Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line - Chương 13 : Phòng tuyến Mannerheim (7)

Trương Hằng đã làm hết những gì có thể. Phần còn lại của trận chiến, cậu không còn cách nào can dự nữa, chỉ có thể nép sau thân cây, lặng lẽ chờ đợi kết cục.

Thật bất ngờ, tất cả kết thúc còn nhanh hơn cậu tưởng.

Một khi có súng trong tay, tay bắn tỉa lập tức như cá gặp nước chưa tới bốn mươi giây đã hạ gục nốt ba tên lính Liên Xô còn lại. Khi tiếng súng cuối cùng im bặt, Trương Hằng cũng từ sau thân cây bước ra.

Tay bắn tỉa vẫn siết chặt khẩu súng lục trong tay, nhưng sắc mặt đã dịu đi nhiều, ít ra thì cũng không còn chĩa thẳng vào người cậu nữa.

Trương Hằng lúc này mới nhận ra trên áo gã có vết máu. Xem ra vừa nãy, hắn vẫn bị dính đạn trong làn mưa đạn của địch.

Cảm giác trong lòng Trương Hằng bỗng chùng xuống. Cậu khó khăn lắm mới gặp được một người không định nổ súng vào mình ngay lập tức, còn đang tính tìm cách nhờ hắn dẫn ra khỏi khu rừng chết tiệt này. Nếu giờ hắn ngã xuống ở đây, bao công sức trước đó chẳng phải uổng phí cả sao?

Trương Hằng lặng lẽ đi nhặt lại điện thoại, tắt báo thức. Mặt tuyết xung quanh rải rác đầy đầu đạn văng tung toé, may là không viên nào phá hỏng cái điện thoại quý giá. Sau đó, cậu lần lượt lục qua mấy xác lính Liên Xô, lôi ra vài cái ba lô. Đồ trong ba lô cậu mang theo ban đầu gần như đã dùng hết, phần còn lại cũng bị cậu đổ tung ra để đánh tín hiệu đầu hàng khi nãy.

Trương Hằng liếc nhìn tay bắn tỉa. Hắn khẽ lắc đầu, mắt thì dừng lại nơi thắt lưng một xác lính, nơi có hai hộp đạn vẫn còn nguyên.

Trương Hằng hiểu ý, gỡ hộp đạn ra, ném qua.

Tay bắn tỉa lập tức thay đạn cho khẩu súng trường của mình.

Xong xuôi, hắn ôm lấy bụng, cố gắng gượng đứng dậy. Hai trận giao tranh liên tiếp vừa rồi ắt hẳn đã thu hút không ít kẻ thù. Nơi này không thể ở lâu thêm được nữa, phải rời đi ngay.

Trương Hằng vác lấy một cái ba lô, cũng tiện tay nhặt thêm một khẩu súng trường để phòng thân. Cậu bước tới bên tay bắn tỉa, định đỡ hắn một tay. Nhưng không hiểu sao, khi tay cậu vừa chạm vào người kia, hắn bỗng co giật nhẹ, theo phản xạ gạt phăng cánh tay cậu ra.

Trương Hằng cau mày.

"Đây không phải lúc để sĩ diện."

Cậu thầm nghĩ. Rõ ràng cả hai đang ở trên cùng một con thuyền cậu cần hắn chỉ đường sống, còn hắn với vết thương kia cũng khó mà tự thoát thân một mình. Chỉ khi cùng nhau hợp tác, họ mới có cơ hội sống sót.

Có vẻ tay bắn tỉa cũng nghĩ tới điều đó. Hắn không từ chối thêm lần nữa, để mặc cho Trương Hằng vòng tay qua vai, chỉ tay về một hướng, cả hai cùng loạng choạng bước đi.

Trên đường, Trương Hằng thấy vô số xác lính Liên Xô, có cả một chiếc xe tăng vẫn còn đang âm ỉ cháy. Xen giữa đó là vài thi thể mặc đồ ngụy trang trắng của du kích Phần Lan. Từ cách bọn lính Liên Xô xả đạn lên người những người này, có thể thấy rõ sự căm ghét của họ. Không ít xác bị bắn thành tổ ong.

Trương Hằng vốn định tìm một bộ đồ để thay cái áo khoác Liên Xô đang mặc. Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh đó, giấc mơ đổi áo cũng tan tành.

Nếu lúc này có ai nhìn thấy họ, chắc chắn sẽ thấy cảnh tượng cực kỳ quái gở một người da vàng khoác quân phục Hồng quân đang dìu một du kích Phần Lan giữa khu rừng nhuốm khói đạn.

