"Ông đang coi tôi là kẻ ngốc đấy à, ngài Macolm?" Karina nheo mắt, giọng nàng lạnh băng. "Chưa cần bàn đến chuyện cha tôi là thật hay giả, Raymond lúc đó là phó hội trưởng liên minh Hắc Thương, ông ta có lý do gì để ra tay với Normand chứ? Việc đó có lợi gì cho ông ta? Hơn nữa theo như tôi được biết, khi Normand rơi vào tình cảnh tệ hại nhất, người duy nhất trong liên minh Hắc Thương vẫn kiên định đứng về phía ông ấy chính là Raymond. Còn ông thì sao? Lúc ấy ông mới đặt chân lên đảo chưa bao lâu, nếu liên minh Hắc Thương ổn định sớm, ông có cơ hội leo lên vị trí hôm nay không?"
Macolm nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, chỉ thong thả đáp:
"Cô không đáng trách. Đến cả ta cũng từng nhìn lầm. Dã tâm của Raymond lớn hơn nhiều người tưởng. Là một trong những thương nhân lên đảo từ những ngày đầu tiên, ông ta đi từ hai bàn tay trắng tới chỗ danh vọng và của cải đều đủ đầy. Nhưng suốt quãng thời gian đó, ông ta luôn sống dưới cái bóng của Normand. Khi ấy cô chưa ở trên đảo, cô không hiểu Normand được người ta kính trọng đến mức nào. Nếu không dùng thủ đoạn, Raymond chẳng thể vươn tới vị trí hiện tại, càng không thể trở thành lãnh đạo thực sự của giới chợ đen."
Macolm ngừng một chút, rồi gật đầu thừa nhận rất thẳng thắn:
"Còn ta, từ góc độ lợi ích cá nhân, đúng là ta không hề mong cái liên minh Hắc Thương lúc đó tiếp tục tồn tại. Ta từng thông qua một thương nhân chợ đen tên Eugene làm vài việc, nhưng kết quả chẳng ra sao. Với thanh danh khi ấy của Normand trên đảo, những thủ đoạn thông thường chẳng đủ lay chuyển địa vị của ông ta."
"Cho nên ông để Eugene bịa đặt chuyện nhận hối lộ để vu khống Normand? Dùng thủ đoạn hèn hạ đó để hủy hoại thanh danh người ta?" Karina bật cười lạnh. "Đã làm được chuyện đó rồi, thì việc tống cha tôi vào ngục có gì là khó?"
"Xem ra cô cũng từng nghe qua vụ việc năm đó." Macolm hơi cau mày. "Chuyện Eugene làm sau này, ta không liên quan. Ta không sai khiến hắn vu khống Normand. Thật ra, mãi sau khi cha cô bị bắt, ta mới bắt đầu điều tra những chuyện cũ, và phát hiện sau lưng mọi việc... vẫn là cái bóng của Raymond."
"Tại sao? Ông đâu thân thiết gì với Normand, sao lại muốn điều tra?"
"Vì ta không muốn trở thành kẻ kế tiếp bị lật đổ như Normand." Macolm lạnh nhạt nói. "Raymond luôn tỏ ra sốt sắng với việc lập lại liên minh Hắc Thương, nhưng thực chất ông ta chưa từng mong nó thành hình. Lần đầu tiên ông ta ủng hộ liên minh là vì muốn lật đổ Normand, còn lần này, vì ông ta thấy bị ta đe dọa. Dù hiện giờ danh nghĩa hội trưởng thuộc về ông ta, còn ta chỉ là phó hội trưởng, nhưng cứ đà này, chưa đến ba năm nữa danh vọng của ta sẽ đuổi kịp ông ta. Lúc đó, dẫu ông ta vẫn giữ danh xưng hội trưởng, cũng chẳng ai còn nhớ đến ông ta là ai."
"Vậy tại sao ông ta còn chịu đứng ra cùng ngài tái thiết lập liên minh Hắc Thương?"
Macolm liền hỏi ngược:
"Vậy tại sao ông ta lại từng khuyến khích Normand thành lập liên minh đầu tiên?"
Không đợi nữ thương nhân đáp, Macolm lại tiếp tục:
"Vì ông ta không có cách nào khác để đối phó với Normand. Nếu Normand không phải là hội trưởng, với danh tiếng khi ấy, cho dù Raymond có tung tin đồn nhảm đến đâu, cũng chẳng thể khiến ai quay lưng lại với Normand. Nhưng khi Normand trở thành hội trưởng, mọi chuyện liền khác. Tin đồn nhận hối lộ của ông ta bắt đầu ảnh hưởng đến quyền lợi của các thành viên khác, và điều đó khiến cả liên minh quay giáo chống lại ông ta."
