Mùa thu hổ phách và chuyến hành trình 0 giây

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mèo Con Mà Bày Đặt Đi Nhặt Mèo Con

(Đang ra)

Mèo Con Mà Bày Đặt Đi Nhặt Mèo Con

Ayakana

Một câu chuyện Yuri đáng yêu, được dệt nên bởi ba chú mèo con bị bỏ rơi.

4 88

Một cặp đôi mà sẽ không bao giờ bị NTR

(Đang ra)

Một cặp đôi mà sẽ không bao giờ bị NTR

haruri456

Thế giới này tràn ngập NTR. Và trong cái xã hội khốn nạn như thế, đây là một câu truyện về một cặp đôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bị NTR.

1 5

Ngày nào đó, hãy gặp lại nhau dưới cùng một vì sao năm ấy

(Đang ra)

Ngày nào đó, hãy gặp lại nhau dưới cùng một vì sao năm ấy

yuka0808

Ai là người đã gây tội?Ai là người gánh tội?Ai là người chạy trốn khỏi tội lỗi?

1 5

Khi biết được tôi, một thường dân, đang bí mật săn quái vật, những cô gái xinh đẹp thuộc tầng lớp quý tộc và hoàng gia bắt đầu tìm đến tôi.

(Đang ra)

Khi biết được tôi, một thường dân, đang bí mật săn quái vật, những cô gái xinh đẹp thuộc tầng lớp quý tộc và hoàng gia bắt đầu tìm đến tôi.

Narutoshi

Tuy nhiên, cuộc sống của Kanato đã rẽ sang một hướng không mong muốn, khi anh gặp được một tiểu thư quý tộc - người được coi là mạnh nhất đất nước, và có “diễm phúc” để vào cùng trường một trường phép

8 371

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

84 11003

Con Quái Vật Có Thể Tiến Hoá

(Đang ra)

Con Quái Vật Có Thể Tiến Hoá

Jee Gap Song

Câu chuyện về một chàng trai tên là Kim Sae-Jin ,người có thể biến thành Quái vật và lên cấp.

2 7

Toàn tập - Chương 4: Một thế giới không có dối lừa và khổ đau

f6a15ca7-f66a-4ec5-a581-f4e18b8cbdff.jpg

Tới lúc gần đến thành phố Sendai, chúng tôi mới thoát hẳn khỏi cơn mưa. Không lời nào tả được cảm giác khoan khoái của bản thân khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ngắt sau mấy ngày mù mịt. Thật lòng mà nói, khoảnh khắc ấy còn khiến tôi xúc động hơn cả lúc ra khỏi đường hầm Seikan.

Những dãy phố nối tiếp nhau ven quốc lộ khiến khoảng một tuần lê bước qua vùng đất trũng thưa thớt bóng người từ Morioka bỗng giống một cơn mê man. Giờ đây bọn tôi không cần phải nơm nớp tự hỏi bao giờ mới gặp được cửa hàng tạp hóa hay siêu thị nữa. Thức ăn, chỗ trú, cái gì cũng có sẵn. Sự đủ đầy ấy giúp cả thể xác lẫn tinh thần bọn tôi thư thả hơn, đủ để dừng lại tận hưởng chút ít bằng cách tạt qua vài điểm du lịch gần đó hoặc thậm chí qua đêm tại những khu nghỉ dưỡng sang trọng và đắt đỏ.

Hiện giờ thì bọn tôi đang dừng chân để ghé một công viên ven sông ngay cạnh ga Sendai. Hình như tên của nó là công viên Nishi thì phải. Tại đây, những lá cây ngân hạnh đã ngả màu và rơi xuống khắp nơi làm cả công viên chìm đắm trong sắc vàng mùa thu cùng hương thơm lá ngân hạnh đặc trưng. Quang cảnh thực sự khiến người ta không nỡ rời mắt.

“Mugino! Nhìn này!” Akira gọi tôi bằng giọng đầy phấn khích.

Tôi quay lại thì thấy cô nàng đang dùng chân gom một đống lá rụng. Cô ấy lùi một bước rồi tung cú đá thật mạnh làm lá bay tung lên, nhưng dần dà tất cả như bị treo lơ lửng giữa không trung. Akira quay sang nhìn tôi với đôi mắt long lanh, chờ tôi phản ứng.

“Ừ, đẹp thật.”

“Ơ, gì mà nhạt nhẽo ghê… Thôi, cậu thử đi!”

Thú thật thì trò này không hợp gu tôi lắm, nhưng thấy cô nàng háo hức, tôi cũng đành chiều. Tôi bắt chước gô ấy gom lá bằng mũi giày. Biết rằng phải đá thật cao mới đẹp, tôi lấy đà như sút phạt bóng rồi tung chân xuyên qua đống lá.

“Oái!”

Cú vung chân quá đà làm chân trái tôi sượt một cái, và trong khoảnh khắc ấy, ký ức cả đời lướt qua đầu—kèm theo nhận thức rõ ràng rằng lá rụng thì trơn là chuyện đương nhiên rồi. Tôi ngã ngửa xuống đất, mắt nhìn lên bầu trời xanh nhạt được điểm xuyết bởi những tán ngân hạnh vàng rực. Lòng tôi bỗng thấy cảnh tượng ấy… cũng đáng để tận hưởng vài giây. Lưng tôi thì đau nên cũng không thể đứng dậy ngay được.

“N-này! Có sao không đó?”

Akỉra hoảng hốt chạy đến. Không muốn làm cô ấy lo lắng, tôi cố để gượng dậy.

“Ha ha… Xin lỗi nhé. Chán quá, giờ thì cậu biết tớ không giỏi vận động mất rồi.”

Tôi vờ như mình đang nằm đùa để cô nàng yên tâm. Khuôn mặt Akira thoáng vẻ nhẹ nhõm—rồi cô lại giận dữ chống hai tay vào hông, giống một bà mẹ đang chuẩn bị mắng cho đứa con một trận.

“À, thế à?! Thiệt tình, cái ông to xác này! Đừng có tự làm mình bị thương ở chỗ này chứ, trời ạ… Phụt! A ha ha ha!”

Akira khom người lại, hai tay ôm bụng và bật cười như đứa trẻ. Nhìn biểu cảm cô thay đổi chóng mặt từ lo lắng sang giận dữ rồi lại vui vẻ khiến tôi cũng buồn cười không nhịn được. Trong công viên vốn bao trùm bởi sự yên lặng, tiếng cười ngớ ngẩn của chúng tôi tiếp tục vang vọng.

Sau khi thong thả dạo bộ một vòng quanh công viên, Akira và tôi đi vào một quán ăn gần đó. Suốt chặng đầu của chuyến hành trình, bữa ăn của cả hai chủ yếu bao gồm đồ ăn sẵn cùng các món ăn kèm từ siêu thị và cửa hàng tiện lợi. Song, kể từ hôm Akira khỏi ốm, chúng tôi đã bàn bạc lại và thỏa thuận rằng sẽ thi thoảng sẽ tự thưởng cho bản thân một bữa xa hoa hơn chút ở quán ăn hay nhà hàng.

Nơi chúng tôi lựa chọn lần này là quán kiểu tiệc buffet tự chọn, một hình thức dễ chấp nhận hơn cho lương tâm của tôi. Tất nhiên dù là kiểu gì thì hai đứa tôi vẫn đang ăn không trả tiền, nhưng ít nhất thì ở đây bọn tôi không phải vơ vét thức ăn trước mặt các vị khách hay nhân viên phục vụ. Và thế là lần đầu tiên kể từ khi bước chân lên cuộc hành trình, tôi được thưởng thức một bữa đầy đủ và nóng hổi.

Ăn uống no nê xong, chúng tôi đi tới một nhà tắm công cộng ở trung tâm thành phố mà cả hai mới tìm ra từ tấm bản đồ du lịch lấy được ở nhà ga.

Ngay khi đến nơi, Akira và tôi lập tức tách ra để đi vào khu tắm của mình. Ngâm mình thư giãn được một lúc thì tôi tiện tay giặt luôn đống quần áo bẩn tích tụ suốt mấy ngày qua. Dĩ nhiên là tôi không giặt luôn trong bồn tắm mà chỉ mượn nước trong đó thôi. Thực ra thì ngay cả việc này cũng là điều cấm kỵ, cơ mà tôi không còn nào khác để có thể xử lý hết đống quần áo cùng một lúc nên đành chịu vậy.

“Chắc thế này là được rồi.”

Công cuộc giặt giũ đã xong. Giờ chỉ còn việc bọc quần áo vào khăn tắm, vắt ráo nước và đem chúng bên mình trong khi đi dạo quanh thị trấn—chứ nếu không thì chúng sẽ ướt mãi. Thường cứ treo quanh ba lô hay khoác lên vai như một cái áo choàng thì năm tiếng là sẽ khô.

Trước đây, tôi chỉ giặt những chỗ dễ bẩn như cổ tay hoặc cổ áo rồi cứ thể mặt đồ ướt lên người. Nhưng hóa ra nó khó chịu hơn tôi tưởng, còn lạnh nữa. Chính vì lẽ đó mà tôi phải chuyển sang phương pháp giặt giũ mới này. Mặc dù việc mang đồ ướt ngay bên mình hơi vất vả, ít nhất cách này cũng sạch sẽ và dễ chịu hơn. 

Mặc quần áo vào và đi ra khỏi phòng tắm. Sau khi đi qua khung cảnh vài ông lão đang tán gẫu trước khi thời gian bị ngưng đọng, tôi thấy Akira đang ngồi trên ghế sofa với chiếc khăn tắm quấn quanh đầu như người Hồi giáo, mắt cô mải ngắm nghía tấm bản đồ.

“Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi.”

“Không sao đâu.”

Akira trả lời, thậm chỉ còn chẳng buồn ngẩng đầu lên để nhìn tôi. Thấy vậy, tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

“Vậy thì cậu đã quyết định được tối nay sẽ ngủ ở đâu chưa?”

Tôi cất lời trong khi treo đống quần áo mình vừa giặt lên trên chiếc ba lô.

“Hừm… Tớ đang nghĩ là bọn mình nên đổi gió một chút.”

“Ồ? Ý cậu là?”

“Là… Là tớ không nói đâu. Đến rồi biết.”

Đoạn, cô gập tấm bản đồ lại và nghiêng người về phía trước để đứng dậy.

Cả hai đứa thu dọn đồ đạc rồi rời nhà tắm. Chiếc đồng hồ của tôi đang chỉ 10 giờ đêm, tức sắp đến giờ đi ngủ.

Bỏ qua các khách sạn trên đường đi, Akira dẫn tôi xuống phố và hướng về nhà ga. Ngay khi tôi đang tự hỏi không biết cô nàng định cho cả hai ngủ ở đâu thì cô lập tức rẽ trái vào một trung tâm thương mại lớn.

“Ờ… Cậu chắc mình đến đúng chỗ chứ?”

“Đúng mà.”

Akira trả lời đậy tự tin và bắt đầu đến cái thang cuốn đang bị đóng băng cùng thời gian. Tôi bám theo cô đến tận sâu bên trong tầng bốn của trung tâm. Tới đây, cô quay đầu lại và đắc thắng tuyên bố.

“Tới nơi rồi!”

Cô ấy vừa dừng chân trước một khu kinh doanh chăn ga gối đệm của chuỗi cửa hàng nội thất có tiếng. Tôi không khỏi bật cười khi cuối cùng cũng hiểu “đổi gió một chút” của cô ấy té ra là thế này.

“Này, cười cái gì đấy?”

“À, có gì đâu. Chỉ là… ừm, ý tưởng khá đáng yêu đấy?”

“Thôi cậu im đi. Tớ đã luôn mong được làm điều này từ hổi còn nhỏ rồi.”

Nói xong, Akira ném hành lý xuống và ngã phịch lên một chiếc giường gần đó.

“Tớ nhớ mình từng xem bộ phim cũ có cảnh nhân vật ngủ qua đêm trong một trung tâm thương mại thế này. Nội dung thì không nhớ lắm, nhưng riêng cảnh này tớ lại nhớ rất rõ.”

Phim cũ. Ngủ qua đêm trong trong trung tâm thương mại. Chẳng lẽ nào…

“Có phải Thời đại Tân kỳ (Modern Times) không?”

“Hử? Cái quái gì thế? Này là phim hoạt hình thôi. Một tập phim dài của ‘Shin - Cậu bé bút chì’ ấy.”

“À, à… tớ hiểu rồi…”

Xấu hổ quá. Tôi lẽ ra phải biết ngay rằng không đời nào Akira lại nhắc đến một bộ phim cổ lỗ sĩ cũa những năm 1930 mà tôi chỉ biết vì bị cậu Kurehiko ép phải xem cùng hồi còn học tiểu học. Cơ mà mấy bộ phim đen trắng có gì đó rất đặc biệt. Kể cả khi còn nhỏ, tôi vẫn nhớ mình đã xem hết bộ phim từ đầu tới cuối mà không thấy chán nhờ vào diễn xuất hài kịch hình thể tuyệt vời của Charlie Chaplin.

“Còn tính đứng đực ra đó đến bao giờ nữa? Ngồi xuống đi.”

“À ừm.”

Sau khi kéo bản thân trở về thực tại trước khi chìm đắm vào trong hoài niệm, tôi nhìn quanh khu trưng bày để tìm tìm một cái giường êm khác. Không phải là tôi kén chọn đâu, thậm chí ngủ trên ghế sofa tôi cũng ngủ được. Khu này còn vắng khách nữa, nên không thiếu chỗ để cho tôi nằm. Cơ mà khi tôi ngoảnh đi ngoảnh lại tìm chỗ, Akira lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

“Làm gì thế? Cứ đến nằm ở cái giường bên cạnh tớ này.”

“Hử? Nhưng… k-không phải hai cái hơi gần sao? Ý tớ là, chẳng có vách ngăn gì cả…”

“Ồ, hiểu rồi. Cậu không muốn ngủ cạnh tớ chứ gì?”

“Đâu phải vậy…”

Cơ mà đúng là tôi không chắc liệu bản thân có cảm thấy thoải mái khi để cô ấy nhìn thấy tư thế ngủ của mình và ngược lại. Ý nghĩ đó khiến tôi lo lắng vì nhiều lý do, và quan trọng hơn hết vẫn là…

“Tớ tưởng cậu mới là người không muốn nằm gần tớ chứ…”

“Ôi trời, ta biết nhau lâu rồi mà. Còn gì mà phải lo nữa?”

Akira vừa cười khỉnh vừa lắc đầu. Cô hất văng đôi giày và ngả mình xuống giường. Với suy nghĩ rằng thôi thì miễn là cô ấy thoải mái với cả từ chối thì sẽ khá khiếm nhã, tôi đành chấp nhận lời để nghị và nằm lên chiếc giường bên cạnh. Bỏ đồ đạc xuống, cời giày và luồn chân vào trong chăn. Tấm nệm rất êm—nhưng trần nhà cao cộng dàn đèn trần sáng trưng khiến nơi này rất khó để thư thái.

“Cảm giác lạ thật… Iguma-san thì sao? Cậu thấy thế nào khi ước mơ thành hiện thực?”

“Này, ước mơ gì chứ? Nhưng mà, ờ… cũng không tệ. Chỉ là ước gì chỗ này tắt hết đèn.”

“Giống tớ rồi.”

Trong lúc cả hai lăn qua lăn lại để tìm tư thế ngủ, chúng tôi tình cờ lăn sang phía đối diện nhau. Akira mở to mắt như con nai bị đèn pha chiếu vào và nhanh chóng nhìn lên trần nhà.

“C-Cứ nằm yên thôi thì chán quá nhỉ?”

“Không phải ta đang đi ngủ sao?”

“À ừ. Cơ mà trước khi đi ngủ, cậu không nghịch điện thoại một tí à? Tớ thì có đấy.”

“Giờ nghịch được mà? Cậu vẫn còn đống pin, phải chứ?”

“Thì… tớ lại đang không có tâm trạng cho việc đó.”

