Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 09 : Phương pháp suy diễn - Chương 22 : Carmen

"Suy luận thật đáng nể!" Holmes khen ngợi. "Quả đúng như tôi đã nói, tài năng của cậu trong lĩnh vực này thật kinh ngạc, người bạn phương Đông của tôi. Tôi thậm chí không tìm được từ ngữ nào thích hợp để diễn tả sự thông minh của cậu cả."

Anh ta còn muốn nói thêm, nhưng đúng lúc đó, tiếng nhạc vang lên. Holmes đành thu mình về chỗ ngồi, hai ngón tay đan chéo, đặt trên đầu gối, sẵn sàng thưởng thức vở diễn.

Vở nhạc kịch mới có tên là Carmen, của tác giả người Pháp Georges Bizet. Ông là một người tài hoa nhưng lại yểu mệnh, qua đời khi mới ba mươi bảy tuổi. Carmen là tác phẩm ông hoàn thành một năm trước khi mất, kể về một bi kịch tình yêu ở thành phố Seville, Tây Ban Nha.

Carmen, một cô gái Digan xinh đẹp như cánh chim hoang dã, tự do và bất kham, làm việc trong một xưởng thuốc lá. Hạ sĩ Don José vì cô mà mê mẩn, không tiếc từ bỏ mối tình với cô gái dịu dàng Micaëla ở quê nhà. Hắn vi phạm kỷ luật quân đội, bí mật thả Carmen sau một cuộc ẩu đả với nữ công nhân khác. Khi José ra tù, hắn gia nhập băng buôn lậu của Carmen. Thế nhưng, giữa hai người dần nảy sinh mâu thuẫn. Carmen đổi lòng, yêu chàng đấu sĩ Escamillo. Khi đám đông hò reo chúc mừng Escamillo hạ gục con bò tót, Carmen đã gục ngã dưới nhát dao chí mạng của Don José.

Tình yêu và sự hủy diệt là chủ đề chính của vở nhạc kịch này.

Khác với các vở nhạc kịch truyền thống với nhân vật chính là anh hùng hay các vị thần, Carmen lấy nhân vật chính là một nữ công nhân và một hạ sĩ cấp thấp. Đây là một sự thử nghiệm táo bạo, cũng là lý do Irene Adler phải giả làm nghệ sĩ đường phố người Digan ở khu Đông để tìm cảm hứng.

Tối nay, cô mặc một chiếc váy đỏ rực, vừa xuất hiện đã hút trọn ánh nhìn của cả khán phòng.

Cô rực rỡ hơn bất cứ lúc nào, lại thêm một nét hoang dại phóng túng. Khi cất tiếng hát aria nhịp 3/8 để quyến rũ Don José, cũng chính là lúc hồi một đạt đến đỉnh điểm.

Nhưng khi cả khán phòng còn đang say trong giọng hát và dáng hình ấy, Holmes khẽ vỗ vai cậu, hạ giọng: "Có biến, chúng ta phải hành động thôi."

Hai người đứng dậy, khom lưng, nhẹ nhàng đi ra lối đi.

Holmes nói: "Cậu có thấy người phục vụ ở lô ghế tầng hai không?"

"Có."

"Hắn là người phụ trách mang đồ ăn nhẹ cho các lô. Vị trí này vốn là của một người khác, nhưng khoảng mười phút trước đã bị đổi."

"Anh nghĩ hắn là 'Mr. M', đang theo dõi mục tiêu từ khoảng cách gần sao?"

"Tôi không nghĩ hắn là 'Mr. M' thật, nhưng hắn chắc chắn có liên quan. Bắt được hắn, ít nhất chúng ta sẽ biết mục tiêu lần này của 'Mr. M' là ai," Holmes đáp.

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt gã phục vụ cũng lia sang hai người, lóe lên vẻ nghi ngờ.

"Hắn hình như... đã nhận ra chúng ta," Trương Hằng nói.

"...Có vẻ là vậy," Holmes đáp.

Lúc đó, gã phục vụ ném khay đồ ăn, quay người chạy thẳng đến một lô ghế cách đó không xa.

"Chúng ta chia nhau ra. Tôi sẽ lên trên đó," Holmes nói.

"Vậy tôi sẽ ra ngoài," Trương Hằng đáp.

