NỐT NHẠC THỨ NHẤT
“Mẹ cậu đã mắc bệnh ‘Phân rã Clorua,’” ngồi trên một chiếc ghế tròn của bệnh viện, một vị bác sĩ đã nói với cậu như thế.
Anh ta trông như chỉ vừa bước vào ngưỡng tuổi ba mươi hoặc là đã cuối độ tuổi hai mươi rồi. Nhưng anh lại có một ánh mắt trẻ trung, hoàn toàn trái ngược lại một vẻ ngoài trưởng thành của mình. Đằng sau một lớp gọng kính đen và vuông vức, là một đôi mắt to tròn cùng với một đôi chân mày rậm rạp – khẽ nhăn lại như thể anh vẫn chưa biết rằng mình nên nói những gì tiếp theo.
“Nó là một căn bệnh khiến mọi chất hữu cơ từ cơ thể dần dần được thay thế bằng muối, bắt đầu từ đỉnh và lan dần đến trung tâm của cơ thể.”
Tôi sững sờ. Họ đang nói cái gì thế này cơ chứ?
Tôi liền ngơ ngác nhìn cô ý tá đang đứng đằng sau. Cô ấy cúi người xuống trước tầm mắt của tôi và bắt đầu cố gắng giải thích. “Bắt đầu từ ngọn của những ngón tay và chân, từng chút một, cơ thể sẽ dần dần chuyển thành muối” Cô y tá, một quý cô xinh đẹp dưới một lớp trang điểm nhẹ nhàng, bắt đầu minh hoạ. Cô chặt từng khúc từ các chi của mình để mô tả về triệu chứng. Và cuối cùng dừng lại tại trung tâm trái tim “và tan biến.”
Mắt tôi cứ nhìn mãi về nơi bàn tay của cô ấy đang đặt lên – nơi trái tim của cô với một vẻ mặt sững sờ và chết lặng. Khi tôi choàng tỉnh giấc, tôi lúng túng hỏi rằng.
“Nghĩa là mẹ của em… sẽ chết ư?”
Vị bác sĩ bối rối, vẻ mặt anh dần u tối lại khi môi dưới của anh nhẹ nhàng chuyển động từ những cú nghiến răng. Một biểu cảm tương tự như một chú cá.
Một sự xác nhận trong tĩnh lặng.
Vẫn không thể chấp nhận lấy hiện thực này, tôi hỏi tiếp, “Cơ thể bị biến thành muối ư? Làm thế nào cơ chứ…?”
Vị bác sĩ mệt mỏi xoa cằm. “Cơ thể con người hầu như được cấu thành từ hidro, oxy, cacbon, ni-tơ, phốt pho, và lưu huỳnh. Ừ thì… có một giả thuyết rằng, các nguyên tử, hay đúng hơn, cách bọn chúng sẽ phản ứng tạo thành natri clorua…”
Cô y tá chen ngang, “Không một ai thật sự biết nó là gì cả. Số bệnh nhân trên toàn thế giới thậm trí có thể được đong đếm trên đầu ngón tay – ngắn gọn là, căn bệnh Phân rã Clorua này hoàn toàn xa lạ với bọn chị. Nó là một trong những bí ẩn y học của thế giới.”
“Vậy là… không có cách chữa ạ?”
Tĩnh lặng.
Đôi mắt của vị bác sĩ vẫn mở to, vẫn không hề có lấy một cái chớp mắt. Kì dị tựa như những chú cá đang giả vờ ngủ dưới mặt nước.
Tôi quay trở lại căn phòng của mẹ ở tầng một.
Bước vào, tôi liền thấy mẹ đang ngắm nhìn khung cảnh từ những ô cửa sổ phía tây – những khung cửa bé nhỏ tựa như những khung tranh nở rộ từ những đoá hoa Sơn Thù Du. Một luồng gió nhẹ thoáng qua những ô cửa sổ ấy, nhẹ nhàng đung đưa những đoá hoa tươi trắng bên ngoài.
Ánh chiều tà giáng xuống, len lỏi và nhuốm lên một màu nâu dịu dàng lên những kẽ tóc của mẹ.
Bà ấy xoay người, phát hiện ra tôi bằng một vẻ mặt lo lắng và buồn rầu. Tôi ngồi xuống, trên một chiếc ghế tròn và nhỏ của bệnh viện.
“Sao mẹ không nói với con sớm hơn cơ chứ?” Cuối cùng, tôi thốt ra một giọng giận dữ, đôi bàn tay tôi nắm chặt lại với nhau. Một lời báo tử của mẹ đến quá đột ngột khiến tôi hoàn toàn lúng túng, không chừa cho tôi một khoảng khắc nào để tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Xin lỗi con…” Là tất cả những gì mà mẹ nói.
Mẹ nói rằng bà ấy không muốn phải tổn thương tôi. Mẹ là thế đấy, một người nhạy cảm và tốt bụng. Mẹ sẽ luôn dành cho tôi những món ăn ngon nhất, luôn thà tự chịu khổ một mình còn hơn là làm tổn thương tôi… mẹ tôi là như thế đấy. Một người rất tốt bụng mà cũng thật độc ác.
“Cho con xem tay của mẹ đi ạ.”
Mẹ liền chìa tay ra để tôi có thể xoăn tay áo bệnh viện lên. Một điều khiến tôi sau đó liền hít vào một hơi thật mạnh mà chết lặng.
Không có gì cả, chảng có gì tại nơi cẳng tay và bàn tay của mẹ cả. Mà thay vì vậy, tại mặt cắt ngang của hai cánh tay ấy lại đang bị tinh thể hoá. Tôi lướt những ngón tay qua những hạt tinh thể ấy – những hạt tinh thể nhỏ li ti và trắng bóc.
Muối.
Mẹ đang dần biến thành muối. Bà ấy rồi sẽ biến thành muối rồi sẽ tan rã theo những luồng gió ngoài kia. Trên giường bệnh của mình, mẹ sẽ trở thành những hạt muối bé nhỏ này, chờ đợi một luồng gió đung đưa những cánh hoa ngoài kia đưa bà đi – mãi mãi đưa bà đi thật xa khỏi tôi…
Nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Không thể kìm lại được nữa, tôi ôm bụng người mẹ của mình và oà khóc.
“Nó đau lắm, đúng không ạ… mẹ à, nó hẳn phải đau lắm nhỉ…”
Một tiếng nức nở liền tham gia với tôi – mẹ cũng đang bật khóc cùng tôi. Buổi chiều ngày hôm ấy, cổ tôi lần đầu tiên được chạm vào những giọt nước mắt lạnh lẽo của mẹ.
“Không đau con ạ… không, nó không hề đau gì cả…” Cất lời, mẹ cố gắng xoay người một vài lần – những cử động thảm thương – khi mẹ đang cố ôm lấy tôi bằng những cánh tay mà bà đã từng có.