“Đưa đây.”
Sáng hôm sau tại ga Hakodate, Akira chìa tay ra mà chào hỏi tôi (chẳng rõ đây có phải lời chào không nữa). Cô ấy vẫn mặc chiếc áo khoác bóng chày y hệt hôm qua, coi bộ nàng ta thích cái áo này lắm. Trên vai cô đã vác sẵn một chiếc ba lô, ắt hẳn đựng toàn bộ những vật dụng cần thiết cho chuyến đi sắp tới.
Tôi nhìn bàn tay chìa ra của cô ấy mà ngớ người. “Ờ… X-xin lỗi, có vấn đề gì sao?”
“Cái đồng hồ, đưa đây.”
“A, của cậu đây.” Tôi nhanh chóng móc chiếc đồng hồ từ túi áo ra.
“Vẫn còn nguyên vẹn nhé. Cơ mà thời gian hơi lệch một chút…”
Tối qua tôi đã phải cởi nó ra trước khi đi tắm. Vì là đồ đi mượn nên tôi phải giữ gìn cẩn thận, tránh để cho nó bị ướt. Tắm xong tôi đã chỉnh thời gian nhanh lên một chút, song không rõ mình đã tắm bao lâu nên chẳng biết liệu nó có đúng giờ không. Akira dường như cũng nhận ra điều bất khả kháng đó nên chỉ im lặng nhận lại chiếc đồng hồ. Cậu ta thò vào túi và lấy ra chiếc đồng hồ thứ hai, đoạn đưa cho tôi.
“Giữ cái này đi.”
“Hử?!”
Tôi nghệch mặt ra. So với cái của cậu ta, chiếc đồng hồ này trông bóng bẩy và sang trọng hơn hẳn. Bất giác tôi cảm nhận được điềm xấu. Đây chính là người đã ép tôi phải đồng hành cùng mình suốt cả quãng đường sắp tới chỉ vì một miếng khoai tây chiên. Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ đến việc mình sẽ nợ cô ấy những gì nếu nhận chiếc đồng hồ xa xỉ này.
“Cầm đi, nhanh lên.”
“C-cậu chắc chứ? Có bẫy gì không đấy?”
“Ý là sao?”
“Cậu sẽ không ép tớ làm việc gì xấu chứ?”
Akira phồng má tỏ vẻ bực bội. “Điên à? Bộ con này giống siêu phản diện lắm sao? Sút vỡ a lô bây giờ.”
“À à, xin lỗi! Tớ sai rồi…”
Tôi không muốn bị sút vỡ a lô nên liền rối rít nhún nhường. Ngay chính bản thân cũng không thể tin nổi mình thỏ đế đến thế. Tôi cầm chiếc đồng hồ, cẩn thận để không chạm vào tay Akira, khiến nàng ta thở ra một tiếng “hừm” tự mãn.
“Thôi được rồi, đồng hồ lão anh hai ngốc của tôi thôi. Chẳng có gì to tát cả. Tính đập cho tan tành rồi mà nghĩ bụng để cho cậu dùng còn hơn.”
Coi bộ quan hệ giữa Akira và anh trai cô ấy không được tốt đẹp lắm. Gia cảnh nàng ta thế nào tôi không rõ, nhưng của cho thì phải vui vẻ nhận thôi. Bởi nó sẽ rất hữu ích trong tình hình này.
“Ồ phải rồi, ta nên đồng bộ thời gian cái đã…”
“Đồng bộ?” Akira thắc mắc.
“Ừ, bởi cái của cậu đang khác giờ với tớ…”
Chiếc đồng hồ được cô ấy cho tôi mượn hôm qua bị sai giờ, cái mới đưa xem ra cũng vậy, thời gian chưa được chỉnh trùng với thời gian trên điện thoại cô ấy. Có khi lúc này điện thoại cũng không còn đúng giờ nữa. Do đó, chúng tôi cần thống nhất một mốc thời gian trên cả hai chiếc đồng hồ. Ngoài ra, tôi đã phải đợi cô ấy trước ga Hakodate tầm nửa tiếng, dù đã tới sớm để bù cho việc không biết chính xác giờ giấc nhưng Akira vẫn xuất hiện khá muộn.
“Thế chốt mấy giờ đây?”
“Hiện tại thì cho 9 rưỡi đi.”
“Kê.”
Akira và tôi cùng chỉnh thời gian trên đồng hồ.
Để xem, kéo cái núm vặn này ra rồi xoay… Ngon rồi.
Chỉnh thời gian về đúng 9 rưỡi xong, tôi đeo nó lên tay. Có thể từ bây giờ trở đi chúng tôi phải biến việc đồng bộ giờ giấc thành một thói quen thường ngày—trừ khi cả hai đều không có ý định tắm rửa hay vì một lý do nào đó phải cởi bỏ chiếc đồng hồ. Dẫu vô cùng phiền toái, chúng tôi không thể để lịch trình sinh hoạt bị xáo trộn hoàn toàn được.
Dẫu vậy, đeo chiếc đồng hồ này suốt khiến cổ tay tôi cực kỳ khó chịu. Tôi là kiểu người không thích đính trang sức lên cơ thể nhưng khó quá chắc cởi ra rồi bỏ vào túi áo khoác cũng được.
Đúng lúc đó, tôi nhận ra Akira đang chăm chăm nhìn mình.
“T-tớ giúp được gì chứ…?”
“Không, chỉ đang nghĩ là cậu trông ngố đét thôi.”
“Hả…?”
Tôi không biết cô nàng trông đợi tôi phản ứng thế nào. Chính cô ấy đưa chiếc đồng hồ chứ tôi có chọn đâu. Nhưng chắc chắn nó không hợp với tôi chút nào. Tôi cảm giác cổ tay mình có phần mảnh khảnh so với chiếc đồng hồ to lớn và sang trọng này. Tôi lén ngó qua Akira để so sánh, trên người cô ấy lấp lánh mấy chiếc khuyên tai và một sợi dây chuyền sành điệu lộ ra sau tấm áo sơ mi hở cúc. Cô nàng được trang bị đầy đủ những món trang sức đặc trưng của một thiếu nữ sành điệu, trái ngược với một thằng luộm thuộm như tôi.
“Xuất phát nào.” Akira nói rồi cất bước. Tôi lặng lẽ theo chân cô ấy, bắt đầu chuyến hành trình đến Tokyo.
Sau khi rời ga Hakodate, chúng tôi hướng về phía nam dọc theo bờ biển. Điểm đến đầu tiên là đường hầm Seikan, nối liền đảo Hokkaido và đất liền Honshu. Càng rời xa khỏi nhà ga, các khách sạn và nhà cao tầng dần trở nên thưa thớt. Chẳng bao lâu sau, khoảng cách giữa những công trình nới rộng ra. Tôi khá bất ngờ trước diện tích các bãi đỗ xe ở đây, ngay cả bãi của một cơ sở kinh doanh nhỏ cũng to hơn hẳn so với Tokyo, tô điểm thêm cho sự rộng lớn của Hokkaido. Thành thật mà nói nơi này mang lại cảm giác hơi hoang vắng đối với tôi, rời khỏi phạm vi thành thị Hakodate là số lượng ổ gà ổ voi trên đường và những tòa nhà hoang phế, đổ nát liền tăng theo cấp số nhân. Chẳng biết thời gian ngừng trôi có góp phần làm bầu không khí hoang tàn thêm phủ kín nơi đây không—song đối với cá nhân tôi, tôi không bận tâm đến sự hoang vắng của nó. Đây mới chính là sự thanh bình đối với tôi.
Tôi giờ đã quá quen với việc sống trong một thế giới tĩnh lặng. Khi hàng dặm chung quanh im ắng hẳn đi, tôi nhận thấy nội tâm mình hoạt ngôn hơn rất nhiều. Kỳ lạ thay, nó lại khiến tôi thấy phấn khởi. Chỉ cần làm quen, ngay cả sự yên ắng đáng sợ này cũng trở nên an toàn và thoải mái làm sao.
Nhắc tới yên lặng mới nhớ…
Akira hầu như chẳng hé răng một lời nào suốt từ nãy tới giờ. Lúc mới khởi hành, cô nàng vui vẻ dẫn đầu, song bây giờ nàng ta chỉ lững thững theo sau tôi, mắt cụp xuống hệt một đứa trẻ đang hờn dỗi. Tôi không biết liệu cô ấy đang cố giữ sức hay đơn giản là chưa nghĩ ra chuyện gì để nói, nhưng sự yên lặng không hẳn là khó chịu cho lắm. Tôi là một người kém ăn nói nên bản thân không thấy cần thiết phải cố gắng chuyện trò nếu cả hai đều không muốn. Phải thừa nhận tôi thấy cô nàng hơi đáng sợ, song xem ra chuyến đi này lại dễ chịu hơn nhiều so với chuyến đi cùng lớp.
Cứ đi mãi, tôi ngước mặt lên nhìn bầu trời. Bầu trời thu xanh thẳm như thể được tô vẽ trên một tấm trần khổng lồ, nó cứ như vậy chẳng hề thay đổi từ thời điểm 11 giờ 14 phút hôm qua. Tưởng chừng chúng tôi đã bước vào một ảo ảnh ba chiều nào đó. Hoặc để dễ hiểu hơn, chúng tôi đang bước đi trong một phiên bản xịn hơn của Google Street View ấy. Nhưng kỳ lạ hơn thảy, là bầu trời không hề có gió hay bất kỳ luồng không khí nào thổi qua. Tôi mừng vì thời điểm hiện tượng này xảy ra, thời tiết vẫn đang lý tưởng. Tưởng tượng nếu trời mưa xem và chúng tôi buộc phải—
“Ựa! Đủ rồi !” Akira kêu lên.
Tôi giật mình vì tiếng ồn và lập tức quay người lại. “C-c-có chuyện gì thế?”
“Yên ắng quá! Sắp phát điên tới nơi rồi này!”
“À,... vậy sao?” Trên đời lại có người bị phiền bởi những điều này sao…
“Gừ… Chết tiệt, đau đầu quá. Đây mà kiếm được thằng nào gây ra việc này, bóp chết hắn mới thôi.” cô nàng cằn nhằn—rồi chuyển sang nhìn tôi và cau mày. “Sao cậu lại không hề hấn gì thế hả?”
“Tớ không biết phải nói sao… Cơ mà tớ thấy yên tĩnh thế này rất thoải mái là đằng khác…”
Akira nhìn tôi đầy hoài nghi. “Cậu đúng là một thằng lập dị. Không đời nào một người bình thường lại thấy thoải mái trong tình cảnh này cả. Đang đùa với bà à?”
“Đ-đâu có, tớ nói thật đấy.”
“Ựa… ừ hay, xem ra chỉ có mình thấy khó chịu… Bất công chết đi được.”
Về phần mình, tôi cảm thấy việc cô nàng trút sự bực bội trong người lên đầu tôi quả thực không công bằng chút nào, song tôi chỉ giữ điều đó trong đầu. Akira chỉ nặng nề thở dài rồi bước qua tôi. Dù những lời cáu bẳn vừa rồi có thỏa đáng hay không, có vẻ cô ấy đang thực sự gặp khó khăn. Thấy hơi lo lắng nên tôi liền đuổi theo.
“Ừm… Cậu vẫn ổn chứ?”
“Nói gì đi. Tôi không quan tâm, cậu nghĩ gì thì nói đó đi. Yên tĩnh thế này làm tôi đứng ngồi không yên.” Cô nàng yêu cầu, đôi mắt vẫn dán chặt vào con đường.
“Ừm, được thôi…”
Đây là một yêu cầu khá trắc trở đối với tôi. Nói về gì đây, chúng tôi có quá ít điểm chung. À phải rồi…
“Này, cậu có nghĩ chúng ta là… họ hàng xa không? Chắc là không phải đâu nhỉ?”
“Hửm?” Akira ngạc nhiên. “Cậu lảm nhảm quái gì đấy?”
“À, tớ mới thắc mắc từ hôm qua thôi, chỉ có hai ta không bị ảnh hưởng bởi hiện tượng kỳ quái này… nên hẳn chúng ta phải có điểm chung nào đó. Hoặc cũng có thể là không…”
“Hừm, tôi hiểu ý cậu rồi…” Akira tỏ vẻ trầm ngâm. “Nhưng chưa từng nghe gia đình tôi kể rằng mình có họ hàng ở Tokyo.”
“Bên tớ cũng thế… Nên chịu…”
Còn khả năng nào khác chăng? Có lẽ mẹ chúng tôi đều có cùng tên thời con gái? Do bọn tôi sinh cùng thời điểm? Hoặc cùng một nơi? Rồi sau này chuyển đi nơi khác. Suy luận thế này giống như đang níu kéo chút hy vọng vậy. Nhưng tôi đương chắc Akira và tôi không hề có quan hệ họ hàng với nhau. Tôi vừa khẽ ngân nga vừa suy nghĩ về các điểm chung mà chúng tôi có thể có.
“Giống trong phim ấy, tớ đoán cậu từng xem qua rồi. Khi hai nhân vật chính lại bất ngờ chung huyết thống, đại loại vậy, mà thường khá phi thực tế.”
“Cuồng phim à?” Akira hỏi tôi.
“Hửm? À, không đâu. Không dám nhận tớ xem nhiều hơn người bình thường đâu. Cơ mà tớ thích điện ảnh nói chung… còn cậu thì sao?”
“Chắc tôi giống cậu. Nhưng tôi ghét phim kinh dị lắm.”
“Vậy à? Thể loại đó quá sức với cậu sao?”
“Ê, xin lỗi nhé? Đừng có chê con này nhát gan nhé, sút vỡ a lô bây giờ.”
Trời ạ! Người ta đang tò mò thôi mà. Tôi chẳng có ý gì cả, coi bộ cô nàng hiểu nhầm tôi rồi.
“Thực ra hồi nhỏ bị bố mẹ dụ xem cái phim Vùng đất quỷ dữ xong bị ám ảnh tới giờ.” Cô ấy giãi bày, đưa chân đá viên sỏi trên mặt đất. “Thành ra tôi không thể xem được mấy phim máu me. Không dám luôn ấy. Chả hiểu sao người ta thấy thứ kinh tởm đó hấp dẫn nữa. Còn có người muốn dành thời gian quý báu của mình để bị dọa cho chết điếng. Mấy người thích phim kinh dị dở hơi thật.”
“Cái này thì… tớ cũng chẳng rõ. Có khi họ muốn vượt qua nỗi sợ của bản thân bằng cách liên tục tiếp xúc với nó.”
“Vượt qua bằng cách nào chứ?”
“Thì giống cái phim mà cậu sợ ấy, cậu cứ nhớ mãi về nó đúng không? Gặp những trường hợp như vậy, muốn quên đi thì cậu phải đi trải nghiệm một điều gì đó đáng sợ hơn nữa, để lại một dư vị cực kỳ tệ… Theo lẽ đó, những bộ phim có thể gợi lên những cảm xúc tiêu cực đó sẽ là liều thuốc hoàn hảo, tất nhiên là với một số người thôi.”
Suy cho cùng, cách tốt nhất để thoát ly thực tại chính là đắm chìm thế giới của những câu chuyện hấp dẫn. Phim kinh dị thật ghê rợn, hoặc một bộ truyện tranh với kết thúc đầy bi thảm, hay một cuốn tiểu thuyết thật bi tráng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc chẳng hạn. Có lẽ với một số người, cách duy nhất để xóa bỏ một kỷ niệm không vui là thay thế nó bằng một trải nghiệm khác cũng mãnh liệt không kém, vì vậy họ mới tìm đến những cảm giác như sợ hãi hay đau đớn trong thế giới giả tưởng nơi mọi thứ hoàn toàn nằm trong kiểm soát. Tôi đồ rằng nó giống như cách nhiều người cảm thấy an toàn thông qua việc tự ngược đãi bản thân.
