Mushoku tensei

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

(Đang ra)

Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

Mishima Yomu

Liệu Liam sẽ có thể trở thành một lãnh chúa độc ác một cách an toàn?

41 578

Kuroinu: Lời hứa của Archer

(Đang ra)

Kuroinu: Lời hứa của Archer

NimtheWriter

-Một Crossover fanfic giữa Fate và Kuroinu.-

3 6

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

2 2

Baron Musou: A Case Where a Young Man Who Hated Nobility Was Reincarnated as a Rural Aristocrat

(Đang ra)

Baron Musou: A Case Where a Young Man Who Hated Nobility Was Reincarnated as a Rural Aristocrat

Underwater Meadow (水底草原)

Đây là câu chuyện về một chàng trai trẻ lập khế ước với những con quái vật cấp độ thần thoại và giải phóng sức mạnh vô song của mình vì lợi ích của gia đình và thần dân của mình.

14 727

Volume 1 - Chương 1: Một thế giới mới?

Khi tôi mở mắt, một thứ ánh sáng chói lòa hiện lên trước mắt tôi, lan rộng và bao phủ toàn bộ tầm nhìn, khiến phải tôi nheo mắt lại trong sự khó chịu.

Ngay khi tầm nhìn được cải thiện. Tôi nhận ra một cô gái tóc vàng nhìn chằm chằm vào tôi. Đó quả thật là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần—không, chờ đã. Cô ấy chắc hẳn phải là một người phụ nữ.

Cô ấy là ai? Tôi thắc mắc.

Bên cạnh là một chàng trai trẻ xấp xỉ độ tuổi cô ấy, có mái tóc nâu, và cái nụ cười kì quặc của anh ta đang hướng thẳng đến tôi. Anh ta trông khỏe, đầy kiêu hãnh và đặc biệt cơ bắp.

Mái tóc nâu và trông lì lợm? Lẽ ra tôi sẽ phải có phản ứng tiêu cực ngay khi nhìn thấy tên to xác này--- nhưng ngạc nhiên thay, tôi lại không hề có ác ý. Tóc của anh ta hẳn đã được nhuộm màu đó. Đó là một màu nâu khá là cuốn hút.

Người phụ nữ nhìn tôi cùng với một nụ cười ấm áp và nói gì đó. Tuy nhiên những từ ngữ cô ấy thì lại tương đối xa lạ và khó có thể phân biệt được. Thậm chí cô ấy có đang nói tiếng Nhật không vậy?

Người đàn ông nói gì đó để trả lời, khuôn mặt anh ta dãn ra đôi chút, còn tôi thì chẳng hiểu anh ta nói cái gì.

Tiếp theo, một giọng nói thứ ba đầy mơ hồ tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng tôi lại chẳng thấy ai đang nói cả. Tôi cố gượng dậy, để có thể hỏi về vị trí của bản thân và cả danh tính của những người này. Và cũng để nói thêm là, dù bản thân đã từng là một tên Neet nhưng không phải là tôi không biết cách nói chuyện với mọi người. Nhưng bằng cách nào đó, những gì tôi có thể thốt ra là:

“Ahh! Waah!”

Không có gì ngoài những tiếng rên rỉ.

Và tôi cũng không thể di chuyển được cơ thể. Ý là, tôi có thể cử động được vài ngón tay và cánh tay, nhưng lại không thể ngồi dậy.

Người đàn ông tóc nâu nói gì đó, và rồi đột nhiên cúi xuống và nhấc bổng tôi lên. Thật không thể tin nổi! Tôi nặng hơn trăm kí. Mà tên này có thể nhấc lên một cách nhẹ nhàng như vậy ư? Có lẽ nào tôi bị sụt cân sau khi hôn mê trong vài tuần?

Sau tất cả, đó quả là một tai nạn tồi tệ mà tôi đã phải trải qua.

Có khả năng cao là tôi đã không còn nguyên vẹn sau chuyện đó. Và rồi cho đến hết ngày, tôi cứ vẩn vơ mãi một suy nghĩ duy nhất:

Cuộc đời tôi sẽ trở thành địa ngục.

***

Hãy chuyển tới một tháng sau.

Hóa ra, tôi đã được chuyển sinh. Tình huống mà tôi đang phải trải quả đã trở nên rõ ràng: Tôi đã là một đứa trẻ.

Tôi đã chắc chắn điều đó sau khi được bế lên và đầu tôi được đỡ nhẹ khiến tôi có thể thấy được toàn bộ cơ thể của chính mình. Nhưng tại sao tôi vẫn giữ được toàn bộ ký ức của kiếp trước chứ? Không phải là tôi đang phàn nàn đâu, nhưng ai có thể tưởng tượng nổi việc chuyển sinh với toàn bộ ký ức--- chưa kể đến cái ảo tưởng điên rồ đó lại trở thành sự thật sao?

