Mushoku tensei

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

72 443

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

5 24

Volume 1: Thời thơ ấu - Chương 6: Lí do để tôn trọng

Từ khi tới thế giới này, tôi chưa từng rời khỏi nhà.

Không biết từ bao giờ, việc không rời khỏi nhà đã dần trở thành một thứ có chủ đích.

Bởi tôi đã sợ hãi.

Mỗi khi bước ra ngoài sân, nhìn ra khung cảnh rộng lớn bên ngoài thế giới. Những kí ức về ‘cái ngày đó’ lại ùa về. Cơn đau bên sườn. Sự lạnh lẽo của cơn mưa. Sự hối hận muộn màng. Và cả cái cơn đau kinh khủng khi bị xe tải nghiền nát khi ấy nữa.

Tất cả đều rõ ràng như thể chúng vừa xảy ra trước mắt tôi vậy. Hai chân tôi run lên bần bật.

Tôi có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể bước ra ngoài sân nhà, nhưng lại không thể xa hơn được nữa.

Tôi biết rõ tại sao lại vậy.

Cái khung cảnh thanh bình của một vùng quê yên bình trải dài ấy có thể trở thành địa ngục chỉ trong chớp mắt. Bởi cái khung cảnh đẹp đẽ ấy sẽ… chẳng bao giờ là dành cho tôi cả.

Ở kiếp trước, trong những ngày ngồi lì trong nhà, do luôn bao quanh bởi cái cảm giác bức bối và trống rỗng. Cho nên tôi thường có những giấc mơ vô thực. Như việc Nhật Bản sẽ bất ngờ lâm vào chiến tranh. Và rồi một cô gái xinh đẹp nào đó sẽ gõ cửa nhà tôi, xin tá túc. Trong giấc mơ ấy, tôi là một người bản lĩnh, luôn sẵn sàng đứng lên đối mặt, chịu trách nghiệm với mọi vấn đề, tình huống.

Ảo mộng đó là thứ tôi dùng để trốn tránh khỏi hiện thực, nó lặp lại nhiều lần ở kiếp trước của tôi. Trong cơn mơ ấy, tôi chỉ là một người bình thường, sống và làm những điều bình thường trong cuộc đời của chính mình.

Nhưng rồi, những cái ảo mộng đẹp đẽ đó luôn đến hồi kết. Và tôi sợ rằng lần này cũng vậy. Nếu tôi rời khỏi ngôi nhà này, cái thế giới ấm áp này sẽ tan biến. Tôi sẽ lại tỉnh dậy… và thấy mình quay trở lại nơi tận cùng của tuyệt vọng, nơi những làn sóng hối hận không ngừng vỗ vào, nhấn chìm tôi, kéo tôi xuống sâu hơn từng chút một.

Không… Đây không phải là mơ. Nó quá thật để có thể là mơ. Dù có ai nói với tôi đây là một trò VRMMORPG đi chăng nữa thì… cũng không phải. Đây là hiện thực. Tôi biết rõ điều đó mà.

Thế nhưng, tôi vẫn không thể bước tiếp được.

Dù có tự nhủ, động viên bản thân bao nhiêu đi chăng nữa, cơ thể tôi vẫn không hề tuân lệnh.

Tôi muốn bật khóc.

***

Buổi lễ tốt nghiệp sẽ được diễn ra ở bên ngoài ngôi làng, Roxy nói với tôi như vậy.

Tôi lí nhí phản đối. “Bên ngoài ạ?”

“Phải, ngay bên ngoài làng thôi. Cô đã chuẩn bị sẵn ngựa rồi.”

“Chúng ta không thể làm nó ở nhà hay sao ạ?”

“Không, không được.”

“Không được ạ…?” Tôi không biết phải làm gì nữa. Dù lý trí tôi hiểu rằng, sớm muộn gì thì tôi cũng phải ra thế giới bên ngoài. Nhưng cơ thể của tôi, nó không chịu nghe lời. Bởi trong bên trong tôi vẫn còn chắt chứa quá nhiều điều.

Nó gợi lại nhiều kí ức ngày xưa. Bị đánh đập bởi bọn côn đồ. Bị cả lớp cười nhạo. Bị phản bội. Những thứ từng là lí do, ép buộc tôi trở thành một tên NEET thảm hại.

