Vừa lúc nghe thấy câu nói đó, ngón tay tôi đã nhỡ nhấn nút cúp máy. Sau hai giây sững sờ, tôi quyết đoán gọi lại cho cô ấy.
"Em vừa nói là gói hàng đó có đầu lọc thuốc lá à?"
Tôi đã hỏi cô ấy ngay sau khi đầu dây bên kia kết nối, dồn dập đến mức cô ấy cũng phát hoảng. Sau vài giây, cô ấy trả lời "ừm" một tiếng.
"Em thấy vậy... Nó được gửi trong một cái hộp nhỏ đóng gói cẩn thận..."
"Thương hiệu của đầu lọc đó là gì?"
"Để em xem nào... là Vân Yến đó."
"Gửi đến nhà anh ngay nhé! Mang theo cả cái hộp giao hàng!"
Tôi vội vã nói. Thấy được sự ậm ờ ngượng ngùng của cô ấy, tôi bồi thêm.
"Gấp ba lần tiền đi lại, đãi thêm một bữa chịu không!"
...
Một tiếng sau, Trang Tương cuối cùng cũng tới.
"Tiền bối..."
Khi tôi mở cửa, Trang Tương ngại ngùng nhìn tôi.
"Em ra ngoài vội quá nên quên đem theo chìa khóa, em có thể... ở lại đây một đêm được không?"
Liếc nhìn cô ấy với lớp trang điểm nhẹ và bộ quần áo khá hợp với vóc dáng, rõ ràng là đã cố ý lựa qua, tôi chỉ nói.
"Em có thể ngủ lại ở phòng khách."
"Cảm ơn tiền bối nha!"
Trang Tương cười một cách ngọt ngào, vô ý hất mái tóc ra sau.
"Phiền tiền bối rồi!"
"Không sao."
Tôi đưa tay nhận gói giao hàng sau lưng cô ấy..
"Anh phải ra ngoài, có lẽ sẽ không về đêm nay, em đi ngủ nhớ khóa cửa nhé."
Nói xong, tôi cầm áo khoác, bước ra khỏi cửa trong ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy. Mục tiêu của tôi là tòa nhà Tinh Địch - nơi mà Tần Ngọc Lâm đã nhảy lầu ba ngày trước, đường hơi xa nên tôi trực tiếp bắt taxi.
Trên đường đi, tôi mở gói giao hàng. Bên trong đó là một túi zip trong suốt, và bên trong túi là một cái đầu lọc thuốc lá đã bị biến dạng một chút, phần bị đốt tương đối phẳng, như thể đã được mài sát ở đâu đó...
Đây là đầu mẩu thuốc mà Tần Ngọc Lâm đã cố đưa cho tôi ba ngày trước.
Bất chợt, tôi cảm thấy lồng ngực của bản thân nặng trĩu. Hạ cửa sổ xe xuống cho gió lùa vào tưới mát mặt, đại não của tôi bắt đầu vận hành.
Sau khi Tần Ngọc Lâm đưa cho tôi đầu mẩu thuốc lá, gã ta đã nhảy khỏi tầng thượng một cách đột ngột. Khi đấy, đầu mẩu thuốc lá đã rơi ở đâu đó tôi không nhớ, nhưng chắc chắn... thứ đó không nên ở trên tay tôi lúc này.
"Trùng hợp! Nhất định là trùng hợp!"
Tôi tự nhủ rằng nhãn hiệu thuốc lá này chả phải hàng hiếm gì, nên chưa chắc hai đầu mẩu thuốc lá đã cùng là một, phải không?
Khi tôi tới được tòa nhà Tinh Địch, hầu hết mọi người trong tòa nhà đó đã tan việc. May mắn thay là người bảo vệ ca đêm ở đó vẫn nhớ mặt tôi. Nên tôi đã mượn danh nghĩa Tiêu Hải và nói rằng mình tới đây để điều tra, sau đó thành công trở lại khu vực sân thượng.
