Cũng khi Kanata đang rời khỏi hầm ngục, Lunaire đang đi săn tại tầng 95.
Những chủng quái vật mới đã bắt đầu xuất hiện trong hầm ngục, cùng với đó là những vật phẩm cô ấy chưa từng thấy qua bao giờ. Đối với một bất tử nhân mà nói, núi kho báu đầy ắp như Cocytus khá là tiện lợi. Thuận tiện cho cả sở thích sưu tập và nghiên cứu ma thuật của cô ấy. Không có lấy một con quái vật nào có thể địch lại Lunaire, kể cả những loài quái vật cũ trước đây cũng vậy. Lunaire thật sự đang sống trong môi trường thân quen của mình, sâu thẳm dưới hầm ngục.
Ít ra bình thường sẽ là như vậy. Nhưng ngày hôm nay, Lunaire lại đang ngây người lang thang dọc các hành lang.
Cô tưởng rằng bản thân đã làm quen với những ngày tháng khám phá trong cô độc từ lâu. Trong nỗi tuyệt vọng, cô đã đặt chân tới Cocytus khi đây là hành động gần với tự sát nhất một bất tử nhân có thể làm. Suốt hàng thế kỉ, cô đã sống dưới cái bóng của sự vô cảm và lạnh nhạt. Cô ấy thật sự không hề tự hỏi hay hối hận, vì sau cùng cũng có ý nghĩa gì đâu?
Nhưng sau một tháng rưỡi vừa qua, khoảng thời gian cô ở cùng với Kanata, một chàng trai trẻ thật sự đem lòng ngưỡng mộ cô. Cả thế giới của cô ấy như đã đảo lộn. Bây giờ chỉ còn lại sự tuyệt vọng và lương tâm đang gặm nhấm tâm trí của cô ấy khi đang cố gắng quay ngược về với những thói quen cũ trước đây.
Toàn thân Lunaire run rẩy, cô phải dựa một tay lên tường để chống đỡ.
“...Kanata.” Cô ấy nói, thều thào nhắc đến tên của cậu trai trẻ với sự tiếc nuối, rồi thả ra một hơi thở nhẹ... “Mình đã không nên để cho cậu ấy đi. Mình nên giúp cậu ấy trở thành một bất tử nhân mới đúng...”
Chợt nhận ra sự độc ác trong lời mình vừa nói ra, cô lắc đầu. Như vậy sẽ thật không thể chấp nhận được. Dẫu từ lâu cô đã không còn sợ hãi trước định kiến của con người, nhưng hành động liều lĩnh như vậy đối với cô là vẫn không thể chấp nhận được.
Cô dịu dàng ôm lấy bản thân mình và nhắm mắt, nhớ lại về cái cách Kanata đã ôm lấy và giữ cô trong lòng bất chấp sự ảnh hưởng từ sự ô uế xung quanh mình. Cuối cùng thì cô cũng đã lấy lại sự điềm tĩnh và thả lỏng hai đôi bàn tay xuống.
Noble trông có vẻ rất lo lắng cho mình. Tuy không cần thiết...nhưng có lẽ mình hôm nay mình nên quay về sớm hơn.
Khi ngoảnh đầu lại, cô thấy bóng dáng Kanata từ xa. Biểu cảm trên gương mặt cô thả lỏng, và một hơi ấm dịu dàng lan ra khắp cơ thể. Cô tự chỉnh cho biểu cảm mình trở lại như bình thường rồi bắt đầu chạy về phía người học trò cũ của mình.
“K-Kanata, ngươi đang làm gì ở đây!? Không phải ta đã nói rõ là ngươi nên rời khỏi Cocytus rồi sao! Đừng có ngu ngốc nữa!”
Khi Lunaire tiến đến gần tầm với, Kanata liền quay lại đối mặt với cô. Trên gương mặt của cậu ta là một nụ cười quái dị và kì lạ.
“Kanata—!”
Cậu ta vòng tay ôm lấy cô ấy.
