My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 480

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Web novel - Chương 24: Tạm biệt

“...”

“Này, cậu đã đọc xong chưa? Chúng ta cần bắt đầu dọn dẹp; sắp đến giờ đóng cửa câu lạc bộ rồi.”

“Đ-Được thôi.”

Đó là một khoảng thời gian sau giờ học yên tĩnh.

Hai bọn tôi yên lặng đọc sách, tận hưởng khoảnh khắc yên bình.

Tuy nhiên, cảm giác bất an vẫn còn.

Mifune Saki đang ở đâu?

Tại sao cô ấy không đến câu lạc bộ mặc dù Mifune-san kiên quyết muốn gia nhập câu lạc bộ.

Có chuyện gì đã xảy ra trong giờ nghỉ trưa à?

Hay là cô ấy không thể đến hôm nay?

Nhưng, tôi quá sợ để hỏi.

Cảm giác như sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra nếu tôi hỏi.

“Chúng ta không thể thảo luận về sách hôm nay à? À, phải rồi! Tớ có thể đến nhà cậu vào hôm nay được không?”

“Đ-Được thôi, nhưng… Cậu định làm gì?”

“Tớ đang nghĩ có lẽ tớ có thể nấu bữa tối cho cậu lần nữa. Cậu trông có vẻ hạnh phúc hôm qua; nó làm tớ rất mừng.”

“P-Phải vậy không? Nhưng mẹ tớ có thể sẽ ở nhà hôm nay.”

“Không, cô ấy không có ở nhà hôm nay đâu.”

“Eh?”

“Hahaha, đừng bất ngờ như thế chứ. Dì ấy vừa nhắn cho tớ một lúc trước. Thật ra, cả hai đã trao đổi thông tin liên lạc LINE.”

“...Thật sao?”

“Bên cạnh đó, tớ muốn chia sẻ sách mà chúng ta đọc hôm nay vì không làm được khi ở câu lạc bộ.”

“Tớ hiểu rồi. Nhân tiện, thật bất ngờ khi MIfune-san không đến.”

Tôi đem đến tên của MIfune Saki như dòng chảy của câu chuyện.

Tôi không thể không thắc mắc, hay đúng hơn, tôi không tự tin rằng mình có thể dành thời gian với Murasaki Sumire mà không hỏi về cô ấy về chuyện này.

“Mifune-san, có lẽ cô ấy cảm thấy chán?”

“N-Nếu là như thế, thì ổn thôi. Nhưng các cậu đã nói gì vào giờ nghỉ trưa vậy?”

“Hmm, chỉ là những thứ không quan trọng thôi. Giống như, nói về những quyển sách yêu thích và những chiếc bút bọn tớ dùng…”

‘...Và, cả về Momo-nyan nữa.’

Nói điều đó, cô ấy cười khúc khích.

“...Nói về Momo-nyan á?”

“Đúng vậy. Bọn tớ nói về sự dễ thương của anh ấy.”

“Đ-Đúng vậy. Anh ấy đã khá nổi tiếng rồi.”

“Phải không? Vậy thì, có một sự kiện cuối tuần này ở nhà ga. Một chiến dịch mà tất cả mọi người đều có thể mặc bộ đồ Momo-nyan.”

“Chiến dịch?”

“Đúng vậy. Mifune-san nói với tớ về nó. Cậu có muốn đi cùng không?”

“....”

“Cậu không muốn à?”

“Không, không phải thế. Tớ chỉ không biết rằng bản thân có kế hoạch gì không?”

“Cậu không có bất kì kế hoạch nào ngày hôm đó phải không?”

“...Đúng vậy.”

Đó là sự thật, tôi không có kế hoạch nào cả,

Tôi muốn nói, ‘tại sao cậu biết?’, nhưng tất nhiên, tôi không nói…

Cuối cùng, cả hai đến nhà tôi cùng nhau.

Và ngay khi chúng tôi đến nơi, Murasaki Sumire đi thẳng vào bếp, và tôi đi đến phòng mình.

Sau đó.

Điện thoại tôi reo lên.