“C-Con về rồi.”
Sau khi Mifune Saki rời đi, bọn tôi cũng về nhà luôn.
Tôi đã về được nhà an toàn.
Nhưng,
“Tớ nghĩ rằng sẽ khá lạ khi tớ nói ‘Con về rồi’... Xin lỗi đã làm phiền.”
Vì một lí do nào đó, Murasaki Sumire cũng đi cùng tôi hôm nay.
Cô ấy khăng khăng muốn đến nhà tôi, và tôi không thể nói không, nên cuối cùng tôi vẫn cho phép Murasaki đi cùng.
Tôi cẩn thận trường hợp mẹ tôi ở nhà, nhưng cô ấy thường hay đi mua sắm hoặc là uống trà cùng hàng xóm vào buổi chiều. Cảm ơn chúa, mẹ tôi không có ở nhà.
Chà, sự sung sướng không kéo dài lâu.
“Takizawa-kun, cậu đã mời một cô gái về nhà mình bao giờ chưa?”
“C-Chưa, tớ còn chưa bao giờ có bạn gái…”
“Ồ, thật ư? Hmmm.”
Murasaki tỏ ra như không có hứng thú nhưng nhìn cũng vừa lòng.
Đôi má cô ấy đã thư giãn, góc mắt hạ xuống, và giọng khá cao.
Dựa vào phản ứng đó, có lẽ cô ấy có thứ gì đó với tôi.
Kể cả đối với một người không có kinh nghiệm tình trường như tôi, cũng rõ ràng từ hành vi của cổ.
Thần tượng trường đang ở nhà tôi, và hơn thế nữa, cô ấy có dấu hiệu hứng thú đối với tôi.
Thông thường, đây sẽ là một sự phát triển của một mối quan hệ thú vị, và sẽ không lạ khi tôi sẽ vui không thể tả được.
Nhưng bây giờ, cảm giác lớn hơn là lo lắng và đau khổ.
Đó là một phát triển nghiêm trọng.
Sự yêu mến của cô ấy hướng về tôi chứng tỏ cô ấy chắc chắn là người đằng sau Momo-nyan.
Và Murasaki Sumire đã đúng.
Hơn cả tiến đến gần sự thật, cô ấy gần như đã chắc chắn về điều đó.
Điều này rất tệ. Nếu Murasaki-san ép góc tôi vào lúc này, không còn cách nào để tôi lừa cô ấy lần nữa.
Tôi phải cẩn thận để không mang đến những thứ liên quan đến Momo-nyan.
“...”
“Có chuyện gì vậy, Takizawa-kun?”
“À, không, ừm, phòng khách ở hướng này.”
Tôi quyết định rằng sẽ đi vào phòng khách vì đứng nói chuyện không thoải mái.
Tôi để cô ấy ngồi, phục vụ trà, và ngồi xuống đối diện.
Và Murasaki-san bắt đầu cuộc trò chuyện ngay lập tức.
“Này, cô gái đó, Mifune Saki, có quan trọng không?”
“...Không hẳn, nhưng cho đến giờ, tớ không thấy có lí do để từ chối cổ.”
“Takizawa-kun, cậu có muốn từ chối cô ấy không? Cảm xúc của cậu mới là quan trọng nhất.
“Tớ có… muốn từ chối. Nhưng, nếu độc chiếm câu lạc bộ bị coi như là vấn đề, nó sẽ ảnh hưởng đến câu lạc bộ.”
“Độc chiếm… hmm, tớ hiểu rồi.”
Murasaki-san chăm chú lắng nghe những gì tôi nói trong khi gật đầu.
Việc này diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ nhỉ?
Thời khắc mà ý nghĩ đó vụt qua đầu tôi, Murasaki-san đập hai tay vào nhau như thể nghĩ ra gì đó và nói với tôi.
“Vậy thì, hãy cho phép Mifune Saki gia nhập câu lạc bộ.”