Chapter 1:
Môn đồ Bất tử giả
"Kanbara, phải không? Kanbara Kanata...? Hmm, phải."
Nghe thấy một giọng nói kỳ lạ gọi tên mình, tôi mở mắt ra.
Tôi chỉ có thể miêu tả rằng mình đang lơ lửng giữa một khoảng không vô tận màu trắng. Ngoài ra còn có những thứ màu đen trông như những gợn sóng trôi quanh, nhưng khi thử chạm vào thì tay tôi lại đi xuyên qua nó.
Uhh..Đây là một giấc mơ sao?
Chủ nhân của giọng nói mới đây đang đứng ngay trước mặt tôi, trong bộ đồ đen kịt cùng mái tóc quăn màu xanh lục bóng bẩy. Thoạt tiên, hắn trông khá nam tính...nhưng giọng thì lại đúng rõ chất lưỡng tính. Vẻ bề ngoài giống người Châu Âu với chiếc mũi và cặp mắt xanh biếc nổi bật.
"Ta nên tự giới thiệu nhỉ?" Hắn hời hợt nói. "Ta là một vị Thần. Mà, nói cho chính xác hơn thì chỉ là một Hạ Thần-thuộc hạ được tạo ra dưới quyền năng của các Thượng Thần. Tên thật thì quá dài để con người hiểu nổi, và cũng không thể dịch sang ngôn ngữ của nhân loại được. Để cho tiện thì, cái tên Naiarotop chắc là được rồi."
Khoan, m-một vị thần?
"Ngươi-!?" Miệng tự khóa lại trước khi tôi kịp nói gì thêm.
"Blah blah blah. Trò chuyện với con người như nghe tiếng thú sủa vậy. Để giữ cho mọi chuyện êm xuôi, cho phép ta khóa giùm cái mõm lại nhá. Bây giờ thì ngươi sẽ được cho những thông tin cần biết, và ngươi cũng sẽ không hỏi thêm câu nào phiền phức nữa . Miệng thì.....lát nữa ta mở cho. Và nếu còn hỏi thêm câu vô nghĩa nào nữa, thì ta chắc chắn trải nghiệm tiếp theo sẽ không chỉ đơn giản là khó chịu đâu."
Những lời nói về các vị thần cùng cái tông giọng thờ ơ, kiêu ngạo ấy khiến tôi phải ngờ rằng tên Naiarotop đây chỉ là một tên điên nhảm nhí. Nhưng...thực tế thì, mình thật sự đang trôi nổi trong khoảng không còn miệng lại bị khóa. Có lẽ lời hắn nói có đôi phần là thật, dẫu vẫn trông như một tên khùng.
"Xin chúc mừng." Naiarotop tiếp tục nói. "Ngươi đã được chọn để trở thành một phần trong buổi diễn của ta. Trách nhiệm của ta--và giờ cũng là của ngươi--chính là giải trí cho các Thượng Thần."
Mình là...người giải trí?
"Kanbara Kanata. Hai mươi tuổi, không có nghề nghiệp thật sự nào cả." Hắn bắt đầu liệt kê ra. "Không sở thích, không điểm mạnh nào, thậm chí cả ước mơ cho tương lai cũng không có nốt. Không bè bạn, quan hệ lãng mạn hay gia đình thân thích."
Phũ phàng thật nhưng công bằng mà nói thì đúng. Thương thay nó lại là đánh giá tổng quan vô cùng chính xác về tôi. Không có lấy cho mình một người bạn tốt, đam mê hay ước mơ gì cả, và đến cả cha mẹ cũng chẳng còn; họ đã qua đời trong một tai nạn hồi tôi còn học cao trung mất rồi.
"Thỉnh thoảng, ta lại chọn ra vài cục rác như ngươi-một tên bất tài, vô dụng chẳng đóng góp gì trong thế giới quê nhà- và cho chúng sang một trong những công trình của ta. Ngươi đã bao giờ nghe về những cuốn tiểu thuyết dị giới (Isekai) chưa? Tất nhiên là rồi nhỉ. Nó từ văn hóa của quê hương ngươi mà! Ah, thật sự khá tuyệt vời. Ta thấy chúng cực kì hay. Thật cuốn hút..."
Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Có cả một thể loại tiểu thuyết nơi nhân vật chính được gửi sang dị giới dưới ý chỉ của Thần. Tôi cũng có đọc vài bộ đấy. Những nhân vật trong câu truyện sẽ sống sót nhờ thứ sức mạnh mà các vị thần ban tặng hoặc nhờ kiến thức có được từ thế giới cũ.
Nhưng vụ 'Sản phẩm' mà Naiarotop nói mới làm tôi thấy lo lắng.