Khó chiều thật. Tôi sớm thấy cuộc trò chuyện sẽ chẳng đi đâu cả.

“Xin lỗi nhé, Iguma-san.”

Tôi nói, miệng cố nén lại cái ngáp.

“Tớ chuẩn bị ngủ bây giờ đây. Mong là cậu sẽ tìm được cái gì đó để giải trí…”

“Thực ra có chuyện này tớ muốn nói với cậu từ lâu rồi.”

Tai tôi vểnh lên khi tông giọng Akira đột nhiên trở nên nghiêm túc. Tôi đoán chuyện này hẳn vô cùng quan trọng, nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất.

“Tớ không thích họ mình cho lắm.”

“...Họ? Ý cậu là Iguma à?”

“Ừ, nghe thô kệch lắm đúng không? Có nguyên chữ ‘kuma/gấu’ trong đấy mà.”

Phù, thế thôi à?

Tôi thờ phảo khi biết rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, đương nhiên là không có ý xúc phạm đâu.

“Vậy à? Tớ nghĩ nó nghe hay mà. Lại còn hiếm nữa.”

“Đâu có, nghe vừa rườm rà vừa nam tính. Không phải là tớ thích tên của mình hơn đâu. Với cả nó nghe cũng khá giống tomboy… Nhưng tớ thà được gọi là Akira còn hơn là Iguma!”

“Ừ, ừ… À đâu, tớ hiểu mà.”

Tôi buồn ngủ tới nỗi chẳng biết trả lời ra sao cho có hồn nên cứ mặc nhiên mà đồng ý. Tuy nhiên tôi vẫn đưa tay lên dụi mắt, mong là mình có thể trụ được cho tới khi cô nàng nói xong.

“Nên là…”

Khi tay tôi rời khỏi mắt, tôi nhìn thấy Akira đã quay người về hướng đối diện mình từ khi nào. Cô kéo chăn cao đến cằm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

…Lại chuyện gì nữa đây?

“Nếu thích thì cậu có thể gọi tớ là Akira, tớ không phiền đâu.”

Lời đề nghị ngẫu hứng này quá bất ngờ, tôi chưa biết nên trả lời thế nào. Cô ấy hẳn phải biết rằng mấy những đứa cùng tuổi như chúng tôi thường không gọi nhau bằng tên trừ trường hợp cực kì thân thiết, điều này đặc biệt đúng với những người khác giới. Thế đồng nghĩa rằng Akira tin tưởng tôi hơn bản thân tôi nghĩ. 

Tôi cảm thấy một sự rung động kỳ lạ sâu trong lồng ngực. Khác với mọi khi, cảm giác này không khó chịu hay ngột ngạt, nó ấm áp và an tâm. Cảm giác ấy chậm rãi dâng trào từ nơi sâu thẳm trong trái tim cho tới nó bao bọc cơ thể tôi bằng sự ấm áp và êm ái hơn cả tấm chăn đắt tiền tôi đang đắp lên. Dễ chịu tới nỗi ngón chân tôi vô thức co lại dưới chăn.

“Ừm… Vậy thì… lần tới tớ sẽ thử.”

Nghe vậy, Akira cười khúc khích. Mỗi khi nhìn thấy cặp răng khểnh ló ra từ dưới bờ môi trên của cô, tâm trạng tôi lại phấn chấn như vừa mới trúng số độc đắc.

Tôi quyết nhân cơ hội này mà thử gọi to tên cô. Tuy hơi lo lắng, tôi vẫn liếm môi và cất lời.

“Akira.”

Nói xong, tôi nghe thấy tiếng nuốt khan của Akira. Cô mấp máy miệng, lầm bầm điều gì đó bằng giọng khàn khàn mà tôi không nghe được rồi quay đầu đi—song, tôi vẫn nhìn thấy tai cô lộ ra từ kẽ tóc, và chúng đỏ bừng. Cô chắc chắn đã cảm thấy gì đó khi nghe thấy tôi gọi tên cô, mặc dù tôi không dám chắc phản ứng ấy là tốt hay xấu.

“S-sao vậy?”

Tôi thận trọng mở lời.

“...san.”

“Hả?”

“Thêm SAN vào!”

Cô hét to, tay kéo chăn lên trùm kín đầu.

“T-thôi quên đi, tớ rút lại lời! Chỉ gọi bằng họ thôi! Ngủ đây!”

Có vậy thôi à. Trời.

Chẳng hề gì, tôi đã quen gọi cô là ‘Iguma-san’ rồi. Nếu cô ấy quen với việc được gọi như vậy thì tôi cũng bớt việc hơn. Tôi kéo chăn lên che cả mắt để chắn đi ánh đèn trên đỉnh đầu, rồi thiếp đi trong khi lắng nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

Sau khi rời Sendai, bọn tôi tiếp tục men theo tuyến Tohoku về phía nam, ghé qua những thành phố như Natori, Iwanuma, Shibata và vài thị trấn tầm trung khác mà tôi nhớ mơ hồ là đã từng nghe tên ở đâu đó. Dù đều nhỏ và có thể coi là vùng nông thôn, nhưng nơi đây vẫn sở hữu đủ các tiện nghi cần thiết. Nhờ vậy, cả hai xuôi xuống tận Fukushima mà chẳng gặp phải rắc rối gì như hồi đầu chuyến đi.

Tính ra thì chuyến hành trình này có lẽ đã kéo dài hơn một tháng. Tôi không còn nhớ chính xác số ngày kể từ lần Akira ngất xỉu giữa trời mưa. Sự cố ấy đã khiến cảm giác về thời gian trong tôi lệch hẳn—nhưng tôi nghĩ ít nhất cũng phải ba tuần kể từ đó rồi. Tôi đã quen dần với lối sống nay đây mai đó, thậm chí còn thấy có chút hứng khởi mỗi khi đặt chân đến một thành phố mới, khám phá đôi chút rồi lại rời đi ngay sau đó. Dĩ nhiên không thể nói đây là kiểu du lịch thoải mái, nhưng tôi cũng đã bắt nhịp với guồng điệu và sự ăn ý của cuộc phiêu lưu cùng Akira.

Chính vì thế đôi lúc tôi chợt nghĩ: Đến được Tokyo thì sao tiếp? Giả sử chúng tôi tìm ra cách khiến thời gian tiếp tục trôi, cuộc sống sẽ như thế nào? Ngược lại, nếu không tìm được thì mục tiêu kế tiếp của bọn tôi sẽ là gì? Mỗi lần nghĩ xa đến thế, trong lòng tôi lại dấy lên chút bất an.

“Mặt mày sao trông căng thẳng thế?” 

Akira hỏi khi cả hai đang đi dọc con phố. Trên tay cô nàng là một cái bánh bao nóng hổi từ cửa hàng tiện lợi gần đó, vừa nhai vừa thong dong bước cạnh tôi.

“Không có gì đâu. Cậu đừng bận tâm.”

“À ha, hiểu rồi… Cậu cũng thèm bánh bao chứ gì? Mơ đi nhé, đừng hòng cho ăn ké.”

“Tớ có thèm đâu.”

“Thế à? Nay cậu chê đồ thừa à? Vậy thì thẳng thừng quá đấy.”

“Tớ có nói vậy đâu…”

Akira cười tinh nghịch rồi cắn thêm một miếng to. Rõ ràng cô ấy chỉ cố tính chọc tôi để xem phản ứng, có hơi phiền thật, mà đổi lại cũng khiến mạch suy nghĩ tiêu cực trong đầu tôi bị cắt ngang. Ít ra tôi thấy biết ơn vì điều đó.

Thật khó tin là chúng tôi đã cởi mở với nhau đến mức này, dù ấn tượng ban đầu… vốn chả mấy tốt đẹp. Cái cảm giác gượng gạo, khó nói ngày ấy đã bị bỏ lại thật xa, hệt một trận cãi vã vu vơ từ lâu lắm rồi. Thậm chí tôi còn dám chắc rằng trong số tất cả những người từng quen, Akira chính là người bạn thân nhất của tôi.

Bạn. Ừ từ đó nghe hợp lắm. Dĩ nhiên tôi không chắc Akira có coi tôi là bạn không, nhưng linh tính tôi mách bảo là có… Liệu khi thời gian trôi tiếp, cô ấy vẫn sẽ đối xử với tôi như thế này chứ?

Ngay lúc tôi còn đang nghĩ vẩn vơ, Akira đột ngột dừng bước. Tôi thấy chiếc bánh bao tuột khỏi tay cô ấy, rơi xuống và dừng lại giữa không trung cách mặt đất vài phân.

“Này, vụng về quá. Cậu làm rơi bánh rồi kìa.”

“...Nhìn đi.” Giọng cô ấy run rẩy. Ngón tay chỉ lên bầu trời.

Tôi nhìn theo hướng cô chỉ và mở to mắt trong kinh ngạc.

Một người đang lơ lửng giữa không trung, ngay mép nóc một tòa nhà gần đó. Một người phụ nữ mặc trang phục công sở, cơ thể treo trên nền trời thu hệt như đang úp nổi trên mặt nước. Cứ như thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc cô ấy nhảy xuống để— 

Trước mắt chúng tôi là cảnh tượng một vụ tự sát bị thời gian chặn đứng.

“Phải cứu cô ấy ngay!” 

Akira hoảng hồn hét lên, lao vụt về phía tòa nhà văn phòng nơi người phụ nữ ấy vừa nhảy. Tôi vội chạy theo, xuyên qua sảnh, leo hết cầu thang hẹp lên tầng thượng rồi mở cánh cửa ra. Trên đây, tôi thấy một mái tóc dài buộc đuôi ngựa bay phấp phới phía ngoài lan can, như thể chính nó đang cố níu giữ chủ nhân lại.

Chúng tôi nhào ra mép. Dù biết chắc cô ấy không thể rơi xuống nữa, cảm giác khẩn cấp vẫn khiến tim tôi đập thình thịch. Khoảng cách giữa bọn tôi và người phụ nữ vừa đủ gần, chỉ cần vượt qua lan can là có thể với tới.

“Để tớ kéo cô ấy lên!” Akira hối hả.

“Khoan đã! Để tớ làm.”

“Không cần đâu! Cậu không chạm vào người khác được mà.”

“Ừ… nhưng nguy hiểm lắm…”

“Tin tớ đi, tớ không yếu ớt như cậu tưởng đâu.”

Tôi nghiến răng. Về lý thì tôi khỏe hơn, có lẽ nên là người kéo. Nhưng Akira nói đúng—nếu tôi lỡ phản ứng theo bản năng mà để tuột tay thì càng nguy hiểm hơn. Thế nên tốt hơn hết hãy hỗ trợ cô ấy.

“Được. Tớ sẽ giữ chặt ba lô cho.”

“Ổn rồi đó!” Akira nói, đoạn trèo qua lan can.

Tôi nắm ba lô cô ấy thật chắc. Nhìn xuống con phố xa tít dưới kia, chỉ một sơ sẩy thôi là mất mạng. Tôi siết chặt tay khi Akira vươn người ra, túm lấy cổ áo người phụ nữ.

“Ư—hự…!”

Akira gồng hết sức kéo. Cơ thể kia từ từ được lôi ngược lại. Trông thì như đang lơ lửng không trọng lượng chứ thật ra sức nặng vẫn giữ nguyên, khiến việc kéo lên cực kỳ khó khắn. Tôi nghe rõ một chiếc khuy áo của người phụ nữ bị giật đứt, trong khi mồ hôi chảy dài trên cổ Akira. Tôi thấy mình thật bất lực vì chỉ có thể đứng giữ từ phía sau. Sau bao nỗ lực, Akira cũng lôi được nửa thân trên của người phụ nữ qua lan can. Từ đó, cô nhanh nhẹn nhảy trở lại rồi luồn tay qua nách, kéo hẳn người phụ nữ lên và đặt nằm dài trên sân thượng.

“Phù… mệt điên.” Akira thở hắt, ngồi phịch xuống nền bê tông.

“Tốt rồi. Cậu nghỉ chút đi.”

Nhân lúc rảnh, tôi quan sát kỹ hơn người phụ nữ kia. Trông cô ấy khoảng ngoài hai mươi, gần ba mươi tuổi gì đấy. Đôi mắt nhắm chặt, hai bàn tay đan vào nhau như đang cầu nguyện.

“À này, Iguma-san. Cậu lục túi cô ấy thử được không?”

“Hả? Được thôi… mà để làm gì?”

“Tớ chỉ muốn biết rốt cuộc điều gì khiến cô ấy muốn tìm đến cái chết.”

Akira có vẻ không mấy thuyết phục song vẫn thuận theo ý tôi. Cô lục túi áo khoác và váy của người phụ nữ, đoạn lấy ra vài thứ: một chiếc điện thoại, vài viên kẹo ngậm, một cây bút, khăn tay và ít thuốc viên. Hết. Không có thứ gì giúp nhận dạng, càng chẳng có lời giải thích cho hành động kia.

“Không có gì. Điện thoại cũng khóa mật khẩu nữa, bó tay.” 

Akira chìa màn hình khóa với phím số cho tôi xem. 

“Giờ thì thôi nhé, chúng ta chả làm thêm được gì đâu. Xuống nào.”

“...Cậu không thấy vậy hơi vô trách nhiệm sao?” Tôi khẽ nói.

“Ý cậu là sao?”

“Chúng ta hoàn toàn không biết cô ấy là ai, cũng không hiểu cô ấy đã trải qua những gì. Vậy mà lại xen vào ngăn cản trong khi không thể giúp người ta sống tốt hơn… Tớ tự hỏi liệu mình có thực sự làm đúng hay không. Lỡ đâu với người này, đây là cách cuối cùng để thoát khỏi đau khổ mà tụi mình lại vừa tước mất. Nhỡ đâu… mọi chuyện từ giờ còn tệ hơn cho cô ấy thì sao? Tớ thật sự không dám chắc mình đã làm đúng không nữa.”

“Ý cậu là gì? Lẽ ra phải mặc kệ để người ta rơi xuống chết mới đúng à?” Giọng Akira trở nên sắc lạnh, ánh mắt thoáng chút bực bội.

“Không, ý tớ không phải vậy… Chỉ là…”

“Là gì?”

Lời muốn nói cứ nghẹn lại, chẳng thoát ra được. Tôi đành cúi đầu lí nhí. 

“Xin lỗi… Cậu cứ quên đi. Đầu óc tớ rối quá.”

“Rõ là thế rồi. Nhìn cô ấy mà xem.”

Đoạn, Akira nhìn xuống người phụ nữ. Tôi cũng làm theo.

“Rõ ràng đang đi làm hay gì đó, mặc cả bộ vest thế kia. Có lẽ sáng nay gặp chuyện tệ hại, thế là lên sân thượng, chưa kịp nghĩ gì đã nhảy. Chắc lúc đó đầu óc còn chả tỉnh táo nữa. Nhìn mấy thứ lặt vặt trong túi là biết. Nếu thực sự đau khổ đến mức lên kế hoạch kỹ lưỡng thì còn hiểu được… Chứ đằng này chỉ là hành động bộc phát thôi. Và nếu đây là bộc phát, việc chúng ta ngăn lại chính là cứu mạng cố ấy đấy.”

“...Cậu nói đúng.”

Cách cô ấy phản bác quá chặt chẽ khiến tôi không thể chen được một lời. Thành thật mà nói, tôi cũng bất ngờ bởi Akira lại có thể phân tích khách quan đến thế trong chuyện đạo đức, nghe có vẻ hơi bất kính nhưng đúng là vậy.

“Kìa, đi thôi.” 

Cô ấy vừa nói vừa bước về phía cửa sân thượng.

Tôi ngoái lại nhìn người phụ nữ thêm một lần. Ngay cả bản thân cũng chẳng hiểu tại sao mình cứ khăng khăng muốn biết nhiều hơn về người này, hay vì sao cảm giác rối ren khó nói cứ dấy lên trong lòng. Song đã đến lúc phải rời đi, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ biết câu trả lời thật sự.

Ngay lúc định quay đi, tôi chợt nhận ra một điều.