“Vô nghĩa thật.” Akira bình luận, hoàn toàn không để ý đến tôi. “Tại sao mấy người đó lại chọn lấp đầy tổn thương bằng cảm xúc tiêu cực thay vì tích cực chứ? Nếu họ cảm thấy tuyệt vọng đến mức độ đó, tại sao không xem một vở hài kịch rồi cười thả ga cho tới khi quên đi nhỉ?”
“Hài kịch...”
“Hoặc là coi Youtube cũng được.”
“Ừm…” tôi nghĩ cô nàng đang hiểu sai ý tôi, song tôi không biết giải thích thế nào.
“Mỗi lần muốn quên chuyện buồn, tôi cứ bật playlist mấy bài nhạc mình thích. Âm nhạc hữu hiệu hơn những bộ phim mình chưa từng xem. Chỉ vài phút thôi là tâm trạng đã xoay chiều rồi.”
“Ờ… hợp lý. Cách đó chắc cũng ổn.”
“Còn cậu? Có ban nhạc yêu thích nào không?”
“Ờm, chắc là không.”
“Thế thể loại ưa thích thì sao? Có biết alternative rock là gì chứ?”
“Ờm… xin lỗi, tớ không nghe nhạc mấy…”
“...À. Vậy hả?”
Cái “vậy hả” đầy thất vọng và phán xét nhất tôi từng nghe trong đời. Tôi càng lúc càng nhận ra tính cách và giá trị sống của bọn tôi hoàn toàn lệch pha, ắt Akira đang nghĩ tương tự. Cuộc hành trình chỉ mới bắt đầu mà tôi đã nhìn thấy trước mắt một đoạn đường dài và đầy trắc trở.
Chúng tôi đến một ngã tư. Mặc dù thời gian đã ngưng đọng rồi, bọn tôi vẫn vô thức ngó nghiêng mỗi khi băng qua đường. Khi đi ngang một nhà hàng yakiniku, một mùi thơm quyến rũ lọt vào khoang mũi tôi. Thật kỳ lạ là dù thời gian đã đứng yên, khứu giác tôi vẫn hoạt động bình thường. Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý, bởi mùi hương đơn thuần là hạt li ti lơ lửng trong không khí mà chúng tôi hít vào. Dù vậy, tôi vẫn không lý giải được tại sao ánh sáng vẫn tồn tại.
Tôi ngước nhìn lên mặt trời và thấy nó vẫn chói chang như mọi khi. Nếu thời gian thực sự ngừng trôi thì lẽ ra cả photon cũng phải đứng yên rồi chứ. Mà nếu photon không chuyển động, ánh sáng đâu còn nữa, vậy xung quanh tôi phải chìm vào bóng tối mới đúng. Vậy lý do nào mọi thứ vẫn sáng rõ như thế này? Không chỉ mặt trời, ánh đèn và các nguồn sáng nhân tạo khác vẫn tỏa sáng như bình thường. Phải chăng nếu nó không có tính chất của sóng thì không bị ảnh hưởng bởi thời gian ngưng đọng?
“Còn gì nữa?” Akira bất chợt hỏi.
“Hả?”
“Nói tiếp đi. Đừng tự nhiên câm như hến thế.”
“A, xin lỗi. Tớ không cố ý.”
Cơ chế hoạt động của thế giới này là điều tôi mãi mãi không thể hiểu nổi. Tốt hơn hết nên dành năng lượng để mua vui cho Akira và làm dịu tâm trạng cô ấy. Nghe giọng là biết cô nàng sắp nổi cáu như nãy rồi. Vấn đề là… chúng tôi còn chủ đề nào để bàn luận nữa? Chuyện để nói thì rõ không thiếu nhưng khó là nghĩ ra chủ đề mà cả hai đều hứng thú. Càng nghĩ tôi càng ngộ ra cố gắng hòa hợp với cô nàng vốn là một nỗ lực vô ích ngay từ đầu. Rốt cuộc, tôi đành hỏi đại những câu vớ vẩn nảy ra trong đầu, mặc kệ chúng có nhạt nhẽo đến đâu đi chăng nữa.
“Ờm… Cậu thích ăn món gì nhất?”
“Sushi.” cô đáp.
“Vậy, cậu thích loại sushi nào nhất?”
“Nhím biển…”
“Thế, ừm… Tại sao cậu lại thích nhím biển?”
Akira lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. “Đừng có giỡn mặt nhé, đồ ngu! Ai lại hỏi mấy câu như vậy hả? Sao cậu dở tệ vậy? Trẻ con tiểu học còn giỏi ăn nói hơn cả cậu đấy! Cậu đúng là ngu thật!”
Cô ấy tuôn một tràng xối xả đến mức lỗ tai tôi lùng bùng cả lên.
“T–t-thôi, được rồi! Tớ xin lỗi.” Tôi luống cuống xin lỗi như một thằng đần. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa lần nào tôi bị ăn chửi thậm tệ tới mức độ này. Cô ta chửi tôi ngu hai lần trong một hơi. Mà tôi đã làm gì đâu, chỉ đang cố chiều theo cô ấy là “nói gì cũng được”. Chính cái “gì cũng được” ấy mới khiến tôi rối trí. Thành thật mà nói, đến bản thân cũng thấy cái câu hỏi về nhím biển quá đỗi dở hơi.
Akira thở dài, nom đang cố giữ bình tĩnh, đoạn cô nàng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng. “Cậu chắc không có nhiều bạn nhỉ?”
“Ư…”
“Hồi nhỏ bị bắt nạt suốt phải không?”
“Ư… ư…”
Từng lời như cứa vào tim. Cô ấy nói trúng phóc.
“Không bất ngờ lắm. Lần đầu gặp cậu, tôi đã thấy cái bầu không khí cô độc u ám đó rồi. Nhìn là biết cái kiểu không bao giờ hòa nhập nổi với bạn bè trong lớp.”
Cái câu cuối cùng ấy hệt một nhát dao đâm thẳng vào tim. Bị chửi là “ngu” hay “lập dị” tôi vẫn chịu được, nhưng bảo tôi là người bị bạn bè xa lánh, quả là đau đớn thật. Tôi dừng chân và cúi gằm mặt. Akira đi được vài bước mới nhận ra rồi quay về phía tôi. Cô ấy khoanh tay, nghiêng đầu sang một bên làm điệu bộ chán nản.
“Gì đây? Giờ lại dỗi hả?”
“...Không. Không sao. Cậu cứ kệ đi.”
“Đấy, lại cái kiểu đó nữa. Làm ơn đừng có đang bực mà giả vờ như không có gì nữa được không? Ngứa mắt lắm rồi đó.”
Tôi cảm thấy như máu dồn hết lên não. Siết chặt tay, tôi ngẩng mặt lên. “N-nếu cậu thực sự muốn biết… thì tớ cũng muốn hỏi: nếu tớ làm cậu phát cáu đến thế, thì tại sao cậu không đi Tokyo một mình đi mà phải kéo theo tớ?”
Tôi đoán cô ấy có thể nhận ra tôi hiếm khi nổi nóng với ai, chỉ cần nhìn cách tôi cứ liên tục lắp bắp là hiểu. Khỏi cần soi gương tôi cũng biết mặt mình lúc này đỏ như gấc. Còn Akira vẫn làm điệu bộ dửng dưng như thường lệ.
“Sao hỏi kiểu đó? Dĩ nhiên vì đi đường xa có người đồng hành thì chẳng dễ dàng hơn à? Vả lại…”
Cô nàng đánh mắt.
“...cậu chỉ thích con trai thôi đúng không?”
“Gì cơ?”
“Cái người hôm qua cậu định chạm vào ấy, là bạn học đúng không? Tôi không phán xét gì đâu nhé, bởi thích ai là quyền của cậu. Tôi chỉ nghĩ… nếu cậu không hứng thú với con gái thì đi chung có lẽ sẽ an toàn hơn, hiểu chứ?”
Tôi mất vài giây để hình dung ra được ý Akira muốn nói. ‘Cái người mà hôm qua tôi định chạm vào’ có lẽ đang đề cập tới Nagai. Có vẻ cô ấy đã thấy cảnh đó và liền đưa ra kết luận về xu hướng tính dục của tôi.
“C-cậu đang đùa à…?” Tôi buông thõng vai để tuột cả quai ba lô. Chuyện ngớ ngẩn đến mức tôi không thể nổi giận được.
Akira nhìn tôi trân trối. “Ơ, thế không phải hả?”
“Chứ sao nữa. Tớ không thích con trai…”
Cô nàng chưng hửng khi nghe tin sét đánh ngang tai. “Không thể nào. Thôi… xong mình rồi!”
Không rõ xong ở đây là xong cái gì, nhưng cô ấy liền lùi lại và khom người xuống. Đúng kiểu dáng đề phòng như khi vừa gặp ở nhà ga. Chỉ vì tôi không phải là ‘gay’ thành thử cô ấy liệt tôi vào danh sách đối tượng đặc biệt nguy hiểm luôn sao? Đồng hành suốt chừng đó rồi bị coi như người xa lạ một lần nữa thật sự khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Song tôi hiểu nếu không minh bạch mọi thứ thì chuyện sẽ chả đi tới đâu. Tốt nhất nên thành thật một chút về tình trạng của mình, biết đâu cô ấy sẽ bớt cảnh giác với tôi hơn.
“À, cũng phải nói thêm… Không có nghĩa là tớ đặc biệt hứng thú với con gái đâu nhé. Sự thật là—”
Đúng lúc đó, một loạt ký ức kinh hoàng vụt qua trong tâm trí tôi.
Vô vàn bàn tay vây quanh.
Những tiếng cười giễu cợt.
Nụ cười của cô giáo.
Buổi học thể chất hôm đó.
Cơn đau quặn thắt đó.
Quang cảnh trên sân thượng.
Tất cả như một mảng ký ức méo mó bị tô vẽ nguệch ngoạc bằng bút sáp đen, bất ngờ ùa về từ một góc tối trong tâm trí tôi. Dù tôi có cố hết sức để quên đi, nó vẫn ở đó âm ỉ gặm nhấm tôi. Những ngày khốn khổ ở cấp hai khởi đầu khi tôi thử chia sẻ về tình trạng của mình với giáo viên.
Tôi cắn môi thật chặt.
Không, lần này khác. Đây không phải trường học, và Akira cũng chẳng phải giáo viên hay bạn cùng lớp. Mà không sớm thì muộn cô ấy cũng nhận ra thôi, nhất là khi còn cả hành trình dài phía trước
Tôi đành dứt khoát. “Tớ không chịu được việc bị người khác chạm vào.” Akira cau mày, hơi ngạc nhiên. “Không phải vì tớ sợ bẩn hay gì đâu, chỉ là cảm giác tiếp xúc với người khác… tớ không chịu đựng nổi. Chạm vào động vật, côn trùng thì không vấn đề… Nhưng nếu là con người thì không. Nên nếu cậu lo sợ bị tớ làm gì thì cứ yên tâm, chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu.”
Tôi thở một tiếng rồi nói tiếp.
“Và đúng như lời cậu nói, tớ không thể hòa nhập với trường lớp. Tớ chưa từng thân được với ai bởi vì tình trạng này. Có lẽ cả do cái ‘khí chất u ám’ kia nữa.”
Tôi buột miệng tự giễu bản thân và bước tiếp. Tôi đã nói ra rồi—còn tin hay không là quyền của cô ấy. Nếu Akira thấy không thể tiếp tục hành trình này cùng tôi và muốn đi riêng, tôi tôn trọng quyết định đó. Nhưng dù không đồng hành nữa, tôi vẫn sẽ hướng về phía nam, quay lại Hakodate lúc này đã không còn nghĩa lý nữa.
Vài giây sau, tôi nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau. Akira nhanh chóng chạy lên và đi song song bên tôi. Cô liếc nhìn tôi, rồi lại hướng mắt về con đường phía trước.
“...Thế cậu thích món gì nhất?” Cô ấy hỏi.
“Hả?”
“Này, tôi chỉ hỏi lại câu cậu vừa hỏi thôi mà! Bộ mỗi mình tôi phải trả lời hả? Chia sẻ đôi chút về bản thân đi.”
“À… được thôi.”
Có vẻ cô ấy đã quyết định cùng nhau tiếp tục cuộc hành trình. Tôi thấy nhẹ nhõm vì cô nàng vẫn phó thác cho tôi chút niềm tin.
“Món yêu thích… chắc là karaage.”
“Nhạt nhẽo thế…”
“Cậu là người hỏi mà… Thôi thì gà rán nói chung vậy.”
“Tôi cũng thích chứ bộ… Nhưng nếu được chọn thì tôi lấy zangi còn hơn karaage.”
“Zangi…? Gà rán kiểu Hokkaido ấy à?”
“Hả?! Cậu chưa từng nghe qua zangi sao?!”
“C-chưa, xin lỗi. Tớ chỉ biết Zangief trong Street Fighter thôi…”
“Street Fighter là cái quái gì…?”
Chúng tôi tiếp tục tán gẫu vu vơ khi đi dọc theo đường bờ biển. Mỗi lần tôi không nói nổi nữa, Akira lại giục tôi kiếm chủ đề khác mà nói. Cứ thế lặp đi lặp lại.
Đồng hồ trên tay tôi chỉ 8 giờ tối. Dĩ nhiên do thời gian đã ngừng trôi nên ngoài trời vẫn sáng như ban ngày, nhưng tôi mệt quá chả hơi đâu bận tâm nữa. Cả tiếng vừa qua tôi và Akira chẳng nói lời nào. Suốt quãng đường bọn tôi đã nghỉ chân được vài lần rồi. Cả ngày hôm nay có mỗi đi mãi và đi mãi. Hai đầu gối tôi đau nhức dữ dội, và vết phồng rộp dưới lòng bàn chân tưởng chừng đang ngày một cộm thêm lên. Tôi đang nghĩ đến việc nên dừng lại và đánh một giấc lấy sức, nhưng từ nãy giờ vẫn chưa thấy bóng dáng khách sạn hay nhà trọ đâu cả. Và rồi cuối cùng, hai đứa dừng chân trước một cửa tiệm tạp hóa nhỏ, lòng tự hỏi nên làm gì tiếp theo.
“Mệt chết đi được… Không bước nổi nữa đâu…” Akira than vãn, đoạn ngả người trước hàng ghế đặt trước của tiệm còn tôi thử ngó vào trong.
Bên trong trông như tiệm bánh kẹo cũ kỹ tôi thường thấy trong phim Nhóc Maruko. Một bà lão đứng sau quầy hàng, nụ cười hiền hậu bất động như thể đã hóa thành pho tượng canh giữ nơi đây. Đằng sau tiệm có vài thùng máy trò chơi, nhìn qua thôi đã khiến lòng tôi rạo rực như hồi bé. Nếu không vướng vào tình cảnh này, tôi đã dừng lại chơi chút ít.
Tôi lấy một chai nước nửa lít cùng vài thanh Calorie Mate, tự tính nhẩm tiền rồi để lại tiền mặt trên quầy thu ngân. Nước uống đóng chai là thứ thiết yếu do chúng tôi không thể sử dụng nước máy được nữa.
