Mushoku tensei

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

72 443

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

5 24

Volume 1: Thời thơ ấu - Chương 7: Bạn bè (1)

Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm đi ra ngoài. Suy cho cùng, Roxy đã cho tôi can đảm để có thể bước chân ra khỏi nhà. Đâu thể để công sức của cô ấy đổ sông đổ bể được chứ, tôi nghĩ.

"Bố ơi" tôi nói, trong khi tay cầm cuốn bách khoa thực vật học, "Con có thể ra ngoài chơi một chút được không ạ?"

Trẻ con ở độ tuổi này, chỉ cần người lớn lơ là một chút là có thể chuồn đi đâu mất.Dù chỉ loanh quanh gần nhà, nhưng tự ý bỏ đi mà không nói gì thì chắc hẳn cha mẹ cũng sẽ lo lắng. Tôi hỏi như vậy là để tránh gây rắc rối.

“Hửm? Bên ngoài á? Chắc không phải chỉ ở trong sân thôi đâu, phải không?”

"Vâng."

"Ồ. Chà, tất nhiên là được rồi." Paul cho phép một cách dễ dàng. "Nghĩ lại thì, chúng ta đã quá tập trung vào việc dạy con về kiếm thuật và ma thuật như vậy mà chẳng cho con nhiều thời gian rảnh rỗi. Nhưng trẻ con đôi khi cũng cần phải chơi đùa nữa chứ nhỉ."

"Con rất biết ơn vì đã có những người thầy tốt như vậy." Tôi từng nghĩ Paul là một người bố nghiêm khắc, lúc nào cũng lo lắng thái quá về việc học hành của con cái, nhưng hóa ra suy nghĩ của anh ta lại thoáng hơn tôi tưởng. Thật lòng mà nói, tôi còn chuẩn bị tinh thần bị bắt luyện kiếm suốt cả ngày, nhưng rốt cuộc lại không như vậy, đâm ra cũng hơi hụt hẫng một chút.

Anh ta tuy hành động theo cảm tính, nhưng cũng không đến mức áp đặt hay gò bó một cách cứng nhắc 

"Nhưng, hừm... con thực sự muốn ra ngoài ư? Ta cứ nghĩ con là một thằng bé yếu đuối, nhưng đúng là thời gian trôi nhanh thật nhỉ?"

"Bố từng nghĩ con như vậy ư?" Đây là lần đầu tôi nghe chuyện đó. Từ trước đến giờ tôi có bao giờ ốm đau gì đâu.

"Bởi vì trước đây, con chả chịu khóc bao giờ cả."

“Ồ ra là vậy. Nhưng mà giờ thì con đã ổn rồi nè, đúng chứ? Con đã lớn lên thành một chàng trai rắn rỏi và dễ thương rồi! Đây nèee?" Tôi kéo má mình và làm mặt hề. 

Paul chỉ biết cười gượng."Chính cái điểm chẳng giống đứa con nít đó lại khiến ta lo hơn đấy."

"Chẳng lẽ con trai cả mà trưởng thành thì có gì không tốt đâu sao?"

"Không, không phải vậy."

"Nhìn vào vẻ mặt thất vọng của bố, liệu có phải bố đang hy vọng con sẽ trở thành một người thừa kế xứng đáng hơn cho gia tộc Greyrat không?" Tôi thắc mắc.

"Bố không tự hào gì đâu, nhưng hồi bằng tuổi con, bố chỉ là một thằng nhóc ngỗ ngược và suốt ngày chỉ biết ve vãn phụ nữ thôi."

"Bố là một kẻ trăng hoa sao?" Vậy là, họ cũng có những thứ đó trong thế giới này, hửm? Mà khoan - anh ta vừa gọi mình là một thằng nhóc ngỗ ngược sao?

"Nếu con thực sự muốn xứng đáng với gia tộc Greyrat, thì hãy dắt một cô bạn gái về nhà đi." anh ta nói. 

Đợi đã - gia đình mình là loại gia đình như vậy sao? Chẳng phải bố tôi là một kị sĩ được giao trọng trách bảo vệ một thị trấn biên giới, lại còn là một quý tộc cấp thấp nữa sao? Lẽ nào chúng ta không có chút địa vị xã hội nào ư? À không, tôi đoán chúng tôi chỉ thuộc tầng lớp thấp kém thôi.

"Con hiểu rồi" tôi nói. "Vậy thì con sẽ đi tìm một cô gái thật đẹp như mẹ."