“Này đợi đã!” Tôi cất tiếng.

“Trời, gì nữa đây?” Akira cau có.

Tôi quỳ xuống cạnh người phụ nữ để quan sát kỹ hơn. Đúng như tôi thấy, có một mảnh giấy nhỏ ló ra từ giữa hai bàn tay đang nắm chặt.

“Cô ấy đang cầm thứ gì đó.”

“...thế cậu muốn xem thử à?”

“Ờ… ừm… phải, nếu cậu không phiền.”

Akira thở dài, rõ ràng là đầy thất vọng song vẫn quay bước lại.

“Được thôi. Xong vụ này là đi ngay, rõ chưa?”

Cô nắm lấy đôi bàn tay người phụ nữ—chúng siết chặt đến mức Akira gắng sức lắm mới tách ra được. Cuối cùng cũng gỡ ra được, và đó là một mảnh giấy xé từ sổ tay, trên đó có vỏn vẹn một dòng chữ viết nguệch ngoạc bằng bút bi:

“Hãy đưa tôi đến một thế giới không có dối lừa và khổ đau.”

Đó là lời khẩn cầu của chị ấy, mong muốn được đến một nơi an toàn, một chốn nương náu mà hẳn chị vẽ ra sau khi đôi mi khép chặt. Không phải tuyệt vọng, cũng chẳng phải hy vọng đã khiến chị nhảy xuống; mà chỉ là một ước nguyện nhỏ nhoi, giản dị—được đến một nơi tốt đẹp hơn đôi chút so với hiện tại.

“Hừm.” Akira hất cằm khinh khỉnh rồi xé tờ giấy thành từng mảnh.

“Này, cậu—?” Tôi há hốc miệng.

“Cứ mơ tiếp đi, bà cô. Cái xó đó không tồn tại đâu.”

Akira quẳng mớ giấy vụn sang bên rồi bước thẳng xuống cầu thang. Tôi đành miễn cưỡng chạy theo bỏ lại người phụ nữ nằm dài trên sân thượng, mặc cho lời nguyện cầu không một ai hồi đáp.

Đêm hôm ấy chúng tôi dừng chân ở một quán cà phê nhỏ xíu, lọt thỏm trong góc phố. Nó đáp ứng đủ ba tiêu chí của bọn tôi: không quá đông người, có chỗ nằm nghỉ (lần này thì là ghế sofa) và quan trọng nhất là ánh sáng lờ mờ cho dễ ngủ.

Akira đặt đồ xuống rồi ngã phịch lên chiếc ghế sofa gần nhất, ngáp dài một cái và kéo đại chiếc gối trang trí làm gối ngủ. Tôi ngồi xuống cái ghế bành gần đó, mở thực đơn ra xem. Không phải vì thèm ăn hay khát nước mà để giết thời gian cho tới khi thấy buồn ngủ. Nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối—thời điểm tôi thường bắt đầu díu mắt. Ấy thế mà không hiểu vì sao giấc ngủ cứ đang lảng tránh mãi.

“Vẫn còn nghĩ về bà cô ban nãy à?” 

Akira nằm dài trên ghế sofa mà hỏi tôi. Qua giọng điệu, tôi nhận ra cô nàng đang tỏ vẻ quan tâm dù giọng điệu nghe không dễ chịu cho lắm. Có lẽ Akira đang thật sự lo lắng trước thái độ kì lạ của tôi, thành thử tôi không giấu giếm nữa.

“Ừ, tớ hơi ám ảnh chút.” Tôi thú nhận.

“Chuyện kiểu đó xảy ra ở Tokyo suốt mà, đúng không? Nghe nói tàu điện cứ hay bị dừng vì mấy vụ đó.”

“Ở đó chắc nhiều hơn mấy tỉnh khác thật nhưng không phải ngày nào cũng có, cũng chẳng đến mức phiền toái thường xuyên. Mà thật tớ không thường xuyên đi tàu nên không rõ lắm…”

“Ờ ha. Bên cậu toàn đi bộ, trừ khi xa mới bắt tàu nhỉ?”

“Người ta thì vậy, còn tớ thì… cậu hiểu mà.”

“Ra thế…”

Thật lòng mà nói, trên đời không có gì đáng sợ bằng cảnh chen chúc trong toa tàu vào giờ cao điểm, người người ép sát không khác gì cá mòi trong hộp. Tôi cam đoan nếu mình mà lỡ bước lên tàu, thấy học sinh hay dân công sở ùa vào thể nào cũng lên cơn co giật.

“Nghe thôi đã thấy khổ.” Akira thở dài.

“Đúng là khổ thật. Ước gì có phép màu để giúp tớ chữa được căn bệnh này cho rồi…”

Dứt lời, tôi tự dưng thấy áy náy vì kéo cuộc trò chuyện thành một màu u ám trong khi Akira chỉ muốn hỏi thăm xem tôi có ổn không. Tốt nhất là nên im miệng trước khi làm hỏng bầu không khí, tôi đành đứng dậy chuyển sang ngồi xuống một chiếc ghế sofa gần đó.

“Xin lỗi, tớ ngủ đây chứ mệt quá.”

“...Ừm. Mơ đẹp nhé.” 

Giọng cô ấy hơi bé khiến tôi gần như không nghe thấy, song tôi không hề nghe nhầm. Đây là lần đầu tiên Akira chúc tôi ngủ ngon. Điều này khiến tôi như mở cờ trong bụng. Tôi cũng chúc lại rồi nằm xuống và khép mi mắt, chờ cho cơn buồn ngủ ập đến.

***

“Cứ gọi món cháu thích đi.”

Lâu lắm rồi cậu Kurehiko mới rủ tôi đi ăn tối, lần này là tại một quán izakaya chuỗi. Mới còn sớm mà nhà hàng đã đông kín khách. Vừa ngồi xuống, chúng tôi gọi đồ uống và vài món khai vị. Tôi gọi trà ô long còn cậu gọi bia. Chẳng cần cụng ly, hai cậu cháu cứ thế mà uống.

“Cậu vẫn chưa nói cho cháu biết hôm nay có dịp gì đặc biệt.” Tôi cất tiếng hỏi. Những lần trước khi sinh nhật tôi hay lúc bố mẹ đi vắng, cậu mới rủ tôi đi ăn. Nhưng hôm nay không phải sinh nhật ai cả, bố mẹ tôi thì vẫn ở nhà.

“Mừng mày vào cấp ba chứ còn gì nữa.” 

Cậu cười đáp.

“Chuyện đó là mấy tháng trước rồi mà…”

“Cậu nghỉ dạy rồi, coi như tiệc chia tay vậy.” Cậu nói, đoạn nhấp thêm ngụm bia.

“Thường người ta tổ chức tiệc chia tay với đồng nghiệp mà?”

“Cậu muốn ăn uống trong yên bình thôi.”

Chỉ một câu bâng quơ ấy cũng đủ để tôi hình dung ra mối quan hệ của cậu với chỗ làm cũ.

“Giờ cậu thất nghiệp rồi hả…?” Tôi buột miệng.

“Ăn nói cho cẩn thận. Cậu mày là họa sĩ chuyên nghiệp, nghe rõ chưa?”

“Mà cái đó đâu đủ để chi trả sinh hoạt phí hàng tháng ạ?”

“Tiền bạc không phải tất cả đâu. Quan trọng là cách mình muốn sống.”

“Cậu nói sao cũng được…”

Lúc ấy, cô bồi bàn mang món khai vị ra, lần lượt đặt lên bàn: ít đậu edamame, trứng cuộn dashi và một đĩa cá shishamo nướng.

“Miễn đủ tiền bật điện là được, còn lại chỉ cần tập trung vẽ. Gauguin ngày xưa cũng vậy mà.” Cậu Kurehiko làm thêm một ngụm bia.

Cậu tôi là một người đàn ông đã gần bốn mươi và sống độc thân, coi như đã chính thức từ bỏ chuyện đi làm kiếm tiền. Với nhiều người, đây hẳn là dấu chấm hết cho tương lai, nhưng cậu Kurehiko có vẻ lạc quan với lối sống mới. Coi bộ cậu còn phấn chấn hơn cả lúc trước. Xem chừng bỏ việc thật sự là quyết định đúng đắn với cậu.

“Đi làm chả có gì cao quý cả. Không khác tự hành hạ tinh thần mình. Trong thâm tâm ai cũng hiểu. Sao lại để chuyện đi làm năm ngày một tuần trở thành chuẩn mực chứ? Ngồi nghĩ kỹ mới thấy thật vô lý. Kiếm được bao nhiêu tiền cũng vô nghĩa nếu không còn thời gian để tận hưởng cuộc sống. Toàn là ảo tưởng cả thôi. Ai kêu lao động là vinh quang thực ra chỉ đang bảo vệ cho cái kiếp nô lệ đang đè lên đầu.”

Giọng cậu thật đanh thép.

“Dây dưa với người khác chỉ tổ chuốc thêm phiền phức. Thế mà sao ai cũng thèm được xã giao nhỉ. Họ không thể tự thấy giá trị của mình, cứ phải nhờ người khác xác nhận hay sao? Cậu thì không đời nào như vậy. Cậu sẽ sống một mình cho tới chết!”

…rồi dần dần hạ nhiệt…

“Thực ra cũng dễ chịu lắm. Thích thì ngủ, muốn thì dậy, đói thì ra cửa hàng tiện lợi, còn khi có hứng chỉ việc ngồi vẽ. Đó mới chính là hạnh phúc thực sự. Miễn là có đủ tiền duy trì, cậu mày chả mong gì hơn.”

…và chưa đầy một tiếng sau, sự u ám lại nuốt chửng cậu.

“Khốn kiếp thật—đúng là vô nghĩa. Một sự lãng phí. Tất cả những gì cậu làm, những lý tưởng cao đẹp cậu từng theo đuổi… cuối cùng chẳng có giá trị gì. Hoàn toàn vô ích. Cái ngày tận thế mà đến sớm thì tốt, vì cái thế giới khốn nạn này không còn gì đáng trông đợi nữa. Không có ánh sáng cuối đường hầm, chẳng có tương lai tươi sáng nào dành cho bất kỳ ai. Dân số cứ tụt dần, chính quyền thì ngày một rệu rã, còn thiên tai lẫn nhân tai thì thi nhau phá nát những gì chúng ta đã gây dựng. Trẻ con sẽ phải tự xoay sở, bị đè bẹp dưới gánh nặng trách nhiệm và kỳ vọng vô lý mà cái xã hội méo mó này đặt lên vai chúng trong khi người già chết dần chết mòn. Thế giới ta đang sống là vậy đấy nhóc à. Cậu không hiểu nổi làm sao người ta còn giữ được tỉnh táo khi tồn tại trong cái chốn này.”

Cái gọi là niềm say mê sống mới mẻ của cậu Kurehiko thực chất chỉ là vẻ bề ngoài hào nhoáng che đậy sự bi quan cổ hủ.

Vẫn giống cậu Kurehiko ngày nào, tôi khẽ lắc đầu nghĩ thầm. Kỳ lạ thay, tôi lại thấy an lòng vì điều đó. Tôi vẫn luôn mong cậu sẽ mãi như thế, là một ông cậu gàn dở, suốt ngày nhìn đời qua lăng kính u ám. Tôi muốn nghe mãi những thời than vãn bướng bỉnh ấy. Tôi không bao giờ muốn cậu trở thành một người bình thường, tử tế rồi bỏ tôi lại phía sau.

“Kayato.” Cậu đột ngột gọi tên tôi trong lúc tôi đang nhấp ngụm trà ô long. 

“Mày cũng chán đời lắm đúng không?”

“Không đến mức đó đâu ạ.”

“Đừng có nói dối. Cậu biết mày cũng cảm thấy như ta thôi.”

“Thật đấy ạ. Gần đây cháu thấy… vui hơn nhiều.”

“Thật không?” Cậu hỏi, đôi mắt đỏ ngầu lườm thẳng vào tôi.

“...Ờ thì.” 

Tôi cúi đầu lưỡng lự. 

“Do trường cấp ba của cháu là kiểu liên thông từ cấp hai lên. Nghĩa là với mỗi đứa như cháu thi tuyển vào thì đã có ít nhất hai đứa khác học sẵn từ cấp dưới, cứ thế nâng lên. Bình thường cháu cũng không bận tâm lắm, nhưng cái khó là tụi nó vốn đã có sẵn nhóm bạn bè thân thiết cả rồi… Cứ như tách biệt hẳn khỏi bọn cháu ấy…”

“Rồi sao mà ông cháu khó chịu?”

“...Chắc vì cháu thấy hơi bất công. Những bạn cố học hành đàng hoàng mới vào được trường như cháu cuối cùng lại bị đối xử như kẻ ngoài cuộc.”

“À ra vậy! Kiểu con ông cháu cha, ưu ái từ trong trứng nước chứ gì.”

“Chưa kịp thể hiện thì người ta đã khiến cháu cảm thấy mình không thuộc về nơi đó… Cứ tưởng bọn họ chẳng bao giờ phải bước ra khỏi vùng an toàn của mình vậy. Cháu thật sự muốn xem họ sẽ thế nào nếu phải tự xoay sở mà không có mấy hội bạn bè để bấu víu…”

“Chuẩn đấy! Cứ nói thẳng ra như thế!”

“Đôi lúc cháu còn ước có một quả thiên thạch rơi trúng trường, biến nó thành cái hố to tướng cho xong.”

“Một thiên thạch cơ à! Ha! Như thế mới đáng đời bọn nhóc vênh váo đó chứ!”

Cậu Kurehiko phá lên cười khoái chí, còn tôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn sau khi xả bớt bực dọc. Nhưng chưa kịp bàn tiếp sẽ càu nhàu về chuyện gì kế đến thì một chàng trai trạc tuổi sinh viên bước tới từ bàn gần đó.

“Xin lỗi, hai người có thể nói nhỏ một chút được không? Ở đây còn có những người khác cũng muốn tận hưởng nữa.” Anh ta nói.

Cậu Kurehiko ngớ người ra một chút, đoạn cười gượng và khom lưng đáp lời. “À phải rồi… Xin lỗi nhé. Bọn tôi sẽ chú ý hơn…”

Khi thấy cậu lí nhí xin lỗi, tôi bỗng thấy ngạc nhiên lạ lùng; đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh cậu chịu nhún nhường trước người khác. Chàng trai kia quay về bàn mình, nhập với ba người bạn cùng kiểu tóc lẫn kiểu quần áo.

“Trời đất, ai mà lại dắt con tới quán rượu chứ?” Một người trong số họ nói.

“Cha mẹ tệ hại thôi. Tội cho đứa nhỏ, phải ngồi nghe ông bố vô dụng càu nhàu suốt.” Người kia đáp.

“Chuẩn luôn. Nếu sau này tao mà thành ra như vậy, tao chỉ mong tụi mày vác xẻng phang tao chết quách cho rồi.”

Một tràng cười rộ lên từ bàn bên, mấy gã thanh niên trả hả hê cười cợt chúng tôi. Tôi giả vờ như không nghe thấy gì, cậu Kurehiko cũng vậy. Nhưng nhìn nét mặt và những thay đổi nhỏ trong cách cậu nói chuyện, tôi biết rõ cậu đang thấy khó xử. Từ thời điểm đó trở đi, giọng cậu nhỏ hẳn xuống, loay hoay lấp đầy câu chuyện bằng các chủ đề vô thưởng vô phạt, không đụng chạm đến ai. Tôi thừa hiểu đó không phải điều cậu muốn bàn cùng tôi, song vẫn gật gù cho qua.

Khi thanh toán và bước ra ngoài, vài ngôi sao đầu tiên đã bắt đầu nhú lên sau gợn mây. Người đi làm tan ca hối hả qua lại trên con phố dành cho người đi bộ. Tôi với cậu Kurehiko cùng đi về phía nhà ga—tôi đến để lấy xe đạp còn cậu thì bắt tàu về. Suốt đoạn đường, một khoảng lặng nặng nề cứ lơ lửng giữa hai chúng tôi.

