“Haa, haa…”
Hiện tại, tôi thở hổn hển khi tôi đang đi một mình trên con đường đêm.
Không phải tôi chạy về nhà.
Nhung hơi thở của tôi vẫn nặng.
Tôi biết lí do.
Đó là vì Murasaki Sumire.
Bộ dạng mê hoặc cô ấy cho tôi thấy…
Tôi hào hứng bởi phong thái quyến rũ của cô ấy.
“...Nhưng, tại sao cô ấy lại cho mình đi nhỉ?”
Sau khi tôi uống nước, cô ấy cũng uống nó.
Khi cô ấy làm ra một tiếng ‘ah’, như thể nếu cô ấy định ‘thịt’ tôi, tôi đã chuẩn bị tinh thần, hoặc hơn thế nữa, mong đợi Murasaki-san sẽ đẩy tôi xuống.
Nhưng cô ấy…
“Này, đã muộn rồi, cậu có muốn về nhà không?”
Đó là những gì Murasaki Sumire đã nói.
Và tôi, chợt nhận ra ý nghĩa của từ “đi về”, lắp bắp
“C-Có, tớ sẽ về.”
Và, cô ấy dễ dàng để tôi đi.
Sau khi bị đẩy ra ngoài đường vào buổi tối và cảm thấy choáng váng, tôi thở hổn hển khi nghĩ lại tình huống đó.
“...Có phải là, cô ấy vẫn chưa biết được danh tính của mình?”
Cô ấy vẫn có thể nghi ngờ tôi là người ở trong Momo-nyan ngày đó, nhưng không có sự xác nhận, cô ấy không thể làm gì hơn.
Nghĩ theo hướng đó cũng đúng.
…Nên, vấn đề thật sự vẫn ở đó cùng với Mifune Saki.
Cô ấy biết được danh tính của tôi, cho dù Mifune-san có nói dối hay không.
Nếu Mifune Saki nói điều đó cho Murasaki Sumire, tất cả những công sức của tôi sẽ trở thành công cốc.
Thật lòng thì, sẽ tốt hơn nếu Mifune-san rời đi, nhưng tất nhiên, chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tiếp tục lo lắng lần nữa.
Nhưng, vẫn còn cơ hội.
Murasaki Sumire vẫn chưa có bằng chứng.
Tất cả những gì tôi cần bây giờ là tiêu hủy bằng chứng.
Tôi không thể bị cô ấy quyến rũ được…
Mạnh mẽ lên nào.
*
“Nước bọt kết hợp giữa Takizawa-kun và mình…huff.”
Tôi tiếp tục liếm chai nước mà cậu ấy uống trước đó.
Ở trong căn phòng nơi mà cậu ấy vừa ở, khi cảm nhận mùi hương kéo dài của cậu ấy.
“Và cái mùi này…hmm, chắc chắn nó rất giống.”
Bộ đồ Momo-nyan ngày đó.
Tôi đã có nó ở chỗ của tôi.
Tôi có được bộ đồ đó thông qua một người ở công ty quản lý.
Nó cần kha khá công sức, nhưng tôi mừng mình đã có được bồ đồ đó.
“...hehe, đây là mùi của Takizawa-kun.”
Không thể sai được.
Người đã mặc bộ đồ này chính là Takizawa Hayate.
Trong đầu tôi, không có nghi ngờ nào về sự thật đó.
Nhưng…
“Mình vẫn muốn cậu ấy tỏ tình với mình.”
Cậu ấy là người đã cứu mình ngày đó, và lí do là Takizawa-kun thích tôi.
Tôi biết cậu ấy quá ngại và xấu hổ để nói điều đó.
Tuy nhiên, tớ, sau cùng, cũng nghĩ về cậu.
Từng chút một, tôi đang thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Khiến cậu tỏ tình dễ dàng hơn, cậu có thấy điều đó không?
Cậu hiểu mà, phải không?
Tớ cá là cậu cảm thấy lo lắng trên đường về nhà, phải không?
“--Takizawa-kun. Hãy nhớ chia sẻ cảm xúc của cậu vào ngày mai nhé.”
ơ kìa