“Tên thầy giáo của con hình như thích cái cụm ‘theo thông lệ’ lắm nhỉ?”
Đó là câu đầu tiên mẹ tôi lên tiếng sau một quãng im lặng dài trên đường chở tôi về nhà từ trường. Tôi ngồi thẫn thờ ở ghế bên, mắt dõi theo những hạt mưa trượt dài trên kính chắn gió trông như những vệt sao băng lao đi trong cơn gió lồng lộng.
“Theo thông lệ thì học sinh phải tham gia các hoạt động ngoại khóa.”
Mẹ tôi bắt chước giọng điệu của ông ta. “Theo thông lệ thì mấy trường hợp như thế này bị coi là nghỉ không phép. Theo thông lệ thì học sinh phải có mặt trước giờ học ít nhất năm phút. Nói riết đến nỗi mẹ phải đếm xem ổng nói cái từ đó bao nhiêu lần. Con đoán thử xem?”
“...Con không quan tâm đâu mẹ.”
“Hơn tám lần đó. Thật sự là mẹ mải đếm nên chả nhớ ổng nói cái gì luôn. Mà ai trách mẹ được chứ? Ba cái cuộc họp này lúc nào cũng chán chết.”
Mẹ tôi bật cười một mình. Mẹ luôn thích nói chuyện—hễ ai chịu nghe, từ người lạ đến cả mèo hoang là mẹ đều có thể trò chuyện không ngừng nghỉ. Thậm chí cả hôm nay cũng vậy, vừa mới xong buổi học phụ huynh lớp tám của tôi thôi mà mẹ đã chiếm sóng gần hết cuộc nói chuyện rồi.
“Với lại không biết mấy cái ‘thông lệ’ đó từ đâu ra nữa. Biết là nghỉ không phép thì có quy định hẳn hoi nhưng bắt học sinh ngồi vào chỗ trước giờ học năm phút thì cái chuông báo tiết để làm gì? Ổng nói là để học sinh khỏi ùa vào lớp lúc sát giờ, nhưng nếu không trễ thì sát giờ cũng đâu sao? Mẹ thấy cái ‘thông lệ’ đó tổ rách việc.”
“...Tại có một người đã bị thương.”
“Sao cơ?”
“Có bạn chạy vội trên hành lang để kịp vào lớp trước chuông reo, rồi đâm sầm vào một bạn khác… Bạn đó phải khâu mấy mũi. Mà sau vụ đó bên trường mới ra quy định có mặt tại lớp trước năm phút để không lặp lại chuyện tương tự.”
“Ồ, thông tin đầy đủ dữ ha.”
“Trong bản tin của trường có nói ạ.”
“Nhưng cái đó cũng đâu giải quyết được vấn đề gốc rễ. Nếu bắt mọi người đến sớm năm phút thì cũng là đang ép người ta chạy đua với một mốc thời gian đặt ra tùy tiện thôi.”
“Nên người ta mới gọi là ‘thông lệ’ chứ có bắt buộc gì đâu mẹ.”
“Úi chà! Hôm nay ai mà bốc lửa dữ ha? Từ bao giờ con biết nói chuyện với mẹ kiểu đó hả? Hay bước vào tuổi nổi loạn rồi? Con học cậu Kurehiko phải không? Để mẹ nói cho con biết, suốt ngày cứ cáu kỉnh như vậy chả giúp gì cho con đâu.”
“...Con đâu có.”
Trời ạ, mẹ để con yên được không? Tôi không cần bị tra hỏi vì lỡ buột miệng nói như vậy. Thật sự quá sức chịu đựng của tôi.
“Mà này, nhắc mới—con với Mishima khá thân đúng không, Kayato?”
Những vệt mưa trên kính chắn gió càng lúc càng dữ dội hơn, và cần gạt nước bắt đầu chuyển động nhanh hơn để theo kịp.
“Mẹ ngạc nhiên khi thấy thầy con nhắc tới chuyện đó. Thằng bé đó hồi tiểu học từng đứng nhất trong hội thao của trường mà, phải không? Giờ chắc khổ lắm đây.”
“Con không biết. Bọn con không còn chơi chung nữa.”
“Hỗi này thầy nói là Mishima-kun với… ai nhỉ, hình như Matsuse-kun gì đó? Mẹ quên rồi. Nhưng mà hai đứa học sinh bị thương cùng ngày thì đúng là kinh thật. Mẹ nghe Mishima-kun vẫn đang nằm viện nữa. Nếu hai đứa từng chơi thân thì con nên đi thăm bạn ấy đi.”
“Con nói rồi mà, bọn con không có nói chuyện với nhau nữa!”
Chúng tôi gặp đèn đỏ. Mẹ tôi đạp phanh gấp làm tôi bị hất nhẹ về phía trước. Vài người đi bộ cầm ô lững thững băng qua vạch kẻ đường ngay trước mũi xe.
“Ai mà quan tâm chứ? Liên quan gì đến con đâu.” Tôi lầm bầm.
Tôi tì khuỷu tay lên khung cửa sổ rồi tựa đầu vào kính. Hơi thở nhanh chóng làm mờ lớp kính xe. Chơi thân à? Đừng có đùa. Tôi còn chả muốn nghĩ đến hai đứa nó nữa. Tụi nó đáng bị như vậy. Lúc nghe thông báo vào tiết sinh hoạt lúc sáng rằng cả hai đều bị thương, tôi đã suýt tin là trên đời này có tồn tại thần linh. Song đồng thời chuyện này cũng có chút rợn người—hai đứa tôi ghét nhất trần đời gặp chuyện đúng vào cùng một ngày, như thể đã có người cố ý sắp đặt trước vậy.
Nghe nói tụi nó bị thương ở chân trong lúc tập thể dục, một đứa gãy xương còn đứa kia toàn thân bầm tím. Dựa vào thương tích, hình như bọn nó bị đánh bằng một vật cứng nào đó.
Vì tôi từng “thân thiết” với hai đứa đó nên đám bạn trong lớp liền nhìn tôi như thể tôi là nghi phạm số một. Nhưng tôi không hề làm gì cả, dù cho có muốn thì tôi cũng đâu thể. Mọi người đều biết về tình trạng sức khỏe của tôi, chưa kể tôi còn là đứa yếu đuối thấy rõ. Nên dĩ nhiên chẳng ai thực sự đổ vạ cho tôi cả. Song cũng vì thế mà tôi từ chỗ là trò cười trong lớp trở thành một đứa dị hợm, đáng sợ, có thể mang họa cho bất kỳ ai dám động đến mình. Được vậy thì tốt vì không ai dám bén mảng lại gần tôi nữa. Dẫu sao bị đối xử như thế quả thật quá tàn nhẫn.
“Con nói đúng đấy. Vốn mọi chuyện không liên quan gì tới con nhưng cũng không nên xem nhẹ những người bạn tốt đâu, biết chưa?” Mẹ tôi đạp ga khi đèn giao thông chuyển xanh.
Tôi không buồn phản bác hay đồng tình.
Bạn tốt à? Tôi chẳng có ai như vậy cả, một người để tin tưởng thì càng không. Thực lòng mà nói tôi chẳng quan tâm ai sống ai chết. Tất cả bọn họ có biến mất khỏi thế giới này cũng không ảnh hưởng tới tôi.
“Gần về nhà rồi đó.”
Mẹ tôi nói và bật đèn xi nhan.
Tích tắc. Tích tắc.
***
Tôi tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ, sống động đến lạ thường về quá khứ xa xôi. Nói xa xôi có hơi quá chứ thực ra chỉ mới ba năm trước thôi.
“Ây…”
Đầu tôi đau như búa bổ.
Giấc mơ đó chẳng dễ chịu gì cho kham, nhưng tôi cũng đâu có ký ức dễ chịu nào về khoảng thời gian học cấp hai nói chung. Nhất là thời điểm học lớp tám, rõ ràng đó là giai đoạn tối tăm và u ám nhất trong cuộc đời tôi từ trước tới giờ. Cái cảm giác chán ghét và tuyệt vọng từ trong mơ vẫn còn vương vất ở đầu lưỡi, khiến tôi không khỏi nhăn mặt. Mong muốn rửa trôi dư vị tồi tệ đó, tôi bật người dậy, đặt chân trần xuống tấm thảm rồi đứng lên đi rửa mặt.
Chúng tôi đã nghỉ lại tại một khách sạn vào tối qua, Akira xí phòng kế bên. Tôi rút đồng hồ đeo tay ra xem giờ, đã 8 giờ sáng. Có lẽ cô ấy cũng sắp dậy rồi. Tôi bước đến gần cửa và kéo rèm ra. Ánh sáng ùa vào căn phòng, hé lộ đường chân trời mộc mạc của thành phố Aomori.
Đã ba ngày kể từ khi hai đứa tôi ra khỏi đường hầm Seikan. Sau khi đi men xuống phía nam vùng bắc Honshu, ngủ tạm ở trạm xăng và bưu điện dọc đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến được trung tâm thành phố Aomori— thành thị lớn đầu tiên kể từ khi rời Hakodate.
Tôi với lấy chai nước đặt sẵn trên đầu giường rồi bước vào phòng tắm. Trên người vẫn mặc nguyên quần áo, tôi vặn nắp chai, nghiêng nó sang bồn tắm. Do hiệu ứng của hiện tượng thời gian ngưng đọng mà nước chảy ra một chút rồi bất ngờ dừng lại, đứng yên giữa không trung. Tôi đưa tay vốc lấy phần nước lơ lửng ấy và vỗ lên mặt. Đây là cách đơn giản nhất tôi tìm ra để rửa ráy, dù lúc đầu phải mất chút thời gian thử nghiệm mới tìm ra khoảng cách và cách thức hợp lý sao cho nước vẫn giữ nguyên trạng thái đứng yên bên ngoài phạm vi ảnh hưởng của cơ thể tôi.
Tôi tiện thể đánh răng luôn và rời phòng tắm. Không lâu sau có tiếng gõ cửa. Tôi luồn tay qua tóc để chỉnh lại mái đầu bù xù và đi ra mở cửa để thấy Akira đang đứng đó.
“Dậy rồi à, Mugino? Đi ăn sáng thôi.”
Chúng tôi luôn ăn cùng nhau kể từ khi bắt đầu chuyến đi bắt đầu. Hầu hết mọi lần đều là do Akira rủ trước. Cá nhân tôi thích ăn một mình hơn, nhưng việc có người đi cùng không làm tôi khó chịu cho lắm.
“Ừ đợi chút.”
Tôi xỏ giày và bước ra khỏi phòng đồng thời để cửa mở toang để không bị khóa luôn bên ngoài. Hai đứa không có chìa khóa mà cửa còn dùng thẻ từ nên nếu lỡ đóng lại thì chẳng quay vào được. Như lần trước, chúng tôi dùng tạm những phòng khách sạn còn mở cửa sau khi nhân viên tạp vụ vừa dọn dẹp xong.
Bọn tôi đi xuống tầng trệt bằng cầu thang thoát hiểm ngoài trời, vòng qua sảnh chính của khách sạn. Sau đó cứ thế đi bộ vô định trên đường, vừa đi vừa tìm một chỗ nào đó trông ngon miệng để ăn sáng. Do đã đến khu đô thị đông đúc hơn, việc phải tránh né người đi đường bắt đầu trở nên phiền toái. Vậy nên gần đây chúng tôi có thói quen cứ đi ngay giữa lòng đường bởi chẳng có chiếc xe nào đang chạy mà. Không phải bọn tôi thích nghi, mà giống như đang dần bị tê liệtvới mọi sự siêu nhiên. Nghĩ đến chuyện sau này thời gian trở lại bình thường, không biết liệu tôi có thể tái hòa nhập với cuộc sống đó không nữa.
Lúc này, vạn vật đều vô tri và chỉ có bước chân chúng tôi vang vọng giữa không gian tĩnh mịch. Tưởng chừng hai đứa là chúa tể nơi đây, tự do làm mọi điều mình thích.
Đang đi thì Akira ngáp một cái rõ to.
“Vẫn còn mệt à?”
“Ừm, hơi hơi.”
Cô ấy vừa dụi mắt vừa đáp.
“Cậu có thể ngủ thêm mà. Tụi mình đâu có vội gì.”
“Biết chứ, nhưng tối qua có ngủ được đâu.”
“Thật á? Không gian yên tĩnh vậy cơ mà.”
“Thì do yên tĩnh quá nên mới không ngủ nổi đấy.”
“À cậu có nhắc tới chuyện này một lần rồi nhỉ.”
