“Mọi người đã vất vả rồi.”
“Mmm.”
Sau khi nghe thông báo kết thúc kỳ thi hôm nay, tôi duỗi thẳng người ra để kéo giãn cơ bắp uể oải. Cũng như họ xem trận đấu của đội mình, tôi cũng buộc phải ngồi xem hết tất cả trận đấu của các đội còn lại, và nó thật sự đuối hơn nhiều so với việc thi đấu nữa.
Trong lúc tôi đang dọn dẹp đống đồ ăn vặt nước uống mà tôi mua từ quán cà phê để ngồi xem thi đấu, một vài đứa nhóc rón rén tiến lại gần tôi.
“Đ-Để em dọn dẹp giúp cho anh ạ.”
“Em có mang theo túi đựng rác đây.”
“……Ờ, được rồi.”
Mặc dù đã đón nhận ý tốt của tụi nó, tôi vẫn cảm thấy có chút lấn cấn đâu đó, kiểu như mình đang bắt nạt đám trẻ con để vòi tiền vậy.
‘Chậc, lẽ ra mình nên tém tém lại một chút.’
Vì thể hiện hơi quá trong kỳ thi, thành ra tôi đã trở thành trung tâm của sự chú ý rồi, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì khác. Nếu tôi trượt bài thi lần này thì nguy cơ cao tôi sẽ bị đuổi học mất.
“Xem đám đó bây giờ đối xử với cậu khác hẳn chưa kìa.”
“T-Thế thì tốt quá nhỉ?”
Tana và Eve, người cũng đang giúp tôi dọn dẹp, đến bắt chuyện với tôi. Ừ thì, ngay cả giáo sư của các lớp cũng đều thay đổi góc nhìn về tôi mà. Tôi có thể nhận ra điều đó thông qua ánh mắt của bọn họ.
“Cô đã từng thấy tôi một mình hạ gục cả đám người của Fenil rồi còn gì? Có gì mà ngạc nhiên chứ?”
“Lần đó khác, lần này khác. Cậu đã đấu lại cả một đội gồm có Ares lẫn Hayun, lại còn phải mang theo cục tạ tên Mei bên người nữa.”
“Nói thật thì… tớ có chút ghen tỵ lắm đấy…”
“Phải rồi nhỉ? Nếu mà có Daniel vào đội thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.”
“K-Không phải, tớ không có ghen tị về chuyện đó…”
Eve giải thích lí nhí, nhưng rồi lại mím chặt môi không nói gì thêm nữa.
Nói chung thì, lịch trình hôm nay chỉ có mỗi bài thi này thôi, nên hiện tại tôi còn dư dả một chút thời gian.
Đang khi phân vân không biết nên làm gì thì đột nhiên, tôi thấy Rin xuất hiện từ đằng sau đám nhóc kia, và đang đi về phía này. Vì chúng tôi ngồi theo lớp của mình, nên chắc hẳn cô ấy đã chờ đợi cơ hội này từ nãy giờ rồi.
“Nè, vì chúng ta vẫn còn khá nhiều thời gian nên là, cậu có muốn xuống phố chơi chút không? Tớ nghe nói có quán tráng miệng mới mở gần đây……”
“Tớ về phòng đây!”
“Hả? Này, cậu đi đâu vậy?!”
“D-Daniel?”
Tôi quay người lại và bỏ chạy ngay lập tức.
Lúc này tôi cần phải hạn chế tiếp xúc với Rin. Chỉ có như vậy thì tôi mới có thể tìm ra nguyên nhân tại sao cô ấy lại trở thành Chỉ huy của Binh Đoàn Tử Thần. Tốt hơn hết là mình không nên xen vào và làm rối loạn dòng chảy sự kiện.
‘Có lẽ Rin chỉ kiên trì như vậy lúc đầu thôi.’
Về sau thì cô ấy chắc chắn sẽ bỏ cuộc, rồi coi tôi là người vô hình thôi.
“Ah, cảm ơn vì ngày hôm nay……!”
“Tránh ra!”
“Kyahh!”
Mei đột nhiên đứng chắn ngang giữa đường, thế là tôi đành phải đẩy cô ấy qua một bên. Tôi có thể nghe thấy tiếng la hét đầy ấm ức của Mei từ phía sau, nhưng tôi phớt lờ chúng hoàn toàn.
“Ôi vãi cả lúa.”
Tôi lén ngó ra đằng sau nhìn thì thấy Rin đang chạy bứt tốc mà đuổi theo tôi. Trái với tôi là người thi lượt đầu tiên, cô ấy là một trong những người thi lượt cuối cùng, vậy mà cô vẫn còn nhiều thể lực đến vậy.
“Đáng sợ quá.”
Đôi mắt vô hồn của cô ấy đang ghim vào người khiến tôi phải rùng mình, lạnh hết cả sống lưng. Đôi mắt đó giống hệt như lúc Rin đang mặc bộ giáp đen ngầu, và đâm thanh kiếm xuyên qua trái tim tôi trong Rừng Ma Giới vậy.
