Trận dịch chuyển đẩy tôi đến một căn phòng với ánh nắng xen kẽ, anh sáng len lỏi qua những vết nứt trên tường và trần nhà cũ kĩ. Tôi đã lên đến tầng đầu tiên ngay tại cửa ra của hầm ngục.
Sự tàn phá của thời gian thể hiện rõ ràng ở trên đây hơn tôi thấy sâu dưới hầm ngục. Xung quanh chiếc cầu thang khổng lồ dẫn ngược xuống Cocytus là những hàng trụ cột và tượng đá đổ sụp. Cỏ dại mọc khắp nơi trên nền đá, đâm chồi chôn rễ trong những khe nứt trắng.
Ướm mình qua cánh cổng gỉ sét đánh dấu cổng vào chính của hầm ngục, tôi nhận ra xung quanh chỉ độc rừng cây với cây.
Hẳn là phải có một thị trấn nào đó...gần đây. Tôi nghĩ
Sau hai ngày trời, tôi vẫn còn lạc lối trong khu rừng mà không biết khu con người sinh sống nằm ở hướng nào. Chỉ biết đi một đường thẳng dưới tán cây của khu rừng rậm rạp này. Xác định phương hướng là bất khả thi, và tôi sợ rằng nếu đổi hướng thì họa ra lại đi lòng vòng.
Về mặt thể chất thì không có vấn đề gì, nhưng từng bước chân của tôi đều nặng nề và cô đơn. Tôi nhớ Lunaère quá, nhớ cả tên khốn rương báu Noble ấy nữa. Sau hai ngày rồi tôi vẫn không thấy đói bụng lắm, nhưng những kỉ niệm với cô ấy cứ gặm nhấm tôi mãi.
Có tiếng sột soạt từ xa.
“Ai đấy!?”
Ngoảnh lại nhìn, tôi thấy một con gấu đang đứng bằng chân sau. Cao ít nhất cũng tầm ba mét và nó đang nhìn tôi với ba con mắt trên đầu trong khi nước dãi chảy ra từ những chiếc răng nanh lộ liễu.
Linh tính mách bảo tôi rằng con này không phải mấy con gấu bình thường, và dùng Kiểm Tra Trạng Thái để chắc chắn. Tôi phải xử lí một con Quái Gấu (Monster Bear).
“Gàooooo!” Con gấu chạy đến chỗ tôi.
“Ngồi.”
“Grah...?”
Tôi lườm nó rồi ra lệnh một lần nữa. Nó đứng khựng lại giữa chừng, với chân trái rung rẩy và ba con mắt nhìn tôi trong ngỡ ngàng. Có thể là nó khôn ngoan hơn gấu bình thường đấy chứ—con quái vật này thế mà lại biết đánh giá lại sai sót trong phán đoán của mình.
“Tao bảo ngồi xuống.”
Lặp lại một lần nữa. Con quái vật gấu ngồi phịch mông xuống mặt đất như một con chó.
“Whuff whuff whuff.” Nó rên rỉ đầy xin lỗi.
Tôi tiếp tục bước đi, để những tiếng rên kia văng vẳng xa dần. Đây không phải là con quái vật đầu tiên xông đến trong chuyến hành trình này của tôi. So với trong hầm ngục thì chẳng có gì trong khu rừng này nguy hiểm đối với tôi cả. Hầu hết cũng chỉ ngang cấp 150—vài ba cái mạng một đòn là xong này không đáng điểm kinh nhiệm để tôi phí thời gian.
Tiếp tục đi. Dù đã có thể thấy những cây gỗ mới, nhưng cảnh vẫn xung quanh vẫn như cũ. Khu rừng này đúng là nơi khỉ ho cò gáy mà.
Rồi khi đi dọc thượng nguồn khe suối, tôi nhận ra có ba bóng người đang quan sát mình trên vách núi. Ôi, cuối cùng cũng có người kìa! Nhưng nhóm người này có cái gì đó là lạ. Thay vì sẽ nồng nhiệt chào đón, chúng dường như đang có kế hoạch khác.
