My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xác suất để tôi gặp và yêu em

(Đang ra)

Xác suất để tôi gặp và yêu em

吉月 生

Một câu chuyện tình thuần khiết, với cái kết đắng lòng không khỏi khiến độc giả rơi lệ.

9 107

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

(Đang ra)

Vermillion, Étranger À L'arc Rouge

甘木智彬

Trong trò chơi đó, nhân vật chính Kei, một người chơi hardcore và là một cung thủ bậc thầy trên lưng ngựa, một ngày nọ bị dịch chuyển cùng người bạn đồng hành 『Russian NINJA』 đến một thế giới giống hệ

1 3

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

16 1703

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

(Đang ra)

The Hidden Strongest Knight Executed in the Kingdom as a Traitor

相模優斗

Đây là câu chuyện quay ngược thời gian của chàng hiệp sĩ từng bị hành quyết và trở lại làm người mạnh nhất thêm một lần nữa!

127 15078

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

(Đang ra)

Cô hậu bối hơi mũm mĩm đã có bạn trai, nhưng lại ngọt ngào dễ dãi cho lên giường.

♂ Senpai: Mang khí chất soái ca, con nhà giàu.♀ Ryoko Nakano: Hơi mũm mĩm, sở hữu vòng một khủng.

6 1

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

(Đang ra)

Tôi mới là người cứu cô vào ngày hôm ấy

心音ゆるり

Vậy nhưng, Atami Michika cũng đã ấp ủ tình cảm với một người trong suốt bảy năm trời. Vào một ngày trong quá khứ, cô đã được người ấy cứu nhưng không thể tỏ rõ lòng biết ơn của mình.

17 1

Web novel - Chương 13: Trợ giúp

“Haa, haaah…”

“Hử, Takizawa-kun? Có chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì, cậu hỏi…”

Khi tôi vội vã chạy lên sân thượng, trên đó là Murasaki Sumire.

Cô ấy đang ở đó, nhưng không có một bầu không khí nghiêm trọng nào xung quanh cô ấy; Ngược lại, cô ấy trông khá bình tĩnh.

Đứng giữa sân thượng, cô ấy đang tận hưởng cơn gió, dang rộng hai tay và nhìn lên bầu trời.

Nhìn cô ấy như thế, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

“Thôi nào, sau khi gửi những tin nhắn đó, hơi quá rồi đấy.” 

“Còn cậu thì sao? Cô gái trước đó là ai? Này, tại sao cậu lại không trả lời câu hỏi của tớ?”

“Không, chỉ là… tớ cũng không biết cô ấy là ai.”

“Hmm, đó là lí do của cậu à. Tại sao một người con gái không quen biết lại nói chuyện với cậu? Cô ấy đang quyến rũ cậu à?”

“Không, không phải như thế…”

Bỏ qua việc tôi đang bị buộc tội như kiểu một tên bạn trai bị nghi ngờ đang ngoại tình, tôi giải thích về cô gái đã tiếp cận tôi sáng nay.

“Cô ấy hỏi chúng ta có thân thiết không à?”

“Đúng vậy. Nên là tớ nghĩ đó là một người quen của cậu.”

“Chà, tớ không biết. Vậy thì, cô ấy có thật sự không phải người quen của cậu không?”

“Đ-Đúng vậy.”

Khi tôi gật đầu liên tục, như một lời cầu xin, đám mây trong mắt cô ấy biến mất dần.

“Vậy thì cậu thật sự đã không lừa tớ.”

“T-Tớ sẽ không bao giờ lừa cậu.”

“Thật sao? Không có gì khác mà cậu nói dối chứ?”

“C-Cái đó…”

Bị ép một lần nữa, tôi cảm thấy bối rối.

Tôi đã nói dối kể từ ban đầu.

Sự thật là tôi đã che dấu việc tôi đã cứu cô ấy, bất kể lí do.

Nhưng đó là thứ duy nhất tôi không thể thừa nhận.

Nếu tôi thừa nhận việc đó, tôi sẽ bị săn bởi một người có tinh thần không ổn định cho đến hết cuộc đời.

Bên cạnh đó, nếu tôi thừa nhận việc đó lúc này, tôi sẽ bị buộc tội lừa dối, và nhìn Murasaki-san ở tình trạng này, ai biết cô ấy có thể làm gì chứ.

“Cuối cùng thì cậu vẫn chưa thể nói điều đó.”

“Không, chỉ là–”

“Hmm. Dù sao thì, à, chuông reo rồi. Bây giờ là giờ nghỉ.”

“Đ-Đúng vậy. Nhân tiện, về tin nhắn từ Murasaki-san vừa nãy…”

“Có gì vậy?”

“...Cậu không nên nói một thứ như cậu muốn chết. Nó làm tớ lo lắm đấy, như một người bạn.”

Điều này cũng là một lời nói dối.

Tôi đã lo lắng, nhưng tôi không muốn hối hận bởi cô ấy chết vì tôi.

Tôi ước Murasaki-san sẽ không làm mấy thứ rắc rối nữa,

Mặc dù cô ấy không muốn chết.

“Có sai không khi tớ nói với cậu nếu tớ cảm thấy đau khổ đến mức muốn chết?”

“Không, ổn thôi nếu cậu nói với tớ nếu cậu đang đau khổ.”

“Đó là lí do tớ nói vậy à? Tớ nói, tớ sẽ chết.”

“Nhưng khi tớ lên đây, Murasaki-san có vẻ…”

Cô ấy có vẻ ổn.

Ngay khi tôi định nói điều đó, một thứ gì đó rơi từ tay cô ấy cùng với một tiếng vang.

Tôi ngay lập tức nhìn xuống.

Có một con dao nhỏ ở đó.

“...”

“À, xin lỗi Takizawa-kun. Tớ không định sử dụng nó nữa đâu.”

“Ừm…”

Murasaki Sumire, người nhặt con dao lên như không có gì và cất vào trong túi, quay lại phía tôi, người vẫn đang hoang mang, và cười.

“Với cái này, tớ đã nghĩ đến việc chết ở đây cùng cậu, Takizawa-kun, thật may là tớ đã dừng lại.”

Tí thì đi