“Sao thế? Có chuyện gì à?” Roxy hỏi.

“Ừm… thì… chẳng phải bên ngoài… có ma thú ạ…”

“À, chỗ đó thì sẽ không có đâu. Miễn là không lại gần rừng thì chẳng có gì đáng lo cả. Dù có ma thú đi nữa, thì chúng cũng yếu lắm, cô có thể tiêu diệt được. Mà ngay cả Rudy cũng có thể xử lý được đấy.” Roxy nhíu mày trước những lý do viện cớ của tôi. “À đúng rồi, cô nhớ là em chưa từng rời khỏi nhà, phải không Rudy?”

“Dạ… vâng”

“Có phải em sợ ngựa hả?”

“K-không… em không đến mức sợ ngựa.” Thật ra tôi còn thích ngựa là đằng khác. Tôi từng chơi Derby Stallion và những thứ khác nữa mà.

“Hehe. Ra là vậy,” Roxy nói. “Cô đoán là cũng có lúc em cư xử đúng với tuổi của mình ha.”

Cô ấy hoàn toàn hiểu lầm rồi, nhưng tôi lại không thể nói thẳng với cô ấy, là tôi sợ rời khỏi căn nhà. Nói ra nó sẽ còn xấu hổ hơn là bảo sợ ngựa. Tôi vẫn còn giữ một chút sĩ diện trong mình, một thứ sĩ diện nhỏ nhoi, méo mó, xa rời thực tế.

Tôi thật sự không muốn một cô gái nhỏ bé như cô ấy coi thường.

Tôi vẫn đứng yên tại chỗ. “Đoán là cô không còn cách nào khác rồi nhỉ,” Roxy nói. “Hây!” Với âm thanh đó được phát ra, cô ấy đột ngột nhấc bổng tôi lên, đặt lên vai.

“Ểwoa?!” Tôi thốt lên.

“Một khi mà em ngồi lên trên ngựa, em sẽ hết sợ ngay thôi, Cô hứa đó.”

Không vùng vẫy hay gì cả. Tuy một phần trong tôi không khỏi chống cự, nhưng phần còn lại thì lại nói với tôi rằng, hãy thuận theo nó đi.

Roxy đặt tôi lên ngựa, rồi trèo lên ngồi sau. Ngay khi nắm lấy dây cương, con ngựa bắt đầu phi nước kiệu, bỏ lại căn nhà phía sau.

Đây là lần đầu tiên tôi đi xa hơn cái sân nhà. Roxy dong ngựa từ từ đi dọc qua ngôi làng. Đôi lúc, tôi bắt gặp những ánh nhìn sắc lẹm của dân làng, nhìn thẳng vào tôi chẳng chút kiêng nể.

Xin dừng lại đi, tôi nghĩ. Nhưng ánh mắt ấy vẫn đáng sợ như khi xưa, đặc biệt là cái ánh nhìn khinh khỉnh mà tôi vốn đã rất rõ đó. Không lẽ… họ sẽ lại gần và buông mấy lời mỉa mai như trước ? Làm gì có ai biết tôi đâu chứ? Những người mà biết tôi duy chỉ có ở căn nhà nhỏ đó thôi.

Vậy tại sao họ lại nhìn tôi chứ? Đừng nhìn chằm chằm nữa, tôi cằn nhằn trong lòng. Trở lại làm việc đi.

Nhưng khoan… họ không nhìn tôi.

Họ nhìn Roxy.

Và rồi tôi để ý một số người dân cúi đầu chào cô ấy. Phải một lúc sau tôi mới nhận ra ý nghĩa của việc đó: Roxy dù là một ma tộc, và đây cũng là một đất nước vốn gắn với những định kiến sâu nặng về họ. Chúng tôi lại còn đang ở nơi vùng quê hẻo lánh nữa, nơi mà những định kiến như vậy lại càng khắc nghiệt hơn. Ấy vậy mà chỉ sau hai năm, cô ấy đã trở thành một người mà dân làng sẵn sàng cúi đầu chào hỏi.

Nghĩ vậy, tôi cảm nhận được một sự đáng tin cậy hiện diện quanh Roxy. Cô ấy biết đường đi, và biết cả mọi người chúng tôi đi qua. Nếu có ai đó nói gì khó nghe với tôi, chắc chắn cô ấy sẽ lên tiếng.

