Chương 15
Giấc mơ mà Soleil của cuộc đời này trông thấy là... - 1
Nó mang màu kim loại xỉn, cô ấy nói khi cụp mắt xuống, trông hệt như tóc của một bà lão.
Ngài ta định mở miệng nói rằng nó không phải như vậy, nhưng từ ngữ không thể nào thoát ra ngoài. Trái với ý định của mình, ngài ta cười khẩy và nói, "Quả thật vậy." Nghe điều ấy, cô gái vẫn cụp mắt và chỉ nở nụ cười. Tất nhiên đó không phải là một nụ cười vui vẻ. Nhưng cũng không hẳn cô ấy cảm thấy buồn. Đó là biểu hiện của người đã từ bỏ tất thảy mọi thứ. Ta biết ta nên sửa lại lời nói, nhưng vẫn như trước, những từ ngữ trang nhã sẽ không xuất hiện.
....Tại sao lại như vậy? Như thế này, thật không giống ta. Làm tổn thương nàng ấy. Khiến nàng ấy có biểu cảm như vậy. Đây, chắc chắn không phải ta.
Màu xanh phớt trong mắt em trông giống như một chiếc lá sắp khô héo. Bố mẹ em cũng có vẻ không thích chúng. Nàng ấy lại cười thêm lần nữa. Nàng hít một hơi và hỏi ta, ngài cũng ghét chúng phải không? Đối với người bình thường, tiếng lẩm bẩm của nàng ấy giống như một lời phàn nàn bâng quơ. Giống như một cái gì đó có thể dễ dàng bỏ qua. Tuy nhiên, ta ngay lập tức hiểu rằng nàng ấy không mong ta từ chối. Cũng như không mong ta làm vậy. Nàng ấy vờ như đang hỏi ta, nhưng thực tế, ta không cần phải trả lời. Hành vi của nàng đã phản bội suy nghĩ của nàng rằng đó là điều tự nhiên để đáp lại với một lời khẳng định. Khi ta cố hỏi tại sao nàng ấy cần phải luôn tự ti về mình như vậy, cuối cùng chỉ còn một tiếng thở dài rời khỏi miệng ta.
Không phải ta không nhận ra sức ảnh hưởng mà ta tạo ra, nhưng ta không thể dừng tiếng thở dài đó. Ta chắc chắn nghĩ rằng nó thật tệ, nhưng ta không thể rút lại nó. Nàng ấy, người dường như đã cẩn thận chờ đợi phản ứng của ta, không biểu lộ một chút ngạc nhiên nào, nàng nhắm mắt lại một khắc, rồi ngay lập tức nàng nhìn thẳng vào mắt ta mà không quay đi.
Đôi mắt nàng dường như tỏa ra ánh sáng đủ để đánh đổ sự tự ti bản thân của nàng.
Nó có màu xanh mờ nhạt, ta chưa từng nghĩ thế. Chắc chắn, đó là một màu sắc nhạt, nhưng ta nhận thấy rằng khi thay đổi góc độ, ta sẽ thấy chúng bị pha trộn với một chút màu hổ phách. Ta nghĩ nó không thể so sánh với bất cứ thứ gì khác trên thế giới, chúng là đôi mắt độc nhất. Khi ta bắt gặp ánh mắt của nàng ấy, vì một số lí do, nó khiến ta hạnh phúc. Hoàn toàn và triệt để hạnh phúc. Ta đã luôn nghĩ rằng đó là một màu sắc bí ẩn. Nhưng, ta chưa bao giờ truyền đạt cảm giác này thành lời nói, và trong khi ta nghĩ bây giờ sẽ là thời điểm hoàn hảo để nói điều đó, đôi môi ta chỉ tóm lấy không khí và giọng nói của ta từ chối vang lên.
Một cái gì đó, như một thế lực kỳ lạ mà ta không thể nào biết được đang hoạt động. Ta phải nhanh chóng nói những từ ngữ đó. Nếu ta không làm thế, ta sẽ làm mất lòng nàng ấy. Mặc dù ta biết điều này, lưỡi của ta từ chối di chuyển như thể nó đã được khâu lại.
"Ah, đã muộn thế này rồi." Em có một bài học lễ nghi bây giờ. Soleil-sama, xin hãy cứ tự nhiên. Ngài thấy đấy, đứa trẻ kia cũng sẽ đến.