"Này này. Con phải đối xử thật tốt với các cô gái. Và đừng tỏ ra kiêu căng chỉ vì con đã có thể sử dụng được ma thuật. Đàn ông đích thực không trở nên mạnh mẽ chỉ để khoe khoang về nó."

Đó thực sự là một lời khuyên tốt. Chà, tôi ước gì những người anh em của tôi từ kiếp trước có thể nghe thấy điều đó. 

Nhưng Paul đã đúng; sức mạnh mà chỉ dùng để phô trương thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngay cả tôi cũng có thể hiểu được điều đó, với những gì bố đã nói. "Con hiểu rồi ạ, bố; con trai mạnh mẽ là để lấy le với con gái phải không ạ?"

"Đúng vậy - À đâu, đâu phải thế..."

Không phải sao? Chẳng phải cuộc nói chuyện này đang hướng đến điều đó sao? Heheh. Ôi!

"Con chỉ đùa thôi," tôi nói. "Là để bảo vệ kẻ yếu, phải không bố?"

"Ừ - Ừm. Đúng thế."

Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi kẹp cuốn bách khoa toàn thư thực vật vào nách, đeo cây đũa phép tôi nhận được từ Roxy vào bên hông, và đi ra ngoài. Nhưng chưa được bao xa, tôi chợt dừng lại, quay người vì sực nhớ ra một điều cuối cùng. “À tiện thể, bố này, có lẽ con sẽ thường xuyên ra ngoài như thế này, nhưng con hứa con sẽ luôn báo trước cho ai đó ở nhà biết, và con cũng sẽ không lơ là việc học phép thuật và kiếm thuật hàng ngày đâu. Hơn nữa, con hứa sẽ về nhà trước khi mặt trời lặn và trời nhá nhem tối, đồng thời cũng sẽ không đi đến bất cứ nơi nào nguy hiểm.” Dù sao thì tôi cũng muốn anh ta bớt lo đi một chút. 

“À, ừm. Được thôi.” Không hiểu sao, Paul có vẻ hơi ngớ người ra. Này, nếu bố đã cho phép thì cứ nói thẳng ra đi chứ. 

“Vậy con đi đây ạ!” 

“Đi đường cẩn thận con nhé!” 

Và rồi, tôi rời khỏi nhà.

***

Vài ngày trôi qua. Tôi không còn sợ thế giới bên ngoài nữa. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Thậm chí tôi còn có thể chào hỏi những người qua đường một cách tự tin.

Mọi người đều biết đến tôi là con trai của Paul và Zenith, đồng thời là đệ tử của Roxy. Mỗi khi gặp ai đó lần đầu, tôi sẽ chào hỏi họ một cách đàng hoàng và tự giới thiệu bản thân. Còn với những người tôi đã từng gặp thì chỉ cần một câu “chúc một ngày tốt lành.” là đủ. Ai ai cũng niềm nở đáp lời tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi. Đã rất lâu rồi tôi mới lại cảm thấy thư thái và vô tư đến thế. 

Danh tiếng của Paul và Roxy cộng lại đã chiếm hơn một nửa những điều giúp cho tôi cảm thấy thoải mái. Về phần còn lại, tất cả đều nhờ vào những gì Sư Phụ đã làm cho tôi. Điều đó có nghĩa là, phần lớn công lao đều thuộc về Roxy. Chính vì thế chắc chắn tôi sẽ giữ gìn thật cẩn thận chiếc quần lót quý giá đó."

***

Mục tiêu chính của tôi khi ra ngoài là tự mình thăm dò, nắm rõ địa hình. Lỡ mà có ngày bị tống cổ ra khỏi nhà, ít ra cũng biết đường mà đi chứ không đến nỗi lạc đâu nhỉ!

Bên cạnh đó, tôi cũng muốn thực hiện một số nghiên cứu thực vật học. Dù sao thì cũng có cuốn bách khoa toàn thư trong tay, nên tôi muốn đảm bảo rằng có thể phân biệt được loại cây nào ăn được và loại nào không, loại nào có thể dùng làm thuốc và loại nào có độc. Như vậy, nếu sau này tôi có bị đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ không cần phải lo lắng về việc kiếm thức ăn từ đâu nữa. 

Roxy đã chỉ dạy tôi những điều cơ bản, nhưng theo những gì tôi biết, làng của chúng tôi chuyên trồng lúa mì, rau củ và các nguyên liệu thơm để làm nước hoa. Đặc biệt là hoa Vatirus – nguyên liệu chính cho các loại nước hoa đó, chúng trông rất giống hoa oải hương: có màu tím nhạt và có thể ăn được.