Lớp vải mỏng trên bờ vai của Lunaire ngay lập tức rách toạc ra khi đôi tay của Kanata vồ lấy. Tay mọc ra những chiếc móng và những chiếc xúc tua phóng ra từ bụng của cậu ta, đâm thẳng cơ thể của Lunaire. Chúng đẩy cơ thể nhỏ bé của cô lên không trung trong khi những cánh tay dài ngoằng kia ngày càng bấu chặt lấy đôi bờ vai cô.
“Gah! N-Ngươi không phải là Kanata! Ngươi là Plantasma!”
Lớp cải trang dị dạng của con sinh vật dần phai mờ, để lộ thứ hình nhân đáng sợ quấn trong lớp vải. Chúng còn được biết đến như ác linh ma quỷ, phantasma có thể hóa vẻ ngoài của chúng sao cho giống với bạn bè và những người thân yêu để đánh lừa và dẫn dụ những sinh vật sống.
Lẽ ra với những trò lừa đảo quỷ quyệt này, vốn đã không còn tác dụng gì với Lunaire, nhưng trạng thái cảm xúc hiện tại đã dẫn đến kẽ hở điểm yếu này.
“Hee hee hee!” Con ma khúc khích cười khi những chiếc tua của nó ngày càng khoan sâu hơn vào nữa thân dưới của cô.
Tập trung lại sức mạnh, cô ấy rũ bỏ vòng tay kinh tởm của con phantasma và đặt tay lên cái đầu tròn trắng bóc của nó.
“Thời-Không Ma pháp Cấp 18: Drilling.”
Tan vào hư không, đầu của con phantasma biến mất khi ma pháp này dịch chuyển mọi vật chất ngáng đường vào một chiều không gian khác. Chỉ ngay sau đó, cả cơ thể con phantasma đổ gục xuống đất.
Sử dụng Drilling một lần nữa, Lunaire dọn phần còn lại của những chiếc tua trước khi loại bỏ tất cả khỏi cơ thể của chính mình. Cô ấy chùi đi giọt máu màu xanh nhạt đang chảy dài từ khóe môi rồi nhìn lại bô y phục bị hỏng của mình.
“Nghĩ tới việc mình lại để cho một con quái vật lấn tới thế này...Thời-Không Ma pháp Cấp 22: Retrograde.”
Những vết thương và lớp vải dần hồi phục lại như cũ. Retrograde từ đầu về căn bản không phải là phép trị thương. Nó đảo ngược dòng chảy thời gian và đưa mọi thứ về trạng thái trước đó, nên không chỉ giới hạn trên sinh vật sống. Tuy những ma pháp Thời-Không khác có hiệu suất cao hơn trong việc phục hồi đồ vật, nhưng tiêu hao từ những ma pháp như Retrograde đối với Niệm thuật sư mạnh như Lunaire mà nói cũng chỉ là vặt vãnh mà thôi.
“Noble mà thấy mình trong tình trạng này sẽ khịa mình mất...” Lunaire tự lẩm bẩm với bản thân trong khi bước đi về túp lều của cô.
“Phải tỉnh táo lại mới được.”
Sau ngày hôm đó, Lunaire nằm choáng váng ngẩn ngơ trên giường.
“Cô bị thương nặng thật đấy nhỉ?” Noble hỏi một câu hỏi suông, ẩn giấu sự lo lắng thật sự đằng sau.
“Ta chỉ thấy không khỏe thôi.” Lunaire nói.
“Thôi nào, Cô chủ. Cả hai ta đều thừa biết chẳng có cái gì là 'thấy không khỏe’ với một bất tử nhân cả. Cô còn gọi tên Kanata trong giấc ngủ nữa đấy.” Noble nói.
Mặt cô ấy đỏ bừng.
“Nói dối! N-Ngươi, chắc là ngươi nghe nhầm thôi! Không đời nào ta lại nói vậy cả!”
“Được rồi, được rồi. Là tôi nói dối đấy.”
Lunaire lặng lẽ chỉ thẳng vào Noble.
Ông ta ngậm chặt hòm lại và khép mình nép qua một bên trước khi tiếp tục nói.
“Nếu như cô đã buồn bã chán nản đến vậy, thì có khi nên cầu xin cậu ta ở lại mới đúng.”
