“Takizawa-kun, tớ đến đón cậu đây.”
Ngay sau khi giờ học kết thúc, Murasaki Sumire ngay lập tức đến đón tôi.
Thấy điều đó, lớp tôi trở nên ồn ào.
Tôi đã trở nên nổi bật.
Tôi nhanh chóng nhận ra đây không phải là một tình huống tốt và tiến đến chỗ cô ấy đang đợi ở hành lang.
“Cậu biết đấy, cậu không cần phải đến đón tớ đâu…”
“Nhưng vẫn ổn khi tớ đến, phải không? Hay là tớ khiến cậu cảm thấy phiền phức nếu làm thế.”
“Không, không phải thế, nhưng…”
“Phải vậy không? Vậy thì, đi thôi.”
Và tôi đi theo Murasaki-san như mọi khi với thái độ bình thường của cổ, hay hơn thế, cô ấy vẫn không lắng nghe tôi.
Kể cả khi cô ấy không đến đón tôi, tôi vẫn có thể tự đến phòng câu lạc bộ…Hử?
“Ừm, chúng ta đang đi đâu vậy? Câu lạc bộ ở hướng kia mà.”
“À, chúng ta có thể đến chỗ khác trước được không?”
“Ừm, được thôi.”
Tôi hơi hoảng loạn khi Murasaki-san bắt đầu đi về hướng ngược lại với phòng kinh tế gia đình, nhưng tôi không thể phản đối trước nụ cười tươi tắn của Murasaki-san và đi theo cô ấy.
Sau đó…
“Nơi này là…”
“Sân thượng. Thấy không, chúng ta đã từng ở đây.”
Cô ấy dẫn tôi lên sân thượng.
Tôi đã từng gặp Murasaki Sumire ở đây, nhưng tại sao cô ấy lại đưa tôi đến đây sau giờ học?
“Takizawa-kun, cậu nói rằng cậu có điều cần nói sau giờ tan trường, phải không?”
“Điều cần nói ư? Hmm, có phải tớ đã nói gì đó không?”
“Đừng giả ngốc nữa. Nhìn đi, không có ai ở trên này đâu. Cậu có thứ cần nói, phải không?”
“.....”
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng vì chúng tôi đang ở một mình.
Đột nhiên, cánh cửa đóng sầm lại vì sức gió, mái tóc dài của Murasaki-san đung đưa, che đi mặt cô ấy.
Khi mặt cô ấy hiện ra lần nữa, Murasaki Sumire đang chăm chú nhìn tôi.
“...Ừm, Murasaki-san.”
“Hmm, chuyện gì vậy?”
“Er, thật ra… tớ…”
Nhận ra tôi không thể lừa cô ấy nữa khi Murasaki-san nhìn tôi với ánh mắt đó, tâm trí của tôi bắt đầu trở nên hỗn loạn, như thể tôi bị hút vào đôi mắt cô ấy vậy.
Khi tôi khôi phục lại các giác quan, tôi nhận ra bản thân đã nói.
Và sau đó, tôi nói:
“...Thật ra, tớ là Momo-nyan ngày hôm đó.”