Ánh sáng từ ma pháp thuật thức choá lên, và một khối đất to bằng bàn tay bay về phía tôi từ trên cao. Nhưng tôi thậm chí còn không cần phải né, bộ y phục Lunaère làm cho tôi có thể phản ngược những ma pháp cấp thấp. Khối đất hụt và đâm sầm xuống đất, bắn đất lên tung tóe.
Đây là bắn cảnh cáo à? Chắc mình đang xâm phạm khu vực của họ...
Trong khi suy nghĩ, ba bóng người kia đã chạy xuống vách núi.
“Mày bắn hụt rồi, Damia.” Một chàng trai trẻ với mái tóc đen dài và đôi mắt đen tuyền cất tiếng. “Chuyện này hiếm đấy.” Một tên đẹp mã với chiếc áo choàng đen cùng vòng cổ thánh giá trên ngực, nhưng lại có sát khí rò rỉ ra.
“Xin lỗi nhé, Lovis...” một gã mập mạp nói. Trên mặt đeo chiếc kính da cũ đã sờn, đầu gật gù hối lỗi.
“Không sao đâu. Chúng ta giải quyết nhanh chuyện này được rồi chứ?” Người thứ ba, là một nữ nhân trong bộ y phục giống kimono nói.
“Đây là sao? Ba người các ngươi là đạo tặc?” Tôi hỏi. Tên mặc áo choàng đen—chắc tên Lovis—nhúng chùng cả vai xuống.
“Bọn ta đôi khi cũng có hành nghề đạo tặc, nhưng ta lại thích tên gọi khác hơn—Hắc Sắc Tử Thần! Chỉ sự tự do và thú vui khoái lạc là chủ nhân duy nhất của bọn ta, Không thiên về đạo tạc, bọn ta giống...lính đánh thuê ngoài vòng pháp luật hơn.” Lovis nói trong khi vuốt ve cằm.
“Ta đã hi vọng ngươi là tên Hắc Tu Notts. Và ít ra thì, ta tưởng rằng những kẻ phiêu bạt một mình trong Huyễn Lâm sẽ là những chiến binh dũng mãnh. Nhưng ngươi thì có vẻ như còn chưa bao giờ nghe danh chúng ta...Đáng thất vọng. Giết một kẻ như ngươi chẳng vui gì cả.”
Lovis quay sang nhìn đi với vẻ khó chịu. Tôi thật sự không thích cái cách mọi chuyện đang diễn ra.
“Vậy thì...Tôi đi được chưa?” Tôi hỏi.
“Mà, hiện tại thì, cứ làm cho mọi chuyện thú vị một chút đi...À, đây rồi, ta có một đồng xu đây.” Lovis nói. Rồi hắn tung nó lên không trung, chụp lấy và đập xuống cổ tay trên. “Ngửa hay úp? Đoán đúng thì tao sẽ để mày sống. Đoán sai, thì mày chết trong đau đớn. Nên là suy nghĩ cho thật là thật là cẩn thận đi. Tuy tao là một kẻ tàn nhẫn, nhưng cứ bình tĩnh mà chọn. Tao sẽ cho mày...mười giây.”
Lovis mỉm cười sau khi giải thích luật chơi nguy hiểm của hắn. Damia giương cánh tay đeo găng lên, sẵn sàng niệm phép. Còn nữ kiếm sĩ trong bộ kimono chỉ đơn thuần ngáp chẳng thèm quan tâm.
Tôi nuốt nước bọt.
Đây là ba chọi một, và bọn chúng có vẻ đã quen với việc đánh nhau với con người. Tôi buộc phải chọn cho đúng, nhưng...ở đây họ dùng loại tiền quái nào vậy? Dù có thể nhìn ra được đồng xu tôi vẫn chẳng thể biết mặt nào là mặt nào. Tôi không thích may rủi cá cược chút nào.
“Nhanh lên đi được không? Chạy hết thời gian thì chẳng vui tẹo nào, và bọn ta ghét nhưng thú không thú vị lắm đấy.” Lovis nói, mắt nheo lại.
Không được rồi, giờ tự dưng đi hỏi về đơn vị tiền tệ bản địa sao được. Lựa chọn duy nhất của tôi đó là đoán đại rồi thủ sẵn để chạy ngay nếu sai kết quả. Không biết liệu thả một vài con quỷ trong Nguyền Gương ra có đủ để cản chân bọn chúng lại không nữa.
