Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập EL10.0 : Giấc mơ và lý tưởng - Chương 46 : Bao vây

Tiểu Băng cũng vừa nhận được tin dữ: đội tấn công tầm xa đã bị tập kích. Tin nhắn cuối cùng bọn họ gửi về là "chuẩn bị trú ẩn trong siêu thị chờ tiếp viện", nhưng đã hơn mười phút trôi qua mà không thấy hồi âm nào khác. Sự im lặng chết chóc ấy khiến người ta khó tránh khỏi những liên tưởng tồi tệ.

Khi viện binh tới nơi, suy đoán đó được chứng thực: chỉ còn lại hai chiếc xe hơi màu đen lật nghiêng giữa đường, thi thể rải rác đầy đất, còn kẻ tập kích đã biến mất không tung tích.

Và đây chỉ là khởi đầu. Mười lăm phút sau, cô lại nhận được một tin xấu khác. Một đội chở đạo cụ quan trọng cũng bị phục kích trên đường. Họ không những mất đạo cụ mà còn tổn thất nặng nề: năm người chết, hai người bị thương nặng. Kẻ tấn công đã biến mất năm phút trước khi quân tiếp viện đến.

Tiểu Băng còn chưa kịp đau lòng thì hai mươi phút sau, lại có báo cáo: một tiểu đội Quang Hồ phụ trách áp giải tù binh đã toàn quân bị diệt.

. . .

Diễn đàn người chơi lúc này nổ tung như cái chợ vỡ.

Không ai ngờ một cuộc chiến tưởng chừng sẽ kết thúc trong vòng mười phút lại có thể diễn ra với nhiều bất ngờ đến vậy.

Ban đầu, mọi người chỉ kinh ngạc khi thấy Thẩm Hi Hi có nhiều người giúp đỡ, chống lại đợt tấn công đầu tiên của Quang Hồ. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn là có một "sát thần" ẩn mình trong liên minh.

Kể từ khi hai đội tấn công tầm xa bị phục kích, số thương vong của Quang Hồ bắt đầu tăng chóng mặt.

Thế gian không có bức tường nào hoàn toàn kín gió. Sau hơn một giờ từ cuộc tập kích đầu tiên, thông tin về tay súng bắn tỉa thần bí kia dần dần bị đào xới: vũ khí hắn sử dụng, lộ tuyến hành động, thời lượng từng trận chiến...

Đám quần chúng vừa ăn dưa vừa bàn tán, vừa trầm trồ trước xạ pháp chuẩn xác như ma thuật, vừa sùng bái lối di chuyển quỷ dị của hắn. Hắn luôn thoát khỏi vòng vây của Quang Hồ trước khi chúng kịp hoàn thành, và hắndường như hiểu tường tận chiến lược bố trí của Quang Hồ. Mỗi phát súng hắn bắn ra đều nhắm vào mục tiêu mang giá trị chiến lược, bóc tách sức mạnh của Quang Hồ nhanh gọn như lột vỏ hành.

Lẽ nào hắn định một mình xoay chuyển cả cục diện?

Trước đêm nay, không ai nghĩ một chuyện hoang đường như vậy lại có thể xảy ra. Nhưng bây giờ, có vẻ như mọi chuyện đều có thể.

Ngay khi diễn đàn còn đang tôn hắn lên hàng thần thánh, Trương Hằng thì vừa gặp phiền phức đầu tiên trong đêm.

Cậu lần nữa dựng CS5 trên nóc nhà, đây là mục tiêu thứ năm trong đêm. Mỗi trận, cậu đều ép thời gian trong vòng năm phút, vừa để tránh bị "bao gói" bởi quân tiếp viện, vừa tận dụng triệt để từng khoảnh khắc.

Tuy có được sơ đồ bố trí và tuyến đường của Quang Hồ, nhưng chỉ với dữ liệu thô sơ ấy, cậu chỉ có thể chuẩn bị trước trên đường đi, đồng thời phải phối hợp với thông tin từ nhóm chiến đấu trong OA để xác định mục tiêu cụ thể. Cậu hiểu rõ: không thể mãi dễ dàng lấy được chỉ thị nội bộ như hiện tại.

Một khi Quang Hồ nhận ra hệ thống thông tin của mình bị xâm nhập, chỉ cần đổi lại mật mã, tầm nhìn toàn bản đồ mà cậu đang có sẽ lập tức biến mất. Vì thế, càng về sau, hành động của cậu càng nguy hiểm.

