Cạch.
Rin bước ra khỏi phòng của Daniel cùng với ánh mắt trống rỗng đang nhìn vào khoảng không. Cô không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Daniel quá thật đến nỗi cô không thể trốn tránh thực tại này được nữa.
“Cậu ổn chứ?”
Ares cẩn trọng hỏi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Rin. Nhưng cô không có tâm trạng để quan tâm điều đó.
“Chúng ta đã dành quá nhiều thời gian bên nhau từ lúc còn nhỏ.”
“Nhưng càng trở nên thân thiết, ta chỉ càng dễ làm tổn thương cho nhau, và dễ bị hiểu lầm bởi những thứ nhỏ nhặt.”
“Có lẽ chúng ta nên dừng tại đây thôi, điều này sẽ tốt cho cả hai bên.”
TẠI SAO CHỨ?
Rin muốn gào khóc, muốn hét lên hỏi tại sao cậu ấy lại làm như vậy, nhưng trong cái tình huống quá bất ngờ và quá đau đớn đó, suy nghĩ của cô đã trở nên hỗn loạn đến mức bị tê liệt hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác này. Cứ như vậy, Rin không thể mở miệng thốt ra một lời nào, và rồi bị đuổi ra khỏi phòng.
Cô khẽ liếc mắt nhìn sang Ares. Trái ngược với cô, Ares lại tỏ ra rất bình thản.
“Còn cậu… cậu thì sao?”
Rin thẳng thừng hỏi. Cả ba người họ đã luôn ở bên nhau từ nhỏ, vậy mà giờ đây họ đã bị chia cắt và chỉ còn lại hai người. Đối với Rin mà nói, điều đó không thể chấp nhận được.
“…Thật ra, tớ đã đoán Daniel sẽ nói như vậy từ trước rồi.”
“Hả?”
Rin trừng mắt nhìn Ares, không tin nổi vào tai mình. Ares thở dài rồi trả lời.
“Daniel bây giờ đã rất khác nhiều so với Daniel mà chúng ta từng biết. Kể từ khi vào học viện Aeios, cậu ta đã thay đổi theo nhiều hướng khác nhau.”
“……”
“Tớ không biết liệu đó có phải là điều tốt hay xấu cho cậu ta không, nhưng nếu đó là điều mà Daniel muốn, tớ nghĩ chúng ta nên tôn trọng ý kiến của cậu ta.”
“Cậu vừa nói cái gì cơ?”
Rin không thể nghe nổi những lời vừa mới lọt vào tai cô.
“Vậy là cậu thực sự muốn cắt đứt với cậu ấy sao? Chúng ta đã luôn ở bên nhau mà!”
“Rin, cậu luôn nhìn nhận thế giới theo hướng tích cực quá rồi đó. Cuộc đời của chúng ta không phải là những câu truyện cổ tích. Chỉ vì chúng ta lớn lên cùng nhau không có nghĩa là chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau cả.”
Rắc.
Rin siết chặt nắm tay lại, cô muốn phản đối điều đó nhưng lại không thể. Bản thân cô cũng hiểu rõ rằng mình đang hành động rất cố chấp.
Khi nhìn thấy Rin như vậy, Ares cũng cảm thấy đau nhói trong lòng.
‘Tại sao một người điềm tĩnh và hành động lý trí như cậu, lại luôn trở nên như vậy mỗi khi có chuyện liên quan đến Daniel chứ?’
Ares rất ghét điều đó.
Cậu có thể nhận ra rõ sự khác biệt trong cách ứng xử của Rin đối với cậu và Daniel, dù cho cả ba đều là bạn thuở nhỏ. Chính vì thế mà có những lúc cảm xúc của Ares trở nên quá mãnh liệt, khiến cho cậu không thể kiểm soát được bản thân.
Nhưng giờ đây cậu đã khác. Ares nhẹ nhàng nắm lấy tay của Rin.
“Không sao đâu. Daniel có thể đã bỏ đi, nhưng tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu mà.”
Nghe những lời đó, Rin cúi gằm mặt xuống. Mái tóc đã che khuất đi khuôn mặt của cô, nên không ai nhận ra rằng Rin đang cắn chặt môi đến nỗi ứa ra máu.
***
“Hà…”
Một buổi sáng bình minh trong lành. Dù đã mở cửa sổ suốt đêm để xua tan mùi đồ ăn tối hôm qua, nhưng không khí sáng sớm vẫn có chút se lạnh.
“Có vẻ như mình đã thức dậy đúng giờ rồi nhỉ?”
Tôi ngồi dậy, thay đồ thể dục vào để chuẩn bị cho buổi tập luyện sáng sớm, rồi bước ra ngoài.
Không khí lạnh như băng ban đầu phả vào mặt tôi, nhưng khi cơ thể đã khởi động được một khoảng thời gian, cái lạnh ấy dần trở nên mát mẻ và cảm thấy thật sảng khoái.
“Ơ, sao nay cậu dậy sớm thế?”
“Hửm?”
Sau khi chạy được một lúc, tôi dùng khăn để lau đi mồ hôi thì thấy một cô gái tóc trắng đang uống nước giải khát mà tôi mang theo.