Bước ra khỏi cửa tiệm, trước mắt tôi là khung cảnh ngoạn mục của vùng biển Nhật Bản, chúng tôi ở gần đến chỉ cần nghe tiếng sóng vỗ là đã đủ chìm vào giấc ngủ nếu như chúng không bất động vì thời gian đã dừng lại. Mà vài tiếng vừa qua bọn tôi đã đi qua vô số vách đá và bờ biển tuyệt đẹp, nên cảm giác choáng ngợp cũng phai nhạt dần.
“Tính sao đây?” Akira hỏi tôi.
“Tệ nhất thì… vào đại mấy căn nhà gần đây ngủ qua đêm cũng được…” Tôi ngồi xuống phía bên kia hàng ghế và nhét chai nước cùng mớ Calorie Mate vào trong ba lô.
Akira nhìn tôi như thể tôi vừa tính kế đi ăn trộm. Phản ứng đó nằm trong dự đoán của tôi rồi, bản thân tôi cũng chẳng muốn làm thế trừ phi bất đắc dĩ. Dù thời gian đã đứng yên, khỏi sợ bị ai bắt hay làm phiền, tôi vẫn không thấy thoải mái chút nào với ý tưởng ngủ trong nhà người lạ. Ngủ ngoài trời vẫn được nhưng chăn nệm thì chẳng có, còn sát biển thế này thì lạnh buốt, chắc nhắm mắt còn không nổi.
“Ờ, không biết phải làm gì nữa… Có vẻ cậu không rành khu này lắm nhỉ?”
“Chịu thôi… Nhớ không nhầm hồi nhỏ đã từng đi du lịch qua đây rồi thì phải… Không phải cứ sống ở đây là rành về Hokkaido đâu nhé.”
“A-a, đúng thật, xin lỗi…”
Tôi ngả lưng xuống ghế và hướng mắt ra bờ biển. Đằng xa xa, sau một gò đất lấp ló vài căn nhà. Đi thêm chút nữa biết đâu chúng tôi sẽ tìm được chỗ nghỉ, dẫu không khách sạn thì cũng là có mái che qua đêm. Thật ra giờ ngủ trong nhà tắm công cộng cũng được tất. Nghĩ đến chuyện lê thân tới tận đó mà vẫn chẳng tìm được gì, cái cảm giác nản chí đó làm tôi không thể nào nhấc được chân lên. Tôi cứ ngồi yên như thế, chợt đập vào mắt tôi là một trụ điện nằm ở con dốc nhỏ dẫn vào trong làng. Trên đó có một tấm biển chỉ dẫn…
Rẽ trái: 100m tới…
“Này…”
Tôi thầm kêu Akira.
“Sao?”
“Hình như tớ tìm được chỗ ngủ rồi…”
“Thật á? Đâu?”
Tôi đáp lại sự hào hứng đó bằng vẻ lưỡng lự.
“Trường tiểu học.”
Đó là một ngôi trường nhỏ hai tầng, ấm cúng và đơn sơ, trông giống nhà văn hóa xã hơn là một nơi để dạy học. Đứng ngoài cổng chính thì không thể nhìn vào bên trong, nhưng vì hiện đang là ngày trong tuần nên khả năng cao vẫn có lớp đang học.
“...Cậu có chắc muốn ngủ tại đây không thế?” Akira hơi chần chừ.
“Ờ thì, tớ không rõ. Tớ nghĩ phòng y tế chắc sẽ có vài cái giường…”
Tới đây rồi hai đứa bọn tôi đều bắt đầu thấy ngại ngại. Trường học vốn không phải nơi để trú nhờ qua đêm, khác hoàn toàn với chuyện chui vào khách sạn. Hành động này cảm giác hơi vượt quá giới hạn. Akira nhăn mặt khó xử rồi rên rỉ, song chân cô vẫn bước vào trong sân trường.
“Đã tới tận đây rồi, quay lại tổ phí công.”
“...Ừ, chí lý.” Tôi đáp, đoạn theo chân cô nàng.
Chúng tôi tự mở cửa chính bước vào, đập vào mắt là hàng tủ giày thẳng tắp. Không thấy bóng người nào trong hành lang nhưng rõ ràng hôm nay học sinh vẫn đến lớp.
Chúng tôi cởi giày và bước vào hành lang, nhân tiện mang luôn đôi dép ngoại cỡ mà nhà trường chuẩn bị sẵn cho khách. Phòng y tế ắt hẳn nằm đâu đó ở tầng trệt, và ngôi trường này vốn không lớn lắm nên chúng tôi sẽ tìm ra nó nhanh thôi.
“Cảm giác như đang làm chuyện phạm pháp ấy.” Akira thì thầm, trong giọng nói pha chút phấn khích.
Đi thêm một đoạn, chúng tôi nhanh chóng thấy một tấm biển đề PHÒNG Y TẾ. Akira đi trước nên cô ấy rón rén mở cửa. Dù thời gian đã ngưng đọng rồi song không hiểu sao cô nàng lại cẩn thận tới vậy. Bước vào trong, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy căn phòng trống không. Có hai chiếc giường kê sát tường—hiển nhiên là đều bỏ không. Akira quăng chiếc ba lô xuống sàn nhà và liền cắm mặt xuống giường.
“Aaaaa… sắp xỉu mất…” cô nàng rên rỉ, tay chân duỗi hết cỡ, mặt vùi vào gối không nhúc nhích tưởng chừng sắp tắt nguồn hoàn toàn.
Tôi lấy chai nước, khăn và bàn chải từ ba lô rồi quay ra hành lang. Trên đường ra nhà vệ sinh ở cuối dãy phòng, tôi đi ngang qua một lớp học có biển đề KHỐI 2 - LỚP 1. Tôi thử ngó qua cửa sổ thì thấy tầm hai mươi cô cậu nhóc ngồi ngay ngắn, chăm chú nghe giáo viên giảng bài môn toán. Không mấy bận tâm nên tôi nhanh chóng rời đi.
Tôi chẳng có nhiều ký ức dễ chịu thời học tiểu học và trường lớp nói chung. Với một đứa không chịu nổi việc bị chạm vào như tôi thì trường học và chiến trường chỉ khác nhau cái tên. Hỗn loạn, căng thẳng và không thể trốn chạy. Lên cấp ba thì đỡ hơn chút, song mỗi lần ngồi trong lớp tôi đều cảm tưởng mình đang bị bóp nghẹt.
Tôi đến nhà vệ sinh nam. Dùng chút nước từ chai mang theo để rửa mặt rồi đánh răng. Tắm được thì tốt quá, nhưng tối nay đành tạm như thế này thôi.
Khi trở về phòng y tế, tôi thấy Akira đang ngồi bên mép giường mà hướng mắt ra ngoài ô cửa sổ. Tôi nhìn theo cô ấy và thấy một nhóm học sinh mặc áo thun tay ngắn đang đá bóng ngoài sân. Dẫu thời gian đã đứng yên, tôi vẫn đoán được rằng bọn trẻ đang rất tập trung vào trận đấu.
“Giờ thể dục à?” Tôi nói rồi ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, lò xo dưới đệm kêu lên cót két. Akira đá văng đôi dép rồi ngồi khoanh chân trên giường, đối diện với tôi.
“Còn hỏi nữa? Không phải thể dục thì là gì?”
“Ừ, nhưng mà tụi nhỏ có mặc đồng phục thể dục đâu.”
“Đồng phục… thể dục?” Akira lặp lại lời tôi, tựa hồ vừa nghe được một cụm từ lạ hoắc. Rồi ánh mắt cậu ta chợt lóe lên như vừa nhớ ra điều gì đó. “Đúng rồi nhỉ. Hokkaido không có cái đó.”
“Không đùa chứ?!”
“Ừ. Tôi lừa cậu làm gì hả? Ở đây thích gì mặc nấy thôi.”
Hừm. Tôi không biết vụ này nên bị sốc văn hóa nhẹ.
“À với cả bọn tôi cũng không mang cặp da màu đỏ đâu.”
“Thật luôn?”
“Ờ, nếu là mấy lớp nhỏ thì trường có thể phát cho mượn còn lớn hơn thì không có đâu. Thời tiết ở đây lạnh hơn nhiều nên tụi tôi phải mặc quần áo dày cộp vào mùa đông thành ra khó cử động vai lắm. Thường lớp 4, lớp 5 trở đi sẽ chuyển sang cặp mềm hay ba lô thôi.”
“Nghe hay ghê. Thấy hiện đại đó chứ.”
Cá nhân tôi lại nghĩ“Mơ đi. Chẳng qua trường không muốn phát cặp miễn phí cho học sinh thôi. Hokkaido to tổ bố mà chả có gì cả. Dĩ nhiên cũng tùy vào nơi cậu sống nữa.”
Hakodate không giống vùng quê hẻo lánh cho lắm, song Akira thì nghĩ khác, nơi đó quá nhỏ bé và thiếu các tiện nghi hiện đại. Nghe cô nàng kể lể, tôi cũng thấy ghen tị với cảm giác đó.
“À mà chỗ cậu có học trượt tuyết trong giờ thể dục không?”
“Không nhé, định kiến sai hoàn toàn. Biết đâu Sapporo hoặc Asahikawa có đấy còn trường tôi thì rõ là không rồi.”
“Thú vị ghê…”
“Nhưng thường khi nào thời tiết đủ lạnh thì chỗ tôi có thể làm sân trượt băng ngay trên sân trường.”
“Cái gì cơ?!”
“Cậu dễ ngạc nhiên dữ ta.” Akira lắc đầu.
“V-vậy làm sân băng kiểu gì đó?”
“Có xe tưới nước chuyên dụng. Họ tưới một lớp nước lên sân rồi chờ vài tiếng đồng hồ cho đông lại, sau đó xịt thêm lớp nữa, lặp lại vài lần là xong ấy mà.”
“Chà… Lần đầu nghe luôn. Tớ còn chưa đi trượt băng bao giờ nữa là. Khó hình dung thật.”
Với tôi thì chuyện thế này xa lạ hoàn toàn. Hồi tiểu học, có tuyết rơi nhẹ thôi là cả trường đã hú hét ầm trời rồi.
“Cơ mà người dưới Tokyo không đi trượt băng à?”
“Không, người bình thường có đi một hai lần. Chỉ có tớ là chưa từng thử thôi…”
Vừa dứt lời, tôi thấy hơi hối hận. Nghe giống một đứa quê mùa chưa từng bước chân ra khỏi phạm vi thành phố. Song Akira chẳng có vẻ để tâm lắm.
“Chán nhỉ. Mùa đông mà không được trượt băng thì còn gì là vui? Chỉ có lạnh thấu xương với khổ sở thôi sao?”
“Trượt băng quan trọng đến mức đó à?”
“Nếu có dịp thì cứ thử đi rồi biết. Không to tát lắm đâu.” Cô ấy ngáp một tiếng thật dài. “Mệt quá rồi… Tôi phải đi ngủ đây.”
Tôi xem đồng hồ. Đã 9 giờ tối, tầm này đi ngủ có hơi sớm với tôi, nhưng hôm nay cuốc bộ nhiều quá khiến tôi cũng đuối không kém cô nàng. Akira chồm dậy kéo tấm rèm ngăn cách hai chiếc giường, không quên ném lại cho tôi ánh mắt cảnh giác.
“Nhìn trộm là sút vỡ a lô đấy.” nàng ta đe dọa.
“Dạ không dám…” tôi vừa đáp là cô ấy liền kéo rèm kín mít.
Tôi cởi chiếc đồng hồ và nhét vào túi quần để nó vẫn chạy trong lúc ngủ. Tôi treo áo khoác lên thành giường và nằm xuống. Vừa ngả lưng mà cảm giác mệt mỏi đã tràn lên như sóng, dội từ trong cơ thể ra ngoài. Hôm nay bọn tôi đã đi được hơn ba mươi cây số, đôi chân tôi muốn gãy rời tới nơi. Cả người đau nhức không thôi.
Có khi mai mình nên bỏ bớt đồ trong ba lô ra.
Đèn trần hơi sáng, dẫu vẫn không đến mức khó ngủ. Tôi lười đứng dậy để tắt đèn mà bật đèn cũng chả tốn tiền điện. Tính ra trong tình cảnh này, nếu gạt công tắc thì đèn có tắt không nhỉ?
…Thôi kệ. Ngủ đã.
***
Tôi chăm chú nhìn tấm lưng góc cạnh, xương xẩu của người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế đẩu mà miệt mài vẽ tranh. Vai áo người đó lấm tấm gàu. Mỗi lần cây cọ lướt đi trên tấm toan, những mảng gàu nhỏ lại rơi xuống hệt tuyết trắng trong khi cơ lưng cậu chuyển động nhịp nhàng, uốn mình tìm kiếm đường nét hoàn hảo. Tôi ôm gối ngồi thu lu dưới sàn, lặng lẽ theo dõi từng nét vẽ suốt hai tiếng đồng hồ.
Từ vị trí tôi ngồi, bức tranh trông chẳng khác gì một mớ sơn xanh bôi trát bừa bãi trên nền vải. Nhưng ngắm nghía tỉ mỉ hơn, tôi cảm thụ được một sự chủ đích, một sự chuyển sắc đều đặn, một nhịp điệu tinh tế. Cách sử dụng màu sắc thật mềm mại và dịu mắt, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến lòng tôi bình yên thấy lạ. Có lẽ cậu đang tạo tác phần nền cho một tổng thể nào đó mà tôi chưa thể hình dung.
Cậu đặt cây cọ xuống, rút chiếc điện thoại gập cũ kỹ ra khỏi túi. Cậu mở máy, nhìn màn hình vài giây rồi cất nó vào chỗ cũ và hướng sự chú ý sang tôi. Gương mặt cậu đầy vết nhăn và sự mỏi mệt, già dặn một cách bất thường. Gò má hóp lại cùng mắt thâm quầng.
Người đó là ông cậu Kurehiko của tôi.
“Họ bảo tầm một tiếng nữa sẽ tới đón. Nghe cũng ổn mà nhỉ? Sắp được về nhà rồi đấy.”
Đây là căn hộ một phòng ngủ của cậu tôi, tọa lạc tại khu Adachi, Tokyo. Căn phòng ngập tràn mùi sơn dầu. Với người khác thì có thể nồng đến mức khó chịu, song tôi lại thấy yêu thích cái mùi này một cách kỳ lạ.
“Cháu không muốn về.”
Cậu Kurehiko nhíu mày, không hài lòng. “Đừng có nói thế. Mày mấy tuổi rồi?”
“Mười ạ…”
“Thế thì coi là nửa người lớn được rồi. Mà người lớn ai lại mè nheo như con nít.”
“Nhưng cháu vẫn là trẻ con mà. Về mặt pháp lý là chưa trưởng thành.”
“Ồ vậy à. Cậu chưa thấy đứa trẻ con nào đi cãi lý kiểu đó cả.”
“Cậu vô lý thật đấy. Về nhà rồi cũng bị la thôi.” Tôi nói rồi vùi mặt vào đầu gối.
“Thế thì ban đầu đừng có chạy đến đây một mình. May là cậu mày đang ở nhà đấy. Mà ông cháu đi kiểu gì vậy? Nhớ là mày có đi tàu được đâu.”
“Không rõ ạ…”
“Không rõ…? Mà thôi kệ.”
Cậu tôi kết thúc cuộc trò chuyện và quay lại với bức tranh.
Thời gian trôi đi lặng lẽ và chậm rãi. Ánh nắng chiều dần buông và rọi qua ô cửa sổ phía tây, nhuộm cả căn phòng một sắc màu vàng mật dịu nhẹ. Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân hối hả trên cầu thang và hành lang bên ngoài, có lẽ hàng xóm ở bên cạnh vừa trở về nhà sau một ngày làm việc. Hiện tại đã sáu giờ rồi, giờ mà lũ trẻ như tôi đáng lý ra phải về nhà từ lâu.
