Mushoku tensei

Truyện tương tự

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Akeo

Có lẽ là vậy, mà..........Không sao, chỉ cần tôi vẫn không hiểu được tình yêu thì mọi người sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi mà, phải không nhỉ?

1 2

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

51 5503

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

(Đang ra)

Hầu Gái Chiến Binh Hủy Diệt Dị Giới

Kawanabe Kashima

Dường như, cô ấy đang che giấu một bí mật nào đó vô cùng to lớn...

1 1

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

14 306

Volume 1 - Chương 2: Sự kinh sợ của nữ người hầu

Lilia từng là một thị nữ phục vụ trong cung điện hoàng gia vương quốc Asura. Dù là thị nữ, nhưng bản thân cô lại không chỉ làm những công việc thường ngày theo vị trí của mình, mà còn được giao cho trọng trách của một nữ hộ vệ, và khi tình thế bắt buộc ấy đến cô sẽ phải chiến đấu và bảo vệ chủ nhân của mình. Và với những công việc có vai trò như là một người hầu cận thì luôn được cô ấy hoàn thành với không một chút sai sót hay lơ là.

Nhưng nếu nói về trọng trách chiến đấu, thì khả năng của cô ấy chỉ ở mức tạm chấp nhận được. Và rồi tình huống cần đến trọng trách ấy đã đến, khi một tên sát thủ cố tấn công một vị công chúa sơ sinh, cô ấy đã hoàn toàn bị áp đảo rồi bị con dao của tên sát thủ đâm trúng. Lưỡi dao đã bị tẩm độc, thứ đôc đủ mạnh để có thể giết chết các thành viên hoàng tộc, và cũng rắc rối đến nỗi mà ma thuật thanh tẩy cũng không làm gì nổi.

Nhưng rồi nhờ có sự trợ giúp kịp thời bởi phép Healing và sự nỗ lực cố gắng trung hòa độc tố của bác sĩ, Lilia đã có thể xoay sở thành công để có thể sống sót, nhưng nó vẫn để lại một di chứng lâu dài. Tuy không gây trở ngại gì cho đời sống thường ngày, nhưng cô ấy lại không thể chạy hết tốc lực, cũng như những bước đi của cô ấy giờ đây không còn vững chắc nữa.

Cuộc đời Lilia với tư cách là một chiến binh đã bị buộc phải kết thúc sau chuyện đó, Cung điện đã ngay lập tức cho thôi việc cô ấy. Bản thân Lilia là người hiểu chuyện đó rõ ràng nhất. Nó là một điều có thể hiểu được khi bản thân cô ấy đã không đủ khả năng để tiếp tục nhiệm vụ nữa. Mặc dù việc này có thể khiến bản thân không còn đủ khả năng để có thể chi trả chi phi sinh hoạt, nhưng với vị trí mình từng có trong hoàng cung, cô thậm chí còn cảm thấy mình may mắn khi không bị xử tử trong thầm lặng. Và vậy là Lilia đã rời khỏi kinh đô.

Kẻ chủ mưu trong vụ ám sát công chúa vẫn chưa bị phát hiện. Với tư cách là một người quen thuộc với cách làm việc bên trong hậu cung của Cung điện, Lilia nhận thức được rằng cô ấy giờ đây cũng giống như một mục tiêu tiềm tàng. Hoặc có lẽ--- Cung điện muốn thả cô được tự do để có thể dụ ra kẻ đứng sau vụ việc này?

Khi được đưa vào hoàng cung, cô ấy đã thắc mắc là tại sao họ lại chọn một phụ nữ có thân phận thấp hèn như cô. Có thể họ muốn thuê một hầu nữ có thân phận đơn giản để có thể dễ dàng thay thế bất cứ lúc nào.

Bất kể là vì lí do gì, ưu tiên sự an toàn của bản thân, Lilia cần phải chạy xa thật xa khỏi kinh đô hết sức có thể. Không cần biết có hay không việc Cung điện có sử dụng cô ấy như một quân tốt thí, thì giờ cô ấy đã không còn mệnh lệnh nào cần phải thực hiện, không còn một thứ gì có thể cản bước được cô nữa.

Cô ấy đã không còn một chút ràng buộc nào từ cuộc sống trước đây của mình nữa.

Sau khi lên hàng loạt các chuyến xe ngựa kéo dài, Lilia cuối cùng đã đặt chân đến vùng lãnh thổ Fittoa, một khu vực nông nghiệp rộng lớn nằm ở rìa của Vương quốc. Ngoại trừ Thành Roa, thành phố, nơi mà vị lãnh chúa cư ngụ, thì cả vùng hầu như chỉ là một cánh đồng lúa mì rộng mênh mông.