Ôi trời, làm sao cái cô gái bé nhỏ ấy, người mà nhìn trộm căn phòng của bố mẹ tôi, lại có thể trở thành một người được kính trọng như vậy cơ chứ? Nghĩ thế, mọi sự căng thẳng trên người tôi cũng dường như tan biến.

“Caravaggio đang có một tâm trạng tốt đó,” Roxy nói. “Cậu ấy có vẻ rất vui khi được em cưỡi, Rudy à.”

Thì ra tên con ngựa là Caravaggio. Tôi còn chả biết đọc tâm trạng ngựa ra sao nữa. “Dạ…” Tôi tựa vào người cô ấy, cảm nhận bầu ngực nhỏ chạm vào đầu mình. Cảm giác thật dễ chịu.

Tôi đã sợ cái quái gì chứ? Ở ngôi làng yên bình này, thì làm gì có ai sẽ chế giễu tôi kia chứ?

Roxy phá tan dòng suy nghĩ của tôi. “Em còn sợ nữa chứ?”

Tôi lắc đầu. Những ánh nhìn từ phía dân làng đã không còn khiến tôi sợ nữa. “Không, em ổn rồi ạ.”

“Thấy chưa? Cô đã bảo rồi mà?”

Giờ khi đã thực sự bình tĩnh, tôi đã có thể cảm nhận được khung cảnh xung quanh. Nơi đồng ruộng trải dài tới tận chân trời, thỉnh thoảng lác đác thêm vài căn nhà. Một ngôi làng đậm chất nông nghiệp.

Xa xa là cụm nhà đông đúc hơn. Nếu gần nhau hơn chút thì có lẽ nó đã thành một thị trấn. Và thêm cối xay gió nữa là thành Thụy Sĩ luôn đó.

À mà… không phải họ có cả cối xay nước nữa nhỉ?

Khi mà đã thoải mái hơn, tôi nhận ra sự yên tĩnh đến kỳ lạ ở đây. Mọi thứ chưa bao giờ tĩnh lặng đến vậy khi tôi ở cùng với Roxy. Mà cùng phải thôi, tại chưa bao giờ bọn tôi ở riêng cả. Im lặng thế này cũng không xấu lắm, chỉ là có hơi gượng gạo.

Cho nên tôi chủ động bắt chuyện. “Cô Roxy, đồng ruộng kia trồng gì thế ạ?”

“Phần lớn là lúa mì Asura để làm bánh mì. Có lẽ cũng có hoa Vatirus và một ít rau củ nữa. Ở thủ đô, hoa Vatirus được dùng để làm nước hoa đó. Còn lại thì toàn những thứ mà em vẫn ăn hàng ngày thôi.”

“Ồ, em thấy có ớt kìa! Cô có ăn ớt được không ạ?”

“Không phải là không ăn được, chỉ là cô không thích lắm.”

Tôi tiếp tục hỏi đủ thứ. Bởi ngày hôm nay, Roxy nói sẽ là bài kiểm tra cuối cùng của tôi, cũng có nghĩa, vai trò làm gia sư của cô ấy sẽ sớm kết thúc. Nếu là như vậy, thì có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối tôi được ở gần cô ấy. Tôi nhận ra, tôi cần phải nói chuyện với cô ấy nhiều hơn nữa, khi còn có thể.

Tiếc là tôi chẳng nghĩ ra bất kỳ chủ đề hay ho nào, cho nên đành hỏi tiếp về ngôi làng.

Theo lời Roxy, ngôi làng chúng tôi sống tên là Buena, thuộc vùng Fittoa ở đông bắc vương quốc Asura. Hiện tại có hơn 30 hộ dân đang canh tác ở đây. Và bố tôi, Paul, là một hiệp sĩ được cử tới làng. Nhiệm vụ của anh ta là trông coi dân làng, hòa giải tranh chấp, và bảo vệ ngôi làng khỏi quái vật. Nói cách khác, anh ta giống như một vệ sĩ chính quy được nhà nước bổ nhiệm.