"Các Thượng Thần cũng thấy những câu truyện ấy khá thú vị," Hắn tiếp tục nói. "Nhưng các vị thần lại sáng suốt và xa hoa hơn so với nhân loại nhiều khi nói về chuyện giải trí. Bởi lẽ ấy, chúng ta đã tạo nên một thế giới mới phù hợp với con người: Locklore, một thế giới giả tưởng mang đậm chất những tựa game fantasy lấy bối cảnh thời trung cổ. Chỉ là luật lệ hơi khác với thế giới cũ của bọn ngươi thôi, nhưng hình dung được rồi chứ? Thật khiến con tim ta hào hứng, phải không nào?"
H-Họ đã tạo ra cả một thế giới?!?
"Locklore được tạo nên chỉ khi những cuốn tiểu thuyết về dị giới mới trở nên thịnh hành ở thế giới của ngươi, nhưng những vấn đề nhỏ nhặt như thời gian chả là gì với các Thượng Thần cả. Tuổi thọ của Locklore giờ đã kéo dài hơn mười ngàn năm lịch sử rồi."
Không thể tin được. Chỉ nghĩ đến sự bất xứng về mặt thời gian trên quy mô đó thôi đã làm tôi thấy đau đầu rồi. Lông mày của Naiarotop giật nháy, thể hiện sự khó chịu đôi chút.
Không ổn rồi, tôi nghĩ. Tốt nhất là mình nên xuôi theo và vờ như hiểu chuyện. Tôi không muốn chơi liều mà làm xấu mặt của hắn đâu.
"Phải, thế mới tốt chứ, ta ghét lũ con người quá khôn ngoan." Hắn nói, gần như thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi vậy. "Còn bây giờ là....màn ra mắt của ngươi!"
Búng tay một cái, không gian xung quanh chúng tôi bắt đầu biến đổi. Những gương mặt với những hình dạng và kích cỡ khác nhau dần lộ diện, một cơn rợn gáy chạy dọc sống lưng tôi. Một số trông như mặt nạ-số khác lại trông như những bản copy méo mó bị lỗi của mặt đồng hồ-nhưng tất cả đều trông thật khó chịu dẫu có lấy hình dạng gì đi nữa. Để khiến mọi chuyện tệ hơn, chúng đều nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ha ha ha!" Naiarotop cười và lặng lẽ nói với tôi sau khi bịt tay che miệng. "Các vị thần muốn ban cho ngươi những cheat code để ngươi có thể tung hoành Locklore tùy ý! Trở thành anh hùng hay ma vương, hay thậm chí là che giấu sức mạnh của mình và sống một cuộc đời nhàn hạ, tất cả sẽ đều phụ thuộc vào ngươi. Sao nào? Cái thứ mà ngươi từng gọi là cuộc sống trước đây đời nào sánh được với chuyện này, đúng không? Ah, ngươi quả là một chàng trai may mắn đấy!"
Quay đầu lại về phía những khuôn mặt kia, hắn bắt đầu nói thật to. "Giờ thì! Hỡi các Đẳng Thần tối cao, với khẩu vị tinh tế của người, tôi xin dâng lên một Nhân vật chính mới! Nhưng không có ân huệ của mọi người, miếng rác thải Trái Đất này đây chắc sẽ thành thịt băm trong Locklore-thế giới của ma thuật và kiếm cùng những con quái vật mất! Vậy giờ tôi nên ban cho hắn thứ gì ngoài những kỹ năng căn bản như |Ngôn ngữ Locklorian| và |Kiểm tra trạng thái| đây? Và tôi nên gửi cậu ta đến nơi đâu?"
Naiarotop dang rộng cánh tay và bắt đầu xoay đi xoay lại về phía những khuôn mặt khác trong đám đông, hắn trưng tôi ra như một phần mới trong vở kịch của mình.
Đôi mắt của các Thượng thần bắt đầu đảo quanh còn miệng thì lảm nhảm. Thật kì lạ, khắp cả khoảng không quanh tôi tràn ngập trong những tiếng xì xào thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh. Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi đơ ra đấy mà choáng ngợp trước cảnh tượng này.
"Hmm....Các ngài nói chí phải! Đúng thật . Chúng ta nên hỏi Kanata xem bản thân cậu ta mong muốn gì."
Miệng tôi được gỡ trói ngay khoảnh khắc ấy. Có vẻ như lúc này mình được phép nói.
"Nào, nói ta xem ngươi muốn gì đây! Nhưng nhớ kĩ này, trò chơi sẽ trở nên nhàm chán nếu mọi chuyện lại quá dễ dàng--nên ta vẫn sẽ phải đặt ra giới hạn."
"Um, Tôi.....có thể về nhà được không?"
Thứ ngôn ngữ loạn xạ của các Thượng thần bất chợt lặng im ngay khi tôi mở miệng nói, còn mặt Naiarotop thì bắt đầu méo mó một cách dị dạng, đáng sợ.
