Chương 16
Giấc mơ mà Soleil của cuộc đời này trông thấy là... - 2
"Wow, đám cưới của cậu thật tuyệt vời. Cậu biết không, hôn thê..à không giờ cô ấy đã là vợ cậu rồi. Tớ cứ tưởng cô ấy là một người phụ nữ dữ dằn, nhưng khi cô ấy im lặng, trông cô ấy cũng không tệ."
Giờ chỉ có mình ta đứng cạnh cậu ấy. Ta lắng nghe người bạn của ta nói mà không cường điệu chúng và ta khẽ cười gượng. Ngay từ ban đầu, Ilya đã là một người ít nói. Nhưng nó có lẽ vô dụng để giải thích điều này với bạn ta, người đã nhìn thấy khía cạnh đáng sợ của nàng ấy. Một phần trong cậu ta nghĩ Ilya là một người thường xuyên sỉ nhục người khác bằng lời nói.
"Nhưng người tuyệt vời trong cả suy nghĩ và lời nói, người tuyệt nhất vẫn là Silvia-chan. Em ấy tựa như một thiên thần."
Cậu ta nắm chặt cả hai tay trong sự phấn khích, và giọng nói to của cậu thu hút ánh nhìn của những người xung quanh chúng ta, giống hệt như lần trước. Cuộc viễn chinh của các hiệp sĩ mà ta tham gia cuối cùng đã kết thúc và chúng ta cuối cùng cũng có thể trở về trụ sở. Ta chưa trở về nhà đã vài tuần cấp trên của ta đã cười nhạo ta, nói rằng ta gặp khó khăn trong thời kì mới cưới. Ta được bảo rằng nếu ta viết thư cho vợ, hẳn nàng ấy sẽ rất vui vẻ, nhưng kể từ sau lễ kết hôn, hai chúng ta chưa từng có một cuộc trò chuyện nào giống thế. Mặc dù ta đã xuống thị trấn để muốn một ít giấy viết mà chắc chắn một quý cô sẽ thích, tại thời điểm ta đặt đầu bút xuống tờ giấy hoàn toàn mới ấy, ngón tay ta trở nên cứng đơ. Ít nhất, ta nghĩ sẽ ổn khi viết ra những lời hỏi thăm về sức khỏe của nàng ấy, nhưng những điều ta viết ra chỉ quan tâm đến tình trạng lãnh thổ, cuối cùng nó kết thúc thành một lá thư công việc yêu cầu nàng ấy quan tâm tới lợi ích của người dân. Ta không thể không cảm thấy sốc trước nội dung bức thư được viết như một tờ báo cáo. Lúc đầu, ta không có dự định viết thứ gì như thế. Ta muốn nói gì đó mang tính cá nhân hơn, ví dụ, trong cuộc viễn chinh, ta thấy những bông hoa màu trắng mà Ilya thích nở rộ bát ngàn và cảnh tượng đó thực sự rất đẹp. Hoặc khi ta đi vào trung tâm thành phố, ta tìm thấy một cái kẹp tóc mà sẽ tỏa sáng trên tóc nàng ấy. Hoặc rằng thật khó để tóm toán cướp nhưng bằng cách nào đó chúng ta đã xoay sở để hoàn thành nhiệm vụ. Rằng cuộc thám hiểm khó hơn những gì ta tưởng tượng nhưng những đồng đội đã hỗ trợ ta. Tất cả mọi thứ ta muốn nói là thực sự tầm thường, nhưng ta dự định lập một danh sách tất cả những điều mà nàng ấy có thể muốn biết. Và dù thế, cây bút tự ý chọn những từ khác nhau và ghép các câu lại với nhau. Cuối cùng khi ta viết xong, gấp tờ giấy lại rồi đặt nó vào phong bì, sức nặng trên vai ta tăng lên. Chỉ còn tiếng thở dài thoát ra khỏi môi ta. Ta cảm thấy ta dành phần lớn thời gian rảnh trong cuộc viễn chinh này để viết thư. Ta nghĩ nó thật nhàm chán. Nhưng ta muốn trở thành "một người chồng tốt." Là một người đàn ông thuộc dòng dõi quý tộc, ta có bổn phận hình thành một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng tôi hiểu rằng tôi không thể tự mình thực hiện trách nhiệm đó.