Khi ta nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, ta thấy một cô gái trẻ với mái tóc bạc đang bay trong gió khi cô ấy đi về phía chúng ta với một nụ cười trên môi. Bữa tiệc trà được tổ chức trong khu vườn thuộc dinh thự nhà Bá tước chỉ có hai chỗ ngồi đối diện nhau. Liệu có lẽ, Ilya ngay từ đầu đã không có kế hoạch ở lại? Thật vậy, nàng đã cố gắng rời đi ngay khi kết thúc lời chào, trao đổi càng ít lời càng tốt.
.....Vì sao? Bữa tiệc trà đó, không phải em chuẩn bị chúng cho hôn phu của em, cho ta sao?
Khi ta cố gắng nói những lời đó, ta nhận ra cô gái trẻ mà nàng ấy gọi là "đứa trẻ đó" đã đến ngay bên cạnh ta. Tầm nhìn em ấy không hướng về chị gái mình mà thay vào đó là ta, hôn phụ của chị gái em ấy. Nhận được ánh mắt của em ấy không làm cho trái tim ta rung động. Mặc dù điều đó là chắc chắn, vì một lý do không rõ, một nụ cười hiện lên trên miệng ta. Ta không vui vẻ, cũng không thấy có gì hài hước. Ta không thể dừng được ngoài việc cảm thấy phấn khởi, tựa như ta đang say.
"...Đã lâu không gặp, em thế nào rồi?"
Đôi môi ta di chuyển giống như chúng không phải của ta, bày tỏ những lời quan tâm dành cho em ấy. Trong khi đó, khoảng cách giữa ta và Ilya ngày càng tăng, ta không thể đuổi theo nàng ấy. Chân ta như bị cố định trên mặt đất, ta không thể di chuyển dù chỉ một ngón chân.
"Hôm nay em cảm thấy rất tuyệt. Em cũng không bị sốt."
Cô gái cụp mắt trong sự bẽn lẽn với đôi má ửng đỏ, hàng mi dài của cô phủ một bóng lên đôi mắt tím hiếm có. Ah, thật là lãng phí. Trong khi ta tự hỏi tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, ta hạ thấp mình xuống để nhìn vào đôi mắt đó. Khi ta nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của mình được phản chiếu trong đôi mắt rõ ràng lấp lánh một cách bí ẩn, cơ thể ta như bị kéo vào bên trong chúng hệt một sợi dây trong ta bị đứt.
....Không, nó không đúng. Chúng không phải đôi mắt ấy. Ta không muốn được phản chiếu trong đôi mắt này.
"...Anh trai...?"
"...Không phải ta đã nói sao? Còn quá sớm để gọi như vậy. Nên, em biết đấy..."
Gọi tên ta. Ta nghe thấy một tiếng thì thầm ngọt ngào vọng lại từ nơi xa xăm và đầu ta nhói lên.
Gì đây, chuyện gì đây? Ta đang nói cái quái gì vậy?
Ta cảm thấy như phát ốm. Thật buồn nôn
"....Soleil-sama?"
Một ánh mắt lướt qua đầy say mê hướng về ta. Ta cảm thấy mình ta từng thấy ánh nhìn đó ở đâu đó, lúc nào đó, nhưng, ta chỉ đơn giản là đứng ngẩn trong sự kinh ngạc trống rỗng, không hiểu lý do tại sao nó lại nhắm vào ta. Không, đó là những gì ta nghĩ nhưng khoảnh khắc tiếp theo, với một chút do dự, ta nhẹ nhàng chạm vào bờ vai mỏng manh của cô gái.
"Ta không muốn sức khỏe em tồi tệ hơn. Tốt nhất e nên ngồi xuống đi."
Miệng ta tuôn ra một giọng nói thầm thì thực không giống ta. "Cảm ơn anh", cô ấy nói vậy và khi ta nhìn cô bé ngồi xuống cái ghế mà ta kéo ra không một chút do dự, ta ngây ngốc nghĩ rằng chỗ ngồi đó ban đầu là dành cho Ilya. Mặc dù ta còn không thể đuổi theo nàng ấy, ta đang nghĩ gì thế này? Trong khi đó, cô em gái nhỏ tuổi của Ilya lại đang nói cười với ta rất vui vẻ.
......Silvia. Ah, đúng rồi, em ấy là..là...,là......?