“Chính xác. Giờ tôi mất ngủ toàn tập luôn rồi này.” Akira dụi mắt thêm cái nữa. “A, nhớ tiếng ồn ào ghê quá…”
Tôi không khỏi cảm thấy hơi áy náy vì đã tận hưởng sự tĩnh lặng mặc cho biết rằng đang hành hạ Akira. Điều này càng làm nổi bật sự cá biệt của tôi so với xã hội bình thường. Mặc dù tha thiết có thể làm được điều gì đó để giúp đỡ Akira, song cách duy nhất có thể thực sự giải quyết vấn để chỉ có khiến thời gian trôi trở lại.
Chúng tôi thấy một cửa hàng thuộc chuỗi quán cà phê phủ sóng toàn quốc gần đây và quyết định đi vào để ăn sáng. Vừa bước vào cửa hàng, những món bánh cả ngọt lẫn mặn được trưng bày một cách ngay ngắn trên quầy đập vào mắt cả hai. Tôi cầm lấy một cái bánh kẹp, nước và tìm một cái bàn trống. Trong khi đi ngang qua một nhân viên của cửa hàng, đầu tôi vô thức cúi xuống vì xấu hổ.
Không lâu sau khi rời khỏi đường hầm Seikan, chúng tôi đã hết sạch tiền. Trừ phi bằng một cách nào đó máy ATM hay thẻ ghi nợ hoạt động trở lại, chúng tôi sẽ phải đi tiếp quãng đường còn lại với không một đồng lẻ nào. Dù cho cảm thấy rất áy náy, bọn tôi cần phải ăn để sống nên xem chừng không còn cách nào khác cả.
Không lâu sau khi tôi tìm được bàn, Akira tiến tới và ngồi xuống đối diện tôi. Khay đồ của cô tràn đầy thức ăn, bao gồm: một chiếc bánh kẹp Milano, một chiếc bánh phô mai cũng như một cốc cacao nóng. Tôi không tài nào có thể rời mắt mình khỏi khay đồ ăn đầy ấn tượng này—một minh chứng rõ ràng nhất về độ trơ tráo lẫn khẩu vị thượng thừa của cô nàng.
“...Muốn nói gì à?”
Akira lườm tôi.
Thực chất thì đúng là tôi có nhiều muốn nói. Song, sự đồng cảm dành cho cô từ buổi sáng—cộng thêm tính nhát cáy như mọi khi của tôi—đã rút cạn đi mọi dũng khí để lên tiếng nhắc nhở.
“Chỉ là… mới sáng ra mà cậu đã ăn khỏe thế…”
“Im đi.”
Akira cắn một miếng to vào cái bánh kẹp. Nhìn thấy vụn bánh mì rơi xuống từ khóe miệng cô, tôi cũng xé toạc giấy bọc chiếc bánh kẹp của mình.
Ăn sáng và chuẩn bị hành lý cho quãng đường kế tiếp xong xuôi, chúng tôi rời khỏi Aomori để đi về phía Nam, dọc theo Tohoku nhằm hướng tới thành phố Morioka thuộc tỉnh Iwate.
Con đường chúng tôi đang dùng là đường cao tốc—nơi mà bình thường chắc chả ai dám đi bộ nếu không phải rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ này đây. Tuy vòng vo hơn nhưng theo bản đồ thì đây là tuyến đường ít dốc nhất. Có mỗi vấn đề là…
“Cái dốc chết giẫm này còn kéo dài tới đâu nữa hả?” Akira càu nhàu, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống nền nhựa.
Từ khi đặt chân lên cao tốc, chúng tôi đã phải leo dốc liên tục. Nếu đứng yên thì không nhận ra độ nghiêng còn đi suốt vài tiếng thì đôi chân tôi muốn rụng ra rồi.
“Ựa…” tôi rên rỉ. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nặng trĩu dưới ba lô. Không có lấy một cơn gió thổi qua trong khi trời thì nóng hầm hập. Tôi muốn dừng lại nghỉ bất cứ lúc nào, ấy vậy mà suốt một tiếng qua chỉ thấy toàn đường nhựa.
“Chịu hết nổi rồi, nghỉ chút đã…” Akira ngồi phịch xuống dải phân cách rời thở hổn hển. Dù đây không phải chỗ lý tưởng để dừng chân nhưng cô nàng đã quyết rồi. Tôi cũng ngồi xuống, mở chai nước rồi tu một hơi thật dài.
“Phù…” tôi vừa hạ chai nước xuống thì cô ấy liếc sang, coi bộ muốn nói gì đó.
“Gì thế?”
“...Không có gì. Kệ người ta.” Cô nàng nói cộc lốc.
Người từng mắng tôi vì không chịu nói thẳng giờ lại lảng tránh, nhưng với cái kiểu dễ đoán như Akira là tôi thừa biết có chuyện. Tôi thử uống thêm một ngụm và y như rằng, cô nàng lại liếc sang. Lần này do chạm mắt nên cô ấy sững một giây rồi vội quay đi. Lạ thật, cô nàng muốn nghỉ nên đáng ra phải uống nước luôn đi hay sao? Hay là hết sạch rồi?
“Cậu không muốn uống chút nước à?” Tôi hỏi.
“...Hết rồi.”
“Gì cơ? Thật hả?” Tôi không nghĩ là cô ấy đã uống hết do từ nãy đến giờ tôi thấy cùng lắm cô ấy mới dùng có một chai.
“Nước nặng với vướng víu lắm, nên tôi không mang nhiều.”
“À… ra vậy…”
Cô ấy nói không sai. Nước vừa nặng vừa chiếm chỗ, tôi cũng đã vài lần tính vứt bớt cho nhẹ cái ba lô. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô ấy lại nhìn tôi như thế.
“Đây là chai cuối cùng của tớ rồi…”
“Tôi có xin đâu! Ai thèm uống cái thứ nước của cậu chứ… Đừng có mơ… Tôi chịu khát được. Kiểu gì cũng sớm gặp trạm nghỉ thôi…”
“Cái đó tớ không chắc đâu…”
Tôi có linh cảm là còn lâu mới tới được chỗ đấy. Bốn phía toàn cây với cây, không thấy mốc lộ giới gì sất. Dù cô nàng cứ làm bộ không sao, tôi không thể để cô ấy ngất xỉu vì mất nước được. Tôi lôi trong ba lô ra cái khăn sạch nhất mà mình có và lau kỹ miệng chai.
“Uống tí không?” Tôi chìa chai nước sang phía cô ấy.
“Hả?! Kh-không nhé! Ai thèm uống nước của cậu… đầy nước bọt thì có…”
“Lau sạch rồi mà.” Chẳng mấy ngạc nhiên khi cô ấy kỹ tính ở khoản này.
“Cậu không ngại để tôi uống à, Mugino?”
“Không sao. Miễn đừng tu hết chai là được.”
“...Thôi được, cho tôi một ngụm.”
Cô nàng nói cộc lốc rồi giật lấy chai nước.
Cô ấy còn liếc sang tôi thêm cái nữa xong mới chậm rãi đưa lên miệng uống một hơi dài. Hẳn là khát dữ lắm vì chỉ một hơi mà cô nàng đã tu hết gần nửa chai. Uống xong còn thở ra khoan khoái, nhưng ngay lập tức biểu cảm lại chuyển sang vẻ ngượng ngập.
“Đừng có nhìn chằm chằm khi người ta đang uống nước chứ, đồ biến thái.”
“À… xin lỗi, tớ không để ý.”
Akira vặn nắp chai lại rồi dúi mạnh vào ngực tôi. “Lát nhớ lau cái miệng chai… Và đừng có mà liếm mép chai không tôi táng vỡ a lô đấy.”
“Tớ còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó…”
Được cho uống nước lúc đang khát đến thế mà cô nàng chẳng tỏ ra biết ơn chút nào. Tôi đành nuốt cái tự ái xuống và cất chai vào ba lô.
Đúng lúc tôi tưởng mình sắp gục tại chỗ, một biển báo hiện ra ghi phía trước có trạm dừng. Chỉ cần tới đó là tha hồ có nước uống. Cả hai chúng tôi mừng rỡ như vừa thấy ốc đảo giữa sa mạc, ráng dốc chút sức tàn mà bước nhanh đến nơi.
Băng qua bãi đỗ xe rộng thênh thang, chúng tôi vào bên trong cửa hàng tiện lợi của trạm dừng chân. Đằng sau còn có khu ăn uống với quầy bánh taiyaki và kem.
“Khát muốn chết… coca đâu rồi?” Akira nói rồi đi thẳng tới quầy nước giải khát. Tôi cũng tranh thủ lấy mấy chai nước suối rẻ nhất bỏ vào ba lô. Giờ thì không lo khát nữa, tôi mới bắt đầu thấy bụng réo lên.
“Hay nghỉ ở đây một lát đi”
“Ừ.”
Akira đồng tình, miệng tu ừng ực chai coca. Cô nàng uống ngay tại chỗ không chút do dự, như thể việc lấy đồ quỵt tiền không khiến cô ấy cảm thấy tội lỗi chút nào. Dù chẳng phải lần đầu thấy cảnh này, tôi vẫn luôn phải tự hỏi rốt cuộc cô ấy được giáo dục kiểu gì vậy.
Công bằng mà nói, chuyện này thuộc về vấn đề góc nhìn mỗi người. Cả hai bọn tôi đều đang ăn cắp, nên xét theo thiệt hại của cửa hàng thì chúng tôi chẳng hơn gì nhau dù trong lòng có thấy cắn rứt đi thế nào đi chăng nữa. Song ngay cả khi biết chắc sẽ không bị bắt, tôi không muốn vứt bỏ hết chút đạo đức cuối cùng của mình.
“Xin lỗi anh nhé…” Tôi lẩm bẩm với anh nhân viên luôn tươi cười, vừa lấy một phần cơm nắm cá hồi mới gói, một cái sandwich và một cây xúc xích cá từ kệ. Chừng đó là đủ cho bữa trưa no nê rồi.
Tôi và Akira mang đồ ra khu ăn uống. Bọn tôi vừa đói vừa mệt nên chẳng buồn nói chuyện, chỉ cắm cúi ăn trong im lặng. No căng bụng, tôi ngả người ra ghế và ngáp một cái rõ to. Cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập tới. Tôi chống đầu bằng một tay, nghĩ bụng tranh thủ chợp mắt một chút. Vừa nhắm mắt, cơn buồn ngủ kéo tới êm hệt kẻ trộm trong đêm, và—
Tôi choàng mình tỉnh giấc. Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, không rõ giờ đã là mấy giờ nhưng xem ra tôi đã ngủ gật ngay tại bàn ăn thật. Tôi ngẩng đầu lên, xoa xoa cái cổ cứng đơ. Không biết tôi đã ngủ được bao lâu rồi nhỉ?
“Ơ… gì đây?”
Không thấy Akira đâu. Có khi cậu ấy đi vệ sinh rồi. Cũng buồn đi sau khi uống cả đống nước trước đó, tôi đứng dậy và hướng ra khu nhà vệ sinh ngoài trời.
Trên đường ra cửa, tôi bắt gặp Akira đang ngồi xổm ở một dãy hàng trong khu cửa hàng tiện lợi. Từ góc này nom cô ấy hơi căng thẳng. Tôi đoán chắc cô nàng nhớ ra cần mua gì thêm nên mới lục tìm, nhưng ngay sau đó tôi thấy cô ấy đưa tay chộp nhanh một món nào đó từ kệ rồi nhét thẳng vào túi.
Động tác nhanh gọn tới mức tôi chỉ kịp liếc thấy một thoáng, hình như đó là một vỉ pin. Không biết phải phản ứng ra sao, tôi giả vờ không thấy và bước ra ngoài, hướng về phía nhà vệ sinh. Akira không có vẻ là nhận ra tôi đã đi ngang qua.
Trong lúc giải quyết nỗi buồn, tôi không khỏi nghĩ về cách cô ấy ra tay vừa thuần thục vừa kín kẽ kia đúng chuẩn dân móc túi chuyên nghiệp.
Quay trở ra từ nhà vệ sinh, Akira đã ngồi chờ sẵn ở khu ăn uống. Muốn xác nhận xem thứ cô ấy vừa chôm có đúng là vỉ pin hay không, tôi giả vờ đi ngang qua dãy hàng lúc nãy cô ấy vừa loanh quanh. Trên kệ là bật lửa, bút lưu niệm và đúng như tôi đoán—là pin. Mắt tôi không nhìn nhầm.
Tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận chuyện lấy trộm những thứ như đồ ăn hay vật dụng vệ sinh, mấy thứ đó cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày nên còn có chút thể diện, bởi lẽ bọn tôi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng pin thì hoàn toàn không phải thứ bắt buộc xét theo tình cảnh hiện giờ. Tôi cần phải cảnh cáo cô ấy cho ra nhẽ.
“Này.”
Tôi giật nảy khi nghe giọng Akira vang lên sau lưng. Quay người lại, tôi thấy cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ờ… có chuyện gì không?”