“Ugh…”
Khi hình ảnh đó chợt hiện về, tôi vô thức đưa tay lên để kiểm tra xem có lỗ thủng nào trên ngực mình không.
Vừa đến khu ký túc xá, tôi nhảy cao ba bốn bậc cầu thang cùng một lúc, lao thẳng vào phòng mình rồi đóng rầm cửa lại. Từ bên ngoài, tiếng bước chân của Rin vang vọng trong hành lang đang ngày càng tiến lại gần đây.
“…….”
Cô ấy đang đứng ngay trước cửa.
Tôi nín thở lại, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán xuống. Chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân của cô từ từ rời đi, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm giác như Rin lúc này đã khác hẳn so với Rin mình từng biết.”
Trong ký ức tiền kiếp của tôi, Rin là một cô gái dịu dàng, thân thiện, và luôn nở nụ cười hiền hậu trên môi. Cô ấy luôn đối xử tốt với một kẻ nhát cấy như tôi, nên tôi dần có cảm tình với cô ấy như một lẽ tự nhiên.
Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy cô ấy như bị ám ảnh bởi thứ gì đó, và luôn bám lấy tôi một cách thất thường. Tại sao lúc đó tôi không nhận ra điều này chứ?
“Rốt cuộc mình phải làm sao đây?”
Vừa suy nghĩ, tôi vừa thả mình xuống giường, rồi quyết định chợp mắt một chút. Điều tôi không ngờ đến là mình lại ngủ say hơn tưởng tượng, vì khi tôi tỉnh dậy thì đã 6 tiếng trôi qua rồi.
“Ugh…”
Trời thì đã tối sầm, còn bụng mình thì đói cồn cào lên, mà giờ này thì nhà ăn chắc đã đóng cửa rồi. Nếu muốn ăn tối, tôi chỉ còn cách ghé qua quán cà phê để lót dạ cái gì đó.
‘Nhưng mình lười ra ngoài ăn quá.’
Nên tôi suy nghĩ đến chuyện tự nấu ăn ở nhà, rồi chợt nhận ra mình lại không có nguyên liệu mới đau chứ.
Kết quả là, tôi vẫn đành phải ra ngoài ăn tối.
Khi sắp sửa mở cửa phòng ra, tôi khựng người lại vì nghĩ rằng Rin có thể đang mai phục ở bên ngoài, nhưng may mắn thay là không có.
“Mình thèm ăn món gì có nước quá. Chắc vẫn còn vài quán nào đó mở cửa mà nhỉ?”
Nếu không còn chỗ nào mở thì tôi có thể ghé qua quán rượu, rồi gọi món súp hầm nóng như một món ăn đi kèm.
Đang đi trên đường, tôi bắt gặp một cô gái tóc ngắn màu đen tuyền đang vung kiếm giữa sân tập luyện.
“Hayun?”
Đó là Hayun, người đã thua tôi trong bài thi thực hành hôm nay. Trông cô ấy có vẻ đang đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng cánh tay thì vẫn không ngừng vung kiếm liên tục.
“Rốt cuộc cô ấy đang tập luyện hay đang trầm tư vậy?”
Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, tôi vẫn nghĩ rằng luyện tập kiểu như này sẽ chẳng mang lại hiệu quả gì cho cô ấy cả, chưa kể còn với một cơ thể rã rời đã lao lực không ngừng nghỉ đó nữa.
“Nhưng càng nhìn thì mình lại càng thấy thú vị.”
Dù động tác không được dứt khoát cho lắm, nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy hiếu kỳ mà tiến lại gần hơn để quan sát, và rồi tôi mới phát hiện ra nguyên nhân vì sao.
Là kiếm thuật!
Đây không phải là kiếm thuật của kỵ sĩ phương Tây tôi biết, mà nó là kiếm thuật của những võ sĩ đến từ phương Đông. Dù là ở Khu Rừng Ma Giới, tôi cũng chưa từng thấy ai sử dụng kiếm pháp này bao giờ cả, thế nên tôi mới cảm thấy bị lôi cuốn như vậy.
‘Nhất là khi cô còn vung thanh kiếm mỏng manh đó nữa.’
Một thanh kiếm chú trọng vào việc cắt chém chứ không phải đâm. Tôi từng nghe nói nó được gọi là “katana”, và quả thực nó có một sức hấp dẫn riêng biệt.
Một phần trong tôi muốn thử học cách sử dụng nó. Tất nhiên là tôi sẽ không thay đổi phong cách chiến đấu của mình hiện tại, mà chỉ tò mò xem liệu kiếm pháp tựa như một điệu múa này có thật sự hữu dụng trong thực chiến không.
“Tập luyện chăm chỉ thế?”
Nếu là tôi của ngày xưa, thì việc bắt chuyện với một nữ sinh đang ở một mình giữa đêm khuya này có lẽ chẳng khác gì màn tra tấn cả, nhưng giờ thì khác rồi.