“Um, ngửa?” Tôi trả lời.
Lovis bỏ tay ra khỏi đồng xu và gật đầu thỏa mãn. Hắn nhét nó vào lại trong túi rồi bắt đầu tán dương.
“Chúc mừng nhé, một vị thần chắc hẳn đã chúc phúc cho ngươi rồi...”
“Tốt quá! Vậy thì, tôi đi đây nhé—” Tôi nói.
“...Nhưng lại là Tử thần cơ! Damia, bắn nát tứ chi nó đi!”
Giương tay lên chĩa về phía tôi, Lovis đồng thời ra lệnh.
Chuẩn bị sẵn kiếm, tôi vào tư thế chiến đấu. Có thể tôi đã thua trò chơi kia, nhưng đây cũng không phải loại dễ ăn đâu nhé.
“Chân trước này!” Damia mỉm cười nói trong khi niệm vòng tròn phép.
“Thổ hệ Ma pháp Cấp 4: Clod Missile!”
Khối đất bay thẳng về phía tôi và lại một lần nữa bị đánh bật xuống chân cùng tiếng nố bang. Khi cát bụi tan dần đi, tôi nhìn Damia đang sửng sốt há hốc mồm nhìn mình.
...Có vậy thôi?
“T-Trượt rồi sao?” Damia thét lên.
“Không, không đơn giản vậy đâu—nhìn kìa, quần áo của nó còn chẳng dính bẩn chút nào. Có bắn trượt đi nữa cũng không thể như thế được.” Lovis xen vào nói.
“Mấy người đang nhây với tôi đấy à? Tôi tưởng các người đã thấy ma pháp cấp thấp đó bị đánh bật ra mới vài phút trước rồi mà.” Tôi nói.
“C-Cái gì cơ...?!” Damia đã mất bình tĩnh.
“Thú vị đấy. Tên này có khả năng kháng ngự nào đó. Mà...hắn vốn đang lan thang sâu tít trong Huyễn Lâm một mình cơ mà. Có vẻ như chuyện này sẽ vui lắm đây.” Khóe môi Lovis cong lên thành một nụ cười quỷ quyệt.
“Trận này có vẻ không hợp với Damia rồi.” Người phụ nữ mặc bộ kimono nói, đôi mắt nheo lại trong khi đưa tay lên bao kiếm và bước dần về phía trước. Vẻ buồn chán mới đây đã được thay bằng sát khí hoàn toàn nghiêm túc. Lovis bỗng giơ tay lên chặn cô ta lại.
“Damia, Yozakura, lùi lại đi. Đã lâu rồi tôi mới được chơi một trận ra trò mà.” Lovis tiến lên với vẻ đắc ý.
“Thời-Không Ma pháp cấp 8: Dimension Pocket”
Thuật thức hiện lên, và từ đó hắn rút ra một cây lưỡi hái khổng lồ, ít nhất cũng phải cao ngang người cầm.
“Nghe người khác đặt cho cái biệt danh Vô pháp vương, tao cũng có phần hơi tự mãn. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lại có kẻ gan hùm mật gấu đứng trước mặt mà lại nói rằng không biết tao là ai. Thôi được rồi, nhưng chắc mày đã từng nghe đến Liềm Nguyệt Đạo—kẻ đã nhuốm máu một ngàn sinh mạng rồi chứ?”
Lưỡi liềm hình bán nguyệt vừa mỏng lại vừa bén, với những sợi dây xám được khắc dọc theo mặt liềm.
“Cây, uh, cây lưỡi hái đẹp đấy.” Tôi nói. Dù chẳng biết Liềm Nguyệt Đạo là cái vẹo gì cả.
“Đã lâu lắm rồi mới được đọ sức với một kẻ mạnh...Tao đang rất vui đây! Đầu tiên là kiểm tra sức lực. Đừng có mà nương tay đấy!” Lovis phi về phía tôi.
“Để xem ngươi sẽ phản ứng thế nào. Thời-Không Ma pháp Cấp 4: Short Gate.”
Hắn biến mất ngay tức khắc, rồi xuất hiện từ phía sau, tay vung thanh lưỡi hái vào điểm mù của tôi. Tôi dùng kiếm đỡ lại.
