Mong Ước Của Anh, Là Được Trở Thành Giọt Lệ Trên Mi Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

302 8714

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

7 315

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

63 496

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

30 279

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

34 685

Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

(Tạm ngưng)

Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

夜方 宵

Tôi là thám tử. Không phải thám tử bình thường, mà là thám tử chính hiệu.

1 34

Tập 01 - Khúc Nhạc Dạo Đầu

KHÚC NHẠC DẠO ĐẦU

Để có thể đắm chìm vào dưới đáy biển sâu, để có thể cuối cùng níu kéo được quá khứ, tôi đã viết lên câu truyện này…

Tôi đã đến cảng của Thành phố Souma, thuộc quận Fukushima.

Mở cánh cửa xe ra, tôi liền có thể ngửi được một mùi của biển cả. Khắp nơi trong không gian, đều tràn ngập một âm thanh ào ạt từ vô vàn những con sóng, những âm vang thảm thiết của một con mòng biển đơn độc giữa mùa xuân – một chấm trắng lẻ loi giữa một bầu trời mây mờ đen xám. Những hạt tuyết tung bay trên bầu trời, những tàn dư mùa đông còn xót lại từ những cơn gió se lạnh của đầu tháng ba. Làn gió lạnh ấy thổi qua một bến cảng hoang vắng, lướt qua những vết thẹo lồi lõm và nứt gãy từ một trận động đất để lại.

Shimizu, một người bạn thuở nhỏ của tôi đang đợi tôi trên một con thuyền nhỏ đang nhấp nhô bên cạnh bến tàu gần đó. Cậu ấy là một cậu trai cao to lực lưỡng, một người khổng lồ bên trên một tấm thuyền bé nhỏ, một người có thể dễ nhàng nhận diện từ đằng xa. Cậu ấy đã bự hơn đáng kể so với những năm về trước rồi. Thậm trí tôi sẽ không hề bất ngờ khi đột nhiên có người báo cáo về việc có một con gấu đang lang thang tại bến cảng đâu. Cuối cùng, cậu ta cũng nhìn thấy tôi khi tôi tiến lại gần. Cậu ấy cười – một nụ cười tựa như Ebisu, một trong Bảy Vị Thần của Sự May Mắn. Cậu ấy có một gương mặt sáng sủa và thân thiện – một khuôn mặt trái ngược hoàn toàn so với thân hình độ sộ ấy của cậu ta.

“Yacchan!” Hét lớn tên của tôi, cậu ấy nhảy trở lại bến tàu và ôm tôi như một con gấu, theo nghĩa đen luôn ấy. Cảnh tượng này thậm trí còn có thể được miêu tả bằng một dòng như “Một người đàn ông bị một con gấu tấn công!” Nhưng Shimizu đã luôn là vậy rồi, luôn luôn cười và luôn nhiệt tình skinship.

Nhưng mà mặc dù vậy, tôi cũng khá là vui khi nhận được một sự quý mến đến như thế này.

“Đã lâu không gặp, Shimizu.” Tôi ôm lại cậu ta và vỗ nhẹ vào hai bên sườn của cậu ấy.

Cậu ta cuối cùng cũng buông ra và cất lời dưới một ánh mắt xa xăm. “Đã 4 năm rồi đấy.”

“Đã 4 năm rồi…”

Mắt tôi bắt đầu đọng nước lại khi tôi dần nhớ về những hồi ức ấy.

Đó là một con thuyền một chỗ ngồi, một con thuyền có mái che. Shimizu ngồi trên ghế lái trong khi tôi thì ngồi đằng sau lưng cậu ta, sử dụng vali hành lý của mình để làm ghế. Cùng với một hộp đựng những vật dụng hư hỏng trong tay, động cơ tàu bắt đầu nổ và dần dần đẩy chúng tôi tiến lên phía trước.

Con thuyền cắt ngang mặt nước, lướt đi và để lại những dòng sóng trắng xoá phản chiếu lại với những nắng trời rực rỡ. Bến cảng nhanh chóng xa dần rồi biến mất tại đường giao nhau giữa bầu trời và đại dương, nhưng trái ngược lại với nó, vùng Cao nguyên Abukuma bắt đầu nhô lên, đâm vào trời mây bằng những gợn sóng đen tuyền.

Khoảng 40 phút nữa thôi, con thuyền sẽ dừng lại. Xung quanh bọn tôi đều không có gì ngoại trừ một sự vô tận của đại dương. Tôi kiểm tra toạ độ trên GPS.

Vĩ độ 37’49’’99 Bắc, Kinh độ 141’9’’41 Đông.

Một vị trí hoàn toàn chính xác dựa vào Hội Câu Cá Fukushima.