Trong kính ngắm, chiếc Highlander mục tiêu đang tiến lại gần. Tên béo ngồi ghế phụ vẫn còn mải mê nghịch điện thoại, chẳng hề hay biết vận mệnh đen tối đang chực chờ trước mặt.

Nhưng ngay sau đó, Trương Hằng nhận ra điều gì đó, nhanh chóng thu súng và quay lại.

Một bóng người đã xuất hiện. Trương Hằng dùng kỹ năng của mình, bóp cò. Đây là kỹ năng cậu học được từ Simon: ở khoảng cách gần như thế này, cậu không cần ống ngắm cũng có thể bắn trúng.

Nhưng ngay sau đó, một luồng nhiệt kinh khủng truyền đến từ chỗ tay cầm súng.

Trương Hằng nhanh chóng vứt CS5 đi. Mặc dù vậy, vài ngón tay của cậu vẫn bị bỏng rát. Cậu nhìn xuống khẩu CS5, nòng súng đã đỏ au, giống như một thanh sắt vừa lấy ra từ lò.

Đối phương sau khi tước vũ khí của cậu, không vội tấn công, mà nhìn Trương Hằng, người đang đeo khẩu trang và đội mũ, đầy hứng thú. "Ngươi chính là kẻ gây phiền toái cho chúng ta đêm nay sao?"

Trương Hằng không đáp.

"Sao im lặng thế, lẽ nào câm thật à?" Hắn ta tặc lưỡi tiếc nuối. "Ngươi đang rất nổi trên diễn đàn đấy. Giờ một nửa bài đăng đều nói về ngươi, ai cũng tò mò muốn biết ngươi là ai. Hay là tháo cái khẩu trang xuống, cho ta ngắm mặt một chút?"

Khi hắn ta đang thao thao bất tuyệt, một người đàn ông có đôi cánh bóng tối bay đến sân thượng. Và một người khác, cầm một chiếc cưa máy, bước ra từ cầu thang.

Ba kẻ từ ba hướng vây chặt Trương Hằng. Sau lưng cậu chỉ còn hai bước nữa là tới mép sân thượng.

Đây không phải là một sự trùng hợp. Phản ứng của Quang Hồ nhanh hơn Trương Hằng nghĩ. Họ đã sớm nhận ra vấn đề, nhưng không thay đổi mật khẩu. Ngược lại, họ đã "tận dụng" điều này để gài bẫy, dùng người trong chiếc Highlander làm mồi nhử để bao vây Trương Hằng trên sân thượng.

Ba người này không giống những kẻ trước. Nếu những người trước là tinh nhuệ của Quang Hồ, thì ba người này có đẳng cấp cao hơn nhiều.

Đúng như dự đoán, gã cầm đầu lên tiếng: "Có tin xấu và tin tốt, ngươi muốn nghe cái nào trước?"

Không đợi Trương Hằng trả lời, hắn ta nói tiếp: "Tin xấu là đêm nay ngươi gặp bọn ta. Trong Quang Hồ không thiếu kẻ mạnh hơn, nhưng số lượng không nhiều, và chúng ta chính là những khắc tinh của ngươi. Nhất là ta đây chỉ cần có ta, ngươi đừng hòng chạm tới bất kỳ khẩu súng nào nữa."

Hắn ta dừng lại, như muốn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Trương Hằng. Nhưng Trương Hằng vẫn bình tĩnh. Hắn ta chỉ hít một hơi rồi nói tiếp: "Nhưng tin tốt là Quang Hồ là công hội có tư tưởng cởi mở nhất. Chúng ta luôn trân trọng những người tài. Phải thừa nhận, màn trình diễn của ngươi tối nay rất tuyệt vời. Vì vậy, cấp trên đã quyết định cho ngươi một cơ hội: gia nhập Quang Hồ. Chúng ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi đã giết người của bên đây, đạo cụ ngươi đoạt được cũng để cho ngươi giữ. Thế nào, điều kiện này không tệ chứ?"

Không ngờ, đến lúc ấy "gã câm" trước mặt lại lên tiếng:

"Cho nên, Quang Hồ chỉ phái ba người các ngươi đến đối phó tôi thôi sao? Có phải hơi xem thường tôi quá rồi không?"