Hai người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mà tôi đến đây, chắc hẳn đó chính là bố mẹ ruột của tôi. Nếu buộc phải đoán, thì chắc chắn độ tuổi của họ rơi vào khoảng hai mươi tuổi. Dù sao đi nữa chắc chắn là trẻ hơn bản thân của tôi ở quá khứ. Cái bản thể 34 tuổi đó của tôi chắc hẳn chỉ xem bọn họ là những đứa trẻ con.

Quả là ghen tị khi họ đã có con ở độ tuổi đó.

Khá là sớm, tôi cũng nhận ra rằng bản thân đã không còn ở Nhật Bản nữa; ngôn ngữ khá khác biệt, và bố mẹ tôi cũng không có sở hữu những nét điển hình của một người Nhật. Họ đồng thời cũng mặc những bộ đồ, thứ mà đại diện cho thời trang ngày xưa. Tôi cũng không nhìn thấy thứ gì như là thiết bị gia dụng ở đây cả; Rồi một người phụ nữ với bộ đồ hầu gái đến và lau dọn với một chiếc giẻ. Bàn ghế, chén dĩa và những vật dụng khác đều được làm một cách thô kệch từ gỗ.

Bất kể là đâu, thì nó cũng không giống như là một quốc gia phát triển.

Chúng tôi còn không có đèn điện, chỉ sử dụng duy nhất những ngọn nến và đèn dầu. Có lẽ bố mẹ tôi quá nghèo, đến mức họ còn không thể chi trả nổi tiền điện.

Nhưng thật sự có đúng là như vậy? Việc họ có một người hầu, tôi tin rằng họ phải có tiền, nhưng có thể đó là chị em của bố hoặc mẹ tôi. Nhưng không phải nó sẽ rất kì sao. Ít nhất cô ấy sẽ chỉ giúp đỡ việc trông nhà thôi, đúng chứ?

Tôi đã từng ước là bản thân có thể quay trở lại quá khứ và làm lại mọi thứ một lần nữa, nhưng việc sinh ra trong một gia đình nghèo đến mức mà không thể chi trả nổi những tiện ích cơ bản thì vốn không phải là những điều tôi mong chờ.

***

Nửa năm nữa trôi qua.

Sau khi lắng nghe những cuộc trò chuyện của ba mẹ trong vòng 6 tháng, thì bản thân tôi đã có thể bắt đầu làm quen với cái ngôn ngữ đó. Điểm Tiếng Anh của tôi chưa bao giờ là cao, nhưng tôi chắc việc họ nói về việc cứ bám lấy tiếng mẹ đẻ khiến cho việc học trở nên khó khăn hơn chắc hẳn là đúng. Hoặc là, việc có một cơ thể mới, khiến cho tôi có một trí não phù hợp hơn cho việc học? Tôi cảm giác như bản thân có một khả năng đặc biệt trong việc ghi nhớ, có lẽ là bởi tôi vẫn còn quá trẻ.

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng bắt đầu học để có thể bò. Có khả năng di chuyển là một điều tuyệt vời. Tôi chưa bao cảm thấy biết ơn vì có thể kiếm soát chính cơ thể của mình đến nhường này.

“Ngay khi anh rời mắt khỏi thằng bé, nó sẽ lẻn đi bất cứ đâu,” mẹ tôi nhận xét.

“Này, miễn là nó ngoan và khỏe mạnh là được mà,” bố tôi trả lời, trong khi quan sát tôi bò loanh quanh. “Anh đã rất lo lúc nó mới sinh và không chịu khóc.”

“Kể cả bây giờ thằng bé vẫn không khóc, đúng chứ?”

Tôi không ở độ tuổi để tôi có thể khóc vì đói. Cái lần mà tôi cố gắng để những giọt nước mắt chảy ra, thì đã hoàn toàn thất bại trong việc ngăn bản thân tè dầm sau đó.

Mặc dù chỉ có thể bò, nhưng tôi đã học được kha khá thứ từ việc có thể di chuyển được. Điều đầu tiên tôi biết được đó chính là gia đình tôi chắc chắn là một gia đình khá giả. Căn nhà thì được làm từ gỗ, với 2 tầng và 5 phòng ngủ, và hơn nữa chúng tôi còn có một người giúp việc sống chung. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy là cô của tôi hay gì đó, nhưng những cử chỉ, hành động khác thường của cô ấy đối với mẹ và bố tôi, khiến tôi bắt đầu nghĩ ngờ liệu cô ấy có phải người nhà.

