Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line - Chương 09 : Phòng tuyến Mannerheim (3)

Nhiều khi, kế hoạch không bao giờ theo kịp biến cố.

Trương Hằng đợi đến khi tiếng súng dần xa mới lần mò tới hiện trường nơi giao tranh nổ ra ban đầu, đã cố gắng giảm thiểu mọi rủi ro có thể, nhưng chẳng ngờ vẫn có chuyện ngoài dự tính: nhóm lính Liên Xô đầu tiên quay lại sớm hơn hẳn so với dự đoán.

Nhưng giờ thì hối hận hay than thở cũng chẳng ích gì. Cậu chỉ còn cách khom người, quay đầu bỏ chạy theo hướng ngược lại.

Và ngay lúc cậu vừa cử động, đám lính Liên Xô kia lập tức phát hiện ra.

Nói gì thì nói, Trương Hằng cũng phải dành một lời khen cho bộ phận hậu cần Liên Xô: quân phục mùa đông màu kaki của họ trong rừng tuyết trắng sáng choang như bọ cánh cứng lạc trong vườn hoa, nhìn một cái là thấy ngay. Mà cái này chắc cũng góp phần không nhỏ vào tỷ lệ thương vong thảm khốc của Hồng quân.

Không cần quay lại, Trương Hằng cũng đoán được đám lính kia đang tháo súng lên đạn. May mà thói quen chạy bộ bền của cậu cuối cùng cũng phát huy tác dụng, sau một đoạn nước rút, cậu đã kéo giãn được khoảng cách. Thêm vào đó cây cối trong rừng rậm rạp che chắn, dù tai vẫn nghe thấy tiếng súng rít qua, nhưng đạn thì bay chệch cả thước.

Cậu không dám lơ là, tiếp tục phóng hết tốc lực, chạy cho đến khi kiệt sức mới dám dừng lại, vịn vào một gốc linh sam mà thở dốc lấy lại hơi.

Tạm thời thì cậu nghĩ là mình đã thoát. Xét về thể lực và gánh nặng trang bị, đám lính Liên Xô phía sau không thể bì kịp với cậu, nhất là sau khi vừa trải qua một cuộc truy kích. Thời gian tới, chắc họ chưa đuổi kịp được đâu.

Tranh thủ lúc còn yên ổn, Trương Hằng mở chiếc ba lô vải ra kiểm tra chiến lợi phẩm lần này. Từ trên xuống dưới lần lượt là: bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân, vài mảnh vải quấn chân dự phòng, bộ dụng cụ ăn uống và khẩu phần chiến đấu… Vải quấn chân là đặc sản của Hồng quân, giữ ấm tốt và giảm ma sát cho chân. Còn khẩu phần ăn thì chủ yếu là bánh mì đen, ít xúc xích làm từ loại thịt không rõ nguồn gốc và một gói nhỏ trà đen.

Ngoài ra cậu còn tìm thấy hai hộp thịt bò hộp và một cái bật lửa. Hai món này đặc biệt là bật lửa ở Liên Xô thời đó thuộc loại hàng hiếm, bởi ngành công nghiệp nhẹ vẫn còn khá lạc hậu. Nghĩ lại về hai cái xác kia, Trương Hằng nhận ra trang phục của họ có chút khác biệt.

Một trong hai người không có sao đỏ trên cổ tay áo có vẻ như cấp bậc thấp hơn. Như vậy chiếc ba lô này rất có thể là của một sĩ quan.

Nhưng mà, đạn thì chẳng phân biệt sang hèn. Nói cho đúng, sĩ quan mới là mục tiêu bị nhắm đến đầu tiên. Cái gã xui xẻo đó mặt bị nã thẳng vào ít nhất ba phát, chết đến không thể chết hơn.

Lúc lột đồ, Trương Hằng cố tình tránh nhìn cái mặt be bét máu kia. Dù sao đi nữa thì chiến lợi phẩm lần này cũng tạm coi là mỹ mãn: ít nhất cậu đã giải quyết xong vấn đề chống lạnh và thực phẩm cấp bách trước mắt.

Sau đó, cậu kiểm tra khẩu súng lục vừa nhặt được. Ở Trung Quốc, vũ khí bị kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt, trừ những ngành đặc thù thì hầu như ai cũng chỉ thấy súng qua màn ảnh. Trương Hằng cũng không ngoại lệ cậu chẳng biết khẩu súng này tên gì, chỉ đoán đại nó là loại súng lục ổ quay, có bảy lỗ đạn. Nhưng lúc nãy đã nổ hai phát, giờ còn lại năm viên có đầu đạn.

Chạy vội quá, cậu mới nhận ra mình quên không lục cái thắt lưng đạn lấy thêm đạn dự phòng.

Dù sao có năm viên vẫn còn hơn không có gì.

Chỉ tiếc là trong phim thì toàn quay mấy cảnh lên đạn rồi giơ súng bắn ngầu lòi, chứ thực tế cơ chế khẩu súng này phức tạp hơn nhiều. Trương Hằng loay hoay mãi cũng không biết tháo hai vỏ đạn rỗng ra kiểu gì, đành phải giữ lại súng bên người, chờ lúc rảnh tính tiếp.