“Cậu vừa đi đâu thế?”
“À, mới đi vệ sinh thôi.”
“Vậy hả? Mất thời gian ghê.”
“Ờ thì cũng không biết giải thích sao nữa…”
Tôi cười gượng, cố xua đi bầu không khí lúng túng. Akira khoác ba lô lên vai rồi đứng dậy.
“Nghỉ đủ rồi. Ta lên đường thôi.”
“Ờ… được.”
Vậy là xem như xong vụ cảnh cáo. Cô ấy chẳng cho tôi cơ hội lấy can đảm để nói. Nhưng chắc không nhất thiết phải nói ngay bây giờ, tôi vẫn có thể tìm thời điểm thích hợp trên đường đi.
Chỉ có điều ngay cả sau khi rời trạm dừng chân, tôi cứ lần lữa hết lần này tới lần khác. Mỗi khi định mở lời, tôi cứ nghẹn lại. Tôi vốn không giỏi gì ở khoản giãi bày chuyện khó xử với người khác. Cả đời tôi thường chỉ ở vị trí bị người ta nạt chứ hiếm khi là kẻ đứng ra nạt người khác.
Điều an ủi duy nhất về cái tính do dự quá mức của tôi là nó khiến thời gian trôi nhanh hơn hẳn. Chớp mắt đã hơn bảy giờ tôi và bọn tôi đang rời đường cao tốc xuống một nút giao để đi vào một khu phố nhỏ. Từ trên cao, chúng tôi đã thấy một cửa hàng đồ ăn nhanh khá ổn và quyết định nghỉ đêm tại đó. Nếu còn chút sức lực, có lẽ bọn tôi đã rẽ đi tìm một nhà tắm công cộng hay một quán trọ nào đó, nhưng hôm này cả hai đều sức cùng lực kiệt thành ra chẳng buồn nghĩ nhiều.
Bọn tôi bước vào trong cửa hàng, tôi đặt ba lô xuống bàn trống. May là khách không đông nên tôi dư không gian để nằm dài ra trên chiếc ghế sofa áp tường.
“Mugino, trên phố có tiệm sushi băng chuyền kìa. Đi ăn không?” Akira gọi tôi khi miệng vẫn còn nhai nhồm nhoàm. Tôi nằm dậy thì thấy trên tay cô nàng là một hộp gà viên.
“Sushi à?”
“Ừ. Tự dưng thấy thèm, với lại mấy tiệm băng chuyền chắc hợp với bọn mình nhất, lúc nào cũng có sẵn đĩa mới trôi ra. Dù chất lượng không bằng sushi xịn cơ mà vẫn ngon.”
Cô nàng ưỡn ngực tỏ vẻ đắc ý rồi bỏ thêm miếng gà vào miệng. Trong tôi dấy lên một tá cảm xúc vừa lo lắng vừa bực bội. Akira bắt đầu xem chuyện ăn trộm như không. Rồi chẳng biết chừng, một ngày nào đó cô ấy sẽ nhắm tới những món giá trị hơn nhiều so với pin hay đồ ăn vặt. Nếu mặc kệ, e là khi tôi định can thì đã quá muộn. Tôi phải nói ngay trước khi cái máu ăn cắp vặt này của cô ấy trầm trọng thêm.
“Này… Iguma-san?”
“Hửm?” Akira nghiêng đầu, liếm nốt chút vụn gà vương trên đầu ngón tay. Ngay lập tức tôi thấy căng thẳng. Nhưng nghĩ lại giờ quan hệ của chúng tôi đã đủ thân để gọi nhau bằng tên, ắt cô ấy cũng coi tôi là một người bạn và sẽ lắng nghe. Không thể chùn bước lúc này được, tôi chỉ cần cố giữ giọng tự nhiên và góp ý một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
“Tớ nghĩ… bọn mình không nên làm mấy chuyện đó nhiều quá…”
Akira dừng liếm tay, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. “Chuyện đó là chuyện nào cơ?”
“À thì… tớ chỉ thấy đang hơi quá thôi. Ăn sushi no nê như vậy, nó là kiểu đồ xa xỉ mà.”
“Xa xỉ?”
Mặt Akira sầm lại rồi liền cau mày phản bác.
“Ý cậu là gì? Là chúng ta phải ăn cơm hộp rẻ tiền từ siêu thị và cửa hàng tiện lợi mãi sao? Tôi không hiểu sao cậu lại phải cứng nhắc tới mức đó—đặc biệt là khi ta đang ở trong cái tình cảnh quái dị này.”
“Ừ thì… Bọn mình đâu có tiền để trả… Thời gian ngừng trôi không có nghĩa muốn làm gì thì làm. Phải có chừng mực chút chứ. Thứ gì cũng nên có mức độ thôi.”
“Tôi không nghĩ ai có đầu óc sẽ trách bọn mình vì thi thoảng ăn ngon một bữa đâu.”
“Thế à? Vậy còn cái đồ cậu lấy ở trạm dừng chân thì sao? Cậu cũng nghĩ không ai phàn nàn về chuyện đó à?”
“Hả? Cậu đang nói gì thế?”
“Cậu có vỉ pin trong túi đúng không?” Tôi dè dặt hỏi.
Mắt Akira trợn tròn, đoạn quay mặt đi rồi tặc lưỡi đầy khó chịu.
“Ra là cậu rình tôi à?”
“Tớ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Có vẻ cô ấy cũng nhận ra chuyện đó đáng để mang ra suy xét. Cô nàng vò đầu bứt tóc tỏ vẻ bực bội.
“Phiền phức thật. Đừng có can thiệp vào chuyện của tôi, bộ cậu là mẹ tôi à?”
“Xin lỗi, nhưng tớ không thể im lặng sau khi tận mắt nhìn thấy cậu trộm vặt được.”
Nghe thấy từ “trộm vặt”, Akira bắt đầu phản ứng mạnh mẽ.
“Này, đừng có nói chuyện như kiểu tôi là tội phạm thế! Cái đó còn chả phải là…là…ăn trộm…”
Giọng cô nhỏ dần khi nhận ra lập luận của mình không có một chút căn cứ nào.
“Vậy cậu lấy pin để làm gì? Ta đâu cần đèn pin nữa…”
Ikura tỏ vẻ cau có trước câu hỏi của tôi.
“Sạc điện thoại. Tôi có cục sạc dự phòng chạy bằng pin. Cục sạc ấy đủ nhỏ để nhét vào túi, và nó vẫn chạy được khi thời gian ngưng đọng.”
Hồ, cái này mới nè.
Nhưng kể cả khi điện thoại vẫn hoạt động, cô đâu thể bắt sóng. Thế cô ấy sạc để làm gì? Đợi đã, chuyện đó lúc này không quan trọng. Vấn đề không phải ở đó.
“Cậu không nên mang theo những thứ mình không thực sự cần…”
“Vài viên pin thôi mà, chết ai được chứ?”
“Vẫn không được.”
Khi tôi dứt khoát hơn, Akira cắn môi và im lặng.
Tôi không phải là kiểu người có lối sống kỷ cương. Phần lớn cuộc đời mình, cái chiến thuật hòa giải mà tôi thường sử dụng luôn là để né tránh. Song, lần này tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được, nhất là khi Akira đang không nhận ra mức độ nghiêm trọng trong hành vi của mình.
“...Hồi xưa gần nhà tớ có một tiệm sách cũ.”
Tôi kể chuyện, lòng đầy hoài niệm.
“Đấy là tiệm sách của một ông lão với tấm lưng hơi còng. Hồi tiểu học tớ hay lui đến tiệm. Tuy sách trong tiệm không phải là nhiều, tớ vẫn rất thích mùi giấy cũ thoang thoảng cùng không không gian yên tĩnh nơi đó.”
“Tự nhiên kể chuyện gì vậy…?”
“Tuy nhiên, bởi vì lỗ vốn do trộm vặt, ông lão cuối cùng đã phải đóng lại cửa tiệm.”
Má Akira giật giật.
“Có vẻ là tiệm sách đã trở thành mục tiêu cho những đứa trẻ cấp hai trong khu muốn được ăn của chùa… Chúng biết ông ấy đau chân và cũng không đủ tiền để thuê nhân viên làm thêm nên cứ thế mà xông thẳng vào. Mỗi lần như vậy, ông lão chỉ có thể bất lực đứng nhìn.”
Vẻ mặt Akira càng lúc càng nhăn nhó.
“Và vì đây là một tiệm sách tư nhân, chi phí cho từng cuốn truyện tranh bị đánh cắp đều là do ông lão bỏ tiền túi ra. Dĩ nhiên cửa hàng tiện lợi hay siêu thị cũng bỏ tiền nhập hàng nhưng do được các là công ty lớn chống đỡ, họ có thể chịu đựng được phần nào. Kể cả thế, tớ đã từng nghe rằng cũng đã có các cửa hàng bị phá sản vì trộm cắp, đặc biệt là ở những nơi có ít quá ít khách hàng để bù đắp cho khoảng lỗ… Nói chung, ý tớ là ta cần nước và thức ăn để sinh tồn nên không còn cách nào khác nhưng những thứ không quá quan trọng thì—”
“Ôi trời, câm miệng đi!” Akira hét lên, mắt cô lườm sang tôi. Có vẻ cô cuối cùng cũng không chịu được nữa.
“Ai cho cậu quyền để dạy đời tôi chứ? Còn nữa, cậu cứ liên mồm lải nhải việc tôi ăn trộm sẽ ảnh hưởng xấu thế này thế nọ, nhưng ấy là chỉ khi thời gian trở lại bình thường thôi. Nếu thời gian cứ ngưng đọng như thế này thì việc quái gì tôi phải quan tâm?! Có lấy trộm cũng cũng chẳng gây hại gì cho họ hay cho cậu cả!”
“Cái đó… đúng là vậy, nhưng….”
Nếu thời gian mãi ngưng đọng… là suy nghĩ đã quanh quẩn trong đầu tôi từ lâu, nhưng tôi đã cố không nói nó ra. Nếu tin vào điều đó, chưa tính đến việc hoàn thành được chuyến đi này, ý chí của tôi sẽ hoàn toàn bị bào mòn. Mặc cho có tận hưởng sự tĩnh lặng này đến đâu, đó vẫn là một viễn cảnh tuyệt vọng tới mức chỉ cần nghĩ tới là tôi đã rùng mình. Thật không ngờ Akira lại nói ra điều đó chỉ để biện minh cho hành vi trộm cắp của mình.
Miệng tôi nín bặt vì không thể nghĩ ra được một lời thuyết phục nào khác. Song, Akira cũng không tỏ vẻ đắc thẳng; cô cắn môi và cúi gằm mặt. Cảm giác như cô giờ mới nhận ra sự đáng sợ trong điềm báo của mình.
“...Để tôi yên.”
Nói xong, cô rời khỏi quán ăn.
Tuy không nghĩ là mình đã quá lời, tôi vẫn cảm thấy khó chịu—giống cái cảm giác áy náy khi phải giải thích cho một đứa trẻ hiểu vì sao hành động của chúng là sai vậy. Nhìn kỹ lại, tôi tự hỏi liệu bản thân đã có thể diễn đạt ý mình theo một cách hay hơn.
Akira trở lại sau ba tiếng đồng hồ. Hành lý của cô vẫn còn ở trong quán, nhưng thành thực thì trong lúc chờ đợi, tôi cũng đã vài lần tưởng rằng cô sẽ không quay lại nữa.
“Ừm, này…”
Tôi mở lời trước vì biết rằng bọn tôi cần phải nói chuyện.
Tuy không có ý định bỏ qua cho hành vi của cô, tôi biết bản thân nên xử lý tình huống một cách khôn khéo hơn. Ngoài ra, cô ấy cũng có ý đúng. Cứ ăn mấy món rẻ tiền được chế biến sẵn ở siêu thì sẽ rất ngán và còn không tốt cho sức khỏe nữa. Điều đó sẽ ảnh hưởng lớn tới tinh thần của cả hai. Vì thế tôi tính đề nghị là cứ vài ngày thì bọn tôi sẽ tự thưởng cho mình một bữa ‘xa xỉ’. Tôi mong thỏa hiệp này có thể được chấp nhận vì đây là hướng đi tốt nhất cho cả hai.
“Im đi.”
Đáng tiếc là cô ấy không chấp nhận ngồi lên bàn đàm phán. Thực tế, cô nàng còn không thèm nhìn lấy tôi một lần mà đi thẳng đến chiếc ghế sofa ở bức tường đối diện rồi nằm xuống, dùng cặp mình làm gối. Cảm giác như bây giờ tôi có nói gì cũng vô ích. Do đó, tôi cũng đi ngủ và định sẽ nói chuyện với cô sau khi tâm trạng cô khá lên.