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía cậu.
“Cậu thật sự nghĩ cháu nên về nhà sao?”
“Đúng hơn nên hỏi tại sao chú mày không muốn về.”
“Bố mẹ đang cãi nhau… do cháu.”
“Xời. Trên đời này đúng có những người không nên làm cha làm mẹ.”
“Cậu là em trai của mẹ cháu mà không làm gì được sao?”
“Đòi hỏi khó quá. Mẹ mày ghét cậu lắm.”
“...Nếu cháu ở lại đây mãi thì sao? Biết đâu bố mẹ sẽ làm hòa.”
“Suy nghĩ kiểu gì đấy? Không có chuyện đó đâu.”
Tôi cảm thấy như mọi lời mình nói đều bị bác bỏ. Và khi cả người duy nhất tôi tin tưởng cũng không đứng về phía mình, tôi thấy chán nản hoàn toàn.
“Cháu không muốn đi đâu hết. Cháu ghét ở nhà, cháu ghét đi học… lúc nào cũng thấy như bị đè nặng… tại sao cháu luôn cảm thấy áp lực đến vậy chứ?”
Cậu Kurehiko nhẹ nhàng đặt cọ xuống và quay sang tôi. Trên gương mặt hốc hác đó là một biểu cảm khó đoán. Không rõ là thương hại hay mỉm cười.
“Chúng ta giống nhau lắm, Kayato à.”
Cậu nói, rồi từ ghế quỳ xuống ngang tầm mắt tôi.
“Cho nên cậu hiểu chú mày đang trải qua điều gì. Áp lực à? Không đâu. Chú mày chỉ đang sợ hãi mà thôi. Không phải bố mẹ, trường lớp… mà là một thứ khác lớn hơn nhiều…”
“Thứ… lớn hơn ạ?”
“Đúng thế. Bởi lẽ—”
Ding-dong. Tiếng chuông cửa vang lên. Ngay sau đó là tiếng tay nắm cửa vặn mở.
“Chắc chúng ta dừng tại đây thôi.”
Cậu Kurehiko thì thầm khi cánh cửa hé mở. Tôi quay đầu nhìn. Một cánh tay trắng bệch, thon dài thò qua khe cửa. Dẫu cửa đã mở toang, tôi chỉ nhìn thấy mỗi cánh tay ấy.
Bởi vì, có duy nhất mỗi cánh tay ở đó mà thôi.
Nó duỗi ra về phía tôi, càng lúc càng dài ra và to lên, như thể đang lướt đi trên không trung giống một con rắn ngà trườn tới. Tôi chết cứng, không nhúc nhích nổi khi con rắn ấy bấu vào cổ tay tôi, cắm bộ răng nanh nhọn hoắt để tiêm nọc độc vào tận sâu bên trong.
***
Tôi choàng dậy, hét toáng lên trong vô thức. Trong cơn hoảng loạn, tôi nhìn xuống cổ tay mình, rất may là nó vẫn lành lặn.
Dĩ nhiên rồi. Bởi hóa ra tôi vừa gặp ác mộng.
Thế nhưng khi tôi vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tai tôi vang lên một tiếng thở gấp khác. Có người mặc bộ đồ thể thao đen đang đứng ngay bên giường tôi. Tôi từ từ ngẩng mặt lên để rồi nhận ra đó là Akira với ánh mắt kinh ngạc.
“Trời ạ, ra là cậu không nói đùa về chuyện đó nhỉ?”
Tôi đặt tay lên ngực, cố xoa dịu nhịp tim đang đập thình thịch. Giá mà cô ấy đừng làm tôi giật mình kiểu đó nữa. Nhưng “chuyện đó” là chuyện gì? Và sao cô ấy lại đứng ngay cạnh đầu giường tôi thế? Cô ấy còn nhất quyết kéo rèm ngăn cách cả hai giường mà?
Đầu óc còn đang mơ ngủ của tôi như lạc trong một biển hồ nghi.
“C-cậu đứng đó làm gì?”
“Thử một chuyện nhỏ thôi mà.”
“Thử gì cơ?”
Tôi nghiêng đầu đầy khó hiểu. Akira vội rụt tay phải lại, ôm sát vào ngực. Ống tay áo trượt xuống để lộ cổ tay thon gầy, trắng bệch của cô. Trong phút chốc hình ảnh trong giấc mơ kia vụt qua trước mắt tôi. Hóa ra cánh tay vươn ra từ khe cửa chính vô cùng giống với tay Akira. Không thể nào… Đừng nói là…
“C-cậu vừa chạm vào tớ trong lúc ngủ à…?”
“Ờ thì, tôi chỉ nghĩ biết đâu cậu bịa ra mấy chuyện đó thì sao…”
Toàn thân tôi lạnh toát, đầu óc tưởng chừng muốn trôi đi. Dẫu vậy tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Trong lòng tôi, một cảm giác vừa tức giận vừa thất vọng cuồn cuộn lên. Tôi thật sự ghê tởm chuyện Akira vừa làm vì tôi đã giải thích rõ ràng rồi kia mà. Tôi đứng dậy đối diện với Akira.
“Nếu cậu còn làm vậy một lần nữa, chuyến đi này sẽ chấm dứt.”
Tôi tuyên bố vô cùng cứng rắn.
“Tớ không thể đi cùng một kẻ không tôn trọng ranh giới của người khác.”
“R-rồi rồi!” Akira lùi lại, điệu bộ hoàn toàn hoảng hốt trước phản ứng gay gắt bất ngờ của tôi. “Có cần nghiêm trọng vậy không?”
“Cậu thấy sao nếu có người lợi dụng lúc ngủ… sờ mó cậu hả?”
“S-sờ mó?” Akira liền khoanh tay rùng mình.
“Cậu thấy mức độ nghiêm trọng chưa. Tớ cực kỳ nghiêm túc đấy. Cậu không hứa được thì đường ai nấy đi.”
“Mà cậu đi đâu chứ?”
“Chuyện đó không—”
Tôi khựng lại. Đi đâu nhỉ? Tokyo? Hay về Hakodate? Không rõ nữa. Câu đó tôi chỉ buột miệng nói ra dù chưa hề nghĩ kỹ. Thành ra Akira vừa hỏi đã khiến tôi phân vân.
“K-không quan trọng. Điều quan trọng là cậu cần phải lắng nghe người khác.”
“Đ-được, tôi hiểu rồi! Tôi không làm nữa, được chưa! Cậu bình tĩnh lại đi.”
Akira lùi ra ngoài hành lang, rõ ràng là đang không thấy thoải mái khi ở gần tôi lúc này.
Một cảm giác chán ghét bản thân chực trào khiến tôi đổ gục xuống giường. Mười bảy tuổi rồi mà lại mất bình tĩnh, nổi đóa với một cô gái trạc tuổi mình chỉ vì cô ấy chạm vào mình đúng nửa giây. Muốn chết đi quá. Nếu đặt bản thân vào vị trí Akira, tôi có thể hiểu được nỗi lo của cô ấy. Nói thật nếu có ai đó ai đó bảo tôi rằng họ mắc chứng sợ tiếp xúc cơ thể thì chính tôi cũng khó mà tin ngay được. Và nếu lỡ tôi bịa ra chuyện đó hòng khiến người lạ hạ cảnh giác, thì đúng là Akira có lý vì thấy không an tâm khi ngủ gần tôi.
Thôi thì may là Akira thuộc kiểu người cứng đầu và mặt dày, nên xem ra tôi không cần quá lo lắng. Tôi đang hơi đau đầu. Mới sáng sớm đã phải vật lộn với mớ cảm xúc lộn xộn này quả thực quá sức. Tôi quyết định gạt chúng sang một bên và gom đồ vệ sinh cá nhân rồi đi rửa mặt.
Vừa bước ra hành lang, mắt tôi đã bị ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ rọi thẳng vào. Trời ạ, mấy giờ rồi nhỉ…? À, vẫn là 11 giờ 14. Câu hỏi thực sự nên là tôi đã ngủ được bao lâu.
Tôi móc cái đồng hồ ra từ túi quần. Kim giờ hướng vào số 6, tức là gần chín tiếng. Vai và chân còn hơi đau nhức do cuốc bộ quá nhiều, nhưng sự mệt mỏi đã hoàn toàn tan biến. Nói ra nghe kỳ, song cái giường ở đây thoải mái hơn cái giường khách sạn hôm kia.
Tôi hồi tưởng về giấc mơ ban nãy, thật hoài niệm làm sao. Có lẽ do ngủ trong trường tiểu học nên não mới nhớ về khoảng thời gian đó chăng? Không biết chú Kurehiko đã định nói gì với tôi nhỉ? Thôi kệ, có lẽ mình chẳng bao giờ biết được.
Sau đó, tôi và Akira ăn sáng trong phòng y tế. Tôi ăn phần Calorie Mate mua từ tiệm tạp hóa hôm qua, còn Akira gặm bánh ngọt không rõ kiếm từ đâu ra. Hai đứa đều câm như hến. Khi bụng đã đỡ trống, chúng tôi rời khỏi ngôi trường và đi xuống đồi. Rồi như một vòng lặp đã định sẵn, cả hai tiếp tục đặt chân lên con đường ven biển dài bất tận.
Akira vươn vai rồi lười biếng nhìn dọc theo bờ biển. “Trời ạ, phát chán với cái con đường này…”
“Thế đi đường khác nhé?”
“Ơ, còn đường khác à?”
Tôi lôi tấm bản đồ của nam Hokkaido từ túi trong áo khoác ra và lật mở. Akira lững thững tiến lại gần để quan sát, vẫn giữ khoảng cách nhất định với tôi. Cô nàng chỉ kiễng chân, nghiêng đầu ngó vào.
“Ta đang ở cao tốc Matsumae cũ… Có vẻ con một tuyến đường nữa vòng sâu vào đất liền, nếu đi thì theo đường đó.”
“Vòng vèo dữ lắm đấy. Chưa kể cần băng qua núi nữa. Kiểu gì cũng bị muỗi với côn trùng đốt nát người.”
“Lo thừa. Chúng đứng yên hết rồi còn đâu.”
“Cậu nữa, thôi bắt bẻ từng li từng tí hộ.”
Nữa rồi đấy. Đúng như kịch bản quen thuộc, tôi nghe suốt nhàm rồi nên im lặng không phản ứng mà chỉ im lặng chờ cô ấy nói gì tiếp.
Akira cuối cùng cũng chịu xuống nước. “Thôi được. Đi tiếp đường này vậy.”
“Tầm hai mươi cây nữa là tới một thị trấn nhỏ.”
Tôi dặn chừng.
“Ựa… Sao chỗ nào cũng xa lắc xa lơ hết vậy? Cái chốn Hokkaido chết giẫm này…”
Càu nhàu về nơi mình sinh ra một hồi, Akira quay người đi tiếp. Tôi gập bản đồ cho vào túi và bước đi theo sau.
“À này, hôm qua tôi sực nghĩ ra một chuyện…” Akira vừa đi vừa nói, giọng uể oải.
“Vụ gì?”
“Giặt đồ sao đây?”
“Ờ… thì giặt tay thôi, ráng chịu cực tí.”
“Đúng là vậy, nhưng giặt xong làm sao phơi đây?”
“Hử? Là sao?”
“Mấy ngày qua cậu không để ý à? Phơi cho khô thế nào được?”
Mất độ ba giây tôi mới hiểu ý Akira.
“Ô-ôi, chết thật! Đúng rồi, chúng ta nên làm sao đây…?”
“Giờ đi hỏi ngược là sao trời…”
Vấn đề này giống hệt vụ mì ly ngày nọ nhưng ngược lại. Do thời gian đã ngưng đọng rồi, nên đồ ướt sẽ mãi ướt cho dù phơi bao lâu đi chăng nữa. Rắc rối thật sự.
“Máy sấy quần áo lẫn sấy tóc đều vô dụng… À mà này! Nếu kiếm được một cái cây phơi đồ rồi treo hết đồ lên đó xong vác hoặc chống đi, biết đâu một lúc lại khô?”
“Không nhé, tính để tôi phơi quần lót như giương cờ à?”
Vấn đề này thì hơi nan giải.
“T-thôi được… để tính xem nào…”
Quả thật ngoài cách đó ra chúng tôi không còn giải pháp nào hay hơn. Tôi còn đang suy nghĩ thì Akira đã lắc đầu buông xuôi.
“Bỏ đi, đâu nhất thiết phải giặt đâu.”
“Ơ? Hơi mất vệ sinh đấy?”
“Đừng ngốc thế. Đâu cần mặc một bộ đồ suốt cả chuyến đi. Thay ra là được thôi.”
“Ý cậu là sao… kiểu thay luân phiên mấy bộ cho đến khi hết à? Nhưng cuối cùng vẫn là đồ bẩn thôi mà?”
“Không. Ý tôi là thay đồ mới luôn ấy.”
“Khoan… cứ bẩn là cậu mua bộ mới à?”
“Đại khái vậy.”
Hừm, nghe có lý. Nhưng mất ba giây để tôi nhận ra vấn đề lớn trong kế hoạch của cô nàng.
“Nếu có vô hạn tiền thì chắc được đấy. Mua kiểu đó sớm muộn cũng nhẵn túi thôi… Ví tớ giờ còn nhõn vài đồng lẻ.”
“Thì… mình tự lấy được mà, hiểu ý không?”
“Tự lấy…? Kh-không đời nào! Ý cậu là mặc một lần rồi vứt xong ăn cắp đồ mới luôn hả? Ăn trộm đồ ăn để sống còn hiểu được chứ đột nhập cửa hàng quần áo thì có khác cướp bóc đâu…”
“Thế cậu có kế hoạch sáng suốt nào khác không? Chứ nói trước là tôi không mặc đồ bẩn đâu nhé.”
“Hừmmm…”
Bài toán này công nhận nan giải. Nhưng dù có phải làm điều Akira nói, tôi sẽ luôn giữ nó làm phương án cuối cùng. Tụi tôi đang bị cuốn vào một hiện tượng siêu nhiên, nhưng sống giữa tình cảnh này không đồng nghĩa với được phép vứt bỏ đạo đức. Nếu không hành động tử tế, tụi tôi chẳng khác tội phạm là mấy. Akira coi bộ không bận tâm đến lằn ranh đó nên trách nhiệm tìm ra giải pháp phụ thuộc vào tôi.
Tôi vắt óc suy nghĩ, cho đến khi một ý tưởng lóe lên.
“Thử dùng xịt khử mùi vải thử, kiểu Febreze ấy?”
“Cậu nghĩ nó có tác dụng à?”
“Chắc được chút ít…”
Akira nhìn tôi như thể trước mắt đang là một sinh vật mọi rợ hàng đầu hành tinh. Không sao cả, chúng tôi vẫn còn chút thời gian. Và tôi tin chắc mình sẽ nghĩ ra cách gì đó trước khi cả hai bắt đầu bốc mùi.
Trên đường đi, Akira và tôi tiếp tục tranh luận tới lui về việc giặt đồ, hầu hết toàn bộ tâm trí chúng tôi đều tập trung vào mỗi vấn đề đó. Sau gần nửa ngày chí chóe, lạc đề liên tục, rốt cuộc tụi tôi cũng tìm ra một phương án nghe tạm ổn. Mà nói thật, gọi là phương án thì hơi quá. Thực chất chỉ là Akira chịu nhượng bộ và đồng ý không ăn cắp ăn trộm nữa.
