Elmer lúc này mới thật sự hoảng loạn. Đặc biệt là khi gã đàn ông râu đen kia vừa tiện tay tiễn hai gã hộ vệ của hắn về đất mẹ, lưỡi dao cuối cùng còn lạnh lùng sát phạt bay đầu một người. Cái đầu đầy máu như quả bí chín rụng lăn lóc đến tận chân Elmer, khiến vị quý tộc quen sống trong nhung lụa kia suýt nữa thì nôn ra bữa sáng.
Mấy tên còn lại cũng vì cảnh đó mà lòng gan bỗng chốc teo tóp.
May thay, viên đại phó phản ứng rất nhanh. Gã ngay lập tức nhận ra mục tiêu thực sự của lũ hải tặc và ra lệnh cho thủy thủ gần đó đến tiếp viện. Đồng thời, tầng dưới rốt cuộc cũng có người leo lên bằng cầu thang tàu, lũ lượt đổ ra như thủy triều.
Ngay tức khắc, hơn ba thanh kiếm hải quân đao cùng một lúc chém về phía gã râu đen. Hắn tuy dũng mãnh, nhưng vẫn là người, chứ chẳng phải quái vật đội lốt người, nên cũng chỉ có thể vừa đánh vừa lùi trong tình cảnh đó.
Đây chính là khoảnh khắc sinh tử của bọn cướp biển. Nếu Elmer kịp rút lui về boong dưới, thì coi như ván bài này vỡ toang. Đám hải tặc đã điên đến đỏ mắt, chẳng khác gì những con bò tót, thi nhau kéo tới ứng chiến. Cuối cùng, bằng máu và sắt, họ lại ép được quân tiếp viện quay trở vào lòng tàu.
Boong giữa và cầu thang nối tầng trở thành chiến trường đẫm máu. Đám thủy thủ Anh giành giật từng bậc thang với đám hải tặc, còn gã râu đen lại tiếp tục chuyển ánh mắt đẫm sát khí về phía Elmer. Hắn nhiều lần dẫn người xông lên, nhưng đều bị đánh bật lại, ngược lại còn bị chém thêm vài nhát.
Thủy thủ Anh, khi nhận ra tên đồ tể kia không phải là quỷ dữ bất tử, lập tức tinh thần tăng vọt. Trái lại, đám hải tặc chặn cầu thang ngày càng đổ máu nhiều hơn, thương vong không ngớt.
Cán cân chiến thắng dần nghiêng về một phía.
Trương Hằng dùng khẩu súng ngắn cuối cùng hạ tên lính trước mặt, sau đó từ trong bọc dầu kéo ra khẩu súng nòng rãnh. Ban đầu cậu nhắm vào Elmer. Xét theo tình hình thì lão chính là thuyền trưởng của Scarborough. Nhưng trước khi bóp cò, cậu lại ngập ngừng.
Chuyện đã không diễn ra như dự tính. Dù Elmer là nhân vật cấp cao nhất, nhưng chính đại phó mới là kẻ chỉ huy thật sự trận chiến. Nếu giờ bắn chết Elmer, e là quyền chỉ huy sẽ rơi thẳng vào tay đại phó, và khi ấy, kẻ địch chẳng những không loạn mà ngược lại còn chắc tay hơn nữa. Trương Hằng không đời nào muốn thấy kịch bản đó.
Không có thời gian để do dự. Cầu thang kia lúc nào cũng có thể bị đánh thủng.
Cậu lập tức đổi mục tiêu.
Tên đại phó ban đầu cũng được bảo vệ kỹ, nhưng vì bên Elmer bị đe dọa, hắn phải dốc toàn bộ lực lượng qua đó. Giờ quanh hắn chỉ còn hai, ba gã lính tả tơi. Thấy Elmer vẫn an toàn, hắn thở phào. Chỉ cần trụ thêm hai phút nữa, đợi quân dưới cầu thang phá được vòng vây, thế cờ sẽ hoàn toàn lật ngược.
Gã chăm chú quan sát cục diện mà không hề biết mình đã thành con mồi. Cả ba tên lính hộ vệ cũng chỉ dõi mắt xung quanh mà chẳng hề nghĩ hiểm họa lại đến từ nơi xa hơn thế.
Trải qua những ngày huấn luyện cùng Simon, Trương Hằng cầm súng giờ đã như chính cánh tay mình. Một khi bước vào trạng thái tay súng, đầu cậu như thể bịt kín mọi tạp âm, chỉ còn tiếng máu chảy lạnh lẽo trong tai. Như phiến đá trên bờ, cậu bình tĩnh điều chỉnh hơi thở rồi nhẹ nhàng siết cò.