Sau khi bàn bạc nhanh, Holmes lao lên tầng hai, còn Trương Hằng chạy ra khỏi nhà hát.

Việc Holmes đột ngột xuất hiện ở cầu thang đã khiến các nhân viên an ninh ở lô ghế của Thủ tướng cảnh giác. Nhưng sau đó, họ thấy Holmes lao thẳng vào lô ghế bên cạnh.

Mở cửa ra, bên trong mọi thứ bừa bộn. Thức ăn và ly rượu văng tung tóe. Cửa sổ mở toang. Một người đàn ông mặc đồ doanh nhân đang ôm vợ và con gái, cả ba run rẩy.

Holmes không dừng lại. Anh ta đặt chân trái lên bệ cửa sổ, định nhảy ra ngoài. Nhưng nét mặt anh ta đột nhiên thay đổi. Anh ta để ý thấy khi anh ta định đi, vẻ mặt kinh hãi của ba người trong lô ghế không hề giảm bớt, mà còn có vẻ tăng lên.

Holmes lập tức nhận ra mục tiêu vẫn còn ở trong lô ghế.

Lần này, đối thủ của anh ta hành động rất dứt khoát. Thấy Holmes dừng lại, hắn lập tức lăn ra từ dưới ghế, rút dao nhỏ, đâm vào chân Holmes. Holmes dùng gậy đỡ lại, đánh văng con dao. Nhưng ngay sau đó, mục tiêu nhảy bật dậy, ôm chặt lấy Holmes. Cả hai ngã ra sau.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, kèm theo tiếng hét thất thanh của người phụ nữ. Nhưng đúng lúc đó, tiếng nhạc của vở kịch cũng lên đến cao trào, che lấp sự ồn ào.

Kỹ năng quyền anh của Holmes không thể phát huy trong không gian chật hẹp này. Đầu anh ta vô tình va phải thứ gì đó. Người đàn ông giả phục vụ đè lên người anh ta, bóp cổ, khiến Holmes khó thở. Holmes đưa tay cố với lấy cây gậy đã rơi ra, nhưng đối phương đã nhận ra và dùng chân đá nó đi.

Holmes chỉ còn biết hy vọng gia đình ba người bên cạnh sẽ giúp.

Sau một lúc ngây ra, người đàn ông là người đầu tiên phản ứng. Hắn đẩy cửa lô ghế, lôi vợ và con gái chạy ra ngoài, thậm chí không kịp khoác áo khoác.

"Tốt lắm, các người đã giúp tôi một việc lớn đấy," Holmes nghiến răng.

Anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức để gỡ hai tay đang bóp cổ mình ra. Dù thân hình gầy gò, Holmes có sức mạnh không tệ. Nhưng đối thủ đêm nay rõ ràng mạnh hơn. Anh ta cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, sức lực cũng dần cạn kiệt.

Khi tầm nhìn bắt đầu mờ đi, một bóng người nhảy vào từ cửa sổ, đá thẳng vào sườn của gã phục vụ, khiến hắn văng ra, ngã xuống hành lang.

Holmes thoát ra được, tham lam hít thở không khí. "Tôi đã chết rồi sao, nếu không tại sao cậu lại ở đây?" anh ta hỏi Trương Hằng.

"Tôi chạy ra ngoài đường nhưng không thấy ai, đoán là hắn vẫn còn trong này. Lo cho anh gặp nguy hiểm nên tôi đã trèo lên đây," Trương Hằng nói.

"Trèo lên ư?! Ý cậu là cứ thế mà trèo lên sao? Xung quanh đâu có thang hay dây thừng," Holmes xoa cổ, vẻ mặt không thể tin được. "Cậu từng làm ở rạp xiếc à?"

"Cứ cho là vậy đi. Nếu anh ổn, tôi đi đuổi theo hắn đây," Trương Hằng nói.

"Đi đi. Tôi nằm đây một lát, sẽ đến ngay," Holmes vừa thở vừa nói.

Trương Hằng chạy ra khỏi lô ghế, thấy gã phục vụ vẫn chưa đi xa. Hắn chạy đến trước lô ghế của Thủ tướng, không biết đã nói gì, nhưng ngay sau đó, hai vệ sĩ hung hăng xông về phía Trương Hằng.