“Vậy là…… Khoan đã, cậu vừa nói cái gì cơ?”
Trong văn phòng Hiệu trưởng.
Tôi hiện đang ngồi trên ghế của Hiệu trưởng, xoay cây bút trên tay mà sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, thì bỗng dưng Hiệu trưởng lên tiếng hỏi.
“Huh? Tôi đã nói gì đâu?”
“Cậu vừa nói sẽ đi theo dõi ai đó mà?”
“À, có vẻ như tôi lỡ nói ra suy nghĩ của mình rồi.”
“Cậu muốn làm vậy thật à?!”
Trước vẻ mặt bàng hoàng của Hiệu trưởng, tôi khẽ ho khan vài tiếng rồi từ từ đứng dậy. Dù sao thì, nếu suy nghĩ của tôi đã lỡ thành lời rồi thì chắc ông ta cũng phần nào hiểu được yêu cầu của tôi.
“Hãy theo dõi Rin của lớp A năm ba.”
“……”
“Không cần phải biết những chi tiết nhỏ nhặt đâu, chỉ cần nắm rõ cô ấy đi đâu sau giờ học là được. Ngoài ra thì tôi cũng không cần điểm số, nhưng tôi muốn biết về trình độ kiếm thuật và ma pháp của cô ấy.”
Tôi lấy tờ giấy ghi âm ra mà đưa cho Hiệu trưởng, và ông ta nhìn lại tôi bằng ánh mắt khó hiểu, như thể đang tự hỏi rằng tại sao tôi lại làm như vậy.
“Cầm lấy này. Tôi sẽ không làm khó ông nữa, nên xin hãy giúp tôi.”
Tất nhiên là tôi có lưu một bản sao khác rồi, nhưng đây là cách tôi thể hiện lòng thành ý của mình.
Hiệu trưởng có hơi chần chừ, nhưng rồi ông vẫn nhanh chóng giật lấy tờ giấy từ tay tôi. Vì nó mà ông đã gây xích mích với gia tộc Laeros, nên tôi có chút lo ngại về phản ứng của ông ta khi lắng nghe những yêu cầu của tôi.
“Thôi được rồi, trước mắt cứ thế đi. Nếu ở trong khuôn viên học viện thì ta có thể giám sát được con bé. Còn nếu nằm ngoài khuôn viên thì hơi khó để nắm rõ mọi chi tiết, nhưng ít ra ta biết được khi nào con bé nó sẽ ra ngoài. Về phần kiếm thuật và ma pháp thì ta sẽ hỏi các giáo sư phụ trách cho.”
Tốt rồi.
Chuyện ra ngoài học viện đúng là hơi khó kiểm soát thật, nhưng vốn dĩ Rin cũng không thường xuyên ra ngoài lắm, mà nếu có thì cô sẽ luôn đi chung với bạn bè mình.
‘Thế thì không có vấn đề gì cả.’
Suy cho cùng thì, chúng ta còn khoảng 10 năm nữa trước khi Rin trở thành Chỉ huy của Binh Đoàn Tử Thần và phá hủy thế giới.
‘Mình cần phải biết rằng liệu Rin thay đổi là do chính bản thân, hay là do bị cuốn vào một sự kiện nào đó.’
Và để làm được điều đó, tôi cần phải theo dõi cô ấy thật chặt chẽ. Thế nhưng đến lúc bắt tay vào hành động, một cảm giác ghê tởm lại dấy lên trong lòng tôi.
‘Mình đang làm cái trò gì vậy trời?’
Tôi thở dài, cảm thấy bản thân thật thảm hại. Tôi luôn tự nhủ rằng mình can thiệp vào cuộc sống ở học viện của Rin là để tránh gây ra biến số khác với kiếp trước, nhưng đó chỉ là cái cớ thôi.
Sự thật là, tôi không muốn ở gần cô ấy chút nào cả.
‘Vết thương ở trước ngực bắt đầu đau nhói lên nữa rồi.’
Cảm giác buồn nôn và khó chịu tuy đã đỡ đi một phần, nhưng có vẻ như nó lại xuất hiện thêm một triệu chứng mới. Nhất là mỗi khi cô nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn lạnh lẽo ấy, khiến tôi không khỏi rùng mình khiếp đảm.
‘28 tuổi đầu rồi mà vẫn còn sợ một đứa trẻ.’
Tuy cảm thấy bực bội thật, nhưng tôi cũng đành chịu thôi. Chấn thương tâm lý từ cái chết dường như đã ăn sâu trong tiềm thức tôi rồi.