Tiếng súng vang lên khô khốc.
Tên đại phó vừa đứng đó, đầu bất chợt giật ngược rồi ngã vật ra phía sau. Mãi đến khi máu bắn tung tóe trên sàn tàu, đám hộ vệ mới bàng hoàng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Cùng lúc ấy, Trương Hằng nghe thấy tiếng hệ thống vọng về trong đầu:
[Đã hạ gục một chỉ huy cao cấp của Hải quân Hoàng gia. +15 điểm. Có thể kiểm tra chi tiết trong bảng nhân vật…]
Gã đàn ông râu đen lập tức cảm nhận được cơ hội lóe lên như ánh chớp giữa bầu trời. Dù cánh tay phải vẫn rỉ máu, hắn vẫn dẫn theo sáu tên hải tặc còn lại dốc toàn lực lao về phía Elmer.
Tiếng súng gầm lên như sấm đêm.
Không còn người chỉ huy, boong tàu của phe Anh rơi vào hỗn loạn. Nhưng hải tặc lúc này cũng chẳng còn sức. Cuộc chiến giành giật cầu thang cuối cùng đã ngã ngũ: quân Anh từ tầng hai phá vòng vây tràn lên boong.
Đó là đòn chí mạng với một đám người đã rệu rã gần kiệt.
Elmer cười lớn, tưởng như thắng lợi đã nằm trong tay, nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười của hắn khựng lại giữa không trung.
Tên hộ vệ cuối cùng ngã rạp. Và Elmer bắt gặp ánh mắt của một con thú săn.
Chỉ trong khoảnh khắc bị nó nhìn vào, Elmer cảm thấy như rơi thẳng vào đáy vực. Máu và hồn hắn lạnh đi một cách đáng sợ.
Kẻ mang ánh mắt đó dí sát lưỡi dao cong vào cổ hắn, rồi cất giọng trầm đục:
“Ra lệnh cho bọn chúng đầu hàng.”
Tên quý tộc nghiến răng. Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi… Có lẽ chỉ nửa phút nữa… Thế cờ đã khác. Tiếng kêu gào của bọn cướp biển vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến hắn ngấm ngầm thấy sướng. Elmer nhớ đến danh vọng và dòng dõi của mình, toan làm bộ tỏ ra kiêu hùng, nhưng ngay khi lưỡi dao rạch nhẹ một đường trên cổ, mọi lòng can đảm đều bốc hơi như rượu sặc nắng.
Hắn hoảng hốt hét:
“Bỏ vũ khí xuống! Nghe rõ không?!”
Đám thủy thủ sững lại. Elmer gào lên:
“Các ngươi định làm gì?! Muốn chống lệnh thuyền trưởng à?!”
Mấy tên liếc nhau. Nhưng giờ đây trên boong, người có quân hàm cao nhất chỉ là viên hoa tiêu, chẳng đủ uy. Cuối cùng cũng có một người đầu tiên buông vũ khí xuống.
Rồi đến người thứ hai. Rồi thứ ba.
Gã râu đen lên tiếng:
“Thuyền trưởng các ngươi đã đầu hàng. Ta lấy danh dự của ta thề rằng, ai chịu buông vũ khí thì sẽ không bị giết.”
Những lời ấy khiến thêm nhiều người vứt súng. Nhìn cục diện, những kẻ còn lại cũng đành buông tay, chấm dứt kháng cự.
Kết thúc trận huyết chiến, bọn hải tặc trên Hải Sư phải trả giá đắt: 47 người chết, 29 trọng thương. Mỗi kẻ sống sót đều mang trên mình ít nhất một vết máu. Nhưng điều kỳ lạ là họ đã đánh gục được một con tàu chiến, dù thực lực chênh lệch rõ ràng.
Khi mọi chuyện ngã ngũ, ai nấy quay về tìm thầy thuốc băng bó, mới phát hiện rằng thầy thuốc trên Hải Sư đã tử trận.
May thay, Scarborough cũng có thầy thuốc, và tay giỏi nhất bị trói ngay tại chỗ, lập tức bị ép gia nhập.
Trương Hằng đảo mắt quanh boong, cứ ngỡ Marvi đã không sống sót qua trận địa ngục này. Nhưng rồi cậu tìm thấy hắn sau khẩu đại bác, run rẩy, mồm đầy máu, và bên cạnh là một xác lính Anh cổ họng bị cắn nát đến khó tin.