Một tháng trước, Trương Hằng phát hiện ra rằng ngày của mình bỗng dưng dài thêm 24 tiếng.
Thứ đầu tiên thay đổi chính là chiếc đồng hồ đeo tay của cậu một chiếc Seastar Automatic 3 cơ học do thương hiệu Tissot Thụy Sĩ sản xuất. Đó là món quà cha mẹ cậu gửi từ Iceland về tặng sinh nhật 18 tuổi.
Lúc ấy, họ chỉ đặt hàng một cách qua loa trên Taobao, thậm chí còn nhập nhầm cả địa chỉ lớp học.
Trương Hằng đã quá quen với kiểu hành xử cẩu thả của hai “vị thần tiên” này. Khi cậu còn chưa học xong tiểu học, họ đã vội vã thu dọn hành lý bay sang châu Âu bắt đầu một cuộc sống mới.
Cả hai gặp nhau trong một buổi hội thảo học thuật. Họ đều là những nhà thần học tức những người nghiên cứu về tôn giáo và thần thoại. Trong một đất nước trọng chủ nghĩa duy vật như Trung Quốc, nghề này thực sự không dễ sống.
Tuy nhiên, khác với những kẻ lừa đảo đội lốt “thầy thần”, cha mẹ Trương Hằng thật sự có học vấn. Một người tốt nghiệp Đại học Oxford, chuyên về thần thoại Bắc Âu và Hy Lạp; người còn lại là thạc sĩ của Đại học Durham, chuyên nghiên cứu thần thoại Cơ Đốc. Họ từng đăng nhiều bài báo có ảnh hưởng trong giới học thuật.
Thế nhưng, sau khi trở về Trung Quốc, cả hai đều không tìm được chỗ đứng.
Đúng lúc đó, thầy hướng dẫn của cha Trương nhận được một dự án lớn và cần người hỗ trợ. Sau khi bàn bạc, cha mẹ cậu quyết định gửi Trương Hằng cho ông ngoại, rồi nhẹ nhàng rời đi, bắt đầu chuỗi ngày nghiên cứu lưu động khắp thế giới.
Từ đó, họ chỉ về nhà một lần mỗi năm. Tuổi thơ của Trương Hằng hoàn toàn gắn bó với ông ngoại.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy, hai “vị thần” này chưa từng tiết kiệm tiền bạc cho ông hay cho cậu. Không tính học phí và ký túc xá, chi phí sinh hoạt hàng năm thời đại học của Trương Hằng lên tới 30.000 tệ không bằng mấy cậu ấm lái siêu xe, nhưng với sinh viên bình thường thì đã là rất dư dả.
Chuyện đồng hồ thực sự kỳ lạ. Sáng hôm ấy, khi tỉnh dậy và vô thức nhìn đồng hồ, Trương Hằng phát hiện mặt số đã từ 12 vạch chuyển thành 24 vạch.
Cậu ngẩn người một lúc, rồi điềm tĩnh đặt đồng hồ về chỗ cũ, kéo chăn ngủ tiếp.
Một tiếng rưỡi sau, bạn cùng phòng nhắn tin với vẻ tiếc nuối rằng cậu đã bị điểm danh trong tiết toán cao cấp sáng nay.
Không phải là mơ à?
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trương Hằng ngồi vào bàn, mở máy tính và truy cập Taobao. Cậu gõ: “đồng hồ chia đôi vạch” cộng “trò đùa”.
Kết quả hiển thị: “Xin lỗi, không tìm thấy sản phẩm liên quan.”
Cậu xóa hai chữ “trò đùa”, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Không phải trò đùa thật à?
Trương Hằng xoa cằm. Nếu không tính 12 vạch thừa ra kia, thì thời gian hiển thị trên đồng hồ hoàn toàn trùng khớp với máy tính. Sau khi kiểm tra kỹ, cậu xác nhận đây vẫn chính là chiếc Seastar cũ mà cậu từng đeo – từ vết xước ở nắp lưng cho đến nếp gấp dây đeo – chỉ có cậu, người sở hữu thật sự, mới có thể biết được từng chi tiết ấy.
Tất nhiên, vẫn có khả năng có ai đó mô phỏng lại hoàn hảo mọi chi tiết bằng bản gốc. Nhưng làm vậy chỉ để đùa dai thì đúng là... nếu giỏi thế, sao không vào Tử Cấm Thành phục chế cổ vật cho rồi?
Tóm lại, Trương Hằng biết mình đang gặp chuyện lớn.
