“Đây là căn hộ mà tớ sống.”
Căn hộ nơi Murasaki Sumire đang sống thật sự rất gần.
Chỉ là ba căn nhà ở ngõ đầu tiên khi đi bộ từ nhà tôi đến trường.
Bên ngoài trông đã cũ, nhưng có một trường đại học ở ngay cạnh, luôn có những học sinh đang sống một mình sinh hoạt.
“Nơi này trông có vẻ phổ biến và có giá phải chăng; cậu thật may mắn để thuê được một chỗ như này đấy.”
“Ngay khi tớ đang tìm một căn hộ, vẫn còn một phòng trống. Nhưng, trở thành hàng xóm chắc chắn là một loại định mệnh.”
Hôm nay tôi hơi lạ.
Tôi luôn lo lắng khi ở với Murasaki Sumire, nhưng đó là vì nỗi sợ khi danh tính thật sự bị tìm ra.
Nhưng bây giờ, nó khác.
Tôi lo lắng, hay đúng hơn, tôi biết được bản thân có ý thức về cô ấy như một cô gái dễ thương.
Tôi biết chắc chắn là vì cô ấy đã nắm tay tôi.
Tôi, người không quen tiếp xúc với con gái, là một mục tiêu dễ dàng.
Nhưng, tôi không thể để khoảnh khắc này ảnh hưởng đến bản thân và tin Murasaki Sumire được.
Tôi không được quên rằng cô ấy là một người có thể trói người khác với một khuôn mặt vô cảm.
“Cậu định về à?”
Murasaki-san nhìn tôi với một khuôn mặt hoang mang như thể cầu xin.
Một lần nữa, nó làm tim tôi lỡ một nhịp, nhưng tôi vẫn phải cứng rắn.
Hơn nữa, đi vào nhà một cô gái sống một mình…
“Murasaki-san, tớ về đây.”
“Cậu sẽ về ư?”
“Hử? Ừm, nên, tớ…”
“Cậu thật sự sẽ về sao?”
“À, ừm…”
Tay của tôi vẫn bị giữ lại, và cô ấy không để tôi đi.
Murasaki Sumire nhìn thẳng vào mắt tôi, và vì lí do nào đó, mắt cổ hơi ướt.
“Tại sao cậu lại về? Tớ đã nói là mình sợ bởi vì tớ sống một mình mà.”
“...Tại sao cậu lại khóc?”
“Tớ sợ. Hành lang ở đây tối và có nhiều người trông ồn ào sống ở đây.”
Cô ấy nắm tay tôi chặt hơn.
Kể cả khi nắm chặt, khi như sợi dây, nó không đau.
Ngược lại, tay cô ấy ấm và mềm.
Khi chạm vào tay cô ấy, nhịp tim tôi càng ngày càng nhanh.
Bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Tôi không nhớ nhiều về chuyện đã xảy ra sau đó.
Tôi chỉ mơ hồ nhớ cảnh tượng chậm rãi được dẫn đường bởi tay của Murasaki-san, leo lên cầu thang lạ lẫm.
Điều tiếp theo tôi biết, tôi đã ở trong phòng của Murasaki Sumire.