Nếu phải diễn tả ra thì, tôi có cảm giác như mình là một ông chú nào đó thấy bọn trẻ đang luyện tập, đến chỗ tụi nó và nói rằng: “Ồ, cháu không nên làm như vậy đâu!” với vẻ mặt tỏ ra hiểu biết.
Dù gì thì chúng nó cũng chỉ là trẻ con thôi, nên tôi không cần phải ngại ngùng làm gì.
“Daniel…… McClain.”
Chưa kể tôi còn từng dạy cô ấy cách làm bánh pie yêu thích cho Ares mà, nên tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ không kháng cự gì mình đâu.
Thế mà…
“……”
“Huh?!”
Những giọt nước mắt bỗng nhiên lăn dài trên khuôn mặt vô cảm của Hayun.
***
Đây là một cô gái cực kỳ bất hạnh.
Cả cha lẫn mẹ cô đều đã mất sớm. Nhiều người nói đó là một vụ tai nạn, nhưng cô tin rằng đó lại là một vụ ám sát bởi chính bác trai của mình dàn dựng trong cuộc tranh giành quyền lực.
Tất cả những gì còn sót lại cho cô là một người bác luôn tìm cách lợi dụng cô như một công cụ hữu ích, và một cuốn sách về kiếm thuật phương Đông mà mẹ cô đã để lại như một bảo vật gia truyền.
May mắn thay, cô gái ấy lại có tài năng thiên phú về kiếm thuật. Gia tộc đã nhận ra điều đó nên đã đưa cô đến học viện Aeios để trau dồi kỹ năng, đồng thời ra lệnh cho cô phải gây ấn tượng với con cháu quý tộc khác.
Điều này cô có thể hiểu.
Tốt thôi.
Cô quyết định sẽ sử dụng kiếm thuật này, thứ vũ khí duy nhất để giúp cô sống sót trong gia tộc đó, để thiết lập các mối quan hệ, xây dựng sức mạnh, và tìm ra sự thật về cái chết của cha mẹ mình.
Cô vẫn luôn đều đặn gửi báo cáo hằng ngày. Nhưng rồi một ngày nọ, bác trai của cô đã đưa ra một câu hỏi kỳ lạ.
“Mày có biết một thằng nhóc tên Ares không?”
Tất nhiên là cô biết.
Đó là một nam sinh năm ba mới chuyển vào, sở hữu mái tóc vàng cùng với ngoại hình điển trai. Cậu cũng học lớp B giống như cô, vậy nên việc cậu ta đã đánh bại được Arni Duratan, người mà cô luôn thua trong mọi trận đấu, là một điều cực kỳ ấn tượng.
Cô cũng mong rằng một ngày nào đó mình có thể giao lưu kiếm thuật với cậu ta.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp thắc mắc tại sao một kẻ vốn chỉ quan tâm đến huyết thống và gia tộc lại hỏi về một thường dân như Ares, ông đã nói trước với một nụ cười ranh mãnh.
“Hãy biến thằng nhóc đó thành của mày đi.”
Trong một khoảnh khắc, cô cảm giác như mình vừa bị nguyên cây búa bổ vào đầu vậy. Ông ta nói cái gì vậy? Cô tự hỏi, nhưng ông ta tiếp tục chửi mắng Hayun đầy gắt gỏng.
“Dùng kiếm thuật mà mày luôn tự hào, hoặc dùng khuôn mặt của mày để quyến rũ nó đi, thậm chí là hiến dâng cả thể xác yếu đuối của mày luôn cũng được. Bằng mọi giá, phải mang thằng nhóc đó về đây cho tao.”
“Sao không thử dựa vào thứ dòng máu thấp kém của mày đấy? Giống như cách mà mẹ mày đã quyến rũ em trai tao vậy.”
Báo cáo định kỳ kết thúc bằng những lời sỉ vả. Mang theo sự nhục nhã ấy, Hayun đành phải miễn cưỡng tiếp cận Ares theo yêu cầu của bác mình.
Thật nực cười.
Nhìn những cô gái xinh đẹp vây quanh Ares, cô cảm thấy bản thân thật thảm hại đến mức muốn rơi nước mắt.
Rốt cuộc cô đã làm gì sai chứ?
“Dạo gần đây kiếm thuật của cô bị mai một rồi đấy.”
Cô bị chỉ trích bởi Arni Duratan, đối thủ cạnh tranh của cô. Và hôm nay, cô lại thua nhục nhã trong kỳ thi thực hành lần hai mà không phát huy hết khả năng của mình.
Sau bài thi, cô đã ở lại tập luyện cho đến khi trời tối để kiềm chế những cảm xúc rối bời. Nhưng dù có vung kiếm bao lâu đi nữa, gánh nặng đè lên vai của một cô gái 18 tuổi không hề nhẹ đi, và cảm xúc trong lòng cô ngày càng trở nên hỗn loạn hơn.
“Tập luyện chăm chỉ thế?”
Có lẽ chính vì vậy.
“Daniel…… McClain.”
Những cảm xúc mà cô luôn cố gắng kiềm chế bấy lâu nay, cuối cùng cũng tuôn trào chỉ vì một cú va chạm nhỏ.