Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 08 : Cánh buồm đen (8)

Đây là lần đầu tiên Trương Hằng nghe thấy cái từ đó từ miệng đám hải tặc.

Nhiệm vụ chính trong lần vào phó bản này là phải xây dựng chỗ đứng ở Nassau, gom góp lực lượng của riêng mình, nên cậu đương nhiên muốn hiểu thêm về nơi đó. Nhưng chưa kịp mở miệng, cơn buồn nôn lại dội lên tận trán. Trương Hằng ôm chặt lấy thùng gỗ trong lòng, há miệng nôn khan như thể đang móc ruột gan ra ngoài.

Goodwin đứng dậy vỗ nhẹ vào lưng cậu.

“Cậu nên nghỉ ngơi sớm đi, ngủ một giấc là khá lại thôi. Tôi không quấy rầy nữa.”

Trương Hằng cũng hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình tệ đến mức nào không chỉ thể xác, mà tinh thần cũng như vừa bị lột sạch ra ngoài. Cậu chẳng thể tập trung để suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Đáng lẽ tối nay còn hẹn Marvin xử lý cái xác trong thùng gỗ, nhưng nhìn bộ dạng này thì khỏi phải bàn.

Cậu cảm giác mình bị nhét vào một cái máy giặt và quay như điên. Cả thế giới chao đảo như một cơn say không lối thoát. Ôm chặt thùng gỗ, Trương Hằng nôn từ nửa đêm đến tận rạng sáng, đến khi mệt lả thiếp đi lúc nào không hay. Khi mở mắt lần nữa, điều đầu tiên cậu thấy là một gương mặt quen thuộc.

“Cậu tỉnh rồi à?” Marvin reo lên, vừa nói vừa cầm khay thức ăn từ bên cạnh. “Tôi nấu cho cậu ít canh cá, cá này tôi vừa câu được sáng nay. Ăn vào bổ lại sức đấy.”

Đôi mắt cậu trai con nhà chủ trang trại ánh lên sự quan tâm, trông không khác gì một người thật lòng mong bạn mình chóng khỏe.

Trương Hằng liếc nhìn bát canh và đĩa bánh quy, nhưng không đụng đến, chỉ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“À, Goodwin nói với ông Owen là cậu bị ốm. Ông ấy hỏi có ai sẵn sàng chăm sóc, tôi liền xung phong. Dù sao mỗi ngày tôi cũng chỉ nấu có hai bữa, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.”

Marvin rõ biết Trương Hằng chẳng tin mình, nên vừa nói xong đã tự bưng bát canh lên húp một hớp, rồi cắn một miếng bánh quy, vừa nhai vừa than: “Cậu không cần đề phòng tôi đến mức đó. Chúng ta từng cùng nhau lênh đênh trên một con thuyền, giờ chỉ còn lại vài người: cậu, tôi, Bruce, Kenny… Chính những lúc thế này, chúng ta càng nên đồng tâm hiệp lực chứ.”

Nói đến đây, Marvin liếc quanh lén lút như chuột, xác nhận không ai nghe lén mới hạ giọng, nói nhanh: “Sáng nay bọn họ lại lục soát cả con tàu để tìm thằng cha Vick. May mà bếp không bị xét kỹ. Giờ phải làm sao đây? Lỡ sau này họ điều tra đến lượt chúng ta thì sao?”

Trương Hằng nhấp một ngụm canh, rồi nhìn Marvin. Không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy diễn xuất của người này đã tiến bộ rõ rệt. Hồi trước, mặt mũi hắn giấu cái gì là lòi ra liền. Giờ thì khó mà đoán được trong đầu hắn đang tính toán điều gì.

Quả thật, môi trường càng khắc nghiệt, con người càng lớn nhanh hơn sao?

Nhưng Trương Hằng thừa hiểu: Marvin là kẻ không thể trông cậy. Những chuyện xảy ra trước đó đủ để chứng minh bản chất ích kỷ của hắn đã ăn sâu vào tận gốc rễ. Mắt hắn chỉ thấy mỗi bản thân mình. Nếu có cơ hội, hắn sẽ bán đứng đồng đội mà không chớp mắt. Chẳng qua hiện giờ, lợi ích của hai người tạm thời còn trùng nhau.