“...Bực thật, mấy người đấy làm mất hẳn không khí.” 

Tôi buột miệng.

“Hừm, chỉ là lũ nhóc hư hỏng ăn bám bố mẹ thôi. Con nhà giàu thường vậy cả—tấm chiếu mới nên dễ cười cợt người khác. Chúng là hạng người ít lòng trắc ẩn nhất trên đời.”

“Nhưng cậu hoàn toàn có thể đứng dậy phản bác một câu chứ.”

Tôi nói như thể đang trách móc cậu, và đúng là có trách song không phải vì ấm ức. Mà là vì tôi thấy buồn khi cậu chịu nhịn như vậy. Khi người ta nhắc nhở lịch sự thì đúng là nên xin lỗi, và giữa chốn đông người thì nói khẽ là điều đúng mực. Nhưng đó không phải là lý do tôi yêu quý cậu. Cái tôi quý ở cậu không phải phép xã giao.

“Không đâu. Cậu mày thật sự không thể.”

“Tại sao ạ?” Tôi thắc mắc.

“Bởi cậu biết trước đó là cuộc cãi vã mình không thể thắng. Không bằng lời nói, cũng chẳng bằng bạo lực nếu mọi chuyện đi xa hơn. Thế nên cậu mới chọn cách rút lui.”

“...Cậu hèn quá.”

“Ừ, chắc vậy.”

Nghe cậu thừa nhận dễ dàng như thế khiến tôi nghẹn lời—và phải thú thật là tôi còn thấy bực bội một cách khó hiểu. Có lẽ trong thâm tâm tôi vẫn mong cậu sẽ phủ nhận, bởi tôi biết rõ hai người giống nhau đến mức nào.

“...Vậy thì chắc cháu phải mạnh mẽ hơn rồi, để không trở nên như cậu.” 

Tôi buông lời mỉa mai định chọc giận cậu. Đáng tiếc thay, ngay cả thế cũng không khiến cậu phản ứng như tôi mong đợi.

“Giờ thì cháu hiểu rồi đấy Kayato.” 

Cậu Kurehiko điềm nhiên đáp. 

“Không một chút thương hại hay đồng cảm nào của kẻ yếu có thể bác bỏ được chân lý tàn nhẫn rằng kẻ mạnh mới có tiếng nói… Cơ mà nghe cậu dặn này.”

Chúng tôi vừa đến ga, đứng đối diện nhau một thoáng.

“Nếu thế gian này chỉ còn chỗ cho kẻ mạnh tồn tại thì lỗi không nằm ở ta, mà là dấu hiệu cho thấy thế giới này đã mục ruỗng. Cậu yếu đuối thật, nhưng đơn giản là vì vậy thôi, không có nghĩa là cậu sai.”

Nói đoạn, cậu Kurehiko xoay người bước qua cổng soát vé, dáng lưng khòm dần hòa vào dòng người xô bồ.

***

Đây là lần thứ ba tôi mơ về quá khứ kể từ khi thời gian ngưng đọng. Với tôi, thế là đã nhiều—nhất là khi chúng không phải những giấc mơ mơ hồ lộn xộn thường gặp mà gần như tái hiện nguyên xi những gì tôi đã trải qua. Tôi tự hỏi hay chăng vì chỗ tôi nằm ngủ, như giường y tế ở trường tiểu học, chiếc sofa trong quán cà phê này. Người ta nói trong những giấc ngủ không sâu thì dễ mơ rõ ràng hơn. Liệu có còn nguyên do nào khác? Tôi không biết, nhưng chắc chắn đây chẳng phải sự trùng hợp ngẫu nhiên. Trái lại, cảm giác tựa hồ tiềm thức đang cố gửi đến tôi một thông điệp. Một điều gì đó quan trọng.

“...Ưm…”

Tôi nằm thẫn thờ một lúc, rồi chợt nghe thấy Akira rên khẽ trong giấc ngủ. Tôi ngồi bật dậy, quay sang nhìn chiếc ghế sofa nơi cô ấy đang nằm trằn trọc không yên. Mắt nhắm chặt, gương mặt nhăn nhó, một tay còn ôm ngực như đang khó thở. Trán cô ấy lấm tấm mồ hôi. Rõ ràng là có chuyện không ổn rồi.

“Iguma-san?”

Tôi không thể chạm vào để lay cô ấy dậy nên chỉ biết kêu tên. Không thấy phản ứng, tôi bèn gọi thêm lần nữa và lớn giọng hơn chút. Phải vài lần như vậy, mắt cô ấy mới bật mở trong cơn hoảng loạn.

“C-cậu ổn chứ?” Tôi hỏi.

Ánh mắt Akira dần hướng về phía tôi. Rồi cô thở dài, toàn thân từ từ thả lỏng.

“À thì ra là cậu… Không sao, vừa mơ thấy ác mộng thôi.”

“Cậu chắc chứ? Nhìn cậu lúc nãy như rất đau đớn ấy.”

“Không đâu, quen rồi. Không phải lần đầu mà.”

Câu trả lời ấy không khiến tôi yên tâm hơn, nhưng ít nhất trông cô ấy không có vẻ bị ốm hay thật sự đau đớn. Tôi đành gật đầu tin lời.

“Thế… được rồi. Tớ ngủ tiếp đây.”

“Đợi đã… Mugino.” Akira gọi khi tôi vừa định quay về ghế sofa.

Cô ấy ngồi dậy như muốn níu tôi lại. Tôi quay sang, thấy cô nàng mím môi, khẽ run run như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng rồi thôi.

“...Muốn nói chuyện chút không?” Tôi gợi ý, cố tìm cách giúp cô dễ mở lời.

Tôi nghĩ chắc vì cơn ác mộng nên cô vẫn còn bất an, khó vào giấc. Nhưng Akira khẽ lắc đầu.

“Thôi… không cần đâu. Giờ không phải lúc.”

“Cậu… chưa sẵn sàng à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“À, ý tớ là… chuyện cũng không to tát đâu mà!”

Cô ấy đột nhiên lảng tránh, cứ như vừa định nói ra điều gì rồi lại thôi. Chính thế càng khiến tôi thêm tò mò.

“Thôi xin lỗi nhé. Tớ nên đi ngủ đã. Để khi khác kể cho.” Akira nói.

“Ờ… được. Nghe hay đấy.”

Cô đưa tay xoa trán rồi nằm xuống.

Không mấy dễ chịu khi đi ngủ với một nỗi hồ nghi bấu víu trong lòng, song tôi cũng không định ép buộc cô ấy. Đào bới chuyện riêng của nhau không có ích gì, với cả tôi cũng mệt quá. Thế là tôi trở về chiếc ghế sofa, nằm xuống và cố chìm vào giấc ngủ.

Rời khỏi trung tâm Fukushima, chúng tôi men theo tuyến đường tránh phía nam (tất nhiên là vẫn đi bộ). Từ Morioka tới giờ, bọn tôi cứ bám theo Quốc lộ 4. Hồi trước có lần ghé hiệu sách, tôi đọc trong cẩm nang du lịch rằng đây là con đường dài nhất Nhật Bản, kéo dài từ tận Aomori xuống Tokyo. Điều đó đồng nghĩa chỉ cần kiên nhẫn đi hết con đường này, chúng tôi sẽ tới đích mà không lo lạc lối.

Có điều đi mãi trên một con đường cũng nhàm. Thành ra thỉnh thoảng bọn tôi sẽ rẽ ngang để đổi không khí một chút. Lúc này cũng vậy: cảnh vật dọc đường tránh đơn điệu quá nên chúng tôi ghé vào một công viên ngay bên quốc lộ. Nó nằm cạnh một ngôi chùa cổ kính và dường như để hòa theo chủ đề đó, trong công viên cũng dựng khá nhiều công trình mang phong cách kiến trúc xưa: một tháp chùa năm tầng, vài căn nhà phục dựng kiểu dân thường và cả nhà của samurai. Toàn bộ công viên như một lời mời gọi khách du lịch tìm hiểu về lịch sử địa phương.

“Muốn vào xem thử chỗ này không?” Tôi hỏi.

Akira lắc đầu. “Thôi, tớ chẳng hứng thú gì với lịch sử đâu. Nếu cậu thích thì đi cùng cũng được, nhưng chắc không cần đâu.”

“Ừm… tớ cũng nghĩ vậy. Với cả mỏi chân quá.”

“Ra kia ngồi nghỉ chút đi.” Akira nói rồi bước lên trước.

Chúng tôi đi ngang qua vài khu trong công viên, và mở ra trước mắt là một khoảng không rộng rãi: thảm cỏ trải dài, vài món đồ chơi trẻ em và một cái hồ nhỏ. Cả hai men ra bờ hồ, quyết định nghỉ ở đó. Tôi ngồi xếp bằng trên cỏ, mở ba lô lấy cái bánh đậu đỏ mới mua hồi nãy và vừa xoa bắp chân vừa gặm từng miếng. Nhờ đi bộ hằng ngày mà cơ bắp tôi săn chắc hơn, cơ bụng cũng có vẻ rõ nét hẳn ra.

Trong khi tôi lo lấp đầy dạ dày, Akira mải chơi trò lia sỏi, mà đúng hơn là chỉ thử ném thôi vì hòn nào cô ấy ném đều đứng khựng lại giữa không trung, không chạm nổi vào mặt nước. Nhưng rồi cô ấy lại tiếp tục ném thêm hòn khác vào, rồi thêm nữa, hình thành từng cụm đá nhỏ lơ lửng trông như một hành tinh tí hon đang quay giữa trời. Đó là trò vặt vãnh Akira tự bày ra cho mình; với tôi thì chẳng thú vị gì, song chắc vẫn giết thời gian được.

“Cậu ngắm hay ghê.”

“Cũng thường thôi.” 

Ngay câu đó, hòn sỏi cô nàng vừa ném lại là hòn duy nhất trật mục tiêu. Tôi thấy áy náy vì đã làm cô phân tâm mà hỏng cả chuỗi.

“Cậu từng chơi môn thể thao nào chưa?”

“Có chứ. Hồi trước từng chơi bóng rổ.”

“Ồ, dữ vậy!” Tôi ngạc nhiên, không hiểu sao lại khó hình dung Akira tham gia một hoạt động tập thể như thế.

“Hồi cấp hai thì mê lắm! Cơ lên cấp ba chơi được một tháng thì bỏ luôn.”

“Sao thế?”

“...Thật tình cũng không rõ nữa. Chắc tự nhiên mất hứng thôi. Không phải do đồng đội hay huấn luyện viên đâu, mọi người đều ổn cả. Bất chợt một ngày tự nhiên thấy… chán.”

Akira vung tay ném thêm một hòn đá nữa. Nó va vào mấy hòn trước đó, làm cả khối sỏi to bằng quả bóng chuyền rung lên lách cách.

“Biết đâu… Có khi bây giờ tớ sẽ thấy cấp ba thú vị hơn nhiều nếu ngày xưa cứ kiên trì thêm chút nữa.”

Nói đoạn, Akira ngừng ném đá và bước đến bên cạnh tôi. Nhìn nghiêng thôi cũng thấy được chút buồn còn vương trên nét mặt cô.

“Còn tớ vốn chưa bao giờ chơi thể thao, nhưng tớ hiểu cái cảm giác hứng thú với một thứ đến mê mẩn, rồi đùng cái lại hết hứng. Không biết bao nhiêu lần tớ đang đu một bộ truyện, mỗi tuần đều mong ngóng, xong tự dưng chán hẳn luôn…”

“Cái đó thường là lỗi của truyện chứ gì? Kiểu nội dung nhạt dần, hay tiến triển chậm quá ấy.”

“Ừm… không hẳn… hay là vậy nhỉ?”

“Đừng hỏi tớ, tớ có đi guốc trong bụng cậu đâu.”

Tôi chốc khựng lại. Nghĩ kỹ thì đúng là không ít lần bản thân từng đột nhiên mất hứng với một thứ nào đó không rõ lý do. Quả nhiên có những thứ khiến mình say mê tới mức quên ăn quên ngủ, nhưng cũng có lúc ngọn lửa nhiệt huyết ấy vụt tắt chỉ vì một lý do cỏn con, hoặc không liên quan gì. Người ta đâu thể kiểm soát được mình yêu thích cái gì.

“Chuyện thường thôi. Có khi là do cậu hết nhiệt với nó rồi. Lúc đó lại đi tìm một niềm đam mê khác mà thay vào.”

“Ừ, nghe dễ thế thì hay biết mấy.” Akira buông lửng, ngả lưng xuống thảm cỏ.

Chúng tôi nghỉ ngơi chừng hai mươi phút nữa, rồi rời công viên, trở về đường cao tốc hướng đến phía nam. Trông có vẻ đã gần khu vực thành thị, vì số lượng nhà cao tầng và cửa tiệm ven đường đã tăng lên thấy rõ.

“Bao xa nữa mới tới Tokyo nhỉ?” Akira hỏi.

Tôi nhẩm tính nhanh trong đầu để đưa ra một con số ước lượng.

“Tớ nghĩ tầm hai tuần nữa là tới.”

“Chà. Còn xa phết đấy.”

“Cũng không đến nỗi đâu vì từ giờ toàn đi trong khu dân cư cả. Không còn đường xá nông thôn dài ngoằng hay cái hầm năm chục cây số giống lần trước nữa.”

“Cái hầm chết giẫm đó… Cảm giác như tụi mình lê lết trong đó cả tuần vậy. Tớ thề là không bao giờ muốn chui vào đó lần nào nữa.”

“Ừ khổ thật.” Tôi gượng cười, cố tỏ ra đồng cảm với vẻ mặt đầy ám ảnh mà cô ấy đang nhớ lại. Thật lòng thì tôi vẫn chưa quên được cảm giác phấn khích khi lần đầu đặt chân tới ga dưới biển—cái cảm giác như trong trò chơi mà bị lỗi văng khỏi bản đồ, lọt vào một khu vực mà nhà phát triển vốn chẳng bao giờ định để người chơi nhìn thấy. Tôi biết chắc mình sẽ nhớ mãi khoảnh khắc ấy. Thử hỏi có mấy ai trên đời từng trải qua chứ?

“Thế khi thời gian trở lại bình thường, cậu tính làm gì hả Mugino?” Akira hỏi vu vơ, cứ như hỏi kế hoạch cuối tuần.

Thực tế thì chẳng ai dám chắc thời gian có tiếp tục trôi không. Cả cuộc hành trình này có thể hoàn toàn vô nghĩa. Akira rõ cũng hiểu, nhưng xem ra cô chỉ tiện miệng hỏi cho vui. Thế nên tôi không muốn cả nghĩ.

Vấn đề là… tôi không biết trả lời thế nào. Thú vị ở chỗ tôi đã từng suy nghĩ kha khá về biết bao thứ khác—ví dụ nhân viên khách sạn, nhà hàng, cửa hàng tiện lợi mà chúng tôi đã “mượn tạm” đồ ăn thức uống, họ sẽ thời gian khi thời gian quay về bình thường. Còn bản thân tôi sau đó thì… chưa bao giờ nghĩ. Không có kế hoạch nào, chẳng mong đợi điều gì. Nhiều lắm chắc bị lôi ra kỷ luật vì tự tiện bỏ trốn khỏi chuyến đi thực tế, rồi quay về cái cuộc sống nhàm chán như trước thôi.

“...Chắc không có gì đâu, tớ chưa nghĩ tới bao giờ.”

“Giống tớ. Không có kế hoạch nào cả. Thật sự không biết sẽ làm cái quái gì nữa.”

Tôi thấy nhẹ nhõm kỳ lạ khi nhận ra hai đứa bọn tôi không khác nhau là bao—giống như cái cảm giác đi thi mà đầu không chứa chữ nào rồi phát hiện ra mình không phải là đứa duy nhất. Kiểu đồng cảnh tương lân ấy.

“Mà… thật lòng thì, tớ không muốn quay lại Hokkaido chút nào.”

“Ờ… tớ hiểu mà.”