Trương Hằng lặng lẽ quan sát cảnh tượng xung quanh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Trước giờ cậu cũng từng thấy xác người bên đường, từng nghe súng nổ đằng xa, nhưng phần lớn chỉ là những cuộc đụng độ nhỏ. Còn lần này, rõ ràng là một chiến dịch có quy mô lớn hơn. Giờ nghĩ lại, tiếng súng ban đầu rất có thể chỉ là cái bẫy, dùng để nhử quân Liên Xô quay lại tiếp viện. Trong khi đó, du kích Phần Lan như tay bắn tỉa kia ẩn nấp sẵn ven đường, phục kích từng tốp quân tiếp viện.

Họ dùng ván trượt tuyết để di chuyển thần tốc trong rừng, tấn công chớp nhoáng rồi biến mất, không bao giờ dừng chân lâu. Thành ra sau mỗi trận đánh, chỉ còn lại bãi xác tan hoang của lính Liên Xô, đủ mọi tư thế chết thảm.

Ở ngoài đời, chứng kiến tận mắt luôn khác xa với những gì từng thấy trên phim.

Trương Hằng vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc mình đang sống trong bối cảnh Chiến tranh Mùa Đông, nhưng khi tận mắt chứng kiến tất cả, cậu vẫn thấy nghẹn ngào.

Không chỉ vì cảm giác sốc thị giác, mà còn vì sự rợn ngợp khi thấy con người sau lớp mặt nạ văn minh có thể trần trụi, tàn khốc đến mức nào.

Trương Hằng lén liếc tay bắn tỉa bên cạnh cậu hiển nhiên đã quen với tất cả. Trong đôi mắt kia không hề có chút gợn sóng nào, kể cả khi đi giữa địa ngục nhân gian.

Trên đường, họ lại đụng độ hai toán lính Liên Xô nhỏ. May mà phát hiện từ sớm nên cả hai kịp vòng tránh. Ngoài ra, họ còn bắt gặp một lính Liên Xô đi lạc gã rõ ràng là kẻ sống sót duy nhất sau cuộc tập kích, thần kinh hoàn toàn sụp đổ. Balo vũ khí vứt hết, thậm chí còn chạy trốn với một chân trần. Trong cái lạnh thấu xương thế này, nếu không tìm được quân mình, chắc chắn hắn sẽ chết mà không cần ai phải ra tay.

Trương Hằng thấy gã chạy cách khá xa nên định không bận tâm.

Cho đến khi tiếng súng vang lên bên tai.

Cậu quay lại tay bắn tỉa không biết đã thả tay khỏi vết thương từ khi nào, lôi súng ra và bắn.

Tên lính Liên Xô chân trần khựng lại, rồi đổ gục bên một gốc thông đỏ Bắc Âu.

Trương Hằng quay đầu nhìn, thấy tay bắn tỉa cũng đang nhìn lại cậu, ánh mắt lạnh lẽo không chớp.

“…”

Trương Hằng không biết nên nói gì. Nếu đặt cậu vào vị trí của tay bắn tỉa trong bối cảnh quân Nhật xâm lược, có lẽ cậu cũng sẽ bóp cò. Rốt cuộc, những người như hắn đang chiến đấu bảo vệ quê hương mình. Với lý do ấy, cậu cũng chẳng thể trách móc gì được.

Dù vậy, tiếng súng vừa rồi rất có thể sẽ lại thu hút thêm kẻ địch. Hai người vừa thoát hiểm, giờ lại đối mặt với nguy cơ mới.

Trương Hằng cực kỳ không muốn tình huống này xảy ra, nhưng giờ có trách móc cũng chẳng ích gì ngay cả khi cậu có nói ra, đối phương cũng chẳng hiểu được.

Cậu thôi không phí lời nữa, bắt đầu nghĩ xem còn làm được gì.

Ánh mắt cậu dừng lại nơi cặp ván trượt tuyết phía sau tay bắn tỉa.

Năm phút sau, toàn bộ hành lý của hai người được buộc chắc lên ván trượt, Trương Hằng kéo dây lên tay, rồi cúi người xuống trước mặt tay bắn tỉa.

Người kia hiểu được cậu định làm gì, lần này cũng không phản kháng, ngoan ngoãn trèo lên lưng cậu.

Trương Hằng đứng dậy. Cậu hơi bất ngờ đối phương nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng, chắc chỉ hơn 45 cân một chút.

Nhưng cậu không nghĩ thêm làm gì.

Ít ra thì giờ họ có thể di chuyển nhanh hơn đôi chút. Dù vậy, cậu cũng chỉ gắng được khoảng hai mươi phút nhưng ngần ấy là đủ để ra khỏi vùng nguy hiểm.