Đây là nơi mà Lilia đã quyết định tìm kiếm một công việc.

Với cái chân bị thương tật, thì sự nghiệp chiến binh giờ đã không còn được bàn đến. Tuy vậy, cô ấy vẫn có thể mở lớp dạy kiếm thuật, nhưng bản thân cô ấy thì lại hứng thú với công việc làm người hầu hơn--- chủ yếu là bởi lương cao hơn rất nhiều. Tại đây, vùng ngoại ô của vương quốc có khá là nhiều người có thể vung vẩy một thanh kiếm và dạy người khác điều tương tự. Nhưng lại rất hiếm những người được đào tạo như là một người hầu hoàng gia, người mà có khả năng quản lí mọi việc trong nhà. Dù mức lương nếu có được trả thấp hơn so với kì vọng cô ấy cũng sẵn lòng.

Được thuê làm hầu gái bởi lãnh chúa vùng Fittoa, hoặc kể cả là những quý tộc thượng cấp người mà làm việc cho lãnh chúa là một điều đầy rủi ro. Những người trong giới đó thường có một đường dây liên hệ trực tiếp với kinh đô. Nếu họ biết được cô ấy là mựu cựu thị nữ làm việc trong hậu cung của cung điện hoàng gia, thì có khả năng cao bản thân sẽ bị cuốn vào những âm mưu chính trị. Lilia không muốn dính dáng bất kỳ điều gì đến chuyện đó. Cô ấy đã phải trải qua cái chết cận kề một lần rồi, đó đã là quá đủ.

Không có ý mạo phạm công chúa, nhưng Lilia sẽ làm những gì cô ấy muốn, ở một nơi cách xa khỏi cuộc chiến kế vị.

Vấn đề là những gia đình mà không quá khá giả thì sẽ không đủ khả năng để có thể chi trả cho cô. Việc tìm một nơi mà đáp ứng đủ yêu cầu về an toàn và mức tiền lương hợp lý quả là một điều khó khăn.

***

Sau một tháng đi dạo lòng vòng quanh Fittoa, Lilia cuối cùng cũng tìm được một tờ giấy tuyển dụng thu hút sự chú ý của mình. Một kỵ sĩ hạng thấp ở làng Buena đang tìm kiếm một người giúp việc. Tờ giấy có nói rằng họ đang kiếm một người có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con, và cũng là một người có thể kiêm luôn vai trò của một bà đỡ.

Làng Buena là một thôn nằm xa phía rìa của lãnh thổ Fittoa. Khi nói về tiêu chuẩn của sự “hẻo lánh” thì nơi đây là tận cùng của sự hẻo lánh. Nhưng ngoài việc vị trí khá là bất tiện, thì mặt khác nó có mọi thứ mà Lilia mong muốn. Người thuê là một kị sĩ, kể cả một kị sĩ cấp thấp, thì cũng là một điều ngoài sức tưởng tượng.

Và cái tên của người thuê, là điều khiến cô ấy chú ý nhất. Đó là cái tên của một người cô ấy biết: Paul Greyrat.

Paul từng là một trong những học trò của sư phụ Lilia. Và vào một ngày, trong khi cô ấy đang học kiếm thuật, thì từ đâu một đứa con trai lười biếng, vô dụng của một gia đình quý tộc đã đến võ đường. Quả nhiên là hắn ta đã bị đá ra khỏi nhà sau trận cãi vã với cha mình, và từ giờ sẽ sống ở đó để tập luyện kiếm thuật.

Paul đã từng học kiếm thuật tại nhà, mặc dù nó thuộc một trường phái khác, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để trình độ kiếm thuật của anh ta vượt qua Lilia. Tuy bản thân không cảm thấy thoải mái với chuyện đó, nhưng rồi cô ấy cũng cho rằng đó là do sự kẻm cỏi của chính mình.

Paul, ở một khía cạnh nào đó, thì là một người có tài năng kiếm thuật thiên bẩm. Nhưng một ngày nọ, anh ta bất ngờ rời võ đường sau khi gây nên một chuyện bí ẩn động trời với Lilia. Và chỉ để lại một lời giải thích duy nhất: “Tôi sẽ trở thành một nhà mạo hiểm giả.”

Người đàn ông ấy giống như một cơn bão vậy.

