Chương 19
Nếu đây thực sự là hồi kết - 2
“Cô công chúa nhỏ đáng yêu của mẹ”
Mẹ thường nói thế trong khi chải tóc cho em gái ta. Khi nhìn họ, ta nghĩ không thể nói gì được hơn vì em ấy thực sự rất đáng yêu.
Không phải mẹ không yêu ta… Đó có lẽ là điều ta đã cố gắng tin tưởng. Tuy nhiên, thay vì đứa con cùng huyết thống, bà còn yêu và trân trọng Silvia hơn rất nhiều. Đó là sự thật. Bà ấy hiếm khi đến phòng ta, nhưng ta biết rằng bà đến gặp Silvia không thiếu một ngày nào. Trước khi ngủ, bà sẽ đặt một nụ hôn lên vầng trán tròn trịa ấy. Ta cũng biết rằng mẹ sẽ hát một bài hát ru với một giọng tràn đầy tình cảm. Lẻn ra khỏi phòng trong một đêm không ngủ được, từ kẽ hở của cánh cửa tình cờ được mở ra, ta nhìn thấy khuôn mặt hờ hững như thường lệ của mẹ và đứa trẻ đó. "Chúc mẹ ngủ ngon." "Hãy có những giấc mơ ngọt ngào, công chúa nhỏ đáng yêu của mẹ." Mặc dù ta nghe rõ giọng nói của họ, nhưng vì lý do nào đó mà chúng bắt đầu tan biến theo nơi xa.
Đáng yêu. Trông thật đáng yêu. Ta cũng muốn điều đó.
Ta muốn nụ hôn dịu dàng của mẹ. Ta muốn tay bà chải tóc cho ta, thể hiện tình cảm, ôm ta, ta muốn mẹ gọi ta là cô công chúa nhỏ đáng yêu. Ta nghĩ rằng mẹ sẽ làm điều đó nếu tôi yêu cầu bà. Nếu ta dỗ ngọt bà, nếu ta đưa yêu cầu của mình thành lời, ta biết mẹ sẽ không bỏ qua. Mặc dù mẹ yêu thương em gái ta nhiều hơn, nhưng mẹ không phải là người vô tâm. Đó là lý do tại sao, nếu ta khẩn cầu điều đó, ta sẽ có được mong muốn của mình. Ngay cả khi bà không làm điều đó một cách tự phát. Tuy nhiên cuối cùng, ta thậm chí chưa một lần nhận được những cử chỉ yêu thương đó.
Vì ta nghĩ rằng nếu đó là một tình yêu trao đi một cách miễn cưỡng thì ta không cần.
Lúc đó ta có thể còn là một đứa trẻ, nhưng từ khi sinh ra ta đã hiểu rằng mình thuộc tầng lớp quý tộc. Ta đã được gọi là "tiểu thư" từ khi ta còn là một đứa trẻ và được phục vụ bởi những người xung quanh ta. Lớn lên theo cách này, ta được nuôi dưỡng để hành động và đối xử với mọi người theo một cách nhất định. Ngay từ học được cách nói chuyện, trong lòng ta đã nuôi dưỡng ý niệm về niềm kiêu hãnh. Sự kiêu ngạo vô giá trị như vậy có thể đã tước đi sự trong sáng và lương thiện của ta. Ta, người thậm chí còn do dự trong việc tiếp cận với mẹ ruột của mình, đã vô thức xây nên một bức tường trong trái tim, và ta đã cư xử như thể ta không bao giờ hiểu được làm thế nào để mở cửa trái tim và công khai nói ra điều mình muốn. Ta đã khoác lên mình một chiếc áo giáp khi ta làm thế, và nó mãi theo ta ngay cả khi ta lớn lên, không biết từ khi nào đã làm tổn thương ta.