"...Soleil-sama, cảm ơn vì tất cả những gì anh làm."
Những sợi tóc mỏng của em ấy trông giống như chúng sẽ tan chảy trong không khí quyển bạn chạm vào chúng đang nhảy múa trong không trung. Vẻ đẹp của mại tóc ấy được ngưỡng mộ bởi tất cả mọi người. Bởi chúng đã được cô hầu cẩn thận chải chuốc, em ấy nói vậy trong khi mỉm cười như thế đó là một điều tầm thường. Ta cũng thấy hãnh diện vì nó, ta thêm vào.
"Ta có thể hỏi chính xác em đang cảm ơn ta vì điều gì?"
"...Anh đã luôn tốt với em. Thực sự, em rất cảm kích. Bởi Soleil-sama, nếu anh không đến, em sẽ không được phép uống trà như thế này ở vườn. Cả cha mẹ lẫn chị gái em đều quá bao bọc em. Họ nghĩ em sẽ ốm với việc chỉ cần tiếp xúc với gió. "
"....Thật không may, không chỉ mỗi cha mẹ và chị gái em nghĩ như thế/"
"Soleil-sama cũng vậy sao?"
"Hum, đúng vậy."
"Vậy, tại sao...?"
"Nhưng ta nghĩ từ từ thay đổi sẽ tốt hơn. Sẽ tốt cho em nếu em ra ngoài thường xuyên hơn. Nhìn màu sắc của bầu trời, cảm nhận mặt đất, ngửi mùi không khí, trao đổi câu từ và ý kiến với người khác, nó tốt hơn nhiều với việc chỉ tưởng tượng. Chí ít nó sẽ trở thành lí do để sống."
Silvia, người lắng nghe bài phát biểu của ta với một cái nhìn chân thành lầm bẩm lặp đi lặp lại những từ ngữ "một lí do để sống." Và sau một khắc, em ngước lên nhìn vào mặt ta với đôi mắt lưỡng lự.
"....Anh có thể trở thành nó? Một lí do để sống"
"Hum?"
"Hơn cả 'một ai đó', liệu đó có thể là anh?"
Thiếu nữ trẻ tuổi nói điều này với vẻ mặt mơ màng.Như để tô điểm cho khung cảnh nền, những bông hồng lớn được mẹ chúng nuôi đang nở rộ.Với làn da trắng trong suốt được nhuộm đỏ, cô gái chờ đợi câu trả lời của ta. Một lần nữa, những từ không có liên quan gì với mong muốn của ta lại được vang lên.
"...Tất nhiên, Silvia."
Vì ta sẽ trở thành anh trai của em. Mặc dù mới chỉ một lúc trước, ta đã từ chối em ấy và nói với em ấy rằng còn quá sớm để gọi ta là anh trai, giọng nói đáng xấu hổ của ta lại đang có vẻ cao hứng. Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu trở thành anh trai em ấy càng sớm càng tốt. Ta thậm chí đã nghĩ rằng sẽ không có phước lành nào lớn hơn việc trở thành lý do sống của Silvia. Khi Silvia nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng với ta, đôi môi của ta cũng buông lỏng. Trong khi tự hỏi đây là trò hề gì, ta nghĩ sẽ thật tuyệt nếu khoảnh khắc nhẹ nhàng này có thể tồn tại mãi mãi. Dù có cố gắng bao nhiêu, ta cũng chỉ có thể trở thành anh trai của em ấy. Nhưng nếu ta có thể ở bên cạnh cô gái đó, bên cạnh Silvia, thế là đủ.
....Không. Nó thật sai trái. Tại sao? Không thể nào ta lại có một suy nghĩ ngu xuẩn như vậy. Bởi ta. Ta, là hôn phu của Ilya.
*
*
"Này, Soleil. Hôn thê của câu, gần đây cô ấy có vẻ không ổn lắm thì phái."
Một người bạn đã nói chuyện với ta ở buổi tập đấu kiếm. Bởi tước vị gia đình ta quá cao, hầu hết mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định với ta trừ cậu ta, cậu ấy rất thân thiên. Ta biết cậu ấy từ khi chúng ta còn nhỏ và ta đã nhận thức được tính cách của cậu ấy.
"...Không ổn, ý cậu là sao?"
"Có tin đồn rằng cô ấy cứ kiểm tra mọi cô gái độc thân tiếp cận cậu."