Hử...có hơi yếu nhỉ.
“Đỡ hay đấy. Ngươi đã qua được vòng một. Giờ thử một trò khác nào.” Lovis nói. “Short Gate!”
Nhoẻn cười toe toét, hắn lao đến tấn công từ một hướng khác. Nhưng tôi lại đỡ được lần nữa.
“Ồ, mày vẫn đỡ được cả đòn đó sao?”
Hắn ta hẳn là đang nương tay...nhỉ?”
“Short Gate! Short Gate!” Lovis hét, hoàn toàn đắm chìm vào và tận hưởng cuộc chiến. Ngay khi biến mất trước mắt tôi, hắn sẽ di chuyển đến điểm mù của tôi ngay, vung liềm vào rồi lại biến đi mất. Hình như đây là chiêu duy nhất hắn có thì phải.
“Hiếm khi có cơ hội được chiêm ngưỡng, nhưng cách chiến đấu của Lovis như là nghệ thuật vậy!” Damia nói với sự ngưỡng mộ.
“Có gì đó sai sai ở đây.” Yozakura nói, mắt nheo lại trong sự ngờ vực. “Tôi không tin tên này lại có thể sống sót lâu như vậy trong cánh rừng này hay còn chưa bao giờ nghe danh chúng ta.”
Tốc độ thi triển thuật thức chậm quá đi. Hắn tự tin đến nỗi đánh nhau nhàn hạ như vậy à? Không, cũng có thể đây là kế nghi binh, lừa mình tự mãn đến ngốc ra rồi mới ra tay. Vậy nếu mình phản công lại một chút thì...
“Tao vẫn chưa xong đâu! Đừng có mà bỏ cuộc đấy! Đây mới—!”
Tôi vung kiếm chém ngang và phản kích lại thanh lưỡi hái. Nó bật ra khỏi tay hắn và bay xuyên trên không trước khi cắm đầu xuống đất trước.
“Gaah!”
Lovis cũng bị bật ra sau, cuộn tròn lại mà lăn với tốc độ khủng khiếp trước khi đâm sầm vào thân cây. Lực va chạm mạnh đến mức làm gãy nửa cây gỗ. Nó kêu két, nghiêng xuống rồi cuối cùng cũng đổ sầm xuống đầu hắn.
H-hắn thậm chí còn chưa đến level 1000!
Damia và Yozakura hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Lovis, mặt tái mét cả ra.
“C—Cái gì vừa mới...? Đ-đây là máu của mình?!” Lovis hốt hoảng trong khi vẫn còn đang nằm trên đất, cố lết đi thật nhanh trong khi tôi chậm rãi bước đến.
“T-Tránh xa ra! Thời-Không Ma pháp cấp 7: Gravity!”
Một ma pháp trận lớn xuất hiện, đẩy mọi thứ xung quanh tôi xuống như thể đang bị đè bởi một vật thể khổng lồ. Tôi vẫn tiếp tục bước thẳng qua phần đất lõm.
“Ma pháp cấp thấp không ó tác dụng đâu.” Tôi nói.
“N-Nhưng đây là ma pháp cấp 7 đấy! K-Không thể nào...Không có vật phẩm nào có thể bảo vệ như vậy được!” Lovis cao giọng rên rĩ trong khi tôi tiến tới gần.
Kiểm tra Trạng thái....
LOVIS LORDGREY
Chủng tộc: Nhân loại
Level: 181
HP: 94/796
MP: 427/778
“M-Mới chỉ level 181 thôi sao.” Tôi lắp bắp nói
Hắn đã chẳng có một tia hi vọng chiến thắng nào ngay từ đầu. Gì mà Hắc Sắc Tử thần, tôi cứ tưởng chúng sẽ rất nguy hiểm chứ. Lại còn Vô pháp Vương, nghe thì tưởng là lính đánh thuê lành nghề chuyện nghiệp gì, nhưng giờ lại càng thấy giống mấy nhân viên văn phòng hơn.