Kế hoạch là: chúng tôi sẽ giặt sơ đồ, tập trung vào những chỗ bẩn và dễ bốc mùi nhất như nách và cổ. Sau đó không mang đi phơi mà mặc luôn lên người. Vậy thôi, đó là toàn bộ kế hoạch. Vì quần áo mặc trên người nằm trong phạm vi ảnh hưởng của cơ thể nên không bị thời gian tác động nên sẽ khô dần khi đi bộ. Nếu cảm thấy quá ướt có thể nhét khăn chỗ vải ướt và da hoặc mặc thêm một lớp nữa.
Tuy nhiên, đồ lót thì không thể giặt mỗi chỗ dơ được nên tôi đề xuất là ngâm nước rồi bọc trong khăn sau đó treo đâu đó bên người, miễn sao vẫn nằm trong phạm vi cơ thể để nó khô dần. Tôi nghĩ treo trên ba lô hoặc móc sau đai quần cho gọn… nhưng có vẻ chỉ mình tôi thấy ổn.
“Cái gì? Không đời nào…” Akira trợn tròn mắt trước đề xuất của tôi. Thế nên, vì không tìm được tiếng nói chung thành thử tôi quyết định để cô ấy tự xoay xở theo cách của mình và không can hệ tới tôi nữa.
Đúng lúc bọn tôi vừa thống nhất xong vụ giặt giũ thì trước mặt xuất hiện một khu nhà trọ kiểu Nhật nhỏ nhắn. Trên tường có biển hiệu suối nước nóng, mới nhìn thôi mà tôi đã muốn nhảy cẫng lên. Và tuyệt vời hơn nữa, cách đó không xa là một cửa hàng tiện lợi xịn sò.
“Ngon! Đây rồi!” Akira reo lên, biểu cảm sáng rỡ. Tôi cũng gật đầu đồng tình. Hôm nay không đi bộ nhiều bằng hôm qua, song chân tay đã mệt mỏi rã rời. Tôi sẵn sàng kết thúc ngày hôm nay tại đây.
Bước vào trong, tôi lập tức nhìn thấy tấm rèm vải treo phân biệt khu vực tắm dành cho nam - nữ. Nhìn sơ qua nơi này giống nhà tắm công cộng thường thấy hơn là kiểu ryokan suối nước nóng. Xem chừng phòng khách nằm ở tầng trên. Cả khu trọ trông vắng khách, mà cũng phải thôi bởi đang giữa trưa ngày thường mà.
Akira và tôi để đồ trong khu nghỉ ở tầng dưới, lấy vật dụng vệ sinh cần thiết rồi đi vào khu tắm riêng dành cho từng giới. Cả hai đều phấn khích ra mặt vì đây là lần đầu tiên được tắm gội đàng hoàng suốt hai ngày.
Tôi ngâm mình thỏa thích trong bồn nước nóng hơn một tiếng đồng hồ rồi mới quay lại phòng nghỉ. Một lúc sau Akira cũng bước ra. Cô nàng mặc bộ đồ thể thao màu đen giống bộ đã mặc ngủ tại trường tiểu học hôm nọ. Chắc là đồ ngủ thường ngày của cô nàng.
“Chán ghê, chả dùng được mấy sấy tóc gì hết…” Akira vừa càu nhàu vừa chải mái tóc ướt. Phần trán ửng hồng lộ ra, nhẵn mịn vì hơi nóng.
“Ừ tiếc thật. Nhưng để không cũng sẽ khô mà.”
“Biết rồi, khỏi nhắc.”
Akira cúi xuống định cầm ba lô lên thì bất chợt dừng lại, mắt dán chặt vào quầy lễ tân. Tôi nhìn theo hướng đó và thấy một tủ lạnh kính bốn mặt. Akira tiến đến gần, vô tư mở cửa tủ và lấy một chai cà phê sữa. Cô nàng áp chai cà phê vào má, mặt đầy sung sướng.
“Aaa. Lạnh quéo à… Đã ghê…”
“Đó là tiếng địa phương à?” Tôi tò mò.
“Hử? Cái nào tiếng địa phương cơ?”
“Lạnh quéo…”
“À chắc vậy… Ở Kanto không ai nói thế à? Kiểu mát lạnh ấy. Nhưng cậu quan tâm làm gì? Tự dưng đi bắt bẻ lời nói của người ta.”
“X-xin lỗi…”
Tuy vốn không có ý định trêu chọc, tôi vẫn buột miệng xin lỗi và tự nhủ bản thân là không được chú ý đến nó nữa. Nhỡ cứ tò mò không đâu lại khiến cô ấy nổi đóa.
Akira bật nắp chai cà phê sữa và tu ừng ực. Cổ họng cô nhấp nhô theo từng ngụm, làm những giọt mồ hôi lăn dài hai bên thái dương. Phong thái ăn uống chẳng nể nang ai của cô nàng khiến tôi không khỏi trầm trồ.
Cuối cùng, cô dứt môi khỏi chai, đánh khà một tiếng rõ to.
“Phùuu… Đã chết đi được.”
“Đợi đã.” Nghe tới đây tôi mới giật mình. “Ta phải trả tiền đấy.”
“Để ý thế thì sao đằng ấy không trả luôn đi?”
“Hả, lại nữa à…”
Tôi bắt đầu có cảm giác rằng cô nàng chỉ coi tôi như một cái ATM di động. Mỗi lần cô ấy đều là do tôi trả tiền (chủ yếu là bởi tôi biết cô kiểu gì cũng sẽ chôm luôn nếu tôi không trả). Có lẽ tôi dễ dãi với Akira quá rồi.
“Sao thế? Khao một chút thì chết ai à? Mà sao cậu không làm một chai luôn đi?”
“Không được, cậu cần phải dừng việc mua đồ vô tội vạ lại. Ta sắp hết tiền đến nơi rồi, nên cần phải tiết kiệm hết mức có thể…”
“Xời, lại là lối đạo đức hâm dở ấy. Nghe nè, có tiết kiệm cũng vô nghĩa bởi tiền dù gì cũng sẽ hết thôi. Cứ nuông chiều bản thân đi. Hơn nữa, cậu không biết là não cần đường mới hoạt động à?”
Đoạn, Akira tu tiếp chai cà phê sữa. Cũng phải công nhận là nó trông khá ngon, tới nỗi niềm tin tôi bắt đầu bị lung lay. Một chai cà phê sữa mát lạnh sau khi tắm bồn nóng. Nghe đã thấy nhỏ dãi rồi.
Và thế là lý trí tôi đã bị khuất phục trước cám dỗ.
Tôi đứng dậy, đặt tiền cho hai chai cà phê sữa ở quầy rồi lấy thêm một chai từ trong tủ lạnh. Cảm giác lạnh lẽo của chai sữa nhanh chóng làm dịu lòng bàn tay nóng bừng của tôi. Tôi mở nắp và nhấp một ngụm. Vị ngọt mát lạnh chạy xuống cổ họng, dần dần làm mát cơ thể tôi từ trong ra ngoài.
Ngon thật… Ngon hơn cả mình tưởng.
Chỉ một ngụm nhỏ đã đủ để thổi bay cơn đau nhức xương cốt của tôi rồi.
“Thấy chưa? Nghe lời tôi từ đầu có phải sướng hơn không?”
Akira mỉm cười đắc thắng. Khuôn mặt ngạo mạn của cô nàng khiến tôi hơi ngứa ngáy, nhưng miệng thì vẫn cứ mặc kệ và nhấp thêm hụm sữa.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi bắt đầu hành trình. Nói là ngày thứ ba, nhưng thức chất đây vẫn là cùng một ngày và cùng một thời điểm với khi bọn khởi hành—nhưng vì đã ngủ hai lần nên cứ gọi là ngày thứ ba đi.
Chúng tôi cuốc bộ theo hướng nam quốc lộ, chậm rãi tiến về đích đến đầu tiên: Đường hầm Seikan. Khoảng hai tiếng sau khi rời nhà trọ, con đường ven biển bắt đầu rẽ vào đất liền. Càng rời xa biển, đường đi càng thẳng tắp hơn. Sử dụng tấm bản đồ trên tay (và thỉnh thoảng thì là tấm biển chỉ đường) để xác định phương hướng, chúng tôi tiếp tục đi qua những cánh đồng, trang trại trải dọc trên con đường quê cũ kĩ.
Leo đường đèo được một chút thì trời bắt đầu chuyển mây và lạnh hẳn đi. Đương nhiên, không có sự thay đổi thời tiết đột ngột nào cả—chỉ là bọn tôi vừa di chuyển từ vùng nắng ấm sang vùng âm u thôi.
“Cơ mà đường hầm Seikan dài bao nhiêu ấy nhỉ?”
Tôi vu vơ hỏi. Vì biết rằng Akira cực kì ghét sự im lặng, tôi đã tạo cho mình thói quen nói ra bất kỳ thứ linh tinh gì mà đầu tôi nghĩ đến trong lúc đi trên đường.
“Hả, cậu không biết sao?”
“Không. Tớ chỉ biết nó là đường hầm dài nhất Nhật Bản… và việc ô tô không được phép đi qua đây, đúng chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Đường hầm này là để dành riêng cho tàu cao tốc. Học ở Tokyo mà lại không biết điều cơ bản ấy sao?”
“Học ở Tokyo thì đâu có liên quan gì…”
Tôi dần nhận ra Akira thường có xu hướng lý tưởng hóa Tokyo như một thiên đường hoàn hảo, xa hoa. Cứ thể cô tin rằng toàn bộ những người sống ở Tokyo đều giàu nứt đố đổ vách và đang theo học một trường tư thục danh tiếng nào đó. Và mỗi khi tôi cố giải thích rằng cả Tokyo cũng có người nghèo, nông thôn thì cô lại gạt đi như thể tôi đang cố tình lừa gạt cô ấy. Thật không biết là cô bị ảnh hưởng bởi tivi, mạng xã hội hay thứ gì khác nữa.
“Thế thì cậu có biết đường hầm này dài bao nhiêu không, Iguma-san?”
“Đương nhiên rồi. Ai sống ở đây chả biết.”
“Thật không vậy…”
Chắc chắn là đang xạo.
“Ừm, khoảng tầm hai mươi cây số thôi.”
“Khoảng tầm…? Nghe có vẻ cả Iguma-san không biết chính xác nhỉ?”
“Cậu mong chờ gì chứ? Cái này đâu có trong sách giáo khoa.”
Thế sao cậu lại dìm tớ xuống khi tớ nói mình không biết vậy…?
Đúng là một người tùy tiện. Dám tỏ vẻ ta đây với một kiến thức mơ hồ như vậy.
Mà nghĩ lại thì, nếu nhìn khoảng cách giữa hai đảo trên bản đồ, xem ra cỡ hai mươi cây số cũng hợp lý. Có thể còn dài hơn nữa nếu lối vào nằm sâu trong đất liền.
“A nhìn kìa.”
Akira trỏ về một biển báo ven đường. Tôi nheo mắt nhìn kỹ thì thấy trên đấy ghi LỐI NÀY: ĐẦU BẮC ĐƯỜNG HẦM SEIKAN.
“Đã tới rồi á?” Tôi tròn mắt.
Cứ tưởng phải đi xa lắm nữa mới tới. Akira cũng tỏ vẻ ngạc nhiên giống tôi. Tụi tôi quyết định đi theo biển chỉ dẫn đó và chẳng mấy chốc đã đến một tháp quan sát nhỏ bằng gỗ. Leo lên vài bậc cầu thang, trước mắt hiện ra toàn cảnh đường ray tàu chạy thẳng vào một cái hầm lớn ở phía xa. Đây chính là lối vào phía bắc của đường hầm Seikan.
“Ồ… ra đây là nó…” Giọng Akira có chút thất vọng.
Sau đó chúng tôi quay lại đường cũ và tiếp tục men theo con đường dẫn về đường hầm. Bầu không khí dần trầm xuống, và trong bụng tôi dấy lên cảm giác bất an. Nếu lối vào gần như vậy thì rất có thể đường hầm dài hơn nhiều so với dự kiến. Akira cũng im lặng đến bất thường, tôi đoán cô nàng hẳn đang nghĩ tương tự. Bởi vì độ dài thực sự đường hầm sẽ quyết định chúng tôi phải chuẩn bị đến mức nào.
Hai đứa quyết định rẽ vào một trạm dừng chân gần đó để nghỉ. Tụi tôi tranh thủ đi vệ sinh và tiện thể tìm thêm chút lương thực dự trữ. Khi bước vào tòa nhà trệt rộng rãi này, chúng tôi được đón chào bằng một gian hàng lớn trưng bày đầy đủ rau củ tươi sống được thu hoặc tại địa phương. Bên trong còn có đủ loại bánh kẹo, đồ ăn chế biến sẵn và nước uống.
Akira lao ngay về phía kệ bày kẹo ngay trong tầm mắt, còn tôi sang khu nước uống để lấy vài chai nước suối. Trên đường, tôi chú ý thấy một kệ tờ rơi du lịch và bìa gấp quảng cáo nằm phía trong. Một tờ có tiêu đề ĐƯỜNG HẦM SEIKAN đập ngay vào mắt khiến tôi tò mò nên bèn tiến đến lấy một bản. Tôi lật trang đầu ra xem, trên đó toàn là thông tin giới thiệu về đường hầm. Có vẻ nơi đây cũng là điểm tham quan nhỏ đối với người dân địa phương.
“Hả?!” tôi bật thốt khi đọc đến một chi tiết.
Akira nghe thấy liền chạy đến, giật mình hỏi. “Sao đấy?”
“Tớ nghĩ cậu nên xem qua.”
Cô ấy lấy một tờ giống hệt cái tôi đang cầm rồi lướt nhanh qua. Tôi đợi khoảnh khắc cô nàng tròn mắt vì ngạc nhiên giống tôi.
“Á đù, phía trước còn có suối nước nóng nữa hả?!” Akira reo lên.
“Không, đọc trang bên phải ấy.”
“Cái phần chán ngắt đó hả?”
Cô nàng đảo mắt rồi liếc xuống tờ giấy một lần nữa và đúng như tôi dự đoán, cô ấy thở hắt như thể hiểu ra điều tôi muốn đề cập.
Đó là chiều dài thực sự của đường hầm: 53 cây số. Dài gấp đôi chúng tôi từng nghĩ. Có vẻ Akira đã ước chừng khoảng hai mươi dựa trên khoảng cách dưới đáy biển của hai hòn đảo, một sai lầm cơ bản mà tôi cũng mắc phải. Nhưng thực tế, lối vào cả phía Hokkaido lẫn Honshu đều nằm khá sâu trong đất liền.
“Dài dữ vậy… Thế đi bộ chừng đó mất bao lâu?” Akira hỏi.
“Ờm, hôm kia tụi mình đi được cỡ ba mươi cây số nên chắc tầm… hai ngày?”
“Đùa à?!”
Akira gần như run lẩy bẩy vì sợ. Dễ hiểu thôi, nghĩ đến việc cuốc bộ suốt hai ngày trời trong một đường hầm tối om đã thấy rùng mình rồi. Về lý thuyết vẫn khả thi, nhưng sẽ hao tổn rất nhiều sức lực và cần ý chí thép. Akira bỗng im bặt, ánh mắt bắt đầu chất chứa sự hoang mang.
“...Bỏ thôi hén?” Tôi đề xuất. Dù sao thì đâu nhất thiết phải đến Tokyo, ở lại Hokkaido cũng chẳng hề gì.
“Không đời nào. Đã tới đây rồi thì quay đầu kiểu gì được nữa. Phải đi thôi.”