Song, kể cả sau khi thức dậy và rời khỏi cửa hàng, Akira vẫn khóa chặt lòng mình. Mỗi khi tôi mở lời, cô nàng hoặc sẽ bơ tôi hoàn toàn, hoặc chỉ trả lời cộc lốc cho qua. Cô cũng không bắt tôi nghĩ ra chủ đề để nói chuyện nữa, nghĩa là từ đó đến giờ bọn tôi gần như không hé răng một lời nào.
Có thể là tôi thích yên tĩnh đấy, nhưng tôi cũng ghét những khoảng lặng gượng gạo giống bao người khác. Thái độ lạnh nhạt mà Akira đang dành cho tôi như một cái kìm đang bóp nghẹt toàn bộ không khí trong phổi tôi vậy.
Dần dần nỗi lo chuyển hóa thành nỗi uất ức. Rốt cuộc tôi đã làm gì để bị đối xử thế này chứ? Akira mới là người sai cơ mà. Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, chưa kể tôi cũng không nặng lời tới vậy. Nếu cô ấy thích cư xử thế này mỗi khi có bất đồng thì được thôi, tôi sẽ chiều.
Thế là tôi từ bỏ ý định hòa giải với Akira và lầm lũi bước đi. Bầu trời phía nam trông có vẻ u ám—cứ thể nó đã tiên đoán trước được sự xung đột giữa chúng tôi và khoác lên mình một tấm áo xám kịt vậy.
Đã hai ngày kể từ khi Akira và tôi ngừng nói chuyện.
“Lạnh quá.”
Sau khi qua đêm ở trạm nghỉ, chúng tôi đã rời đi và băng qua một con đèo cắt thẳng qua khu rừng. Không lâu sau khi bước trên con đèo, mặt tôi bỗng trở nên ướt sũng. Tôi giơ tay lên định lau mặt thì lại nhận ra có những hạt nước đang đọng trên tay mình.
“Đang mưa ư?”
Bầu trời đã bị phủ kín bởi mây đen, tối tới nỗi thật không thể tin rằng đây mới chỉ là 11 giờ trưa. Tôi ngửa lòng bàn tay ra để kiểm tra xem có hạt mưa nào đang rơi xuống không.
…Đợi đã? Thời gian ngưng đọng thì sao mà hạt mưa rơi xuống được chứ?
“Hử?”
Akira lẩm bẩm. Sau đó bắt chước tôi, cô cũng ngửa lòng bàn tay mình lên để kiểm tra.
Không lẽ nào…
Tôi nhìn xuống mặt đường; nó hơi ướt, điều ban đầu tôi không để ý vì đường nhựa đen kịt. Nhìn xa hơn về phía trước thì mọi thứ đang được bao phủ bởi một lớp sương mù. Tôi cũng nhận ra những vũng nước nhỏ đọng lại dọc bên lề đường.
“Cẩn thận, Iguma-san. Trời mưa đó.”
“Hả?”
Cô nàng nhìn sang tôi với vẻ ngờ vực, như thể muốn nói rằng: “Làm gì có chuyện trời mưa trong tình trạng này chứ”. Cũng phải thừa nhận là cách diễn đạt của tôi có phần đáng ngờ thật.
Cơ mà cảm giác như ánh nhìn của cô ấy còn điên dại và bất dung hơn khi trước—chắc là do những quầng thâm mờ dưới mắt. Có vẻ gần đây cô ấy đang thiếu ngủ. Nếu là vậy, tôi tự hỏi không biết là do cô cảm thấy căng thẳng với hiện tượng ngưng đọng thời gian, hay là do tôi nữa… hoặc có thể là cả hai.
“À nói thế nào nhỉ… Hiện tại trời đang không mưa thật nhưng cái cơn mưa đang diễn ra đúng lúc thời gian dừng lại ấy, nó vẫn đang lơ lửng giữa không trung nên nếu mình cứ đi tiếp thì thể nào cũng sẽ bị ướt thôi.”
Phải làm sao đây nhỉ? Cả hai bọn tôi đều không mang theo ô.
Mà liệu ô có thể che hết hàng tỷ hạt mưa nhỏ đang lơ lửng trên không trung không? Áo mưa thì may ra, nhưng kể cả thế…
Trong lúc tôi còn mải suy nghĩ, Akira đã chuẩn bị bước tiếp.
“Đợi đã, cậu cứ thế mà đi vào thôi ư? Sẽ bị ướt đấy.”
“Ướt chút có chết ai đâu?”
“Tớ nghĩ là sẽ không chỉ một chút đâu…”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc. Chúng tôi đã không tìm thấy căn nhà nào suốt cả tiếng đồng hồ rồi; giờ mà quay trở lại thì sẽ tốn rất nhiều thời gian lẫn năng lượng. Hơn nữa, cũng có khả năng đây chỉ là một cơn mưa rào mà bọn tôi có thể vượt qua trong chớp mắt, do đó tôi lựa chọn làm theo ý Akira. Thế là tôi đuổi theo, sánh bước cùng cô tiến vào tâm bão.
…Song tôi đã quá lạc quan.
Càng đi sâu vào, mật độ mưa càng dày đặc. Và vì không có cách nào để che chắn hay né đi, chúng tôi chỉ biết cách hứng trọn những hạt mưa. Quần áo hai đứa lập tức ướt sũng, dần dần bào mòn đi sức lực và thân nhiệt của cả hai. Cả giày tôi cũng đã ướt nhẹp, khó chịu vô cùng. Từng bước đi đều có cảm giác như đang dí chân đất vào vũng bùn dày đặc vậy.
“Hừ, chết tiệt…”
Akira bực bội lau đi những hạt mưa trên mặt. Khi cô ấy vén mái tóc ra ướt của mình ra sau tai, tôi nhận thấy đôi môi cô đã tái nhợt. Cũng không phải điều đáng ngạc nhiên lắm. Trời vốn đã vào mùa lạnh rồi, thêm nước vào thì lại càng lạnh hơn.
“...Cậu ổn chứ?”
“Không có g—HẮT XÌ!”
Akira hắt một hơi thật to, với thời điểm gần như là hoàn hảo cho một tiểu phẩm hài. Cả người cô run lên, rồi cô khịt mũi. Rõ ràng cô ấy đang lạnh.
“Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu.”
“A-Ai bảo cậu thế?”
“Tớ. Cậu run như cầy sấy thế kia còn gì. Tớ không thể để cậu ngã được.”
“Hừ…”
Giả sử ánh mắt có thể dùng làm vũ khí, tôi hẳn đã chết từ tám hoành trước cái nhìn sắc như dao của Akira rồi. Bình thường thì tôi sẽ rúm ró lại trước vẻ mặt cau có đáng sợ ấy—nhưng chỉ riêng lúc này, tôi lại chỉ cảm thấy thương hại. Nhìn cô ấy ướt sũng, tới mức răng đang đánh cầm cập vào nhau càng chứng tỏ rằng cô đang gắng gượng. Độ bướng bỉnh của cô thật đôi khi khiến người ta phải ngán ngẩm.
“Đừng cố chịu nữa. Làm thế chỉ tổ khổ cậu thôi.”
“...Thế à, vậy cậu có cao kiến gì không, quý ngài biết tuốt?”
Akira gắt lên, giọng cô run rẩy vì cả lạnh lẫn giận. Cô trừng mắt nhìn tôi rồi tiếp tục.
“Quay đầu đâu có nghĩa là mưa sẽ tạnh. Đường vòng thì ta cũng chẳng biết sẽ phải đi bao xa… Vậy chỉ còn cách tiến lên thôi. Hay là cậu có kế sách thần kỳ nào để giữ khô ráo à?”
“Ừ, có.”
Tôi đáp lời ngay lập tức.
“Tớ sẽ đi trước để hứng mưa, cậu cứ đi ở phía sau tớ là được. Như vậy cậu sẽ không bị ướt nhiều.”
Mặt Akira cứng đờ. Cô ấy thực sự không nghĩ đến phương án này sao? Làm tôi cứ tưởng cô quá tự cao để nhờ tôi dẫn trước cơ.
Tôi thở dài.
“Được rồi, tớ đi trước đây. Chuẩn bị xong thì bám theo sau tớ nhé.”
Có nói thêm cũng chẳng giải quyết gì cả. Khá chắc Akira đang có vài lời muốn nói nhưng trước hết bọn tôi cần phải đi tiếp. Tôi muốn thoát khỏi cái trời mưa này lắm rồi.
Một lúc sau khi tôi tiếp tục bước đi, có một tiếng chân nặng nề tiến lại gần. Akira đang theo sau mà không nói một lời. Rồi không hiểu vì sao, cô ấy lại tăng tốc. Đang tự hỏi là có chuyện gì mà phải vội đến thế thì…
Bốp!
Có một lực mạnh đập vào cái cặp của tôi, khiến cả người tôi chúi về phía trước và ngã nhào xuống mặt đường nhựa. Một cơn đau nhói chạy dọc lên đầu gối và lòng bàn tay, làm tôi cứ tưởng mình vừa bị thú dữ tấn công. Song khi quay đầu thì tôi chỉ nhìn thấy Akira. Đồng nghĩa rằng: cô ấy đã đẩy tôi xuống.
Nhưng tại sao chứ?
“C-Cậu làm cái quái g—”
“Đừng có coi tôi là trẻ con, khốn kiếp!”
Giọng cô vang lên như sấm đánh ngang tai. Tôi ngước lên để nhìn cô. Khuôn tái nhợt vì lạnh khi nãy đã đỏ bừng. Dường như tất cả máu đã dồn lên não cô—theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Cậu vừa nghĩ rằng tôi chỉ là một con ngu không biết cách tự chăm sóc bản thân đúng không?!” Akira hét lên.
“Hả? Tớ không—”
“Có! Nhìn ánh mắt là biết rồi!”
Tí nữa thì tôi lảng mắt đi theo phản xạ. Thành thật thì tôi chưa bao giờ có ý định hạ thấp Akira—nhưng đúng là tôi nhận việc mở đường vì cảm thấy thương hại, nên bị hiểu nhầm thành tôi đang khinh thường hay coi cô ấy là trẻ con cũng không có gì lạ.
“Cậu nghĩ là mình đã biết hết mọi thứ rồi à? Đừng có tự mãn chỉ vì được tôi đối xử với như con người thay vì một tên lập dị đúng một lần. Chớ có lo, nếu không phải vì tình cảnh này, có cho tiền tôi cũng không dành ra một giây cho cái tên ủ rũ, cô độc như cậu đâu.”
Xả lời xong, Akira đột nhiên dùng một tay ôm đầu với vẻ mặt khổ sở.
“Ư, chết tiệt. Đau đầu quá…”
“C-Cậu không sao chứ?”
Tôi vừa nói vừa đúng dậy.
“Cút ra!”
Akira giơ tay còn lại như muốn đẩy tôi ra.
“Cậu làm bộ quan tâm nhưng thực chất chỉ nghĩ mình giỏi giang hơn người, đúng không? Tôi nhìn thấu cậu từ lâu rồi. Bực mình thật… Rốt cuộc cậu muốn cái quái gì chứ?”
Akira nghiến răng, dùng tay áo để lau đi khuôn mặt lấm lét nước mưa.
“Cứ đứng đó làm như mọi thứ không phải lỗi của mình ấy…”
“Đợi đã, cái gì cơ?”
“Chính cậu đã nói còn gì, về lão cậu của mình cũng như việc lão ta chết rồi ấy. Tôi cá là cái ‘lời nguyền’ truyền sang cả cậu rồi, vì cậu cùng huyết thống với lão. Thử nghĩ xem, người gây ra mọi chuyện là cậu không phải là điều hợp lý nhất sao?! Nào, giỏi thế thì lại mà cãi đi!”
Tất cả là lỗi của mình.
Tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ đến điều đó trước đây; tiềm thức tôi hoàn toàn loại trừ khả năng ấy. Suy cho cùng, tôi cũng đâu có sở hữu năng lực tự ý đóng băng thời gian hay gì. Cơ mà không hiểu vì sao, lời nói của Akira cứ vấn vương lại trong lồng ngực tôi. Vì chúng gợi nhớ tôi đến điều gì ư? Không thể nào. Đây là lần đầu tôi chứng kiến hiện tượng thời gian ngưng đọng mà. Tôi chưa bao giờ được trải nghiệm điều gì tương tự cả… Hay là có nhỉ?
Liệu tôi có thể dám chắc rằng đây là lần đầu không?
“Này, nói gì đi!”
Tôi ngước lên nhìn, khuôn mặt Akira đã ở sát mặt tôi từ khi nào.
“Đ-đừng lại gần..!”