“Đừng có ngu ngốc như vậy. Ngươi biết rằng ta không thể nào làm chuyện tồi tệ như vậy được. Dù sao thì mọi thứ cũng đã quay trở lại như trước đây rồi. Ta sẽ sớm làm quen lại mà thôi—Thời gian với ta dù sao cũng rất dư dả.”
“Nhưng chúng ta đã có thể đi cùng cậu ta...”
Lunaire lắc đầu.
“Trên mặt đất không tồn tại một chỗ cho ta. Ta cũng ước có thể đi khắp thế giới cùng cậu ấy, nhưng thông tin về sự tồn tại của ta sẽ đưa cả mặt đất vào hỗn loạn.”
Cô ấy biết rằng mình đã làm đúng. Xuyên suốt lịch sử thế giới, những phương pháp theo đuổi sự vĩnh hằng và bất tử đã luôn được các pháp sư và vương giả, vua chúa truy tìm. Toàn bộ các quốc gia rất có thể sẽ bị phá hủy và sụp đổ nếu những kẻ trị vì tán tận lương tâm kia phát hiện ra và cố tra khai bí mật của Lunaire. Sự cô đơn của cô có là gì khi đem ra so với hằng triệu sinh mạng chứ?
“Không. Ta không thích nhân loại, và nếu ta rời khỏi hầm ngục thì mọi chuyện cũng sẽ không suôn sẻ như vậy. Cậu ấy không cần phải có thêm gánh nặng là một con quái vật như ta nữa.”
“Cô thật sự nghĩ như vậy sao? Vậy ra đó là nguyên nhân duy nhất khiến cô kiên quyết cứng đầu như vậy?”
Lunaire nắm chặt lấy chiếc chăn trong đôi bàn tay và kéo nó lên để che mặt mình đi.
“Với lại...cậu ấy đã hứa rồi. Cậu ấy đã hứa là sẽ quay trở lại...” Cô ấy nói.
“Vậy sao...?” Noble kéo lưỡi mình ra giả dạng như đang nhướng luôn mày.
“Nhưng cô biết cậu ta chắc sẽ không quay trở lại đâu, nhỉ?”
“Ngươi muốn nói gì?”
Cô thả tấm chăn xuống và lườm Noble với đôi đồng tử lưỡng sắc của mình.
“Con người rất dễ thay lòng đổi dạ. Thậm chí dù cảm xúc cậu ta dành cho cô có mãnh liệt, chỉ năm năm thôi là đã đủ dài đối với một người với tuổi thọ ngắn hạn.
“...Kanata không phải loại người như vậy.”
“Chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu ta. Chỉ còn xem nào...? Tám mươi, chín mươi là cùng. Cũng thật ích kỉ khi cứ cho rằng cậu ta sẽ nhớ đến cô cả đời chỉ sau một lần cứu mạng. Cô đâu phải là người duy nhất sẽ giúp đỡ cậu ta đâu.”
“N-Nhưng...Kanata đã nói rằng cậu ấy quan tâm tới ta, lại còn ôm lấy ta dù phải chịu đau nữa...” Lunaire đỏ bừng cả mặt, tay vùng vẫy trong kích động.
“Đúng vậy. Nhưng nói đến những cô gái xinh đẹp thì trong Cocytus lại không có bao nhiêu lựa chọn. Dưới đây chỉ có mỗi cô thôi đó. Còn ngoài thế giới kia? Đầy cả ra đấy. Và bọn họ cũng đều sẽ lẽ con người còn sống còn thở như cậu ta. Rồi hắn cũng sẽ rơi vào lưới tình với ai đó thôi.”
“N-Nhưng, nhưng...”
“Vả lại, làm gì có chuyện được voi đòi tiên như vậy. Cô không đủ quan tâm để rời theo cùng, nhưng lại mong rằng hắn sẽ quan tâm mà quay lại sao?” Noble hỏi trong khi lắc mình qua lại và trút một tiếng thở dài muộn sầu.
“......”
