Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 09 : Phương pháp suy diễn - Chương 18 : Bức Tranh Sơn Dầu Bị Mất

Sau một buổi sáng tiếp xúc, Trương Hằng đã có thể khẳng định Vial là một fan cuồng của Holmes.

Từ lời nói đến ánh mắt của anh ta khi nhìn Holmes đều chứng minh điều đó.

Holmes tuy không nói ra, nhưng rõ ràng rất thích thú với sự ngưỡng mộ này. Ngay cả một nghệ sĩ cô độc và thanh cao đến mấy cũng mong tác phẩm của mình được thế giới chấp nhận. Holmes tuy không phải một nghệ sĩ theo nghĩa truyền thống, nhưng tài năng trong lĩnh vực điều tra của anh ta hoàn toàn xứng đáng với danh xưng đó trong thời đại Victoria.

Dĩ nhiên, Holmes vẫn tập trung vào vụ án mà Vial đã kể. Rõ ràng anh ta rất hứng thú với "kẻ trộm danh dự" này.

Ngay trên xe ngựa, Holmes đã hỏi chàng trai tóc đỏ: "Cậu đã có được bao nhiêu thông tin về hắn ta rồi?"

Vial lộ vẻ hổ thẹn: "Tôi đã cố gắng điều tra, nhưng thông tin thu thập được không nhiều. Chủ yếu là tìm thấy nạn nhân đã khó, mà đa số họ cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ. Tên đó... phải nói sao nhỉ, theo một nghĩa nào đó, hắn khá lịch thiệp. Chỉ cần họ trả tiền chuộc, hắn sẽ giữ lời hứa trả lại đồ, sau đó không làm phiền nữa. Vì vậy, hầu hết mọi người đều ngoan ngoãn nộp tiền cho xong chuyện."

"Cũng giỏi đấy, một tên trộm mà còn biết xây dựng danh tiếng," Holmes khen ngợi. "Có vẻ như người bạn này của chúng ta xem nghề này là sự nghiệp cả đời rồi. Một người thú vị như vậy, làm sao chúng ta không đến gặp một lần cho được."

Vial phấn chấn, xoa xoa tay: "Vậy là ngài định ra tay rồi? Tốt quá! Chỉ cần ngài xuất hiện, tên trộm đó lần này sẽ phải sa lưới. Chắc chắn hắn không biết ngài đang ở London, nếu không đã không dám đến đây."

"Bạn của tôi ơi, cậu đề cao tôi quá rồi," Holmes cười. "Chúng ta hãy bắt đầu với chi tiết vụ án đã."

"Ngài yên tâm, tôi đã đến hiện trường điều tra kỹ lưỡng, thu thập tất cả thông tin, dù hữu ích hay vô ích, để ngài tham khảo," Vial nói, rồi lấy ra một quyển sổ nhỏ từ vali.

Trương Hằng nhìn qua, thấy trên mỗi trang sổ đều có những ghi chép tỉ mỉ, thậm chí có cả hình vẽ minh họa được phác thảo cẩn thận. Holmes cầm lấy và cũng khen ngợi: "Chỉ riêng sự cẩn thận này thôi, Vial, cậu đã vượt xa phần lớn đồng nghiệp rồi."

"Hehe, không có gì đâu, tôi chỉ tin rằng cần cù bù thông minh," Vial gãi đầu. Được thần tượng khen ngợi, anh ta mừng ra mặt.

Holmes nhanh chóng lướt qua quyển sổ, rồi dành nửa tiếng để đọc kỹ từng chi tiết. Sau đó, anh ta đưa cho Trương Hằng: "Cậu cũng xem đi, khá thú vị đấy."

Trương Hằng nhận lấy quyển sổ, đọc qua nội dung chính.

Bức tranh sơn dầu của Canaletto bị mất cách đây nửa tháng. Vì tính chất đặc biệt, Tử tước không để nó trong phòng sưu tập cùng các món đồ khác mà cất riêng trong một căn phòng nhỏ. Cùng phòng còn có một chiếc bình sứ tinh xảo của Trung Quốc, giá trị còn cao hơn cả bức tranh. Nhưng tên trộm lại không động đến chiếc bình, chỉ lấy đi bức tranh. Điều này chứng tỏ hắn đã tìm hiểu rất kỹ trước khi ra tay.