"...Cái gì cơ?"
"oh, vậy cậu không biết? Nó lan khá rộng trong học viện. Bởi vì vị hôn thê ghen tuông của cậu quá đáng sợ, tốt hơn hết nếu không lại gần cậu."
Bạn ta nhún vai và cười gượng. Một người phụ nữ ghen tuông là điều khủng khiếp, cậu nói. Trong khi không thực sự lắng nghe câu chuyện người bạn đang kể, ta chìm sâu vào suy nghĩ của mình, cảm thấy có gì đó không đúng chỗ. Không thể tin rằng lời đồn đó lại tồn tại, hôn thê của ta có vẻ không giống người sẽ làm như thế. Không có yếu tố gì để phủ nhận tin đồn. Bởi vì nó không giống như ta biết tất cả mọi thứ Ilya đang làm đến mức nhận thức được từng bước di chuyển của nàng ấy. Dù sao, một Ilya mà ta biết sẽ ngoan ngoãn hướng về phía trước mà không cần bất kỳ ép buộc nào, mặt khác, nàng ấy không nên là một người sẽ cuồng nhiệt với cái gì đó. "Biểu cảm của cậu cho thấy cậu không thể tin được vậy."
Cậu ấy nở một nụ cười toe toét khiến người ta khó chịu. Với đôi mắt phát ra ánh sáng chói loá, cậu nói thêm, "Nhưng tớ cũng đã thấy cảnh đó, nó thực sự rất khó coi." Nhận xét của cậu ta cho thấy sự khinh miệt của cậu đối với Ilya. Một cơn giận giữ bùng lên ngay lập tức, gần như mất bình tĩnh, miệng ta méo mó trong hình dạng kỳ quặc giống như nó đang đồng ý với cậu ta. Nó có lẽ gần giống với một cái nhếch mép giễu cợt.
Tại sao ta lại biểu hiện như vậy? Nó là cảm xúc của riêng ta nhưng ta lại không thể điều khiển chúng. Mặc dù ta nên tranh luận rằng nàng ấy không phải kiểu người sẽ làm như thế, mặc dù ta nên tin tưởng nàng ấy dù cho những người khác hoài nghi nàng, ta lại không thể làm được.
"Mà nhắc mới nhớ, hôn thê của cậu có em gái phải không? Đang có tin đồn về việc công chúa giấu mặt của nhà bá tước cuối cùng đã xuất hiện trong giới xã hội thượng lưu."
Khi ta nghiến răng thất vọng vì cơ thể của ta đang hành động trái với suy nghĩ của mình, cuộc trò chuyện đã thay đổi chủ đề trong lúc đó.
"Nghe nói cô ấy thực sự đáng yêu như một nàng tiên? Thật đáng tiếc khi cô ấy có sức khỏe kém, nhưng ngay cả cha mẹ tớ cũng khen ngợi cô ấy và nói rằng cô ấy cư xử chuẩn mực và có tính cách tốt. Tớ cũng muốn được gặp cô ấy, nhưng khi đến lúc để ra mắt xã hội, họ giấu cô ấy đi nói rằng sức khỏe của cô ấy tiến triển xấu.
Mặc dù cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy Silvia, cậu ta vẫn nói về em ấy như thể cậu bị lạc trong một giấc mơ. Với suối tóc bạc xinh đẹp và đôi mắt tím, có lẽ cô ấy không phải một nàng tiên mà là một nữ thần. Ta nghe cậu ta thốt lên điều này với một giọng lớn. Mặc dù ta gật đầu với một biểu cảm bình tĩnh, ta vẫn không tự chủ được nhướn mày lên.
"Hey, mấy cậu đang nói về chuyện gì thế?"
