Mười Một Người Điên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

55 99

I Am This Murim's Crazy Bitch

(Đang ra)

I Am This Murim's Crazy Bitch

정통무협조와요

Nhưng nói về Murim, tôi hoàn toàn mù tịt...

2 2

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

23 504

Hầu Gái của Nàng Công Chúa Bị Nguyền Rủa

(Đang ra)

Hầu Gái của Nàng Công Chúa Bị Nguyền Rủa

쿠사카베

[Khi câu chuyện cổ tích đi đến hồi kết, cuối cùng Người cũng sẽ phụ thuộc vào tôi.]

23 2

Former Hero, Solo Play Oriented

(Đang ra)

Former Hero, Solo Play Oriented

치킨좋아요

Nhưng... Game lại ép phải chơi theo nhóm?

19 219

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

44 456

Toàn tập - Chương 03: Chuyển phát nhanh

Thi thể này là của một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi có mái tóc hoa râm, chòm râu mọc lưa thưa quanh vùng môi, bên mũi hiện ra lún đồng tiền nông hình bầu dục, có vẻ như là vì đeo kính trong thời gian dài. 

Tuy nhiên, tôi nhớ rõ kẻ mà tôi nói chuyện trên tầng thượng hôm đó không hề đeo kính.

"Đây là ai vậy?"

Tôi nhìn Tiêu Hải hỏi, dù có lục soát lại trí nhớ như thế nào thì khuôn mặt lạnh tanh của tử thi này cũng chưa bao giờ xuất hiện trong ký ức của tôi.

Tiêu Hải nháy mắt với tôi, nói.

"Tần Ngọc Lâm đấy, không phải anh mới gặp người này vài ngày trước sao?"

"Hả?"

Tôi bật thốt hoài nghi, có điều Tiêu Hải dường như đã hiểu lầm ý của tôi.

"Khi người này nhảy xuống thì cái đệm khí cứu hộ mới bơm căng tầm 30% thôi, không đủ sức đỡ. Thành ra người này gãy đốt sống cổ, tử vong tại chỗ, may là cơ thể còn nguyên..."

"Anh chắc chắn người này là Tần Ngọc Lâm chứ?"

Tôi ngắt lời Tiêu Hải.

"Cái người giáo sư đã nhảy lầu đó ấy?"

Thấy Tiêu Hải gật đầu đồng thuận, tôi biết giờ phút này mặt tôi đang rất nhăn nhó, vì tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn tôi một cách kỳ lạ.

"Anh chưa từng thấy người đã khuất sao?"

Chuyên gia trung niên hỏi.

Vốn dĩ, anh ta đã định rời đi từ cửa, nhưng giờ anh ta lại bước nhanh về phía tôi, chăm chú theo dõi tôi như một con diều hâu đang săn lùng một chú thỏ.

"Tôi... có lẽ là do dạo này tôi không tỉnh táo lắm nên tạm không nhận ra."

Tôi vốn dĩ muốn bảo rằng đó căn bản không phải Tần Ngọc Lâm, nhưng không hiểu sao từ ngữ phun ra từ cổ họng lại khác.

"Mọi người biết chuyện hôm đó rồi mà nhỉ? Anh ta... chết đột ngột quá, tôi cũng không tiêu hóa kịp..."

Tôi tiếp tục biện hộ lấp liếm, nhưng ánh mắt của chuyên gia kia đang nói rõ rằng anh ta căn bản không tin vào mấy lời của tôi, có điều anh ta cũng không tiến hành truy vấn tiếp.

"Tôi họ Lưu, anh có gọi tôi là tổ trưởng Lưu."

Tổ trưởng Lưu đưa cho tôi một danh thiếp, đồng thời khẽ liếc mắt qua Tiêu Hải.

"Số điện thoại của tôi tại danh thiếp, nếu nhớ ra điều gì thì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

"Được thôi."

Tôi đón lấy danh thiếp, bên trên có ghi cái tên "Lưu Kỳ" và một dãy số điện thoại.

Sau đó, tổ trưởng Lưu dẫn người đi, đám người Tiêu Hải cũng vì thế mà thả lỏng, cứ như thể giữa hai bên vốn không đồng lòng vậy.

"Hừ! Không phải chỉ là nắm chút đặc quyền sao? Ngạo mạn cái quái gì cơ chứ?"