Ta không biết có phải vì vậy mà ta luôn ngại nhờ người khác giúp đỡ. Dù biết rằng bản thân ta là một người rất yếu đuối, ngay cả lúc nguy cấp ta vẫn không thể cầu cứu. Chỉ cần nói một từ là đủ, nhưng thực sự phải cần bao nhiêu can đảm để nói ra? Có ai hiểu được nỗi buồn khi ép ra một từ như vậy và giải thoát giọng nói của ta khỏi bất kỳ trở ngại nào sẽ khiến ta phải trả giá? Ta là con gái quý tộc của nhà bá tước bậc tam. Ta, người được trang bị một chiếc mũ đội đầu nặng như vậy, một danh hiệu phô trương như vậy, trong khi ta đang sử dụng nó làm lá chắn, đồng thời ta cũng bị nó trói buộc tay chân.
"Từ hôm nay trở đi, con sẽ trở thành hôn thê của Soleil-sama."
Vì vậy, con không thể hành động nghịch ngợm nữa, được chứ? Mặc dù ta cảm thấy mình chưa bao giờ cư xử như vậy dù chỉ một lần, nhưng người đó đã nói điều này với ánh mắt đầy ân cần và ôm ta thật chặt. Như thể đây sẽ là lần cuối cùng. Dù sao, bà ấy đã giả vờ như thế này nhiều lần. Cái ôm đầu tiên của ta với mẹ được bao bọc trong một bầu không khí đủ ngọt để khiến người ta nghẹt thở và điều đó khiến ta cảm thấy buồn nôn. Vào lúc đó, ta không biết liệu có ổn không khi ta đáp lại cái ôm của bà, trong khi nhìn những ngón tay của ta lơ lửng trong không trung, ta nhận thấy rằng mẹ và Silvia có cùng một mùi. Nó có mùi như nhang trầm. Ta lúc trẻ chỉ nghĩ rằng điều đó thật kỳ lạ. Tại sao mẹ và em gái ta lại có cùng một loại nước hoa? Ta không nhận ra cảm giác khó chịu đang tấn công mình là vì chỉ có ta khác biệt.
“Con đã được hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Vì con sẽ trở thành phu nhân hầu tước. ”
Ta không biết mẹ ta nghĩ gì khi nói điều này. Mẹ nhìn ta với ánh mắt giống như khi bà xem những món quà, bức tranh hay bông hồng mà bà yêu thích. Vẫn giữ cái nhìn đó, bà tuyên bố rõ ràng, nói cách khác, bây giờ con đang ở dưới sự quản lý của nhà hầu tước. Ta nghĩ lúc ý ta quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa của những từ đó.
… Khi ta bị cầm tù trong kiếp sống đầu tiên của mình, cha mẹ ta đã quay lưng lại với ta. Thỉnh thoảng, ta nhớ đến khuôn mặt của cha khi ông nghiến răng căm ghét và oán trách rằng ta đã làm ông thất vọng. Vào thời điểm đó, khi ta tin rằng Soleil sẽ đến, mặt khác, ta cũng cho rằng ta đã ở đường cùng.
Nhưng sau đó ta đã nghĩ về nó. Không phải lúc đó cha mẹ mới bỏ rơi ta. Họ đã tách mình ra khỏi ta từng bước, từng chút một, như thể họ đang xếp từng viên đá lên nhau, theo cách mọi thứ cuối cùng sẽ vỡ vụn một khi nó quá nặng không thể chịu đựng được nữa. Cái ôm đầu tiên và cũng là cuối cùng đó chính là viên đá đầu tiên.
“...Tại sao?”
Lúc ta quyết định sẽ mặc phục trang gì cho bữa trưa, trong khi để người giúp việc mặc quần áo, ta nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương soi toàn thân. Người đứng ở đây là một “ta” không có gì nổi bật và khá bình thường.
“Thưa tiểu thư, có điều gì không ổn sao?”
Cô hầu gái có đôi tai rất thính ngẩng đầu ngạc nhiên, sau khi nghe được những từ mà ta ngỡ rằng mình đã không để nó thoát ra khỏi miệng. Khi ta lắc đầu, cô ấy ngậm miệng và không hỏi gì nữa. Cô ấy thực sự là một người giúp việc xuất sắc đã phục vụ trong một thời gian dài. Người hầu gái tôn trọng ý muốn của ta, ngay cả khi cô ấy tò mò, cô ấy cũng không cố dò xét suy nghĩ của ta.