Căn nhà của chúng tôi thì nằm ở một vùng quê. Và bên ngoài cửa sổ trải dài là khung cảnh yên bình của một vùng đồng quê thôn dã.

Ở xung quanh thì có lác đác thêm một vài ngôi nhà nữa, và cũng có thêm 2 3 cái nữa được đặt nằm lọt thỏm giữa cánh đồng ở mỗi phía. Quả là chúng tôi đang sống ở một nơi hẻo lánh. Ngoài ra, tôi cũng không thể thấy một cái bốt điện thoại hay đèn đường nào. Có khi ở đây còn không có một cái trạm phát điện. Dù bản thân đã từng nghe nói ở một vài nước, họ chạy đường dây phát điện ở dưới lòng đất, nhưng nếu đó là điều đang diễn ra ở đây, thì cũng sẽ thật kỳ lạ nếu như nhà tôi lại không có điện.

Nơi này thật sự quá là quê mùa. Nó khiến cho tôi cảm thấy bức bối, kể từ khi đã quá quen với những tiện nghi hiện đại. Hiện thực là như vậy đấy, dù được tái sinh, nhưng bản thân lại đang phát điên lên vì muốn được chạm vào máy tính.

Nhưng tất cả điều đó sớm bị thay đổi trong một buổi chiều.

Những thứ tôi có thể làm thì nó khá là giới hạn, vì vậy nên tôi quyết định sẽ ngắm cảnh vật xung quanh một chút. Bằng việc chèo lên một cái ghế như bản thân vẫn thường làm để có thể nhìn ra ngoài của sổ, và rồi mắt tôi trợn tròn kinh ngạc khi thấy.

Bố tôi đang ở sân vườn, vung vẩy một thanh kiếm.

Anh ta đang làm cái gì vậy? Dù đã đủ tuổi để có thể nhận thức tốt hơn rồi, nhưng đó là cái thể loại quái gì vậy? Một tên mọt sách mê mẩn mấy câu chuyện fantasy?

Ô-oh. Trong khi choáng váng vì kinh ngạc, thì tôi bắt đầu trượt khỏi cái ghế.

Đôi bàn tay chưa phát triển hết của tôi nắm được cái ghế, nhưng lại không đủ sức để có thể giữ trọng lượng của tôi--- không phải với một cái đầu quá khổ của tôi làm cho tôi--- và rồi tôi ngã.

Tôi ngã xuống đất với tiếng bịch và ngay lập tức nghe thấy một tiếng kêu hốt hoảng. Tôi nhìn thấy mẹ tôi đánh rơi cái chậu giặt đang cầm và rồi khuôn mặt của cô ấy trở nên tái nhợt khi lấy tay che miệng.

“Rudy! Con ổn chứ?!” Cô ấy chạy đến cạnh tôi và bế tôi lên. Khi có thể nhìn thấy tôi, nét mặt cô ấy dịu lại một cách đầy nhẹ nhõm, và rồi xoa đầu tôi. “Đây rồi, con ổn rồi, thấy chứ?”

Chậm lại, quý cô, Tôi nghĩ. Cẩn thận với cái đầu, tôi mới vừa bị va đập đó.

Nhìn sự căng thẳng trên khuôn mặt cô ấy, có vẻ cú ngã trông khá là tệ. Ý là, tôi đã tiếp đất trực tiếp bằng đầu. Có lẽ tôi sẽ trở nên ngu ngốc thôi. Mà cũng chẳng khác bình thường là bao.

Trong khi đầu còn đang nhức nhối, tôi cố gắng với lấy cái ghế, nhưng bản thân lại không thể dồn sức được. Còn mẹ tôi dường như không còn quá lo lắng nữa, có lẽ tôi cũng không chảy máu hay gì cả. Rất có thể chỉ là một cục u hay gì đó thôi.

Cô ấy cúi sát nhìn kĩ đầu tôi. Khuôn mặt của cô ấy cho thấy là, dù tôi có chấn thương hay không thì cô ấy vẫn rất là nghiêm túc. Cuối cùng, cô ấy đặt tay lên đỉnh đầu tôi. “Chỉ để an toàn hơn....” Cô ấy bắt đầu. “Nguyện thần lực này trở thành dưỡng chất, ban sức mạnh cho những người đã mất đi sức mạnh cơ hội để trỗi dậy một lần nữa--- Healing!”

Cái quái gì vậy? Có phải đây là một kiểu dạng “Đau ơi biến đi khác” ở đất nước này? Hoặc cô ấy thuộc dạng fantasy mọt sách giống như người cha múa kiếm của tôi chăng? Là kiểu kiếm sĩ kết hôn với mục sư chăng?