***

Và đã 7 năm trôi qua rồi, kể từ lần cuối Lilia nhìn thấy Paul. Và không chỉ việc anh ta trở thành một kỵ sĩ kể từ khi đó, mà còn là việc anh ta cưới vợ ư? Lilia khó có thể tin được toàn bộ điều đó. Cô không biết anh ta đã trải qua những gì, nhưng nếu anh ta vẫn là một người giống khi xưa thì cũng không hẳn là một tên tệ bạc. Nếu anh ấy biết cô gặp rắc rối, thì nhất định sẽ giúp đỡ cô.

Và nếu anh ta không như thế....tốt thôi, cô sẽ chỉ cần đem ra một vài thứ từ quá khứ. Cô ấy có hàng tá các câu chuyện dùng làm các lá bài tẩy để đe dọa khi cần thiết. Sau khi tính toán một chút những thứ thực dụng trong đầu, Lilia thẳng tiến đến làng Buena.

Paul chào đón Lilia với một vòng tay rộng mở. Vợ anh ấy, Zenith, thì sắp sinh, cho nên cả hai đang cảm thấy vô cùng bối rối. Lilia thì có khá nhiều kinh nghiệm chuyện môn nhờ việc từng hỗ trợ sinh nở và nuôi dạy công chúa; và thêm nữa, cô ấy cũng là một người quen mà họ tin tưởng. Vậy nên họ rất vui mừng khi có cô giúp đỡ.

Và chưa kể tiền lương cũng cao hơn chính cô dự tính. Cho nên, đối với cô ấy, nó như một giấc mơ thành thực vậy.

***

Và rồi sau đó, đứa trẻ được sinh ra.

Việc sinh nở diễn ra suôn sẻ, mọi chuyện thuận lợi hoàn toàn như những gì Lilia đã được tập luyện. Kể cả trong những giây phút khó khăn, nơi mà dễ phát sinh biến chứng, thì mọi chuyện cũng trôi qua một cách êm đẹp.

Nhưng lúc mà đứa trẻ ấy được sinh ra, nó lại không hề khóc. Lilia bắt đầu đổ những giọt mồ hôi lạnh. Một khuôn mặt vô cảm, mũi và miệng của nó thì tràn ra nước ối, và hơn nữa là không một tiếng động nào được tạo ra. Trong một khoảnh khắc, đứa trẻ trông như là đã chết non. Nhưng khi Lilia chạm vào, thì cô ấy vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm và cử động thở của đứa bé.

Và rồi vẫn như thế, đứa trẻ vẫn không khóc. Lilia nhớ lại những điều mà một trong nhưng thị nữ dạy cô đã nói: Những đứa trẻ mà không khóc khi mà được sinh có thể có hàng loạt những dị tật bất thường trong cơ thể.

Và rồi, đột nhiên, những suy nghĩ của cô ấy bị gián đoạn.

“Ahh! Waah!”

Khi đứa trẻ quay đầu về phía Lilia, với một gương mặt thẫn thờ và phát ra những âm thanh ngẫu nhiên, thì một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập cơ thể Lilia.

Cô ấy không biết tại sao, nhưng có lẽ là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

***

Tên của đứa trẻ ấy là Rudeus, và quả đó quả là một đứa trẻ kỳ lạ, bởi nó không bao giờ khóc, cũng không bao giờ tạo bất kỳ tiếng động gì. Ban đầu thì họ nghĩ đấy chỉ đơn giản là do cơ thể quá yếu. Nhưng rồi những suy nghĩ ấy nhanh trọng bị bác bỏ, một khi Rudeus có khả năng bò, thì cậu ta bò đi bất kỳ và bất cứ nơi đâu trong căn nhà--- phòng bếp, cửa sau, kho chứa đồ, tủ đồ lau dọn, lò sưởi.... Đôi khi, bằng cách nào đó thì có thể tự mình tìm đường lên tầng hai. Và ngay khi ai đó rời mắt khỏi, đứa bé ấy sẽ lập tức biến mất.

Không hiểu vì sao, đứa trẻ ấy dường như chỉ được tìm thấy trong căn nhà. Rudeus vì một lí do nào đó chưa bao giờ dám mạo hiểm ra ngoài căn nhà, dù có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng có lẽ là do bản thân vẫn còn quá sợ để có thể rời khỏi nhà.

Bản thân Lilia không chắc từ lúc nào mà mình đã xuất hiện bản năng sợ hãi dành cho đứa trẻ. Có thể trong khoảng thời gian đó chăng, khoảng thời gian mà khi không có ai để ý là cậu ta sẽ bỗng dưng biến mất, và lúc nào cũng phải có người đi tìm kiếm.

Rudeus luôn luôn cười. Cười kể cả khi nó chỉ ở trong phòng bếp, nhìn chằm chằm vào đống rau củ, trước ngọn nến bập bùng, và cả khi ở chỗ đống đồ lót chưa giặt cũng vậy. Thằng bé luôn lẩm bẩm điều gì đó, và khúc khích cười với một nụ cười kì quặc.