Ta muốn về nhà. Ta muốn trở về nhà thật sớm. Khi ta nhìn thấy mặt nàng ấy, chắc chắn những từ ngữ sẽ xuất hiện trong tâm trí ta một cách tự nhiên. Khoảng cách vật lý chắc chắn tỷ lệ thuận với khoảng cách của trái tim chúng ta. Chắc chắn là như vậy.
Tuy nhiên, ở đâu đó trong tim ta, có một phần trong ta nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu không gặp nàng ấy. Khi nàng ấy trông thấy ta, nàng chắc hẳn sẽ cụp mắt xuống. Nàng đã luôn làm như vậy từ rất lâu rồi. Đó là lí do ta có thể dễ dàng hình dung ra cảnh đó. Ta biết rằng không phải nàng ghét ta, nên ta hỏi nàng có chuyện gì không ổn sao. Nhưng nàng chỉ đơn giản khẽ lắc đầu và trưng ra một nụ cười. "Không có vấn đề gì cả", nàng nói. Nhưng trên nét mặt dịu dàng của cô, một ý định khác đã bị che giấu.
Nhưng chiều sâu của ý định đó, sức mạnh của nó, ta đã không biết chúng.
Khi ta lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng lạnh lẽo đang nhìn xuống ta. Ta có thể trở lại biệt thự vào sáng mai. Vì một số lý do, khi ta nhắm mắt lại, đột nhiên ta thấy những sợi tóc bạc. Ta tự hỏi Silvia thế nào rồi. Một suy nghĩ như vậy xẹt qua tâm trí ta. Hơn cả khuôn mặt của vợ ta, hơn cả sự tồn tại của vợ ta, thứ nổi lên trong tâm trí ta là đứa em gái bé nhỏ đó. Mặc dù ta rất bối rối bởi thực tế đó, ta nhận ra trong suốt chuyến viễn chinh ta chỉ nghĩ về em ấy. Sau đó, một lá thư khác được viết riêng ngoài thư dành cho vợ ta. Một giọng nói vang lên trong tâm trí ta, nói với ta một điều như vậy là sai trái, ta bỏ qua nó và tiếp tục viết. Đôi khi ta đính một bông hoa ép bên trong bức thư, và ta mơ thấy biểu cảm hạnh phúc của cô bé đó. Ta rùng mình khi nghĩ rằng ta đã đúc kết ra một thứ như thế mà không chút do dự mặc dù ta chưa bao giờ làm điều này cho Ilya. Tuy nhiên, ta không thể kiểm soát bản thân.
Bởi vì đứa trẻ đó là em gái của ta. Ta biện minh cho hành động của mình, thậm chí chuẩn bị cái cớ rằng đó là tất nhiên ta nên quan tâm đến đứa trẻ đó.
Không giống như Ilya, người có thể tự mình giải quyết mọi thứ, Silvia sẽ nhìn ta bằng ánh mắt phụ thuộc. Ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bóng dáng của cô gái gặp rắc rối, người còn không thể tự mình đứng dậy. Những gì hiện diện ở đây, là lý tưởng ta hình dung trong thời thơ ấu. Ta muốn trở thành một người mà họ có thể dựa vào. Ta muốn trở thành một người mạnh mẽ có thể bảo vệ và trân trọng một ai đó. Tuy nhiên, một ai đó yếu đuối và cần được bảo vệ bởi người khác lại không được phép đứng bên cạnh ta. Cai quản một lãnh thổ không phải một điều dễ dàng. Tại thời điểm một điểm yếu xuất hiện, bạn sẽ bị hất chân. Đó là lý do tại sao, ta không thể trở thành bạn đồng hành của người sẽ trở thành điểm yếu của ta. Bạn đồng hành của ta phải là người biết suy nghĩ, có thể thể hiện ý mong muốn, tự đứng trên đôi chân của mình, người có thể đứng lên ở phía trước trong trường hợp khẩn cấp và nhận lệnh. Vì thế ta chọn Ilya. Ta chọn nàng ấy vì nó là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Ta đã đính hôn với nàng ấy từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, tuy nhiên, nếu thành tích của nàng ấy không đủ để trở thành phu nhân hầu tước, thì mối quan hệ có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào. Nàng ấy không biết về điều đó, tuy nhiên, nàng ấy chưa từng lơ đễnh trong sự cố gắng của bản thân. Ta thấy thái độ của cô ấy chân thành khẩn khoản rằng nàng ấy thích ta hơn tất thảy, và trong khi tình yêu dường như không thể nảy nở, ta nghĩ rằng sự tin tưởng có thể được trao đi. Đó là thực tế và hiện thực. Ta tin tưởng nàng ấy, và ta nên được tin tưởng.