“Đó là nước của tôi mà?”
Tôi nhíu mày nhăn mặt mà hỏi, nhưng Sen chỉ mỉm cười và đưa lại chai nước cho tôi.
“Vẫn còn chút nè.”
“Chậc.”
Tôi giật phắt chai nước từ tay cô và uống cạn một hơi. Vì nó chẳng còn lại bao nhiêu nên tôi cảm thấy khá khó chịu, nhưng khi quay sang lườm Sen, tôi thấy cô ấy đang nhìn mình với một nụ cười ranh mãnh.
“Tui đã chạm môi vào đó rồi đấy?”
“Chúng ta có phải con nít đâu.”
Cô ấy hay nói mấy điều ngớ ngẩn thật.
Có lẽ do phản ứng của tôi không như mong đợi nên Sen có chút ngạc nhiên mà bắt đầu huýt sáo, nhưng rồi cô nhanh chóng vào thẳng vấn đề chính.
“Tui đã chuẩn bị xong những thứ cậu yêu cầu rồi đó. Chỉ cần cậu muốn thì tui sẽ mang nó đến ngay.”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
“Nhân tiện thì, cậu có thể dạy lại cho tui cách làm bánh pie được không?”
“Hmm, đờ éo.”
“Ahh, làm ơn đi mà! Chỉ có mỗi Elise và Adriana làm được thôi, nhưng hai người đó bận quá nên không chịu dạy cho tui!”
“Lẽ ra ngay từ đầu cô nên giữ kín cái miệng mình lại.”
Nếu chỉ có mỗi mình Sen, tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ cô ấy cho tới khi làm được thì thôi. Nhưng vì cô ấy đã lắm chuyện và lôi kéo mấy người khác vào, nên đây sẽ là hình phạt dành cho cổ.
Khi tôi đang thu dọn khăn và chai nước để quay trở về, Sen bất ngờ nhảy lên và ôm lấy lưng tôi.
“Giúp tui đi mààààà!”
“Đừng làm phiền tôi nữa, xuống ngay đi.”
“Làm ơn! Làm ơn đấy! Tui cần phải chinh phục trái tim của Ares mà!”
“Cô có bỏ ra không thì bảo?”
Sen bám chặt đến nỗi nếu tôi cố kéo cô ấy ra thì có lẽ áo thể dục của tôi sẽ bị rách mất, thế là tôi đành phải để mặc cô trên người và cứ thế trở về.
“Oh? Chuyện này có vẻ thú vị phết nhỉ?”
Bộ con nhỏ này éo có não thật à?
***
“Vậy là rốt cuộc chúng nó bị đánh tơi tả à?”
Nhìn thấy cháu gái của mình bước vào văn phòng đúng lúc ông đang chuẩn bị làm việc, Hiệu trưởng chỉ biết thở dài.
“……Vâng. Chưa kể, mấy anh tiền bối khóa trên đều bị đánh rất dã man, đến nỗi họ còn không nhớ ra mình đã bị đánh nữa.”
“Cái gì? Nếu bị đánh nghiêm trọng đến vậy thì đáng lẽ phải vào phòng y tế chứ?”
Nếu có nhiều học sinh năm 4 vào phòng y tế thì lẽ ra ông đã nhận được báo cáo về chuyện đó rồi. Thế nhưng, Mei lắc đầu và nói.
“Cậu ta đã dùng phép Hồi Phục để chữa trị toàn bộ vết thương cho bọn họ rồi ạ.”
“Hả?”
“Thế nên mấy tiền bối ấy đều không chịu thừa nhận rằng mình đã thua cuộc. Họ nói họ có nhớ ai đó đã đánh bọn họ, nhưng vì ký ức quá mơ hồ cho nên……”
“Thật ngớ ngẩn. Chúng nó không phải bị đánh đến mức mất trí nhớ, mà là có ai đó đã dùng ma pháp để xóa ký ức của chúng.”
“Vâng……?”
Mei bắt đầu rơi vào trạng thái hoang mang. Lý do mà cô không nghĩ đến điều đó ngay từ ban đầu, là vì các loại ma pháp liên quan đến ký ức đều rất khó để thi triển.
Thành tích ma pháp của Daniel chỉ nằm ở dưới mức trung bình, ít nhất là như vậy, thế nên cô đã thấy lạ khi nghe nói cậu đã dùng phép Hồi Phục. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ đến việc Daniel có thể sử dụng được cả ma pháp ký ức.
Để mặc đứa cháu của mình trong tình trạng bối rối, Hiệu trưởng chống tay lên cằm và chìm sâu trong suy nghĩ.
‘Vậy là thằng nhóc đó không phải tự dưng lại rất tự tin về khả năng của mình.’
Việc Daniel có thể sử dụng ma pháp thao túng ký ức chứng tỏ cậu ta đang che giấu thực lực của mình. Hiệu trưởng gõ nhẹ lên bàn, thầm nghĩ rằng không hổ danh là người mang họ McClain.
“Hãy kêu chúng nó thử lại một lần nữa trong hôm nay đi.”