Chải những sợi tóc nằm trên vai ta như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy hỏi ta: “Người muốn làm tóc như thế nào ạ?” Cô thực sự hiểu phải hỏi chính xác câu hỏi gì trong tình huống này. Ta nhớ đến mái tóc tuyệt đẹp của em gái ta khi em ấy đối mặt với ta trước đó trên hành lang, ta tự hỏi mình sẽ trông ra sao nếu để cùng một kiểu tóc. Ta tưởng tượng cảnh mình như thế đứng trước dáng vẻ yêu kiều của tiên nữ.
“… Fufu” Ta thở một hơi dài xen lẫn tiếng cười nhẹ.
Dù để cùng một kiểu tóc nhưng diện mạo của hai chúng ta vẫn khác nhau một trời một vực. Dù có ngẫu nhiên hay không, thì cũng không tránh khỏi việc mọi người sẽ nghĩ ta đã cố bắt chước cô em gái nhỏ của mình. Điều đó trông sẽ nực cười làm sao?
Sẽ chỉ có ta, em gái ta và Soleil trong bữa ăn trưa. Người sẽ so sánh hai chúng ta, sẽ chỉ là Soleil. Nhưng ngài ấy chắc chắn sẽ không nhận ra rằng ta có cùng phong cách với Silvia. Người duy nhất cười vì vẻ ngoài ngu ngốc của ta, sẽ là ta.
Ta không thích bị so sánh với Silvia, ta luôn cố gắng chọn thứ khác với đứa trẻ đó. Một kiểu tóc khác, một màu son khác, một chiếc váy khác, một đôi giày khác, thay vì chọn những thứ ta thích, có vẻ như ta đang lựa chọn dựa trên tiêu chí nó bắt buộc phải khác với Silvia. Ta nghĩ nó đã như thế này kể từ thời thơ ấu của chúng ta. Đứng trước đứa em gái mặc một chiếc váy sáng màu và được khen là xinh xắn, đáng yêu, ta nhận ra mình không nên mặc như vậy. Cách đây vài ngày, ta có mặc một chiếc váy cùng màu, nhưng không ai nói nó dễ thương hay gì cả. Khi đó ta nhận thấy lời khen "Nó rất hợp với bạn" chỉ là lời nói lịch sự mà không có bất kỳ ý nghĩa thực nào...
“....Cô có thể giúp ta vấn tóc?”
Cô hầu gái gật đầu xác nhận mệnh lệnh của ta và khéo léo tết chúng với những bông hoa để tạo thành một kiểu tóc đẹp. Khi ta nhìn thấy kết quả sau khi cô ấy làm xong, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta. Ta định đưa ra lựa chọn, nhưng thực tế ta đã không thể lựa chọn bất cứ thứ gì.
"Này, thực ra, em thích màu trắng, phải không?"
Người nhận ra nó là Crow. Ta thích những bông hoa trắng bất kể loại nào của chúng. Vì vậy, dễ thấy, ta thích màu trắng. Mặc dù không cần phải tìm hiểu sâu để thấy điều đó, nhưng không ai trong đoàn hầu cận của ta đã từng nhận ra điều đó. Màu sắc ta mặc luôn kín đáo đối với trang phục bình thường, đó là màu xanh sẫm hoặc chàm, nâu đỏ hoặc tím đậm, chỉ những màu không nổi bật. Không phải ta cố tình chọn màu tối. Đơn giản, những cái lòe loẹt không phù hợp với khuôn mặt đơn giản đó của ta. "Con thực sự không thích hợp với màu sáng" ta đã nói với mẹ như vậy cùng một nụ cười gượng gạo. Bà ấy đã không nhận ra dù chỉ một chút rằng ta đang khao khát những chiếc váy của em gái ta.
