Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 44 : Hàn Nha Hào

Trương Hằng vừa rời khỏi Queen Anne’s Revenge chưa được bao xa thì tiếng đại bác phía sau đã xé toạc màn đêm.

Từ hướng Charleston, một cột lửa đỏ rực như muốn nuốt chửng cả bến cảng. Trương Hằng không quay đầu lại, nhưng cậu biết: Olf và Teach đã bắt đầu màn báo thù cuối cùng của họ. Trong tiếng đại bác vọng tới như hồi chuông đưa tiễn, Queen Anne’s Revenge con quái thú khổng lồ từng xưng vương vùng biển Caribe đang sống những giây cuối cùng.

Còn về phần sau của câu chuyện… thì chẳng còn liên quan gì tới cậu nữa.

Hành trình trên Queen Anne’s Revenge đã kết thúc. Và thực ra, sau đêm nay, cả Teach lẫn con tàu đó cũng sẽ cùng nhau rút vào huyền thoại như lũ thủy thủ già hay kể chuyện bên thùng rượu cạn đáy. Lần tiếp theo Trương Hằng gặp lại nó là bốn năm sau, nhưng đấy là chuyện của tương lai.

Mười sáu người còn lại trên thuyền đã nhanh chóng chọn ra được một người cầm lái. Billy nói với Trương Hằng:

Lúc này, thực tại nằm ở chiếc thuyền nhỏ với mười sáu gương mặt quen lạ đang bám theo cậu như bóng với hình. Dưới ánh lửa lập lòe từ phía xa, họ vừa thoát chết, vừa thoát thân, vừa thoát khỏi vũng lầy quyền lực của hai con quái vật mang tên Olf và Fraser.

Billy nói, sau khi ngó qua cảng một lượt:

“Hiện có khoảng hai mươi con tàu đang neo ở bến. Mười hai tàu nhỏ, tám tàu cỡ trung, và hai chiếc loại lớn. Hầu hết đều không có người trông coi đang mê xem pháo hoa kia mà. Giờ là lúc thuận lợi nhất để đổi tàu.”

“Các người đã chọn rồi chứ?” Trương Hằng hỏi, đảo mắt nhìn qua tất cả. Họ chính là thủy thủ đoàn mới của cậu những kẻ từng sống sót qua năm tháng trên Queen Anne’s Revenge và Hải Sư, phần lớn không thuộc về bất kỳ phe phái nào, chỉ đơn thuần là thủy thủ loại người thà theo gió biển còn hơn luồn cúi quyền lực.

Billy gật đầu, trong mắt ánh lên một tia hưng phấn:

“Còn lại một chiếc tàu hộ vệ loại trung của Anh quốc, có khoảng ba mươi khẩu pháo. So với Hải Sư, thì kích cỡ tương đương, nhưng hỏa lực mạnh hơn và có vẻ nhanh hơn. Với số người hiện có, ta có thể cướp nó, quay về Nassau, rồi tuyển thêm người là đủ ra khơi.”

Một tên thủy thủ khác cười khẩy:

“Thật ra thì Queen Anne’s Revenge chưa từng là con tàu lý tưởng để cướp bóc. Nó oai phong nhưng tốn người, lù đù, nổi bật. Chưa đánh đã bị phát hiện. Còn cái con tàu hộ vệ này… vừa gọn, vừa lì.”

Trương Hằng gật đầu: “Thời gian không đợi người. Lên tàu.”

Ngay sau đó, mười bảy người men theo dây thừng, trong bóng tối như lũ chuột biển lành nghề, lặng lẽ trèo lên chiếc tàu hộ vệ đang neo ở bến. Trên tàu chỉ có mười lính gác chẳng phải đối thủ. Họ bị trói gọn và nhét xuống chiếc thuyền nhỏ vừa được dùng để rời khỏi Queen Anne’s Revenge nhẹ nhàng, không một giọt máu.

