“Ông đang nói cái gì vậy!”
“Hiệu trưởng, ông không nghĩ mình đang mắc phải sai lầm hả?”
“Chuyện này thật lố bịch mà.”
Trước những lời gắt gỏng của vô số quý tộc đang hiện diện trên màn hình được kết nối bằng ma pháp, Hiệu trưởng vẫn giữ gương mặt kiên quyết và trả lời.
“Chúng tôi đã xác nhận xong hết rồi. Cậu Fenil Laeros và 14 học sinh khác đã tự tìm đến và tấn công học sinh Daniel McClain trước.”
“Một tên thường dân đã đánh con trai ta đấy!”
Tiếng đập bàn đến từ Fenilman Laeros vang dội khắp căn phòng, nhưng gương mặt của Hiệu trưởng vẫn không biến sắc.
“Vậy thì ngài nên cảm thấy hổ thẹn đi. Con trai của ngài, mệnh danh là ‘Cá Mập Xanh của phương Tây’, dẫn theo một nhóm người để đánh hội đồng một thường dân năm ba, và vẫn thất bại một cách thảm hại.”
“Hiệu trưởng!!!”
Nếu Fenilman Laeros thực sự đứng ở ngay trước mặt, có lẽ hắn đã cầm lấy cây thương đáng tự hào của hắn và lao thẳng vào Hiệu trưởng rồi. Chỉ là sự hiện diện qua màn hình thôi mà đã đáng sợ đến mức cảm thấy mạng sống của mình đang bị đe dọa. Thế nhưng, Hiệu trưởng vẫn không hề chùn bước.
Không, chính xác hơn là ông không thể.
‘Tôi cũng đâu có muốn làm chuyện này quái đâu!’
Nào ai có biết được rằng, chính Hiệu trưởng là người đang thầm gào thét lên trong đau khổ và tuyệt vọng hơn bất kỳ ai khác. Nhưng biết làm sao bây giờ? Dù cho có bị tổn thất đến mấy đi chăng nữa, ông vẫn phải giữ vững vị trí của mình!
‘Chính con trai ngu ngốc của ngài, cùng đám ngu ngốc kia đã gây ra rắc rối này, để rồi tôi cũng bị vạ lây theo thì có!’
Thế nên đây chính là hành động cắt đuôi, bởi vì thằng nhóc láo toét đó đang nắm giữ điểm yếu của ông mất rồi.
‘Nếu chẳng may nó thực sự đến tai của học viện Palace……’
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy kinh hãi rồi.
Hiệu trưởng của học viện Palace chắc chắn sẽ biến chuyện này thành chủ đề công khai. Nếu điều đó xảy ra, vị trí hiệu trưởng của ông sẽ bị thu hồi ngay lập tức, kéo theo đó là một loạt kiện tụng chồng chất cùng với khoản nợ khổng lồ. Ngoài ra còn có thể bị gia tộc trục xuất, và trở thành một kẻ lang thang nghèo kiết xác nữa.
So với viễn cảnh tương lai đó, thì việc bị một vài quý tộc ghét bỏ vẫn còn tốt chán.
“Sẽ không có bất kỳ thay đổi nào về phán quyết này cả. Fenil Laeros và 14 học sinh khác sẽ bị đình chỉ học trong một tháng.”
Giọng của Hiệu trưởng trở nên gấp gáp hơn, vì ông muốn kết thúc cuộc gọi này càng nhanh càng tốt.
“Chúng tôi đã nhận được rất nhiều báo cáo từ các học sinh về những hành vi tệ hại và trái quy định của nhóm học sinh này rồi. Lẽ ra phải bị đuổi học ngay lập tức, nhưng chúng tôi quyết định chọn cách đình chỉ để cho các em ấy cơ hội sửa sai trong vòng một tháng.”
“Ông điên thật rồi!”
“Mong rằng các em ấy sẽ có những lựa chọn sáng suốt hơn sau này.”
Bên kia màn hình vẫn còn vọng lại tiếng chửi rủa của các quý tộc, nhưng Hiệu trưởng đã nhanh chóng ngắt kết nối, rồi hắt ra tiếng thở dài nặng trĩu.
‘Điên cả người thật chứ.’
Thực ra ngoại trừ gia tộc Laeros ra thì mấy gia tộc khác đều không có gì đáng lo cả, nhưng những tin đồn này vẫn sẽ lan truyền từ miệng này sang miệng khác khiến ông không khỏi lo lắng.
‘Biết làm sao bây giờ?’
Trước mắt, ông chỉ có thể cố gắng bảo vệ những gì có thể thôi.
“Ngài Hiệu trưởng thật sự rất tuyệt vời ạ!”
“……Tôi đã rất ấn tượng đấy ạ.”
“Hả?”