“……Tình yêu đơn phương quả là một điều kỳ lạ mà.”
“Hả?”
Nhìn thấy nụ cười nhếch mép trên mặt của Hiệu trưởng, tôi không khỏi cau mày. Nhưng khi tôi hỏi ông ta đang lảm nhảm cái gì thì ông chỉ vội lắc đầu, bảo không có gì cả.
‘Mà, có lẽ nếu nhìn bên ngoài thì trông giống yêu đơn phương thật.’
Thôi kệ vậy, dù sao thì cũng chỉ có mình tôi và ông ta biết, nên ai quan tâm chứ?
***
Gần đây, Rin ngày càng trở nên tiều tụy hơn. Làn da trắng hồng, vốn không cần phải chăm sóc cũng luôn mịn màng, giờ đây đã trở nên khô khan và xỉn màu. Mái tóc từng mượt mà và óng ả dù chỉ gội bằng xà phòng, cũng dần mất đi độ đàn hồi vốn có của nó.
‘Tại sao……’
Ngay cả những người bạn thân của cô, các bạn học trong lớp, cũng như đám nam sinh thầm mến cô, đều đang đau lòng trước sự thay đổi này của Rin. Thế nhưng, trong tâm trí cô lúc này chỉ nghĩ tới một chàng trai duy nhất.
‘Tại sao cậu lại……’
Cậu lại nói với cô rằng sẽ cắt đứt mọi mối quan hệ. Điều đó thật vô lý, nhưng cô lại hiểu được cảm giác của cậu ấy khi làm như vậy. Từ sau khi vào học viện, chính bản thân cô đã không còn đi chung với Daniel như trước đây nữa, và ngay cả Ares cũng phớt lờ Daniel khi ở học viện nữa.
‘Ares ngu xuẩn.’
Cô thầm đổ lỗi cho Ares một cách vô cớ, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng gì. Ngay lúc này, cô chỉ muốn được làm lại từ đầu với Daniel. Đó là lý do trong kỳ thi lần thứ hai, Rin muốn Daniel vào đội mình không phải vì lợi ích của nhóm, mà là vì bản thân.
Nhưng điều cô không ngờ là, Daniel lại hành động một cách táo bạo và tự tin đến vậy. Ở những lần đấu tập trong làng, Daniel có một thể hình rất tốt, nhưng do tính cách nhút nhát nên cậu không bao giờ dám vung kiếm mạnh tay, để rồi luôn bị đánh bại bởi Ares.
‘Mình chỉ muốn giúp cậu ấy thôi mà.’
Lý do Rin chọn Daniel trong kỳ thi lần hai một phần là do cô muốn giúp cậu ấy cải thiện điểm số. Nhưng lý do lớn nhất, quan trọng nhất, chính là vì cô muốn được làm lại từ đầu.
‘Mình muốn được ở bên cạnh Daniel một lần nữa.’
Việc cắt đứt mối quan hệ là ý định của Daniel, và cô cũng hiểu ra rằng có lẽ cậu ấy đã nhận ra điều gì đó ở học viện nên mới đưa ra quyết định này. Dù cảm thấy rất đau lòng, nhưng nếu đó là mong muốn của Daniel thì cô sẽ tôn trọng nó. Chính vì vậy, cô muốn làm lại từ đầu, như những người mới gặp nhau lần đầu ở học viện.
Cô đã tính nói với Daniel rằng hãy làm lại từ đầu.
Tuy nhiên…
‘Cậu ấy lại bỏ chạy đi.’
Daniel không những bỏ chạy, mà cậu còn không thèm lộ diện trước mặt cô nữa. Nào ai có biết được rằng, đó lại là một cú sốc cực kỳ lớn đối với cô gái này……
Đã 3 ngày trôi qua kể từ hôm đó, Rin vẫn luôn cảm thấy đau lòng. Cô không thể ăn uống tử tế, và cũng không thể tập trung học hành.
‘Mình đã tỏ tình rồi mà.’
[Tại sao chứ? Tại sao cậu lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy rồi lại quen một cô gái khác chứ? Tại sao? Chúng ta đã dành rất nhiều thời gian ở bên nhau mà! Lẽ ra điều đó không bao giờ thay đổi mới đúng!]