Tôi hoảng hốt lùi lại trước việc cô ấy đột ngột rút ngắn khoảng cách. Thấy vậy, Akira cười khẩy.
“Ha. Đúng là đồ nhát gan. Thật là đáng thương mà.”
Đến đây thì tôi không thể ngồi yên được nữa. Suốt nãy giờ cô ấy đã thích gì nói nấy rồi. Cô hoàn toàn coi thường tôi và tình trạng của tôi chỉ vì cho rằng tôi sẽ không phản kháng. Mặc cho luôn tự nhận mình là một người bình tĩnh và có chừng mừng, nhưng tôi cũng không lịch sự tới nỗi ngồi yên chịu đựng những lời lăng mạ trắng trợn hết lần này đến lần khác như vậy.
“Cậu thôi cái kiểu tỏ vẻ ta đây mạnh mẽ lắm ấy được không?”
“Cái gì? Đây không phải tỏ vẻ đâu nhóc. Đấy là sự thật.”
“Nói dối. Sự thật là cậu đang rất sợ đúng không?”
Akira mở to mắt.
“Vừa nói cái quái gì cơ?”
“Bởi vì, Iguma-san này…”
Tôi nuốt nước bọt rồi nói tiếp.
“Dưới đường hầm ấy, cậu là mới người khóc chứ không phải tớ. Đúng chứ?”
Một tia lửa giận giữ thoáng hiện lên khóe mắt cô ấy, và rồi—
Chát.
Có luồng sáng và vài tia lửa nhỏ bắn ra từ phía sau mí mắt tôi. Phải tốn vài giây để tôi nhận ra Akira vừa mới tát vào mặt mình. Điều này đột ngột tới nỗi sự ngạc nhiên đang lấn át cả cơn đau lẫn cú sốc trước lực tác động lên gò má. Tôi đứng đờ ra, đầu tôi trống rỗng và miệng há hốc trông như một thằng đần.
Akira nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, bờ môi cô run run.
“Thôi được. Tôi sẽ đi Tokyo một mình. Cậu biến đi.”
Tôi đứng yên nhìn cô bước qua mình và lao xuống đường với sải chân đầy giận dữ.
“A…”
Tôi cố mở miệng để gọi cô, nhưng lời cứ nghẹn lại ở cổ. Nỗi ân hận đang dâng lên từ tận đáy dạ dày, trào lên cơ hoành và ép vào phổi, khiến chúng im bặt. Tôi bất lực nhìn bóng cô khuất dần sau ngọn đồi kế tiếp—tôi mới thở dài và ăn nói trở lại được.
“...Chết tiệt?”
Tôi vừa làm trò gì vậy? Đáng lẽ tôi nên hiểu nỗi nhục khi bị người khác chế giễu nỗi sợ của bản thân hơn bất cứ ai chứ? Vậy tại sao tôi làm thế với cô ấy? Tôi phải lập tức đuổi theo cô và xin lỗi—nhưng tôi không thể. Chân tôi đã cắm rễ xuống mặt đường. Tôi biết rõ mình cần phải làm gì, song trái tim tôi vẫn dao động trước những cảm xúc thất thường.
Chắc chắn là Akira đang rất tức giận. Trời mới biết liệu cô có tha thứ kể cả khi tôi có đập đầu xuống đất để xin lỗi không…
Tôi cúi gằm mặt, mặc kệ những giọt nước mưa rỏ xuống từ mái tóc rối bù xù của mình. Lạnh quá—vậy mà Akira vẫn đang bước đi theo hướng nam về phía Tokyo bằng đôi chân run rẩy ấy. Cơ mà đến đấy xong thì cô ấy tính làm gì tiếp chứ? Tôi vẫn chưa đưa cho cô địa chỉ của cậu Kurehiko. Do đó, kể cả khi có đến được Tokyo một mình, cô vẫn sẽ sớm rơi vào ngõ cụt. Không rõ cô chỉ cho là mọi chuyện kiểu gì cũng sẽ ổn thỏa hay đơn giản là vẫn chưa nghĩ xa đến vậy. Dù gì đi nữa, rõ ràng cô đang hành độc một cách bốc đồng theo cảm xúc thay vì lí trí. Và một phần là do lỗi của tôi. Tôi cần phải xin lỗi đàng hoàng, ngay cả khi cô không muốn nghe.
Để thể hiện quyết tâm mới, tôi dùng hai tay vuốt mái tóc ướt lên và chạy xuống đường để đuổi theo. May mắn thay là phía sau đỉnh đồi chỉ là một con dốc thẳng tắp do đó tôi đã nhanh chóng bắt kịp Akira. Vì vẫn chưa đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt cô, tôi chỉ dám dừng lại cách vài bước chân và bắt chuyện với bóng lưng của cô.
“Này, ừm… Nãy tớ hơi quá đà.”
“...”
“Tớ lẽ ra không nên nói thế. Tớ thực sự đã quá non nớt khi xem thường cảm xúc của cậu vào thời điểm nhạy cảm này. Tớ thật lòng xin lỗi.”
Vẫn im lặng.
“...Thôi thì ít nhất để tớ che mưa cho cậu được không?”
Nói xong, tôi vòng qua Akira và bắt đầu mở đường trong mưa. Akira không nói gì, cô ấy chỉ đơn giản né khỏi con đường tôi làm ra. Thông điệp đã quá rõ ràng: “Đừng phí thời gian nữa. Tôi không cần sự thương hại của cậu”. Trong giây lát, tôi nghĩ đến chuyện cố bắt chuyện tiếp, hoặc chí ít thì cũng thi thoảng thử vận may, song tôi biết rằng làm vậy chỉ tổ tốn sức vô ích. Nên tôi nuốt tiếng thở dài vì thất vọng của mình xuống và tiếp tục bước đi trong khi cố gắng trong khi tự nhủ với bản thân rằng bị ghẻ lạnh ít nhất còn đỡ hơn bị đẩy xuống mặt đường lần nữa.
Không khí thì nặng nề, mưa thì lạnh buốt.
Đây là một đoạn đường còn chông gai hơn cả đường hầm Seikan.
Sau đó, tôi đã cố bắt chuyện với Akira thêm vài lần, nhưng cô ấy vẫn coi như tôi không tồn tại. Tình hình cả hai hoàn toàn không có tiến triển, cũng như mưa chẳng hề có dấu hiệu tạnh. Dấu hiệu duy nhất chỉ có việc trời đang mưa nặng hạt hơn cả trước. Kể cả thế, bọn tôi vẫn bước đi không ngừng nghỉ, dù cho toàn thân thân ướt sũng và cả thể xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ.
Tôi đã mong là hai đứa có thể rời khỏi cơn mưa trước khi hôm nay kết thúc, nhưng cứ mỗi từng phút trôi qua thì hy vọng lại càng xa vời hơn. Nếu không sớm tìm được chỗ trú, phần còn lại của hành trình sẽ càng khó khăn hơn.
Nhìn sang xung quanh, chúng tôi đã vượt qua con đèo từ lâu và giờ đang băng băng trên đồng bằng phẳng rộng lớn. Phía bên phải thì là núi, phía bên trái thì là cánh đồng mới được thu hoạch. Xung quanh không có một căn nhà nào ngoại trừ nhà kính với kho bãi. Song, chúng tôi không dư dả điều kiện để mà kén cá chọn canh được. Tình hình hiện giờ có lẽ nên thử đột nhập vào một trong số những chỗ kia để kiếm xem trong đó có cái ô hay áo mưa nào không.
Đúng lúc ấy, tôi nhận thấy quanh mình yên tĩnh một cách kỳ lạ. Đừng hiểu nhầm, đương nhiên là mọi thứ vốn đã yên tĩnh do hiện tượng ngưng đọng thời gian rồi—nhưng vẫn có một âm thanh đang đặc biệt vắng bóng: tiếng bước chân.
Tôi quay đầu lại, và quả nhiên, Akira đã không còn ở sau lưng tôi nữa. Cô ấy đang nằm sụp xuống đất ở cách tôi một đoạn khá xa.
Chết thật.
Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra. Tôi nhanh chóng chạy về và ngồi xuống bên cạnh cô.
“N-Này, cậu ổn không? Có chuyện gì thế?”
Đầu Akira cựa quậy, người vẫn dính chặt với nền đất. Thoáng nhìn được nét mặt cô, tôi lập tức giật mình. Đôi mắt vô hồn còn môi thì tím tái. Rất có thể là do máu lưu thông không đủ; biểu hiện của chứng tuần hoàn máu kém, hay còn được biết đến là xanh tím da.
“Không có gì… Đừng có lo…”
Ấy là những từ đầu tiên cô nói với tôi sau hàng tiếng đồng hồ lặng im, nhưng chúng lại chẳng thuyết phục một chút nào. Nhìn kiểu gì cũng thấy cô đang không ổn. Chứng kiến Akira đang loạng choạng đứng dậy, tôi vội vươn tay ra định đỡ nhưng chưa kịp chạm vào người cô thì Akira đã ngã sụp xuống đường. Toàn thân cô mềm nhũn như búp bê vải, mái tóc ướt sũng trải ra nền nhựa đen như một tán rơm vàng rũ nước.
“I-Iguma-san!”
Tôi gọi tên cô, nhưng không có hồi âm. Từ nét mặt, tôi đoán cô ấy đã mất ý thức rồi.
Chết tiệt.
Tình hình nghiêm trọng thật rồi. Tôi có thể làm được gì đây? Gọi cấp cứu ư? Không có ai. Dù tôi có cõng cô ấy đến bệnh viện thì cũng chả có bác sĩ nào chạy chữa cả. Tôi là người duy nhất có thể lo liệu.
Không được để cô ấy nằm lạnh ngắt ngoài trời mưa thế này được. Nếu để mặc, thân nhiệt cô ấy sẽ giảm và có thể gây nguy hiểm. Tôi cần tìm cách để giữ ấm, lau khô người và đưa Akira đến nơi nào ấm áp để hồi phục. Nhưng Akira hoàn toàn không thể tự di chuyển lúc này. Vậy thì chỉ còn một cách.
Không lãng phí thêm một giây nào nữa, tôi liền đeo ba lô lên trước ngực để tránh vướng, rồi quỳ xuống sát bên Akira. Tôi biết nếu mình do dự hay suy nghĩ quá nhiều, tim sẽ đập loạn lên mất. Trán đã rỉ đầy mồ hôi lạnh và cảm giác rờn rợn lại chạy dọc sống lưng như có cả tỷ con kiến bò trên người. Nhưng tôi gạt hết những suy nghĩ hỗn loạn ấy sang một bên.
Giờ không phải lúc để sợ. Đi thôi!
“Hự…”
Tôi nghiến răng, siết chặt quay ba lô rồi dồn hết sức nâng Akira lên lưng trong một nhịp thở. Kéo hai tay cô ấy vòng qua vai mình, tôi từ từ đứng dậy và lảo đảo bước đi dưới mưa lạnh giá, cố giữ cho đầu óc không trôi dạt giữa cơn hoảng loạn.
Khốn thật… Chết tiệt thật…
Mọi thứ tồi tệ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Từng bước chân đều như cực hình tựa hồ cả người tôi đang bị xé toạc. Mọi thớ cơ đều gào thét muốn buông xuôi, muốn vứt bỏ cô ấy và mặc kệ tất thảy. Không phải vì tôi ghét Akira. Cảm giác này vẫn sẽ giống hệt nếu là người khác đang nằm trên lưng tôi lúc này. Tôi hiểu rõ đây là phản ứng không kiểm soát được, nhưng hiểu thì cũng chẳng khiến tôi dễ chịu hơn. Nhất là khi cơ chân tôi như sắp đứt lìa hệt dây cao su. Ấy vậy mà tôi vẫn gồng mình gánh vác toàn bộ sức nặng trên thân thể.
Chỉ có thể nói một từ là cực hình.
“Có gì mà phải sợ đụng chạm người khác đến vậy? Cậu làm quá rồi.”
Giữa cơn vật lộn với cân nặng trên lưng và tâm lý bất ổn trong đầu, giọng nói ấy lại vang lên trong tâm trí tôi, câu hỏi ấy đã đeo bám tôi suốt bao năm qua.
Tôi chưa bao giờ có thể đưa ra một câu trả lời khiến người khác hiểu được. Không có lời giải thích nào thực sự hợp lý hay hợp lòng người. Có những điều với một số người là bình thường nhưng với người khác lại là nỗi kinh hoàng. Ai rồi cũng có ít nhất một thứ khiến họ không thể chịu nổi, một thứ mà dù bất kỳ lời minh giải nào đều không thể khiến họ chấp nhận. Những người chưa từng trải qua sẽ không hiểu. Có khi cả đời họ chẳng biết cảm giác đó là gì. Và nếu may mắn, họ sẽ sống cả đời mà không cần biết đến nó. Tôi ghen tị với những người như thế.
