Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Tạm ngưng)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

173 267

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1524 13550

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

(Hoàn thành)

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

Kareno Akira

Điều gì đang chờ đợi anh, bốn cô gái, và Regul Aire ở phía trước?

67 22

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

830 300

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

231 1075

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Hoàn thành)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 269

Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line - Chương 06 : Khoảnh khắc bóng tối

Có vẻ như Hayase Asuka rất tò mò về Trương Hằng, phần lớn vì cô đã ở Trung Quốc một thời gian khá dài mà hiếm khi gặp được một người Trung Quốc nào nói tiếng Nhật lưu loát đến vậy, lại còn là giọng chuẩn Tokyo khiến cô cảm thấy đặc biệt gần gũi.

Cô nhóc xui xẻo kia chắc lâu rồi không ai thèm bắt chuyện, thành ra sau khi lấy lại được điện thoại thì chẳng vội đi, mà cứ loanh quanh cạnh Trương Hằng, hỏi chuyện không ngớt.

Trần Hoa Đống khẽ đẩy vai Ngụy Giang Dương, ra hiệu bằng ánh mắt.

Ngụy Giang Dương lập tức hiểu ý, cất giọng: “Tiếu Tiếu vừa tìm tớ có việc gấp, tớ phải đi trước rồi.”

Trần Hoa Đống cũng đệm theo: “Tớ đi với cậu luôn, cũng đến giờ tớ phải lên QQ nói chuyện với Hứa Tĩnh rồi.”

Chỉ có Mã Vi vẫn còn ngơ ngác. Cậu ta vẫn đang hồi tưởng lại pha đụng độ nóng bỏng vừa nãy, theo logic của cậu thì giờ này đáng ra nên gọi thêm hai chai bia, anh em cụng ly một trận nữa rồi mới tính đường về. Sao tự nhiên ai cũng chạy hết vậy?

Ngụy Giang Dương ho nhẹ hai tiếng: “Lão Mã, chẳng phải hôm nay cậu còn chưa học từ vựng TOEFL à?”

Mã Vi cuối cùng cũng bắt sóng được tình hình. Hồi nãy mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào hai du học sinh da đen nên không ai quan sát kỹ Hayase Asuka. Giờ nhìn lại mới thấy cô nàng cũng xinh đáo để, mà lại là kiểu đẹp lạ khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét thanh tú, mái tóc ngắn màu hạt dẻ, mang theo một khí chất rất khác so với các cô gái Trung Quốc.

Anh em là để làm gì? Đương nhiên là để tạo điều kiện cho nhau!

Mã Vi lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, tớ phải về học từ vựng, thi cấp sáu đến nơi rồi còn gì.”

Ba người nói xong thì chuồn thẳng, tốc độ nhanh đến mức ông chủ quán còn tưởng có ai trốn tiền ăn chạy mất.

Trương Hằng thanh toán xong, thấy cũng không còn chuyện gì nên tiện thể đưa Hayase Asuka về ký túc xá. Trùng hợp là Đại học Ngoại ngữ nơi cô theo học lại nằm ngay cạnh trường Trương Hằng.

Hayase Asuka trông rất vui, đứng dưới tòa ký túc xá dành cho du học sinh nói: “Vậy sau này em có thể đến tìm anh chơi được không?”

Yêu cầu này Trương Hằng khó mà từ chối, thế là trước khi chia tay hai người trao đổi số điện thoại.

Khi Trương Hằng quay lại ký túc, không khí trong phòng có gì đó là lạ. Cả ba tên kia đều có mặt, Trần Hoa Đống thậm chí còn mượn được một bàn mạt chược từ phòng bên cạnh, bày giữa phòng, rồi nện một quân ba vạn xuống bàn một cách trang trọng.

“Người đâu! Thăng đường! Giải nghi phạm lên!”

“…”

“Đến lượt cậu rồi đấy, Trương công tử. Tự nguyện khai ra hay đợi bọn tớ dùng hình rồi mới thú nhận?” Trần Hoa Đống mắt đỏ rực vì ghen tức. “Khốn kiếp thật, bảo sao bao năm cậu không thèm yêu ai, thì ra là đang dồn tâm huyết học tiếng Nhật để cưa gái Nhật. Thế nào, cô ấy có định lấy thân báo đáp chưa? Hai người tính sống ở Trung Quốc hay Nhật Bản? Sinh con trai hay con gái? Tên là gì?”

Ngụy Giang Dương cũng tỏ vẻ hứng thú: “Gái Nhật có phải ai cũng dịu dàng không vậy?”

“Các cậu nghĩ nhiều quá rồi, bọn tớ chỉ là bạn bè thôi.” Trương Hằng đáp.

“Cậu đặt tay lên ngực tự hỏi xem, làm vậy có lỗi với Thẩm Hi Hi cậu người đã thầm yêu cậu bao năm nay không?” Trần Hoa Đống lắc đầu đầy đau đớn như thể đang chứng kiến mối tình đầu bị phản bội.