Lần duy nhất ta mặc đồ trắng là trong đám cưới của mà ta đã trải qua vô số lần trong cuộc đời lặp lại của mình với Soleil.
Bởi vì đó là ngày hôn lễ, ta có thể mặc chiếc váy có màu sắc yêu thích của mình một cách thoải mái mà không cảm thấy thua kém cô em gái nhỏ của mình, không bị những người xung quanh so sánh với cô ấy. Ngày duy nhất ta được phép mặc đồ trắng, vào ngày duy nhất đó, ta thực sự có thể tự mình chọn mọi thứ và bất cứ thứ gì. Đứng bên cạnh Soleil, ta được đắm trong những lời chúc phúc và vỗ tay tán thưởng.
Ngày hôm đó là một ngày ngập tràn hạnh phúc… Hay đúng hơn, lẽ ra phải như vậy. Mỗi lần ta nhớ lại sự phấn khích của ngày hôm đó, ta lại bị một cơn đau hành hạ, như thể bên trong lồng ngực của ta bị móng tay cào rách. Có lẽ vì ta không thể quên rằng đôi mắt của Soleil chỉ đuổi theo hình bóng của Silvia. Cuối cùng, người duy nhất được chiêm ngưỡng chiếc váy mà ta đã tự tay chọn vải và thiết kế chỉ có ta.
“… Ngay cả khi ta mặc nó, cũng không có ý nghĩa gì.”
“Thưa tiểu thư?”
“… Không, không có gì cả. Cảm ơn, ta đã gây ra cho cô một số rắc rối rồi. ”
“Không, không có đâu ạ. Việc này không là gì cả.”
Hình dáng của ta phản chiếu trong gương khi cô hầu gái đã hoàn thành dường như không có một chút thiếu sót nào. Phù hợp với một cô con gái quý tộc, chiếc váy được làm từ hàng cao cấp. Khi chiếu vào bên trong ánh sáng, bóng xanh đậm hơi thay đổi. Ta nheo mắt trước vẻ đẹp của nó, tuy nhiên, ta vô tình cụp mắt xuống khi nghĩ đến sự thật ta là người mặc nó. Dù ta có mặc gì cũng không ai để tâm, không ai có cảm giác gì khi nhìn thấy nó.
Vào ngày đám cưới ấy, Soleil nhìn thoáng qua về phía ta và nói, "Thật đẹp." ta đã nhớ rất rõ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tâm trạng của ta trở nên tươi sáng. Khi ta nhìn lên, ta thấy ngài ấy đang nhìn Silvia ở đằng xa, đôi mắt ngài rung lên một cảm xúc mãnh liệt.
Ngài ta đã giả vờ nói lời khen đó với ta, nét mặt nhìn nghiêng của ngài thực sự nhìn chằm chằm vào em gái của ta, ta chưa bao giờ quên nó.
"Em có vẻ mất khá nhiều thời gian."
Ta mỉm cười chua chát với Soleil và Silvia, những người dường như đã chán đợi ta trong phòng khách. Vốn dĩ, thời gian chỉ định là 30 phút tính đến bây giờ, nên không có lý do gì để chỉ trích ta. Nhưng trong xã hội quý tộc được phân chia theo cấp bậc, vì ngài ta thuộc về một gia đình cao hơn, khiến Soleil phải chờ đợi không phải là điều tốt. Không quan trọng việc ta có phải là vị hôn thê của Soleil hay không. Ngài ấy có một địa vị xã hội đặc biệt như vậy đấy.
“Thứ lỗi cho em.”
“....”
Khi ta ngoan ngoãn cúi đầu xuống, trong phòng chìm vào im lặng. Ta tự hỏi liệu ngài ấy có cảm thấy muốn tha thứ cho ta không. Và khi ta vẫn tiếp tục cúi gằm, không thể ngẩng đầu lên,
"Chị Ilya, cái cài tóc của chị thật đáng yêu."