Uống mấy ngụm nước trong bình tôn, cậu cảm thấy hồi lại được chút sức lực.

Lo đám lính Liên Xô phía sau chưa chịu bỏ cuộc, Trương Hằng không dừng lại lâu mà tiếp tục tiến sâu vào rừng. Mãi cho đến khi trời chập tối, cậu mới dám chắc mình đã tạm thời thoát khỏi vòng nguy hiểm.

Ban đêm tầm nhìn kém, đám lính kia lại chẳng rành rừng rậm ở đây, cộng thêm lo ngại bị quân du kích Phần Lan tập kích nên cũng chẳng thể tiếp tục truy lùng.

Trương Hằng cuối cùng cũng được phép thở một hơi dài, quyết định ăn uống rồi nghỉ ngơi hồi sức.

Cậu mở ba lô, lấy ra một khúc bánh mì đen.

Món bánh này gốc gác từ Đức, rồi lan sang Đông Âu và Nga. Thực ra nó không hẳn đen thui, chỉ là được nướng kỹ nên sẫm màu thôi. Đừng xem thường cái bánh nhìn thô ráp này trong Thế chiến II, nó là thực phẩm chính của cả Hồng quân lẫn phát xít Đức. Ghi chép cho thấy, bánh mì đen từng cứu sống hơn 400.000 người Liên Xô và duy trì sức chiến đấu cho gần 10 triệu binh sĩ. Dĩ nhiên, chuyện hương vị lại là chuyện khác.

Trương Hằng dùng dao ăn cắt một miếng, nếm thử. Vị chua chua mặn mặn, nhai thì khô khốc cứng ngắc, nuốt không trôi nổi. Nhưng may là trước kia cậu từng trải qua những ngày vật lộn với đói khát trên đảo hoang. Nếu không tính nguy cơ chiến tranh, hoàn cảnh hiện giờ thật ra vẫn còn đỡ hơn lúc đó.

Vấn đề duy nhất là không thể nhóm lửa. Không phải vì thiếu kỹ năng có hay không có bật lửa trong ba lô, cậu vẫn biết cách tạo lửa từ những thứ thô sơ. Nhưng ánh lửa trong đêm đen quá nổi bật, rất dễ bị phát hiện. Chung quy lại, vẫn là do cậu quá xa lạ với khu rừng này. Phân bố của quân Liên Xô và du kích Phần Lan, cậu đều chẳng rõ chút nào.

Không biết quân địch sẽ xuất hiện từ hướng nào. Cậu cũng chẳng chắc mình đang đi gần về phía chiến trường hay xa khỏi đó. Lúc này, cậu mới thật sự thấm thía cái khắc nghiệt của hiện thực một người muốn sống sót trong cuộc chiến này, khó đến nhường nào.

Chút an ủi duy nhất là món đạo cụ “Khoảnh Khắc Bóng Tối” trong lòng ngực. Trạng thái bóng tối ba phút chính là con bài tủ của cậu để giữ mạng. Chỉ tiếc là chỉ còn lại hai lượt sử dụng, nên cậu không định dùng đến trừ khi chẳng còn đường lui.

Trương Hằng tìm một chỗ khuất gió, cuộn mình trong áo khoác quân đội mà ngủ. Nhưng đêm đó cậu bị lạnh đánh thức đến ba lần. Mùa đông năm 1939 ở Phần Lan có lẽ nằm trong top những đợt lạnh nhất lịch sử. Không có lửa sưởi, ai cũng phải vật lộn.

Nếu không có bộ áo khoác da cừu của lính Liên Xô, Trương Hằng nghi ngờ mình không qua nổi đêm đầu tiên.

Khó khăn lắm mới gắng gượng đến khi mặt trời mọc. Không đợi thêm được nữa, cậu gom ít cành cây quanh đó, dùng bật lửa nhóm lên đống lửa nhỏ sưởi ấm tay chân gần như tê liệt. Nửa bình nước còn lại trong bình cũng đã hóa thành tảng băng cứng.

Trương Hằng liền đặt bình nước gần lửa cho tan băng, tiện thể nướng luôn một cây xúc xích trong ba lô.

Mười phút sau, cậu tiếc nuối đứng dậy, dùng tuyết dập tắt đống lửa, cầm cây xúc xích chín nhai thử một miếng. Có lẽ do bụng đói và đã ăn bánh mì đen lót dạ trước, xúc xích cũng không tệ đến mức khó nuốt. Dù không phải thịt heo, bò hay cừu gì cả, nhưng ít nhất còn có thể ăn được.

Vừa nhai bánh mì vừa gặm xúc xích, Trương Hằng vừa nghĩ ngợi xem bước tiếp theo nên làm gì. Nhưng tiếc là cho đến khi ăn xong, cậu vẫn chưa nghĩ ra được phương án nào hay ho cho tình cảnh trước mắt.

P.S: Thấy nhiều bạn tò mò về khẩu súng máy hôm qua, thì đó là khẩu Degtyaryov DP-28, cỡ nòng 7,62mm, thiết kế từ năm 1926, trang bị cho Hồng quân năm 1928, từng xuất hiện trong Chiến tranh Mùa Đông.Hôm nay cậu đoán thử xem khẩu súng lục này là gì nhé~