Gió biển thổi căng những cánh buồm mới. Mũi tàu nhổ neo, rẽ sóng băng đi như thể sinh ra để làm điều đó. Lính gác dưới bến vừa phát hiện thì tàu đã trôi xa khỏi tầm tay. Tiếng la hét, tiếng chân giẫm sàn dội lên từ phía sau. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Trương Hằng đứng ở mũi tàu, tay đặt lên bánh lái, mùi gỗ ướt và dây chão cọ vào da tay lạnh và thô ráp. Cậu không định can thiệp vào trận chiến đẫm máu đang diễn ra phía xa giữa Queen Anne’s Revenge và quân phòng thủ. Thay vào đó, cậu lặng lẽ hướng con tàu ra phía đối diện cuối cùng rời khỏi hải cảng mà không một tiếng động. Trong mắt cậu, ánh lửa từ Charleston chỉ còn là một vệt sáng mờ nhạt đang dần bị nuốt chửng bởi biển đêm.

Sau lưng họ, ánh lửa dần mờ xa. Cả con tàu chìm như trong im lặng suốt quãng rút lui. Rồi bỗng nhiên, như có ai đó búng tay một cái, tiếng reo vang dậy. Cả đám thủy thủ đồng loạt hét hét vang trong niềm hân hoan như những đứa trẻ trốn học thành công. Ai đó thổi còi, ai đó cười sằng sặc, ai đó đập tay vào cột buồm như đánh trống ăn mừng. Một người bắt đầu ca hát, bài hát thủy thủ cũ rích nhưng chưa từng sai lời:

“Heave ho, hoist the sails, to hell with the crown and damn the gales!”

Billy bước tới, vẫn còn cười:

“Tôi vừa kiểm tra rồi, nước uống, lương thực đều đầy đủ, đủ cho từng này người dùng thoải mái. Với tốc độ thế này, chẳng mấy chốc ta sẽ về tới Nassau."

“Nhưng thuyền trưởng à… còn một việc cuối cùng.”Hắn nháy mắt.“Đặt tên cho con tàu mới đi chứ?”

Trương Hằng hơi nhướng mày. Bất giác, cậu nhận ra đã gần một năm trôi qua kể từ khi bước vào vòng chơi này. Một năm ăn ngủ chiến đấu cùng đám hải tặc, học từng kỹ năng để sống sót trong thế giới tàn khốc mà huy hoàng này, thế nhưng cậu chưa từng quên linh hồn mình đến từ đâu.

Nghĩ một lát, Trương Hằng đáp: “Từ nay, con tàu này sẽ mang tên Hàn Nha.”

Tên gọi ấy với đám cướp biển chẳng mang ý nghĩa gì. Nhưng nghe thuận tai, nên cũng chẳng ai phản đối.

Từ giây phút ấy, một con tàu mới ra đời. Không quá lớn, không hào nhoáng, không nổi bật. Nhưng lặng lẽ, nhanh nhẹn, mang theo một cái tên lạnh lùng như gió đêm thổi qua xác tàu cũ kỹ

Gió phồng buồm, mặt biển mở ra trước mắt như những trang sách chưa viết. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, nhưng có một điều là chắc chắn:

Đêm nay, một con quạ đen đã rời tổ.

Và nó sẽ không bao giờ quay lại.

Trương Hằng ngước nhìn bầu trời sao, bầu trời của những kẻ không có quê hương.

“Giờ thì ta... không chúng ta về nhà thôi.”

……

Gần đây, Annie lại rơi vào tình trạng buồn chán thường trực. Khi Trương Hằng còn ở đây thì ít ra cô còn có người để than vãn chuyện đời chán như cá ươn. Nhưng giờ thì cả ngôi nhà chỉ còn mỗi mình cô lượn qua lượn lại.

Trước kia cô vẫn thường đi dạo quanh đảo, đập vài kẻ không biết điều để giải khuây. Nhưng từ khi Trương Hằng hứa sẽ đưa cô ra khơi lần tới, cô cũng hứa lại rằng sẽ biết kiềm chế, không gây rắc rối lung tung nữa.