Tuy lời nói của Rin lúc lẻn vào phòng cậu tối hôm đó không hẳn là một lời tỏ tình, nhưng nó cũng có thể hiểu là cô đã ngầm bày tỏ tình cảm của mình rồi. Thế mà tại sao cậu vẫn tránh né cô chứ?
Trái tim cô đau đớn như sắp chết đến nơi. Những cảm xúc tiêu cực cứ liên tục dâng lên trong lòng cô hết lần này đến lần khác.
Đúng lúc đó, Hare, người bạn thân nhất của Rin trong lớp, tiến lại gần cô cùng với một nụ cười gượng gạo.
“Rin, hôm nay tớ tính đi quán cà phê trong thị trấn nên cậu đi cùng tớ nhé! Nghe nói ở đó mới nhập bánh ngọt về từ thủ đô, và có nhiều hương vị mới lắm đó!”
Hare nói trong khi cố tỏ ra vui vẻ. Rin định lắc đầu từ chối, nhưng rồi cô chợt nhớ ra điều gì đó mà khẽ gật đầu đồng ý.
Thế là sau giờ học, Rin nghĩ rằng mình chỉ đi chung với mỗi Hare, để rồi bị choáng váng trước số lượng nhóm người đi theo mình.
Tổng cộng có 10 người, và còn là tỷ lệ hoàn hảo 5 nam 5 nữ nữa, cứ như thể đây là buổi hẹn hò giấu mặt vậy. Thế là cô liếc sang nhìn Hare, ánh mắt như muốn hỏi: “Cậu kéo tớ đến đây vì mục đích này hả?” Nhưng Hare chỉ biết đưa tay lên gãi má đầy lúng túng.
“À thì, tại bọn họ nghe tin tớ đi cùng cậu nên cũng muốn đi theo ấy mà.”
Rồi cô ghé sát vào tai Rin mà nói nhỏ nhẹ.
“Thực ra bọn họ chỉ muốn làm cậu vui lên thôi. Nên đừng giận nữa mà, hãy đi chung với nhau nhé.”
“……Được rồi.”
Dù sao cô cũng không có tâm trạng để đùa giỡn lúc này. Nhưng nói chung thì, sau khi cả nhóm đã ra đến thị trấn, Rin lén quay đầu lại mà nhìn về phía học viện.
‘Quả nhiên.’
Dạo gần đây, cô cảm thấy có một luồng mana kỳ lạ luôn theo sát bên mình. Nhưng mỗi khi bước ra ngoài học viện, cảm giác đó lại biến mất hoàn toàn. Có vẻ như ai đó đang theo dõi cô từ đằng xa. Tuy nhiên, họ lại không làm gì khác ngoài việc đó ra cả.
Vì thế hôm nay, Rin cố tình đi chung với nhóm bạn để kiểm tra xem liệu bọn chúng có theo dõi mình đến bên ngoài không, nhưng dường như phạm vi theo dõi chỉ nằm giới hạn trong khuôn viên học viện thôi.
‘Đã đến lúc lần ra dấu vết của chúng rồi.’
Do là theo dõi từ xa nên Rin không chắc liệu bọn chúng đang theo dõi mình, hay là có theo dõi các học sinh khác không. Nhưng khi vừa mới rời khỏi học viện và cảm giác ấy biến mất, cô liền hiểu ngay mục tiêu của chúng chính là mình.
‘Có vẻ như nó đến từ văn phòng Hiệu trưởng.’
Cô không biết mục đích của ông ấy là gì, nhưng trong lòng cô đã định sẽ đi tìm chứng cứ và làm rõ chuyện này ngay hôm nay.
Cất đi những suy nghĩ đó, Rin cùng nhóm bạn bước vào quán cà phê. Đứng trước quầy gọi món, đám nam sinh liền đổ xô đến chỗ Rin.
“Để tôi đãi cậu nhé. Cậu muốn ăn món gì hả, Rin?”
“Món này ngon lắm đó! Lần trước tôi có đến đây ăn rồi, món này là món khoái khẩu của tôi luôn đấy.”
“Nếu chỉ ăn đồ ngọt thì sẽ dễ tăng cân lắm, hay là cậu thử món này xem sao? À, ý tôi không phải là Rin dễ bị tăng cân đâu nhé! Thực ra cậu lại……”
‘Bọn họ đang nói cái gì vậy?’
Bọn họ đang cố nói cái gì đó, nhưng Rin không nghe rõ cho lắm.
“Này, tôi mới là người sẽ đãi cho Rin hôm nay!”