"Lần này cũng vậy. Raymond định dùng đúng một thủ đoạn như cũ để đối phó với ta. Cô thật nghĩ gần đây ta gặp toàn phiền toái đều do mình cô gây ra sao?" Macolm khẽ cười mỉm. "Cái sạp buôn hàng cũ của cô đúng là khiến ta nhức đầu, nhưng nếu không có người của Raymond thổi gió bên tai trong bóng tối, ta đâu đến mức bị động như bây giờ. Đáng nói nhất là chuyện Fraser phản bội ta. Hắn tìm ta nói rằng có hiềm khích với Trương Hằng, nguyện ý ra tay giúp ta đối phó các người. Nhưng sau vụ Khô Lâu Hào và Wilton, ta bắt đầu nghi ngờ hắn."
"Cô không thấy đêm đó sự xuất hiện của Trương Hằng và con Hàn Nha của cậu ta quá trùng hợp sao? Hàn Nha và Khô Lâu Hào của Wilton gần như nối gót nhau về Nassau. Đó không phải ngẫu nhiên, mà là kế hoạch của Fraser. Theo thỏa thuận, Khô Lâu Hào đáng lẽ phải đánh chìm tàu vận tải của cô, giết sạch tất cả trừ nội gián, rồi bỏ đi. Nhưng Fraser lại bảo với ta rằng Wilton mất kiểm soát, sau khi nhận tiền cọc của hắn còn muốn kiếm thêm từ đám thuyền viên tàu Vi Phong. Sự thật là, chúng ta đều bị hắn lừa một vố đau."
"Hắn là nửa sư phụ của Trương Hằng, cũng là người hiểu cậu ta nhất trên đảo. Hắn biết rõ trong tình huống ấy Trương Hằng sẽ làm gì, biết rằng cả Wilton lẫn đám người Khô Lâu Hào sẽ không qua nổi đêm đó. Phải công nhận, hắn che giấu rất khéo. Dù ta có nghi ngờ hắn, nhưng không đủ bằng chứng, nên quyết định tin hắn thêm một lần. Ta giao cho hắn ngầm liên hệ những thuyền trưởng không hài lòng với cách phân chia lợi ích của liên minh, kích động họ chạy theo phe cô. Và đó chính là sai lầm lớn nhất của ta."
"Kế hoạch ban đầu đúng là một mũi tên trúng hai đích. Nếu thành công, ta vừa có thể dẹp bỏ cô và sạp hàng cũ, vừa khiến những thuyền trưởng bất mãn phải biết thân biết phận. Khi cô bị trục xuất khỏi đảo, họ không còn nơi tiêu thụ chiến lợi phẩm, đến lúc đó chỉ có nước cúi đầu quay lại cầu xin ta. Nhưng người phá vỡ kế hoạch không phải Trương Hằng... mà là Fraser."
"Fraser và Trương Hằng có mâu thuẫn ai cũng biết, chuyện này điều tra rất dễ, cũng là lý do khiến ta từng tin hắn. Nhưng lần này, mục tiêu của hắn chưa từng là Trương Hằng... mà là ta. Mãi đến chuyện lần này ta mới hoàn toàn chắc chắn: hắn là người của Raymond."
"Song nếu Raymond tưởng rằng chỉ vậy là đủ để lật đổ ta, thì ông ta quá ngây thơ rồi. Ông ta tìm được Fraser, thì ta cũng có thể liên kết với cô. Mười hai chiếc tàu hải tặc hiện giờ cô nắm giữ, cứ để cô giữ lấy. Ta sẽ không phong tỏa sạp hàng cũ của cô nữa. Thậm chí, ta còn có thể giúp cô giải tỏa hàng hóa qua hải quan và thị trường địa phương. Sau khi mọi việc kết thúc, ta sẽ tìm cách kéo cha cô ra khỏi nhà ngục."
"Ông đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy... thì tôi phải làm gì?" Karina hỏi.
"Không cần làm gì cả." Macolm đáp tỉnh bơ. "Chúng ta chỉ cần đình chiến. Những rắc rối của ta, ta tự giải quyết. Còn cô, chỉ cần đứng yên nhìn. Mối thù của cha cô, ta sẽ giúp cô trả. Không cần vội quyết định. Ta cho cô ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày nữa, gặp lại ở quán cà phê cũ."