Người đàn ông sau khi nhảy từ trên tầng thượng xuống đã trực tiếp tử vong.
Sau khi nghiên cứu bản ghi âm về cuộc trò chuyện giữa tôi với gã ta, chuyên gia tâm lý của cảnh sát kết luận rằng tôi đã không làm gì sai trong tình huống đó, vì thế tôi không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Tất nhiên, đó chỉ là vấn đề trách nhiệm pháp lý mà thôi.
Đây không phải lần đầu tiên tôi thất bại và một ai đó chết đi bởi thất bại của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi có thể thoái mái cho rằng mình "không cần chịu trách nhiệm". Sẽ không ai thờ ơ khi có một mạng người vụt qua trước măt mà không thể nắm lấy.
Phải mất hai, ba ngày tôi mới điều chỉnh được tâm trạng của mình. Ngày nào cũng chỉ tuần tự sinh hoạt giữa phòng khám tâm lý và nhà.
Nhưng ngay khi tôi cho rằng vụ này đã sắp qua đi, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Đó là vào một buổi tối thứ tư, khi mà tôi vừa chào cô gái ở quầy lễ tân để đi về thì điện thoại bàn bên ở quầy bất chợt reo lên.
"Xin chào, tôi là..."
Cô gái còn chưa nói hết câu thì đã đưa ống nghe cho tôi.
"Là đội trưởng Tiêu, anh ấy bảo là không gọi được cho anh ạ."
Tôi lấy điện thoại di động ra, phát hiện nó đã sập nguồn từ lúc nào không hay, nên là tôi cầm lấy điện thoại từ tay cô gái lễ tân và hỏi.
"Lão Tiêu, chuyện gì vậy?"
"Chú mày có nhớ Tần Ngọc Lâm không?"
Tiêu Hải ở đầu dây bên kia nói thêm.
"Là cái vị giáo sư nhảy lầu lần trước."
"Tao có."
Tôi đổi giọng, hoài nghi hỏi.
"Thế nào? Lại sắp có "tình thân tới muộn" nữa à?"
Tôi đã từng nói qua, rằng Tần Ngọc Lâm không phải thất bại đầu tiên của tôi.
Đó là vào một đêm mưa tầm tã cách đây ba năm, đối tượng là một nữ sinh mười sáu tuổi bị trầm cảm nặng do căng thẳng dồn nén quá mức.
Tôi đã nói chuyện với cô bé ấy tận ba tiếng đồng hồ dưới trời mưa, mãi mới có thể thuyết phục được cô ấy xuống khỏi mái nhà.
Kết quả là khi đi xuống cầu thang, một cái tát của người bố và một lời "sĩ diện hão" của người mẹ đã khiến cho cô bé ấy không chút do dự mà nhảy ra khỏi cửa sổ hành lang. Nhanh và quyết đoán đến mức cả Tiêu Hải ở bên cạnh còn không kịp phản ứng.
Trơ trẽn hơn là về sau, cặp cha mẹ kia còn đến phòng khám của tôi làm ầm ĩ lên, chớ trêu thay là lấy danh nghĩa "đòi công lý cho con gái".
Buộc tôi không còn cách nào khác ngoại trừ liên lạc với Tiêu Hải để xử lý. Chuyện sau đó diễn ra thế nào thì tôi chịu, không biết, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy hai người nọ lảng vảng xung quanh phòng khám của tôi.
"Bên này vẫn chưa thông báo với gia đình anh ta."
Tiêu Hải biết tôi đang muốn biết gì, dừng một chút rồi nói tiếp.
"Nay tao tới tìm mày vì cái này. Tần Ngọc Lâm... hình như có vấn đề."
Lời nói của Tiêu Hải làm tôi không khỏi sửng sốt.
Nghe có vẻ không tôn trọng người đã khuất lắm, nhưng mà khi Tần Ngọc Lâm nhảy xuống từ trên đỉnh của một tòa nhà ba mươi tầng thì gã ta sống thế quái nào được. Mà nếu đã không còn rồi thì bất kể sai trái nào trước đó mà gã gây ra cũng đã đều dừng lại.
"Đội trưởng Tiêu! Tới đây!"
Có người ở phía bên kia gọi Tiêu Hải, anh ta ý ới vài câu rồi quay sang nói với tôi.
"Tóm lại là khó giải thích qua vài lời lắm. Có rảnh thì mày đến đây tự xem đi."
Dứt lời, Tiêu Hải cúp máy. Tôi do dự ba giây đồng hồ sau khi tiếng chuông báo bận vang lên, sau cùng quyết định đi.
Vào đúng sáu giờ chiều, tôi bắt taxi đến đồn cảnh sát. Vừa mới bước xuống xé, tôi đã thấy luôn Tiêu Hải đang đứng ở lề đường quan sát xung quanh như thể đang đợi ai đó.
"Đến đây nhanh đi!"
Còn không để tôi kịp chào, Tiêu Hải đã thấy tôi, bước tới kéo tôi đi.
"Không cần lo, chỉ yêu cầu mày hợp tác điều tra thôi. Có hỏi gì thì cứ trả lời nấy. Yên tâm, tao hôm đấy cũng có mặt nên sẽ bảo chứng cho mày."
Dù nói vậy, nhưng Tiêu Hải vẫn trông vô cùng lo lắng. Tôi thậm chí cảm thấy mồ hôi thấm qua ống tay áo sơ mi của cậu ta.
"Cái quái gì xảy ra thế?"
Tôi dùng sức để kéo Tiêu Hải lại hỏi cho ra nhẽ, nhưng mà kéo không có được.
"Mày sẽ biết ngay thôi."