Công việc tuy là như vậy, nhưng các thanh niên trong ngôi làng cũng thường thay phiên nhau đi canh gác. Cho nên Paul cũng khá là rảnh rỗi vào buổi chiều sau khi đi tuần sáng. Một ngôi làng yên bình tới mức không có quá nhiều việc để làm.

Khi Roxy kể đến đây, những cánh đồng lúa mì dần thưa thớt. Tôi cũng ngừng hỏi, và sự im lặng lại bao trùm bầu không khí. Hành trình còn lại khoảng một tiếng nữa mới đến nơi.

Không lâu sau, những cánh đồng cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn thảo nguyên cỏ trống trải.

***

Chúng tôi tiếp tục đi qua cánh đồng cỏ ấy, hướng về nơi chân trời phẳng lặng.

Không, không phẳng lặng lắm… phía xa tôi vẫn có thể thấy lờ mờ dãy nũi. Đây là một cảnh tượng bạn sẽ không thể thấy ở Nhật Bản. Nó gợi nhớ cho tôi, về bức ảnh của thảo nguyên Mông Cổ trong sách địa lý.

“Ở đây là được rồi,” Roxy nói, rồi cho ngựa dừng lại, rồi cột dây cương lên một cái cây duy nhất ở cái thảo nguyên bao la ấy.

Thế rồi, cô ấy bế tôi lên và đặt xuống trước mặt mình. “Cô sẽ thi triển ma pháp tấn công hệ nước cấp Thánh ‘Cumulonimbus’.” Cô ấy nói. “Nó sẽ tạo ra sấm sét và mưa to trên diện rộng.”

“Vâng ạ.”

“Em hãy quan sát kỹ cách niệm chú rồi tự mình thực hiện lại nhé.”

Tôi sẽ sử dụng ma pháp hệ nước cấp Thánh sao. Giờ thì tôi hiểu rồi: Đây là bài thi cuối cùng. Và Roxy sẽ sử dụng ma pháp mạnh nhất của cô ấy. Vậy nên nếu tôi cũng có thể thi triển được, tức là cô ấy đã dạy tôi toàn bộ những gì cô ấy biết.

“Vì là làm mẫu, cho nên cô sẽ kết thúc phép trong vòng một phút. Nếu em có thể giữ được cơn mưa liên tục… trong khoảng một giờ, em sẽ đậu.”

“Có phải vì đây là bí thuật, cho nên chúng ta phải đi xa tới vậy không ạ?” Tôi hỏi.

“Không, chúng ta tới đây, là bởi phép này có thể khiến mọi người bị thương, và gây hại cho cây trồng.”

Ồ, mưa mạnh đến mức làm hỏng cả mùa màng ư? Nghe mà nổi da gà.

“Được rồi.” Roxy giơ cả hai tay lên trời. “Hỡi tinh linh của dòng nước oai hùng, ta khẩn cầu Vương tử của Sấm sét! Xin ban cho ta khát vọng này, ban cho ta sự dữ dội, và phô bày cho kẻ phàm tục này một thoáng quyền năng của Người! Hãy đễ nỗi sợ khắc sâu vào lòng người như búa thần giáng lên đe, nhấn chìm vạn vật trong cơn mưa hủy diệt--- Cumulonimbus!”

Cô ấy niệm chú một cách chậm rãi, chắc chắn. Và cũng chỉ mất hơn một phút để có thể hoàn thành câu chú.

Ngay sau đó, bầu trời tối sầm lại. Trong một vài giây tiếp theo, vẫn chưa có gì xảy ra cả… Và rồi, một cơn mưa đổ xuống. Gió gào rít lên. Mây đen cuồn cuộn, chớp sáng lóe lên không ngừng. Sấm rền vang, những ánh sáng tím rạch ngang như muốn xé toạc bầu trời, dần dần lại càng mãnh liệt hơn, như muốn giáng xuống ngay---

---đây vậy.

Một tia sét đã đánh trúng cái cây ở gần chúng tôi. Tai tôi ù lên, tầm nhìn thì nhuốm màu trắng tinh.

Roxy kêu lên thất thanh. Cơn mưa chấm dứt ngay sau đó. “Ôi trời ơi…” cô ấy hấp tấp chạy đến chỗ cái cây, mặt cắt không còn giọt máu.

