Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line - Chương 08 : Phòng tuyến Mannerheim (2)

Sau khi thấy hai cái xác nằm sõng soài dưới đất, Trương Hằng lập tức hiểu rằng lần này mình thật sự dính vào chuyện lớn rồi.

Không thể trách cậu được. Bộ quân phục Liên Xô thật sự quá dễ nhận ra: áo sơ mi dã chiến có viền đỏ, mũ vải hình thuyền màu xám xanh, trên tay áo còn thêu rõ ngôi sao đỏ năm cánh… Ghép lại với cái tên “Phòng tuyến Mannerheim” trong thông báo của hệ thống, cảm giác bất an trong lòng cậu lập tức leo thẳng lên đỉnh.

Không sai, cậu đang ở Phần Lan, nhưng không phải là Phần Lan của thế kỷ 21 mà là giữa lòng Chiến tranh Mùa Đông năm 1939.

Lượng kiến thức đọc được thường ngày cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Trương Hằng nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi thứ liên quan đến cuộc chiến này trong đầu.

Trước thềm Thế chiến II, Đức và Liên Xô ký hiệp ước Molotov–Ribbentrop tai tiếng, bí mật phân chia phạm vi ảnh hưởng ở châu Âu. Tháng 8, Đức đánh vào Ba Lan. Không muốn bị bỏ lại phía sau, Liên Xô nuốt trọn ba nước vùng Baltic, rồi chuyển mục tiêu sang Phần Lan quốc gia mới độc lập chưa lâu.

Lấy lý do “bảo vệ Leningrad”, thành phố chỉ cách biên giới Phần Lan chưa đầy 32 cây số, Liên Xô ép Phần Lan phải nhượng lãnh thổ, cho thuê cảng, phá hủy phòng tuyến. Phần Lan dứt khoát từ chối. Ngày 30 tháng 11, mượn cớ vụ pháo kích Mainila, Hồng quân ồ ạt tấn công, tưởng chừng sẽ nuốt gọn Phần Lan trong hai tuần.

Kết quả thì… đánh tận ba tháng, đến tháng Hai năm sau mới phá được Phòng tuyến Mannerheim. Tháng Ba, Phần Lan buộc phải ký Hiệp ước Hòa bình Moskva, mất 10% lãnh thổ, trong đó có thành phố Viipuri lớn thứ hai nước này cùng với 1/5 công nghiệp và 30% tài sản quốc gia. Hơn 200.000 người phải rời khỏi vùng chiếm đóng. Gần như chẳng ai muốn ở lại và lấy quốc tịch Liên Xô.

Cuộc chiến này còn trở thành cái cớ để sau này Phần Lan ngả sang phe Trục.

Trương Hằng không quá bận tâm đến bên nào chính nghĩa hay phi nghĩa. Dù sao thì Thế chiến II cũng đã kết thúc hơn 70 năm rồi, giờ chỉ là một trò chơi. Điều cậu cần quan tâm là: sống sót, sống dai, sống được.

Tỷ lệ thời gian bị kéo dài khiến thời gian chơi của cậu tăng lên đến 140 ngày, rõ ràng là bất lợi. Nhưng cậu cũng chẳng làm gì được không thể đoán trước nhiệm vụ tiếp theo là gì, cũng không biết mỗi lượt kéo dài bao lâu. Đã từng hưởng lợi vì phụ bản dài, thì giờ cũng phải gánh rủi ro do chính điều đó mang lại.

May mà Chiến tranh Mùa Đông chỉ kéo dài 105 ngày, xét theo tình hình hiện tại thì có vẻ trận chiến đã diễn ra một thời gian rồi, nên không phải ngày nào cậu cũng sẽ kẹt trong chiến sự.

Theo logic thông thường, khi phụ bản xuất hiện hai phe đối lập rõ ràng, người chơi nên chọn một bên để gia nhập.

Xét về kết quả, phe thắng rõ ràng là Liên Xô.

Trang bị, quân số, xe tăng, máy bay mọi thứ Phần Lan đều kém xa. Ngay từ lúc khai chiến, cục diện gần như đã định sẵn.

Tiếc là lối chơi “bám đuôi kẻ thắng để hưởng sái” hoàn toàn không áp dụng nổi trong cái cuộc chiến kỳ quặc này.

Trương Hằng biết rõ các sĩ quan chỉ huy Liên Xô trong cuộc chiến này đã thể hiện “xuất sắc” đến mức nào. Hồng quân tung vào gần một triệu quân, hơn 6.000 xe tăng, nắm toàn bộ ưu thế trên không, thế mà đối đầu với một đội quân chính quy chỉ có 32.000 người cùng 32 xe tăng của Phần Lan, lại để đối phương bằng chiến thuật du kích đánh ra chiến tích 30 đổi 1 kinh hoàng. Phần Lan chỉ hy sinh 900 người nhưng đã tiêu diệt tới 27.000 lính Liên Xô.