“N-Ngươi nói ‘m-mới chỉ level 181’?!” Lovis nói, mắt nhìn tôi trừng trừng trong ngỡ ngàng. Hắn thét một tiếng nhỏ rồi khúm núm giật lùi ra xa hơn. Damia và Yozakura nắm lấy khoảnh khắc này mà nhảy ra đứng trước mặt hắn chặn tôi lại.
“Chạy mau, Lovis! Bọn này câu thời gian cho!” Damia hét.
“Hai người lùi lại mau! Đừng làm gì dại dột nữa!” Lovis gào lên, nhục nhã cúi đầu xuống. Hai người còn lại tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nép qua một bên.
Hẳn là hắn đã nhận ra bản thân không có cơ hội nào, nhưng tôi sẽ không ngoảnh mặt bỏ qua như vậy. Có thể là lòng kiêu hãnh không cho phép hắn lấy đồng đội ra đỡ đạn, nhưng chắc tên này vẫn còn con át hủ bài ẩn.
Đột nhiên, hắn quỳ xuống gối và cúi đầu xuống lạy một cách uyển chuyển thành thục.
“Xin hãy tha cho chúng tôi. Tôi cầu xin anh! Nhìn này, tôi đã quỳ xuống rồi!”
“Uh, tôi...”
Có hơi thái quá rồi. Đây có còn phải là tên tôi vừa mới đánh nhau ban nãy không vậy? Quay sang nhìn những tên đồng đội, tôi nghi ngờ rằng chúng có thể đang định giở trò gì đó trong lúc tôi đang bị đánh lạc hướng, nhưng xem ra đến cả hai người kia cũng đang ngây người ra như tôi vậy. Người bình thường mà xuất hiện cảnh tượng này còn có thể hiểu được, nhưng với kẻ mới đây hãy còn gáy thì, đúng là có hơi sốc.
“Nghe này, tôi biết là mình là người đã chủ động tấn công trước lại còn nói mấy câu tự kiêu nữa. Nếu tôi có thể-không, chúng tôi nguyện sẽ làm mọi việc để trả giá! Làm ơn, chỉ là làm ơn tha cho chúng tôi một mạng đi!” Lovis đè dập đâu mình xuống nền đất, lõm cả một cái hố.
“Đ-Đại ca, tôi tưởng anh phải hơn thế này...” Damia nói.
“Quỳ lạy như vậy cũng thật là...đáng xấu hổ.”
“Cậu từng nói mình mòn mỏi cái chết cận kề trong chiến đấu.” Yozakura nói thêm vào. “Đầu hàng thì tôi không nói gì. Biết thận trọng cũng là một phần của can đảm, nhưng như vậy thì-“
“Câm mồm!” Lovis hét lên, nước bọt vang tứ tung trong khi dọng tay xuống đất. “Tôi đã nói rằng mình sẽ hạnh phúc nếu được ra đi vẻ vang trong khi chiến đấu tới chết, chứ không phải bị đè bẹp như sâu bọ như thế này! Nghe tôi đi, Damia, Yozukura à. Ngoài thế giới kia vẫn còn có rất nhiều những con quái vật vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Tôi đã từng gặp một người như vậy mười năm về trước, chỉ nghĩ rằng chúng ta xứng tầm như vậy cũng đã là ngu xuẩn rồi. Khi ta cầu nguyện một vị thần, có lí nào lại không phục không? Giờ thì cúi xuống lạy đi! Cả hai người luôn, như tôi này!”
Damia và Yozakura nhìn nhau với vẻ lưỡng lự trước khi sụp xuống quỳ trước mặt tôi.
Giờ lại khó xử rồi đấy...
“Đ-Được rồi, không có vấn đề gì cả. Các người chỉ cần...đi cho rồi.” Tôi nói. Tôi cũng không muốn tay phải nhuốm máu những con người đầu tiến gặp ở Locklore, mặc dù Lunaère đã chỉ ra rằng sinh tử chiến không hiếm hoi gì. Tôi muốn bắt chúng lại như tội phạm hay gì đó, nhưng giờ đến thị trấn làng nước còn không biết nằm ở đâu. Cũng không muốn vướng vào mấy cái vụ lùm xùm xung quanh trước khi nắm rõ tình hình. Giờ thả bọn chúng đi có thể sẽ để lại rắc rối về sau, nhưng với level của chúng thì sẽ chỉ có phiền phức hơn là nguy hiểm gì.
