Ma thuật của Lunaère đã đánh văng tôi xuống tầng thứ 91 cùng với vài tảng đá nát vụn, đè tôi nát cả người. Hẳn Vòng Ouroboros đã hoạt động, vì chỉ sau vài khắc, tôi cuối cùng cũng bò mà lết ra khỏi đống đổ nát. Sau khi lấy thuốc hồi phục từ Túi Không Gian ra và làm một hơi, tôi ngồi xuống và nghỉ ngơi một chút.
Đống đất đá đã hoàn toàn lấp cả đường quay về. Chắc cô ấy đã nghĩ tôi sẽ mò về nếu như cô ấy không lấp kín cái hố lại.
Cảm ơn vì tất cả, Lunaère-san. Giờ con sẽ tự thân mình tiếp tục từ đây.
Tôi hạ quyết tâm một ngày nào đó sẽ quay trở lại. Cô ấy từng nói xung quanh Cocytus có một bức kết giới cực mạnh, ngăn không cho ai dịch chuyển giữa các tầng khác nhau trong hầm ngục. Tôi biết hẳn phải có sức mạnh nào đó từ thế giới bên ngoài giúp tôi tránh được chuyện này, nhưng hiện tại thì tôi sẽ tôn trọng mong muốn của cô ấy vậy.
Tôi bắt đầu đi tìm các cầu thang dẫn đường xuống sâu hơn nữa, quyết tâm đi đến bệ dịch chuyển ở tầng thứ 100.
Đi được một hồi, tôi lại lọt vào ngõ cụt. Nhưng có một chiếc khiên vàng lấp lánh trên tường...có cái gì đó sao thấy quen thế nhỉ. Tôi kéo đến gần rồi thảnh thơi giật chiếc khiên xuống cái chân đỡ. Ngay lập tức, bức tường trước mặt liền tách ra, để lộ một chiếc miệng khổng lồ.
Biết mà.
Tôi nghiêng mình sang một bên để tránh nó cạp. Vô thức làm vậy được vài lần rồi cái miệng ấy mới trẹo mình hoang mang.
“Kh-Không có?” Nó lẩm bẩm, trước khi đóng lại rồi biến mất. “Gừ...”
Tôi bóp nát chiếc khiên vàng, đập nát nó ra, để lộ lớp vàng giả được dát lên cùng đống sắt gỉ vỡ vụn.
“Con mimic kia nó cũng chậm như vậy sao?” Tôi tự hỏi.
Kiểm Tra Trạng Thái có cho thấy đây cũng là một con mimic phàm ăn, cùng loại với con quái vật đã từng gặm mất một tay tôi trước đây. Theo Hồi kí Acacia, sức mạnh của một con mimic phàm ăn dựa vào việc nó sử dụng các bức tường để ngụy trang và tránh bị tấn công. Trong hầm ngục, chúng có thể di chuyển đến bất kì đâu tùy ý, vì hầu hết các bức tường ở đây đều liên kết đến chung một điểm. Sau đó, chúng chỉ việc làm giả những trang bị bằng vàng để lùa những con gà thám hiểm gia và những con quái vật tham lam khác để chén bữa ăn vặt thôi.
Muốn giết được nó tận gốc thì trước khi kịp chuồn đi phải phá hủy cả bức tường đi hoàn toàn.
Chỉ vào bức tường, tôi niệm vòng tròn phép.
“Thời-Không ma pháp Cấp 19: Gravity Bomb.”
Ánh sáng đen sáng rọi phủ lên khắp bức tường, trước khi thu mình lại thành ‘điểm kì dị’. Ngay khoảnh khắc sau đó, cả bức tường sụp đổ và bị hút vào trung tâm của ma pháp.
“Ta đóiiiiiiiiiiii!” Tiếng thét duy nhất của con mimic gào lên, trước khi cái dịch cơ thể lỏng của nó bắn tung tóe khắp hành lang.