Bị thu hút bởi giọng nói của cậu ta, ánh mắt của những người xung quanh tập trung về phía bọn ta. Họ là những đồng chí hiệp sĩ tập sự. Có lẽ vì cậu đang trong tâm trạng tốt, bạn của ta kể cho họ về Silvia. Cậu không hề che giấu sự thật rằng cô gái xinh đẹp bất ngờ xuất hiện trong xã hội thượng lưu là em gái của Ilya. Cậu ta còn cường điệu thụât lại rằng tuy Ilya và Silvia là chị em, vẻ bề ngoài của họ lại hoàn toàn khác biệt. Về Ilya, mô tả của cậu ta mang lại ấn tượng giống như những gì cậu ta thấy trước đây. Về phần Silvia, cậu ta nói về ấn tượng mà bố mẹ cậu có về cô gái mà họ thấy trong một buổi họp mặt xã hội. Cả hai đều có một vài lời phóng đại và những câu nói mơ mộng, và chúng trở thành những mô tả khác so với thực tế hai cô gái ấy. Mặc dù ta nên lên tiếng và sửa lại chúng, những ánh mắt tò mò quay về phía bọn ta dường như không thể kìm nén sự hoài nghi của họ, giống như họ đang nói với ta rằng thật vô ích khi phủ nhận điều đó. Hơn nữa, ta không biết nên phủ nhận chúng hay như thế nào. Các học viên khác đã không nhận ra tình trạng khó xử của ta về mặt tinh thần, họ tiến gần hơn để nghe về cô gái trong tin đồn, người đang là chủ đề bàn tán của giới thượng lưu. Cuối cùng, ta bất lực hạ mắt xuống để tránh ánh mắt của họ.
Điều bạn của ta nói không đúng nhưng cũng không sai. Silvia chắc chắn rất xinh đẹp. Mái tóc lấp lánh của em đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người. chưa kể đến cơ thể mảnh mai của em khơi dậy trong người khác mong muốn được bảo vệ em. Đôi mắt của em ấy giống như đá quý, có màu tím bí ẩn hiếm thấy ở đất nước này. Nó thật dễ dàng để đặt mô tả này thành từ ngữ. Ta cũng sẽ kể cho bạn ta về điều đó. Tuy nhiên, vì ta là hôn phu của Ilya, ta không được phép làm thế. Nếu ta làm điều đó, nó sẽ chứng tỏ như thể ta đã yêu em gái của vợ sắp cưới. Điều này sẽ không tốt chút nào.
Ngoài ra, nếu ta nói với họ rằng ta đã gặp gỡ với Silvia trước đây, ngay lập tức em ấy sẽ thay đổi từ một sản phẩm trí tưởng tượng của một người thành một người bằng xương bằng thịt. Ta nghĩ nó sẽ rất nguy hiểm. Có lẽ những kẻ không có thiện chí sẽ cố gắng tiếp cận cô gái ngây thơ đó.
Đúng vậy. Bởi rồi sẽ có ngày ta trở thành anh trai của em ấy. Ta phải bảo vệ Silvia.
Chỉ vài ngày trước, ta đã nghe ai đó nói rằng, "Soleil-sama rất tốt bụng. Silvia-sama đã kể về nó. Người chuẩn bị váy cho buổi tiệc tối là ngài ấy. Chắc hẳn thật là khó khăn vì phải chuẩn bị váy áo cho ngay cả em gái của hôn thê ngài ấy. Cả Silvia-sama và cha mẹ cô ấy đều vui mừng vì sự chu đáo của ngài." Không phải ta không hiểu được ý nghĩa tiếng cười bị đè nén của họ. Ta biết những lời của họ bao gồm cả cảm giác nhạo báng hành động quá trớn ấy. Tuy nhiên ta nghĩ mọi thứ đều ổn. Nếu điều đó làm Silvia hạnh phúc. Nếu điều đó giúp cô gái trẻ, người đã cầu xin ta trở thành lí do sống của em ấy mỉm cười. Như thế, điều đó sẽ thực sự tốt.
.....Không, thật sai trái. Ta đang nói gì vậy? Điều ấy là bất khả thi. Không thể nào ta lại nghĩ vậy. Ta chỉ có thể nghĩ rằng mình bắt đầu điên rồi, điều gì đó đang không ổn với ta. Ta, cái quái qủy gì đang xảy đến với ta?
"Này, này mọi người, mấy người sẽ không đứng đực ở đây chứ? Nhìn đi, mấy người đang làm phiền Soleil."
Mặc dù ta rõ ràng từ chối nói về nó, nhưng các bạn cùng lớp của ta đang cố gắng thu thập thêm thông tin về Silvia cho đến khi một trong những người bạn của ta lên tiếng để ngăn họ lại. Mặc dù cậu ta cũng ở trong vòng tròn ấy, lắng nghe chuyện được một lúc, cậu đã lên tiếng vào thời điểm này bỏ qua hứng thú cá nhân.