“…”

Nhắc đến Thẩm Hi Hi, sắc mặt Ngụy Giang Dương bỗng trầm xuống. Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Gần đây cậu có liên lạc với Thẩm Hi Hi không?”

Trương Hằng nhướng mày: “Sao vậy?”

“Nghe nói dạo này có tin đồn không hay về cô ấy…” Ngụy Giang Dương nói chậm lại. “Hôm trước có người thấy sau giờ tắt đèn, cô ấy lên một chiếc Mercedes đen ở ngoài trường.”

“Không thể nào. Trông cô ấy đâu giống kiểu đó. Nhà cũng khá giả, đâu đến mức thiếu tiền tiêu?” Quả không hổ danh là vua tám chuyện của phòng, Trần Hoa Đống lập tức chuyển hướng. “Mà trước kia cô ấy còn lạnh nhạt với Trình Thành lắm cơ mà?”

“Tớ cũng nghe vụ này rồi. Có người bảo cô ấy giả vờ như vậy để ‘lạt mềm buộc chặt’.” Mã Vi gãi đầu chen vào. Dù cậu chủ yếu lo học, nhưng không phải kiểu cô độc như Trương Hằng. Thẩm Hi Hi là hoa khôi khoa Hành chính công, nữ thần trong mộng của cả đống sinh viên nam, tin đồn về cô luôn lan nhanh như dịch cúm.

“Cũng có thể chỉ là người thân thôi.” Trương Hằng với Thẩm Hi Hi không thân thiết lắm, nên anh cũng không tiện bình luận gì. Nhưng sau buổi cắm trại lần trước, anh có ấn tượng khá sâu sắc cô là một người thông minh. Anh không dễ dàng tin vào mấy lời đồn kiểu đó.

“Ai biết được.” Thấy không khai thác thêm được gì từ Trương Hằng, Trần Hoa Đống đành đem bàn mạt chược trả lại phòng bên, rồi lủi thủi đi chơi game. Những người còn lại cũng ai về chỗ nấy.

Trương Hằng định đi tắm. Vừa mở tủ ra thì thấy lại món điêu khắc gỗ nằm trong góc món này được chuyển lại cho cậu cách đây bốn hôm, vẫn qua đường bưu điện.

【Tên: Khoảnh Khắc Bóng Tối】

【Phẩm chất: D】

【Tác dụng: Biến người sử dụng thành hình thái bóng tối, duy trì 3 phút. Điều kiện kích hoạt: phải có ánh sáng tạo ra bóng. Số lần sử dụng còn lại: 3】

Đây là vật phẩm siêu nhiên thứ hai Trương Hằng nhận được. Thực tế thì giờ chỉ còn dùng được hai lần vì cậu đã phải thử nghiệm một lần để kiểm tra hiệu quả.

Không giống như móng thỏ may mắn, Khoảnh Khắc Bóng Tối là vật phẩm cần chủ động kích hoạt. Phải khắc tên mình dưới chân tượng, đồng thời tập trung hình dung một con quạ trong đầu thì mới kích hoạt được. Trạng thái “bóng” tức là thân thể biến mất, chỉ còn cái bóng trên mặt đất.

Phần điều kiện sử dụng thì càng dễ hiểu cậu phải có ánh sáng tạo ra bóng thì mới dùng được.

Cách vô hiệu hóa cũng đơn giản không tưởng: chỉ cần tắt đèn là người sẽ hiện ra lại, hoặc lắp đèn pha vào cả bốn góc phòng thì món này cũng trở nên vô dụng.

Dù có nhiều hạn chế, hiệu quả của nó vẫn rõ ràng. Ở trạng thái bóng, gần như không thể bị thương, có thể chui đến những nơi bình thường không thể tới, hoặc dùng để tránh né trong tình huống then chốt…

Vì vậy Trương Hằng quyết định giữ nó lại. Ngoài ra trên người cậu còn có một mảnh xương Molesby, do chưa nghĩ ra cách giải thích nguồn gốc, nên cậu vẫn chưa nhờ cô bartender kiểm định giúp.

Tháng Mười Hai trôi qua rất nhanh, kỳ thi cấp sáu cũng đã tới. Trương Hằng cảm thấy làm bài khá ổn phần nghe thì dễ như ăn bánh, đọc hiểu và dịch thuật cũng giải quyết nhanh gọn. Chỉ có điền từ và viết luận là hai phần cậu tập trung ôn luyện trong suốt hai tuần qua.

Viết xong chữ cuối cùng, Trương Hằng ngẩng đầu nhìn đồng hồ vẫn còn một tiếng. Không muốn gây áp lực tâm lý lên các đồng đội trong phòng thi, cậu ngồi thêm nửa tiếng, kiểm tra lại bài hai lượt rồi mới nộp.

Dù vậy, khi cậu đứng dậy, Hứa Tĩnh ngồi sau vẫn không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh.

Cô mới chỉ làm được hai bài đọc, phần dịch thì… vẫn còn trắng tinh.