Lúc này, Hare bỗng dưng ôm lấy Rin từ bên cạnh và che chắn cho cô. Những nữ sinh khác cũng khẽ hừ mũi đầy khó chịu, trong số đó còn có cả Elise và Adriana, những cô gái có cảm tình với Ares.
“Lần đầu tiên tôi bị ngó lơ bởi một cô gái khác đấy. Cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Thì Elise đi đâu cũng chả nổi bật chứ.”
Elise, mái tóc vàng rực rỡ với thái độ kiêu hãnh nên thường nổi bật hơn hẳn so với các quý tộc khác, đang cảm thấy thú vị khi lần đầu trải qua tình huống này. Còn Adriana thì đẩy gọng kính lên mà đáp lại cô.
Cả nhóm sau đó ngồi xuống bàn và bắt đầu tám chuyện với nhau. Đám nam sinh đang cố khuấy động bầu không khí bằng cách kể về những câu chuyện hài hước hoặc các sự kiện thú vị.
Tuy nhiên…
“……”
“Oáp……”
“N-Nào, các cậu kể tiếp đi chứ, đừng có dừng lại mà.”
Rin chỉ im lặng lắng nghe mà không phản ứng gì cả. Elise thì ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng đang cảm thấy chán nản, trong khi Adriana thì gượng cười, cố gắng động viên bọn họ, nhưng điều đó lại vô tình khiến cho bầu không khí càng thêm khó xử.
“Đám con trai hoàn toàn ngó lơ mấy người luôn ha?”
Rồi đến lượt Hare cũng chen vào.
Quả thực, đám con trai từ đầu đến cuối chỉ toàn để ý mỗi mình Rin.
Elise? Xinh đẹp. Tất nhiên, cô rất xinh đẹp và thanh lịch, lại còn luôn đứng đầu ở mọi lĩnh vực, đúng chuẩn một thiên tài hoàn hảo.
Adriana? Cô nàng đeo cặp kính to với mái tóc tết gọn gàng. Nhìn thoáng qua thì cô có nét tương đồng giống với Eve về vóc dáng và khí chất, nhưng về thành tích thì trái ngược hoàn toàn. Adriana là một thiên tài trong lĩnh vực ma pháp.
Vậy nên Elise và Adriana đều là đối tượng hẹn hò lý tưởng nếu như không có Rin ở đây, nhưng đáng tiếc thay, cả hai người đều đã rơi vào lưới tình của Ares, nên họ chẳng thèm để mắt tới đám con trai khác.
Làm sao họ có thể đốn ngã trái tim của hai cô gái ấy khi nó đã bị khóa chặt bởi một người khác chứ?
Đó là lý do họ mới chuyển mục tiêu sang Rin. Mặc dù cô ấy chỉ là thường dân, nhưng chính điều đó lại càng khiến cô dễ tiếp cận hơn. Hơn hết, cô còn sở hữu một nhan sắc tuyệt trần khiến ai nấy đều khó mà rời mắt khỏi cô.
“Đúng là chẳng xem bọn mình ra gì cả.”
Mei, cô gái tóc ngắn màu nâu đỏ ngồi bên cạnh Hare, nhấp một ngụm cà phê rồi than thở đầy khó chịu.
Trước kia cô luôn xây dựng hình ảnh của một học sinh gương mẫu, trong khi bản chất thật sự lại là thủ lĩnh của một nhóm bất hảo. Nhưng giờ đây, cô còn không thèm che giấu điều đó nữa mà bộc lộ nó ra một cách vô tư.
‘Sao mình lại……’
Tuy rằng Mei cũng ở lớp A chung với bọn họ, nhưng nếu hỏi cô có muốn ở đây không, thì câu trả lời chắc chắn là không.
Tất cả là tại cái tờ giấy ghi âm chết tiệt đó!
Thế nên cô không còn lựa chọn nào khác cả, bởi vì Hiệu trưởng đã ra lệnh cho cô phải theo sát Rin mỗi khi cô ấy ra ngoài, nhất là khi hai người đều ở chung lớp A.
Có phải do sự cằn nhằn khó chịu lúc nãy của Mei không? Mà một trong đám nam sinh đã nhanh chóng đổi chủ đề sang cô.
“Mei, bài thi vừa rồi cậu xuất sắc thật đấy! Không ngờ chỉ có hai người thôi mà vẫn giành chiến thắng được, thật đáng kinh ngạc!”
“Phải rồi, tôi đã không ngừng cổ vũ cho cậu khi theo dõi trận đấu đó.”