Nghe sơ qua chuyện gia đình cô ấy kể, tôi cũng hiểu phần nào vì sao Akira nghĩ vậy. Nhưng nếu không quay về thì cô ấy định đi đâu? Sống ở đâu? Học trường nào? Hay là định ở luôn Tokyo và đi làm thêm nuôi thân? Mà chắc cô ấy chưa hình dung nổi chi phí sinh hoạt ở đây đắt đỏ thế nào đâu. Tokyo vốn không phải nơi mà một đứa trẻ vị thành niên có thể dễ dàng tự xoay sở, cũng như bất kỳ thành phố lớn nào khác.

“Chán thiệt… giá mà trên trời rơi xuống trăm triệu yên cho tớ nhặt.” Akira nửa đùa nửa thật, nhưng tôi nghe rõ chút khẩn thiết sau cái đùa vu vơ ấy.

Bởi thật ra ngay cả khi thời gian tiếp tục trôi, những vấn đề của Akira vẫn ở đó. Nó sẽ buộc cô ấy phải đối mặt trực diện. Mà kết quả nói chuyện với gia đình cũng đâu chắc gì sẽ tốt đẹp hơn—khả năng cao còn tệ đi. Nói chung thì viễn cảnh chờ đợi cô ấy chỉ toàn là lo âu và xung đột. Trong trường hợp đó, thế giới cứ mãi đứng im như hiện giờ… e rằng sẽ dễ chịu hơn.

“Ê mà cậu có bao giờ nghĩ tới… mấy cái toilet mà tụi mình vẫn xài từ bữa giờ không?” Akira bất chợt hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Thì tớ cứ thắc mắc mãi á. Cậu có kéo cần xả nước sau khi dùng đúng không? Vậy nghĩ coi, tới lúc mọi thứ trở về ban đầu, liệu mấy cái toilet ở khắp nơi có cùng xả một lúc luôn không?”

“À, tớ hiểu rồi…”

Tự dưng bàn chuyện… cầu xí khiến tôi ngớ người, ít ra giọng Akira đã thoải mái và vô tư như thường. Có lẽ tôi thật sự nên bớt cả nghĩ đi—việc tôi cứ căng thẳng hộ chuyện của cậu ấy rốt cuộc chẳng giúp ích được gì. Tôi thả lỏng vai đôi chút.

“Ừ cậu nói đúng. Đến lúc thời gian về lại bình thường thì mấy cái toilet đó sẽ cùng xả nước một lượt.”

“Trời, thế thì ai đang trong nhà vệ sinh chắc sợ chết khiếp mất. Tự dưng nghe tiếng xả nước từ buồng trống thì không biết sao nữa.”

“Ha ha, đúng là nghe hơi…”

Tôi định nói từ “rùng rợn”, nhưng nó cứ nghẹn lại trong cổ họng. Có gì đó không ổn. Vô cùng khó diễn tả, kiểu cảm giác gần giống dèjá vu—như thể bản thân từng nói về vấn đề này trước đây. Nhưng… về toilet ư? Rõ là không. Tôi tin vấn đề không nằm ở chủ đề. Mà là hai cụm từ khiến tôi đặc biệt ám ảnh là “ở khắp nơi” và “cùng một lúc”. Chúng cứ như hòn sỏi mắc trong giày, cộm mãi cho đến khi tôi tìm ra được một ký ức mơ hồ nào đó gợi lại.

“Nhắc mới nhớ.” Akira vẫn tiếp tục hàn huyên trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ. “Tớ đoán mấy người trong nhóm bạn cậu có khi cũng hoảng lắm vì cậu bỗng dưng biến mất chứ gì?”

“Chắc chả ai để ý đâu. Từ đầu tớ đã bị bỏ lại khá xa, nên tớ biến mất một lúc cũng không ai nhận ra. Với cả tớ vốn là người thừa ngay từ đầu…”

“Này, đừng có tự hạ thấp mình thế chứ. Ai mà thích ở cạnh một người suốt ngày cứ lảm nhảm rằng thiên hạ đều ghét mình.” Akira liếc tôi bằng ánh mắt trách móc. Nhưng tôi không hề muốn được dỗ dành. Bởi lẽ đó là sự thật phũ phàng.

“Xin lỗi, tớ không than thở gì đâu. Thật ra được coi như không tồn tại cũng thoải mái mà. Cậu sẽ không gây phiền toái cho ai, và họ không cần cố gắng kéo cậu nhập bọn trong khi bản thân chỉ muốn yên tĩnh một mình.”

Bị bắt nạt cũng khó hơn nhiều, tôi thầm nghĩ.

Nhưng ngay sau suy nghĩ ấy, tưởng có tia sét giáng xuống, một ý nghĩ chợt lóe lên khiến tôi bàng hoàng. Trời đất—tại sao đến giờ tôi mới nhận ra chứ?

“Ơ Mugino? Cậu sao thế?”

Lúc ấy mới nhận ra tôi đã đứng yên như trời trồng. Akira quay người nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

“Muốn nghỉ chút hả?” Cô ấy hỏi.

“Không, tớ đâu có mệt. Chỉ là vừa… nhận ra một điều thôi.”

“Ồ, nghe quan trọng đấy.”

Tôi khẽ gật đầu. Thấy vậy, Akira liền nghiêm mặt. “Thế thì còn chờ gì nữa? Nói đi chứ.”

“...Ừ, được.”

Thật lòng thì tôi không muốn khơi gợi mớ ký ức ấy. Nhưng nếu nó có liên quan tới tình cảnh hiện tại, thì Akira có quyền được biết. Vừa sắp xếp lại dòng suy nghĩ, tôi vừa bước tiếp. Akira lặng lẽ theo sát, sánh bước bên cạnh tôi.

“Chuyện là… đây không phải lần đầu tớ mắc kẹt trong thế giới này.”

Câu chuyện tôi sắp kể xảy ra hồi tôi học lớp tám. Thật sự tôi không có mấy ký ức đẹp về quãng thời gian đó nên khi nhớ lại có chút mơ hồ. Có lẽ chính vì thế mà tôi đã cố quên đi, chôn vùi cả giai đoạn ấy. Và cũng vì lẽ đó mà tới tận thời điểm này tôi mới chợt nhận ra.

Hồi đó có hai đứa bạn cùng lớp mà tôi mong chúng nó biến mất khỏi thế giới này. Ngay cả bây giờ, mỗi lần hồi tưởng tôi vẫn thấy cay đắng như xưa, đủ để biết rằng sâu trong lòng mình vẫn chưa vượt qua được. Những cảm xúc tích cực thì thoáng qua rất nhanh, còn giận dữ, buồn bã, xấu hổ hay hối tiếc thì lại bám chặt trong trí nhớ, dai dẳng không thể nhạt phai. Với tôi, chuyện ấy chính xác thuộc kiểu như vậy.

Có lần sau giờ học, hai đứa đó nhét tôi vào tủ chổi trong lớp rồi đóng sập cửa lại. Chúng bảo tôi không được ra ngoài cho đến khi chúng cho phép, và ma xui quỷ khiến nào mà tôi lại nghe lời. Tôi cứ ngồi yên trong bóng tối không dám tìm cách thoát ra, bởi tôi biết nếu trái lời, chúng sẽ càng hành hạ tôi thêm. Thế là tôi tách mình khỏi thực tại, cố nhẫn nhịn… nhưng ai rồi cũng có giới hạn. Cuối cùng tôi không chịu nổi cảnh bị nhốt trong bóng tối nữa, bèn hé cửa bước ra.

Trong lớp chẳng còn ai. Chỉ có mình tôi và ánh hoàng hôn đỏ rực hắt qua khung cửa sổ. Tôi nhớ rất rõ buổi chiều hôm đó—có lẽ đó là mặt trời đỏ thẫm nhất tôi từng thấy. Và việc đầu tiên tôi làm là thở phào nhẹ nhõm. Tôi mừng vì chúng không ngồi rình chờ tôi bước ra. Nhưng khi vừa quay lại bàn để thu dọn cặp sách, một cơn đau bất chợt bóp nghẹt lồng ngực khiến tôi gục thẳng xuống sàn lớp.

…Không, tôi không bị bệnh tật gì cả.

Đó là cơn thịnh nộ cùng cực. Nhức nhối. Không hẳn vì chúng—tôi đã chịu đựng nhiều trò còn tệ hơn. Mà vì chính tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm. Như thể tôi phải biết ơn vì bị nhốt trong tủ hơn một tiếng, chứ không bị đánh đập hay hành hạ.

Tôi vẫn ghét cay ghét đắng bọn chúng và nguyền rủa mong sao chúng chưa từng tồn tại. Song, nỗi khinh bỉ dành cho bản thân còn lớn hơn. Tôi bắt đầu nhận ra mình chỉ là một kẻ hèn hạ, vô dụng đến đáng thương. Tới mức tôi thậm chí mong mình biến mất, vì dẫu có trừ khử được chúng đi nữa cũng không ích gì, khi tôi vốn không có đủ sức lực hay can đảm để thay đổi thực tại của chính mình. Cảm giác bất lực nghiền nát tôi từ trong ra ngoài.

Rồi chớp mắt một cái—

Tôi đã ở trong phòng ngủ, tay siết chặt một cây gậy sắt.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ như máu vẫn chưa khuất dạng.

“Hả?” Akira quay phắt sang nhìn tôi, như thể tưởng bản thân đã nghe nhầm. Câu chuyện của tôi chưa dừng lại tại đó.

“Ừ thì… Cậu tưởng tượng được đó, tớ hoảng loạn dữ lắm. Mới còn ở trường mà chớp mắt một cái đã thấy mình trong phòng ngủ. Cây gậy sắt đó từ đâu ra cũng không biết nữa. Sợ quá nên tớ chạy vội ra ngoài, ném nó vào cái thùng rác gần đó rồi hớt hải quay về nhà. Giờ sinh hoạt sáng hôm sau, thầy chủ nhiệm thông báo là hai thằng đó đều bị thương nặng ở chân—cùng một lúc, nhưng ở hai nơi hoàn toàn khác nhau. Nghe nói cả hai đều có dấu hiệu bị đánh liên tiếp bằng vật cứng, một đứa thậm chí còn gãy xương nhiều chỗ… Chí ít thì tin đồn truyền tai nhau là vậy.”

“Ý cậu là…” Akira nuốt khan.

Tôi vẫn nhìn thẳng về phía trước, đáp gọn:

“Ừ, khả năng cao tớ chính là thủ phạm.”

Một khoảng lặng bao trùm chúng tôi.

“Nhưng… nhưng mà…” Akira lắp bắp, rõ ràng không muốn tin. “Cậu không chứng minh được đúng không?”

“...Ờ thì đúng là tớ không nhớ gì cả. Khoảng giữa lúc gục xuống trong lớp với lúc tỉnh lại ở nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.”

Chính vì không nhớ gì cả, tôi mới có thể bình thản suy đoán mình là kẻ đã ra tay. Khó mà thấy tội lỗi với một việc mà bản thân chẳng nhớ. Nhưng nếu suy xét kỹ lưỡng hơn, tôi tin đến tám, chín mươi phần trăm rằng mình là thủ phạm.

“Vậy thì vẫn chưa có bằng chứng là do cậu làm!” Akira cố gắng phản bác.

“Nếu cậu nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn ngoài chuyện ‘thời gian ngưng đọng’ thì tớ sẵn sàng lắng nghe. Bình thường từ trường về nhà tớ mất hơn nửa tiếng, kiểu gì trời cũng phải xế đi chút chứ.”

“Ừm… công nhận kỳ lạ thật… Nhưng mỗi chừng đó thôi thì cũng chưa thể kết luận được.”

Akira không bị thuyết phục bởi giả thuyết của tôi. Tôi còn có thể đưa ra chứng cứ nào nữa chứ? LIệu tôi đã từng trải qua thêm một lần ngưng đọng thời gian nào khác không? Hay chỉ có mỗi lần đó? Còn tiểu học thì sao? Có khi nào đã từng có khoảnh khắc kỳ lạ—giống như tôi bị dịch chuyển tức thời từ chỗ này sang chỗ khác ấy…

“...Khoan đã.” 

Chả nhẽ hồi đó cũng tính là một lần sao?

“Sao vậy? Cậu nhớ thêm gì à?” Akira hỏi.

“Ừ… chắc là có. Hình như còn có thêm một lần nữa, còn sớm hơn cả lần trước kia, từ hồi tớ học tiểu học cơ…”

Hai đứa băng qua dưới chiếc cầu vượt, trong bóng râm phảng phất một làn gió báo trước của mùa đông.

“Hình như lúc đó tớ mới lớp ba, lớp bốn gì thôi… Nhưng tớ nhớ rất rõ, hôm đó bố mẹ tớ cãi nhau một trận rất dữ dội.” 

Tôi vừa kể vừa cố xâu chuỗi ký ức. 

“Tớ không muốn nghe nên trốn trong phòng. Rồi đùng một cái, khi nhận ra thì tớ đã đứng trước cửa căn hộ của cậu Kurehiko. Giống như chỉ nháy mắt thôi mà đã bị dịch chuyển đến đó vậy…”

Hồi ấy tôi còn nhỏ thành ra thay vì thấy sợ hãi hay bối rối, tôi thấy nhẹ nhõm hơn vì được thoát khỏi cảnh nghe bố mẹ cãi vã. Có lẽ cũng vì vậy mà đến tận bây giờ tôi mới nhớ ra chuyện này.

“Thế vụ đó liên quan gì đến tình cảnh này chứ?” 

“Thì nó cũng giống như hồi cấp hai thôi. Kiểu tớ đang ở một chỗ, cái nháy mắt thôi đã ở nơi hoàn toàn khác. Biết đây có thể là đã tự đi bộ đến chỗ cậu Kurehiko trong khoảng thời gian ngưng đọng đó. Y hệt như bây giờ cậu với tớ đang làm vậy.”

Điều thú vị là dạo gần đây, tôi còn mơ thấy những giấc mơ trùng khớp với cả hai trải nghiệm đó nữa. Không rõ chỉ là sự trùng hợp hay chính tình cảnh này đã khơi gợi lại ký ức cho tôi, song tôi chẳng bất ngờ mấy nếu hóa ra có một sức mạnh kỳ lạ nào đó trong tiềm thức đang thức tỉnh vì trải nghiệm siêu nhiên này.

Akira coi bộ vẫn không mấy thuyết phục.

“Không biết nữa… Nếu cậu nói đúng thì sao cả hai lần đó, cậu đều không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trong lúc ấy? Đấy mới là phần quan trọng nhất mà.”

“Tớ biết… Tớ cũng đang thắc mắc đây.”

“Với cả, sao cậu chưa từng kể gì cho tớ trước đây? Thật sự tớ không thoải mái lắm khi nghĩ cậu giấu chuyện này.”

“Tớ đâu có giấu. Bởi đến tận bây giờ tớ mới xâu chuỗi lại sự việc được với nhau thôi, vì trước kia tớ không để tâm lắm. Cậu cũng biết rồi đấy, tớ không thích nhớ lại chuyện cũ…”

“...À hiểu rồi.”

Khuôn mặt nghi hoặc của Akira chuyển sang hẳn gương gạo. Có lẽ tôi đã giải thích quá tệ, dồn hệt một đống thông tin khiến cô ấy khó chịu. Hoặc có thể bản thân câu chuyện vốn đã thiếu sức thuyết phục. Akira nói đúng: nếu tôi có thể nhớ nổi dù chỉ một chút về những gì đã xảy ra trong lúc đó, có lẽ mọi thứ sẽ đáng tin hơn nhiều.

“...Xin lỗi.”

“Hả? Xin lỗi gì cơ?”

“Tớ cũng không rõ… chắc là vì đã bắt cậu phải đào chuyện cũ lên.”

“À… không sao đâu. Sớm muộn ta cũng phải bàn về chuyện này thôi mà.”

Thật ra cô ấy không có gì phải xin lỗi cả. Mặt khác, tôi còn thấy biết ơn vì cô nàng đã quan tâm. Dạo gần đây Akira chú tâm đến cảm xúc của tôi nhiều hơn hẳn. Nghĩ về những ngày đầu lúc mới quen, rồi so sánh với hiện tại, tôi suýt nữa thấy nghẹn ngào.