Ngay khi tầm nhìn được cải thiện, tôi thấy con ngựa gục xuống, phần thân thì có một làn khói xám tỏa lên. Roxy đặt tay lên và nhanh chóng niệm. “Hỡi nữ thần nhân từ, xin hàn gắn vết thương này, trả lại sức sống cho cơ thể này--- X-Healing!”

Phép được Roxy niệm một cách nhanh chóng. Và con ngựa đã có thể tỉnh lại, xem ra là không có vêt thương nào chí mạng rồi. Bởi vì phép chữa trị trung cấp như X-Healing, vốn cũng không thể hồi sinh người chết mà.

Con ngựa trông có vẻ hoảng hốt đấy, còn Roxy thì cũng gần như vậy, mồ hôi dính đầy trên chán cô ấy. “Phù! Suýt soát thật đấy!”

Vãi chưởng! Ờ nhỉ! Suýt soát thật đấy. Nó là con ngựa duy nhất của gia đình tôi mà! Nó đã được Paul chăm sóc khá kĩ, và thỉnh thoảng anh ta còn cưỡi nó rong ruổi khắp nơi, với một nụ cười rạng rỡ. Không phải giống gì cao quý, nhưng với Paul, sau Zenith, đây là sinh vật ông yêu quý nhất. Đủ để hiểu tầm quan trọng của con ngựa là như nào luôn.

Tất nhiên, Roxy cũng biết rõ điều đó, gần hai năm sống chung mà. Tôi từng thấy khá nhiều lần cô ấy nhìn trộm Paul chăm ngựa, khuôn mặt mang vẻ đầy thán phục rồi lặng lẽ rút lui.

“Ừm… chuyện này... em có thể giữ kín giúp cô được không?” Roxy nói, hai khóe mắt ướt đẫm, như thể sắp khóc tới nơi vậy.

Cô ấy khá là vụng về. Những việc như là suýt té hay va vấp cũng chẳng lạ lầm gì với cô ấy nữa. Nhưng dù có vụng đến đâu, cô ấy luôn đặt trọn tâm huyết vào mọi việc mình làm. Tôi biết rõ, mỗi lần cô ấy thức khuya chuẩn bị bài giảng, hay cả những lần cô ấy cố gắng tỏ ra nghiêm túc để không bị ai coi thường chỉ vì còn quá trẻ.

Và đó là điểm tôi thích ở Roxy. Nếu không vì cách biệt tuổi tác, tôi muốn được cưới cô ấy.

“Cô đừng có lo,” Tôi nói. “Em sẽ không kể với ai đâu ạ.”

Môi cô ấy run lên. “Thật đấy nha…”

Mé… ước gì, tôi chỉ tí hơn cô ấy khoảng chục tuổi.

Dù đang rớm rớm nước mắt, Roxy nhanh chóng lắc đầu, tự tát nhẹ vào má, để lấy lại bình tĩnh. “Được rồi, Rudy. Bắt đầu đi nào. Cô sẽ bảo vệ Caravaggio.”

Con ngựa trông vẫn còn run lẩy bẩy, giống như sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào vậy, nhưng khi Roxy đứng chắn trước nó bẳng thân hình nhỏ bé của mình. Dĩ nhiên, với vóc dáng đó, cô ấy không thể nào khống chế nổi một con ngựa đang hoảng loạn. Thế mà từng chút một, con ngựa cũng dần bình tĩnh lại.

Roxy chỉ đứng im đó, lẩm bẩm niệm chú. Sau đó, cả cô ấy và con ngựa lập tức bị bao phủ bởi một bức tường, dần dần tạo hình thành nên một mái vòm bằng đất trông như lều tuyết. Đó là phép hệ đất cấp Cao Earth Fortress.

Được rồi. Giờ là lúc tôi phải thể hiện thật hoành tráng để làm Roxy phải trợn tròn con mắt.

Câu niệm chú là gì ấy nhỉ? À phải rồi: “Hỡi tinh linh của dòng nước oai hùng, ta khẩn cầu Vương tử của Sấm sét! Xin ban cho ta khát vọng này, ban cho ta sự dữ dội, và phô bày cho kẻ phàm tục này một thoáng quyền năng của Người! Hãy để nỗi sợ khắc sâu vào lòng người như búa thần giáng lên đe, nhấn chìm vạn vật trong cơn mưa hủy diệt Cumulonimbus!”