Bằng cách sống theo cách đó và ngày qua ngày, chúng ta sẽ trở thành một cặp đôi thực sự. Ta đã thề sẽ làm như vậy. Ngay cả khi tình yêu không nở hoa, ít nhất, ta nghĩ chúng ta có thể trở thành đồng đội thân thiết, người có thể nương tựa vào nhau. Và rồi thế.
Gachan!!!
Khi tấm khăn trải bàn bị kéo ra sàn, những mảnh sứ vỡ vụn bay ra khắp mọi hướng. Ilya đứng nhìn chúng ngây ngốc, nàng vô thức loạng choạng chạm vào chúng. Không có bàn tay nào tới hỗ trợ nàng và cứ thế nàng ngã phịch xuống sàn. Khuôn mặt ta biểu lộ sự khinh bỉ khi ta thấy vẻ ngoài của nàng ấy có thể được gọi là khó coi.
Silvia, đã chết.
Đối mặt với sự thật này, ta không thể kìm nén cảm xúc mãnh liệt trào dâng từ sâu thẳm cơ thể. Nỗi buồn chỉ xâm chiếm ta trong giây lát, sau khi hít một hơi thật sâu, ta lập tức bị điều khiển bởi sự thù hận. Trong cơ thể ta, một nỗi hận thù và giận dữ bùng cháy. Nếu nói chuyện bây giờ, ta chỉ thốt ra được những lời nguyền rủa. Thở ra một hơi nặng nề là tốt nhất, cuối cùng ta cũng có thể nói gì đó.
"...Cô?"
Cô, phải cô đã giết Silvia?
Giọng nói đó dường như khá xa vời. Như thể cảnh diễn trước mắt ta là của người khác diễn. Tuy nhiên, Ilya, người rõ ràng đã thể hiện một biểu hiện tươi sáng khi nghe tin Silvia đã chết, khiến ta hiểu được cốt lõi của vấn đề. Không nghĩ suy, bàn tay ta đã cầm chặt con dao và ta bước một bước lớn với ý định đâm vào cổ nàng ấy. Nếu người quản gia không bước tới chắn nửa người trước mặt nàng ấy, con dao chắc hẳn đã cứa vào làn da tái nhợt đó. Đầu óc trống rỗng chắc hẳn là tình trạng ta trải qua vào thời điểm đó. "Chủ nhân!" Giọng nói của người quản gia gần như đe dọa và tước đi tinh thần chiến đấu của ta. Con dao rơi khỏi đầu ngón tay ta, cùng lúc đó, toàn bộ cơ thể ta bị rút hết sức lực như thể nó không thể chịu đựng được cảm giác trống rỗng đó. Rằng ta không thể ngồi phịch xuống có lẽ là vì ta là một nhà quý tộc, là một người đàn ông, ta đã giữ lại một dấu vết kiêu hãnh cuối cùng. Ta đã không biết liệu ta cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng tôi đã không giết vợ ta, hoặc liệu ta hối hận vì ta không thể hoàn thành nó. Ta tin tưởng nàng ấy. Ta định chăm sóc nàng ấy. Ta đã có niềm tin vào nàng ấy với tư cách là vợ của ta.
Khi ta nghĩ vậy, ta không còn muốn nhìn mặt nàng ấy nữa. Người phụ nữ với giọng phàn nàn xen lẫn tiếng nức nở dường như đeo bám ta và ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm thấy buồn nôn khi ta thấy những ngón tay của người phụ nữ đó vươn về phía ta, ta loạng choạng bước đôi chân trong sự gắt gỏng. Ta phải tới gặp Silvia. Nếu cô gái đó thực sự đã chết, ít nhất ta muốn nói vài lời từ biệt.
Không vấn đề gì để kết án Ilya sau đó.
Ta không có ý định tha thứ cho người đàn bà đã giết hại em gái của mình.
......Sai rồi, sai lầm, sai lầm!!