Chắc là tôi không còn phải lo lắng gì về những con quái vật trong Cocytus này nữa. Sau khi dành thời gian đánh nhau với những con quỷ trong Nguyền Gương thì tôi đã mạnh hơn rồi. Tôi vẫn còn nhớ một con quỷ trông như goblin đần. Tôi định dùng kiếm để kết liễu nhanh gọn, nhưng cả cơ thể nó lại tách ra như một con cá đuối lưỡi cày thành một cái miệng. Sau đó cắn trọn cả nửa thân tôi.
Nghĩ lại thì, hình như Lunaère có nói là đã để chiếc gương trong túi ma thuật tặng tôi làm quà tiễn biệt. Cô ấy đưa mình cái này để làm gì nhỉ? Có thể cô ấy nghĩ tôi sẽ muốn cày thêm level, nhưng...có hơi nặng nề quá.
Không sao cả. Cứ theo đà này, thì tôi không nghĩ đường xuống tầng thứ 100 sẽ không có vấn đề gì đâu nên tôi tiếp tục di chuyển.
Mất trắng ba ngày tôi mới từ tầng 96 xuống tầng 99 được. Những con quái vật có mạnh hơn một chút, nhưng vấn đề chính là do những tầng này thật sự quá rộng lớn.
Dường như trong Cocytus càng xuống sâu thì chúng sẽ càng mở rộng. Thế là sau một ngày dài mò cho ra cầu thang tiếp theo, tôi ngồi xuống ăn tối và suy nghĩ.
Vị giống như thịt gà vậy....
Tôi cắn một miếng thịt đùi Ra nướng mà nuốt. Tuy nó trông giống con người, nhưng hương vị thì hoàn toàn giống như những con gia cầm. Mùi có hơi hăng một chút, nhưng tôi vẫn thấy biết ơn khi dù không có rau hẹ hay gia vị đặc biệt gì mà chỉ đơn giản nướng lên thôi cũng đã được ăn ngon thế này.
Trong lúc nhai, tôi nhớ lại bản thân đã thấy kinh tởm biết bao khi chứng kiến Lunaère giết một con Ra vào ngày đầu tiên.
Mình thật sự đã làm quen với nơi này rồi...
Vài tiếng sau, tôi đã đến được chỗ cầu thang dẫn xuống tầng tiếp theo. Nó khá là khác biệt so với những tầng trước—được làm từ pha lê xanh trong suốt, và cũng chẳng có gì chống dựa cho nó cả. Nó chỉ kéo dài xuống khoảng không đen như mực.
Tôi theo những bậc thang đi xuống đến một con đường rộng lớn.
“Chào mừng, hỡi kẻ nhân loại đang khao khát kia! Sự thận trọng và bền bỉ đã đưa ngươi tới được tận đây.” một giọng nói nổ ra. Theo đó tôi bước tới, và rồi nó tiếp tục. “Ngươi tìm kiếm gì dưới vực sâu của thế giới này? Một tin đồn về loại thuốc trẻ mãi không già dưới nơi đây? Một vị tiểu thần nào đó đã nói rằng sự cứu rỗi nằm ở cuối con đường này? Hay ngươi chỉ đơn giản là một kẻ thám hiểm...”
Ngay phía trước là một chiếc ngai vàng khổng lồ, an tọa bởi một con cự quái cao ít nhất cũng phải mười mét. Hắn có một cơ thể màu đen xương xẩu cùng sáu cánh tay. Trên mặt có tận bốn con mắt và những chiếc sừng xoắn khổng lồ mọc ra từ trên đầu. Khi hắn mở miệng ra, tôi có thể thấy những hàng răng sắc nhọn đầy đáng sợ. Tuy đáng sợ, nhưng ông ta đồng thời cũng có thần thái trang trọng của một vị vua.
Lunaère đã quên không nói trước chuyện này rồi. Tôi đứng lại và nhìn đăm đăm thân hình vĩ đại kia.