“Tôi có làm được gì đâu? Chính Daniel mới là người gánh hết mà… À không, mấy người có thể nói đó là teamwork cũng được.”
Ting!
Vừa nghe thấy vậy, Rin từ từ ngồi thẳng lưng lên, khẽ liếc sang nhìn Mei. Đám con trai nhận ra đó là dấu hiệu tốt nên bắt đầu trở nên hào hứng, tiếp tục nói rôm rả không ngừng.
“Nhưng mà, cái người tên Daniel đó rốt cuộc là ai vậy?”
“Cậu ta chỉ là thường dân, thế mà cũng tài giỏi phết chứ đùa?”
Mặc dù bọn họ không thích làm chuyện này lắm, nhưng vì ai cũng biết rằng Daniel là bạn thuở nhỏ của Rin, nên bọn họ nhân cơ hội này mà đành khen ngợi cậu ta một chút vậy.
Rin nghe thấy thế thì vẻ mặt bắt đầu dịu đi đôi chút. Hare thấy vậy thì lén giơ ngón cái lên, ra hiệu cho bọn họ làm tốt lắm mà cứ tiếp tục như vậy đi.
“Cơ mà dạo gần đây cậu ta hay đến phòng Hiệu trưởng lắm ấy. Có khi nào lại gây ra chuyện gì nữa không?”
Tuy nhiên, một tên nam sinh thiếu tinh ý bỗng phì cười, rồi buông ra một câu nói đầy châm chọc. Ngay lập tức, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía cậu ta.
Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, Mei bình thản trả lời.
“Cậu ta chỉ đến đó nhờ Hiệu trưởng giúp một vài chuyện thôi. Không có gì to tát đâu.”
Vì đây là lời nói của cháu gái Hiệu trưởng, nên ai cũng cảm thấy câu trả lời khá đáng tin.
Khi bầu không khí đang dần dịu lại, Elise quay sang nhìn Rin và bất chợt hỏi cô.
“Cô thích tên nam sinh đó, đúng không?”
“Phụt! Khụ khụ! C-Cái… Cái gì cơ……?!”
Gương mặt của Rin, vốn đang mất sức sống, bỗng chốc bừng đỏ lên mà nhìn Elise, nhưng cô vẫn nói tiếp.
“Hôm nay tôi và Adriana đến đây để nói với cô điều này. Cố gắng lên nhé, chỉ có như vậy thì Ares mới chịu từ bỏ thôi.”
“Cậu thẳng thắn quá rồi đấy.”
Adriana trách móc Elise, nhưng cô chỉ vắt chéo chân lên mà nói tiếp.
“Nếu cần gì thì tôi sẽ giúp cô cho, nên hãy cố gắng lên nhé.”
“……Tôi hiểu rồi.”
Rin không hiểu tại sao cô ấy lại tự dưng nhắc đến Ares khi bàn về chuyện tình cảm, bởi vì bản thân cô cũng chưa có kinh nghiệm yêu đương gì. Nhưng dù sao thì cô vẫn không từ chối sự giúp đỡ mà gật đầu.
“Cô đang phá hỏng bầu không khí đấy.”
Bỗng nhiên, Mei lên tiếng đầy bất mãn.
Thường thì Mei sẽ không dám nói gì với những cô gái thân thiết với Ares như Elise, nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi. Dù gì thì bộ mặt thật của cô đã bị phơi bày, và có lẽ một phần cũng là do Daniel đã reo rắc nỗi sợ hãi kinh hoàng lên người cô.
Hay nói cách khác, cô đã trở nên gan dạ hơn nhiều so với trước đây.
Elise khẽ cau mày nhìn lướt qua những học sinh xung quanh, rồi cô thở dài và gật đầu hiểu ý.
“Vậy để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện hài nhé.”
Một câu chuyện hài đến từ Elise. Vì nó không giống với tính cách thường ngày của cô, nên mọi người càng trở nên hiếu kỳ hơn mà lắng nghe với sự hào hứng.
“Và đó là cách tôi tự tay bắt được hắn ta.”
“……Chẳng phải cậu nói nó là câu chuyện hài sao?”
Bầu không khí lại bị nhấn chìm trong sự căng thẳng một lần nữa.