Đó là điệu cười khiến cho Lilia cảm thấy ghê tởm. Nó gợi lại điệu cười của một tên đại thần nọ mỗi khi mà cô ấy đi ngang qua giữa hậu cung và cung điện ngày trước. Đó là một gã đầu trọc, có một chiếc đầu trọc bóng bẩy đến nỗi có thể phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, và cái bụng phệ của hắn rung đều lên theo mỗi bước đi. Và rồi cái nụ cười ấy của Rudeus giống hệt khuôn mặt của hắn ta khi nhìn chằm chằm vào ngực của Lilia. Một nụ cười như thế, lại đến từ một đứa trẻ đơn thuần.

Và chuyện xảy ra khi Lilia bế Rudeus lên mới là điều đáng lo ngại. Hai lỗ mui của thằng bé phập phùng, hai mép miệng nhếch lên và rồi nó bắt đầu thở hổn hển khi dụi, vùi đầu vào ngực của Lilia. Cổ họng thì co giật phát ra những tiếng cười khúc khích kì quặc, đầy khoái trá.

Nó quá đủ để khiến sống lưng của Lilia lạnh ngắt, gần như đến nỗi mà cô có thể thả thằng bé xuống sàn. Đứa trẻ ấy hoàn toàn không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Nụ cười của nó, căn bản khá là đáng sợ...cứ như nụ cười của vị đại thần đó vậy, người mà có tìn đồn là có một số lượng lớn các phụ nữ trẻ làm nô lệ. Vậy mà đây lại là một đứa trẻ, có cái nụ cười như vậy. Quả thật là vô cùng đáng sợ. Thậm chí Lilia còn cảm thấy nguy hiểm khi ở gần nó.

Cô ấy chỉ có thể tự hỏi tại sao đứa trẻ này lại lạ lùng đến vậy.

Liệu thằng bé có bị ám bởi một thứ gì đó tà ác không, hay một lời nguyền nào đó đã được đặt lên người nó? Khi mà nghĩ tới những khả năng đó, Lilia quyết định sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa.

Cô ấy lập tức chạy đến một cửa hàng, chi một chút tiền cho những thứ cô ấy cần. Và rồi trong khi gia đình Greyrat đang ngủ, không cần xin sự đồng ý của Paul, cô ấy thực hiện một nghi lễ trừ tà truyền thống ở quê hương mình.

Và rồi khi bế Rudeus lên trong ngày hôm sau, Lilia đã đứng hình: Nó đã không có tác dụng. Đứa trẻ ấy vẫn tỏa ra cái thứ không khí ghê rợn đó, và việc chỉ nhìn gương mặt ấy đã quá đủ để khiến cho cô ấy cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Bản thân Zenith vẫn thường hay nói những câu như là, “Khi mà thằng bé được cho bú sữa, nó có vẻ rất hăng hải, đúng chứ?” Cô ấy hoàn toàn bình thản và không để ý đến những chuyện này! Kể cả Paul, một người đàn ông dù trăng hoa và có lối sống khá thiếu kỉ luật, thì cũng không có cái dáng vẻ giống như con trai anh ta. Thậm chí, thằng bé còn chả có nét gì giống với bố mẹ nó.

Lilia từng nghe một câu chuyện khi còn ở hậu cung của cung điện. Khi đó hoàng tử Asura vẫn còn là một đứa trẻ, anh ta đã bò quanh khu vực hậu cung, đêm này qua đêm khác, và hóa ra là anh ta đã bị ám bới một con quỷ. Nhưng vì không biết chuyện này, một trong các thị nữ đã bế anh ta lên, và rồi lúc đó anh ta đã rút con dao được giấu sau lưng mình và giết cô ấy bằng một nhát đâm thẳng vào tim.

Đó quả là một câu chuyện kinh khủng và dường như Rudeus cũng giống như vậy. Lilia đã không nghi ngờ gì nữa: Đây là một trường hợp quỷ ám khác. Ồ, có thể thằng bé bình tĩnh và vô tư lúc này, nhưng một khi con quỷ trong nó thức dậy. Nó có thể chạy quanh nhà trong khi cả nhà đang ngủ và giết từng người một.

Lilia đã quá vội vã quyết định. Cô ấy không nên nhận công việc này. Và rồi vào một thời điểm nào đó, cô ấy biết, bản thân sẽ bị tấn công.

Cô ấy đã từng, và sau tất cả, là cái người mà luôn nghiêm túc với những vấn đề siêu nhiên như vậy.

