My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 480

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Web novel - Chương 27: Nhẹ nhàng

“Nó như nào? Ngon không? Này, cậu có muốn thêm không?”

“... Tớ… Tớ nó rồi.”

“Thật ư? Cậu sẽ không đi ăn với ai sau bữa này phải không? Hay là đi với Mifune-san?”

Không, tớ không có… Tớ không có kế hoạch nào với MIfune-san cả.”

“Tớ hiểu rồi. À chúng ta hết gạo rồi. Hehe, cậu ăn nhiều thật đấy.”

Có vẻ như ba cốc gạo đã hết.

Chúng tôi đã ăn hết tất cả đống gạo đó.

Không, nó được đút vào miệng tôi như thể đó là một bát mì soba vậy.

Ngay khi tôi nuốt, thìa cà ri tiếp theo ngay lập tức tới.

Tôi không thể cản nó bởi vì tay tôi đã bị trói, và không có cách nào để ngăn được.

Nếu tôi đóng miệng, thìa cà ri nóng đến gần môi tôi, nên tôi vẫn phải mở miệng trong sợ hãi.

Tôi no đến mức tôi cảm thấy như mình sắp nôn vậy.

Vị rất ngon, và tôi nghĩ nó ngon hơn bất kì món cà ri nào tôi từng ăn, nên bằng cách nào đấy, tôi vẫn có thể nuốt được, nhưng đó vẫn là giới hạn của tôi.

Thật sự, tôi mừng nồi cơm không phải là một loại nấu được năm cốc.

“Vậy thì, tớ sẽ cởi trói cho cậu.”

Và cuối cùng, tôi đã được cởi trói.

“...Ouch.”

Được cởi trói sau khoảng một giờ làm cơ thể tôi cứng nhắc, và sợi dây hơi ghim vào cổ tay vì tôi đã cố gắng để thoát ra.

Khi tôi đang cố nới lỏng cơ thể bằng cách xoay vai qua lại, Murasaki-san nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“?”

“Tớ xin lỗi, nó khá đau, phải không? Này, cậu có giận không?”

“Không, tớ… không giận đâu.”

“Thật sao? Cậu không nói dối chứ, Takizawa-kun, nó có phải một lời nói dối nữa không?”

“Nó không phải… một lời nói dối.”

Tất nhiên, tôi không giận.

Hơn cả thế, tôi quá sợ và bối rối đến nỗi tôi không biết sự tức giận của tôi đã biến đi đâu.

Và mặc dù tôi ghét phải thừa nhận, kể cả ở trong tình huống này, trái tim tôi đang đập rất nhanh vì Murasaki-san đang cầm tay tôi.

“Thật sao? Này, nó không đau chứ?”

“Không, nó không đau đâu. Tớ ổn.”

Dù sao thì, tôi cảm thấy hơi kì lạ nếu cô ấy không bỏ tay tôi ra.

Murasaki Sumire là, về ngoại hình, một cô gái cực kì xinh đẹp, cho dù tính cách của cô ấy có như nào đi nữa.

Trở nên thân thiết với một cô gái như thế, tay tôi được cầm bởi cô ấy, và ở một mình cùng nhau trong nhà quá kích thích đối với tôi.

“Không, để tớ xem. Này, tay cậu có đỡ đau hơn khi tớ làm như này không?”

“C-Có.”

Nhưng cô ấy vẫn không bỏ tay tôi ra.

Cô ấy giữ lòng bàn tay tôi với tay phải và nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay tôi với tay trái.

Một hương thơm được tỏa ra.

Kể cả khi nhà bếp đầy mùi cà ri, hương thơm ngào ngạt bao bọc tôi như thể tôi đang ở trong cánh đồng hoa vậy.

Mặt trời đang lặn dần.

Như thế, một khoảng thời gian yên tĩnh khi Murasaki nhẹ nhàng xoa cổ tay tôi trôi qua.