“Vậy… còn chuyện đi vệ sinh thì sao? Trong đường hầm chắc không có chỗ để giải quyết đây…”
“...Nhịn vậy.”
“Nhịn suốt hai ngày liền thì hơi bị khó đó…”
Akira tiếp tục im lặng, cúi đầu trầm ngâm. Dù chưa nói ra kế hoạch cụ thể gì, tôi vẫn nhận ra cô nàng đã hạ quyết tâm rồi. Với tính cách của Akira, tôi biết một khi đã quyết làm gì thì khó mà quay đầu.
Tôi suy nghĩ một lát, đoạn gấp tờ quảng cáo lại nhét vào túi áo khoác. “Cách đây một tiếng chúng ta đi ngang qua một tiệm dụng cụ. Trở lại đó kiếm vài thứ cái đã. Cần chuẩn bị bộ cứu hộ, bồn cầu di động các kiểu… À, nhất định phải có đèn pin nữa.”
Akira ngẩng mặt nhìn tôi và gật đầu dứt khoát. Rõ ràng là cô ấy rất kiên định với chuyện đi Tokyo hơn tôi nhiều, song tôi cũng có muốn chí ít có thể làm chỗ dựa cho cô ấy nếu cần. Chả biết tôi có đang bị lợi dụng hay không nhưng thành thật mà nói… tôi thích cảm giác được ai đó nương tựa.
Sau khi lo liệu hết mọi thứ cần chuẩn bị cho hành trình phía trước, cả hai đứa đều mệt mỏi rã rời và buồn ngủ tới díu cả mắt thành thử quyết định nghỉ qua đêm ngay trong cửa hàng dụng cụ. May mà chỗ đó có khu trưng bày đồ cắm trại với lều dựng sẵn. Có thể nói đây là một trải nghiệm cắm trại có một không hai, nhưng cũng chính vì quá lạ lẫm thành ra tôi chẳng chợp mắt được tẹo nào.
Sáng hôm sau, bọn tôi rời khỏi cửa hàng, men theo con đường quanh co giữa thung lũng để quay lại chỗ đường hầm Seikan. Cuối cùng cũng đến dưới một cây cầu lớn bắc ngang qua đường. Đó chính là tuyến đường sắt cao tốc sẽ dẫn chúng tôi xuyên qua hầm. Cả hai bắt đầu đi dọc theo cái cầu để tìm lối lên trên. Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi phát hiện có một cái giàn giáo treo lơ lửng bên thành cầu, ắt là để công nhân bảo trì sử dụng. Coi bộ gặp may rồi. Không chần chừ, cả hai nhảy qua cái hàng rào treo biển CẤM VÀO rồi leo lên cầu thang của giàn giáo. Lên tới đỉnh còn một cái thang sắt nữa. Qua nốt đoạn cuối đó, rốt cuộc bọn tôi cũng đặt được chân lên đường ray trên cao.
“Tới rồi ha…”
Dù biết đây là một cây cầu bê tông vững chãi nằm trên mặt đất, tôi vẫn cảm tưởng như mình đang đứng trên một cây cầu treo lắt lẻo bắc ngang vực thẳm. Nếu thời gian trôi bình thường và có người nào phát hiện tụi tôi leo lên đường ray kiểu này, chắc hẳn không bị mắng mỏ đơn giản đâu mà còn lên phường là cái chắc. Nhờ hiện tượng siêu nhiên này mà chúng tôi mới có cơ hội trải nghiệm một điều không tưởng. Vừa hồi hộp vừa phấn khích, đúng là một cảm giác mâu thuẫn khó tả.
“Ê, đi bộ trên này cũng dễ thôi mà.” Akira nói rồi dậm nhẹ một cái xuống mặt đường. Trên nền bê tông chắc nịch là hai đường ray đôi, mỗi bên một chiều tàu chạy. Mỗi chiều còn có tới ba thanh ray, theo tờ rơi nói thì là để phù hợp với cả tàu hàng lẫn tàu cao tốc, do hai loại này có kích thước bánh khác nhau.
Tôi hướng mắt theo đường ray và thấy cái cửa hầm đen ngòm hệt miệng của dã thú đang há ra chờ sẵn. Cả hai lấy đèn pin từ trong ba lô. Tôi đã kiếm được trong cửa hàng dụng cụ tối hôm trước.
Akira hít một hơi thật sâu để xốc lại tinh thần.
“Rồi. Vào thôi.”
Bên trong hầm tối đen như mực.
Tôi đi trước dẫn đường, từng bước một rón rén tiến vào bóng tối. Ánh sáng duy nhất mà chúng tôi có thể dựa vào là từ hai chiếc đèn pin mang theo, chỉ đủ soi được vài mét phía trước. Khoảng cách giữa hai thanh ray khá hẹp nên chúng tôi phải cẩn thận để không bị vấp vào mấy con bu lông to gắn chặt đường ray xuống nền. Nhiệt độ trong hầm không khác ngoài trời là bao, chỉ là không khí đôi phần ẩm thấp hơn chút. Mọi thứ ở đây đúng y như tôi tưởng tượng: u ám, ẩm thấp và yên ắng. Khi tôi rọi đèn lên trần, có thể thấy những đốm nhỏ sáng lấp lánh như đôi mắt dã thú canh chừng xung quanh. Hóa ra là những tấm phản quang tròn nhỏ gắn đều trên thành hầm.
“Đi được bao xa rồi nhỉ?” Akira hỏi bằng giọng the thé, nhưng vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đường hầm. Mặc dù âm vang đó chỉ tồn tại khoảng một khắc rồi tắt ngấm, chắc cũng do hiện tượng siêu nhiên này tác động.
“Chưa đến một cây số đâu.”
“Thiệt luôn đó hả? Muốn quay đầu đi ra lắm rồi…”
Dù than vãn thế, Akira vẫn lặng lẽ bước tiếp. Có vẻ cô ấy cũng hiểu rõ chẳng còn đường lui nào nữa ngoài việc tiến về phía trước.
“Không có chuyện gì thú vị để kể à?” Cô nàng lại đòi hỏi, ắt đây là lần thứ năm cô ấy nói câu đó từ đầu chuyến đi đến giờ.
“Không. Tớ đã kể hết mấy chuyện mình biết rồi còn gì…”
“Bớt xạo. Tất cả mấy thứ cậu kể đều chán chết.”
“Với tớ thì nó thú vị. Chắc do mỗi người mỗi gu.”
“Thế cậu thấy sinh thái học của ve sầu có gì hay ho hả?”
“Thì nó khiến tớ suy ngẫm về sự sống. Côn trùng sống giống các cỗ máy hơn là sinh vật bình thường ấy.”
“Nhàm chán ghê. Đừng nói về côn trùng nữa. Kể bất cứ thứ gì chưa kể coi.”
“Hừm… cái gì chưa kể à…?”
Thật ra cũng có một chuyện hiện lên trong đầu—song không hẳn là chuyện vui vẻ gì cho cam. Dù sao thì tôi đành mặc kệ mà cứ kể thử.
“À, trong tờ rơi đó có một thông tin khá thú vị về đường hầm này. Hồi xưa lúc mới xây hầm ấy, điều kiện làm việc của công nhân cực kỳ khắc nghiệt.”
“Vậy hả?”
“Ừ. Hồi đó là thập niên 70 do đó không có công nghệ hiện đại như bây giờ. Tai nạn xảy ra liên tục—nào là sập hầm, rò nước, thậm chí nổ mìn nhầm thời điểm. Đã nguy hiểm vậy rồi mà công nhân còn bị đối xử như nô lệ. Nhiều người sống sót sau này kể lại như thế.”
Akari im lặng lắng nghe tôi kể.
“Cái khủng khiếp nhất là môi trường làm việc lúc đó gần như không thể chịu nổi, mà dự án thì kéo dài hơn cả chục năm. Có những thời điểm công nhân phải sống tại công trường suốt ngày đêm, bị nhốt trong mấy cái lán xập xệ mỗi khi không làm việc. Kiểu lao động đó vốn phổ biến với các dự án đào hầm trong vùng núi hẻo lánh, nên chắc cũng có nhiều chuyện phi pháp xảy ra mà chẳng ai biết.”
Tôi nhận ra Akira đang bị cuốn vào câu chuyện. Với một người chóng chán như cô nàng, việc im lặng lắng nghe như thế đủ nói lên nhiều điều.
“Làm việc tới mức cơ thể kiệt quệ là chuyện thường. Mà nếu cậu nghĩ họ được chạy chữa đàng hoàng thì nhầm to, bị đe dọa bắt quay lại làm ngay. Còn nếu chết thì bị chôn luôn tại chỗ. Có người thậm chí còn bị đổ bê tông luôn vào trong thành hầm.”
“Ê!” Akira lên tiếng.
Chết rồi. Giọng cô nàng lạnh như băng, không cần nhìn mặt tôi cũng biết cô ấy đang khó chịu. Có lẽ tôi đã chọn nhầm chủ đề để kể rồi.
“Ờ-ờm, chuyện gì thế?”
“Biết là ‘nói đại cái gì cũng được’, nhưng tôi có bảo cậu kể mấy cái chuyện ma rẻ tiền kiểu đó đâu.”
“A-hiểu rồi.”
“Còn kể thứ đó nữa là tôi táng cậu bằng cái đèn pin này luôn nhé.”
Giọng cô ấy hơi run nhẹ. Dưới lớp vẻ khó chịu thường thấy, tôi cảm nhận được một chút thật lòng. Có vẻ những câu chuyện kiểu đó thực sự khiến Akira rùng mình. Tôi bắt đầu thấy áy náy.
“Xin lỗi…” tôi nói nhỏ, rồi cả hai đều im bặt.
Một lúc sau, Akira ngập ngừng mở lời trở lại.
“Nè… cái vụ mà… có x-xác người bị chôn trong tường hầm đó… cậu bịa ra đúng không?”
“Hả? À… ừ, đúng rồi đó.”
Sự thật là không, nhưng tôi biết rõ đây không phải lúc để thành thật. Tôi không biết Akira có tin hay không, song dù sao cô nàng cũng lặng thinh. Giờ nghĩ lại mới nhớ hình như cô ấy từng bảo không thích phim kinh dị. Có khi nào cô ấy thực sự là kiểu người nhát gan dù ngoài miệng luôn phủ nhận?
Không gian yên tĩnh bao trùm. Trong hầm, tiếng động nhỏ nhất cũng vang vọng rõ ràng thành ra tôi nghe được cả nhịp thở bắt đầu dồn dập của Akira. Xem ra cô nàng thực sự đang lo sợ khiến tôi không thôi cảm thấy tội lỗi.
“...Ờ, n-này…” tôi lên tiếng.
“Gì đấy?”
“Ờm… hay là chơi nối từ cho đỡ chán?”
Tôi biết đây không phải cách chuộc lỗi tốt nhất, nhưng ít ra cũng giúp cô ấy phân tâm.
“Nối từ? Bộ cậu là trẻ mẫu giáo à?” Akira nhăn mặt.
Ờ thì cô ấy nói đúng. Trò chơi đơn giản mà thôi, người này nói một từ người kia phải nói từ bắt đầu bằng tiếng cuối cùng của từ trước đó. Chẳng có mấy đứa tuổi tụi tôi mà giữa chuyến đi lại đề xuất trò chơi này để giết thời gian đâu. Tự nhiên giờ tôi thấy hơi quê.
“Ừ thì, được thôi.” Akira đáp.
“Thật á?” Tôi ngạc nhiên. Không ngờ cô ấy đồng ý nhanh đến vậy—tất nhiên tôi chả phàn nàn gì nếu điều đó giúp tôi khỏi phải vật lộn để nghĩ ra chủ đề mới mà nói.
“Trời, làm gì mà ngạc nhiên vậy. Thế rốt cuộc có muốn chơi hay không?”
“Không không, muốn mà. Vậy để tớ bắt đầu nhé. Quả táo (りんご/ringo).”
“Khung thành (ゴール/goru/goal).”
“Máy trả lời tự động (留守番電話/rusuban denwa).”
“Bánh waffle (ワッフル/waffuru/waffle).”
“Luật lệ (ルール/ruru/rule).”
“Đồng Rúp (ルーブル/ruburu/ruble).”
“R-ruby (ルビー/rubi/ruby).”
“Bia (ビール/biru/beer).”
“ル/ru nữa hả? Ờ… Ru… Ru… Lupin Đệ Tam (ルパン三世/rupansansei).”
“Israel (イスラエル/isuraeru).”
“Thôi đừng có dùng ル/ru nữa được không…?”
Năm tiếng trôi qua.
“Đơn sắc (モノクロ/monokuro/monochrome).”
“Dãy Rocky (ロッキー山脈/rokki sanmyaku).”
“Mè đen (黒ごま/kuro goma).”
“Nấm (マッシュルーム/masshurumu/mushroom).”
“Ăn quỵt (無銭飲食/musen inshoku).”
Và bọn tôi vẫn đang chơi nối từ.
Đương nhiên là bọn tôi không chơi suốt nãy giờ. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng đổi sang nói chuyện phiếm hay bàn tán mấy thứ lặt vặt nhưng cứ mỗi lần hết chuyện để nói, bọn tôi lại tiếp tục trò chơi. Đây đã là trận thứ tư rồi.
Thật lòng mà nói, tôi đã chán ngấy trò này ngay từ phút thứ mười. Nhưng dù sao nó vẫn cần thiết để giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Tôi buộc phải thừa nhận rằng bản thân đã đánh giá thấp mức độ căng thẳng khi phải đi bộ trong bóng tối hoàn toàn suốt một khoảng thời gian dài. Nếu không có gì để phân tán tư tưởng, sự tĩnh lặng và không khí rợn người nơi đây có thể dễ dàng khiến người ta phát điên. Ngay cả với một người vốn nhạy cảm và hay tránh xa sự ồn ào như tôi thì chuyện này cũng quá sức chịu đựng. Thành ra tôi đoán chắc Akira đang cực kỳ hoảng loạn.
Thể lực chúng tôi cũng cn kiệt dần. Việc đi bộ trở nên khó khăn hơn hẳn do tầm nhìn hạn chế, buộc chúng tôi phải bước thật cẩn trọng, tránh vấp vào những chỗ gồ ghề. Cái dáng đi lúng túng này khiến lòng bàn chân tôi thêm phồng rộp.
“Rắn biển Elapidae (エラブウミヘビ/erabuumihebi).”
“Cá ngừ vây dài (ビントロ/bintoro).”
“Royal Host (ロイヤルホスト/roiyaruhosuto).”
“Bánh gạo cay (トッポギ/toppogi/tteokbokki).”
“Ginza (銀座).”
Im lặng.
Cô ấy rõ ràng đang phải suy nghĩ rất lâu. Tôi bắt đầu nghĩ là mình đã bắt bí cô nàng, nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng khịt mũi theo sau là một tiếng nấc nghẹn.
“Híc…”
Akira đang khóc. Tôi ngạc nhiên đến mức suýt vấp ngã. Một cô nàng gan lì, bộc trực mà lại rơi nước mắt giữa tình huống này quả thật là khó tin. Hay tôi nghe nhầm? Tôi căng tai lắng nghe—không, rõ ràng là tiếng khóc. Cô ấy không thể chịu đựng được nữa rồi.
Mình phải làm sao đây? Đề xuất nghỉ chân một lúc? Hay cứ làm lơ? Tôi vốn không giỏi chuyện an ủi người khác. Nhưng trong đầu cứ quay cuồng tìm kiếm một điều gì đó có thể giúp cô ấy cảm thấy khá hơn.