Tôi đọc liền một hơi, và mây bắt đầu tụ lại ngay sau đó.

Giờ tôi đã hiểu bản chất của phép Cumulonimbus rồi. Ngoài việc triệu hồi mây, tôi còn phải vận dụng một chuỗi kỹ thuật phức tạp để biến mây thành mây dông nữa. Và nếu không liên tục dồn ma lực vào để duy trì, những đám mây sẽ ngừng di chuyển và tan biến. Để ma lực qua một bên đi, vậy có nghĩa là tôi sẽ phải đứng giơ tay thế này suốt cả tiếng đồng hồ ư?

Chờ đã, không đời nào tôi làm như vậy. Giờ phải bình tĩnh đã… Pháp sư thì phải sáng tạo, đúng chứ? Họ sẽ không cần phải giữ tư thế này cả tiếng. Phải nhớ rằng đây là bài thi. Và tôi sẽ không chỉ đứng đực ra đó, mà phải nghĩ cách duy trì phép thông qua Ma pháp hỗn hợp.

Đến thời khắc quyết định rồi. Tôi phải dốc toàn bộ những gì mình đã học.

“À mà, hình như mình từng xem cái này trên TV, khi đám mây đang trong giai đoạn hình thành…”

Một vài cụm mây Roxy tạo ra lúc trước vẫn còn lơ lửng trên bầu trời. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì mình có thể tạo ra một luồng gió xoáy theo phương ngang, đồng thời làm ấm không khí bên dưới để hình thành dòng khí bốc lên. Rồi nếu tôi làm lạnh không khí phía trên dòng khí đó… nó sẽ tăng tốc, và rồi…

Làm tất cả những việc đó ngốn gần nửa lượng ma lực của tôi. Nhưng như vậy là đủ rồi. Giờ chỉ cần chờ xem có trụ được một giờ hay không. Tôi bước về phía mái vòm mà Roxy dựng, để mặc cơn mưa xối xả đổi vào người, tiếng sấm gầm vang phía trên.

Roxy đang ngồi tựa lưng vào vách trong thành của phép hệ Đất, tay thì đang nắm lấy dây cương. Thấy tôi, cô ấy khẽ gật đầu. “Lều này sẽ tan sau khoảng một tiếng nữa. Miễn là đám mây em tạo không tan trước đó thì ổn cả.”

“Vâng ạ.”

“Đừng lo, Caravaggio sẽ ổn thôi.”

“Vâng ạ.”

“Nếu ‘ổn rồi’ thì mau quay trở lại đi. Em phải duy trì đám mây dông trong một tiếng mà, nhớ chứ?”

 Ể? “Duy trì ạ?”

“Hửm? Ừ đúng rồi, có gì lạ sao?” Roxy hỏi.

“Ý là… em phải giữ nó ạ?”

“Dĩ nhiên. Đây là ma pháp hệ nước cấp Thánh mà. Nếu em không tiếp tục cung cấp ma lực, mây sẽ tan ngay sau đó đấy.”

“Nhưng em đã xử lý để nó không tan rồi mà...” Tôi nói.

“Gì cơ? A!” Roxy chợt lao vội ra ngoài, làm mái vòm bắt đầu sụp xuống, cô ấy cũng ngay lập tức nhận ra điều này.

Này này, cẩn thận đấy. Quên điều khiển phép là chôn sống con ngựa luôn đó.

“Ối chết!” Roxy vội ổn định lại phép, rồi bước ra ngoài. “Ra là vậy! Em đã tạo xoáy gió chéo để đẩy mây lên!” Cô ấy kinh ngạc thốt lên khi nhìn lên bầu trời.

Đám mây dông tôi tạo vẫn tiếp tục dày lên không ngừng.

Phải nói là tôi cũng tự hào ấy chứ.

Ngày xưa, tôi từng xem một chương trình TV phân tích cơ chế khoa học hình thành nên supercell. Dù không rõ chi tiết, nhưng hình ảnh trực quan thì tôi còn giữ được. Và tôi đã có thể tái tạo lại một thứ gần giống, dựa vào trí nhớ ấy.

“Rudy,” Roxy nói, “Em đậu rồi.”

“Hể? Nhưng chưa được một tiếng mà.”