Hai vị giáo sư đã giúp kết nối ma pháp truyền tin vừa rồi quay sang nói với Hiệu trưởng.
“Tôi không ngờ ngài lại mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí ngay cả với nhà Laeros. Ngài thật sự rất đáng ngưỡng mộ đấy ạ.”
“Có vẻ tôi đã hiểu lầm Hiệu trưởng rồi ạ. Ngài không chỉ đưa ra hình phạt nghiêm khắc, mà còn cho các học sinh cơ hội để thay đổi nữa. Ngài quả là một nhà giáo đích thực.”
“O-Oh, ta hiểu rồi.”
Mấy người này đang hiểu lầm cái gì vậy? Hiệu trưởng thở dài rồi nhìn ra cửa sổ, nơi các học sinh năm ba đang tham gia kỳ thi thực hành lần hai. Ông liền phát hiện ra Daniel McClain đang một mình đối phó nhiều học sinh khác để bảo vệ cho Mei.
‘Hôm qua thì gây ra đủ chuyện, vậy mà hôm nay lại bảo vệ nó à?’
Giá như thằng nhóc đó trượt kỳ thi lần này, rồi bị đuổi học vì không đủ điểm chuẩn thì tốt biết bao!
“Khoan đã, nó đã không tham gia kỳ thi đầu tiên rồi, nên nếu nó trượt kỳ thi lần thứ hai này thì……”
Tuy nhiên, sau khi quan sát từng chuyển động của Daniel, Hiệu trưởng chỉ biết chép miệng, ngả lưng vào chiếc ghế mềm mại rồi nhấp một ngụm trà.
“Không thể nào.”
Làm gì có chuyện thằng nhóc đó rớt được chứ? Thà nói rằng nó không chỉ rớt môn mà còn đạt điểm tối đa thì nghe thực tế hơn nhiều.
“Shh, bình tĩnh nào. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Ugh…”
Hiệu trưởng khẽ rùng mình, cảm thấy thật khó tin khi sự áp đảo tuyệt đối đó lại đến từ một chàng trai 18 tuổi, rồi sau đó tiếp tục công việc của mình.
***
“Kyahh!”
“……”
“Uwahh!”
“Cô có thể im lặng chút được không?”
“Không! Không được đâu!”
Mei mếu máo bám chặt đuôi áo tôi khi thấy đám học sinh lao tới. Đúng là tôi có bảo cô ta núp ở sau lưng, cơ mà thế này thì hơi phiền thật.
Lúc này, một tên học sinh lao tới. Tôi liền dùng kiếm gỗ đánh mạnh vào sau gáy khiến cậu ta nôn khan và ngã lăn xuống đất.
‘Ấy chết mợ.’
Do thói quen từ kiếp trước nên tôi lỡ tay đánh vào chỗ hiểm theo bản năng.
“Xin lỗi nhé.”
Tôi nói ngắn gọn, tự nhủ bản thân nên chú ý hơn nữa, rồi quay qua xử lý nốt đám còn lại. Thế nhưng, bọn họ không hề xông lên, thay vào đó lại lùi về sau mà bao vây xung quanh bọn tôi, rồi mới bắt đầu tấn công từ bốn phía.
“Để xem mày chặn hết bọn tao như thế nào?”
“Kết thúc rồi!”
“Đừng có mà kiêu ngạo!”
“Gahhh!”
Quả thực, đây không phải là một chiến thuật tồi. Dù gì thì tôi cũng chỉ là một con người bình thường thôi, nên không thể chặn đòn ở mọi hướng cùng lúc được.
“Này, cúi xuống đi.”
“Huh?”
Chưa kịp để Mei phản ứng, tôi đã đè đầu cô ấy xuống, sử dụng tấm lưng làm điểm tựa mà dùng một tay nâng cả người lên không trung.
‘Trước tiên trước.’
Bọn chúng đều lao tới thật đúng lúc. Tôi tung một cú đá vào mặt tên nam sinh đang lao đến Mei từ phía sau, trong khi tay còn lại cầm kiếm gỗ mà hạ gục luôn gã đứng bên phải.
“Haha, bắt được rồi……!”
Hai tên còn lại thì không nhắm đến tôi, mà chúng đang nhắm tới chiếc băng trên cổ tay Mei mà vươn tay ra.
“Mơ đi mấy nhóc.”
Với bàn tay vẫn còn đặt trên lưng Mei, tôi nắm lấy áo cardigan của cô rồi ném mạnh sang một bên.
“Hyahh!”
Mei ngã lăn lộn nhiều vòng trên sân, lại còn phát ra một âm thanh đáng xấu hổ. Hai tên kia thì trở nên bối rối khi thấy cô đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của chúng.
“Hai người trông có vẻ hợp đôi đấy.”