“Thôi nào, đừng làm quá lên. Có chết ai đâu mà phải xoắn?”
Đây cũng là câu nói quen thuộc khác mà tôi thường nghe.
Nhưng thử tưởng tượng xem, có một con sâu lông thật to đang bò trong lòng bàn tay. Giờ hãy siết lại và bóp nát nó. Cảm giác đụng chạm vào người khác với tôi giống y như vậy. Hay nếu không thể coi việc tước đi sinh một mạng nhỏ và chạm vào người là ngang nhau, thì thay nó bằng xác chuột chết chẳng hạn. Cũng đủ gớm ghiếc rồi nhỉ? Và đó chính là vấn đề. Đây là phản ứng vô điều kiện, không phải thứ có thể kiểm soát hay giải thích bằng lý lẽ.
“Phù… phù…”
Một giọt mồ hôi to tướng lăn xuống trên trán tôi. Cảm giác Akira đang trượt dần khỏi lưng khiến tôi phải gốc mình nhấc cô ấy lên lại. Song chính cú đó đã làm tôi mất thăng bằng, trẹo mắt cá và ngã chúi về phía trước.
“Oái… Chết tiệt…”
May thay tôi đã kịp chống tay xuống đường nên chỉ bị trầy nhẹ ở đầu gối và khuỷu tay. Akira vẫn nằm yên trên lưng tôi. Dù vậy việc gắng gượng đứng dậy một lần nữa để tiếp tục bước đi giữa cái lạnh thấu xương và cơ thể rã rời thật sự là một thử thách, tôi vẫn dùng hết sức bình sinh để bước tiếp thay vì từ bỏ trước cơn đau này.
Tôi không còn ý thức được thời gian nữa. Đầu óc tôi mụ mị, không rõ mình đã đi bao lâu, có khi chỉ mới vài phút song cũng có thể lâu hơn thế nữa. Nếu không tìm được chỗ nghỉ sớm, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Lẽ ra chúng tôi nên chuẩn bị kỹ hơn trước khi băng qua chỗ này. Ít nhất cũng phải có vài điểm dừng chân để lau khô người. Giờ nghĩ lại Akira đã có dấu hiệu mệt mỏi ngay từ trước khi tụi tôi lao đầu vào cơn mưa. Đáng ra tôi phải để ý… Đáng ra bọn mình nên nói chuyện thẳng thắn từ sớm hơn. Nhưng giờ hối tiếc thì đã muộn.
“Ơ.”
Phía cuối con đường, tôi nhìn thấy một căn nhà gỗ cũ kỹ—nom vẫn đang được sử dụng. Một khung cảnh như thiên đường trong mắt tôi lúc này, nhưng đồng thời cũng mang theo cảm giác bất an mơ hồ. Từ đầu hành trình đến giờ, chúng tôi chưa từng trú chân trong nhà người lạ. Phần vì cảm giác không đúng, phần vì nếu không cẩn thận để lại dấu vết thì khó tránh khỏi rắc rối sau này. Còn lúc này chúng tôi có lựa chọn nào khác đâu. Tôi dồn hết sức lực vào đôi chân rệu rã, lảo đảo bước thêm một chặng cuối về phía căn nhà đó.
Tôi lén bước vào trong sân, vừa đi vừa khấn thầm. May thay cánh cửa trượt ở lối vào không được khóa nên kéo nhẹ là ra. Cảm tạ trời đất. Ở ngay tiền sảnh, tôi thấy vài đôi giày nữ cũng như một đôi dép mát-xa loại cũ, loại đầy những núm nhỏ bên trong.
Không gian này phảng phất mùi người sống chỉ có trong nhà của người lạ. Tôi đặt Akira cùng ba lô xuống chỗ cửa, cởi áo khoác và tất ướt rồi bước vào tìm chỗ nghỉ. Mỗi dấu chân ướt tôi để lại trên nền nhà lại khiến tôi chột dạ, nhưng đành tự nhủ lát nữa sẽ lau sạch.
Bước vào phòng khách, tôi thấy TV vẫn đang bật, trên bàn ăn là một tờ báo mở sẵn. Nhìn xa hơn, trong bếp có một bà lão tóc bạc đang quay lưng về phía tôi, hình như đang nấu bữa trưa. Dù có thể nghỉ ở đây, song ngay trước mặt là bà chủ nhà thì không thoải mái cho lắm nên tôi quyết định đi xem mấy phòng khác.
Lúc đi ngang qua một căn phòng kiểu Nhật, tôi thoáng thấy bên trong qua cánh cửa kéo đang mở là một bàn thờ nhỏ. Trên bàn thờ có di ảnh một ông lão, có lẽ là chồng của bà chủ nhà. Nếu đúng vậy thì hẳn bà ấy sống một mình, ắt hẳn sẽ còn phòng trống trong nhà.
Quả nhiên linh cảm của tôi là chính xác. Ngay đầu cầu thang lên tầng hai, tôi tìm thấy một căn phòng nom giống phòng ngủ trẻ em. Trên kệ đầy truyện tranh và tiểu thuyết bỏ túi, trên tường treo mấy tấm bằng khen. Ánh sáng không lọt vào đây nhiều, dẫu vậy căn phòng trông vẫn sạch sẽ gọn gàng. Tôi mở tủ âm tường, lấy ra một bộ futon và chăn rồi trải xuống sàn làm giường cho Akira. Hoàn hảo, thế này là ổn rồi.
Khi tôi quay lại tiền sảnh, Akira đã tỉnh dậy. Cô ấy nằm co ro, khẽ run rẩy. Nghe tiếng bước chân tôi, Akira ngẩng đầu lên nhìn bằng đôi mắt lim dim mệt mỏi.
“Chúng ta… đang đâu vậy?” Giọng cô ấy nhỏ đến mức tôi gần như không thể nghe được.
“An toàn rồi. Ờ… là nhà của bà lão nào đó.”
“Tay cậu…”
“Hả?”
“Tay cậu… bị sao thế?”
Chưa hiểu gì, tôi đưa tay lên nhìn, rồi khẽ thốt lên. Cả hai cẳng tay tôi nổi đầy mẩn đỏ, kéo dài tới tận khuỷu.
“Bảo sao nãy giờ cứ ngứa ngứa… Không sao đâu, chạm vào người khác là hay bị vậy đấy. Chút là hết thôi, không phải lỗi của cậu. Thấy thế nào rồi? Đứng nổi không? Tớ trải futon sẵn trên lầu rồi, cậu lên nằm nghỉ cho ấm.”
Akira yếu đến mức chẳng buồn đáp lại. Cô ấy chậm rãi đứng lên, dựa lưng vào tường để lấy sức. Tôi cầm ba lô dẫn đường cho cô nàng lê từng bước chậm chậm theo, quần áo ướt sũng để lại vệt nước trên sàn. Lên đến căn phòng trên lầu, tôi để ba lô xuống rồi quay ra cửa và nói vọng vào.
“Cậu nên thay đồ khô đã. Lau người xong thì nằm nghỉ đi. Nếu không có khăn sạch thì lấy trong ba lô tớ ấy.”
Akira đứng yên một lúc rồi gật đầu.
“Tớ đi kiếm chút đồ ăn đây.”
Vừa khép cửa lại, cảm giác căng thẳng bám lấy tôi suốt từ nãy bỗng tan biến. Chân tay như bị rút hết sức, tôi ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.
Ựa… Mệt chết đi mất…
Tôi nằm dài luôn ra sàn hành lang, kiệt sức đến mức thở như đang thoi thóp. Cảm giác vài tiếng vừa qua đã bào mòn mất năm năm tuổi thọ của tôi vậy. Dù chỉ muốn ngủ ngay tại đây, tôi vẫn biết mình cũng nên lau khô người để khỏi cảm lạnh.
Nhưng tôi chợt nhớ ra mình đã để hết đồ trong phòng rồi, chắc giờ này Akira đang thay quần áo. Không còn cách nào khác, tôi đành lê xuống tầng dưới mượn tạm một chiếc khăn tắm trong tủ đồ. Lau mặt xong, tôi bước vào phòng bếp và sang bếp. Một mùi thơm nồng ấm xộc vào khoang mũi. Nhìn qua mặt bàn bếp, tôi thấy trên bếp là một nồi súp miso thịt heo còn bốc hơi nghi ngút, hẳn vừa mới nấu xong. Tôi vô thức nuốt nước bọt.
Không được, không thể tự tiện lấy đồ ăn của người ta… Nhưng nghĩ lại, hôm nay chúng tôi đã đủ khổ sở rồi. Giữ sức vẫn là ưu tiên trên hết thành thử coi như bất đắc dĩ đi.
“Xin lỗi bà ạ… Cháu mong bà không phiền…”
Tôi lấy bát trong tủ và dùng muôi trong nồi múc một phần thật nhiều thịt, rồi lấy khay cùng một đôi đũa sau đó mang lên phòng cho Akira. Tôi gõ cửa. Cô ấy nói yếu ớt.
“Vào đi, tôi thay xong rồi.”
Không hiểu sao sự lịch sự bất thường này của Akira khiến tôi còn lo hơn cả khi cô nàng đổ bệnh. Tôi mở cửa vào phòng và thấy cô ấy cuộn tròn trong chăn, chỉ chừa mỗi trán ra ngoài. Tôi đặt cái khay ngay cạnh bên giường.
“Này, tớ thấy dưới bếp có súp miso thịt heo nên mang lên cho cậu. Hình như bà chủ nhà vừa nấu xong cho bữa trưa đấy…”
“Ừm… cảm ơn.” Akira lại lịch sự đến lạ. Cô ấy từ từ thò đầu ra khỏi chăn với bộ đồ ngủ đen quen thuộc.
“...Để lát tôi ăn.”
“Thế tớ để ở đây nhé. Súp không nguội nên ăn lúc nào cũng được.” Tôi cố kiềm chế ý định buông ra một câu đùa dở hơi kiểu ‘đôi khi thời gian ngưng đọng cũng có ích nhỉ’ khi thấy Akira chui lại vào trong chăn.
Tất nhiên, tôi biết một bát súp sẽ chẳng đủ để cô ấy hồi sức, nên định đứng lên tìm thêm thứ gì đó ăn được. Nhưng trước hết tôi cũng cần thay đồ đã. Dù ở trong nhà, mặc mỗi áo lót tay ngắn với quần ướt lạnh buốt này thôi đã không chịu nổi. Tôi trở ra chỗ ba lô, thấy quần áo ướt của Akira vo tròn vứt dưới đất. Chắc để qua đêm cũng không nhăn nhúm gì nhưng tôi định gấp lại cho gọn. Vừa đưa tay nhặt lên thì bàn tay tôi đã khựng lại.
Bên trong còn lẫn cả đồ lót của cô ấy.
Tôi lập tức bỏ ngay ý định ấy, nhẹ nhàng đặt đống quần áo về chỗ cũ, gần như y nguyên hiện trạng ban đầu. Sau đó, tôi lấy đồ khô của mình và lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Tôi thay đồ bên ngoài hành lang rồi đi xuống phòng khách.
Giờ phải kiếm thêm đồ ăn—tốt nhất là thứ gì đó có giá trị dinh dưỡng thật sự. Nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục mượn đồ của bà lão này nữa, thành ra hơn hết là ra ngoài mưa tìm cửa hàng tạp hóa hay gì đó gần đây. Tôi nhớ hình như ở lối vào có ô, vậy thì lần này ra ngoài chắc đỡ vất vả hơn.
Quyết định xong, tôi nghĩ mình nên nghỉ một chút trước khi đi, vì cơ thể vẫn đang thấm mệt. Tôi kéo vài chiếc đệm ngồi từ góc phòng, trải ra thành một chiếc giường tạm bợ. Nhìn đồng hồ đang là sáu rưỡi. Thôi chợp mắt tới bảy giờ hẵng đi.
Tôi giật mình tỉnh giấc, lập tức biết mình đã ngủ quên.
Chết tiệt, mình lại ngủ quên nữa rồi. Sao cứ xảy ra hoài thế này?
Tôi vươn vai ngáp dài, đưa tay xem đồng hồ—rồi lạnh sống lưng khi thấy thời gian. Tôi đã ngủ hơn hai tiếng rồi. Mong là Akira vẫn ổn.
Tôi dụi mắt và bước ra hành lang. Đầu óc còn mơ mơ màng màng nên tôi vòng vèo một hồi mới tới được cầu thang. Lên tầng hai, tôi gõ cửa phòng Akira nhưng không nghe thấy động tĩnh.
“Iguma-san? Cậu ổn chứ?”