“Nhưng nếu cậu đúng, thì nghĩa là cái hiện tượng này sẽ kết thúc vào một lúc nào đó, đúng không?”

“Ừ chính xác. Đấy là điều tớ muốn nói.”

Hơn tất cả các giả thuyết về cách nó vận hành và nguyên nhân, điều quan trọng nhất là: chuyện này có thể kết thúc. Dù ta vẫn chưa biết làm thế nào để khiến thế giới trở lại bình thường, song riêng việc biết rằng ta sẽ không bị mắc kẹt mãi mãi ở đây đủ để tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi cứ tưởng Akira cũng sẽ thấy an tâm giống vậy—coi bộ tôi đã lầm.

“Ra vậy… Sớm muộn gì cũng đến lúc đó thôi nhỉ…”

Nghe không có vẻ gì là vui cả.

Đó hoàn toàn không phải phản ứng mà tôi mong đợi. Thành thật mà nói, tôi đã tưởng Akira sẽ nhảy cẫng lên, hoặc ít nhất cũng thở phào. Nghĩ lại thì ngay từ trước cô đã tự hỏi “nếu” tôi thật sự đúng về mọi chuyện cơ mà. Có lẽ cô ấy chưa thực sự tin mà giữ chút hoài nghi để giữ tỉnh táo, phòng trường hợp vỡ mộng khi thực tế khác xa. Tôi hiểu chuyện phòng bị tinh thần kiểu đó. Thế nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô nàng, tôi cảm giác nó còn nhiều hơn thế…

“Vậy là… cậu nhắm vào chân đúng không?” Akira lẩm bẩm, mắt dán xuống đất. Bước chân chậm lại một nhịp. “Không phải đầu hay ngực… mà là chân.”

“T-thì… nếu thực sự là tớ làm, thì chắc vậy.” 

Tôi lúng túng không biết nên hiểu giọng điệu đó theo cách nào.

Akira không nói gì thêm. Mặt cô bỗng trở nên lạnh tanh, nhưng không giống thờ ơ hay oán giận. Tôi không biết rốt cuộc cô muốn xác nhận điều gì bằng câu hỏi kia—có khi đơn giản là muốn biết lý do thôi. Nếu thế tôi cũng có thể đoán được dù không nhớ nổi chuyện đã thực sự diễn ra làm sao.

“Ờ… có chăng tớ chỉ muốn làm chúng nó đau thôi, nhưng không đi quá xa. Dù ghét hai đứa đó tới mức nào, tớ cũng chưa từng muốn giết người. Đánh vào ngực hay sườn thì dễ mất mạng lắm… nên tớ mới chọn chân.”

Tôi cố bám vào giả thuyết rằng bản thân lúc ấy vẫn còn giữ được một chút lý trí. Dù nghĩ vậy có phần gượng ép, có lẽ tôi đã đánh gãy xương đứa đầu tiên rồi chùn tay với thằng thứ hai hoặc ngược lại. Dẫu thế nào đi nữa, đó vẫn là hành vi sai trái không thể bào chữa. Chỉ ý nghĩ rằng tôi đã có thể hung hãn đến mức lấy gậy sắt phang hai đứa bạn cùng lớp không nương tay đã khiến tôi lạnh sống lưng. Nhưng ở đâu đó trong tôi vẫn muốn tin rằng chúng xứng đáng nhận quả báo sau tất cả những chuyện chúng đã làm với tôi.

“Ừ, cũng đoán thế.” 

Akira đáp gọn lỏn rồi bật cười nhạt. Tôi hoàn toàn không biết trong đầu cô ấy đang nghĩ gì; thậm chí còn tự hỏi liệu tôi vừa lỡ lời làm cô phật lòng hay không. Cô nàng ưỡn lưng, ngẩng nhìn xa xăm khi bước đi. 

“Ơ này, nhìn kìa! Có cửa hàng tiện lợi ngay kia, tụi mình kiếm chút đồ ăn trưa nhé?”

“Ờ… ừ, được thôi.”

Akira liền bước thật nhanh về hướng đó. Cái vẻ nặng nề trong giọng nói và dáng đi biến mất không còn tăm hơi, tựa hồ chưa từng tồn tại. Cô về lại dáng điệu thường ngày. Nhưng tôi vẫn thấy bứt rứt không thôi. Cái cảm giác bất an tôi vừa thấy là gì vậy? Và tưởng chừng cô ấy đã hoàn toàn gạt phăng tất thảy những gì chúng tôi vừa bàn luận? Trong đầu tôi nảy lên hàng đống câu hỏi và lo lắng, không thoải mái chút nào.

Sau khi đi ngang qua Fukushima, chúng tôi tiếp tục tiến vào Tochigi. Cuối cùng cũng đặt chân đến Kanto—chặng cuối của chuyến hành trình giờ đã bắt đầu. Chúng tôi đang đi qua thị trấn Nasu, giáp ranh với Fukushima. Trước mắt trải dài một con đường bất tận, qua những cánh đồng và nông trại bát ngát.

Đã ba ngày trôi qua kể từ lần trò chuyện đó. Trong suốt quãng thời gian qua, tôi vẫn cố gắng sắp xếp mọi thứ trong đầu về chuyện kỳ lạ này. Rút gọn thì có ba điểm chính:

Thứ nhất: tôi gần như chắc chắn rằng mình đã trải qua ít nhất hai lần hiện tượng này trước đây, một lần hồi tiểu học và một lần hồi cấp hai.

Thứ hai: Tôi hoàn toàn không nhớ được điều gì xảy ra trong quãng thời gian hiện tượng đó xảy ra ở cả hai lần ấy. Và tôi tin chắc rằng mình không hề quên tạm thời hay chối bỏ ký ức.

Thứ ba: Nhiều khả năng lần này rồi cũng sẽ kết thúc. Giả thuyết này dựa trên việc tôi đúng điểm thứ nhất. Dĩ nhiên, tôi không biết những lần trước kéo dài bao lâu, có giống nhau không và cũng chẳng có gì đảm bảo lần này sẽ kết thúc chỉ vì hai lần trước đã vậy. Ắt hẳn nó không thể kéo dài mãi.

Từ ba điểm đó, tôi rút ra một kết luận duy nhất.

Mỗi khi hiện tượng này kết thúc, tôi sẽ mất sạch ký ức về nó.

Điều này giải thích tại sao hai lần trước tôi chỉ có cảm giác như ý thức mình bị nhảy cóc. Nhưng thú thật ngay cả chính bản thân tôi cũng chưa hoàn toàn tin vào giả thuyết ấy. Vẫn luôn có khả năng rằng suy đoán của tôi là sai hoàn toàn. Song nếu quả thực là vậy, nếu tôi luôn mất đi ký ức về quãng thời gian bị ngưng đọng thì điều đó đồng nghĩa là tôi sẽ quên đi cả Akira và chuyến hành trình này.

Khi tôi nói ra, mắt cô ấy trợn tròn kinh ngạc:

“Khoan, ý là cậu sẽ quên sạch mọi thứ à?!”

“Ừ, nếu đúng như quy luật trước giờ thì vậy.”

“Chậc… nếu mà như thế thì—” Akira buột miệng xong lại kiềm chế không muốn nói ra. Cô ấy thở dài tựa hồ đang trăn trở.

“Thế thì chắc tớ cũng sẽ quên cậu mất thôi, đúng không…?”

“Tớ không chắc nữa. Nếu hiện tượng này xoay quanh mỗi tớ còn cậu chỉ tình cờ bị cuốn vào thì biết đâu cậu lại khác. Khó nói lắm, nhất là vì đây là lần đầu tiên cậu trải qua.”

“Ừ thì, tớ nhớ là vậy.”

“Cũng không loại trừ khả năng cậu đã từng trải qua, nhưng đã quên mất giống tớ. Iguma-san này, hồi nhỏ cậu đã bao giờ gặp trải nghiệm nào kỳ lạ tương tự tớ kể không?”

“Tớ cũng từng nghĩ đến chuyện đó rồi nhưng khả năng là không. Có vài lần tớ gặp mấy chuyện kỳ dị hay hơi rùng rợn thật, song không có gì khiến tớ nghĩ đến chuyện thời gian bị bóp méo cả.”

“Ra vậy…”

Tôi khẽ cắn môi khi cả hai phớt lờ đèn đỏ và chạy băng qua đường. Lách ra phía sau một chiếc xe tải lớn, mùi khói xăng nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Từ khi có nỗi lo rằng hiện tượng này có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, tôi đã bắt đầu cẩn thận hơn mỗi khi băng qua đường.

“Có lẽ thật tự là tớ đã lôi cậu vào chuyện này rồi.”

“Hả? Sao cậu nghĩ thế?” Akira hỏi.

“Thì… không phải hợp lý sao? Tớ đã trải qua chuyện này ít nhất ba lần rồi, mà không thể nào gọi là trùng hợp khi đúng ngay ngày tớ ghé nơi của cậu thì đối với cậu lại là lần đầu. Rõ ràng tất cả là do tớ.” Tôi cúi đầu, móng tay bấu vào lòng bàn tay trong cơn áy náy. “Xin lỗi, Iguma-san… Nếu như tớ không đồng ý đi chuyến tham quan ngớ ngẩn đó thì đã không có chuyện này…”

“Ê thôi đi. Tớ đã nói rồi, tớ không chịu nổi cái kiểu rầu rĩ kia đâu nhé…” 

Akira bối rối vén tóc mái. 

“Dù sao thì giờ đổ lỗi cho ai cũng chả ích gì cả. Chuyện đã rồi, điều duy nhất chúng ta cần làm là bước tiếp thôi.”

“...Cảm ơn nhé. Cậu tốt thật.”

“Không, chẳng liên quan gì đến tốt bụng đâu.”

Akira quay mặt sang chỗ khác, cố làm ra vẻ dửng dưng.

“...Nhưng có một điều. Không chỉ mình cậu có lỗi đâu. Tớ cũng có phần trách nhiệm trong chuyện này.”

Tôi không rõ cô ấy nói vậy vì muốn ai ủi tôi hay thật sự có ẩn ý gì khác. Nhưng lúc đó tôi chẳng dám hỏi, nên cả hai chỉ lặng lẽ để câu chuyện dừng lại tại đó.

Bọn tôi đi thêm một đoạn nữa thì bắt gặp một quán karaoke nhỏ lẻ loi bên vệ đường. Lúc đó vừa hay là hai đứa đã bắt đầu ngó nghiêng kiếm chỗ ngủ, nên bàn qua loa rồi quyết định dừng chân tại đây luôn cho tiện. Thật ra nếu cố đi thêm chắc sẽ tìm được nhà trọ hay khách sạn bình dân nhưng cả tôi lẫn Akira đều không còn hứng lê bước nữa.

Chúng tôi bước vào và nhanh chóng đi tìm phòng trống. Dù nằm tít ngoài khu dân cư, quán lại đông nghẹt khách lớn tuổi. Tôi đoán họ tổ chức buổi sinh hoạt gì đó cho hội cao niên. Kết quả chỉ tìm ra đúng một phòng trống, hơi chật chội nhưng vẫn đủ để hai đứa nằm riêng ra được.

“Có gì xài nấy thôi.” 

Akira nói rồi bước thẳng vào, chẳng tỏ vẻ ngại ngần gì khi phải ngủ trong không gian nhỏ xíu, kín bưng như vậy cùng tôi. Thành thật mà nói, cái sự vô tư của cô ấy vẫn khiến tôi thấy hơi lạ lẫm. Dĩ nhiên cô ấy không có gì phải lo lắng khi ở cạnh tôi, nhưng tôi nghĩ con gái tuổi này hiếm ai thấy thoải mái đến thế. Có lẽ điều đó cũng cho thấy cô ấy thật sự tin tưởng tôi.

Tôi đặt túi xuống sàn rồi ngồi phịch lên chiếc ghế da đã sờn cũ.

“Đi vệ sinh cái đã.” 

Đoạn, cô bước ra ngoài.

Tôi ngó quanh căn phòng. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào quán karaoke. Vốn ngại hát trước mặt người khác thêm không hứng thú mấy với âm nhạc nên trước giờ mỗi khi có dịp tham gia (chẳng hạn như tiệc tất niên với lớp), tôi đều khéo léo từ chối.

Một lúc sau, Akira quay lại, trên tay ôm theo cả đống bánh kẹo và hí hửng bày ra bàn.

“Tớ lượm ít đồ ở mấy phòng khác mang về đây. Ăn thoải mái nhé.”

Bảo sao đi lâu thế… Tôi cũng định nhắc nhở vài câu, nhưng nhìn điệu bộ háo hức hệt trẻ con của cô nàng thành thử chẳng nỡ. Thôi thì miễn đừng lấy quá nhiều là được.

“Lâu rồi tớ chưa hát karaoke, cậu có muốn hát gì không?”

“Hả?! Thôi thôi thôi, tớ xin kiếu. Tớ ngại hát trước mặt người khác lắm.” Tôi hoảng hốt xua tay.

“Từ chối lẹ vậy luôn đó hả. Thôi kệ. Tớ cũng đang không có tâm trạng. Dù gì cái máy giờ cũng không hoạt động được.”

Akira với tay lấy hộp Pocky trên bàn. Còn tôi thì không cưỡng lại cơn đói, xé ngay gói bánh gạo đậu phộng cay. Vừa nhai, cái vị cay nồng tê tê lan khắp đầu lưỡi quen thuộc đến lạ.

“Phải nói thật, tớ chẳng có kỷ niệm vui vẻ nào với karaoke cả.” 

Akira vừa nhai que Pocky vừa nói.

“Ồ thế à? Trải nghiệm trước kia tệ lắm sao?”

“Cũng chỉ có một lần thôi. Hồi cấp hai, bạn bè rủ đi karaoke. Ai dè đến nơi toàn là mấy đứa cấp ba, mà toàn thành phần cặn bã nhất luôn. Cả bọn toàn mùi thuốc lá nồng nặc.”

“Nghe thôi đã thấy ngán rồi.” Tôi gật gù.

“Tớ biết ngay bọn đó chẳng tử tế gì, thế là giả vờ đi vệ sinh rồi chuồn luôn. Từ đó trở đi hễ có ai rủ karaoke là tớ từ chối hết.”

Tôi thở phào, ít nhất câu chuyện dừng ở đó và Akira đã an toàn thoát ra được.

“Ừ thì, cảm ơn cậu đã không bỏ tớ lại đây nhé.” Tôi đùa.

“Thôi đi. Cậu có nhân bản ra cả trăm tên cũng không làm người ta sợ đâu.” Akira cười khẩy, rồi xé thêm túi socola mới trong khi hộp Pocky đã sạch banh. Mà rõ ràng chúng tôi đâu có nhịn bữa tối. Có khi cô nàng sở hữu một cái dạ dày thứ hai để chứa riêng đồ ngọt cũng nên.

“Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện nhuộm tóc, bấm lỗ tai à Mugino? Kiểu… chơi ngông chút? Thay đổi diện mạo ấy mà.”

Chơi ngông? À thì ra đó là từ lóng Hokkaido, kiểu “nổi loạn” thì phải?

Mỗi lần Akira lỡ miệng nói tiếng địa phương, tôi lại thấy ấm lòng lạ thường—giống như lúc nhìn thấy cái răng khểnh ló ra khi cô ấy cười vậy. Nó khiến tôi có cảm giác mình đang dần hiểu con người thật của Akira hơn một chút. Nghe thì hơi… nhạy cảm, nhưng ý tôi là vui vì cô ấy thoải mái đến mức không cần giữ kẽ trước mặt tôi nữa. Thực lòng, tôi mong cô ấy nói tiếng địa phương nhiều hơn, song hình như Akira hơi ngại nên tôi không bao giờ nhắc. Thôi thì hy vọng sau này thân nhau hơn, cô ấy sẽ tự nhiên nói nhiều hơn. Nghĩ vậy cũng thấy hay hay.

