Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 40 : Tôi muốn nghe thêm chi tiết

Ánh mắt của Olf trong bóng đêm lúc mờ lúc tỏ, như bị giằng xé giữa nhiều nỗi niềm. Hắn không hề lường trước được chuyện sẽ đến nước này.

Một kế hoạch báo thù kéo dài mười bốn năm, đổi bằng vô số hy sinh và máu, rốt cuộc lại kết thúc theo cách nực cười đến cay đắng. Nếu như Teach còn sống, có lẽ hắn sẽ sẵn sàng gác lại tất cả lần này, đợi thêm một cơ hội khác.

Nhưng giờ đây, chỉ còn lại một mình hắn. Và Olf không chắc liệu bản thân còn đủ sức để đi tiếp con đường này nữa không.

Hắn đã già. Mỗi ngày trôi qua, cơ thể càng thêm rệu rã. Kinh nghiệm và sự khôn ngoan có thể là món quà của thời gian, nhưng tuổi trẻ một khi đã mất thì chẳng thứ gì bù đắp được. Mỗi đêm đặt lưng xuống giường, lưng và chân hắn đau nhức không ngừng. Mỗi trận chiến đều khiến hắn kiệt sức hơn trước. Những vết thương cũng chẳng thể lành nhanh như xưa.

Vì vậy hắn hiểu rõ: sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn đêm nay.

Mặc dù Teach thất bại, nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc. Hắn vẫn còn Nữ Hoàng Anne Báo Thù, 90 khẩu đại bác và gần 70 người. Nếu tổ chức lại hợp lý, vẫn còn hy vọng xoay chuyển.

Vấn đề là… một khi chuyện xảy ra trên bờ bị truyền khắp con tàu, đám hải tặc chắc chắn sẽ yêu cầu lập tức nhổ neo.

May thay, hiện giờ chỉ có Owen và mười một người đi theo hắn là biết rõ sự việc. Phần lớn thủy thủ vẫn đang ở tầng dưới, túc trực cạnh pháo theo lệnh của Olf. Còn những kẻ ở boong chính đều là người thân tín của hắn.

Sau vài giây trầm ngâm, Olf quay sang một tên hải tặc bên cạnh và ra lệnh:

“Xuống dưới báo với họ, cứ chuẩn bị như kế hoạch. Nói rằng mọi việc vẫn tiến triển bình thường, không được xao động.”

Nghe vậy, Owen khựng lại, một tay ôm bụng, trầm giọng:

“Olf, tôi là thủy thủ trưởng. Tôi không thể làm ngơ trước việc ông định dối gạt anh em.”

Ánh mắt Olf rời khỏi Owen, quét qua những người còn lại quanh mình. Hắn hít sâu một hơi rồi nói:

“Cho chúng tôi một chút thời gian, được chứ?”

Nói rồi hắn chìa tay ra với Owen:

“Cậu còn đứng nổi không? Đi, vào phòng thuyền trưởng nói chuyện. Tôi muốn nghe cậu kể rõ đầu đuôi, để còn quyết định.”

Owen chần chừ giây lát, cuối cùng cũng để Olf dìu đứng dậy.

Trong phòng thuyền trưởng, Olf đóng cửa lại, kéo ghế cho Owen rồi mới hỏi:

“Các cậu bị phục kích lúc nào? Ở đâu?”

“Đến nước này rồi hỏi vậy còn ý nghĩa gì nữa?” Owen cười khổ, song vẫn trả lời:

“Khoảng hai mươi phút trước, cách dinh Tổng trấn một con phố. Bọn tôi vừa đánh vừa rút lui, cuối cùng đốt trụi một quán trọ để mở đường thoát thân.”

“Elmer trúng đạn ngay từ đầu, nghĩa là không ai biết mục tiêu thật sự của các cậu.” Olf trầm ngâm. “Với tình hình đó, lễ cưới chắc chắn sẽ bị hoãn. Bellomont sẽ không rời đi. Thêm chút thời gian nữa, quân trấn giữ sẽ kéo tới tấn công. Vậy thì… ta chủ động nghênh chiến, cho chúng nếm mùi đau đớn, dụ bọn giữ thành ra khỏi pháo đài. Sau đó, cử mười lăm người – chỉ cần mười lăm thôi – luồn vào thành bắt sống Bellomont.”