Annie có nhiều tật xấu, nhưng thất hứa thì tuyệt nhiên không phải một trong số đó.

Vậy nên dạo này cô gần như không ra khỏi nhà, sống kiểu như một “tiểu thư phòng kín”.

Dù vậy, rắc rối vẫn không buông tha.

Annie đang nằm dài trên ghế xếp trước hiên nhà, tắm nắng lười biếng, thì cái kẻ như bóng ma ấy lại xuất hiện trước mặt.

“Em suy nghĩ tới đâu rồi? Chúng ta có thể đến Massachusetts. Tôi có ông chú trồng thuốc lá ở đó, có thể cho tôi một công việc ổn định. Chúng ta sẽ sống sung túc, chẳng cần lo cơm áo nữa.”

Annie chẳng buồn nhướng mày. Gã đàn ông tiếp tục lải nhải:

“Chấp nhận hiện thực đi, Anne. Em tới Nassau hơn một năm rồi còn gì. Có con tàu nào chịu nhận em không? Đừng mơ mộng nữa. Làm hải tặc không phải trò trẻ con. Em nên cảm ơn tôi vì vẫn chưa giận em vụ trước. Tôi vẫn giữ lời chỉ cần em lấy tôi, món nợ cũ sẽ xí xóa sạch.”

Annie đảo mắt, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:

“James, anh còn mặt mũi mà nói hả? Từ Ireland tới Nassau, tiền đi đường là ai trả? Chẳng phải là bộ đồ ăn bằng bạc tôi lấy trộm ở nhà sao? Nhưng khi đến Nassau, anh lại phản bội tôi và nói chúng ta nên tự thanh toán các khoản nợ. Sao anh không thanh toán các khoản nợ trước đi?"?”

Thấy Annie cuối cùng cũng mở miệng, James lập tức mừng rỡ, cãi lý không biết ngượng:

“Thỏa thuận tính riêng tiền là lúc mới lên bờ ta đã thống nhất rồi. Em cũng đồng ý. Dù vậy, tôi vẫn nuôi em suốt nửa năm! Em nói khi thành hải tặc sẽ trả tiền lại, nhưng rõ ràng chuyện đó là bất khả thi!”

Annie cười khẩy cười vì cái độ trơ tráo quen thuộc. Mấy câu như thế cô đã nghe không biết bao lần. Nếu không phải vì đánh không lại cô, có lẽ James đã động tay động chân từ lâu.

Cô đang nghiêm túc cân nhắc có nên phá lệ đấm cho hắn một phát thì một thằng nhóc từ ngoài cánh đồng chạy ào đến, hét to:

“Đại tỷ Annie! Đại tỷ Annie! Có tàu cướp biển mới cập bến Nassau rồi! Là chiến hạm của hải quân đó! Tên Honig trông giữ pháo đài sợ tái mặt! May mà họ đã kịp treo cờ đen!”

“Hả? Lại là chiến hạm nữa hả? Người ta giờ gan to dữ vậy à?” Annie nhận ra cậu nhóc là một trong những tên đầu gấu nhỏ ở phố chợ từ ngày bị cô dạy cho vài trận, đã ngoan ngoãn bái cô làm đại tỷ vì ngưỡng mộ sức mạnh.

Thằng nhóc chạy chân đất từ bến tàu đến đây, mồ hôi nhễ nhại, có vẻ rất khẩn trương.

“Thuyền trưởng của họ bảo em đi gọi sĩ quan phụ trách thủy thủ đoàn ra tập hợp!”

“Vậy thì đi gọi đi, chạy đến đây làm gì?” Anne cau mày.

Thằng bé thở hồng hộc: “Em cũng thấy lạ. Nhưng trên đảo này, người tên Anne lại có mái tóc đỏ rực như đại tỷ… thì đâu còn ai khác.”

“Hả?”