Đưa tôi vào đồn cảnh sát, Tiêu Hải dẫn tôi đến trước một cánh cửa. Nhìn thấy chữ trên cánh cửa, không hiểu sao tôi lại có cảm giác chẳng lành.
Phòng giám định pháp y.
"Tần Ngọc Lâm ở đây?"
Tôi ngạc nhiên quay ra nhìn Tiêu Hải.
"Bình thường không phải do nhà tang lễ xử lý sao?"
"Thì đúng là vậy..."
Tiêu Hải hạ thấp giọng, ánh mắt có phần lảng tránh.
"Nhưng khi đó cả mày và anh ta đều trong điểm mù của cảnh sát, và mày cũng là người duy nhất biết anh ta đã tự mình nhảy xuống... đừng hiểu lầm, tao không có nghi ngờ mày! Chỉ là điều tra bình thường mà thôi."
Tôi nhìn Tiêu Hải đang tỏ ra áy náy, cũng tin tưởng rằng cậu ta không có hoài nghi tôi. Nếu không lấy tính cách của tên này thì đã đưa thẳng người tới phòng khám bắt trói tôi rồi.
"Thế thì chúng mày phát hiện ra cái gì?"
"Khó nói lắm... mày cứ vào xem xem đã."
Tiêu Hải gõ cửa rồi đẩy cửa vào, tôi đi theo cậu ta vào trong, nhận ra bên trong có vẻ đông đúc hơn tôi tưởng.
Cả căn phòng phía sau cánh cửa chỉ rộng tầm hai mươi mét vuông, không khí thì ngập trong thuốc khử trùng và cái gì đó nữa tội không biết. Ở giường khám nghiệm tử thi đặt giữa phòng là một thi thể được phủ vải trắng, hàng chục người chia theo nhóm ba hoặc nhóm bốn vây quanh thi thể.
Hầu hết những người này tôi đều biết mặt, vì họ là đồng nghiệp của Tiêu Hải. Thấy tôi bước vào, họ gật đầu chào tôi một cách im lặng.
Còn lại là một bác sĩ pháp y mặc áo khoác trắng đứng ở góc phòng.
Cuối cùng là ba người đàn ông trung niên lạ mặt mặc thường phục. Một người nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, trong khi hai người còn lại thì vừa thảo luận vừa ghi chép gì đó với cuốn sổ tay trên tay họ.
"Để tôi giới thiệu..."
Ngay lúc Tiêu Hải mở miệng, người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm tôi đã bước thẳng đến chỗ tôi.
"Anh là chuyên gia tâm lý phụ trách đàm phán hôm đó?"
Tông giọng của người này rất trầm ổn, nhưng tôi vẫn có thể nghe được cảm giác ưu việt của kẻ bề trên. Với lại từ ngôn từ thẳng thắn này, tôi đoán anh ta hẳn phỉa là một kiểu chuyên gia điều tra cấp cao nào đó.
Tôi gật đầu, hai người đàn ông trung niên đang ghi chép nãy giờ tiến đến. Một trong số họ mỉm cười với tôi và nói.
"Xin hãy thuật lại tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó. Càng chi tiết càng tốt."
Tôi liếc nhìn Tiêu Hải, cậu ta gật đầu, ý bảo tôi nên làm theo yêu cầu đó.
Thế nên, tôi bắt đầu thuật lại sự việc ngày hôm đó, từ khi tôi nhận được cuộc điện thoại của cảnh sát cho đến khi Tần Ngọc Lâm nhảy lầu.
Hai người đàn ông trung niên cũng không có phản ứng gì, chỉ xác nhận vài điểm với tôi rồi rời đi. Còn người lúc trước nhìn tôi giờ đã không để ý tới tôi nữa, anh ta bước tới gần chỗ bác sĩ pháp y và thì thầm cái gì đó.
"Chuyện gì thế?"
Tôi đến gần Tiêu Hải, hỏi khẽ.
"Những người này là sao?"
Tiêu Hải lắc đầu, đang định nói gì đó thì người đàn ông trung niên kia lại tiến tới.
"Anh hãy nghĩ kỹ lại xem, người đã nhảy lầu có đúng thật là Tần Ngọc Lâm hay không?"
"Đương nhiên rồi!"
Tôi gật đầu mà còn chẳng mảy may suy nghĩ.
"Chúng tôi đã nói chuyện tới nửa tiếng. Sao có thể sai được?"
"Vậy nếu như có ai đổi chỗ với ai ta khi anh mất tập trung thì sao?"
"Cái này..."
Tôi trầm ngâm, vì đúng thật là tôi có mất tập trung vài lần.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy phản ứng của tôi thì gật đầu.
"Xem ra không thể loại trừ trường hợp này."
"Nhưng điều đó thật quá khó để có thể xảy ra."
Tôi tiếp lời.
"Khi đó chỉ có hai chúng tôi, trừ khi anh ta đã lên kế hoạch trước và để một người khác ngã chết tại hiện trường nhằm đổi chỗ với anh ta. Nhưng nếu vậy thì mục đích của chuyện này là gì? Chơi khamq tôi sao?"
"Không thể biết được."
Người đàn ông trung niên lăc đầu, rất thẳng thắn mà nói.
"Nhưng nếu không phải vậy, thì sẽ không thể có một lời giải thích hợp lý cho tình huống này."
Vừa dứt lời, một người phụ trách ghi chép trước đó đã đưa tay lật tấm vải trắng lên, để lộ ra thi thể bên dưới.
"Anh sao vậy?"
Tiêu Hải nghi hoặc nhìn tôi, trong khi tôi đang nghi hoặc nhìn cái xác kia.
Người này là ai?