Với một mẫu vật trực quan ấn tượng như vậy làm thử nghiệm, tôi bắt đầu sử dụng cuốn bách khoa toàn thư thực vật để đối chiếu với bất kỳ loại cây nào lọt vào mắt tôi. Tuy nhiên, hóa ra ngôi làng của tôi cũng không lớn lắm, nên cũng chẳng có loại thực vật nào đặc biệt nổi bật. Sau vài ngày gần như chẳng thu hoạch được gì, tôi mở rộng phạm vi tìm kiếm của mình và tiến gần hơn đến khu rừng. Dù sao thì ở đó cũng có nhiều cây cối hơn. 

“Nếu tôi nhớ không lầm, thì ma lực tích tụ dễ dàng hơn trong rừng, điều này khiến chúng trở nên nguy hiểm hơn.” Bởi vì nồng độ ma lực cao hơn có nghĩa là khả năng quái vật xuất hiện cao hơn, năng lượng đó gây ra các đột biến bất ngờ ở các sinh vật vốn vô hại. Điều mà tôi vẫn chưa hiểu là tại sao ma lực lại tích tụ dễ dàng hơn ở đó. 

Ngoài việc quái vật xuất hiện khá hiếm ở những nơi này, chúng tôi còn có những cuộc đi săn quái vật thường xuyên, giúp giữ cho khu vực an toàn hơn. Mỗi tháng một lần, một nhóm thanh niên bao gồm các hiệp sĩ, thợ săn và dân quân địa phương, sẽ tiến vào rừng và tiêu diệt một vài con quái vật. 

Dẫu vậy, vẫn có những con quái vật cực kỳ nguy hiểm có thể đột ngột xuất hiện từ sâu trong rừng. Có lẽ một phần lý do tôi học ma thuật là để chuẩn bị đối phó với chúng. Nhưng trước đây tôi chỉ là một gã NEET, thậm chí không thể giải quyết nổi những cuộc ẩu đả ở sân trường, chính vì thế tôi không được phép kiêu ngạo. Chưa hề có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, vậy nên nếu tôi mắc sai lầm trong lúc nóng nảy đó sẽ là một thảm họa. Tôi đã thấy quá nhiều người chết vì điều đó - ừm, trong manga thôi, nhưng cũng đủ đáng sợ rồi.

Tôi không phải loại người nóng máu. Với tôi, đánh nhau là chuyện cần tránh càng xa càng tốt. Nếu gặp quái vật, tôi sẽ chạy về nhà và báo cho Paul biết. 

Tuyệt vời, kế hoạch đó hay đấy. 

Với ý nghĩ đó, tôi leo lên một ngọn đồi nhỏ. Trên đỉnh đồi là một cái cây lớn nhất ở đây. Từ đây ta có thể nhìn thấy toàn bộ ngôi làng. Ngoài ra, vì đây là cái cây lớn nhất nên tôi muốn xem nó thuộc loại nào. 

Và rồi tôi nghe thấy tiếng nói. 

"Ma tộc không có chỗ ở trong ngôi làng này!" 

Nghe giọng nói đó khiến những ký ức đau đớn ùa về. Tôi nhớ lại thời trung học, và những điều đã biến tôi trở thành một hikikomori. Những cơn ác mộng về việc bị gọi là "Chim Bút chì". 

Những giọng nói ấy... rất giống giọng những kẻ từng gọi tôi bằng cái biệt danh khủng khiếp đó. Đây là giọng nói của những kẻ lợi dụng số đông để bắt nạt kẻ yếu hơn. 

"Cút xéo! Mày không thuộc về nơi này!" 

"Ăn cái này đi!" 

"Ha, hay lắm! Chuẩn không cần chỉnh!" 

Tôi thấy một cánh đồng lầy lội vì mưa hôm trước. Ba thằng nhóc lấm lem bùn đang ném bùn vào một đứa nhóc khác đang ngồi co ro, cố gắng chống đỡ các đòn tấn công.

"Mười điểm nếu mày ném trúng đầu nó!" 

"Hngh!" 

"Trúng rồi! Mày thấy chưa?! Trúng ngay đầu nó kìa!" 

Bỏ mợ. Không ổn rồi, đây rõ ràng là bắt nạt rồi. Bọn nhóc này nghĩ rằng thằng kia không đủ tốt để sánh vai với chúng, nên có thể làm bất cứ điều gì bọn nó muốn. Nếu có súng hơi trong tay, chúng sẽ chĩa thẳng vào thằng bé này và bóp cò không chút do dự. Mặc dù hướng dẫn sử dụng luôn nghiêm cấm chĩa và bắn vào người, vậy nên trong mắt những đứa nhóc này, đối tượng mà chúng nhắm tới chẳng khác nào một món đồ chơi. Chúng thật đáng ghê tởm. 