Tôi nhẹ nhàng đáp xuống đất, rồi nắm lấy đầu của hai tên đó mà đập vào nhau. Bọn chúng liền bất tỉnh ngay sau đó, để lại một cục u lớn trên đầu mình.
“Oi! Sao cậu lại làm thế với tôi hả?”
“Thì tôi vừa mới bảo vệ cô rồi còn gì.”
Dĩ nhiên, tôi sẽ không đối xử với khách hàng như vậy bao giờ cả, mà sẽ tự chịu đòn thay cho họ. Nhưng đây không phải Rừng Ma Giới, và Mei cũng chẳng phải là khách hàng của tôi. Vì thế tôi không cần phải làm vậy, thay vào đó để Mei chịu đòn giùm cho mình, và có vẻ như cách này cũng hiệu quả phết chứ đùa.
“Cứ coi đó là teamwork đi.”
“Teamwork cái con khỉ ấy!”
Mei tỏ ra hờn dỗi mà phủi phủi bụi đất dính trên quần áo mình.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng xì xào của đám đông đang theo dõi trận thi đấu. Có lẽ không ai nghĩ tôi lại múa hay đến vậy, nên một số lời kinh ngạc được thốt lên.
“Wow, cậu ta rốt cuộc là ai vậy?”
“Nãy cậu có thấy cách cậu ta di chuyển không?”
“Không phải tự dưng cậu ta lại chơi chung với Ares và Rin đâu.”
Ngay cả những thành viên trong đội, vốn đang ngồi nhìn từ xa, cũng lặng lẽ đứng dậy.
“N-Này, tôi có thể giúp được gì cho cậu không?”
“Phải rồi! Lúc nãy bọn tôi có hơi quá đáng……”
“Xin lỗi nhé!”
Nhìn đám đó bây giờ mới ló mặt ra giúp chỉ để kiếm chút điểm, tôi định lên tiếng để chặn họng bọn nó lại, nhưng chưa kịp nói gì thì một nữ sinh có chuyên môn trong chuyện này đã khoanh tay lại và hét lên trước đó.
“Đ*t mọe chúng mày!”
Một tiếng chửi thề quát lớn lên. Mei giơ ngón giữa ra, chẳng buồn che giấu bản chất thật của mình mà xả hết toàn bộ bực dọc trong người.
“Nghĩ mình là ai mà dám thò cái mặt ra đây hả lũ khốn! Đã bỏ mặc tụi này rồi mà giờ thấy sắp thắng thì lại bò đến như mấy con lợn đói rã họng ấy!”
“……”
“Cút ra ngoài! Éo có điểm nào chừa lại cho chúng mày đâu! Tự tao và Daniel sẽ lo hết, còn tụi mày thì tự cắn nhau mà sống đi, lũ chó cảnh!”
Trước lời lẽ cay nghiệt và khí thế mạnh mẽ của Mei, đám học sinh đó buộc phải lùi lại trong bộ dạng xấu hổ.
Cô nàng hừ một tiếng, hất nhẹ mái tóc ngắn nâu đỏ của mình rồi bước đi chững chạc đến chỗ tôi. Dáng vẻ của cô lúc nãy trông giống như một con mèo đầy kiêu hãnh, nhưng khi hỏi tôi cô ấy có làm tốt không với ánh mắt lấp lánh, thì cô trông giống như một con cún ngây ngô vậy, khiến tôi không khỏi bật cười.
“Tôi mới là người gánh tem mà, sao tự dưng cô lại tức giận dữ vậy?”
“T-Thì… cứ coi đó là teamwork đi!”
Mặt Mei đỏ bừng lên mà lúng túng giải thích.
Đúng lúc đó, tôi cảm nhận có một thanh kiếm đang lao vào đây. Nhưng đòn đánh đó không nhắm vào Mei, mà nó nhắm thẳng vào đầu tôi, cùng với luồng sát khí tỏa ra đột ngột và tốc độ không thể xem thường.
Cách!
Âm thanh đặc trưng của hai kiếm gỗ khi va vào nhau vang lên, và người vừa xuất hiện chính là Hayun, cô gái với mái tóc đen ngắn.
“……!”
Hayun nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Có vẻ cô không ngờ rằng đòn tấn công bất ngờ ấy lại bị chặn đứng dễ dàng như vậy, nên nhanh chóng lùi lại để tạo khoảng cách an toàn.
“Hmm.”
Cô ấy quả thực là một đối thủ xuất sắc. Kiếm thuật của cô thậm chí còn vượt xa cả Arni Durata một bậc nữa.
Nhưng mà…
‘Có gì đó lạ lắm.’
Không rõ cô ấy đang đùa giỡn hay tâm trí để đâu đó, hoặc cũng có thể cô ấy đang bị ốm chăng, mà sao tôi có cảm giác như đòn đánh của Hayun lại thiếu sự quyết tâm kiểu gì ấy?