Trên mặt trận chính diện cũng chẳng khá khẩm hơn. Trước Phòng tuyến Mannerheim, xác lính Hồng quân chất thành đống, gần như dùng thịt người sống để rút cạn kho đạn của Phần Lan. Toàn cuộc chiến, Phần Lan quốc gia buộc phải tổng động viên tổn thất 70.000 người, còn phía Liên Xô lên tới tận 600.000.

Thắng thì có thắng, nhưng Liên Xô phải trả giá quá đắt. Chiến thắng đẫm máu ấy khiến các cường quốc phương Tây nhận ra đế quốc đỏ này chỉ mạnh bề ngoài. Sau đó Hitler mới mạnh dạn lên kế hoạch tấn công Liên Xô một phần vì cú “bài test” rùng rợn này.

Xét cho cùng, theo Trương Hằng, chọn phe Phần Lan còn hợp lý hơn.

Nhưng thực tế thì… chẳng dễ chút nào.

Cậu chẳng biết tiếng Nga, cũng không nói được tiếng Phần. Gương mặt châu Á của cậu trong cuộc chiến này cực kỳ chói mắt, cộng thêm quần áo hiện đại, chẳng ai tin nổi cậu là dân địa phương. Có muốn đầu quân cho bên nào thì cũng không ai dám thu nhận.

Trương Hằng nghĩ kỹ, kết quả khả quan nhất là bị bắt làm tù binh. Kém may thì… chưa kịp đến gần đã bị bắn chết vì bị nghi là gián điệp.

Cậu rất nhanh đã hiểu rõ tình hình của mình, bất giác nở một nụ cười chua chát. Chi tiết về cuộc chiến này cậu cũng chỉ nhớ mơ hồ, mà có nhớ thì cũng chẳng giúp gì. Cậu chẳng quen thuộc gì với địa hình Phần Lan, lại chẳng phải tướng lĩnh, biết nhiều để làm gì?

Giờ chỉ còn cách: đi tới đâu tính tới đó.

Trương Hằng không rõ khi nào phía Liên Xô sẽ quay lại thu dọn thi thể đồng đội, thế nên cậu tranh thủ tốc độ nhanh nhất lột lấy chiếc áo khoác dày trên một trong hai xác chết. Cái áo màu kaki này không biết bao lâu chưa giặt, vừa bốc mùi, vừa dính máu lẫn mồ hôi, nhưng trong thời tiết này thì chẳng còn gì quý hơn nó.

Ngoài ra, dưới đất còn có một khẩu súng ngắn và một khẩu súng máy nhìn cực kỳ lạ mắt phần đầu tròn xoay như thể đội cả một đĩa muỗi khổng lồ lên đầu. Trương Hằng không rành súng, đặc biệt là súng thời Thế chiến II, nên chẳng phân biệt nổi khẩu kia thuộc loại gì. Chỉ đoán chừng: chắc mạnh hơn súng ngắn.

Cậu cầm thử súng máy lên, lập tức cảm nhận được sức nặng khủng khiếp ít nhất cũng trên chục ký. Trương Hằng lưỡng lự chốc lát rồi bỏ qua, chọn súng ngắn.

Vì sao? Vì cậu nghe rõ ràng tiếng súng lúc nãy đã ngừng hẳn. Hai bên chắc đã rút lui. Nhưng nếu đám lính Liên Xô quay lại, thấy xác bị động vào, kiểu gì cũng lùng sục kỹ càng.

Cậu không chắc mình có thể vừa vác cục sắt mười ký ấy vừa trốn thoát.

Ngoài súng ngắn, Trương Hằng còn nhặt được một cái bình nước và chiếc ba lô. Không kịp kiểm tra bên trong có gì, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại.

Không ngờ bọn này chia nhóm quay về! Rõ ràng vị trí giao chiến còn cách một đoạn, vậy mà bây giờ đã có người lảng vảng gần đây rồi.

Không cần nghĩ nhiều. Cố thủ bắn nhau? Quên đi. Dù Hồng quân có bị chế giễu là “bao cát di động” đi nữa, thì cũng vẫn là lính chính quy, còn biết hành quân theo nhóm. Trương Hằng thì một thân một mình, lần đầu cầm súng thật, nếu liều mạng đối đầu chẳng khác gì muốn tự sát.

Vậy nên cậu chỉ có một lựa chọn: quay đầu bỏ chạy.