Hóa ra câu chuyện mà Elise vừa kể là ký ức thời thơ ấu, khi cô phải đi gài bẫy để bắt một kẻ biến thái đã theo dõi và ám ảnh cô suốt một thời gian dài. Hắn ta quan sát, ghi chép và ghi nhớ mọi cử chỉ hành động của Elise. Tuy nhiên, đến khi đối mặt trực tiếp, hắn lại tỏ ra sợ hãi đến mức không dám mở miệng nói nên lời, và chỉ biết bỏ trốn đi.
“Eww! Kinh tởm quá.”
“Trên đời có loại người như vậy thật à?”
“Bộ hắn ta bị điên hay gì vậy?”
“Tôi nghe nói hắn bị triệu chứng lệch lạc tình dục thì phải?”
Sau khi cả nhóm chửi rủa lăng mạ một hồi lâu, trong đầu Rin bắt đầu nhen nhóm một cảm giác khó tả. Những vấn đề trước kia mà cô chẳng thể hiểu nổi, giờ đây đang dần được khai sáng.
[Daniel bắt đầu né tránh cô]
[Gần đây có người đang theo dõi cô]
[Người đó có lẽ là Hiệu trưởng]
Đây là những thông tin mà Rin có được. Giờ thì khi kết hợp các câu chuyện ngay tại đây với những gì cô đã biết, mọi thứ đang dần được ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
[Hiệu trưởng đã suýt đuổi học Daniel vì một tội vu khống]
[Daniel thường xuyên đến phòng Hiệu trưởng, nghe nói là nhờ vả chuyện gì đó]
[Có những kẻ bị mắc triệu chứng lệch lạc tình dục]
[Và một số kẻ nhút nhát thường chọn cách theo dõi người mình thích từ đằng xa]
Rầm!
“Ôi má ơi! Cậu làm tớ hết hồn à.”
“Tự dưng cô bị cái gì vậy?”
Rin đột nhiên bật dậy, khiến cho Hare ngồi bên cạnh và Elise ngồi phía trước giật mình, nhưng cô không hề nói một lời xin lỗi nào mà cứ thế chạy ra khỏi quán.
‘Không thể nào, không thể nào.’
Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn bao giờ hết.
Cô cần phải xác minh điều đó. Chỉ dựa vào những suy đoán mơ hồ này thì vẫn chưa đủ chắc chắn, nhưng cô có cảm giác mình đã chạm tới câu trả lời rồi. Như thể chìa khóa đã tra vào ổ, và tất cả những gì cô cần làm là xoay chìa khóa đó và mở nó ra thôi.
Nghĩ như vậy, Rin liền quay trở về học viện và lao thẳng đến phòng Hiệu trưởng, nơi mà cô đã nghe được một nửa sự thật.
***
Ngày hôm sau.
“Chào các cậu!”
Giọng nói vui vẻ của Rin vang vọng khắp dãy hành lang. Khác hẳn với vẻ mặt u ám của ngày hôm qua, hôm nay cô lại tràn đầy sức sống giống như trước đây.
“Xin lỗi vì hôm qua đã rời đi đột ngột mà không nói gì nhé. Để chuộc lỗi thì hôm nay, tớ sẽ đãi cho các cậu hết!”
“Wowww!”
“Rin là nhất!”
Đám con trai một lần nữa cảm thấy hào hứng khi nghĩ rằng mình có cơ hội hẹn hò với Rin, còn Hare thì mỉm cười hạnh phúc khi thấy Rin đã quay trở lại bình thường.
Khi cả nhóm đang đi trên hành lang và bàn tám đủ chuyện linh tinh, họ bất ngờ lướt qua Daniel cùng nhóm bạn của cậu. Từ trong nhóm, Hare tỏ ra tự hào khi nhìn cậu.
‘Vậy là cô ấy đã từ bỏ rồi nhỉ?’
Daniel lẩm bẩm khi nhìn thấy vậy, Tana với Eve thì lên tiếng sau đó.
“Sao trông bọn họ vui dữ vậy?”
“Chắc là có chuyện gì tốt xảy ra ấy mà.”
“Thế thì chúc mừng bọn họ thôi.”
Còn Rin thì đang nghĩ trong đầu rằng:
‘Nếu mà mình tỏ ra đã biết chuyện này thì có lẽ cậu ấy sẽ lại bỏ trốn mất. Không sao cả, cứ từ từ thôi. Hmm, có ai đó đang theo dõi ở bên ngoài cửa sổ nhỉ? Vậy nếu mình tạo dáng như này thì trông mình sẽ xinh hơn không ta?’
Thật không may…
Cô gái đến từ vùng nông thôn đang dần mất đi sự hồn nhiên của mình.