Ta không biết liệu em ấy có đọc được bầu không khí không hay đưa ra nhận xét mà không có bất kỳ suy nghĩ kín đáo nào, nhưng Silvia đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Em ấy đến với ta, người đang đứng gần lối vào, không thể di chuyển và nói:
“Chiếc váy này, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nó. Nó thực sự rất hợp với chị. ”
Em ấy cười nhẹ với nét vui vẻ trong mắt.
Em ấy là một đứa trẻ tốt bụng. Không có bất kỳ ác ý nào, em ấy đang cố gắng đối mặt với ta bằng trái tim thuần khiết như khi còn nhỏ. Bởi không được gặp nhiều người khác, em gái ta vẫn thường dõi theo ta. Bản chất thực sự của Silvia chắc chắn không thay đổi kể từ thời thơ ấu của chúng ta. Em ấy vẫn giống như hình bóng nhỏ bé đã lao ra chắn trước ta trong chuồng khi ta sắp bị ngựa đá. Vì ta là chị gái của em ấy, nên không đời nào em ấy có ác ý. Cha mẹ ta đã nhẹ nhàng che mắt Silvia để không cho chúng phản chiếu bất cứ thứ gì bẩn thỉu hoặc khó coi.
Với sự thuần khiết này, với lòng tốt này, với vẻ đẹp này, em ấy sẽ đánh cắp trái tim của Soleil.
Ví dụ, em ấy có thể giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Nếu nàng bị bắt, sẽ có người đến giải cứu nàng, nếu nàng lâm vào tình huống nguy cấp, sẽ có người giúp đỡ. Chỉ cần nàng ở đây, nàng sẽ được yêu mến.
Nàng khác với ta. Bởi vì ta…
"Hai người các em, không phải nên nhanh chóng ngồi xuống sao?"
Đoạn khi ta đáp lại lời khen ngợi của Silvia về chiếc váy của ta, nói rằng, em cũng rất xinh đẹp, thì giọng nói của Soleil vang lên. Ngài ấy có vẻ hơi khó chịu, có phải vì ta đang độc chiếm ánh nhìn của em gái mình không?
Silvia nhẹ nhàng đáp ứng yêu cầu của Soleil và bay trở lại với ngài ấy. Ta theo sau em ấy. Những sợi tóc đung đưa nhẹ nhàng, phù hợp với bước đi sôi nổi của em.
“Tóc em.”
“... Hả?”
"Những sợi tóc của em, chúng trông giống như bóng của một lùm cây đang đổ trên nền tuyết."
“.... Huh? Ý anh là sao?”
Ở trong một kiếp của ta, khi hình bóng ta được phản chiếu trong đôi mắt đen của anh ta, Crow nói điều này với một ý cười. Ta chưa bao giờ đề cập đánh giá của bản thân về mái tóc của mình trước mặt anh ta. Tuy nhiên, như thể anh ta đã nhìn thấu tâm trí ta, anh ta nói với ta:
“Thay vì tuyết trắng tinh chất thành đống ở đồng bằng, ta nghĩ rằng bóng cây đổ trên tuyết đó đẹp hơn nhiều.”
Ta không hiểu ý định của anh ta là gì khi anh ta nói điều này.
“Nhưng, khi tính đến cả bóng của những cái cây đó, ta sẽ gọi nó là cảnh tuyết.”
Crow nói vậy và nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của ta.
“Tuyết chỉ là tuyết. Bất kể em để tóc màu gì, em có đôi mắt thế nào, biểu cảm của em ra sao… … Bất kể em là ai, ta nghĩ em thật đẹp.”
Anh ta có lẽ không cố gắng động viên hay an ủi ta. Bởi vì Crow không biết rằng ta đang so sánh mình với Silvia và cảm thấy chán nản. Nhưng, anh ta luôn đưa ra những lời ta muốn nghe.
“... Em đã bị nói vậy bởi Saion-sama.”