Người thường nếu gặp hiện tượng siêu nhiên thế này có khi đã sợ tè ra quần, nhưng Trương Hằng thì không. Cậu nên cảm ơn cha mẹ “siêu phàm” của mình.
Khi cha mẹ người ta kể chuyện thỏ con sóc nhỏ ru bé ngủ, thì hai vị này lại kể cho cậu nghe các tích truyện trong Kinh Thánh và thần thoại Bắc Âu.
Dù sau này cậu đã hoàn thành đủ chương trình giáo dục bắt buộc và trở thành một người theo chủ nghĩa duy vật đàng hoàng, nhưng nền tảng từ thuở nhỏ vẫn còn nguyên.
Trương Hằng chấp nhận những điều dị thường một cách tự nhiên.
Nếu lấy thuật ngữ trong boardgame "Call of Cthulhu", thì chỉ số tỉnh táo (sanity) của cậu tụt rất chậm.
Thay vì sợ hãi, Trương Hằng lại cực kỳ hứng thú với những gì đang xảy ra.
Đồng hồ thường có 12 vạch, kim giờ quay hai vòng là trọn một ngày. Nhưng chiếc Seastar giới hạn toàn cầu 24 vạch mới này chỉ cần một vòng là hết ngày.
Nhìn qua, chuyện này không quá phi lý. Thậm chí quen dần còn thấy... hơi hay.
Tuy nhiên, Trương Hằng tin rằng nếu có ai đó đứng sau việc này thì họ chắc chắn không chỉ đơn giản là thay đổi mặt đồng hồ.
Trực giác nói rằng chuyện thực sự thú vị sẽ xảy ra khi kim giờ đi hết một vòng tròn.
Còn 15 tiếng nữa, và cậu không định lãng phí chúng.
Buổi sáng hôm đó, vì đã bị điểm danh nên cậu đành bỏ tiết toán cao cấp (theo quy định, điểm cuối kỳ sẽ bị trừ 5 điểm). Chuyện này coi như không cứu được nữa.
Thế là Trương Hằng đi ra sân thể dục để bù lại buổi chạy bộ sáng.
Trong mắt bạn cùng lớp, Trương Hằng là một người đặc biệt. Ai cũng lười dậy sớm, nhưng cậu vẫn kiên trì chạy bộ buổi sáng. Dù vậy, cậu không bao giờ đăng ký thi đấu thể thao, cũng rất ít tham gia hoạt động tập thể. Đặc biệt, cậu rất ghét tụ tập.
Nhưng nếu bạn chịu tiếp xúc, sẽ phát hiện cậu không hề lạnh lùng như vẻ ngoài thậm chí còn khá thú vị.
Trong số các nữ sinh, có lời đồn rằng Trương Hằng rất đa tài. Có người về trường sớm dịp nghỉ lễ và thấy cậu đang chơi bản Etude “La Campanella” (The Bells) của Liszt trong phòng nhạc bản chuyển thể cho piano từ Concerto số 2 cung Si thứ của Paganini. Bản này nổi tiếng khó, với cấu trúc rondo, mỗi lần lặp lại chủ đề là một kỹ thuật khác nhau, đòi hỏi kỹ năng cực cao.
Có người còn kể thấy cậu tập bắn cung ngoài khuôn viên trường. Theo bạn cùng phòng tiết lộ, Trương Hằng còn đăng ký một câu lạc bộ leo núi.
Tất cả đều đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Chạy bộ là do ông ngoại bắt ép từ nhỏ, rồi sau đó thành thói quen. Tốc độ và thể lực của cậu chỉ nhỉnh hơn người bình thường, không thể sánh với các sinh viên thể thao.
Bắn cung là thú vui nhất thời, cậu mới học được ba buổi vẫn là tân binh. Còn leo núi thì đăng ký xong là nghỉ chơi.
Piano thì có học từ nhỏ, nhưng trình độ chỉ ở mức nghiệp dư khoảng cấp 8-9. Bản nhạc kia thực ra cậu chỉ mở trên điện thoại để nghe trong phòng nhạc không ngờ lại bị hiểu lầm là đang chơi.
Tóm lại, Trương Hằng người không bình thường cũng không hẳn là phi thường.
Cậu rất tò mò với thế giới xung quanh, nhưng thời gian vẫn là thứ công bằng nhất với mọi người.
Cho dù bạn muốn quý trọng nó hay không, dù bạn muốn tận dụng từng phút hay chỉ muốn nằm dài giả chết như cá khô, thì mỗi người đều chỉ có 24 giờ mỗi ngày.
Không hơn không kém một phút.