần phải đối đầu trực tiếp với toàn bộ đối thủ.
“Có thể Ares hoặc Hayun sẽ làm Vua chăng?”
Cậu nam sinh đang xoa xoa cái đầu do khi nãy bị Mei túm lấy tóc kia, buông một câu nói cái khiến cho cả đội lại chìm trong bầu không khí nặng nề.
“Mấy người tính ngồi đây thở dài tới bao giờ nữa?”
Cuối cùng thì tôi không nhìn bọn họ nổi nữa mà xen vào.
“Nếu muốn thắng thì phải nghĩ cách chứ, cứ ngồi đây than thở đổ này đổ nọ. Bộ mấy người nghĩ giáo sư sẽ đánh giá tinh thần này thật xuất sắc rồi cho điểm cao chắc?”
“Chính cậu là người đã khiến cả đội bị trừ thêm điểm đấy.”
“Đúng rồi đó, tôi chả hiểu tại sao lại dẫn cậu ta vào đội làm chi nữa.”
Vì nể mặt Mei nên không ai dám trách móc thẳng mặt cô ta, nhưng vẫn có một số người đang ngầm tỏ ra khó chịu mà gây áp lực lên cả tôi lẫn Mei.
“Vậy là mấy người không muốn thắng à?”
“Thắng thắng cái đầu cậu ấy!”
Bắt đầu từ tiếng la mắng của một cô gái, rồi kéo theo những người khác cũng chỉ trích tôi. Họ còn cho rằng kiểu gì cũng sẽ thua, nên không cần phải cố gắng làm gì cho kỳ thi không quan trọng này.
Trước tình cảnh hỗn loạn ấy, tôi chỉ biết thở dài lắc đầu rồi nói.
“Vậy thì Mei sẽ làm Vua. Hai bọn tôi sẽ ra trận, còn lũ ngốc mấy người thì đi kiếm bỏng ngô rồi ngồi đâu đó xem đi.”
“Vâng?”
Mei không nghĩ rằng mình lại được chọn mà ngơ ngác nhìn tôi, nhưng đám học sinh này phản ứng lại bằng cách tiếp tục chửi bới tôi bằng những lời lẽ không mấy dễ chịu.
***
“C-Cậu thật sự muốn làm chuyện này sao?”
“Ờ.”
Một sân đấu trống trải.
Đội 1 thì đứng ở phía đối diện, vừa khởi động vừa thư giãn mà không thèm để ý đến bên đây. Ngạc nhiên hơn nữa là ngay cả Eve cũng đang hòa vào cuộc trò chuyện với Ares và Hayun.
‘Ares là Vua nhỉ?’
Tôi để ý đến chiếc dải băng màu xanh trên cổ tay cậu ta, đồng thời rút thanh kiếm gỗ mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước.
“Hmm, nhẹ hơn mình tưởng.”
So với thanh kiếm tôi từng cầm thì cây này nhẹ hẳn hơn nhiều, nhưng vì đây chỉ là kiếm gỗ để đấu tập nên tôi cũng không mong đợi gì lắm.
Các thành viên trong đội mình vẫn đang liếc nhìn tôi cùng với những lời thì thầm than vãn, dường như đã chấp nhận bỏ cuộc ngay từ đầu. Bởi vì đây chỉ là kỳ thi bổ sung nên thành ra bọn họ chẳng bận tâm đến kết quả mấy.
“Phù……”
Mei đứng ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu vung thử thanh kiếm gỗ của mình. Từ tư thế đứng cho đến động tác vung kiếm, tất cả đều rất lộn xộn không có một chút nền tảng cơ bản nào.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Tôi nhìn Mei với ánh mắt thương hại mà hỏi thẳng thừng. Có lẽ vì cảm thấy xấu hổ, cô ta liền giấu thanh kiếm gỗ ra sau lưng và bắt đầu bào chữa.
“Ờm… Sở trường của tôi là ma pháp, nhưng kỳ thi lần này… lại cấm sử dụng ma pháp.”
“Bỏ kiếm gỗ xuống đi. Đừng làm trò gì khác nữa.”
“Vâng?”
“Tôi sẽ gánh hết mọi chuyện từ đây cho, nên cô chỉ việc đứng núp sau lưng tôi thôi.”
“……”
“Và nếu muốn nói chuyện bình thường thì cứ nói đi. Đừng có trộn lẫn với kính ngữ nữa, nghe khó chịu lắm.”
“V-Vâng…… Ý tôi là… Ừ!”
Vậy là cô ta chọn cách nói bình thường nhỉ? Cũng dễ hiểu thôi, lòng tự trọng cao ngút trời của Mei đâu cho phép cô sử dụng kính ngữ đâu.
“Nhưng mà, cậu có chắc mình lo được mọi chuyện không đấy? Hay là để tôi đi nói chuyện với bọn họ thử nha?”
“Khỏi cần, đám đó sẽ không kiếm được một điểm nào đâu.”
Có người sẵn sàng đứng ra chiến đấu, thế mà bọn họ còn không chịu đặt niềm tin nữa, vậy thì mình cũng chẳng cần phải bận tâm đến họ làm gì. Cả năm giáo sư đều đang theo dõi kỳ thi này, và không ai trong số đó ngu đến nỗi đi cho điểm những kẻ bỏ cuộc sớm đâu.
“Với lại hành động một mình thoải mái hơn nhiều.”
Đúng vậy, không có ai cản trở hay làm phiền đến mình cả. Là một Sherpa luôn lang thang trong Rừng Ma Giới, tôi đã vứt bỏ đi vỏ bọc con người, và lăn lộn như một con ma thú chính hiệu.
Tuy nhiên, đám ma thú trong Rừng Ma Giới sẽ tấn công bất kỳ một ai nếu lãnh thổ của chúng bị xâm phạm, hoặc là khi chúng cảm thấy đói bụng. Và nhiệm vụ của tôi lại là dẫn đường cho những người cần thu thập nguyên liệu hoặc thảo dược từ trong Rừng Ma Giới.
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu có một con ma thú tấn công bất ngờ vào lúc đó? Hiển nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không để cho khách hàng giao chiến với nó, hoặc là để họ bị thương rồi.
Nếu mà ai đó biết số lượng người tôi đã giải cứu khỏi những chiếc răng nanh trong Rừng Ma Giới suốt nhiều năm làm người dẫn đường, thì chắc chắn bọn họ sẽ phải kinh ngạc đến mức ngất xỉu luôn đấy.
“Thế mà bây giờ, mình lại phải bảo vệ một con nhóc khỏi một đám nhóc.”
Tôi phải nói thật, đây là điều khó khăn nhất mà tôi chưa từng trải qua trước giờ, đó là cố gắng kiềm chế phá lên tiếng cười khi ở trong cái tình huống đầy trớ trêu này.