“Tớ thấy cái đấy không hợp với mình đâu, với cả… xỏ lỗ tai chắc đau lắm hả?”

“Ờ thì tất nhiên rồi. Cơ bản là cậu lấy kim đâm lỗ tai mà.” Akira vừa nhét cả nắm kẹo socola vào miệng vừa đáp.

“Vậy sao cậu lại đi xỏ, Iguma-san? Cho ngầu thôi à?”

“Thì còn lý do gì khác nữa đâu?”

“Ừm… để dọa người khác khỏi dám chọc cậu hả?”

“Kiểu vậy ấy. Hoặc thêm lý do khác thì… ừm… chắc là để tăng khả năng phòng thủ một chút.”

“Phòng thủ á?”

“Ừ. Kiểu, tớ thấy tự tin hơn về bản thân. Cảm giác như mình có thể đối mặt với bất cứ chuyện gì trong đời. Mỗi lần xỏ thêm một lỗ, tớ lại thấy ‘Ừ, mình vẫn ổn’. Hiểu không? Dù thực ra tớ có xỏ nhiều lắm đâu.”

“Ra vậy… nghe thú vị phết.”

Tăng phòng thủ bằng cách trang bị thêm phụ kiện, nghe y như trong trò Dragon Quest vậy. Nghe buồn cười thật, song nghĩ kỹ thì cũng có lý. Có thể bản thân mấy món đồ đó không nhằm tăng chỉ số gì thật, nhưng việc nhân vật cảm thấy tự tin khi mang chúng lại giúp họ mạnh mẽ hơn.

Chúng tôi vừa tán nhảm vừa ăn vặt đến no căng, cơn buồn ngủ theo đó mà kéo tới. Nhìn Akira bắt đầu gà gật, hai đứa quyết định dọn dẹp rồi ngủ luôn tại phòng karaoke dù cả buổi không ai cất giọng hát lấy một lần.

Tôi đánh răng, thay đồ xong thì lăn ra cái ghế da nằm. Nhưng khổ nỗi ghế vừa hẹp vừa trơn, cứ trở mình là y rằng sắp rớt xuống. Thành ra tôi phải ngủ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chợp mắt một hồi lại bất chợt tỉnh giấc thành ra suốt cả đêm chả ngủ sâu được.

Ngay lúc tôi sắp bỏ cuộc để nằm xuống sàn thì nghe Akira khẽ rên trong giấc ngủ. Nghe như cô ấy đang vùng vẫy, có vẻ lại gặp “ác mộng” giống hôm trước. Nếu đúng vậy thì… tôi không khỏi thắc mắc về những giấc mơ ấy.

***

“Akira! Con định đi đâu?!”

Mặc kệ mẹ gào lên sau lưng, tôi xô cửa lao thẳng ra ngoài. Bậc thang sắt kêu lên lạch cạch dưới mỗi bước chạy. Tôi tức điên. Trong đầu chỉ muốn biến mất khỏi cái nhà đó hoặc liều lĩnh làm gì ngu ngốc cho bõ tức, miễn là khiến họ phát điên lên.

Lúc ấy tầm tám giờ tối. Bên ngoài trời đã tối đen. Vừa đặt chân xuống vỉa hè, tôi cứ thế cắm đầu bước đi, chẳng buồn nghĩ sẽ đi đâu. Chỉ biết nếu dừng lại, tôi sẽ gục xuống ngay.

Mình không hiểu nổi cái nhà này.

Bình thường mẹ có mắng thì tôi cũng kệ. Bố có đối xử tệ tôi vẫn nhịn. Nhưng chuyện tôi không chịu nổi nhất chính là mẹ bênh vực ông ta, ngay cả khi tôi chỉ đang cố đứng về phía bà. Sao bà lại nổi giận với tôi vì tôi dám bật ông ta chứ? Chính ông ta mới là kẻ coi bà như người hầu cơ mà. Thế mà bà lại giáng cho tôi một cái tát. Bộ bà không thấy mệt mỏi vì để ông ta chà đạp lên mình sao? Hay trong mắt bà, ông ta còn quan trọng hơn tôi?

Cái quái gì thế… Rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy?

Tôi vừa đi dọc con đường vừa xoa má. Da vẫn còn rát bỏng chỗ mẹ vừa tát. Nghĩ càng nhiều khóe mắt càng nóng lên.

Không. Đừng có khóc. Khóc là thua. Phải giận cơ!

“Lũ ngu…”

Tôi đá mạnh vào cột đèn bên đường nhưng chẳng khá hơn tí nào, ngược lại còn thấy quê độ khi người qua đường bắt đầu nhìn tôi như kẻ dở hơi. Rồi tôi mới nhận ra mình vẫn đang mặc nguyên đồng phục học sinh. Lúc chiều về nhà, tôi quỵ xuống ngủ liền. Tới bữa tối mới bị gọi dậy, tính đi tắm cho tỉnh người thì bao nhiêu chuyện gia đình đổ ập xuống. Thế là tôi chạy luôn ra ngoài mà chẳng kịp thay đồ. May thay lúc ấy vẫn còn đủ tỉnh táo để khoác cái áo bóng chày, nhưng ví thì quên mất. Giờ trên người có mỗi điện thoại.

Tôi không biết phải làm gì tiếp theo.

Không có chỗ nào để đi, cũng chẳng có đứa bạn nào có thể cho tôi ngủ nhờ qua đêm. Nhưng cái mà tôi chắc chắn không muốn là lủi thủi quay về nhà và đối diện với mớ hỗn độn đó. Thế nên tôi cứ thế đi về phía ga Hakodate. Lúc này, tôi chỉ muốn ở nơi nào đông người một chút, mong là đỡ bị ám ảnh bởi những suy nghĩ tiêu cực đang bấu víu trong đầu.

Một cơn gió bất ngờ thổi tạt qua, hất mái tóc tôi rối tung cả lên. Đây chính là lý do tôi ghét sống gần biển. Muối trong không khí làm da dính dấp khó chịu, còn cái mùi tanh nồng của nước biển sớm muộn sẽ làm tôi phát điên mất. Tôi ghét tất cả mọi thứ ở cái chỗ này. Lúc nào cũng làm như thể là thành phố lớn khi thực ra chỉ là một thị trấn quê mùa đội lốt, nằm heo hút ở tận cùng đất Hokkaido. Tệ hơn nữa, nó lại đủ xa mấy đô thị thật sự như Aomori hay Sapporo khiến đi đâu cũng mất cả đống thời gian lẫn tiền bạc. Ừ thì đúng là có mấy món đặc sản này nọ, nhưng tôi vốn đâu có thích mực.

Tôi chỉ muốn biến khỏi đây. Đi thật xa, càng xa càng tốt.

Nếu được thì thành phố lớn sẽ tuyệt biết bao. Một nơi có đủ thứ để làm, để ngắm, để khỏa lấp cái khoảng trống mệt mỏi này—thứ mà tôi biết sẽ không bao giờ biến mất chừng nào tôi còn mắc kẹt nơi đây. Sapporo vẫn được thôi, song tôi muốn đi hẳn khỏi đảo. Ví dụ như Tokyo chẳng hạn. Một nơi ấm áp hơn, náo nhiệt hơn và lúc nào cũng có sự xô bồ nào đấy tiếp diễn.

Mang theo trong đầu bao nhiêu ý nghĩ về sự ồn ào, hối hả của thành phố lớn, tôi lang thang quanh khu ga Hakodate một lúc. Ở đây chẳng có gì để làm hay xem. Cũng phải thôi—tôi đang mong chờ điều gì cơ chứ?

Đi mãi cũng thấm mệt, tôi ngồi xuống chiếc ghế băng trong quảng trường trước ga. Trong người không có lấy một xu, nên cũng không thể mua đồ hay đi đâu. Tôi chỉ biết tiếp tục trách mình sao không mang theo ví.

Tôi nhét hai tay vào túi áo khoác, đầu óc quay cuồng tìm cách nghĩ về tương lai mình sẽ đi đâu về đâu. Nhưng càng suy nghĩ thực tế, nỗi giận ban đầu càng nhường chỗ cho sự lo âu, để tôi rơi vào cái vòng xoáy bi quan không lối thoát. Tôi không biết phải đi đâu hay làm gì tiếp theo.

May thay, trời tối nay không quá lạnh—ít nhất là so với cuối tháng Mười. Nhưng lòng tôi thì vẫn lạnh ngắt. Tôi mở điện thoại ra lần thứ “n” và thấy đã hơn mười giờ. Giờ này mà bị cảnh sát bắt gặp, một học sinh trung học như tôi chắc chắn sẽ bị đưa về nhà. Quảng trường vẫn còn khá đông người. Có lẽ nên tìm một chỗ vắng vẻ để ngồi tạm. Dù gì thì tôi cũng không có nơi nào khác để đi, nhưng—

“Ê bé, ngồi đó làm gì thế?” Một giọng nói cất lên.

Tôi ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trung niên trong bộ vest sờn cũ đang nhìn về phía mình. Thoáng chốc tôi tưởng là giáo viên trong trường, bản năng phòng thủ lập tức bật lên. Song nghĩ kỹ thì tôi chưa từng thấy mặt người này, giọng điệu cũng không hề gay gắt, ắt hẳn không muốn lôi tôi vào rắc rối.

“Không làm gì cả…” tôi đáp qua loa.

“Đang đợi ai hả? Ngồi đây cũng lâu rồi còn gì.”

Tuyệt thật. Hóa ra hắn để ý mình nãy giờ.

“Ờ thì sao? Đâu liên quan gì đến ông.”

“Đang học cấp ba đúng không? Đêm hôm thế này mà còn lang thang thì không ổn đâu. Mau về nhà thì hơn. Hay là… có lý do gì mà không muốn về?”

Câu hỏi trúng ngay tim đen, nhưng tôi im lặng không đáp. Tôi không muốn cho ông ta cơ hội để moi thêm chuyện. Thay vào đó, tôi chỉ nheo mắt nhìn, kiểu nửa thờ ơ nửa đe dọa như muốn nói: Đừng có mà lắm chuyện.

“Thôi nào—đừng có nhìn người ta dữ thế chứ. Tôi có cắn đâu mà,” ông ta cười gượng. “À mà này, tôi đang định đi kiếm thứ gì đó ăn tối. Đi cùng chứ?”

“...Không đói.” Tôi đáp cộc lốc.

“Thế thì ăn chút tráng miệng nhé? Tôi biết có quán izakaya gần đây làm đồ ngọt ngon lắm. Nếu em không có chỗ nào để đi thì tới đó với tôi, coi như có đồ ăn miễn phí với lại trò chuyện một chút. Tôi cũng không ngại nghe em tâm sự đâu.”

Ông ta đúng là có hơi… ép buộc, nhưng xem ra không có mưu đồ xấu nào cả. Nghe cũng chừng mực, nhất là khi điều đầu tiên ông ta nói chính là khuyên tôi nên về nhà. Dù sao không phải kiểu mời về nhà lão hay gì kỳ quặc. Nếu tất cả những gì ông ta muốn là cho tôi ăn một bữa, nghe tôi nói chuyện vì thấy tội nghiệp thì ắt cũng không sao. Ít ra tôi sẽ có lý do để ở ngoài thêm chút nữa.

Thế là tôi gật đầu.

“Được rồi, vậy đi thôi. Ngay góc kia kìa.” Ông ta nói.

Tôi bước theo sau. Tôi không cần sự thương hại rẻ tiền nào hết. Tôi chỉ muốn có gì đó—bất kỳ thứ gì—để xao nhãng khỏi cảm giác bế tắc ngập đầu này trong thoáng chốc. Ăn xong rồi tính tiếp cũng được.

Đi bộ tầm mười phút, chúng tôi tới một quán izakaya ngay trung tâm phố. Nhân viên dẫn cả hai vào ngồi bàn ở góc sâu bên trong quán. Trên đường đi, tôi thấy vài thực khách liếc nhìn mình với ánh mắt tò mò xen lẫn phán xét mặc dù không ai lên tiếng.

Ông ta gọi một cốc bia với vài món sashimi và tempura. Tôi thì chọn món bánh castella phủ kem tươi. Khi khay đồ ăn được mang ra, lúc ông ta đưa tay nhận phần mình từ cô phục vụ, tôi thoáng thấy chiếc nhẫn cưới trên tay trái. Sau khi cô phục vụ rời đi, ông ta cũng để ý thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào nó.

“Ờ thì… Dạo này tôi với vợ cãi nhau to một trận. Giờ về nhà lúc nào cũng gượng gạo, làm gì cũng thấy sai sai nên tôi cứ nán ở ngoài đến khuya với mò về.” Ông ta xoay xoay cái nhẫn trên tay.

“Thế à,” tôi đáp bằng giọng không mấy hứng thú, còn thấy buồn cười vì trùng hợp.

“Em thì sao? Cãi nhau với bố mẹ à?”

“Không hẳn là cãi…”

“Thử kể chút đi? Nói ra được có khi nhẹ người hơn. Cứ coi như trả ơn bữa này cũng được.”

Hắn nói thế thì khó từ chối quá. Vả lại, ngồi cùng bàn thế này thành ra tôi không muốn làm ông ta mất hứng. Dù trong lòng không thoải mái chút nào khi phải bộc lộ điểm yếu trước một gã xa lạ vừa quen, nhưng đành tạm chiều theo ý hắn vậy. Thế là tôi kể sơ qua mọi chuyện tối nay, đến đoạn tôi ngồi thụp xuống trước nhà ga. Ông ta chăm chú lắng nghe, gật gù theo từng đoạn.

“Ra vậy,” ông ta gật đầu khi tôi dứt lời. “Chuyện đó quả thật không dễ chịu chút nào. Bố mẹ mà dùng bạo lực với con cái thì còn gì tệ hơn.”

Nghe câu đó tự dưng tôi thấy khó chịu. Hắn nào biết về mẹ tôi đâu. Không phải tôi cho rằng việc bà làm là không sai, song chuyện giữa tôi và mẹ còn rắc rối hơn nhiều. Tôi không muốn nghe lời thương hại từ người dưng nước lã.

“Tôi hồi bằng tuổi em cũng hay cãi lộn với bố mẹ lắm. Có lúc còn hóa một thằng bất cần đời. Mấy ngày liền ngủ vạ vật ở nhà bạn, mua cả xe máy chạy rong khắp phố cho ông bà già tức chơi. Nghĩ lại chắc cũng chỉ là tuổi nổi loạn thôi, nhưng mà phải nói, đó cũng là những năm tháng vui vẻ nhất đời. Hè đến là kéo nhau ra biển đốt pháo…”

Tôi để mặc những lời ấy trôi tuột từ tai này sang tai kia, chỉ tập trung hốc món tráng miệng trước mặt. Cứ cái đà này có khi phải nửa đêm mới rời được quán. Xấu nhất thì tôi cũng nên chuẩn bị tinh thần ngủ ngoài đường. May sao trời chưa lạnh đến mức không chịu nổi. Còn mai thì…

…Rốt cuộc mình sẽ làm gì vào ngày mai nhỉ?

Rõ ràng là muốn làm gì cũng cần tiền. Hay thử tìm việc làm thêm theo ngày? Nhưng tôi đâu có kỹ năng hay kinh nghiệm gì đáng để người ta thuê…

Ăn xong rồi mà tôi vẫn chưa nghĩ ra nổi một kế hoạch tử tế nào. Như tôi đoán, lúc bước ra khỏi quán izakaya thì đã quá nửa đêm. Ông ta trả tiền xong và bước ra, đứng trước mặt tôi với nụ cười giả tạo.

“Hay là tôi cho em chỗ ngủ tối nay nhé?”