“Đừng chú ý đến những gì Sai nói. Anh ta là một người khó chịu…”
Ngay cả khi không nói gì, món khai vị đã được mang đến chỗ của ta. Trong khi ăn chúng, ta quan sát Silvia và Soleil đang trò chuyện vui vẻ. Không biết đó có phải là phần tiếp tục cuộc trò chuyện của họ khi ta gặp họ ở hành lang trước đó hay không, nhưng có vẻ như đó là về bạn của Soleil. Vì họ thường ăn trưa cùng nhau nên tự nhiên, có lẽ Silvia đã có cơ hội gặp gỡ bạn của Soleil - người mà ta chưa từng được giới thiệu, em ấy dường như biết rõ về anh ta.
“Chị ơi? Có gì không ổn sao?”
Chị có vẻ không đụng gì vào đồ cả, Silvia nói với vẻ mặt băn khoăn. Mặc dù ta đã nhấc nĩa lên khi em ấy thúc giục, nhưng ta vẫn không thể nuốt nổi thức ăn trong miệng.
“Em thấy không khỏe sao?”
Khi ta ngước mắt lên, Soleil đang nhìn về phía ta với một cái cau mày. Cho đến tận bây giờ, ngài ấy thậm chí còn không để ta vào mắt. Khi ngài dõi theo tầm nhìn của Silvia, ngay cả khi ngài cảm thấy khó chịu, ngài ấy vẫn phải chú ý đến ta ngay lúc đó.
“...Không.”
Cố lắc đầu, chủ động nói rằng ta nên trở về phòng. Vì ngón tay ta run rẩy, mũi dao chạm vào đĩa sứ và tạo ra một số tiếng ồn.
“Chị Ilya…! Soleil-sama ở đây vì chị…!”
Em ấy có lẽ nghĩ rằng ta không thể chờ đợi để rời khỏi chỗ ngồi của mình và cố tình dùng dao vuốt chiếc đĩa trong cơn tức giận. Trong khi vẫn nhún nhường, Silvia cất giọng trách móc. Đồng điệu với em, môi Soleil khẽ hạ xuống.
Theo phản xạ, khi ta cụp mắt xuống, vai ta run lên.
“Ilya?”
Ta gần như sắp bật cười. Có lẽ, ngay từ đầu, mọi thứ đã là một trò hề lớn.
“Em xin lỗi vì sự bất tiện mà em đã gây ra cho hai người. Em cảm ơn ý tốt của ngài nhưng em nghĩ em nên trở về phòng của mình. ”
Khi ta đặt nĩa và dao xuống và nói mà không ngẩng đầu lên,
“Ta sẽ đưa em về phòng.”
Soleil tỏ ra lo lắng. Đó là phản ứng thích hợp với tư cách là chồng sắp cưới của ta.
“Điều này ổn thôi. Phòng em cũng không xa như vậy. Hãy cứ tự nhiên nhé Soleil-sama.”
“Chị ơi,…”
“Cả em nữa Silvia, không cần để ý đến chị đâu.”
Ta đứng lên trong khi trao đổi cuộc trò chuyện giống như trong bữa tiệc trà nơi Soleil và Silvia gặp nhau.
Khi ta rời phòng, Al đã đợi ta ở hành lang như mong đợi. Vì việc rút lui của ta diễn ra sớm hơn đáng kể so với dự định, anh ấy tỏ vẻ bối rối, rồi hỏi xem mọi thứ có ổn không.
Ta cười và nói rằng ta vẫn ổn, đeo lên nụ cười như mọi khi. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ta trở về phòng. Sau đó, ngay khi cánh cửa mở ra, ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần. Đó là để kìm nén trái tim mong đợi của ta, tự hỏi liệu có một con chim đen ở đó hay không.
“Hân hạnh được gặp mặt em, công chúa.”
Ta không biết tại sao anh ta lại gọi ta như vậy ngay lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nó có thể không có bất kỳ ý nghĩa nào, ngay cả khi ta hỏi Crow, anh ta sẽ không cho ta câu trả lời.
Nhưng trên thế giới nơi không còn chút hi vọng nào như ở đây, chỉ có Crow cho ta những lời ta muốn nghe. Ta của cuộc sống hiện tại này, đã nhớ đến chúng, lặp đi lặp lại rất nhiều, rất nhiều lần.