“Khi cô đuổi cậu ta đi mà chẳng báo cho tôi lấy một tiếng nào, tôi đã tưởng cô chỉ là đang tỏ vẻ lạnh nhạt chứ. Ai mà ngờ được đằng sau lại mơ mộng chuyện hão huyền thuận tiện như vậy chứ.”
Lunaire hoàn toàn lặng câm. Nước mắt đọng lại trên đôi mắt song sắc to tròn ấy trong khi cô run rẩy, tay bấu chặt lấy tấm chăn trong lòng.
“Ể, xin lỗi. Có lẽ, tôi, um, hình như tôi nói hơi quá rồi.”
Lunaire lại chĩa tay vào Noble lần nữa. Vòng thuật thức xuất hiện, và ánh hắc quang thân quen lại tỏa ra xung quanh ông ta. Tuy cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng ông ta vẫn đang bị cuốn ngược lại kẹt trong vòng xoáy trọng lực.
“Này! Tôi xin lỗi mà! Thật lòng đấy!” Ma pháp dần tan đi và Lunaire đã định hạ tay xuống. Nhưng Noble vẫn buộc phải nói thêm. “Tôi thật sự nghĩ Kanata sẽ không quay lại đâu.”
“Gravity Bomb.”
Vầng hắc quang làm biến dị cả vùng không gian rồi phát nổ, san bằng phần lớn cả túp lều theo cùng.
“...Thời-Không Ma pháp cấp 14: Repair.”
Chỉ với vỏn vẹn vài từ, Lunaire đã đưa túp lều quay về nguyên trạng.
“T-Tôi tưởng mình đã chết rồi chứ...Không thể tin được cô lại thật sự—À hèm. Lỗi của tôi.” Noble nói.
“Ta đã quyết định sẽ ra bên ngoài.” Lunaire nói.
“Ý hay đấy, cô chủ. Đi dạo một vòng quanh hầm ngục sẽ giúp cô giải—”
“Bên ngoài Cocytus.”
“...Hở?” Ông ta thốt lên trong sự ngỡ ngàng. Tiến triển này cũng thật quá bất ngờ rồi đấy. “Nhưng còn cái hào quang thì sao? Vả lại cô cũng không giỏi tiếp xúc với nhân loại nữa, đúng chứ? Vấn đề tâm lý đạo đức nữa ấy?”
“Ta đã nói rồi...Ảnh hưởng từ sự ô uế vẫn có thể làm giảm bớt đi được nếu như ta muốn. Chẳng qua là chỉ cần một chút chuẩn bị từ trước thôi.”
“Uhh, được rồi, cô đã từng nói vậy, nhưng...”
“Còn về vấn đề với nhân loại...Mà, từ khi còn nhỏ cha ta đã luôn dạy rằng nên chọn lấy cách mình sống dựa theo những thứ mình yêu thích, chứ không nên ràng buộc bởi thứ mình ghét. Ta sẽ làm được thôi.”
“Chuyện này cũng hơi vội vàng quá rồi, cô không nghĩ vậy sao?”
“Vấn đề đạo lí kia cũng sẽ không thành vấn đề miễn là ta che giấu hình dạng thật của mình.”
“Cô đang làm mọi chuyện nghe dễ quá đấy! Không phải ta nên suy nghĩ thêm một chút nữa sao!?”
“N-Ngươi mới là người ép ta ra thế này! Vậy ta nên làm gì đây chứ!?”
“Tôi cũng đâu có bảo cô nên làm gì đâu...tôi chỉ nói thôi mà.”
“Không thể cứ tiếp tục sống như vậy được. Ta sẽ bắt tay ngay vào làm một bộ áo choàng để giảm đi ảnh hưởng từ sự ô uế, nhưng cần phải thật nhanh mới được...không Kanata có thể sẽ gặp một cô gái khác mất.” Lunaire lẩm bẩm trong khi bật dậy khỏi giường và rời đi để tìm nguyên liệu ngoài bên ngoài túp lều.
Noble nhìn theo sau trong sự ngỡ ngàng.
“Mà, tôi cũng chẳng nói thẳng ra đâu, nhưng có lẽ cô đã nên làm cái áo choàng đó trước khi viện cớ đá cậu ta ra ngoài chứ.”