“Tôi e là ông đã mất lý trí rồi.” Owen lắc đầu. “Chúng ta đã thua. Bây giờ không đủ người để thực hiện kế hoạch đó. Và kể cả có đủ, thì cũng không còn ai thích hợp để dẫn đầu.”

“Tôi.”

“…Ông nói gì cơ?”

“Tôi sẽ dẫn đầu nhóm đó.” Olf ưỡn ngực, tay đặt lên bụng. “Cậu nghĩ tôi già đến mức không thể chiến đấu nữa sao?”

“Tôi chỉ mong ông có thể tỉnh táo lại, thay vì để lòng hiếu thắng đẩy chúng ta vào chỗ chết.” Owen bình tĩnh nói. “Giờ là lúc nên chấp nhận thất bại và rút lui, không phải đặt cược thêm vào một ván bài tuyệt vọng.”

“Thú vị thật.” Olf mỉm cười chậm rãi. “Cậu đã nói đến chữ ‘thất bại’ ba lần chỉ trong năm phút.”

Thủy thủ trưởng cau mày:

“Vậy không đúng sao? Nếu không phải vì ông cứ ôm lấy ảo vọng, ép tôi nghe theo cái kế hoạch điên rồ ấy, thì tôi đâu cần lặp đi lặp lại như vậy.”

Olf không đáp, chỉ tiếp lời:

“Từ lúc vào phòng đến giờ chưa đầy mấy phút, cậu đã liếc nhìn đồng hồ treo tường bốn lần. Vội đến thế cơ à?”

Owen thở dài:

“Tôi hiểu ông đang trong tâm trạng nào sau thất bại đêm nay. Chính mắt tôi thấy thuyền trưởng trúng đạn. Tôi cũng đau lòng như ông. Nhưng nghi ngờ chẳng giúp được gì cả. Càng chậm rút lui, tổn thất càng lớn.”

“Để tôi đoán xem vì sao cậu vội thế nhé.” Olf nói khẽ. “Phải chăng… cậu sợ nếu đợi thêm chút nữa, cả con tàu sẽ phát hiện chẳng có ai đuổi theo cậu? Hay là… sợ thuyền trưởng đột nhiên quay về, rồi vạch trần lời nói dối của cậu?”

Nét cười gượng trên môi Owen cuối cùng cũng tan biến. Ông không đáp nữa.

“Từng quen cậu bao lâu nay, giờ tôi mới biết cậu diễn cũng giỏi thật.” Olf lắc đầu. “Suýt chút nữa là cậu lừa được tôi rồi. Muốn biết cậu lộ ở đâu không?”

Owen nhướng mày:

“Mời ông chỉ giáo.”

“Tôi đã xem kỹ danh sách năm mươi người của đội tiên phong. Cậu nói khi giao tranh thì ở cạnh Teach, nhưng mười một người cậu dẫn về toàn là người trong nhóm của cậu. Không một ai là người của Teach. Khéo trùng hợp quá, đúng không?”

Olf ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Kế hoạch của cậu gần như hoàn hảo. Khi đội tiên phong lên bờ, liên lạc với tàu lập tức bị cắt. Cậu tách khỏi Teach, dẫn nhóm thân tín của mình đi, tạo hiện trường giả, thủ tiêu những kẻ không cùng phe. Sau đó giả vờ mình vừa chiến đấu trở về, người đầy máu me. Trong tình huống ấy, ai cũng sẽ tin lời cậu: rằng nhiệm vụ đã thất bại. Và rồi, như dự tính, toàn bộ thủy thủ sẽ đòi nhổ neo. Không tốn một giọt máu, cậu đã loại bỏ được mối đe dọa lớn nhất trên tàu.”

“Nhưng… mất Teach rồi thì ông nghiễm nhiên thành người có khả năng thay thế vị trí thuyền trưởng nhất. Ông cho rằng tôi bày ra cả kế hoạch chỉ để đoạt lấy cái ghế đó? Hơi quá bất công rồi đấy.” Owen phản bác.

“Tôi à?” Olf cười lạnh. “Tôi chưa từng là mối đe dọa với cậu. Nhưng sau cú thất bại đêm nay, chắc chắn sẽ có người phải chịu trách nhiệm. Cậu chỉ cần bám vào đó, đổ lỗi cho tôi là xong. Lúc đó, đừng nói làm thuyền trưởng, ngay cả chức hoa tiêu tôi cũng chẳng giữ nổi.”