"Ngay cả Soleil cũng quyết tâm che giấu người em gái dễ thương, đáng yêu này của mình."
Những từ ngữ đó rơi thẳng vào sâu trong trái tim ta. Ah, phải rồi. Ta không muốn để bất cứ ai nhìn thấy em ấy.
......Ta gặp Ilya sau một thời gian dài xa cách, nàng khẽ hạ tầm mắt và mỉm cười.
"Cảm ơn ngài vì đã luôn đối tốt với Silvia."
Nụ cười méo mó đó trông như thể nó chực chờ để bật khóc bất cứ lúc nào.
Vài lần một tháng, nếu không có vấn đề gì khẩn cấp, hai nhà chúng ta đã đồng ý để tới nhà nhau nhằm mục đích làm sâu sắc thêm tình bạn của chúng ta. Chỉ vài giờ ngắn ngủi, chúng ta chỉ gặp nhau trong một vài giờ đơn điệu, nhưng nó không tẻ nhạt. Trái ngược với những người phụ nữ khác chỉ thích những tham dự cuộc trò chuyện không có nội dung sâu sắc, trao đổi lời nói với cô gái thông minh này là một khoảnh khắc dễ chịu và có lợi ích. Đó là tại sao, lần này cũng vậy, ta đã mong ngóng tới thời gian này.
"Chiếc váy mà ngài đã chuẩn bị cho Silvia....Em đã không biết về nó."
Tuy nhiên, ngay lúc ánh mắt chúng ta gặp nhau, nàng ấy cúi mặt xuống ngay lập tức. Đó là phản ứng giống như lần đầu hai ta gặp nhau, phản ứng tương tự như khi nàng ấy cố gắng che giấu bản thân đang run rẩy bởi một cảm giác bất an. Ta nhận thấy điều đó, thay vì lo lắng cho nàng, ta lắc đầu và trả lời rằng không vấn đề gì. Bởi rồi sẽ có ngày chúng ta trở thành gia đình. Khi ta nói điều đó, Ilya ngước mặt lên nhìn ta chăm chú, rồi nàng ấy lại mỉm cười.
"Có Soleil-sama làm hôn phu của em, em thật sự có phúc." Mặc cho việc nàng nói điều đó với một tiếng cười, biểu cảm của nàng lại không có lấy một chút sự hạnh phúc.
Nhìn vào mặt nàng, "Cô thấy không thỏa mãn ở điểm nào?" những từ ngữ không rõ nguyên do ấy suýt trượt khỏi môi ta đã kịp thời bị ngăn lại. Ta thậm chí không thể hiểu chính xác những gì tôi đang cố nói vừa xong. Khi Ilya đột ngột ngẩng đầu, ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của nàng ấy thậm chí đang còn to hơn và ta nhớ rằng ta đã nhạo báng màu xanh phớt của chúng. "...Em không có khó chịu ở điểm nào hết." Giọng nói của nàng ấy run rẩy một cách bất thường. Ta nhận ra rằng những từ đáng lẽ nên dừng lại đã trượt khỏi miệng ta và ta hít một hơi thật sâu, nhưng đã quá muộn. "Thật sự, không có gì cả." Bởi ta trở lên trầm lặng, Ilya tưởng tâm trạng ta tệ đi và liên tục lặp lại chúng. Trông giống như nàng ấy đang ăn năn, những ngón tay đan chéo trước khi ngực nàng trở nên trắng hoàn toàn. Nàng phải nắm chặt tay mình đến mức nào để khiến chúng kết thúc trong màu sắc này? Mặc dù ta rất hối hận về lời nói của mình, nhưng những từ để sửa nó không xuất hiện trong tâm trí ta. "Nếu có hiểu lầm gì ta gây ra cho em, ta mong em hãy thứ lỗi cho ta."
Và vì nàng ấy cúi đầu xuống, ta không biết nàng đang mang biểu cảm gì. Nhưng ta không thể ép nàng ngẩng đầu lên.
Ilya không sai. Nàng ý không làm sai bất cứ điều gì. Ngay cả khi ta biết mình đang làm gì đó cực kì tàn nhẫn với nàng, ta không thể cư xử như ta muốn.
Đây, ta đang phải nhìn thứ quái quỷ gì vậy? Ta, ta là ai....?
Không, NGƯƠI, ngươi là kẻ quái quỷ nào?