Tôi lướt sang nhìn và thấy Yozakura đã ngẳng đầu lên một chút. Lovis hắng giọng ra hiệu rồi cô ta cúi xuống lại.
“Thật ra thì...các người có thể giúp tôi một việc.” Tôi nói, nghĩ cho tình hình của mình trước khi hai bên đường ai nấy đi.
“Chúng tôi có thể giúp gì? Xin cứ nói đi!” Lovis đáp lại, miệng lẩm bẩm trên nền đất. Tôi ước gì hắn có thể dừng cái trò này lại, nói chuyện như vậy cảm giác kì quái làm sao ấy.
“Ba người có thể...uh...chỉ đường vào thị trấn được không?”
Tôi nghĩ rằng có thể chúng sẽ biết đường tắt, đỡ cho tôi phải lang thang mãi trong cánh rừng. Vả lại, chúng còn đang nợ tôi cái mạng, chỉ cần giở trò là tôi sẽ xử gọn cả đám ngay.
“Tất nhiên rồi! Một đấu sĩ hùng mạnh như cậu đây hẳn sẽ phải xa lạ với địa hình vì cậu đến từ một nơi xa xôi khác! Cứ giao lại đó- chúng tôi sẽ dẫn đường cho cậu!” Lovis bò lăn ra.
Và thế là tôi đang được dẫn đường ra khỏi rừng với những kẻ đáng-ra-là-kẻ địch.
“Nếu cần dừng chân nghỉ ngơi thì cứ nói cho tôi biết! Chúng tôi sẽ phục vụ cậu tận tình.” Lovis nói.
“C-Cảm ơn...”
Hắn gật đầu rồi tự ép nở một nụ cười gượng gạo. Trông kinh dị thấy rõ.
“Và nếu muốn, tôi còn có thể đấm vai bóp lưng cho ạ.” Hắn tiếp tục nói.
“Cảm ơn, nhưng xin từ chối...”
“Tôi còn có thể cõng nữa. Đi bộ thật nhàm chán. Sao không để tôi giúp cậu cho?!”
“Tôi rất ổn, làm ơn.”
Damia và Yozakura thì đang đứng cách một quãng ngắn, thì thầm rồi bực bội nhìn nhau. Hình tượng của vị thủ lĩnh trước kia trong lòng họ đã sụp đổ nhưng tôi cũng không trách được.
“Cậu được triệu hồi đến thế giới này, thế thì lại đúng là dễ hiểu. Những người như vậy toàn như từ truyền thuyết ra! Tôi cũng đã từng có vinh dự được gặp những nhà du hành dị giới khác. Họ đều có sức mạnh bá đạo và rất giàu lòng độ lượng.” Lovis nói.
“Vậy những người như tôi khá là bình thường?” Tôi hỏi. Nghe có vẻ trùng với lời Naiarotop đã nói. Hẳn là đem so ra với Lovis thì họ là những tay to mặt lớn hơn nhiều.
“Sau khi bị đánh bại, tôi liền biết ngay cậu hẳn là một trong số họ.” Lovis tiếp tục nịnh hót. Mặc dù thông tin cung cấp khá là hữu ích, nhưng tôi ước gì hắn có thể ngừng cái màn kịch hề này lại.
“Nhưng, Đại ca, không phải anh từng nói chúng chỉ là lũ gà hôi không biết thân biết phận thôi sao? Anh thậm chí còn khoe rằng đã từng giết—”
“Câm mồm đi, Damia! Sủa bậy thêm câu nữa là ta sẽ khâu cái mồm đó lại đấy!” Lovis gào lên, nước bọt văng tứ tung vào mặt tên pháp sư.
Có khi mình phải cái bắt tên thối nát này giao cho chính quyền mất...
“Khụ.” Lovis ho một cái để hắng giọng rồi bình tĩnh lại. “Chúng tôi không nghĩ rằng một nhà lữ hành sẽ hiểu biết về địa hình quanh đây. Để tôi cho cậu một tấm bản đồ khu vực này.” Vừa nói, hắn vừa móc ra một cuộn giấy đưa cho tôi. Nhìn lướt qua đã có thể an tâm mường tượng cánh rừng này rộng lớn đến nhường nào, nhưng tôi vẫn chưa thể xác định vị trí hiện tại của chúng tôi nằm ở điểm nào trên bản đồ.