“Ờ… từ bắt đầu bằng ざ/za hiếm nhỉ.” Tôi lên tiếng, cố lấp đi khoảng lặng. “Để coi… N… n… nhện chân dài (ザトウムシ/zatomushi)? Cậu biết loài đó không? Thân bé tí như hạt đậu nhưng chân thì dài ngoằng. Nhìn kỹ cũng dễ thương lắm… À quên mất… Cậu không thích côn trùng nhỉ…”
Akira hoàn toàn không đáp lời khiến tôi càng thêm bối rối, chả biết nên làm gì. Tôi vắt óc tìm cách giúp cô ấy đến mức quên bẵng đi cảm giác mệt mỏi đang giày vò cơ thể.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy một ánh sáng cuối đường hầm—theo đúng theo nghĩa đen. Tất nhiên tôi biết hai đứa vẫn chưa thể đến được lối ra. Ánh sáng ấy không phải từ đèn pin của chúng tôi hay ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài. Vậy chỉ có thể là…
“...Kia là nhà ga dưới biển à?” Akira khẽ hỏi.
Tôi cũng vừa nghĩa đến điều đó. Hôm qua khi đọc từ rơi tôi mới biết đến sự tồn tại của cái nhà ga này, cơ mà đây chắc chắn là nó rồi.
Chúng tôi tăng tốc và chả mấy chốc đã đến được một đoạn hầm được chiếu sáng bằng ánh đèn mờ mờ. Trông nó khá giống ga tàu điện ngầm bình thường—song tôi cũng không quan sát được kĩ lắm vì mắt tôi đang hơi lóa do đã quen với bóng tối suốt nhiều giờ đồng hồ.
Thực ra có hai nhà ga như thế này: một ở phía Hokkaido và một ở phía Aomori—mỗi trạm được xây dựng đúng nơi phần đất liền kết thúc, sâu hơn trăm mét dưới đáy biển. Theo như tờ rơi, từng có thời gian các chuyến tàu thường hay dừng tại các ga này.
“Rồi, nghỉ một chút đi.”
Tôi lên tiếng, hy vọng việc được ra khỏi bóng tối một lúc sẽ giúp Akira định thần lại.
Chúng tôi leo lên nền ga hẹp rồi đi sâu vào đường hầm nhỏ bên cạnh và ngồi bệt xuống đất. Tôi duỗi chân ra, tranh thủ xoa bóp bắp đùi đang đau nhức. Mắt tôi lúc này đã dần quen với ánh sáng.
Tôi đánh mắt sang Akira để kiểm tra sắc mặt cô ấy—cơ mà không nhìn thấy được gì cả vì cô đang ngồi bó gối, mặt vùi vào hai chân. Cô ấy không khóc nữa nhưng tôi vẫn nghe được vài tiếng khịt mũi khe khẽ. Lòng tôi cứ thấy áy náy không thôi. Tôi liếc nhìn đồng hồ và thời gian chỉ vừa mới quá trưa.
“Ăn trưa được rồi ha…”
Tôi lẩm bẩm, hy vọng Akira sẽ hiểu ý mà ăn cùng chứ tôi cũng không muốn vừa ngồi nhai chóp chép vừa nhìn cô ấy thút thít. Tôi lấy trong ba lô cái bánh mì dưa lưới ra, xé bọc và cắn một miếng—song không cảm nhận được vị gì. Tôi chợt nhớ ra mình từng đọc ở đâu đó rằng khi bị kẹt trong một khoảng không gian kín quá lâu, các giác quan của con người có thể bị tê liệt phần nào.
Tôi cắn được nửa bữa trưa thì Akira mới chịu ngẩng đầu lên. Cô ấy nhìn thoáng qua cái bánh trong tay tôi, đoạn cũng lôi từ trong ba lô ra một cái bánh kẹp kem cùng nhân trái cây và bắt đầu ăn. Cả hai chúng tôi ngồi ăn trong im lặng.
“Cậu thích đồ ngọt à?” Tôi thử phá tan bầu không khí nặng nề.
“Thì sao nào?” Cô nàng đáp bằng cái giọng nghèn nghẹn. Cứ coi câu trả lời là “có” đi.
“Không sao cả. Chỉ là tớ thấy bữa trưa của cậu chỉ toàn bánh mì không, kem và trái cây ngọt. Giống món tráng miệng hơn bữa chính ấy mà.”
“Ăn gì kệ người ta.”
“Ờ đúng. Mà nghĩ lại, cậu ăn bánh kẹp trái cây còn tớ ăn bánh mì dưa lưới, coi như cả hai đều ăn trái cây ngọt cho bữa trưa nhỉ? Dù thật ra cái bánh này chả có tí vị dưa nào.”
Akira không thèm phản hồi.
Mình bị phớt lờ thẳng thừng luôn rồi…
Có khi tốt nhất là để cô ấy yên. Tôi ngậm miệng và tập trung ăn nốt cái bánh. Nuốt xong miếng cuối cùng, tôi bật chai nước ra. Lúc ngửa đầu lên để uống nước, tôi tình cờ để ý thấy một đường ống tròn lớn chạy dọc trần hầm, kéo dài vào sâu bên trong. Không biết nó chứa đường dây điện cấp nguồn cho đường hầm hay là ống dẫn chất lỏng gì đấy. À nhân tiện tôi tự dưng cảm thấy buồn đi vệ sinh, nên tôi khoác ba lô lên vai và đứng dậy.
“Tớ đi vệ sinh tí nhé.”
Tôi đi theo lối hầm phụ một đoạn và thấy một hành lang rộng hơn hẳn hiện ra phía trước. Đường ở đây bằng phẳng, nom được thiết kế để đi bộ. Tôi soi đèn dọc theo lối đi, thấy một tấm bản đồ treo trên trường. Tôi tiến lại gần và phát hiện tấm biển kim loại khắc chữ BẢN ĐỒ MẶT CẮT NGANG.
Theo như bản đồ, tôi đang đứng trong cái gọi là “đường hầm kỹ thuật”—một đường hầm phụ song song với đường ray chính, nối liền ga đáy biển bên phía Hokkaido với ga bên phía Aomori.
Nếu hai đường hầm đều dẫn đến cùng một nơi thì có lẽ nên chọn lối nào ít nguy hiểm hơn. Tôi nghĩ lát nữa sẽ hỏi ý kiến Akira xem. Nhưng trước tiên phải giải quyết nỗi buồn đã. Theo thói quen, tôi liếc mắt nhìn quanh xem có ai không rồi mới mở ba lô lấy bộ bồn cầu di động ra.
Sau khi nghỉ ngơi thêm chừng mười phút, hai đứa tôi tiếp tục lên đường.
Hầm kỹ thuật đúng là dễ chịu hơn hẳn so với đường ray. Lối đi rộng rãi nên tôi và Akira có thể sánh bước, vừa đi vừa trò chuyện mà không phải dán chặt mắt trên đường để tránh vấp. Tuy nhiên, có vẻ như nước biển vẫn len lỏi thấm được vào đâu đó bởi mặt sàn hơi trơn như đường phố sau cơn mưa.
Theo tờ quảng cáo thì ga dưới biển từng là điểm du lịch nổi tiếng vài năm trước, nhưng giờ đây nó chỉ là điểm dừng khẩn cấp nếu tàu gặp sự cố. Tôi để ý thấy vài chiếc xe đạp và xe lăn dựng dọc tường—có lẽ là tàn tích từ thời hầm kỹ thuật còn mở cửa cho công chúng tham quan.
“Á!” Akira bất chợt hét toáng lên.
Tôi giật mình, vội rọi đèn về phía trước xem có chuyện gì.
“Ối giồi ôi!” Tôi cũng hét theo.
Có bóng người đứng cạnh hành lang. Nhìn kỹ lại tôi mới thở phảo, hóa ra là một cái ma-nơ-canh mặc đồng phục công nhân, tay cầm một thanh thép lớn. Có lẽ nó được dùng để tái hiện hình ảnh những người từng tham gia xây dựng ở đây. Bên cạnh đó còn có máy móc công nghiệp cỡ lớn trông giống máy nghiền đá. Chắc do nãy giờ tôi chỉ soi đèn sát mặt đất nên chẳng để ý đến nó.
“Suýt đứng tim…” Akira đặt tay lên ngực và bước đi với dáng vẻ loạng choạng. Cô nàng trông cứ như đang đi qua một ngôi nhà ma vậy, nên tôi quyết định thay cô ấy đi trước cho an toàn.
Nhìn vào những hiện vật như ma-nơ-canh, mô hình phục dựng cảnh lao động và ảnh tư liệu lịch sử, tôi đoán rằng hầm kỹ thuật từng được cải tạo trở thành một kiểu bảo tàng mini khi ga dưới biển vẫn còn mở cửa cho khách du lịch. Nghĩ đến việc mọi thứ ở đây cứ nằm chờ đợi mãi mãi, không biết có còn ai quay lại nữa không bỗng khiến tôi có cảm giác buồn man mác buồn.
“Lạ ghê. Bao nhiêu thứ thế này mà lại giấu tuốt dưới lòng đất như vậy. Cậu biết chỗ này không?”
“Không đời nào. Tôi còn chưa đi qua hầm Seikan bao giờ ấy chứ.” Akira đáp.
“Thật hả? Vậy đây là lần đầu cậu rời Hokkaido luôn à?”
“Ủa gì? Sút vỡ a lô bây giờ?”
Tôi vội vàng xin lỗi. Dù sao thì cũng nhẹ cả người khi thấy Akira đã trở về điệu bộ thường ngày.
“Chứ Hokkaido đâu có ai lớn từng này mà chưa rời đảo bao giờ. Bình thường muốn sang Honshu thì người ta đi máy bay hoặc phà thôi.”
“À, ra là vậy…” Tôi gật gù.
Đi thêm một đoạn nữa thì gặp một hàng rào sắt lớn chắn ngang đường, kéo dài từ bên này sang bên kia hầm. Tuy nhiên, đằng sau hàng rào, đường hầm vẫn còn kéo dài thêm khá xa. Cánh cổng chỉ khóa bằng một cái chốt đơn sơ, nên nếu muốn hoàn toàn có thể mở ra. Dù vậy, tấm biển KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO khiến tôi hơi chùn bước.
“Ê, cậu chắc đúng đường không đấy?” Akira hỏi.
“Đúng rồi. Nếu không nhầm thì đi tiếp theo hầm này là đến ga bên Aomori.”
“Và nếu cậu nhầm thật thì sao?”
Akira coi bộ vẫn còn lưỡng lự. Mà cũng phải thôi, lạc dưới đây thì chẳng khác gì án tử. Biết rõ điều đó, đương nhiên là tôi sẽ không nói bừa ở đây.
“Không sao cả. Tấm bản đồ đằng kia ghi thế mà. Nhưng nếu cậu muốn chắc chắn hơn thì ta vẫn có thể quay lại đường ray.”
Akira im lặng hồi lâu. Tôi đoán cô ấy đang đấu tranh nội tâm vô cùng dữ dội. Cũng như tôi, cô thừa hiểu việc đi bộ trên đường ray hao tổn cả về tinh thần lẫn thể xác tới nhường nào.
“...Thôi được rồi. Đi nào.”
Akira đã chọn đường hầm kỹ thuật.
“Hơn nữa, kể cả khi có đi vào ngõ cụt, ta vẫn có thể trở lại đường ray bằng đường hầm phụ gần đó nhất. Làm thế không tốn nhiều thời gian đâu, cậu đừng lo quá.”
Tôi vừa nói vừa kéo chốt cổng.
Cánh cửa kêu lên một tiếng chói tai khi được mở toang ra, và cả hai bọn tôi bước vào trong. Tiếng bạch bạch khi giẫm nền đất ẩm ướt của bọn tôi vang vọng khắp hành lang. Lượng nước rò rỉ đã tăng lên so với ở bên ngoài. Chiếu đèn lên trên có thể nhìn thấy những nhũ đá treo lơ lửng. Nơi này giống một cái hang động hơn là đường hầm. Giữa đoạn đường, có những cái mương còn đọng nước được đào dọc theo mép hành lang… hoặc là vì thời gian đã ngưng đọng nên nó mới trông như vậy. Trên thực tế, tôi nghĩ đây là một dòng nước đang rò rỉ từ đâu đó. Lần sau thay vì dùng bồn cầu di động, có lẽ tôi nên dùng chỗ này để giải quyết nỗi buồn.
“Cậu thực sự chẳng sợ gì hết nhỉ?”
“Hử?”
Câu hỏi của Akira làm tôi hơi bỡ ngỡ.
“Ta phải đi bộ không ngừng nghỉ trên cái đường hầm tăm tối, dị hợm này mà sao cậu vẫn bình thản như không được vậy?”
Nghe như tôi đang bị trách móc vì thái độ này vậy. Hoặc có lẽ cô ấy đang thấy hành vi của tôi hơi đáng lo ngại hay gì đó tương tự.
“Gọi là bình thản thì không đúng lắm. Chân tớ nhức muốn chết đến nơi rồi. Hơn nữa, tớ cũng cảm thấy ngột ngạt từ nãy tới giờ… Nhưng thế này vẫn tốt hơn vạn lần chuyến đi ngoại khóa cùng lớp.”
“Cái quái gì thế? Bộ lớp cậu đi ngoại khóa sinh tồn trong rừng à?”
“Không, đi ngoại khóa bình thường thôi. Tham quan, mua sắm và ăn uống với mọi người—cậu biết mà.”
“Vậy thì có gì tệ đâu?”
Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời.
“Chả là, tớ không có bạn bè. Nên tớ cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng giữa những người trong nhóm… Cũng không phải là tớ ngại ở một mình… Chỉ là mỗi khi ép buộc bản thân phải cố gắng tận hưởng cùng người khác, tớ lại thấy khó chịu vô cùng.”
“Ô, ra vậy.”
Một phản hồi khá lạnh lùng cho điều mà tôi đã phải rút hết can đảm để thừa nhận. Cơ mà nghĩ lại thì Akira từ đầu đã đoán được rằng tôi không có nhiều bạn. Có bổ sung thêm hoàn cảnh cũng chẳng là chuyện mới mẻ gì với cô cả.
“Tôi cũng phần nào thấy được.”
Cô ấy nói, nhỏ giọng hơn thường lệ.
“Ừ, tớ cũng đoán vậy. Cái vẻ ngoài u ám mà cậu từng nói ấy.” Tôi gượng cười, không biết đáp sao cho phải.
“Ai nói thế? Muốn ăn đấm à?”
“Hở?”
“Sao?”
Một khoảng lặng trôi qua, rồi mặt Akira chợt sáng lên như vừa ngộ ra điều gì đó.
“À! Không, không. Ý là… tôi cũng hiểu cảm giác đó. Tôi không thích tụ tập đông người cho lắm, nhất là khi phải giả bộ vui vẻ. Lố bịch làm sao.”
“À, vậy hả. Tưởng cậu đang nói tớ.”
Cô nàng đang cố đồng cảm với tôi. Thật sự là một điều ngoài sức tưởng tượng. Với một người hoàn toàn trái ngược với tôi ở mọi mặt như Akira mà lại có thể chia sẻ cùng một vấn để thế này thì quả thực không thể tin được.
“Đừng có tưởng chúng ta giống nhau nhé. Tôi chỉ là kiểu sói đơn độc thôi.”
“Ồ… nghe ngầu đấy chứ.”
“Hừm. Đang khịa à?”
“Không hề! Thật đấy. Tớ luôn mong mình có thể được như vậy—kiểu người có thể đứng vững một mình mà luôn ngẩng cao đầu. Tớ thấy họ rất dũng cảm là đằng khác.”