Cái xác trong thùng gỗ do chính Trương Hằng kết liễu là vấn đề cả hai đều muốn tống khứ. Marvin không muốn xảy ra chuyện gì trước khi cậu xử lý xong mớ rắc rối ấy.

Nhưng đời không như mơ. Trương Hằng uống xong canh cá, nghỉ ngơi được một lát lại bắt đầu nôn mửa. Một tuần tiếp theo, cậu cứ lặp đi lặp lại chuỗi ngày như vậy, người gầy sọp đi thấy rõ. Có lúc ai đó còn tưởng cậu không qua nổi.

Chuyện như vậy ở đây đâu hiếm. Điều kiện vệ sinh tồi tệ khiến bệnh tật hoành hành mỗi lần ra khơi. Với trình độ y tế thời đó, ngay cả có bác sĩ trên tàu thì cũng chẳng cứu nổi quá một phần mười.

Vậy mà Trương Hằng vẫn gồng lên chống chọi được tất cả. Đến lúc có thể bước khỏi võng, không còn bị say sóng quật ngã, cậu chỉ còn chưa đầy năm mươi ký.

“Trời đất, trông cậu chẳng khác gì gà cạn chưa từng ra biển vậy. Nhưng sao có thể thế được?” Goodwin trợn mắt. “Chẳng phải cậu đã lênh đênh hơn tháng rưỡi rồi sao?”

“Chuyện này dài lắm.” Trương Hằng vịn tay pháo thủ bước ra boong tàu, hít sâu mùi gió biển. Cảm giác như sống lại. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến ngày mà chỉ nhìn thấy mặt trời thôi cũng khiến tim mình run lên. Sau quá nhiều ngày nằm bẹp dưới tầng thủy thủ, cậu đã gần như quên mất thế giới bên ngoài trông thế nào.

“Dù sao thì… chào mừng trở lại, bạn tôi.” Goodwin liếc thấy Marvin đang thập thò đằng xa, liền khựng lại một nhịp. “À, tôi chợt nhớ ra mình còn phải đi bảo dưỡng vũ khí. Hẹn gặp sau nhé.”

Goodwin vừa đi khuất, con trai chủ trang trại đã hối hả chạy tới, nét mặt đầy căng thẳng.

“May quá cuối cùng cậu cũng tỉnh! Cậu không biết tôi đã phải trải qua thế nào đâu. Mỗi lần ai đó đi ngang bếp là tôi tim đập loạn cả lên. Cái thứ trong thùng… nó bắt đầu bốc mùi rồi. Nếu không có đám cá hun khói che lấp, chắc đã bị phát hiện. Và tôi mới nghe bọn thủy thủ nói còn ba ngày nữa là thấy đất liền. Đến lúc đó mà có người ngửi thấy thì sao? Nếu bị lộ, chúng ta sẽ trở thành hai thằng hải tặc đoản mệnh nhất lịch sử!”

“Tôi hiểu rõ cái tình thế cậu đang chịu. Nhưng cậu đã nhịn được mấy ngày thì thêm một hôm có lẽ cũng chẳng chết ai.” Trương Hằng đáp. “Với cái thân thể hiện tại của tôi, có muốn làm gì cũng chẳng nổi. Đợi đến tối mai đi, muộn nhất là tối mai, chúng ta sẽ cùng giải quyết.”

Marvin dù sốt ruột, nhưng cũng hiểu Trương Hằng nói đúng. Lẽ ra hai người đã xử lý cái xác từ mười ngày trước, nhưng nào ngờ sau đó cậu đổ bệnh không dậy nổi. Bây giờ thì sắp cập bờ, người đông chuyện nhiều, không cẩn thận là lộ như chơi.

Marvin cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn ngoài gật đầu đồng ý. Thực ra, nếu đủ gan, hắn có thể lén vứt xác xuống biển từ lâu. Nhưng nỗi sợ vẫn lớn hơn dũng khí. Mà trong lòng hắn cũng nhen lên nỗi bất mãn âm ỉ: rõ ràng người ra tay là Trương Hằng, vậy mà giờ đây, cả hai lại phải cùng chia sẻ hậu quả.

Nghĩ tới đó, Marvin thấy uất nghẹn không sao tả nổi.