“Bất kì lí do phiêu lưu xuống đây nào cũng đều là ngu xuẩn. Ta chính là Satan—một con quỷ hùng mạnh, thực tế vốn là một vị thần—và là kẻ thống trị của Cocytus. Sau hơn một vạn năm cai trị, ngươi là một trong năm con người duy nhất từng đặt chân đến căn phòng này đắm mình trong hào quang chói lóa của ta. Hãy tận hưởng khi còn có thể đi, vì chưa kẻ nào còn sống mà bước ra khỏi đây.” Con quái thú dang rộng đôi tay.
“Đến đây, vũ khí đầy quyền năng của ta!”
Một cây hắc đại trượng với những chiếc đầu lâu trang trí xung quanh bay thẳng vào lòng bàn tay của Satan. Hắn bật cười rồi đứng thẳng dậy.
Không ổn rồi.
Hắn đã vào tư thế chiến đấu, nên tôi cũng rút kiếm ra và lên kế hoạch rút lui sử dụng hàng loạt Short Gate.
“Hãy để ta ban thưởng cho ngươi vì đã đi xa được đến tận đây.” Satan hét to, nâng cây trượng lên cao bằng cả hai đôi bàn tay. Bốn cánh tay còn lại bắt đầu triển khai ấn chú giữa không trung.
Tôi đã từng thấy chúng khi ở trong Nguyền Gương. Những ấn chú này được sử dụng tại một vài học viện ma pháp...và bởi những con quỷ nữa. Chúng có thể nâng cao sự tập trung và khả năng liên kết dòng chảy ma thuật của người sử dụng. Nếu có một niệm thuật sư không ngại khó khăn mà dùng đến cả ấn chú thì họ sẽ chắc chắn sẽ không lấy ma thuật ra đấm tay không đâu.
“Chuẩn bị nhận lấy ngọn lửa của sự tội lỗi-món quà sẽ thiêu cháy cả thể xác lẫn tâm hồn ngươi đi!”
Nếu đã là đòn đánh diện rộng, vậy mình phải chuẩn bị để dịch chuyển.
Sau khi ấn chú của hắn đã hoàn toàn kích hoạt, tôi tập trung xem thật kĩ hắn đang niệm loại phép nào...và nhận ra Lunaère đã từng dạy chiêu đó cho mình.
Chắc là phá hủy nó đi sẽ an toàn hơn, Tôi nghĩ trong lúc niệm vòng tròn phép của bản thân để bắt chước Satan.
“Hỏa hệ ma pháp Cấp 20: Apocalypse!” Satan gào lên với cây trượng đang vẫy trong tay.
“Hỏa hệ ma pháp Cấp 20: Apocalypse!” Đồng thanh hét lên, tôi chỉ thanh kiếm của mình về hướng của hắn.
Hai con hỏa long rực cháy—một con bay ra từ cây trượng không lồ của hắn ta và một con từ kiếm của tôi—phóng bùng ra và bay thẳng vào nhau.
“Ca—Cái gì!? Một nhân loại làm sao có thể sử dụng ma pháp ở cấp độ như thế này được!”
Satan giương cả bốn con mắt mở to sửng sốt. “Không quan trọng! Việc ngươi làm sau cùng cũng chỉ để cho ta có thêm cơ hội thể hiện sự chênh lệch sức mạnh giữa cả hai...Ngươi sẽ nhận ra bản thân thiếu sót thế nào!”
Hai con rồng đâm thẳng vào nhau, vật nhau ra trong một trận chiến hoành tráng.
“Xem đây! Điểm yếu của ngươi đã lộ rõ!” con quỷ thét lên, trước khi con rồng của tôi nuốt trọn lấy con rồng của hắn và tiếp tục lao về hướng của Satan. Hắn chỉ biết há hốc mồm sững sờ không thể tin được.
“Hờ.” Tôi nói. “Xem ra ngươi cũng chỉ là một con quỷ bình thường thôi.”
Hắn mà sử dụng ma pháp cấp cao hơn thì tôi có khi đã ngạc nhiên rồi đấy, nhưng đem so với những con quỷ trong Nguyền Gương thì cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
“M-Một con quỷ bình thường!?” Satan lắp bắp trong sự hoài nghi trước khi giơ cao cây trượng của mình để phòng vệ. “B-Bảo vệ ta!”