Cô ấy im lặng một hồi rồi chỉ khẽ gật đầu. Với tôi thì Akira không giống kiểu sói cô độc cho lắm, cô nàng giống một chú mèo hoang khó gần thì đúng hơn. Lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác, không cho ai chạm vào mình. Mà nếu có lỡ động đến dù chỉ là vô tình thôi là lập tức xù lông lên cào ngay.
“Cậu tên là Mugino phải không?” Cô nàng đột nhiên hỏi.
“Ờm…” tôi gật đầu, hơi ngơ ngác.
“Tên hay đấy, nghe ổn phết.”
“Th-thật á? Tớ thấy nó bình thường mà…”
“Ý là tôi định gọi cậu bằng tên từ giờ trở đi thôi. Tại vì… dễ gọi hơn. Với cả thuận miệng nữa.”
Cô nàng vẫn cố làm bộ, nhưng âm giọng lần này có chút ấm áp rất khó nhận ra. Tôi chợt nghĩ có lẽ Akira cũng vụng về trong giao tiếp không kém gì tôi—chỉ là theo một kiểu hoàn toàn khác. Lắm lúc tôi thấy cái vẻ gắt gỏng dữ đằng kia đơn thuần là vỏ bọc cho sự lúng túng khi kết nối với người khác. Vậy nên khi cô ấy cố gắng thân thiết với tôi thêm chút, dẫu có phần vụng về rất riêng song tôi thật sự thấy rất vui.
“Ừ, tớ cũng thích được gọi là Mugino hơn.”
Akira khẽ gật đầu. “...Ừ, vậy đi.”
Chúng tôi cố gắng duy trì cuộc trò chuyện trong lúc tiếp tục đi, bàn tán đủ chuyện trên trời dưới biển nảy ra trong đầu. Có vẻ Akira cũng bắt đầu quen dần với bóng tối, bởi cảm xúc cô ấy đã ổn định hơn hẳn. Song xét về mặt thể chất thì hai đứa tôi đã mệt rã rời. Hơn mười hai tiếng kể từ lúc bước chân vào đường hầm, đáng lý ra chúng tôi đã tìm chỗ ngủ đêm. Ấy thế mà ở đây không có giường, chỗ nằm cũng không vì mặt đất đâu đâu cũng ướt át và lạnh lẽo. Tạm thời chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cứ tiếp tục dấn bước.
“Hửm? Gì đây?”
Tôi nói, rọi đèn pin lên một tấm bảng kim loại gắn trên tường.
←18.0 km 6.1 km→
Tôi đã thấy vài cái bảng tương tự từ lúc bọn tôi bắt đầu đi trong đường hầm phụ, mỗi bảng đều có mũi tên chỉ hướng về Hokkaido và Aomori. Cái đầu tiên tôi thấy ghi là “←0 km” và “24.1 km→” nên tôi đoán những con số này chỉ khoảng cách từ hai ga dưới đáy biển. Nghĩa là chúng tôi đã đi được mười tám cây số kể từ ga bên phía Hokkaido, còn lại khoảng sáu cây nữa là đến ga bên phía Aomori. Tức là bọn tôi đã đi quá nữa chặng đường rồi. Tôi hào hứng quay đầu lại, định chia sẻ phát hiện này.
Akira vẫn đang lững thững bước tới từ sau tôi vài mét. Trước đó tụi tôi vẫn đi song song, cho đến khoảng một tiếng trước cô ấy mới bắt đầu tụt lại phía sau. Ban đầu tôi tưởng do mệt quá, nhưng giờ cô ấy đã tụt xa đến mức tôi phải đứng lại đợi cho kịp.
Cô nàng thở hổn hển, bước chân uể oải kéo gần hơn. Không nghi ngờ gì nữa, Akira sắp kiệt sức tới nơi.
“Cậu ổn không đó? Nghỉ chút nhé?”
“Không… Tôi ổn.”
Cô nàng đáp rồi lặng lẽ đi qua tôi. Lúc đó tôi mới để ý dáng đi của cô ấy có phần khang khác, kiểu không đơn thuần là do mệt mỏi.
“Này, cậu có chắc là—”
Tôi ngưng bặt. Một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu.
“...Ơ, Iguma-san? Có phải cậu đang cần đi vệ sinh không?”
Akira bất động đúng một nhịp, đoạn bước tiếp. Tôi chỉ cần thế là đủ hiểu. Tính từ lúc vào đường hầm đến giờ cô ấy chưa giải quyết một lần nào. Nếu đúng thế thật thì cô nàng sắp chịu hết nổi rồi. Tôi vội vàng đuổi theo cô ấy.
“Tớ biết chuyện này chẳng liên quan gì đến mình… Nhưng nếu cậu muốn đi thì nên đi đi. Nhịn như vậy không tốt đâu…”
“...Biết rồi, đồ biến thái.”
“T-tớ không có suy nghĩ gì bậy bạ cả! Nếu cậu muốn đi, tớ sẽ đi trước để cậu có không gian riêng…”
Tôi nhớ Akira cũng mang theo một cái bồn cầu di động, chính mắt tôi thấy cô ấy nhét nó vào ba lô với vẻ mặt cực kỳ chán ghét. Mà nếu cô ấy muốn, dùng tạm mấy cái mương nước bên đường cũng được.
“Trời ơi… Bực ghê!”
Cô nàng càu nhàu, vò đầu đầy bực tức rồi quay ngoắt lại—suýt làm tôi mù mắt bằng cái đèn pin. “Được rồi, cậu phải nhắm mắt bịt tai cho tới khi nào tôi bảo xong. Thử giở trò gì là tôi táng vỡ a lô đấy nhé?”
Tôi gật đầu lia lịa, rồi ngay lập tức đặt đèn pin xuống đất, bịt tai và nhắm tịt mắt. Tôi cứ ngồi đó chờ. Tầm chưa đến vài phút sau, cô nàng khẽ kéo ba lô tôi.
“Này, xong rồi đấy.”
Tôi bỏ tay ra, mở mắt nhìn thì thấy cô ấy đã tiếp tục bước đi xuống đường hầm mà không thèm ngoái lại. Tôi cầm đèn pin lên và vội vã đuổi theo. Vẫn còn một đoạn đường dài phía trước.
Sau gần mười lăm tiếng đi bộ liên tục, cuối cùng chúng tôi cũng đến được ga đáy biển bên phía Aomori, khu vực có ánh sáng tử tế đầu tiên sau hai mươi cây số. Cuối cùng cũng ra khỏi đường hầm phụ, nhưng nghĩ cảnh sắp tới phải quay lại đoạn đường ray, và tệ hơn nữa là phải đi lên dốc ở chặng cuối cùng. Biết là cực thật, song ít ra đã gần lối ra lắm rồi.
Akira và tôi tìm được một hàng ghế gắn trên tường và ngồi xuống. Ga này nhìn khá giống cái bên phía Hokkaido. Coi bộ từng là điểm tham quan du lịch cách đây vài năm.
Tôi đặt ba lô xuống sàn và nằm vật luôn ra ghế. Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới, và đầu óc tôi không suy nghĩ nổi chuyện gì nữa. Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm.
“Cậu muốn ngủ tại đây đêm nay không?”
Tôi hỏi Akira, người đang ngồi với tư thế không tốt cho cột sống một chút nào.
“Không. Cứ đi thẳng đến khi nào ra ngoài.”
Akira trả lời ngay lập tức. Từ giọng nói cùng ánh nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện của cô, có lẽ cô đã quyết định điều này từ trước cả khi tôi cất câu hỏi rồi.
“Vậy là… cậu không muốn ngủ cho tới khi ra khỏi đây à?”
“Ừ.”
Từ đây đến lối ra vẫn còn khoảng 10 cây số nữa. Chưa hẳn là bất khả thi để đi một mạch đến được, chỉ là tôi không chắc ta có cần phải ép cơ thể mình quá mức cần thiết như vậy không.
“Tớ không biết nữa… Sẽ khá mệt đấy.”
“Đương nhiên là sẽ mệt rồi.”
Akira nói trong kéo hông về phía sau để tựa lưng vào thành.
“Thà mệt còn hơn là chỉ ngồi chịu đựng mà chẳng làm cái gì cả. Với cả tôi không muốn ở lại cái nơi này một giây nào nữa.”
“...Được rồi. Vậy thì ta tiếp tục nào.”
Chúng tôi nghỉ tầm hai mươi phút trước khi bước chân trở lại đường ray.
Nếu có một điều tôi rút ra được sau khi tiến vào cái đường hầm này thì đó là cái chân luôn đầu hàng trước khi năng lượng trong người cạn kiệt. Không phải do đuối sức mà là do chuột rút. Do đau rát. Do nhức mỏi.
…Ờ thì so ba với một có hơi không công bằng lắm nhưng cảm giác vẫn vậy thôi.
Tóm lại là đầu gối tôi đã rên rỉ thảm thiết từ lâu rồi. Không chỉ đầu gối mà gan bàn chân, bắp chân, đùi cũng đang kêu gào đau đớn. Cứ như tất cả các khớp chân tôi đều hóa thành cái bản lề han gỉ, động phát là kêu cọt kẹt vậy.
Tôi đã mệt đến mức nghĩ mình có thể bất đắc kỳ tử. Mắt lờ đờ, mấy lần suýt vấp té, song mỗi lần vậy cơ thể đều giật bắn theo phản xạ hệt vừa được tiêm một luồng chất kích thích lạnh ngắt vào người vậy.
Lúc này thì hai đứa chẳng buồn tám chuyện nữa. Cả tôi và Akira đều đã tiêu hao sạch năng lượng dư thừa, giờ chỉ còn tập trung vào đúng một việc là từng bước một tiến về phía trước. Chắc chắn đây là quãng đường dài nhất mà tôi từng đi.
Thỉnh thoảng tôi ngoái đầu lại coi xem Akira có theo kịp không. Với tình trạng kiệt quệ của cả hai, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy ngã quỵ trong khi đầu óc tôi cứ mụ mị tới độ chả nghe thấy gì. Nhưng cho tới giờ thì cô nàng vẫn theo sau được tôi, dù bước đi trông không khác một cái xác sống lê lết.
Tôi muốn tin rằng chúng tôi đã gần tới lối ra. Tôi phải tin như thế, nếu không đôi chân này sẽ rời bỏ tôi. Không như đường hầm kỹ thuật, ở đây không có biển báo nào sất, không một thông tin rằng bao xa mới đến điểm tiếp theo. Tôi chỉ còn biết dựa vào cảm tính và nó mách bảo tôi rằng lối ra đã cực kỳ gần rồi. Ấy thế mà ý thức tôi lụi dần vì kiệt sức.
Nghĩ cũng lạ, tôi hay gặp ác mộng giống y như thế này. Cứ đi mãi trong một cái hang tối mù ám, rùng rợn tới khi kiệt sức rồi ngã quỵ mà vẫn chưa tìm được lối ra—và khi ấy tôi sẽ bừng tỉnh.
Đôi khi tôi tự hỏi liệu mọi chuyện từ đó đến nay chỉ là một cơn ác mộng hay không. Không chỉ riêng việc đi bộ trong đường hầm Seikan, mà cả chuyện qua đêm ở ngôi trường tiểu học kia cũng như hiện tượng thời gian ngừng trôi nói chung. Có khi nào tôi sẽ choàng tỉnh dậy và thấy mình đang ở giữa chuyến tham quan với lớp?
Riêng điều cuối cùng là thứ khiến tôi lo sợ nhất.
Đúng là sống trong một thế giới nơi thời gian ngừng trôi thì rất bất tiện. Không dùng được điện thoại chứ đừng nói đến máy tính. Cả việc xem phim để giết thời gian cũng bất khả thi. Những tiện nghi nhỏ nhặt vốn có trong đời sống đều biết mất hoặc trở nên khó khăn đến độ không đáng công sử dụng nữa. Song nếu thời gian vẫn tiếp tục dừng lại, tôi sẽ không phải chịu đựng chuyến đi tham quan chết giẫm kia thêm lần nào nữa, chẳng cần phải quay lại trường lớp. Không phải chịu đựng ánh mắt hay sự hiện diện khó chịu của đám bạn. Với một kẻ lạc lõng như tôi, cái hiện tượng này không hẳn là điều gì đó hoàn toàn xấu.
Nhưng Akira khác tôi. Cô ấy rõ ràng đang chịu đựng tất thảy. Tôi đoán rằng, nếu có cơ hội cho thời gian tiếp tục trôi đi, dù phải đánh đổi điều gì đó hay chịu đựng bao nhiêu khó khăn, Akira sẽ chộp lấy nó. Nếu không thì hẳn cô ấy đã chẳng hạ quyết tâm chui vào cái xó này. So với khát vọng kiên cường vượt qua mọi gian khó của Akira, ao ước an phận và trốn tránh của tôi quả thật quá đỗi ích kỷ và hèn nhát. Điều duy nhất tôi có thể làm gì cô ấy… là ngừng bám víu vào thực tại giả tạo này, và trong trường hợp tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi, thì tôi có trách nhiệm phải thoát khỏi nó càng sớm càng tốt.
…Dẫu thế, trong thâm tâm tôi vẫn có một điều ước nhỏ nhoi, ích kỷ vô cùng. Là mong thời gian cứ đứng yên mãi như thế này cho tới khi chúng tôi đặt chân về tới Tokyo.
“Hử?”
Tôi phát hiện một đốm sáng nhỏ như sao đằng trước, đang lớn dần lên theo từng bước chân. Nhưng lần này, ánh sáng ấy không phải ánh đèn nhân tạo như ở ga dưới biển. Đó là một thứ ánh sáng dịu dàng, có hình bầu bầu giữa bức nền tối.
Chính là nó. Chính là lối ra.
“Ê, nhìn kìa!” Akira kêu lên, giọng ngập tràn vui sướng.
Chúng tôi lập tức tăng tốc, dồn chút sức lực cuối cùng để lao về phía nó. Càng đến gần, ánh sáng ấy càng rực rỡ hơn đến mức chúng tôi không cần đèn pin nữa. Tôi cảm nhận được không khí ẩm thấp của đường hầm dần tan biến, cho tới khi…
“Thoát ra rồi!”
Sau tất cả, Akira và tôi cũng được ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời xanh sau hơn một ngày bị bóng tối bao trùm. Tôi hít một hơi thật sâu giống người thợ lặn vừa ngoi lên khỏi mặt nước sau khoảng thời gian dài chìm sâu dưới biển. Không khí bên ngoài trong lành làm sao. Tôi thấy như mình một giải thoát, tưởng chừng có một gánh nặng não nề vừa trút khỏi lồng ngực. Ngay cả ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt cũng không hề khiến tôi khó chịu.
Đường hầm mở ra một khoảng không rộng lớn—và nếu nhìn ra xa, tôi có thể thấy rừng cây và biển cả nữa. Tôi thấy phố xá ven biển, xem ra khu dân cư gần nhất cách đây không bao xa.
“Ôi má ơi, lâu kinh hồn…” Akira ngồi phịch xuống đất, ngửa mặt nhìn trời. Tôi hít thêm một hơi thật sâu nữa, thưởng thức hương vị của không khí ngoài trời. Ngay khoảnh khắc đó, tôi để ý đến một vùng cây phía xa, trong rừng đã nhuộm một màu đỏ thẫm.
À tí thì quên mất…
Vì hành trình của bọn tôi bắt đầu bằng cái lạnh tê tái của Hokkaido, nên tôi đã gần như quên bẵng điều này.
Chúng tôi đang đứng giữa lòng mùa thu.