Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 154 : Bạo loạn

Đã từ lâu Macolm không còn có thói quen đi ngủ đúng giờ. Khi nhận ra kẻ ra tay với mình chính là Raymond, phản ứng của hắn cũng vô cùng nhanh nhạy gần như ngay lập tức bắt đầu lên phương án phản kích.

Kỳ thực, đối với Macolm, điều khó khăn nhất không phải là làm sao để loại bỏ Raymond, mà là làm sao duy trì sự ổn định của liên minh Hắc Thương sau khi Raymond biến mất.

Trong mắt kẻ ngoài, liên minh Hắc Thương từ khi ra đời đã là một con quái vật khổng lồ, nhưng với tư cách là một trong những người sáng lập, Macolm hiểu rõ nội bộ tổ chức đó mong manh ra sao. Dẫu chế độ có hoàn hảo đến mấy cũng không thể dập tắt mọi tranh chấp. Chính vì thế, thanh danh của Raymond mới trở nên vô cùng quan trọng.

Giới thương nhân chợ đen cũng có phe phái riêng của mình, trong đó không thiếu những thế lực đối địch. Về khoản dung hòa và điều tiết giữa các thế lực ấy, Macolm kẻ chỉ mới đặt chân lên đảo được vài năm rõ ràng không thể sánh được với Raymond, người đã gây dựng cơ đồ lâu năm ở Nassau.

Đó là lý do tại sao, dù kẻ thực sự nắm quyền điều hành hiện tại là Macolm, thì chiếc ghế Hội trưởng vẫn buộc phải để Raymond ngồi. Chỉ cần cho Macolm thêm hai, ba năm nữa, hắn có thể hoàn toàn đá Raymond ra khỏi ván cờ. Thậm chí chỉ một năm thôi, hắn cũng tự tin có thể hấp thụ hết những tổn thất do sự biến mất của Raymond gây ra.

Nhưng giờ chuyện vỡ lở lại đến quá sớm, sớm hơn dự liệu của hắn.

Dẫu vậy, đến nước này, giữa hai người gần như không còn đường lui. Raymond hẳn cũng hiểu rõ rằng càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi cho bản thân. Lại thêm sự xuất hiện đột ngột của Karina một "đối thủ" của Macolm nên việc Raymond ra tay vào thời điểm này không phải điều quá bất ngờ. Chỉ có điều, cuối cùng hắn vẫn không qua mặt được Macolm.

Lúc này, việc Macolm cần tính đến là làm sao đuổi được Raymond khỏi Nassau, đồng thời giảm thiểu tối đa ảnh hưởng do chuyện này gây ra.

Hắn bắt đầu liệt kê tên những thương nhân chợ đen có uy tín hiện còn đang hoạt động trên đảo, cân nhắc ai có thể thay thế Raymond. Mãi đến đêm khuya mới về phòng thay đồ đi ngủ.

Nhưng hắn vừa mới chợp mắt thì đã bị tiếng động đánh thức. Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân hối hả, xen lẫn tiếng hô hoán ầm ĩ những điều lẽ ra phải bị nghiêm cấm nghiêm ngặt. Macolm ngồi bật dậy trên giường, lúc ấy đã có tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Quản gia Wallace lập tức đẩy cửa bước vào.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn thế?" Macolm vừa mặc áo vừa cau mày hỏi.

"Có nô lệ da đen nổi loạn. Chúng đã đốt cháy kho thóc, nhà chứa củi và một nhà kho đựng bông."

"Bao nhiêu người tham gia?"

"Hiện chưa thống kê được, nhưng xem tình hình thì có vẻ hơn một nửa đã tham gia. Chúng có vũ khí ngoài đá nhặt dưới đất và dao nhà bếp còn có cả dao găm và súng hỏa mai." Wallace ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Nhưng số lượng không nhiều, súng hỏa mai chắc chỉ chừng hai, ba khẩu. Tôi đã điều thêm một đội bảo vệ cho ngài, đồng thời sai người đi cầu cứu mấy đồn điền lân cận. Khi họ tới tiếp ứng thì tình hình sẽ ổn."

Macolm đã mặc xong quần áo, đi giày rồi bước ra ban công. Quả nhiên, từ đằng xa có thể thấy ánh lửa cháy bập bùng, vài nơi còn đang giao tranh kịch liệt.

Đúng như Wallace nói, đám nô lệ rất đông, song lực lượng bảo vệ được trang bị tốt hơn hẳn, nên dù lấy ít địch nhiều cũng không rơi vào thế yếu. Giám công trong trang viên cũng lần lượt tham chiến.