Chẳng có gì thay đổi so với ba ngày trước, nhưng chứng kiến tầng thượng gió thổi hun hút, tôi có cảm giác mình sẽ không tìm thấy thứ mình muốn ở đây.
Và trên thực tế, nhận định của tôi là không sai.
"Mày giúp tao một cái được không?"
Tôi gọi Tiêu Hải, lấy túi zip có chứa đầu mẩu thuốc lá ra.
"Tao muốn so sáng ADN."
...
"Mẫu đã được gửi đi rồi, nhưng mày không cung cấp mẫu đối chiếu để so sánh nên bên này cần ít nhất một tuần mới có kết quả."
Tại phòng tiếp tân, Tiêu Hải đưa cho tôi một tách cà phê.
"Cái đầu lọc thuốc lá kia là sao? Nếu chỉ là đầu lọc thuốc lá bình thường thì mày đem đi nơi khác làm có sao đâu."
"Sẽ dễ hơn nhiều nếu làm tại chỗ người quen."
Tôi né tránh câu hỏi của Tiêu Hải, nhưng thực ra là vì giờ tôi có kiếm được mẫu ADN của Tần Ngọc Lâm đâu, mà các cơ sở y tế bình thường cũng không được quyền tiếp cận ngân hàng gen.
"Mà mày đấy..."
Tôi đổi chủ đề để tránh lộ dấu vết.
"Tao vẫn không hiểu sao mày lại trợ giúp Tần Ngọc Lâm."
"Có gì đâu, chả qua tao nghĩ là... tao nên làm điều đó thôi."
Tiêu Hải cười gượng gạo, xua tay đổi chủ đề tránh tôi hỏi thêm.
"Vì chưa tới lúc nói cho mày biết, nên tao sẽ không nói."
"..."
Tôi nhìn chằm chằm Tiêu Hải trong một khoảnh khắc, cuối cùng từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.
Hầu hết mẹo tâm lý đều có thể sử dụng để đối phó với người bình thường. Nhưng với Tiêu Hải - một người đã được đào tạo bài bản và có ý thức mạnh mẽ, những mẹo tôi thường dùng sẽ rất khó phát huy tác dụng một khi anh ta đã đề phòng trước.
"Rồi rồi!"
Tôi ngả người ra sau, dang rộng tay cầm cốc cà phê lên, một hơi cạn sạch.
"Tao sẽ không hỏi mày, mày cũng đừng hỏi tao."
Tiêu Hải không nói lên lời, dùng ngón tay ngoáy một hình tròn quanh mắt.
"Bao lâu rồi mà mày không ngủ đấy. Quầng thâm dưới mắt mày tụ lại như gấu trúc rồi kìa."
"Quầng thâm?"
Tôi choáng váng, vì dù mấy ngày hôm nay sinh hoạt không điều độ lắm nhưng tôi vẫn ngủ đủ giấc mà, lấy đâu ra quầng thâm?
Thấy tôi không tin, Tiêu Hải lấy điện thoại ra và chuyển máy ảnh về chế độ selfie, hướng màn hình về phía tôi.
"Mày tự xem đi."
Tôi nhìn về phía màn hình mà vô thức giật thót một cái!
Tôi trên màn hình trông uể oải cực độ, hai má hóp lại, quầng thâm dày đặc như thể tôi đã không ngủ trong suốt một tuần vậy. Ngoài ra, xương chân mày của tôi vốn khá cao, dẫn đến phần đổ bóng của chúng khiến hai mắt tôi như biến thành hai cái vòng xoáy đen ngòm.
"Sao có thể thế này?"
Tôi sờ mặt mình trong sự ngỡ ngàng, phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc của mình giờ cực kỳ nhớp nháp, cả lớp râu dài trên cằm nữa. Nhưng tôi nhớ rõ là sáng nay tôi đã cạo râu mà.
"Nếu không phải tao biết mày từ lâu thì tao còn tưởng rằng mày chơi thuốc rồi đấy."
Tiêu Hải vừa đùa vừa cất điện thoại đi, sau đó anh ta như đột nhiên ngộ ra cái gì đó, nghiêm túc nhìn tôi.