Một ma pháp trận xuất hiện ngay trước con rồng lửa, đưa ma pháp của tôi dội liên tiếp vào lớp kết giới.
“Thật không may cho ngươi. Miễn là ta vẫn còn có quyền trượng này trong tay, mọi ma pháp của ngươi là vô dụng cả thôi!”
Hiểu rồi. Khả năng niệm ma pháp cấp cao cùng khả năng kháng phép của hắn ta đều là hiệu ứng từ cây trượng kia mà ra cả. Chỉ cần không có nó thì chắc hắn cũng chẳng là vấn đề gì lớn. Tôi vào tư thế giương kiếm và phi lên phía trước, định rút ngắn khoảng cách để chém gục hắn.
Mặt Satan căng ra. “Kh-Không thể nào! Ngươi từ đâu ra vậy!? Đ—Được rồi, ta sẽ thả cây trượng ra đây, nên...Cái—!?”
Tôi đã đánh giá quá cao khả năng kháng phép của cây trượng kia rồi. Ánh sáng từ ma pháp trận đang bảo vệ Satan mờ dần rồi vỡ vụn ra vì sức mạnh áp đảo từ ma pháp của tôi. Con rồng lửa hạ xuống chỗ Satan.
Mười phút sau...
“Phải nói thật, cậu đã làm chuyện này phiền phức hơn cần thiết đấy, Kanata...Ta mà biết cậu là bạn của Lunaère thì đã đầu hàng ngay tức khắc rồi.”
Satan xoa xoa mấy đôi bàn tay của ông ta. Cái khí phách vương tọa mới đây giờ như đã bốc hơi; cả cơ thể bị nướng sống và những chiếc sừng vĩ đại kia đã gãy.
Đến cả ngai vàng và những viên tinh thạch xung quanh cũng đã bị thổi bay hoàn toàn.
“Ô-Ông là người đã tấn công tôi trước mà...” Tôi nói.
Thật là khó xử quá đi...
Satan giờ chẳng còn bao nhiêu HP cả. Nếu con rồng lửa và cái lớp bảo vệ kia của ông ta đã không tiêu hao bớt đi năng lượng từ ma pháp của tôi thì ông ta hẳn là đã ngỏm rồi. Ổng ta cầu xin tôi tha thứ cho tha thiết đến độ tôi muốn xuống tay cũng thấy tội lỗi. Nên tôi đã đưa cho ổng một bình hồi máu còn dư từ Lunaère.
“Ây chà. Đúng là ngàn cân treo sợi tóc... Ta mà chết thì toàn bộ quái vật bên trong Cocytus sẽ tràn ra ngoài mất. Lunaère không có kể gì về ta hết à?” Satan nói.
“Không...”
Điều duy nhất Lunaère nói mà tôi còn nhớ đó là ở tầng này có một trận dịch chuyển lên mặt đất. Nếu cô ấy sau cả ngàn năm chỉ xuống đây có một lần, thì chắc hẳn đã quên mất cả sự tồn tại của Satan rồi. Không biết liệu có phải cô ấy học phép Apocalypse từ đây ra.
“Ta có thể hỏi một câu không, bạn của Lunaère có việc gì cần làm ở dưới đây vậy? Chắc không phải là vì cây trượng đâu nhỉ...?” Satan hỏi, tay cầm cây trượng nhìn tôi với vẻ lo âu trong đôi mắt.
“Ừm, không. Tôi không quan tâm đến cây trượng mấy...”
Satan thở phào nhẹ nhõm. Mà thật luôn, tôi làm thế quái nào mà vác nó cho nổi được?
Nhưng cũng có hơi tò mò nhỉ. Trong lúc ông ta còn bận ôm lấy cây trượng yêu quý của mình, tôi móc Hồi kí Acacia từ Túi Không Gian ra và lật qua từng trang sách.