Có lẽ cô ấy ngủ rồi. Tôi nhẹ nhàng hé cửa và thò đầu nhìn vào. Đúng là Akira đang ngủ, bên cạnh là cái bát không. Tôi thở phào… nhưng rồi liền nhận ra có gì đó không đúng. Tiếng thở của Akira gấp gáp, không đều; chăn phồng lên hạ xuống một cách chệch choạc theo từng nhịp hít thở. Mặt cô ấy đỏ bừng và nhễ nhại mồ hôi. Nhìn triệu chứng coi bộ là cảm lạnh, có vẻ khá nghiêm trọng.
Cảm thấy có người, Akira mở hé mắt. “Sao ở đây lạnh thế…?” cô ấy rên rỉ rồi kéo chăn trùm kín đầu.
Nếu cô ấy thấy lạnh dù đã quấn mấy lớp chăn thì khả năng tôi đoán đúng. Cứ để mặc thì ngay cả cảm thường cũng dễ chuyển nặng. Tôi quay xuống tầng dưới, bắt đầu lục tung nhà tìm thuốc cảm. Lúc này tôi chả còn bận tâm chuyện hành xử như kẻ trộm nữa. Miễn tìm được thuốc cho Akira, dù phải lật tung phòng tôi cũng cam.
“A, đây rồi!”
Sau một hồi lục lọi, tôi tìm thấy thuốc cảm mua ngoài tiệm và cả nhiệt kế trong ngăn kéo dưới kệ TV. Tôi ôm cả hai thứ chạy lên lầu. Bằng nhiệt kế, tôi phát hiện cô ấy sốt hơn 38 độ nên lập tức đưa nước và thuốc. Akira ngoan ngoãn uống xong rồi lại nằm xuống.
“Cậu cần gì nữa không? Thèm ăn món gì thì để tớ đi kiếm…”
Akira lắc đầu. Dù cả ngày chỉ ăn một bát súp, cô ấy vẫn chẳng muốn ăn thêm. Nhưng muốn khỏi nhanh thì phải bổ sung dinh dưỡng. Nước trong nhà cũng sắp hết rồi. Tôi đổ hết đồ trong ba lô ra rồi đeo lên vai.
“Được rồi. Tớ ra tìm siêu thị đây.”
“...Xin lỗi.” Akira cất giọng yếu ớt.
Tôi đứng lặng. Chúng tôi đã đi cùng nhau lâu rồi và đây là lần đầu tiên tôi nghe một lời xin lỗi từ cô ấy. Một phần trong tôi đã mong chờ nó từ lâu nhưng khi nghe rồi, tôi lại chẳng thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu mà thấy con tim còn nhói hơn.
“Cậu không có gì phải xin lỗi cả.”
Tôi đáp, đoạn quay lưng chuẩn bị rời đi.
“Cảm ơn cậu nhé.” Cô ấy khẽ nói thêm.
Lời đó lại khiến đôi chân mệt mỏi của tôi như nhẹ hẳn đi. Đúng là tôi dễ xiêu lòng thật, mỗi chút cảm kích đã làm tinh thần phấn chấn đến thế, dẫu phải công nhận tôi thấy ấm lòng hẳn.
“Có gì đâu nào.”
Tôi trả lời và bước ra cửa.
Vung vẩy chiếc ô nhựa như một cái khiên lớn, tôi lao qua cơn mưa rào lạnh buốt. Vì những hạt mưa lơ lửng không trung, đầu tôi không che cũng chẳng sao. Chỉ cần hất văng những hạt mưa chắn đường đi là được. Cơ mà khoảng không gian mà chiếc ô có thể che chắn được là có hạn thành ra ống quần của tôi vẫn ướt sũng. Tôi từng suy nghĩ tới việc cởi cả quần ra luôn, song kể cả khi thế giới đã ngừng chuyển động, tôi vẫn không liều lĩnh đến mức thả rông mà chạy loanh quanh. Đặc biệt khi tôi đang cầm chiếc ô của cụ già và giương nó ra trước mặt mình như vũ khí. Tôi đã nợ bà ấy một ân tình; do đó, tôi cũng nên tránh làm những người hàng xóm của bà ám ảnh vì mình.
Cơ mà mình đoán bá ấy đâu thể lên tiếng được.
Tôi tăng tốc. Mặc cho đã ngủ được vài tiếng, tôi vẫn thấy mệt mỏi rã rời còn đôi chân thì đau nhức như mọi khi. Cần phải tìm ra một tiệm tạp hóa hay cửa hàng tiện lợi càng sớm càng tốt để có thể về nghỉ ngơi mới được. Số lượng nhà dân đang tăng lên, nên ắt hẳn cửa tiệm gần nhất cũng không xa lắm đâu…
Còn trong trường hợp không tìm được, tôi chỉ còn cách đi hết nhà này đến nhà khác để chôm chỉa chút thức ăn thừa. Gọi thừa là thế, nhìn kiểu gì vẫn là trộm cắp—nhưng bây giờ, tôi cần phải ưu tiên sức khỏe Akira hơn vấn đề đạo đức.
Đi dọc còn đường tầm một tiếng thì các cửa hàng bán lẻ bắt đầu mọc lên rải rác. Đương nhiên hầu hết đều là những cửa hàng nhỏ của địa phương. Song cứ lần theo dấu vết của nền văn minh như thế này kiểu gì cũng sẽ dẫn tôi đến một cửa hàng tiện lợi nào đó.
Và không ngoài mong đợi, tôi đã tìm được nó sau khi đi xa thêm một chút. Nơi này khá xập xệ, bảng hiệu bạc màu bong tróc. Tôi nhanh chóng bước vào và nhét vào ba lô tất cả những món có thể giúp người bệnh mau khỏe.
Chuối, sữa chua, đào đóng hộp, vài chai nước bù điện giải, thêm vài đồ ăn vặt nữa…
“Nặng quá…”
Quai ba lô giờ đang hằn sâu vào vai tôi. Có thể tôi đã nhét hơi nhiều, nhưng tôi cũng không muốn ăn hết đồ và phải chạy về đây lần nữa bởi vậy tôi quyết định mang hết những gì có thể trở về. Như mọi khi, dù biết là vô nghĩa, tôi vẫn cúi đầu xin lỗi người thu ngân trước ra khỏi cửa.
Bước ra ngoài, tôi phải dừng lại sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Có một con đường sạch bong mở ra ngay hướng tôi vừa tới. Không, phải gọi là một tuyến đường hầm xuyên qua cơn mưa mới đúng. Với việc thời gian đã ngưng đọng, nhưng hạt mưa mà tôi đã gạt đi vẫn đứng nguyên tại chỗ. Đồng nghĩa rằng con đường mà tôi đã sử dụng đi đến đây hoàn toàn được bảo toàn cho tới khi hiện tượng thời gian ngưng đọng kết thúc. Từ giờ tôi có thể men con đường này và đi về không cần phải lo về việc dọn đường nữa.
Tôi vớ lấy chiếc ô của bà lão được đặt trên chiếc giá ở bên ngoài cửa hàng, để nguyên phần tán gập lại, nắm chặt thân chiếc ô rồi hiên ngang đi dọc theo con đường mình đã khổ sở mở ra lúc nãy. Cảm giác khá kỳ lạ, giống như cả thế giới đang trải thảm đỏ xin lỗi vì đã bắt tôi chịu đựng cái cực hình ấy. Khoảnh khắc được thảnh thơi này gần như đủ để làm ba lô trên vai nhẹ hẳn đi, khiến tôi quên đi phần nào sự mệt mỏi mà cả chuyến hành trình khổ ải vừa rồi đã vắt kiệt tôi.
Nhưng đoạn đường về nhà với đống đồ ăn nặng trĩu vẫn là một tiếng đồng hồ gian nan. Đến lúc tới được nhà bà cụ, tôi đã kiệt sức lần nữa. Lảo đảo bước vào cửa, tôi cởi phăng giày tất rồi bò lên cầu thang tới phòng ngủ Akira. Cô khẽ giật mình khi nghe tiếng cửa mở. Thấy tôi, cô ấy liền thả lỏng và ngả đầu xuống gối.
“...Lần sau gõ cửa trước đã nhé.”
“À… xin lỗi… quên mất…”
“Không sao.”
Bình thường chắc cô ấy đã nổi trận lôi đình rồi, hiện tại có vẻ chẳng còn sức để mà mắng. Tôi thả cái ba lô nặng trịch xuống sàn, ngồi xếp bằng cạnh giường.
“Cảm giác thế nào rồi?” Tôi hỏi.
“Đỡ hơn chút.”
“Nghe vậy thì tốt quá.”
Nhìn cô nàng vẫn còn sốt hầm hập nhưng ít ra trông bệnh đã dịu bớt. Nhịp thở cũng đều hơn. Tôi kéo ba lô lại gần giường.
“Tớ vừa ra cửa hàng về. Có trái cây tươi, mấy gói thạch năng lượng, rồi linh tinh đủ thứ.”
“...Có đi xa lắm không?”
“Từ đây đi bộ khoảng một tiếng.”
“Ồ…”
Nghe vậy, Akira khẽ thở một tiếng như hụt hơi, rồi nước mắt bỗng chực trào, lăn dài xuống gối.
Tôi giật mình hơi hoảng: “C-Có chuyện gì thế?”
“Không… có gì đâu…” Cô ấy dụi mặt vào gối để lau nước mắt rồi quay lưng đi, như muốn đóng cửa thế giới trước mặt tôi.
Tôi lôi chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem. Đúng nửa đêm—muộn hơn nhiều so với giờ ngủ thường lệ. Hôm nay tôi cần nghỉ ngơi hơn bao giờ hết; cả cơ thể đã rệu rã sau chuyến đi mệt lả người. Vậy mà ý nghĩ đứng dậy, rời khỏi căn phòng này… bỗng dưng khiến tôi khó chịu. Thế là tôi ngồi tựa lưng vào tường và nhắm mắt lại.
“Vì sao cậu tốt với tôi đến thế chứ? Tôi đã đối xử thậm tệ với cậu cơ mà?” Akira khẽ hỏi.
“...Không sao đâu. Khi ấy cả hai đều mệt mỏi thôi. Vả lại chúng ta đều cùng vướng vào chuyện này mà. Tất nhiên phải quan tâm lẫn nhau thôi. Ngoài chúng ta ra có còn ai nữa đâu.”
“Tôi thì quan tâm cậu lúc nào? Suốt quãng thời gian qua tôi chỉ toàn làm khổ cậu.”
“Thôi nào. Không phải vậy đâu.”
“Là vậy đấy. Hơn nữa… tất cả chuyện này đã chẳng xảy ra nếu tôi không khăng khăng đòi đi Tokyo ngay từ đầu.” Giọng cô ấy trĩu xuống đầy tự trách. “Cậu đã đúng về tôi… tất cả mọi thứ. Tôi không biết mình đang lao vào cái gì, cứ nghĩ có thể trụ được. Tôi không biết nó sẽ khó khăn thế nào. Và… suốt thời gian qua, tôi… chỉ giả vờ mạnh mẽ để che giấu thôi…”
Tôi không đáp mà chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Trời ạ… rốt cuộc tôi đang làm gì ở đây vậy?” Cô ấy khẽ rên rỉ, đoạn co người lại thành một khối, chui sâu vào lớp chăn tìm chút an toàn.
Chúng tôi im lặng rất lâu sau đó. Cùng ngồi đó giữa một khoảng lặng yên bình ẩn chứa sự ngầm thấu hiểu. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ nhàng của lớp chăn khi cô ấy trở mình.
“Tôi đã bỏ nhà đi đấy.”
Giọng cô ấy nghẹn nào, đúng lúc tôi tưởng cô đã ngủ. Tôi kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cô ấy sẵn sàng nói tiếp.
“Gia đình tôi rối ren lắm. Chuẩn kiểu mấy gia đình rập khuôn: bố thì độc đoán, mẹ chỉ biết hùa theo. Lão đó quát một câu là mẹ tôi bỏ hết việc đang làm để chạy đi lấy đồ uống hay tờ báo cho lão.”
Nghe cô ấy kể mà tôi đã biết chắc mình chẳng ưa gì kiểu ông bố này.
“Tính khí lão đôi khi y hệt một đứa trẻ con. Không vừa ý là làm ầm lên, rồi chơi bời bạt mảng chả thèm nói với ai tiếng nào… Đến lúc về thì đập cửa muốn bung cả bản lề. Thật sự tôi không chịu nổi mấy gã đàn ông trong nhà. Thằng anh ngớ ngẩn của tôi cũng y chang—ăn bám ở nhà, không sống nổi năm phút nếu không thủ dâm. Tôi phát ngán cả hai rồi.”
Tôi nhăn mặt trước nhũng từ ngữ nặng nề cô dùng để nói về chính người thân mình, nhưng trong lòng lại thấy những lời ấy thật sự có sức nặng. Linh cảm mách tôi rằng mọi chuyện còn tệ hơn nữa.