"Không phải... mày đã chơi thật rồi chứ?"
"Phắn nhanh dùm!"
Tôi liếc mắt nhìn anh ta một cách bực bội. Kỳ lạ là tôi vốn dĩ vẫn luôn cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, nhưng sau khi chứng kiến "thảm trạng" của mình, tôi bắt đầu cảm thấy kiệt quệ.
"Tao về trước đây. Bao giờ có kết quả nhớ nhắc tao một tiếng."
Tôi chào và chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa mới ngồi dậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. May mắn là Tiêu Hải bên cạnh đã kịp đỡ lấy.
"Tốt nhất mày bớt chạy lung tung cho tao nhờ."
Tiêu Hải khoác vai tôi.
"Đêm nay tao phải trực ban, có gì mày đến ký túc xá của tao nghỉ trước đi."
Tôi định nói gì đó thêm, nhưng sự choáng váng trong đầu tôi đã sớm lấp đầy tâm trí của tôi. Chỉ đến khi tôi lấy lại tinh thần thì đã thấy mình nằm ở ký túc xá của sở cảnh sát rồi.
"Tỉnh chưa?"
Có tiếng nói chuyện phát ra từ giường tầng trên, nhưng điều này lại khiến tôi giật mình.
Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi vào ký túc xá của Tiêu Hải, nhưng tôi đã từng nghe anh ấy kể về nó rồi. Phòng này là phòng đôi nhưng Tiêu Hải sống một mình.
Còn giọng nói kia, rõ ràng không phải giọng của Tiêu Hải.
"Tần... Ngọc Lâm?"
Tôi mở lời một cách thận trọng, nhưng thứ tôi thốt ra lại khiến tôi nổi cả da gà, dù rằng tôi không biết nguồn cơn cho nỗi sợ này từ đâu mà ra.
"Tôi đã nói là sẽ chứng minh cho cậu thấy mà."
Một cái đầu nhô ra từ giường tầng trên, nở một nụ cười làm tôi sởn hết cả gai ốc.
"Giờ cậu đã tin thế giới này là giả chưa?"
"Tôi thà tin rằng những gì đang diễn ra bây giờ chỉ là giả."
Tôi cố nặn ra một nụ cười trong khi đưa tay véo mạnh lên đùi của mình. Đó, nó không hề đau chút nào. Nên những gì diễn ra trước mắt tôi chỉ là...
"Một giấc mơ?"
Tần Ngọc Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt dạt dào, đến nỗi tôi thật sự đã thấy cặp mắt của gã ta sáng tực lên trong bóng tối.
"Khi nào cậu tỉnh lại, hãy tìm Tiêu Hải và làm tư thế này với anh ta."
Nói rồi, Tần Ngọc Lâm đưa tay phải lên, làm môt cử chỉ "thiện chí" giơ ngón giữa về phía tôi.
"Anh ta sẽ hiểu khi thấy, khi đó sẽ cho cậu biết đường đi nước bước tiếp theo."
"..."
Vẫn còn sốc trước cái ám hiệu tệ hại của Tần Ngọc Lâm, tôi đã không kịp chú ý tới gã ta đã nhảy khỏi giường tầng, mở cửa đi ra ngoài, khi tôi nhận ra thì đã muộn.
"Đợi đã!"
Tôi vội đứng dậy và bám theo gã ta. Nhưng ngay khi bước chân đầu tiên của tôi đặt lên mặt đất, tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, tiếp đó là cả cơ thể mất khống chế dữ dội như thể đã rơi vào vùng không trọng lực.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình vẫn còn ở phòng tiếp tân. Tiêu Hải thì ngồi đối diện tôi, nhìn tôi đang có vẻ mặt ngơ ngác.
"Gặp ác mộng à?"
"Không... tao..."
Tôi vô thức lắc đầu, nghĩ về "giấc mơ" kỳ lạ vừa rồi, tôi không hiểu sao lại tự nhiên giơ ngón giữa với anh ta.