Xem thì có vẻ như là ở gần rìa cánh từng, nhưng để đi bộ đến thị trấn gần nhất thì vẫn khá là xa.
“Xin hãy cầm theo cái này. Đây là một cái la bàn ma thuật. Nó sẽ hoạt động chính xác ở mọi nơi, dù cho những mỏ ma thuật dưới lòng đất có loạn đến đâu. Tôi mong rằng nó sẽ hữu ích với cậu.”
Lovis phấn khởi đưa tôi nhìn một chiếc vòng cổ vàng với cái la bàn gắn vào.
“Đ-đó chẳng phải một trong những món đồ anh thích nhất sao?! Giờ chúng ta sẽ không thể đi hầm ngục cấp cao nữa! Đó đâu phải đồ mua ngoài chợ đâu chứ...” Yozakura hoảng loạn nói.
“Không phải tôi đã bảo hai người im mồm đi rồi sao?! Sao lại không hiểu rằng chúng ta cần phải tập trung vào hiện tại trước đã? Cái gì sau có thể để sau lo!” Ngay khi hét ngược lại vào mặt Yozakura, Lovis quay sang tôi. Nụ cười gượng gạo giả dối kia lại nở rộ.
“Đây Kanata, tôi sẽ rất hãnh diện nếu cậu nhận món quà này.”
“Ừ, được rồi, cảm ơn...”
Cái này đáng giá đến vậy sao? Lovis đúng như một cục nợ phiền phức vậy, tôi thấy hơi tội cho Damia với Yozakura.
Lấy Hồi kí Acacia từ túi ma thuật ra và lật qua các trang sách.
La bàn kim sắc của Thám hiểm Vương.
Cấp giá trị: A
Một chiếc la bàn với khả năng kháng ma thuật mạnh mẽ dựa vào loại quặng đặc biệt trong kim chỉ hướng và trận thức được khắc trên vỏ.
Người dùng sẽ không bao giờ lạc hướng, kể cả khi đang khai phá sâu trong hầm ngục cấp cao.
“Cấp A, hừm...” Tôi lẩm bẩm. Lunaère đã từng giải thích rằng các vật phẩm được phân chia ra chín cấp khác nhau: F, E, D, C, B, A và S, tiếp sau đó là Huyền Thoại và Thần Thánh.
Cấp A cũng khá là mạnh rồi, chắc vậy. Nhưng nhắc lại, tiêu chuẩn thường của tôi có thể hơi kì lạ, vì dưới Cocytus vật phẩm cấp Thần Thánh chỉ như cơm bữa.
“Nếu chỉ có vậy, thì chắc ổn thôi.” Tôi lầm bầm, hoàn toàn không ấn tượng chút nào.
Hẳn là Lovis đã nghe thấy, vì hắn bất giác khúm núm lại. Có hơi sai khi nói như vậy trước mặt người tặng quà nhỉ.
“Cảm ơn nhé.” Tôi vội vàng nói thêm, rồi ném nó vào trong túi ma thuật.
“Nhìn nó bị đối xử...bình thường như vậy làm tôi đau quá. À, nhưng, không, không sao đâu.” Lovis lườm chiếc túi ma thuật của tôi.
“Vậy thì.” Hắn nói tiếp. “Sẽ, uh, nhanh hơn nhiều nếu cậu đi tới thị trấn một mình. Tuy rất muốn đồng hành cùng, nhưng tôi e rằng chúng tôi...uh, không được chào đón bên trong lắm.”
“Hmm...” Hắn nói rất có lý. Đi một mình đối với tôi mà nói thì sẽ nhanh hơn nhiều so với việc kéo bọn chúng theo cùng. Nhưng...
“À thì, tôi vẫn còn một số câu hỏi về Locklore này. Các người đi chung thêm một lúc nữa được không?”
“Oh.” Lovis chùn xuống rõ rệt nhưng cũng nhanh chóng phục hồi. “ Vâng, vâng, tất nhiên rồi! Chúng tôi rất lấy làm vinh dự!”