Nếu tình hình cứ như vậy thì cầm cự đến khi viện binh tới không phải là vấn đề. Việc quản lý nô lệ da đen xưa nay vẫn luôn là chuyện đau đầu. Chủ đồn điền quanh vùng đều đã có thỏa thuận ngầm: nếu một bên gặp sự cố sẽ không thể ngồi yên. Vì vậy Macolm chẳng mấy quan tâm đến việc thắng bại trong trận này, còn chuyện Wallace đang nói tới tổn thất, hắn cũng chẳng để tâm.

Điều duy nhất Macolm suy nghĩ lúc này là liệu cuộc nổi loạn xảy ra đúng thời điểm nhạy cảm như vậy có liên quan đến Raymond hay không.

Nếu có, thì mục đích của hắn là gì? Và bằng cách nào hắn đã kích động đám nô lệ nổi dậy?

Trước đây, trang viên Terrance cũng từng xảy ra vài vụ nô lệ trốn trại, nhưng đa phần là nhóm nhỏ trốn lén, hiếm khi rầm rộ như lần này.

Không chỉ vì đông người thì dễ bị lộ, mà còn bởi nếu bị bắt lại thì chẳng nơi đâu để ẩn náu. Câu hỏi khác là, những món vũ khí kia đã lọt vào trang viên bằng cách nào?

Tất cả những điều đó đều phải chờ sau khi cuộc bạo loạn được dẹp yên mới có thể điều tra cặn kẽ. Nhưng có một điều chắc chắn trong trang viên này, nội ứng không chỉ có mỗi Daisy.

Chẳng bao lâu sau, lại có tin mới: đám nô lệ nổi loạn đang kéo về phía chuồng ngựa.

Khu vực ấy lực lượng bảo vệ mỏng, gần như không trụ nổi. Nếu để đám nô lệ phóng thích lũ ngựa đang hoảng loạn, thì cục diện sẽ càng thêm hỗn loạn. Sau khi được Macolm cho phép, quản gia Wallace lập tức dẫn người đến đó ứng cứu.

Nhưng khi đi được nửa đường, hắn bất ngờ dừng lại.

Wallace phát hiện ba nơi bị tấn công nằm ở ba hướng khác nhau, riêng một hướng còn lại suốt đêm nay lại im ắng lạ thường.

Mà hướng đó ngoài cánh đồng bông còn có cả phòng tra khảo.

"Lũ khốn khéo thật..." Wallace lẩm bẩm trong lúc nhồi thuốc súng vào nòng. Không chút do dự, hắn đổi hướng, dẫn người tới phòng tra khảo.

Từ xa, hắn đã thấy xác một giám công nằm gục ngay ngoài cửa, lưng cắm đầy dao ăn. Cùng lúc đó, một người đàn ông da đen cõng Nadia từ bên trong bước ra. Wallace không chần chừ, lập tức bóp cò, nhưng phát súng chỉ trúng vào một thùng gỗ bên cạnh.

Gã đàn ông da đen giật mình ngã ngồi xuống đất, Nadia trên lưng cũng văng ra theo. Những lính bảo vệ khác liền đồng loạt nổ súng. Gã đàn ông chẳng kịp quan tâm đến Nadia nữa, lồm cồm bò dậy, lẩn trở lại phòng tra khảo.

Lúc này, Lya cũng vừa kịp nghe thấy tiếng súng. Cô ta theo sát sau lưng người đàn ông, còn Laura cõng Daisy đi phía cuối. Ngoài họ ra còn có bốn nữ hầu da đen và hai người đàn ông làm việc ở cánh đồng bông.

Trong cuộc giao tranh trước đó với giám công, một trong hai nam nô lệ và hai trong số các nữ hầu đã tử trận. Một người khác thì bị thương nhẹ.

Đó là toàn bộ lực lượng họ có thể huy động.

Còn bên phía Wallace, ngoài hắn ra còn có năm vệ binh bốn trong số đó mang theo súng.

Họ áp sát phòng tra khảo, vừa đến gần cửa thì một phát súng bất ngờ vang lên. Viên đạn ghim thẳng vào trán tên lính dẫn đầu khiến hắn gục ngã tại chỗ.

Biến cố ấy khiến bọn còn lại trở nên dè chừng. Nhưng họ không hề biết rằng, khẩu súng ngắn trong tay Lya chỉ có một viên đạn, và sau phát bắn ấy, cô ta chỉ còn đúng một viên cuối cùng.