Mục tiêu của chúng có thể nhanh chóng bỏ đi, nhưng vì lý do nào đó, cậu ta lại cứ chôn chân tại chỗ. Tôi nhìn kỹ hơn và thấy có thứ gì đó giống như một cái giỏ ôm trước ngực, cậu ta cúi xuống để giữ cho những gì bên trong được an toàn khỏi những nắm bùn đang bị ném vào người. Nó đang ngăn cản cậu ta thoát khỏi cuộc tấn công của những kẻ bắt nạt. 

"Ê, nó có gì kìa!" 

"Đó là bảo vật của ma tộc à?!" 

"Tao cá là nó ăn cắp đấy!" 

"Nếu mày ném trúng, sẽ được một trăm điểm đấy!" 

"Lấy bảo vật thôi!" 

Tôi chạy như bay về phía cậu bé kia, đồng thời tôi dùng phép thuật tạo ra một quả cầu bùn, và ngay khi vào tầm bắn, tôi ném nó bằng tất cả sức lực của mình. 

Bốp! 

"Cái quái gì vậy?!" Tôi đánh trúng ngay mặt đứa to con nhất—có vẻ là đầu sỏ của bọn chúng. "Gah, dính vào mắt tao rồi!" 

Cả bọn đều quay sang nhìn tôi.

"Mày là thằng nào?" 

"Chuyện này không liên quan đến mày! Đừng có xen vào!" 

"Mày là đồng bọn của lũ ma tộc hay gì?" Quả thực, những kẻ như thế này đều giống nhau dù ở bất cứ thế giới nào.

"Tao không phải đồng bọn của ma tộc," tôi đáp. "Tao là đồng minh của kẻ yếu." Tôi nhếch môi, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn thẳng vào bọn chúng.

Bọn nhóc kia đứng thẳng người, ngẩng cao đầu một cách trơ trẽn, cứ như thể chúng mới là người có lý. “Đừng có mà làm bộ ra vẻ!” một đứa gắt lên. “Khoan đã! Nó là con trai của thằng hiệp sĩ kia mà!” 

“Hah! Nó chỉ là một thằng nhãi ranh!” 

Uh-oh. Chúng đã nhận ra tôi là ai. 

“Mày nghĩ con trai của một hiệp sĩ nên làm mấy chuyện như này hả?” 

“Thấy chưa, tao đã bảo thằng hiệp sĩ đó đã theo phe ma tộc rồi mà!” 

“Đi mau! Hãy gọi những người khác tới!” 

“Này, mọi người! Có một thằng ma tộc đáng ghê tởm đang ở đây!” Chết tiệt. Bọn nhóc này đang gọi thêm bạn bè của chúng! 

Thế nhưng, chẳng có một ai xuất hiện cả. 

Dù vậy, chân tôi vẫn như bị đóng đinh xuống đất.Thật nhục nhã làm sao, khi chỉ với ba đứa nhóc con la hét mà tôi lại đứng chôn chân như vậy. Chẳng lẽ cuộc đời tôi chỉ luôn là một câu chuyện về một thằng hikikomori bị bắt nạt mãi mãi hay sao? 

“C-câm mồm hết đi!” Tôi gầm lên, tiếng khản đặc vì phẫn nộ. “Ba đánh một... Tụi mày đúng là một lũ hèn nhát khốn kiếp!” 

Khuôn mặt của chúng nhăn nhúm trong thoáng bối rối, rồi nhanh chóng chuyển sang sự tức tối tột độ. Ugh. Mẹ kiếp. 

“Ê, mày mới là đứa đang sủa ầm ĩ đấy, thằng ngu!” một đứa trong số bọn chúng hét lên. 

Máu nóng dồn lên tận não, tôi điên cuồng ném thẳng một quả cầu bùn về phía chúng. Tôi ném trượt. 

“Thằng ranh con chết tiệt!” 

“Đậu má! Đéo hiểu nó lấy bùn ở đâu ra thế?!” 

“Kệ mẹ nó! Cứ ném lại đi!” 

Những gì tôi vừa gây ra đang bị trả lại gấp ba lần, nhưng nhờ vào kỹ năng di chuyển nhanh nhẹn mà Paul đã dạy, cùng với một chút phép thuật hỗ trợ, tôi đã có thể khéo léo né những quả bùn một cách khá tinh tế. 

