“Suýt chút nữa mình đã bị giết…”
Cơ thể tôi đã run rẩy vì sợ hãi kể từ lúc quay trở lại lớp.
Không cần thiết phải nói lí do.
Tôi đã suýt soát tránh được một vụ tự sát đôi trên sân thượng.
Hơn thế nữa, đó còn là hành động của một người bạn.
Việc này không ổn rồi.
“...Tôi nên làm gì đây?”
Run rẩy, sợ hãi, tôi đã nhận ra một điều.
Có lẽ tôi nên nói rằng tôi đã nhận ra.
Bắt đầu thì, tôi không nên trở nên thân thiết với cô gái đó, huống chi là trở thành người yêu.
Chỉ làm bạn hoặc hiểu biết thôi.
Tôi không nên trở thành một người quan trọng với cô ấy.
Nếu thế, tôi sẽ tiếp tục bị ràng buộc bởi tính chiếm hữu đến cuối, và nếu tôi cố trốn, tôi sẽ bị giết.
Với ý nghĩ đó, tôi bắt đầu lo lắng.
Trở thành bạn, một người trong cùng câu lạc bộ, và trên hết, nói cho cô ấy một lời nói dối.
Nó giống như là sống với một con dao kề ngay sau lưng.
Tôi không muốn thế, tôi không muốn chết…
Tôi nên làm gì…
“Takizawa-kun.”
“...Hmm? Ồ, cậu là cô gái sáng nay.”
Nhìn vào cô gái nói chuyện với tôi, tôi nhận ra cô ta.
Cô gái tiếp cận tôi sáng nay.
Tôi nhớ mặt cổ khá rõ vì rắc rối bắt đầu từ cô ấy.
Màu tóc sáng, đôi mắt ủ rũ, đôi môi con vịt đáng yêu.
Cô ấy là một người xinh đẹp.
Mặc dù có một bầu không khí ảm đạm xung quanh, cô ấy cũng đẹp như Murasaki-san vậy.
“Tớ là Mifune Saki từ lớp ba. Nhớ đấy.”
“Tớ hiểu rồi. Vậy cậu cần gì từ tớ?”
“Tớ đã hỏi từ sáng nay rồi, nhưng mối quan hệ của cậu và Murasaki Sumire là gì vậy? Trông không giống chỉ là một người trong cùng câu lạc bộ.”
“...Như tớ đã nói, chúng tớ chỉ là người quen thôi. Ừm, thế thôi à?”
“Một điều nữa. Cậu không nhận ra tớ à?”
“Nhận ra? Không.”
Tôi đã nghĩ đến nó khi Mifune-san, hay gì đó, nói chuyện với tôi vào sáng nay, nhưng tôi thật sự không nhớ rằng đã gặp cô ấy.
Không giống như cô ấy biết tôi chứ tôi không biết cổ.
Khi tôi đang nghiêng đầu,tự hỏi về việc đó là loại câu hỏi gì, Mifune-san chỉ thì thầm: “Thôi được rồi.” và rời đi.
***
“...”
Đã đến giờ nghỉ trưa.
Và, cùng lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn.
Đương nhiên là từ Murasaki Sumire, và nội dung cũng giống với sáng nay.
[Nói dối]
[Chết đi]
[Cậu với cô ta nói chuyện thân thiết như thế cơ mà.]
[Cậu nói cậu không phải là người quen.]
[Tớ có nên chết không?]
[Tớ đang ở phòng kinh tế gia đình.]
Những tin nhắn như thế hiện lên trên màn hình.
Mặc dù đây là lần thứ hai, và tôi không hoảng loạn khi nói đến cái chết, nhưng tâm trạng của Murasaki-san lại xấu lần nữa khiến tôi sợ.
Có nghĩa là cô ấy đang theo dõi.
Nhìn tôi. Bí mật, từ đâu đó.
Tưởng tượng đến điều đó khiến tôi rùng mình.
Và tưởng tượng loại tình trạng của cô ấy, người đang đợi tôi ở phòng kinh tế gia đình, đang có, tôi không thể ngừng lo sợ.
Tôi có nên đi không, hay là tôi không đi?
Nhưng đây là trường học, cô ấy ở cùng khối, và cô biết tôi sống ở đâu.
Tôi không thể chạy trốn.
Chạy trốn bây giờ sẽ chỉ khiến tình huống tệ hơn.
Với không một lựa chọn khác.
Thật sự là không còn một lựa chọn nào cả, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến đến phòng kinh tế gia đình nơi mà Murasaki-san đang ở.