Nhưng khi tôi nghĩ vậy, bàn tay mẹ tôi phát ra một thứ ánh sáng mờ áo, và cơn đau ở đầu tôi ngay lập tức biến mất.

Hử?

“Đây rồi,” cô ấy nói. “Tốt hơn rồi đó! Con biết không, Mẹ từng là một mạo hiểm giả khá là nổi tiếng đó.” Giọng cô ấy cất lên với niềm tự hào.

Tâm trí tôi quay cuồng trong sự hỗn loạn, hàng loạt những từ ngữ hiện lên trong đầu tôi: kiếm sĩ, chiến binh, nhà thám hiểm, trị liệu sư, niệm chú, mục sư....

Thật chứ---- chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Bố tôi, nghe thấy tiếng mẹ tôi hét sớm đây, thò đầu qua cửa sổ. “Có chuyện gì vậy?” anh ta hỏi. Mồ hôi ướt đẫm, chắc chắn là do vung kiếm qua lại.

“Anh yêu, anh phải cẩn trọng hơn,” mẹ tôi trách nhẹ. “Rudy đã có thể xoay sở để chèo lên ghế. Thằng bé có thể sẽ bị thương rất nặng.”

Bố tôi trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. “Này, đó mới là con trai chứ. Trẻ con thường có rất nhiều năng lượng.”

Những cuộc tranh luận này diễn ra khá là thường xuyên với bố mẹ tôi. Nhưng lần này, mẹ tôi có vẻ không dễ gì có thể cho qua được, có lẽ vì tôi mới đập đầu. “Anh yêu, thằng bé còn chưa tròn một năm tuổi. Anh không thể lo lắng thêm chút được sao?”

“Như anh đã nói: vấp ngã và có những vết thương và vết bầm là cách để một đứa trẻ có thế trưởng thành mạnh mẽ hơn. Hơn nữa, nếu thằng bé bị thương, em chỉ cần chữa trị cho nó mà!”

“Em chỉ lo là nếu thằng bé bị thương nặng đến mức em không thể chữa được.”

“Thằng bé sẽ ổn thôi,” bố tôi trấn an.

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, mặt cô ấy đỏ bừng.

“Em từng lo lắng về chuyện làm sao thằng bé lại không khóc. Nếu thằng bé nghịch ngợm tới mức này, thì nó rồi sẽ ổn thôi,” bố tôi tiếp tục, và rồi trèo vào để tặng cho mẹ tôi một nụ hôn.

Được rồi, hai người. Đi kiếm cái phòng nào đó đi chứ?

Sau đó thì bố mẹ tôi đem tôi qua một căn phòng khác, đặt tôi lên giường, rồi phóng thẳng lên tầng để tạo cho tôi một đứa em trai hoặc em gái. Tôi có thế nói như vậy là vì có thể nghe thấy những âm thanh kẽo kẹt và rên rỉ trên tầng. Tôi đoán là cuộc sống còn nhiều thứ khác ngoài mạng xã hội.

Và kể cả....ma thuật?

***

Sau khi nhận thức được toàn bộ điều đó, thì tôi bắt đầu chú ý hơn tới các cuộc trò chuyện của bố mẹ tôi với nhau và với cả người giúp việc. Và khi làm vậy, thì tôi cũng nhận ra là có rất nhiều từ khá là lạ đối với tôi. Đa phần đấy là tên của đất nước, khu vực và các vùng lãnh thổ--- toàn bộ chắc chắn là những danh từ mà tôi chưa từng được nghe qua.

 Tôi không muốn đẩy nhanh đến kết luận. Nhưng chuyện này, chỉ có thể dẫn tới một thứ: Tôi đã không còn ở Trái đất nữa; Tôi đang ở một thế giới khác.

Một thế giới của kiếm và pháp thuật.

Và nó khiến tôi nhận ra rằng: Nếu tôi sống trong thế giới này, tôi cũng có thế làm những điều như vậy. Sau tất cả, đây là một thế giới fantasy, một nơi mà không tuân theo những luật lệ thông thường của thế giới cũ tôi. Tôi có thể sống như một người bình thường, và làm những điều bình thường trong thế giới này. Khi vấp ngã, tôi có thể lại đứng dậy, phủi bụi và rồi lại bước tiếp.

Bản thân cũ của tôi đã chết một cách đầy hối hận, chết trong khi trăn trở vì sự yếu đuối của bản thân và kể cả việc làm sao mà bản thân lại chưa từng đạt được bất cứ điều gì. Nhưng tôi học được từ những vũng lầy đó. Với tất cả kiến thức và kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi cuối cùng cũng có thể làm được.

Tôi cuối cùng cũng có thể sống một cuộc đời thật sự.