Một chàng trai trẻ nhẹ giọng nói, Tiêu Hải thấy vậy thì trừng mắt cảnh cáo rồi xua tay. Những người còn lại cũng biết ý, nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ để lại Tiêu Hải, tôi và cái xác không rõ danh tính này.

"Được rồi, rốt cuộc là có chuyện quái gì vậy?"

Tôi chất vấn Tiêu Hải, ánh mắt vẫn cứ vô thức đảo qua tử thi bất động kia.

"Đây đúng là Tần Ngọc Lâm?"

"Chắc chắn!"

Tiêu Hải gật đầu với không chút do dự, nhưng mà ánh mắt của anh ta lại hướng lên phía trên của bên trái.

Tôi cau mày. Khi ai đó nói dối, mắt họ sẽ vô thức nhìn về phía trên bên phải, còn với phía trên bên trái, đó là khi họ đang cố hồi tưởng lại.

Tuy nhiên, thứ đơn giản này Tiêu Hải cũng biết, nên phản ứng của anh ta chính ra đã hoàn toàn ngược lại với phản ứng "thật" của anh ta.

"Không muốn nói thì thôi."

Đảo mắt nhìn anh ta, tôi nhét thẳng tấm danh thiép e của đội trưởng Lưu vào tay Tiêu Hải.

"Nếu đã không tin được tao thì cứ tự mà suy nghĩ đi."

Nói xong, tôi quay người đi về phía cửa trong khi vẫn âm thầm nhẩm đếm trong đầu. Và ngay khi tôi vừa đặt bước chân thứ năm xuống, Tiêu Hải đã không nhịn nổi nữa.

"Đợi!"

Tiêu Hải bước hai bước dài bắt kịp tôi, sau hồi lâu mím môi do dự, anh ta thấp giọng nói.

"Mày đoán đúng rồi đấy, tao tráo cái xác rồi."

Tôi tỏ vẻ "đúng như mình nghĩ". Là một nhà tâm lý học, điều quan trọng nhất là luôn phải tin tưởng vào phán đoán của bản thân mình, bất kể có thế nào đi chăng nữa.

Tôi tin rằng hôm đó tôi không nhớ nhầm, và nếu trí nhớ của tôi không có vấn đề thì thứ có vấn đề chỉ có thể là cái xác.

"Sao làm thế?"

Tôi chỉ vào tấm danh thiếp trên tay Tiêu Hải mà nói.

"Mày sợ đám người khi nãy cướp mất công lao à hay gì? Mày cũng đâu phải là một thằng hám lợi đâu?"

""Một vụ tự tử thì công lao cái nỗi gì?"

Tiêu Hải nở một nụ cười miễn cưỡng trông còn khó coi hơn khi mếu máo.

"Là Tần Ngọc Lâm bảo tao tráo."

"Đừng đùa!"

Tôi cười khẩy, nhưng phản ứng sau đó của Tiêu Hải lại khiến nụ cười của tôi tắt ngúm.

"Mày nghiêm túc đấy à?"

"Ừ."

"Trước khi Tần Ngọc Lâm nhảy lầu, gã này đã gặp mày và thỏa thuận ngầm hay gì?"

"Thế còn tốt..."

Tiêu Hải muốn cười, nhưng chẳng cười nổi, thành ra biểu cảm của anh ta biến trở thành một kiểu biểu cảm quái dị không phân rõ.

"Anh ta bảo tôi tráo... sau khi anh ta chết."

...

Từ chối lời đề nghị chở tôi về nhà của Tiêu Hải và tự đi bộ hơn sáu cây số về nhà. Vì tôi thích để suy nghĩ của bản thân tung bay khi đang tản bộ.

Sự việc đã xảy ra từ ba ngày trước, vào cái đêm mà Tần Ngọc Lâm nhảy từ trên lầu cao xuống. Ngày hôm đó, sau khi mà tôi đã rời khỏi hiện trường, Tiêu Hải đã cho người xử lý hậu quả và thu dọn thi thể lại.

Mặc dù nói là điều tra, nhưng đây chỉ là theo thông lệ bình thường mà thôi nên là anh ta cũng không quá để tâm, chỉ dặn dò bác sĩ pháp y một chút rồi về ký túc xá của sở cảnh sát để nghỉ ngơi. Điều làm anh ta không ngờ tới là, khi anh ta đặt mình xuống và say ngủ, anh ta lại thấy Tần Ngọc Lâm.