“Vâng? Nhưng kiểu gì bọn họ cũng sẽ không thắng nổi đâu ạ.”
Daniel đã không tham gia bài thi thực hành, thế nên năng lực của cậu ta vẫn là một ẩn số. Vì vậy mà Mei có chút e dè trước quyết định của Hiệu trưởng, cô không ngờ rằng cậu ta lại mạnh đến vậy.
Thế nhưng, trái ngược với Mei, Hiệu trưởng lại nở một nụ cười.
“Đó chính là điều ta đang nhắm tới.”
***
“Haiz…”
Tôi thở dài, ngồi thẫn thờ trong phòng tập thể dục rồi đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần mình. Đám học sinh năm 4 do Fenil cầm đầu, những kẻ đã bỏ về giữa chừng hôm qua, đột nhiên lại ập đến đây.
Các học sinh lớp E bất ngờ hoảng loạn và cố đi kiếm giáo sư, nhưng giáo sư đã rời đi trước đó do bị Hiệu trưởng triệu tập rồi.
“Daniel, những người đó……”
Tana, người đã hành xử kỳ lạ và không chịu nhìn vào mắt tôi cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng bước tới bắt chuyện. Eve cũng định tiến lại gần với vẻ mặt lo lắng, nhưng tôi ra hiệu cho cô ấy lùi lại.
“Mày là Daniel phải không?”
“Lần trước tôi còn tưởng mấy anh sợ nên mới không dám xuất hiện, sao tự dưng bây giờ lại ló mặt ra đây vậy?”
“Tao không biết lần trước mày đã giở trò gì, nhưng lần này mày chắc chắn xong đời rồi.”
“Hả?”
Tôi còn đang tự hỏi hắn ta đang nói linh tinh cái gì, thì Fenil liền vung nắm đấm vào tôi. Mặc dù tôi có thể né tránh nó dễ dàng, nhưng tôi quyết định để nó đánh trúng mình. Tôi cố tình làm vậy trước mặt mọi người là để cho họ thấy rằng bọn chúng mới là kẻ gây sự trước.
‘Nhưng bọn chúng dám làm chuyện này ở nơi đông người luôn à?’
Có gì đó lạ lắm. Bọn này thực sự đến đây chỉ để đánh tôi, nhưng tôi chắc chắn rằng kẻ đứng đằng sau bọn chúng đang có ý đồ khác cơ.
“Mà chả sao cả.”
Dù sao thì trong cái tình huống này chỉ có một kết cục duy nhất thôi, đó là tôi sẽ thắng. Thế là tôi nhanh chóng phản đòn lại bọn chúng.
Và tất cả chỉ mất đúng có 5 phút.
“Mấy anh nên tập thể dục nhiều hơn đi ạ.”
Tôi mỉm cười trong khi nhìn đám tiền bối nằm la liệt dưới đất, nhưng có lẽ bọn chúng đều đã ngất hết rồi nên chẳng có ai đáp lại cả. Tôi chợt nghĩ không biết ở phòng y tế có đủ giường để nhét hết đám này vào không.
Các học sinh lớp E đứng sững người, không ai dám tiến lại gần tôi, nhưng Eve và Tana đã chạy đến hỏi xem tôi có bị thương ở chỗ nào không.
“Wow, công nhận cậu cũng mạnh phết đấy.”
“Hửm?”
“Chỉ là, mặc dù tôi biết cậu là bạn thuở nhỏ của Ares nên chắc cậu cũng mạnh ở mức độ nào đó, nhưng tôi không nghĩ cậu lại mạnh đến như vậy.”
Tana tỏ vẻ ấn tượng, rồi lại đá nhẹ mấy tiền bối đang nằm bất động dưới đất, bảo bọn chúng rằng đừng làm mấy chuyện thừa thãi nữa. Tôi cũng bảo với Eve, người đang xoa xoa cổ tay tôi vì đã cản cú đấm hồi nãy, rằng không có gì đáng lo cả.
“Nhưng mà Tana, cậu đã hết giận Daniel rồi à?”
Eve buông tay tôi ra với vẻ mặt có chút nuối tiếc, nhưng rồi cô chuyển chủ đề sang Tana khiến cho cô ấy giật mình, đảo mắt lia lịa qua lại giữa hai bọn tôi.
“Phải rồi đó, cả ngày hôm nay cô toàn giữ khoảng cách với tôi không à.”
Tôi cũng thắc mắc không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng câu trả lời của Tana lại chẳng có gì đặc biệt cả.
“Ừm, chẳng qua tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ thôi, nên cảm thấy hơi mệt ấy mà.”
“Giấc mơ kỳ lạ sao?”
Là một người mê đọc sách và những câu chuyện kỳ ảo, đôi mắt của Eve sáng rực lên mà tò mò hỏi về nội dung giấc mơ, nhưng Tana cố lảng tránh câu hỏi của cổ. Vài phút sau đó thì giáo sư cũng đã quay trở lại.
Ngày hôm sau, tôi bị gọi lên văn phòng Hiệu trưởng. Và ở đó, ông ta tuyên bố quyết định đuổi học tôi.