Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 34 : Queen Anne’s Revenge

Trương Hằng được một đám hải tặc vây quanh kéo về phía phòng ăn sĩ quan trên tàu. Trong trận chiến vừa rồi, tài bắn súng như có phép màu của cậu khiến ai nấy đều ấn tượng mạnh, đặc biệt là phát đạn cuối cùng gần như một mình xoay chuyển cục diện. Nhờ đó, cậu không chỉ giành được sự công nhận, mà còn là sự ngưỡng mộ và tôn sùng từ bọn hải tặc. Chẳng đợi chiến sự lắng xuống, đã có khối kẻ kéo cậu đi uống rượu ăn mừng.

Marvin cũng bị kéo đi theo. Ai nấy đều tò mò về việc hắn dùng răng cắn đứt cổ họng lính Anh ra sao. Marvin vốn chẳng mấy được hoan nghênh trên tàu, vậy mà sau chuyện ấy, cách nhìn của bọn hải tặc với hắn đã khác hẳn. Hai gã còn bá vai quàng cổ với hắn, khiến Marvin được phen ngỡ ngàng sung sướng.

Trên đường, cả bọn chạm mặt Olf hoa tiêu của tàu. Không hẹn mà tất cả đồng loạt cụp mắt, ra chiều ngượng nghịu. Dù trận chiến đã qua, nhưng việc còn đầy ra đó; mỗi người đều có nhiệm vụ chưa hoàn tất, thế mà kéo nhau đi uống rượu thì chẳng phải chuyện sáng suốt gì.

Nhưng lần này, thật hiếm có, Olf không phê bình ai cả. Trái lại, gã gật đầu với Trương Hằng: “Làm tốt lắm.”

Bọn hải tặc ngớ người ra một chút, rồi đồng loạt hò reo như vỡ chợ. Chúng ngẩng cao đầu, hát hò, tiếp tục tìm rượu uống.

Câu nói cuối cùng của Olf: “Đừng để công việc chậm trễ” thì chẳng mấy ai nghe được. Kẻ nghe được cũng giả vờ như không.

Olf lắc đầu, rồi gõ cửa phòng thuyền trưởng.

Từ bên trong vang ra giọng trầm thấp: “Vào đi.”

“Đám tù binh đang được chuyển dần qua Hải Sư bằng thuyền nhỏ. Owen đang lo tuyển thêm người bên đó, chủ yếu là pháo thủ dù sao thì giờ chúng ta cũng có trong tay chín mươi khẩu pháo.” Olf ngừng một chút. “Còn gã kia hiện đang bị nhốt trong kho thợ mộc. Nói thật, tôi tưởng anh đã giết hắn luôn rồi cơ đấy.”

“Trong mắt cậu, tôi là loại người chỉ biết hận thù mà quên mất đại cục sao?” Người đàn ông có bộ râu đen vẫn khoác chiếc áo trận bê bết máu, vết thương nơi cánh tay vẫn rỉ máu, chưa hề được thuyền y băng bó, nhưng hắn chẳng bận tâm. Hắn rút ra hai chiếc ly thủy tinh, rót đầy rượu vang đỏ từ trong ngăn kéo. “Kẻ thật sự đứng sau chuyện năm xưa vẫn còn sống. So với hắn, Elmer chỉ là con cờ nhỏ. Chúng ta không thể gục ngã tại đây. Nhưng cũng đừng hiểu lầm với tư cách kẻ đồng lõa, Elmer sẽ phải trả giá. Về điều đó, tôi hứa với cậu.”

Olf đón lấy ly rượu, khẽ thở dài: “Chớp mắt mà đã mười bốn năm. Cuối cùng, chúng ta cũng đi tới đoạn kết. Nói thật, có vài năm tôi tưởng hy vọng đã chết sạch. Giờ thì danh sách ấy chỉ còn tên Bellomont. Sứ mệnh của chúng ta cuối cùng cũng sắp hoàn tất. Tôi cũng già rồi… Việc này xong, tôi định lui về ẩn dật câu cá, trồng hoa, sống yên bình. Còn anh thì sao? Cô Agnes còn gửi thư cho anh chứ?”

Người đàn ông râu đen im lặng một lúc.

“Cậu và tôi đều biết rõ. Một khi đã bước chân lên con đường này, thì chẳng còn lối quay về nữa, đúng không, Olf?” Giọng hắn bình thản như mặt biển không gió. “Nếu nền văn minh không thể đem lại công lý cho tôi, thì tôi sẽ dùng dã man để hủy diệt nó.”

“Ha, đúng là kiểu lời lẽ anh hay nói. Vậy thì để tôi cùng anh đi nốt đoạn đường cuối này.” Olf nâng ly, cạn sạch, rồi đứng dậy. “Tình hình trên tàu vẫn ổn. Nhưng tôi hiểu Fraser lão không bỏ cuộc dễ thế đâu. Lão già đó như một con rắn độc, chỉ chờ ta sơ hở là cắn ngay nhát chí mạng.”

“Cậu là hoa tiêu của tàu này, sẽ xử lý mối họa ấy chứ?”

“Tôi sẽ cố. Như mọi lần trước thôi anh lo chiến đấu, tôi lo quản đám người trên tàu. Chứ thật tình tôi chẳng dám tưởng tượng anh sẽ thế nào nếu không có tôi.” Olf nhún vai, ra tới cửa thì sực nhớ ra điều gì.