“Tôi thương mẹ lắm. Lúc nào bà cũng phải chịu đựng đủ thứ nhảm nhí, quá ư hiền lành—không bao giờ than vãn, chẳng nặng lời với ai. Vì thế tôi luôn cố gắng giúp bà làm việc nhà, mấy thứ lặt vặt vì tôi biết không có ai khác sẽ làm. Tôi thật sự muốn là người luôn đứng về phía mẹ. Ấy thế mà… mà…”
Akira khẽ sụt sịt.
“Hôm ấy… trước cái ngày tôi gặp cậu… cái đồ khốn đó dám chê bai cơm mẹ nấu, chỉ vì món ăn không ngon lắm… Lão còn cười nhạo nữa. Chê cơm nấu cho chó ăn... cố tình lăng mạ bà. Thế là tôi đứng lên, bảo ‘Không thích thì ra ngoài mà ăn’... Nhưng mẹ… mẹ lại tát tôi, rồi mắng… ‘Sao dám nói với bố như thế?!’ Tôi không thể tin nổi. Tại sao bà làm vậy trong khi tôi đang bênh vực bà chứ? Giống như đang nói ‘Mẹ không cần con giúp’... Rồi tôi nhìn sang bố với anh trai, cả hai chỉ lắc đầu như thể tôi mới là kẻ hỗn láo… Lúc đó tôi nghĩ ‘Ồ, hóa ra mình chẳng thuộc về nơi này thật rồi’...”
Tôi nghe rõ từng chút một, giọng cô ấy như sắp vỡ òa.
“Thế là tôi bỏ chạy khỏi nhà… Cơ mà lại không biết đi về đâu… Cứ lang thang gần ga tàu một mình mãi, thế rồi… tôi…”
Nhưng dù cố thế nào, Akira cũng không thể nói hết câu. Chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào từ dưới lớp chăn, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng thở đứt quãng. Cả phần còn lại của đêm hôm đó, những gì tôi nghe được từ cô ấy là mỗi “Tôi đau lắm…”
Tôi muốn làm gì đó để an ủi cô, song lại không biết phải nói gì cho vừa lòng. Ngồi đó cố tìm ra một câu gì đó nghe vừa hay vừa có thể xốc lại tinh thần cô ấy, tâm trí tôi bất giác hồi tưởng về ngày hai đứa gặp nhau lần đầu. Tôi vẫn nhớ cái dáng vẻ kiêu ngạo và lời lẽ ngang ngược mà cô dành cho tôi dù mới gặp lần đầu. Khi ấy, tôi đã linh cảm đó chỉ là một lớp mặt nạ nhằm che giấu nỗi sợ trước hiện tượng kỳ quái này. Đã trải qua một đêm đầy căng thẳng và đẩy tổn thương, sáng hôm sau lại dính dáng phải một hiện tượng siêu nhiên, cô ấy hẳn đã cố tỏ ra mạnh mẽ để không gục ngã.
Tôi cảm thấy Akira thật đáng thương, và thật sự muốn làm gì đó để che chở cho cô. Nếu tôi có thể búng tay một cái là giải quyết mọi vấn đề thì tôi sẽ làm ngay lập tức. Nhưng nói vậy chẳng giúp cô ấy khá hơn.
Thấy đồng cảm, muốn bao bọc hay giải quyết hộ vấn đề cho người khác—dẫu nghe có vẻ cao thượng—chúng lại thường xuất phát từ sự ích kỷ và coi thường. Khi bản năng anh hùng kiểu vậy trỗi dậy, có thể coi là ta đã ngầm thừa nhận rằng mình không tin tưởng người kia đủ mạnh mẽ để tự lo lấy, mặc cho họ có cần hay không. Dù chưa vẫn phải điều tệ nhất trên đời, song hoàn chúng toàn không phải là thứ bắt nguồn từ sự tôn trọng thật sự. Tôi cam đoan Akira sẽ nghĩ như vậy.
Cho nên thay vì buông ra những lời an ủi rỗng tuếch, tôi chọn im lặng và ngồi xuống cạnh cô. Ít nhất tôi muốn thức cùng cô cho đến khi những giọt nước mắt ngừng rơi. Với tôi, đây là điều chu đáo và tử tế duy nhất mà tôi có thể làm.
Akira khóc chừng hai tiếng nữa rồi mới thiếp đi.
Đã ba ngày trôi đi từ ngày chúng tôi trú tạm ở nhà bà lão.
May mắn thay là Akira đã hoàn toàn bình phục. Đúng như tôi đoán, cô chỉ bị cảm nhẹ thôi. Cô ấy không còn triệu chứng nào nữa. Nhiệt độ đã trở lại bình thường, ăn uống cũng ngon miệng. Dù vậy chúng tôi vẫn quyết định nghỉ thêm một ngày cho chắc trước khi tiếp tục lên đường. Akira thì khăng khăng bảo mình khỏe rồi, nhưng nghĩ đến chuyện sắp phải quay lại giữa cơn bão, tôi muốn cả hai phải ở trong trạng thái sung sức nhất.
Hiện tại tôi đang bận lau sạch các dấu chân ướt khắp hành lang bằng một chiếc khăn của mình. Tôi muốn để lại càng ít dấu vết càng tốt, kẻo khi thời gian tiếp tục trôi, bà lão thấy cảnh này trong nhà thì lên cơn hoảng mất. Nhưng dĩ nhiên là không phải thứ gì cũng có thể trả về nguyên trạng—như mấy cái khăn chúng tôi mượn chẳng hạn, thành ra tôi phải bỏ vào máy giặt. Tôi định sẽ để lại cho bà một mẩu giấy trước khi rời đi. Có thể điều này sẽ khiến bà hoang mang hơn, song nếu bà đằng nào cũng nhận ra những thay đổi lặt vặt, tôi thà để cho bà biết rằng mình không bị điên còn hơn.
“Phù… Thế này là đủ rồi.”
Lau sạch xong sàn nhà, tôi bước lên phòng ngủ. Lần này không quên gõ cửa trước khi mở nữa. Bên trong Akira đang đọc một cuốn truyện tranh lấy từ giá sách. Vừa thấy tôi bước vào, cô ấy liền gấp sách lại và nhìn sang tôi.
“Ê, cậu dọn xong hết rồi à?”
“Ừ, tạm ổn rồi.”
“Cảm ơn nhé. Xin lỗi vì tớ không phụ được.”
Từ lúc hạ sốt, tôi để ý Akira bắt đầu nói cảm ơn và xin lỗi thường xuyên hơn—nhiều ngang một người bình thường. Với tôi, đây đúng là một bước ngoặt đáng kể. Tôi vẫn cố cư xử như bình thường, không làm quá để cô ấy khỏi ngại nhưng trong lòng thì cứ muốn mỉm cười sung sướng không thôi.
“Đừng nghĩ quá. Cậu vẫn đang dưỡng sức mà, cứ nghỉ ngơi cho khỏe vào.”
Tôi gom chiếc khăn vừa lau sàn cùng đống quần áo còn ướt nước mưa lại và bỏ vào túi ni-lông. Akira đặt cuốn truyện đang đọc dở về giá sách và quay sang tôi.
“N-này… Tớ vừa nghĩ… một chuyện…”
Cô nàng nói lấp lửng.
“Hử? Chuyện gì thế?”
Akira thò tay vào túi, lôi ra vỉ pin còn nguyên tem—chính là thứ cô ấy đã chôm ở trạm dừng mấy hôm trước.
“Tớ muốn quay trả lại cái này. Tớ nghĩ cậu nói đúng… Không nên lấy mấy thứ mình không thực sự cần…”
Cô ấy vừa nói vừa gãi má, rõ ràng đang hơi ngượng ngùng. Coi bộ cũng thấy áy náy vì đã lấy chúng ngay từ đầu. Thấy cô nàng chịu thay đổi, còn chủ động sửa sai và hiểu được quan điểm của tôi thật sự làm tôi thấy ấm lòng. Nhưng nghĩ đến việc phải lội ngược đường giữa mưa để trả, xong rồi quay lại đây trước khi có thể tiến xa hơn… thì quả thực mất công. Dù vậy, nếu Akira đã quyết, nhất là khi chính tôi là người thúc đẩy cô nghĩ lại, thì tôi cũng muốn ủng hộ.
“Nghe ổn đấy. Đi cùng nhau đi.”
“Ừ, xin lỗi vì đã khiến cậu vòng vèo thêm một đoạn.”
“Không sao đâu. Mà này, cậu định dùng mấy viên pin này làm gì vậy? Hôm trước cậu bảo để sạc điện thoại, nhưng rốt cuộc cậu dùng điện thoại vì mục đích gì?”
“À đúng rồi.” Akira móc túi bên kia cho tôi xem. “Để nghe nhạc. Tớ tải sẵn nhiều bài rồi, không cần mạng cũng nghe được. Lúc nào yên tĩnh quá hay khó nghĩ, tớ bật nhạc nghe cho đỡ trống trải. Nghe một lúc là đầu óc bớt nghĩ linh tinh.”
“À, ra vậy…”
Ngẫm lại thì, suốt chuyến đi Akira đã nhắc vài lần là cô ấy khó ngủ. Có lẽ vì tôi là kẻ lập dị nên mới thấy sự yên ắng chết chóc này thật dễ chịu, thành thử đôi khi quên mất rằng với hầu hết mọi người, bị ném vào một thế giới nơi thời gian ngưng đọng, không chút âm thanh là điều rùng rợn và bất an tới mức khiến họ phát điên.
Nghĩ đến đó, tôi bất chợt hối hận đủ đường.
Tôi chưa từng nghĩ rằng, với Akira, mấy cục pin này tương đương với nhu yếu phẩm.
“...À thì, chắc khỏi trả đi.”
“Hả?” Akira tròn mắt.
“Xin lỗi do tớ đổi ý xoành xoạch… Nhưng nếu âm nhạc giúp cậu bình tâm thì mấy cục pin này đâu phải là thứ vô ích. Chúng quan trọng với cậu mà, đúng không?”
“Thế… là tớ dược giữ chúng á?”
“Ừ. Miễn là cậu có lí do chính đáng. À thì chúng cũng đâu phải của tớ nên tớ đâu có quyền bảo cậu cần làm gì… nhưng đại ý là thế.”
Vừa dứt lời, tôi đã thấy toàn thân căng lại, chuẩn bị tinh thần bị cô ấy mắng vì đã làm to chuyện từ đầu. Ấy thế mà, đi ngược với mọi suy nghĩ của tôi, Akira không hề cau có mà nở một nụ cười tươi nhất trần đời—một nụ cười rạng rỡ, tràn đầy niềm vui và an tâm.
“Ôi, may quá…” Cô thở ra như vừa hồi hộp chờ phán quyết của tôi.
Tôi cũng thấy nhẹ nhõm theo. Rõ ràng là ảnh hưởng của cô ấy đã bắt đầu làm tôi lung lay, khiến tôi cần xem lại những nguyên tắc đạo đức của bản thân. Nếu ảnh hưởng của tôi cũng có chút tác dụng lên cô ấy, để cả hai cùng trưởng thành theo cách riêng… thì thật lòng mà nói, tôi sẽ rất lấy làm vui.
“Này, Mugino. Tớ quên mất, cậu bảo là không nghe nhạc nhiều lắm đúng không.”
“Ờ phải.”
“Vậy thì may cho cậu đấy, vì tớ có cả kho nhạc trong máy! Nếu cậu không thích bài nào chứng tỏ gu cậu dở rồi! Đây, để tớ mở thử vài bài. Đảm bảo tìm được cái hợp gu cậu luôn!”
“Ừ, được thôi…”
Cả hai ngồi dựa vào tường, tôi nhìn cô ấy lướt nhanh qua vài danh sách nhạc trong điện thoại. “Xem nào… cậu sẽ hợp thể loại gì nhỉ? Có khi cậu sẽ thích cái gì đó experimental như Tokyo Jihen… hay chút retro, psychedelic kiểu Glim Spanky. Cả hai ban nhạc này đều cực hay, nghe là nghiện. Mà cậu phải nghe cả Ellegarden nữa… Ôi trời, nhiều quá không biết bắt đầu từ đâu đây.”
Akira cứ đổi qua đổi lại giữa bài này bài kia, vừa chọn vừa tranh thủ khen lấy khen để từng bài trong danh sách phát yêu thích. Bị cuốn theo sự phấn khích ấy, tôi chẳng biết sắp nghe thể loại nào, nghệ sĩ là ai—chỉ biết dù gì đi nữa, tôi thật sự hy vọng mình sẽ đem lòng yêu thích bản nhạc đó.