“Không cần nữa. Nếu em đã có thể làm được đến mức đó, vậy là quá đủ rồi,” cô ấy đáp. “Giờ thì, em có thể giải phép luôn chứ?”

“Ể, à vâng. Nhưng sẽ mất một chút thời gian đấy ạ.” Tôi làm mát mặt đất trên diện rộng, rồi hâm nóng không khi phía trên, tạo ra dòng khí hạ lưu, đồng thời dùng gió để phân tán mây.

Khi xong việc, tôi và Roxy đứng đó, cả hai ướt như chuột lột. “Chúc mừng,” Roxy nói.

“Bây giờ em đã là một Thủy Thánh cấp ma thuật sư rồi đó.” Cô ấy nở một nụ cười tuyệt đẹp, trong khi vén lọn tóc ướt qua một bên.

01586296-fb9e-48be-8105-270b3613696f.jpg

Tôi chưa từng làm nên trò trống gì trong kiếp trước. Nhưng bây giờ thì đã khác rồi, tôi đã làm được. Và ngay khi nhận ra điều đó, một cảm giác lạ lùng trào dâng trong tôi. Tôi biết rõ đó là gì. Đó là cảm giác thành tựu.

Lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, tôi có cảm giác rằng, mình thực sự đã bước được một bước đầu tiên.

Ngày hôm sau, Roxy đứng trước cổng nhà chúng tôi, trong bộ đồ du hành, nó tạo một khung cảnh y hệt khi cô ấy mới tới đây. Bố mẹ tôi cũng không khác gì mấy. Điều duy nhất khác biệt ở đây chính là chiều cao của tôi, tôi đã lớn hơn rồi.

“Roxy,” Zenith nói, “cô có thể ở lại cũng được mà. Tôi vẫn còn nhiều công thức nấu ăn còn chưa kịp dạy mà.”

Paul tiếp lời. “Đúng vậy. Dù đã không còn là gia sư nữa, nhưng chúng tôi vẫn mang ơn cô vì chuyện hạn hán năm ngoái mà. Dân làng chắc cũng vui nếu cô ở lại thêm đó.”

Bố mẹ tôi đang cố níu kéo Roxy ở lại. Tôi không hề hay biết họ từ lúc nào, đã trở nên thân thiết với cô ấy. Cũng phải thôi, buổi chiều cô ấy có khá nhiều thời gian rảnh, chắc cô ấy đã dùng khoảng thời gian đấy để kết bạn với mọi người. Dù sao cô ấy không phải kiểu nhân vật nữ trong game, chỉ hiện diện khi nhân vặt chính đến bắt chuyện mà.

“Tôi rất biết ơn với lời đề nghị của hai người, nhưng tôi không thể nhận lời được,” Roxy đáp. “Việc dạy dỗ Rudy đã khiến tôi nhận ra, bản thân vẫn còn yếu kém. Cho nên tôi muốn chu du khắp nơi trên thế giới, rèn luyện thêm ma pháp của mình.”

Chắc cô ấy cũng hơi sốc với việc giờ tôi đã đạt đến cấp bậc ngang ngửa với cô ấy. Trước đây, cô ấy cũng từng nói với tôi rằng, nếu học trò vượt mà vượt mặt mình, cô ấy sẽ cảm thấy mất tự tin.

“Ra là vậy.” Paul gật đầu. “Đành vậy thôi. Tôi cũng xin lỗi vì thằng con trai tôi làm cô mất tinh thần như vậy.

Này! Đừng nói kiểu đó chứ, Bố!

“Ồ, không sao đâu,” Roxy mỉm cười. “Tôi rất biết ơn vì đã được dịp soi lại bản thân.”

“Cô mà cũng được gọi là kiêu ngạo sao? Người dùng được ma thuật hệ nước cấp Thánh thì đâu có thể xem là tầm thường,” Paul nói.

“Dù không làm được đi chăng nữa, thì… sự sáng tạo của con trai anh cũng đã cho tôi thấy rằng mình có thể tiến xa hơn nữa.” Rồi cô ấy đặt tay lên đầu tôi, khẽ cau mày. “Rudy này, cô đã muốn dốc toàn lực để dạy em… nhưng rốt cuộc, bản thân lại không đủ năng lực.”

“Không đúng đâu ạ. Cô đã dạy em rất nhiều thứ, cô Roxy.”