***

Và rồi, Lilia đã sống trong sợ hãi như vậy trong toàn bộ năm đầu tiên.

Tuy nhiên tại một thời điểm đó, những cái thói quen không thể lường trước được của Rudeus dường như đã thay đổi. Thay vì cứ biết mất và xuất hiện ở những nơi bất định, thì thằng bé đã ở lì trong phòng học của Paul, một căn phòng nằm trong góc ở tầng 2. Ừ thì, có vẻ ‘phòng học’ nghe hơi quá, vì nó chỉ là một căn phòng với một vài quyển sách.

Rudeus chọn nhốt mình ở đó, và không đi ra ngoài. Rồi một ngày, Lilia quyết thử liếc nhìn vào căn phòng đó, và rồi thấy, thằng bé ở đó, nhìn chằm chằm vào quyển sách và lầm bầm điều gì đó một mình. Nhưng những gì mà cậu ta nói thì không ra bất kỳ một từ ngữ nào cả, ít nhất thì không phải những từ thuộc loại ngôn ngữ phổ thông ở lục địa trung tâm.

Hơn nữa thì, cậu ta vẫn còn quá trẻ để có thể nói chuyện được và tất nhiên không một ai đã dạy cậu ta đọc. Điều đó có nghĩa là thằng bé chỉ nhìn chằm chằm vào quyển sách—mà không hề đọc chúng--- khi mà tạo ra những âm thanh kì lạ.

Kể cả có nghĩ về những khả năng khác thì cũng rất kì lạ.

Dù vậy thì Rudeus vẫn giống như là cậu ta đang nói một thứ ngôn ngữ thật sự và nó thật sự có ý nghĩa vì một vài lí do nào đó, và nó cũng trông giống như là cậu ta biết mình đang đọc gì trong cuốn sách đó vậy. Thật là kì lạ, Lilia nghĩ vậy khi cô ấy nhìn trộm thông qua vết nứt của cánh cửa.

Và rồi, thật kì lạ là hiện tại cô ấy không cảm thấy một chút nào cái sự ghê tởm thường ngày của cô đối với cậu ấy nữa. Kể từ khi mà cậu ta giấu mình vào trong phòng học, thì cái sự khó tả và kì lạ đáng sợ của cậu ta đã giảm bớt đi một chút. Ồ, nhưng mà những cái thói quen như là mỉm cười khúc khích một cách đầy ghê rợn thì vẫn còn đó, tất nhiên, nhưng Lilia đã không còn cảm thấy lạnh sống lưng mỗi khi cô bế cậu ta nữa. Cậu ta cũng đã ngừng vùi mặt vào ngực cô ấy và thở hổn hển.

Tại sao cô đã từng quá bất an với cậu ta vậy? Dạo gần đây, cô ấy có thể cảm nhận được cậu ấy nghiêm túc và chăm chỉ đến nỗi cô ấy cũng không muốn làm phiền. Và khi nói chuyện này với Zenith, thì xem ra là cô ấy cũng có ấn tượng tương tự. Và kể từ đó, Lilia nhận ra tốt nhất là cứ để yên cho thằng bé.

Đó quả là một cảm giác kì lạ, để một đứa trẻ một mình không phải là thứ mà một người lớn có trách nhiệm vẫn hay làm. Nhưng hiện tại, đôi mắt ánh lên thứ anh sáng tri thức của Rudeus đã hoàn toàn khác biệt so với chỉ một tháng trước, khi mà ở đó hiện lên chỉ là một ánh nhìn đầy ngờ nghệch và thô thiển. Và ở đó bây giờ còn tỏa ra một ý chí trí kiên định đi cùng với trí thông minh ấy nữa.

Và bọn họ có thể làm gì chứ? Không có một thứ gì từ lượng kinh nghiệm vốn đã ít ỏi của Lilia, cho cô ấy khả năng để có thể quyết định chính xác trong trường hợp này. Không tồn tại một phương pháp đúng để có thể nuôi dạy một đứa trẻ, cô ấy đã được dặn như vậy, những lời nói ấy có thể đến từ một trong những thị nữ lớn tuổi? Hoặc có lẽ chính là mẹ của cô? Dù sao thì ít nhất hiện tại cũng không có điều gì lạ lùng và đáng lo ngại về thằng bé cả, và cũng không cần phải sợ hãi nữa.

Cuối cùng thì Lilia quyết định sẽ để yên khi thằng bé có vẻ đã ổn hơn. Bất kỳ tác động nào cũng có thể khiến cho thằng bé đáng sợ trở lại giống như trước đây.