Bọn tôi bắt đầu chuẩn bị cho chuyến lặn này. Tôi bày ra 2 bộ đồ lặn, kính lặn, chân vịt và bình oxy ra ngoài. Đây chính là lí do duy nhất khiến tôi phải nhận bằng chứng nhận thợ lặn tự do tại Okinawa. Shimizu, một thợ lặn chuyên nghiệp hơn, chỉnh lại dụng cụ của tôi.

Giơ ngón cái lên, cậu ấy cũng bắt đầu lao thẳng xuống biển. Tôi nhớ lại về những tiết học bơi lội khi còn là một học sinh tiểu học. Kể từ khi ấy tới giờ, Shimizu luôn là một loại người sẽ không ngần ngại mà nhảy thẳng xuống nước, gan dạ và dũng cảm như một thiên thần. Trái ngược lại với cậu ấy, tôi lại là một người cẩn thận như quỷ, hay nói cách khác là nhát như thỏ đế. Nước biển ấm hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhưng cũng nhanh chóng khiến toàn thân tôi phải run rẩy dưới cái lạnh của nó.

Shimizu bơi lại gần và lo lắng hỏi tôi. “Yacchan, mày ổn chứ? Môi mày tím hết rồi kìa.”

“Eh? Đã tím rồi đó hả?” Thậm trí cả tôi cũng phải bất ngờ trước một cơ thể mảnh mai và yếu đuối này của mình. “Tao sẽ ổn thôi mà. Chắc thế.”

Mặc dù qua lớp kính lặn, tôi cũng dễ dàng nhận ra ánh mắt nghi ngờ đó của cậu ta.

“Theo tao, tao sẽ dẫn đường.” Cậu ta ngậm ống thở rồi bắt đầu lặn xuống mặt nước.

Tôi vụng về đuổi theo cậu ta, tiến vào một thế giới đại dương xanh thẳm.

Nhưng âm thanh ào ạt và vang dội từ những gợn sóng vỗ vào chiếc thuyền đã biến mất, nhường chổ cho những tiếng hít thở cùng với một thế giới tĩnh lặng ngập tràn những bong bong.

Shizimu đang ở bên dưới tôi 5 mét. Tôi bơi theo cậu ta, rời khỏi một màu xanh tươi sáng tại mặt nước. Lặn được một mét, đã là lần thứ ba tôi đã bịt tai lại. Lần đầu là khi tôi nhảy xuống nước, lần hai là khi mà tôi bắt đầu lặn xuống bề mặt.

Tầm nhìn ở dưới này rất tệ, hầu hết là do một bầu trời ngập tràn mây xám ở phía trên. Không có một con cá nào xuất hiện trong tầm nhìn cả, ngoại trừ một con cá Kue. Shizimu đang dần dần càng lặn sâu hơn. Sợ rằng tôi sẽ lạc mất cậu, tôi cẩn thận lần theo những bong bóng trắng bạc đang nổi từ từ lên mặt nước – một hành động khiến tôi liên tưởng đến khi Hansel và Gretel đang đuổi theo những viên sỏi dưới ánh trăng.

Càng lặn sâu hơn, thì màu xanh xung quanh càng tối màu đi. Những vụn cát bụi trôi nổi trong một không gian tĩnh lặng và tăm tối, tựa như những bông tuyết đang trôi nổi và rơi ngược lên trời.

Giống như những tinh thể muối nhỉ, tôi nghĩ thế.

Muối – đối với mọi người, đều chỉ là một thứ hoàn toàn bình thường, là những hạt muối trắng tinh được đựng trong một lọ thuỷ tinh nhỏ nhắn. Một thứ thiết yếu khiến cho cuộc sống tươi mới hơn – tạo ra những hương vị tuyệt vời cho những món salad nhạt nhẽo, một thứ giúp người ta có thể lấy ra được những hương ngọt ngào có trong một quả dưa hấu.

Nhưng đối với tôi, muối là một thứ đặc biệt hơn rất nhiều – nó có nghĩa là cái chết, nó có nghĩa là thời gian, và nó cũng có nghĩa là một cuộc sống.

Một số mệnh kì lạ đã gắn kết một ý nghĩa đặc biệt của những tinh thể muối này đối với tôi.

Lặn sâu và sâu hơn nữa, tâm trí tôi bắt đầu lặn về quá khứ. Một nhịp tim bắt đầu đập lại từ 15 năm trước, khi những thanh âm nhịp nhàng bắt đầu len lỏi dưới một màn đêm sâu thẳm của đáy biển.

Những thanh âm ngân nga từ những nốt nhạc dương cầm…

Frederic Chopin, Op. 10, No 3, “Farewell – Vĩnh biệt.”

Đây là một câu chuyện được bắt đầu và kết thúc bằng nước mắt.