“À, suýt quên mất chuyện quan trọng nhất: Tàu này giờ là của chúng ta. Đặt cho nó một cái tên đi.”

“Một cái tên à?” Đôi mắt sau bàn gỗ như đang rực cháy, nhưng giọng hắn vẫn phẳng lặng. “Vậy thì gọi nó là Queen Anne’s Revenge .”

Olf nhướn mày. “Nghe hay đấy. Tôi thích cái tên này. Hãy tận hưởng chiến thắng của mình đi, Teach. Phần còn lại cứ để tôi lo.”

Nói rồi, hắn bước ra khỏi phòng thuyền trưởng, khép cánh cửa gỗ lại sau lưng.

Trương Hằng cũng chẳng rõ mình đã bị chuốc bao nhiêu ly. May là thứ rượu này độ cồn không quá mạnh. Bọn hải tặc thì vẫn đang ăn mừng chiến thắng kỳ tích vừa giành được.

Với chỉ 170 người, họ đánh úp và chiếm được một con tàu khổng lồ chở tới bảy trăm lính thủy quân. Riêng tù binh đã có hơn bốn trăm. Nếu không tận mắt chứng kiến, chẳng ai tin nổi điều ấy là thật.

Một chiến tích như vậy đủ để bất cứ hải tặc nào kể đi kể lại cả đời trong quán rượu và ai nghe cũng phải ngồi yên mà nghe.

Với con tàu này trong tay, họ có thể tung hoành trên vùng biển này, muốn cướp ai thì cướp, chẳng còn kẻ nào đủ sức làm đối thủ nữa.

Hải tặc vốn không phải hạng ngồi yên lâu. Uống vài chén trong phòng ăn là họ bắt đầu hào hứng kéo nhau đi xem xét chiến lợi phẩm mới toanh. Sau khi bỏ phiếu, cả bọn quyết định giữ lại ban nhạc nhỏ của Elmer.

Giờ thì mấy nhạc công tội nghiệp ấy đang lẽo đẽo theo sau, kéo khúc khải hoàn. Trước đây, chúng toàn chơi những bản nhạc thượng lưu dành cho Elmer, nhưng mấy thứ tao nhã đó chẳng ai trong đám hải tặc thèm đoái hoài.

Chúng đã bị ép không dưới một lần phải chơi mấy bản “gây vui” hơn.

Chứng kiến tác phẩm nghệ thuật bị xúc phạm công khai, bất kỳ nhạc sĩ có lòng tự trọng nào cũng phải sôi máu. Nhưng khi thấy ánh thép lạnh lập lòe trong tay đám hải tặc, cuối cùng, mấy người ấy cũng đành nuốt cả tự trọng vào bụng, chọn cách “vui cùng dân”.

“Tôi không thể tin nổi là chúng ta thật sự làm được!” Một pháo thủ vừa vuốt ve khẩu pháo 24-pounder trên khoang thứ hai, vừa rạng rỡ nói. “Với thứ này, tôi có thể thổi bay bất cứ thứ gì cản đường!”

“Cẩn thận đấy, Bill. Loại pháo to thế này, chỉ đàn ông thứ thiệt mới điều khiển nổi thôi.” Một pháo thủ già đùa, khiến cả đám phá ra cười.

“Tôi sắp không chờ nổi để được quậy một trận ra trò cùng con tàu này rồi! Cứ nghĩ tới vẻ mặt của bọn thương thuyền khi thấy ta là tôi lại thấy tội nghiệp cho chúng.” Một tên khác sung sướng nói.

Hắn vừa dứt lời thì nhạc đột nhiên tắt. Gã nhăn mặt.

“Sao dừng rồi? Có ai cho các người nghỉ chưa hả?”

“Là tôi bảo họ dừng.” Một giọng nói vang lên sau lưng hắn.

Olf bước ra khỏi đám đông.

Bonus : thông tin về chiếc Queen Anne’s Revenge ( Nữ hoàng Anne Báo Thù ) ngoài đời nhé

Nữ hoàng Anne (Queen Anne của triều đại Stuart) trị vì nước Anh từ 1702–1714.

Bà là nữ vương cuối cùng của Nhà Stuart, sau khi bà mất, nhà Hanover (nguồn gốc Đức) lên thay ngôi, mà nhiều người Anh đặc biệt là thủy thủ và cựu binh không công nhận là hợp pháp.

➤ Cái tên “Queen Anne’s Revenge” là lời tuyên bố phản kháng với triều đình Hanover, thể hiện sự trung thành với Stuart một lý tưởng chính trị từng được nhiều hải tặc theo đuổi.

Hải tặc không chỉ là tội phạm biển cả; nhiều người trong số họ là cựu binh thất nghiệp sau các cuộc chiến của Anh (như Chiến tranh Kế vị Tây Ban Nha), bị bỏ rơi, bóc lột. Họ chọn cướp biển như một hình thức nổi loạn chống lại chế độ áp bức.

Khi một chiếc tàu nô lệ đổi tên thành “Queen Anne’s Revenge”, nó không chỉ đổi chủ mà trở thành một biểu tượng. Biểu tượng của kỷ nguyên đẫm máu, nơi công lý bị quăng xuống biển, và chỉ còn khẩu pháo là tiếng nói cuối cùng.

Queen Anne's Revenge

This is Blackbeard's ship, the Queen Anne's Revenge, used in the filming of The Pirates of the Caribbean