“Nghe vậy cô vui lắm,” Roxy nói. “Ồ, cô nhớ ra có cái này!” Rồi cô ấy lục tìm trong lớp áo choàng, rút ra một sợi dây da, trên đó đính một mặt dây chuyền kim loại ánh xanh lục, hình ba cây thương đan xen. “Đây là qua tốt nghiệp của em. Dù không chuẩn bị gì nhiều được, nhưng mong là em sẽ thích.”

“Đây là gì ạ?”

“Là bùa hộ mệnh của tộc Migurd. Nếu sau này, em có gặp phải tên ma tộc nào đến gây sự, hãy đưa cái này ra và nhắc đến tên cô. Biết đâu họ sẽ bớt hung hăng hơn… chắc vậy.”

“Em sẽ giữ gìn nó cẩn thận ạ.”

“Nhớ đấy. Không phải nó thần chú toàn năng đâu, nên đừng có ỷ lại vào đó.”

Và rồi, rất khẽ thôi, cô ấy mỉm cười, rồi xoay người, rời đi…

Không biết từ lúc nào. Tôi đã khóc.

Cô ấy đã cho tôi quá nhiều thứ: kiến thức, kinh nghiệm, kĩ năng… Nếu không gặp cô ấy, có lẽ tôi vẫn đang loay hoay tự học với cuốn Sách nhập môn ma thuật trong tay.

Nhưng hơn hết thảy, cô ấy đã đem tôi tới với thế giới bên ngoài.

Cô ấy dẫn tôi ra ngoài, chỉ thế thôi. Một thứ đơn giản và Roxy là người làm nó cho tôi. Và nó rất có ý nghĩa. Roxy, người đến ngôi làng này gần hai năm trước, người mà trông không dễ gần với người lạ. Hay là một ma tộc đáng ra sẽ bị dân làng kỳ thị.

Không phải Paul hay Zenith, Roxy chính là người đã đưa tôi đến với phần còn lại của thế giới này, và nó có ý nghĩa vô cùng đối với tôi.

Tôi nói “Thế giới bên ngoài”, nhưng thực ra cô ấy chỉ dẫn tôi đi dạo qua ngôi làng. Dù là đi dạo nhưng với những ảm ảnh tôi mang trên mình, nó vẫn là một điều hết sức kinh khủng đối với tôi. Và những việc cô ấy làm đã gột rửa toàn bộ những tổn thương ấy đi. Dù cô ấy không có ý định ‘cải tạo’ tôi, nhưng nhờ nó mà tôi đã có được một bước đột phá không tưởng.

Ngày hôm qua, sau khi chúng tôi trở về nhà, ướt đẫm người, tôi quay mặt nhìn lại cánh cổng và lại bước qua nó một lần nữa. Và rồi tôi vẫn ở đây, vẫn đứng trên nền đất này. Nỗi sợ đã không còn nữa.

Giờ thì, tôi đã có thể tự mình đi ra khỏi nhà rồi.

Cô ấy đã làm được điều mà không ai làm được, kể cả cha mẹ, hay anh chị em của tôi ở kiếp trước. Cô ấy là người đã làm điều đó cho tôi. Không phải là những lời khuyên vô trách nhiệm, mà là một cảm giác dũng cảm thật sự.

Cô ấy không làm điều đó vì tôi… tôi biết. Cô ấy làm vì chính mình. Tôi cũng hiểu điều đó. Nhưng tôi vẫn tôn trọng cô ấy

Dù còn rất trẻ nhưng tôi vẫn tôn trọng cô ấy.

I promised myself I wouldn’t look away until Roxy disappeared from view. In my hands, I clutched the wand and the pendant she’d given me. I still had all the things she’d taught me.

Tôi hứa với lòng, sẽ không rời mắt cho đến khi hình bóng Roxy khuất hẳn. Trong tay tôi, là cây đũa phép và mặt dây chuyền cô ấy đã đưa cho. Những gì cô ấy dạy, tôi vẫn luôn mang theo bên mình.

Và rồi tôi nhận ra. Ở trên lầu phòng tôi, vẫn còn một chiếc quần lót của Roxy mà tôi ăn trộm cách đây vài tháng…

Xin lỗi nhé… Roxy.