“Ê! Đứng yên đó! Đừng có né nữa!”

“Đúng vậy! Mày không được phép né!” Heheheh. Nếu mấy người không đánh trúng tôi, đó là vấn đề của mấy người chứ! 

Ba thằng nhóc vẫn điên cuồng ném những quả bùn về phía tôi thêm một lúc nữa, nhưng khi nhìn thấy rõ là không tài nào ném trúng được tôi, chúng giơ tay lên như thể vừa phát hiện ra một trò nào đó thú vị hơn. 

“Chán chết đi được!” 

“Đủ rồi, đi thôi.” 

“Và tụi tao sẽ cho tất cả mọi người biết con trai của tên hiệp sĩ là kẻ theo phe ma tộc!” Chúng cố gắng tỏ ra như thể chúng không hề thua cuộc - rằng chúng chỉ tạm thời dừng lại mà thôi. Nói rồi, cả lũ quay đầu, lầm lũi hướng về phía cuối cánh đồng. Tôi đã làm được! Lần đầu tiên trong đời, tôi đã đánh bại được những kẻ bắt nạt! À, không phải là khoe khoang gì đâu. 

Phù. Dù sao thì mấy vụ cãi vã om sòm thế này chưa bao giờ là sở trường của tôi. Tôi mừng vì mọi chuyện đã không bị đẩy đi xa hơn. Giờ thì tôi cần xem tình hình của cậu bé mà chúng đã ném bùn vào. Tôi chạy lại chỗ cậu ta và hỏi, “Này, cậu ổn chứ? Đồ đạc của cậu có bị gì không?” 

Whoa... 

Cậu ấy thật xinh đẹp đến nỗi thật khó để nghĩ rằng chúng tôi cùng tuổi nhau. Lông mi khá dài, chiếc mũi nhỏ xinh, làn da trắng như sứ cùng các đường nét hài hòa trên gương mặt ấy tạo nên vẻ ngây thơ, đáng yêu như một chú thỏ con đang ngơ ngác, đồng thời toát lên một vẻ đẹp khó tả.

Trời ạ, giá mà Paul đẹp trai hơn một chút. Thì có lẽ tôi cũng được thừa hưởng cái gương mặt ấy rồi. Không, nói Paul xấu trai thì không phải. Với lại, Zenith nhìn cũng rất ổn. Điều đó có nghĩa là mặt tôi cũng đâu đến nỗi nào. Chắc chắn là ăn đứt cái bản mặt kiếp trước của tôi, vừa béo vừa đầy mụn. Vậy nên, ừm, tôi cũng khá là đẹp trai đấy chứ. Chắc vậy.

Cậu ấy ngước nhìn tôi bằng ánh mắt rụt rè, e ngại. “V-vâng, tớ... tớ ổn.” Cái vẻ ngoài cứ như thể là một con vật nhỏ bé cần được bảo vệ ấy, khiến cho tôi chỉ muốn che chở và bao bọc. Nếu bạn là một quý cô thích shota, cậu bé này chắc chắn sẽ làm bạn ướt sũng quần lót ngay tại chỗ – khụm, tất nhiên, nếu bạn có thể bỏ qua cái mớ bùn nhếch nhác trên người cậu ta.

Quần áo cậu ta bê bết bùn đất, thậm chí một nửa khuôn mặt cũng lem luốc. Riêng cái đỉnh đầu thì cơ bản đã trở thành một mảng màu nâu sẫm đồng nhất. Vậy mà, thật không thể tin nổi, cậu ta vẫn giữ an toàn cho cái giỏ của mình. 

Chỉ có một việc tôi cần làm ngay lúc này. "Này, đặt cái giỏ xuống đó đi, rồi quỳ xuống cạnh cái mương tưới nước đằng kia đi." tôi ra lệnh. 

“Hả? Gì cơ?” Cậu ta chớp mắt liên hồi trong bối rối, nhưng tay chân nó vẫn bắt đầu khẽ cựa quậy làm theo lời tôi nói. Có lẽ cậu ta là kiểu người ngoan ngoãn chỉ biết làm theo những gì được bảo. Nếu là loại người ương ngạnh, hẳn cậu ta đã chống trả bọn bắt nạt đó ngay từ đầu rồi. 

Cậu ta chậm rãi bò đến bên mương tưới nước, cúi rạp người trên cả bốn chi khi ánh mắt dán chặt vào dòng nước. Nếu bạn là một gã thích shota, thì giờ đây, bạn chắc chắn sẽ có một cảm giác râm ran khó tả đang len lỏi ở trong quần của mình.