Tại sao, tại sao ngươi lại đạt được kết luận đó? Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Ilya sẽ không bao giờ làm thế. Cô ấy không phải loại người có thể làm như vậy. Rõ ràng, thật khó để nói rằng Ilya có em gái mình trong lòng. Họ còn xa mới có thể nói là thân thiết như chị em. Nhưng Ilya không ghét Silvia tới mức muốn giết cô ấy. Ilya yêu quý em gái cô ấy. Đúng thế, ta chắc chắn điều đó.
"Thu thập các bằng chứng về tội ác của Ilya. Không được bỏ lỡ dù chỉ một cái duy nhất, thu thập tất cả mọi thứ."
Khi ta ra lệnh cho người quản gia đã đuổi theo ta, ông ta trả lời ngay lập tức và biến mất. Ông ấy hẳn bắt đầu làm việc với nó ngay lập tức. Ông là một quản gia xuất sắc. Ta có thể thấy rằng nó sẽ không mất nhiều thời gian trước khi công việc có thể kết thúc. Trong khi đó, ta phải tiến hành chuẩn bị ly hôn Ilya. Giết một thành viên trong chính gia đình mình là một trọng tội, mặc dù hầu hết các nhà quý tộc không thể không dính vào nó, nhưng đó là một chuyện khác đối với một người ở nhà hầu tước. Để Ilya không được bảo vệ bởi cấp bậc tòa án của chúng ta, ta phải xóa ả ta khỏi sổ đăng ký gia đình và ta cũng phải cách ly ả khỏi nhà bá tước cha mẹ ả.
Đợi, làm ơn đợi đã. Ngươi đang có ý định làm cái quái gì vậy?
Người con gái gọi ta là lí do giúp em ấy sống đã bị giết. Tội ác ấy phải được trả giá.
Dừng lại, dừng lại ngay làm ơn...!!
Ta sẽ cho ả thấy thực tại tàn khốc hơn cả cái chết.
... .....Tại sao, tại sao?
"...Cậu...Tại sao cậu lại bất công, sao cậu lại đi xa tới mức vậy...? Ngay cả dù chỉ ở một thời gian ngắn, cô ấy vẫn là vợ của cậu."
Sau khi rời làm thành viên hội hiệp sĩ, ta giam bản thân trong biệt thự. Khi ta đang soạn thảo tài liệu để xin từ hôn, người bạn của ta xuất hiện với vẻ mặt nhăn nhó như thể cậu ta đang đến thăm một người bệnh. Người đàn ông ta đã không gặp trong một thời gian dài nay đã không có sự vui vẻ thường ngày. Cậu từng là người đàn ông đã mỉa mai Ilya, người từng là "vợ của ta". Ta mỉm cười và nói rằng ta đã vỡ mộng bởi sự khó coi của ả ta và cách ả ta lăng mạ người khác. Ngay cả cậu, không phải cậu cũng điên lên khi nghe rằng ả đã giết hại Silvia? Rằng mọi chuyện tới mức này, đó là Ilya trả giá cho những việc làm sai trái của mình. Nó không phải ta, người đã làm điều này.
"Soleil, tớ..tớ không thể chịu đựng nổi khi thấy cậu thành ra như này. Cả hai người, cậu và cô ấy."
Tại sao cậu không tha thứ cho cô ấy? Bạn của ta gục đầu và lẩm bẩm vài lời oán trách. Tha lỗi? Cậu đang nói gì vậy? Chúng liệu có bất kỳ lý do để tha thứ?
Ả ta đã giết Silvia.
"Cậu đã từng đi xem cô ấy lần nào chưa? Cô ấy vẫn hằng tin rằng cậu sẽ tới đón cô ấy."
Giọng nói của bạn ta sụp đổ một cách bất thường. Ta nghĩ cậu ta có thể đã khóc, nhưng ta không hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt của cậu ấy. Khi ta nghiêng đầu ngạc nhiên, cậu ta trông như nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được và che mặt bằng tay phải.
"Cậu đang dự tính trở thành một kẻ giết người?"
Ta nghĩ về ý nghĩa của những lời hoài nghi của cậu ta nói bằng giọng bị bóp nghẹt, nhưng ta thực sự không thể hiểu được. Kẻ giết người, là Ilya. Tại sao ta phải bị đổ lỗi? Ta làm điều đúng đắn.
Điều đúng đắn.