Hắc Trượng Apocalypse
Phẩm cấp: Thần thánh
Một quyền trượng có thể xác nhận chủ sở hữu là Vị vua của Cocytus, và sẽ ban cho nguồn sức mạnh cần thiết để trị vì toàn hầm ngục. Toàn bộ quái vật phong ấn sâu trong Cocytus sẽ vâng phục trước quyền lực tối cao của chủ sở hữu. Cây quyền trượng có thể hỗ trợ trong việc niệm hỏa hệ ma pháp từ cấp 20 trở lên và tạo ra một kết giới kháng phép xung quanh chủ nhân.
Kích thước của quyền trượng có thể thay đổi tùy ý dựa theo kích thước của người sử dụng.
Ơ thật ra thì, nghe lại có vẻ khá hữu dụng đấy nhỉ. Hóa ra là có đồ giúp hỗ trợ người ta niệm hỏa ma pháp cấp cao dễ dàng thế này, mình lại còn chuyên dùng các phép hỏa hệ nữa chứ.
“Hể, đúng là mạnh thật đấy...lại còn có thể thay đổi kích thước nữa.” Tôi lẩm bẩm, và Satan giật mình. Có thứ khổng lồ tỏ vẻ sợ hãi như vậy bên cạnh cảm giác thật là kì lạ. Tôi lắc đầu từ bỏ. “Bình tĩnh đi, tôi vẫn không cần nó đâu.”
“T-Thật không? Cậu nói thật đấy chứ?” Satan hỏi. “À, đúng rồi...Lunaère hẳn là vẫn đang sống ở vài tầng trên kia, đúng không?” Cô ấy hẳn đã từng đè ông ta ra hành hạ rồi.
Tôi nhớ lại ông ta đã hỏi liệu tôi là một kẻ thám hiểm, mà Lunaère lại thường hay đi dạo như vậy mỗi khi rảnh rỗi. Tôi có thể hình dung Lunaère trong một lần đi dạo xuống đây đã đụng phải Satan, sau đó đập ông ta ra bã trước khi đi về nhà.
“Khoan đã, không phải ông đã bảo chưa từng bước qua xác ông mà sống sót sao?” Tôi hỏi.
Satan chỉ lẳng lặng một hồi, rồi nói.
“...Lunaère vẫn chưa rời khỏi Cocytus...”
Nghe có vẻ như là chỉ là thắng theo lí thôi nhỉ. Vậy ra suốt bao năm qua chỉ có Lunaère là người duy nhất đọ sức lại với Satan thôi sao? Nếu đem so với những con quái vật khác thì ông ta khá là mạnh. Nhưng tôi lại không thể tin được là ông ta có thể cai trị không chút khó khăn nào suốt cả một thiên niên kỉ.
“Vậy thì, ta giúp được cho cậu đây...?” Ông ta hỏi. Tôi không thể chịu được mà lặng lẽ chỉ về cây Hắc trượng Apocalypse. Mặt ông ta nhăn nhó lại trong đau khổ. “Đồ lừa đảo! Ngươi bảo là mình không cần nó cơ mà! Làm ơn đó, không có nó ta không khống chế những con quái vật lại được! Ra là ngươi...Sau cùng ngươi mới đúng là con quái vật thật sự mà!”
“X-Xin lỗi, chắc là tôi đùa hơi quá rồi.”
“Vậy thì, ngươi xuống đến nơi sâu nhất của Cocytus này để làm gì? Hẳn là phải có mục tiêu quan trọng gì đó chứ.” Satan nói.
“Sư phụ, uh, ý tôi là Lunaère đã nói muốn ra ngoài hầm ngục thì xuống dưới đây sẽ nhanh hơn là đi ngược lên nhiều...”
Ông ta tỏ vẻ sửng sốt, rồi quay lưng lại và thở một hơi dài não nề.
“Theo ta—ở phía sau có một tế đàn. Ma pháp trận ấy sẽ đưa ngươi ra cổng vào của hầm ngục. Và làm ơn...đừng có quay lại nữa đấy.”
“Được thôi, cảm ơn nhiều...tôi, uh, rất cảm kích.” Tôi nói, vừa đi theo sau.
Ông ta vừa đi vừa chao đảo qua lại.