"Cậu nghĩ sao?" Holmes hỏi Trương Hằng.

Trương Hằng suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Có vài vấn đề. Thứ nhất, dù bức tranh bị mất, không ai có thể chứng minh nó từng thuộc về Tử tước, đúng không?"

"À, có một chuyện thế này. Tử tước có một thói quen nhỏ, ông ấy thích ký tên lên mặt sau của các bức tranh. Dù biết bức tranh này có nguồn gốc không rõ ràng, ông ấy vẫn không nhịn được mà ký tên lên đó," Vial nói với vẻ bất lực. "Nếu không thì tôi đã không phải theo đuổi từ Paris đến London rồi."

"Vấn đề thứ hai, những ai đã biết về việc ông ấy mua lén bức tranh đó?"

"Cậu hỏi đúng trọng tâm rồi đấy," Holmes gật đầu. "Đây cũng là điểm thú vị nhất của vụ án này. Cậu cũng biết Tử tước đã mua bức tranh thông qua một người trung gian, vậy làm sao 'kẻ trộm danh dự' đó có thể biết chuyện này sau nhiều năm? Tương tự với các nạn nhân khác, nếu hắn ta chuyên nhắm vào những bí mật đen tối nhất của một người, thì trước tiên hắn phải tự mình đào bới bí mật đó lên."

"Đây cũng là điều khiến tôi khó hiểu nhất," Vial nói. "Tôi hoàn toàn không có manh mối nào. Giả sử hắn biết được bí mật của một người là do tình cờ, nhưng không thể nào hắn lại biết được bí mật của những người khác nữa. Hắn ta thần thông quá vậy sao? Chẳng lẽ hắn có ma thuật đen nào đó, có thể nhìn thấu suy nghĩ của con người qua ánh mắt? Nếu vậy thì đối thủ của chúng ta quá khủng khiếp rồi."

"Tôi không tin vào những chuyện như thầy phù thủy hay ma thuật đen," Holmes khịt mũi. "Theo kinh nghiệm của tôi, tất cả những chuyện có vẻ bí ẩn và phi lý, chỉ cần cậu chịu khó nghiên cứu, cuối cùng sẽ tìm được lời giải hợp lý. Khi cậu đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.

"Ngài nói chí phải. Tôi học được nhiều điều rồi," Vial nói với vẻ mặt thành khẩn, giống như một học sinh đang chăm chú nghe giảng. Điều này khiến Holmes dở khóc dở cười. Anh ta chỉ có thể quay sang Trương Hằng. "Cậu nói tiếp đi, người bạn phương Đông của tôi."

"Thứ ba, là về phương thức thực hiện," Trương Hằng nói. "Tối hôm trước, Tử tước vẫn còn đến xem bức tranh. Sáng hôm sau, người hầu gái dọn dẹp đã phát hiện bức tranh biến mất. Tức là vụ án xảy ra trong khoảng thời gian đó. Nhưng biệt thự của Tử tước được canh gác nghiêm ngặt, lại có chó săn. Đêm đó chó không sủa, và trong suốt khoảng thời gian đó không có khách nào đến. Hơn nữa, phía sau căn phòng là một khu vườn nhỏ, sáng hôm đó trời mưa phùn, đất mềm, nhưng không có dấu chân. Đối diện cửa chính là phòng quản gia, ông ta cũng không nghe thấy tiếng động bất thường nào vào buổi tối. Vậy 'kẻ trộm danh dự' đã vào nhà Tử tước bằng cách nào, và mang bức tranh đi trước trời sáng?"

Vial cũng tỏ vẻ phiền não: "Phải đấy, gã này thật sự rất giỏi, đến không dấu vết, đi không hình bóng. Cô hầu gái dọn dẹp vào sáng sớm, phát hiện khung tranh vẫn còn, nhưng bức tranh đã biến mất. Gã còn để lại một lá thư ký tên 'Mr. M' trên sàn, bình phẩm về cách trang trí của căn biệt thự Tử tước. Cứ như thể đó là sân sau của hắn vậy, thật khiến người ta tức điên."