Giọng ông ta ngọt lịm, nghe mà rợn cả người. Cảnh báo nguy hiểm trong đầu tôi ngay lập tức nhảy vọt lên mức báo động đỏ. Rõ ràng ông ta không chỉ định thuê cho tôi một phòng khách sạn rồi để tôi yên. Cái ánh mắt dán chặt vào đôi chân tôi đã nói lên tất cả. Hóa ra đúng là một tên biến thái, không sai vào đâu được. Tôi chỉ muốn hét thật to, mắng cho hắn tơi tả rồi bỏ chạy. Ngày thường chắc chắn tôi sẽ làm thế. Nhưng bây giờ tôi sẽ chạy đi đâu? Quay về cảnh lang thanh ngoài đường, không nhà, không tiền ư? Nghĩ vậy, tôi quyết định chơi liều. Đêm tay còn gì tệ hơn nữa chứ.

“Được thôi. Dẫn đường đi.” Tôi bảo.

Khóe môi ông ta nhếch lên khi nghe thấy thế. Dù cố giấu, ông ta cũng chẳng che nổi sự phấn khích. Tôi lặng lẽ đi theo hắn vào một con hẻm bẩn thỉu, vừa đi vừa lập sẵn kế hoạch trong đầu.

Quả nhiên ông ta đưa tôi tới một khách sạn loại chỉ dùng cho một mục đích duy nhất. Hắn thuê phòng rồi chúng tôi cùng lên. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế dài, cố giấu đi sự run rẩy. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào một nơi kiểu này, tim đập như muốn nổ tung. Và ngay khi bàn tay hắn vừa với tới đầu gối tôi—

“Tắm trước đi.” Tôi gom hết chút lý trí còn sót lại để giữ bình tĩnh mà nói ra câu đó.

“À, ừ nhỉ.” Gã đàn ông đáp.

Ông ta đứng dậy, ngoan ngoãn đi vào phòng thay đồ.

Ngay khi nghe tiếng cửa khép lại, tôi lập tức hành động.

Tôi bắt đầu lục tìm ví của hắn. Chỉ cần lấy được cái ví hoặc ít nhất là tiền bên trong, tôi sẽ lẻn ra ngoài và chạy trốn. Tôi biết việc này rõ ràng là phạm pháp. Nhưng hắn cũng đâu có trong sạch gì, tính giở trò với tôi kia mà. Thế nên tôi không thấy chút áy náy nào. Tôi cần số tiền đó hơn hắn nhiều.

Tôi lộn tung cả cặp tài liệu, rồi kiểm tra cả hai túi áo khoác hắn treo trên cửa. Nhưng vẫn không thấy ví đâu cả. Một lớp mồ hôi lạnh rịn ra trên thái dương khi nỗi hoảng loạn dần ập đến. Tôi không thể tay trắng ra đi được. Đã lỡ tới nước này rồi, tôi nhất định phải có tiền.

Bình tĩnh nào Akira. Nghĩ đi. Chỗ nào được chứ?

Rồi tôi chợt nhớ ra. Là túi quần.

Tôi rón rén tiến vào phòng thay đồ nhỏ bên cạnh phòng tắm, lúc trong chiếc quần hắn treo ở đó. A ha! Tìm ra rồi. Đúng như tôi đoán, cái ví nằm gọn ở túi sau. Tuyệt, phắn thôi—

Tiếng nước tắt phụt.

Tiếp đó là tiếng lách cách nhỏ, rồi cánh cửa phòng tắm bật mở.

“Này, em đang làm gì vậy?” Gã đàn ông cất tiếng hỏi.

Tôi suýt đứng tim. Cả người cứng đờ lại.

Trời ơi. Mình phải chạy ngay thôi.

“Cái ví đó là của tôi đúng không? Em định ăn cắp rồi chuồn à?”

Còn giờ gì nữa, con ngốc này?! Chạy mau!

Tôi lao vụt ra khỏi phòng, đâm mạnh vào bức tường đối diện trước khi loạng choạng chạy về phía cửa. Tôi chụp lấy tay nắm và kéo thật mạnh.

Chết tiết! Thằng khốn đó còn chốt cửa nữa hả?!

“Nào, em tính chạy đi đâu đấy? Mình đã đến nước này rồi, đừng làm khó tôi nữa.” Hắn nói như đang dỗ dành.

Ông ta túm chặt lấy tay tôi, kéo mạnh về phía cuối phòng. Không, không, không! Tôi vùng vẫy dữ dội, cố thoát ra nhưng hoàn toàn bất lực trước sức khỏe của hắn. Hắn khỏe hơn tôi rất nhiều. Tệ rồi… cứ đà này thì mình sẽ… sẽ… Không! Sao lại thành ra thế này chứ?! Tại sao lại là mình?! Buông ra ngay!

Nỗi sợ, tuyệt vọng và bất lực cứ cuộn xoáy trong đầu tôi, dồn nén cho đến khi mọi thứ vỡ òa. Tôi gào lên, tức giận tột độ.

“Gừ… Đừng có chạm vào tao, đồ cặn bã! Loại đàn ông như mày dám giở trò với con gái chỉ bằng nửa tuổi mình hả?!”

Tôi gom hết sức bình sinh đẩy hắn thật mạnh. Hắn bất ngờ chới với rồi ngã ngửa, đập đầu vào góc bàn cà phê. Hắn cứng đờ lại hệt một cái xác chết.

“Hộc… hộc…”

Máu đỏ sẫm từ sau gáy hắn chảy ra, men theo chân bàn loang dần xuống sàn. Rồi tôi nhận ra sự thật đáng sợ rằng có lẽ hắn không chỉ đơn thuần giống xác chết… mà có vẻ hắn đã chết rồi.

Trời ơi.

Một nỗi kinh hoàng xộc thẳng vào tim và tôi biết cắm đầu chạy. Tôi không buồn nhặt ví mà cuống cuồng mở chốt cửa rồi lao ra hành lang và nhảy vào thang máy. Tôi điên cuồng bấm nút đóng cửa và cho thang máy phi xuống tầng trệt như nhân vật trong phim kinh dị.

Khi thoát ra khỏi khách sạn, tôi vẫn tiếp tục chạy. Tôi muốn rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Đến một chỗ không ai biết tôi là ai.

Mình đã sai ở đâu chứ?

Tôi không biết.

Giá mà tôi có thể sửa chữa cái ngày rối tung rối mù này từ đầu. Hoặc tốt hơn hết, tôi muốn cả thế giới này sụp đổ ngay bây giờ. Mong sao ngày mai đừng đến, để tôi không phải đối mặt với tất cả chuyện này thêm lần nào nữa.

Tôi cứ chạy mãi, tưởng chừng đôi chân này đã không ngơi nghỉ suốt hàng giờ đồng hồ.

Cho tới khi trước mặt hiện ra một ngã tư.

Nhưng dừng lại thì không đời nào.

Tôi không thể dừng. Thế là tôi lao thẳng qua.

Ánh đèn pha lóe chói ngay trước mắt.

Tiếng còi xe rền vang sát bên tai.

Và một cơn đau nhói như xé toạc cả cơ thể tôi.

***

“Khự…”

Akira bật ra một tiếng rên nhỏ khi trượt khỏi ghế da, ngã úp mặt xuống sàn. Lẽ ra tôi nên gọi cô ấy dậy lúc thấy cô nàng trằn trọc trong giấc mơ, nhưng chả hiểu sao lại chần chừ. Thế là bây giờ cô ấy loạng choạng ngồi dậy, đầu còn va ngay vào mép bàn. Trời đất, đúng kiểu tự hành hạ mình.

“Đau quá, chết tiệt thật…” Cô lẩm bẩm rồi chống tay đứng dậy, trông không khác gì một bà già bị đau lưng. “Ựa, lại cái giấc mơ quái quỷ đó…”

“Cậu ổn chứ?” Tôi hỏi bằng giọng lo lắng. Akira giật mình tựa hồ vừa bị đánh động, nhưng rồi thở hắt ra và trấn tĩnh lại.

“À… thì ra cậu cũng dậy rồi sao…”

“Nằm mãi chẳng ngủ yên được.”

“Giống nhau nhỉ. Quả nhiên ngủ ở phòng karaoke là ý tưởng tệ hại thật.”

Cô ấy ngồi lên ghế, nom còn mệt mỏi hơn cả lúc mới chợp mắt.

“Gặp ác mộng nữa à?” Tôi khẽ hỏi.

“Ừm…” Akira đáp và lôi chai nước suối trong ba lô ra tu ừng ực. Cô hít một hơi dài, thở ra đầy khoan khoái. “Dạo này tớ toàn mơ cùng một kiểu thôi. Lúc nào cũng bắt đầu bằng cảnh tớ lao ra khỏi nhà, sau đó thì… nói chung chả bao giờ có kết cục hay ho.”

Chạy khỏi nhà. Điều này trùng khớp với câu chuyện căng thẳng mà cô ấy từng kể tôi nghe lần trước—cái chuyện mà xảy ra trước ngày thời gian ngừng trôi.

Akira khoanh tay, như thể tự ôm lấy bản thân. Bàn tay khẽ run khi cô quay sang nhìn tôi, gương mặt tái đi và ánh mắt chất chứa đầy lo âu.

“Cậu… có phiền nếu tớ kể không?”

“Tất nhiên là không rồi. Tớ sẵn sàng lắng nghe mà.” Tôi đáp.

Akira cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mặt bàn giữa chúng tôi. Và cô ấy bắt đầu kể về giấc mơ đó với giọng đều đều, từng chi tiết hiện lên rõ ràng.

“Và đúng ngay khoảnh khắc tớ sắp bị xe tông thì choàng tỉnh. Lần nào nó cũng kết thúc khác nhau, nhưng… ngoài chi tiết đó ra thì tất cả đều là thật cả.”

“Nghe nặng nề quá…”

Tôi không biết nói gì hơn. Khó mà tin nổi cô ấy đã trải qua chuyện kinh khủng như thể trước khi cả hai gặp nhau.

Akira buông một tiếng thở dài, có vẻ cố tình ra vẻ nhẹ nhõm và ngả người ra ghế.

“Giá mà tất cả chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy…”

Đến lúc này tôi mới chợt hiểu lý do cô ấy nôn nóng muốn đến Tokyo, không phải vì muốn tìm cách hóa giải hiện trạng này mà đơn giản muốn thoát khỏi Hakodate càng nhanh càng tốt. Thành thật mà nói, kể cả cậu tôi có sống ở Nagoya hay Osaka thì cô ấy cũng sẽ chọn đi ngay thôi.

“Ờ… thế còn cái ông đó thì sao?” Tôi ngập ngừng.

“Không rõ nữa. Tớ có quay lại xem sau khi thời gian ngừng trôi và gặp cậu lần đầu, nhưng cửa khóa mất rồi… Đoán là họ đưa lão đi cấp cứu hoặc hắn đã tự lết đi đâu đó cũng nên.” Akira khẽ lắc đầu, bật cười gượng. “Nhưng thật ra chẳng khác biệt mấy. Dù hắn còn sống hay đã chết thì tớ đã gây ra tội tày trời rồi.”

“Không phải đâu. Cậu chỉ tự vệ thôi. Lý do hoàn toàn chính đáng mà.”

“Ừ thì… cho dù tớ có được xử trắng án đi nữa, thật ra lúc đó tớ vẫn ráng móc ví lão thay vì bỏ đi. Nếu tớ bỏ đi ngay từ đầu thì đâu có chuyện gì xảy ra. Chỗ đó tớ không biện minh được.”

Tôi thật sự mong cô ấy đừng mãi dằn vặt bản thân. Tôi đã cố an ủi bằng đủ mọi cách—nói rằng đó không phải lỗi của cô ấy, lỗi là ở gã kia, Akira bị dồn đến đường cùng và phải hành động bột phát thôi, song chẳng lời nào lọt vào tai. Tưởng chừng trong lòng cô ấy đã tự tuyên án cho chính bản thân rồi.

“Cậu từng nói rằng mọi chuyện, từ việc thời gian ngừng trôi trở đi đều là lỗi của cậu nhỉ? Nhưng như tớ đã bảo, tớ nghĩ một phần lỗi cũng nằm ở tớ nữa.”

“Sao lại thế?”

“Cậu không nghe à? Lúc đó tớ đã chạy khắp nơi, trong đầu chỉ mong ngày mai đừng bao giờ đến. Cho nên dù cậu có là trung tâm của cái hiện tượng này thì tớ cũng không nghĩ là do cậu lôi tớ vào đâu. Khả năng tớ đã tự nguyện dấn thân vào mà không nhận ra thôi.” Akira nhíu mày. “Dù sao thì… xin lỗi nhé. Đáng lẽ tớ nên nói về điều này sớm hơn.”

“Thôi không sao. Nhưng mà… tớ vẫn thấy lo cho cậu đấy.”

“Sao cơ? Tớ thực sự không còn căng thẳng như cậu nghĩ đâu. Dù gì chuyện đó đã hơn một tháng rồi mà.”

Tôi biết cô ấy đang gồng mình tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Người thật sự đã vượt qua thì đâu có quay cuồng, trằn trọc khi ngủ như cô nàng. Rõ ràng chuyện ấy vẫn còn đang vướng mắc trong lòng.

“Hơn nữa, ngay trước khi thời gian ngừng trôi, mẹ tớ có nhắn LINE xin lỗi. Nên tớ nghĩ bà cũng hối hận rồi, nếu tớ về nhà mà có chuyện khó xử chắc mẹ sẽ đứng về phía tớ thôi. Vậy nên đừng lo. Tớ ổn mà.”

“Ừ… nếu cậu đã nói vậy thì thôi.”

Nếu đó thật sự là cảm giác của cô ấy, tôi chẳng có quyền tranh cãi thêm. Tôi thấy thoải mái hơn khi được thấy một Akira mạnh mẽ, biết cười trước nghịch cảnh hơn là hình ảnh u sầu kia (dù đôi lúc cái vẻ mạnh mẽ kia cũng hơi áp đảo). Song rốt cuộc cái tôi nhìn thấy vẫn là vẻ mặt đầy đau đớn ẩn sau những lời lạc quan ấy, và chính hình ảnh đó mới ám ảnh tôi khi cuộc trò chuyện kết thúc.

“Xin lỗi nhé, tự dưng làm nặng nề cả buổi tối. Tớ đi ngủ đây.” Akira nằm xuống ghế sofa da, chẳng kịp cho tôi nói lời nào.

Tôi làm theo và nhắm mắt lại. Nhưng giấc ngủ không ập đến. Đầu óc cứ xoay mòng mòng với những ý nghĩ về Akira, về cách nào đó có thể giúp cô ấy thoát khỏi những lo âu đang đè nặng. Thực tế tôi biết rõ mình không thể làm được gì hơn—không thể xóa bỏ quá khứ hay hàn gắn chuyện gia đình thay cô ấy. Song ít ra… có lẽ vẫn còn một việc tôi làm được.

 

Sau khi chợp mắt thêm bốn, năm tiếng nữa, bọn tôi thay đồ rồi rời quán karaoke. Akira vươn vai, nghiêng người sang hai bên như đang khởi động cho một ngày dài bộ hành, nghe cái lưng kêu lộp bộp một tràng.

“Ghét cái tiếng này thật. Nghe như mấy bà lão ấy.”

“Thôi nào. Thế là xương khớp khỏe mạnh chứ sao.”

“Khỏe cái khỉ.” Cô ấy lắc lắc cổ tay và xoay xoay mắt cá để kết thúc bài khởi động. “Đi thôi.”

“Khoan đã,” tôi ngăn Akira ngay lúc cô nàng vừa định bước xuống vỉa hè.

“Chuyện gì đây?”

“Tớ có ý này muốn bàn với cậu.”

Tôi hắng giọng để trông nghiêm túc nhất có thể. Akira nom cũng nhận ra, mặt cô thoáng căng thẳng như chuẩn bị cho một cuộc thảo luận quan trọng.”

“Ừ nói đi.”

Tôi nuốt khan. Biết rõ đây là một canh bạc. Cô ấy có thể sẽ thấy nhẹ nhõm, hoặc nổi giận là đằng khác. Cảm giác y hệt lúc muốn tỏ tình mà không biết đối phương sẽ đồng ý hay từ chối. Nhưng cuối cùng tôi vẫn lấy hết can đảm và nói:

“Hay là… mình cứ để thời gian dừng lại mãi thế này đi?”