Sau đó chúng tôi trao đổi thêm vài chiêu thức nữa, và cảm giác mơ hồ ấy càng trở nên rõ rệt hơn.
“Nếu cứ như vậy thì cô sẽ không thắng nổi đâu.”
Vì thấy kiếm thuật của cô ấy khá đặc biệt và thú vị nên tôi mới đưa ra một lời khuyên chân thành, nhưng hình như Hayun lại hiểu lầm tôi đang khiêu khích cổ. Trận đấu này cấm sử dụng mana, nhưng tôi cảm nhận có một luồng khí kỳ lạ nào đó toát ra từ cô ấy.
‘Không, đây không phải là mana.’
Là sát khí.
Nhìn cách Hayun đang vào tư thế chiến đấu, trông cô ấy có vẻ như muốn kết liễu tôi vậy.
“Aaaaa!”
Hayun liền lao thẳng về phía trước. Tuy nhiên, tiếng hét của cô thì lại nghe giống như hoảng loạn hơn là tiếng hô khí thế.
“Chậc.”
Tôi khẽ tặc lưỡi, rồi nhẹ nhàng vung kiếm, khiến cho kiếm của cô văng lên trời, xoay nhiều vòng trước khi rớt xuống đất.
“……!”
“Thật đáng thất vọng mà.”
Cùng lúc đó, tôi quay người lại mà kéo Mei về phía mình. Mei, người vẫn đang đờ đẫn theo dõi trận đấu, thốt lên một tiếng kêu kỳ lạ và ngã vào vòng tay tôi.
“Sao cậu biết?!”
Từ phía sau, Ares đã vòng ra sau lưng Mei để cố cướp lấy chiếc băng trên cổ tay cô nhưng không thành.
Cả Ares và Hayun, hai người mạnh nhất của đội 1 đều hành động cùng nhau. Thế mà kế hoạch của họ đã thất bại toàn tập, khiến cho đám đông phải trầm trồ kinh ngạc.
Còn tôi thì thầm mỉm cười trong đầu.
“Con mồi đã tự dâng đến miệng rồi.”
“Hayun! Bình tĩnh lại và cầm kiếm lên đi! Hai đứa mình là đủ rồi!”
“Hơ… H-Hiểu rồi!”
Hayun bừng tỉnh trở lại và định nhặt cây kiếm của mình lên. Tuy nhiên…
“Đứng yên đó.”
Tôi nói, đồng thời tỏa ra một chút khí tức khi còn là Sherpa. Giống như lúc tôi đã chế ngự được Mei và Hiệu trưởng, Hayun lập tức khựng người lại, cơ thể cứng đờ ra mà trợn mắt nhìn tôi.
“Híc……”
Cả Mei cũng đang run rẩy sợ hãi trong vòng tay tôi, như thể cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào hôm đó, nhưng tôi chưa thể thả cô ấy ra lúc này được.
Đoạn, kiếm của Ares liền bay thẳng tới chỗ tôi.
Cách!
Thanh kiếm gỗ của hai bên va chạm nhau. Bởi vì đang giữ Mei bên người nên tôi không giữ vững được tư thế, thành ra đang bị đẩy lùi một chút, và Ares đã không bỏ lỡ cơ hội đó mà tiếp tục tấn công.
“……”
“……”
Cả hai chúng tôi đều không mở miệng nói một lời nào, chỉ âm thầm tập trung đỡ đòn đánh của đối phương. Nhưng rồi…
Rắc!
Thanh kiếm gỗ đã theo tôi chiến đấu suốt thời gian qua đã bị gãy ra làm đôi. Nhận ra đây là thời cơ chín muồi, Ares lập tức lao vào tấn công.
“Hừm.”
Tuy nhiên, tôi liền tung một cước vào bụng của cậu ta. Biết trước thanh kiếm này sắp gãy nên tôi cố tình đánh làm sao cho nó gãy đúng thời điểm, khiến cho Ares tưởng rằng mình đã lợi dụng được sơ hở của tôi.
“Ugh!”
Ares, người vừa mới làm vẻ mặt đắc thắng, giờ lại đang nhăn mặt rên rỉ trong đau đớn rồi ngã gục xuống.
“T-Trúng này!”
Từ phía sau, Eve bất ngờ tiến lại gần và dùng thanh kiếm gỗ đánh vào đầu tôi. Có lẽ cô ấy muốn làm điều gì đó để giúp cho đội mình, nên tôi quyết định nhắm mắt làm ngơ.
“Aydaaa…”
Tôi giả vờ bị thương rồi ngã xuống, tiện thể xin luôn cái dải băng trên cổ tay Ares.
trans: no joke bô ẻm nói vậy thật á <(")