Tiêu Hải không tiết lộ cụ thể những gì đã xảy ra trong giấc mơ đó, chỉ nói rằng Tần Ngọc Lâm đã dặn dò anh ta, nếu có ai điều tra sâu vào vụ này thì nhất định phải tiến hành tráo xác.

Nhưng dù gì thì đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, thành ra Tiêu Hải không quá để tâm mà chỉ coi nó như một kiểu áp lực thoáng cái sẽ qua. Có điều, một chuyện còn kỳ lạ hơn đã xảy ra.

Sáng hôm sau, Tiêu Hải nhận được điện báo từ cấp trên, nói rằng có tổ chuyên án đang trên đường đến và yêu cầu anh ta chuẩn bị hồ sơ về Tần Ngọc Lâm để bàn giao.

Và rồi chính là mấy thứ vừa xảy ra.

Sau khi về tới nhà, tôi sạc điện thoại để còn khởi động mây, sau đó thả mình trên sofa. Ba khuôn mặt, lần lượt là Tiêu Hải, tổ trưởng Lưu, và cuối cùng là Tần Ngọc Lâm tuần tự xuất hiện trong tâm trí của tôi.

"Là ai đang nói dối?"

Quá nhiều điểm đáng ngờ trong vụ này, nhiều đến mức nhất thời tôi không biết nên bắt tay vào đâu để phân tích.

Người đầu tiên là tổ trưởng Lưu, hay phải nói là tổ chuyên án.

Các thành viên của một tổ chuyên án thường là các tinh anh từ các đơn vị khác nhau điều về và tập hợp lại, nhưng xem xét lại ba người kia, bọn họ phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn, rõ ràng là họ không phải là nhóm người lần đầu hợp tác với nhau.

Nói cách khác, khả năng cao là tổ chuyên án này đã được thành lập từ trước cả khi Tần Ngọc Lâm nhảy lầu một khoảng thời gian rồi, vụ việc của Tần Ngọc Lâm rất có thể chỉ là một phần trong công cuộc điều tra của họ.

Nhưng tôi đã nắm được thông tin về Tần Ngọc Lâm trước đó rồi. Cái gã này ngoài việc bướng bỉnh và cổ hủ ra thì chẳng có gì đặc biệt cả. Thật khó tin khi liên tưởng gã này đến một vụ án lớn nào đó.

Thứ hai, giấc mơ của Tiêu Hải.

Xem xét chung thì những gì xảy ra trong mơ đều là đến từ ấn tượng, sự liên tưởng chủ quan của người mơ đối với sự vật nhất định, nhưng tại đây lại có một vấn đề đó là mặc kệ thế nào, Tiêu Hải không nên liên tưởng tới việc "tráo xác" mới đúng. Đã thế, yêu cầu này còn do Tần Ngọc Lâm "đề xuất".

Chiếu theo góc độ này, có thể phán đoán rằng Tần Ngọc Lâm trong giấc mơ của Tiêu Hải rõ ràng có khả năng tự nhận thức, như kiểu giai thoại "người chết báo mộng" trong dân gian vậy.

Và dựa trên sự hiểu rõ của tôi với Tiêu Hải nhiều năm qua, anh ta chắc chắn không phải kiểu người đần độn làm theo bất cứ thứ gì người khác bảo. Nhưng tại đây, Tiêu Hải lại thật sự tráo xác, có nghĩa là ngoài những gì anh ta nói với tôi, hẳn là còn có thông tin gì đó khác đã thúc đẩy anh ta làm vậy.

Đinh linh linh!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Tôi liếc nhìn điện thoại, là cô nàng ở quầy lễ tân đang gọi.

"Có chuyện gì?"

"Tiền bối à..."

Cô gái ở quầy lễ tân phòng khám của tôi có lên là Trang Tương, bạn cùng đại học với tôi. Cô nàng này được giáo sư giới thiệu với tôi khi cô còn chưa tìm được chỗ thực tập, thành ra cô ấy luôn miệng gọi tôi hai tiếng "tiền bối".

"Có người chuyển phát nhanh đến chiều nay. Em giúp anh nhận, còn có hai mươi hai đồng phí giao hàng."

"Được rồi, lát nữa anh gửi cho."

"Tiền bối đúng là đã đi guốc trong bụng em rồi!"

Trang Tương cười một cách tinh nghịch. Tôi đang định cúp máy thì bất chơt nghe cô ấy lẩm bẩm ở đầu dây bên kia.

"Kỳ lạ thật. Một cái đầu lọc thuốc lá cũng hơn hai mươi đồng..."