“...Tớ xin lỗi!”
Hít một hơi thật sâu ở trên hành lang, với sự quyết tâm giải quyết, sẵn sàng đối mặt với cái chết, tôi bước vào trong phòng kinh tế gia đình và thứ đầu tiên tôi làm là xin lỗi cúi đầu.
Và, một giọng nói vui vẻ vang lên.
“Cậu hối hận chưa? Cậu thật sự cảm thấy có lỗi khi lừa dối tớ à?”
Bị thu hút bởi sự sống động, giọng nói khô khan, tôi ngẩng mặt lên.
Sau đó,...
“Ah…”
“Đừng di chuyển, được chứ? Vẫn còn nhiều thứ mà tớ muốn hỏi.”
Đầu nhọn bút chì nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi tôi.
Đó chỉ là một cái bút chì thôi, nhưng nó rất sắc đến mức nếu tôi bị đâm bởi cái bút chì đó, nó có thể khiến tôi bị thương.
Mồ hôi chảy xuống má tôi, cổ họng thắt lại, và tôi mất đi giọng nói.
“Câu hỏi đầu tiên. Cậu có thân với cô gái đó không?”
“À…”
“Gì vậy? Thôi nào, cậu không phủ nhận điều đó ư?”
Cái bút chì đâm một chút vào mũi tôi.
Vào lúc đó, tôi đã có thể nói được.
“Không, đó không phải sự thật! Tớ thật sự không biết gì về cô gái đó!”
“Thật sao? Vậy, câu hỏi tiếp theo. Cậu có muốn tham gia hoạt động câu lạc bộ không?”
“Hử? Tất nhiên! Tớ khó lòng chờ đến lúc tan trường để tham gia hoạt động!”
“Tớ hiểu rồi, mừng quá. Và, câu hỏi cuối cùng.”
Đầu bút chì nhấc ra khỏi mũi tôi.
An tâm, tôi thở dài, và cô ấy hỏi khi nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Cậu có ý tưởng gì về người đằng sau Momo-nyan ngày hôm đó không?”
***
“...Tớ không thể nói điều đó.”
Để trả lời câu hỏi cuối được hỏi bởi Murasaki-san ở phòng kinh tế gia đình, tôi đã trả lời: “Tớ không biết.”
Tôi đã nói dối.
Nhưng, phản ứng của cô ấy vào lúc đó rất bình tĩnh, nói ‘Tớ hiểu rồi. Chà, không thể khác được.’ và cô ấy để tôi đi.
Vậy thì, được thả tự do, tôi trở lại lớp học.
“...Cô ấy không ở đây.”
Cô gái mà tôi đề phòng là Mifune Saki.
Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ phục kích tôi và bắt đầu nói chuyện, nhưng không có gì như thế xảy ra.
An toàn rồi, tôi quay lại chỗ ngồi của mình.
Bây giờ, kể cả cảm giác ngồi trên cái ghế cứng như này cũng thoải mái.
“Hàaaaaaa…”
Thông thường, tôi muốn những hoạt động sau khi tan trường.
Nhưng bây giờ, tôi ước giờ học kéo dài mãi mãi.
Tôi đã phân tâm.
Murasaki Sumire rất giống như đã nhận ra danh tính của tôi.
Tôi không biết tại sao cô ấy lại hỏi một cách vòng vo như vậy, nhưng không nghi ngờ gì khi cô ấy đang nhắm vào tôi.
Và tôi đã nói dối và thêm những lời nói dối khác.
Đã quá muộn rồi.
Kể cả khi tôi xin lỗi vào lúc này, cô ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho tôi.
Không, kể cả khi cô ấy tha cho tôi, thứ chờ đợi tôi là bị nhốt lại bởi Murasaki-san.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giấu đi sự thật.
Sau giờ học, khi hoạt động câu lạc bộ kết thúc, tôi cần phải liên lạc với những người biết danh tính thật sự của tôi để tiêu hủy bằng chứng.
Tôi phải bảo họ chắc chắn không được nhắc đến việc tôi đã làm việc bán thời gian–-