My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

14 70

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

31 967

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5061

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 8

Web novel - Chương 29: Sống một mình

“Đây là căn hộ mà tớ sống.”

Căn hộ nơi Murasaki Sumire đang sống thật sự rất gần.

Chỉ là ba căn nhà ở ngõ đầu tiên khi đi bộ từ nhà tôi đến trường.

Bên ngoài trông đã cũ, nhưng có một trường đại học ở ngay cạnh, luôn có những học sinh đang sống một mình sinh hoạt.

“Nơi này trông có vẻ phổ biến và có giá phải chăng; cậu thật may mắn để thuê được một chỗ như này đấy.”

“Ngay khi tớ đang tìm một căn hộ, vẫn còn một phòng trống. Nhưng, trở thành hàng xóm chắc chắn là một loại định mệnh.”

Hôm nay tôi hơi lạ.

Tôi luôn lo lắng khi ở với Murasaki Sumire, nhưng đó là vì nỗi sợ khi danh tính thật sự bị tìm ra.

Nhưng bây giờ, nó khác.

Tôi lo lắng, hay đúng hơn, tôi biết được bản thân có ý thức về cô ấy như một cô gái dễ thương.

Tôi biết chắc chắn là vì cô ấy đã nắm tay tôi.

Tôi, người không quen tiếp xúc với con gái, là một mục tiêu dễ dàng.

Nhưng, tôi không thể để khoảnh khắc này ảnh hưởng đến bản thân và tin Murasaki Sumire được.

Tôi không được quên rằng cô ấy là một người có thể trói người khác với một khuôn mặt vô cảm.

“Cậu định về à?”

Murasaki-san nhìn tôi với một khuôn mặt hoang mang như thể cầu xin.

Một lần nữa, nó làm tim tôi lỡ một nhịp, nhưng tôi vẫn phải cứng rắn.

Hơn nữa, đi vào nhà một cô gái sống một mình…

“Murasaki-san, tớ về đây.”

“Cậu sẽ về ư?”

“Hử? Ừm, nên, tớ…”

“Cậu thật sự sẽ về sao?”

“À, ừm…”

Tay của tôi vẫn bị giữ lại, và cô ấy không để tôi đi.

Murasaki Sumire nhìn thẳng vào mắt tôi, và vì lí do nào đó, mắt cổ hơi ướt.

“Tại sao cậu lại về? Tớ đã nói là mình sợ bởi vì tớ sống một mình mà.”

“...Tại sao cậu lại khóc?”

“Tớ sợ. Hành lang ở đây tối và có nhiều người trông ồn ào sống ở đây.”

Cô ấy nắm tay tôi chặt hơn.

Kể cả khi nắm chặt, khi như sợi dây, nó không đau.

Ngược lại, tay cô ấy ấm và mềm.

Khi chạm vào tay cô ấy, nhịp tim tôi càng ngày càng nhanh.

Bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Tôi không nhớ nhiều về chuyện đã xảy ra sau đó.

Tôi chỉ mơ hồ nhớ cảnh tượng chậm rãi được dẫn đường bởi tay của Murasaki-san, leo lên cầu thang lạ lẫm.

Điều tiếp theo tôi biết, tôi đã ở trong phòng của Murasaki Sumire.