"Cái gì cơ? Tại sao?!" Hắn điên cuồng hỏi, kéo lấy tôi lại gần và thì thầm. "Việc tìm hiểu, nghiên cứu của ta là hoàn hảo. Người chỉ là một tên con người không bạn bè, không gia đình hay tiền tài gì ở Trái Đất. Ngươi sợ sao? Đừng lo. Ta sẽ cho ngươi sẵn những năng lực cần thiết-trong phạm vi. Đừng vứt bỏ cơ hội được nắm lấy một cuộc sống thoải mái mới chứ!"
"N-Nhưng...Tôi vẫn còn một chú mèo. Ông nói là tôi cô đơn một mình, nhưng Kuromaru giống như là gia đình của tôi vậy. Nó là một người bạn của tôi. Nó đã an ủi tôi mỗi khi buồn kể từ ngày cha mẹ tôi qua đời."
Kuromaru là một chú mèo hoang. Tôi đã tìm thấy nó bị bỏ rơi ngay trước của nhà mình. Lúc đầu tôi không có định nhận cậu nhóc đâu cơ; Tôi đã định chỉ chăm sóc cho tới khi tìm được một ngôi nhà thật sự cho nó. Nhưng trước khi kịp nhận ra, thì nó đã thành gia đình của tôi mất rồi.
Tôi khá chắc kèo là nó có thể sống tốt mà không cần mình, nhưng mà...bỏ đi phiêu lưu trong thế giới khác mà chẳng có lấy một lời chào tạm biệt thì tôi không làm được. Dù sao, chính tôi, là người hiểu được cái cảm giác bị bỏ lại sau nó đau đớn thế nào mà.
Mặt Naiarotop còn méo mó hơn nữa-đến cả mắt, mũi và miệng hắn tất cả dần xoắn lại với nhau tạo thành hình một cái lỗ trước mặt. Một vài sợi tóc cũng đã hòa chung vào trông thật...kinh dị. Tôi nuốt nước bọt. Tên thật của Naiarotop xem ra không phải là cái thứ duy nhất phi nhân loại về hắn. Tôi đang được chứng kiến cận kề cái hình dạng thật quái đản, kinh dị của hắn.
"Đây...Chính cái thái độ lưỡng lự chần chừ này đây làm ta thật thất vọng. Ghim thật sâu vào cái sọ dày của ngươi này: học cách đọc bầu không khí đi." Hắn nói, túm lấy tôi rồi tạo dáng trước các vị thần đang theo dõi ở xung quanh. "Bọn ta đã muốn xem ngươi vênh váo, muốn xem những tính cách của con người như tham lam và ích kỉ. Ta thậm chí còn đã đi và chọn lấy một tên vô dụng như ngươi-ấy vậy mà giờ đây ngươi lại thế, làm bẽ mặt ta. Ngươi có thể hiểu được là việc triệu hồi tốn công mất sức thế nào không hả? Các Thượng thần đây đã háo hức mong chờ một nhân vật chính mới cho màn diễn này, chứ không phải là lời từ chối từ một tên nhàm chán nóng nảy. Tất cả chỉ vì cái gì-một con mèo? Ngươi giỡn mặt với ta đấy à?"
Hắn ta trông vô cùng tức giận, nhưng mà...này, không phải là lỗi của các người từ đầu khi cho rằng tôi muốn đến đây.
Rồi mặt hắn lại càng biến dị và xoắn sâu vào trong hơn nữa. Màu da, tóc và cả bộ đồ bắt đầu quyện vào nhau trong khi biến dạng thành một thứ quái dị xanh lè trong như rễ cây hơn là một con người.
"Aaah!" Tôi hét lên khi một trong những cánh tay xanh lè kinh tởm ấy định với lấy mình.
Vùng vẫy, nhưng cơ thể lại chẳng cử động được. Cả thân tôi đã bị tóm gọn trong lòng bàn tay của hắn, những chiếc móng cong đâm qua lưng. Tôi nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi. Nỗi sợ và sự kinh hoàng bao trùm làm tôi im bặt trong lúc Naiarotop lườm mình.
"Thật ra thì...không. Giết con sâu bọ này thì quá chi là đơn giản, nhưng các Thượng thần vẫn yêu cầu sự giải trí. Phải, hãy làm cho mọi thứ thú vị lên và ta sẽ cho ngươi một cơ hội khác thay vì giết đi."
M-Một cơ hội? Mình...sống rồi sao?
"Ta vốn định ban cho ngươi vài kỹ năng đặc biệt, nhưng giờ thì không cần nữa. Ngươi sẽ chỉ được nhận kỹ năng ngôn ngữ căn bản cùng khả năng dùng |Kiểm tra trạng thái| thôi. Và ta sẽ...gửi ngươi xuống Cocytus.
"Xem nào, vui lên đi!" Naiarotop tiếp tục. "Cocytus giống như là hầm ngục ẩn trong các trò chơi vậy. Bên trong, ngươi sẽ có cơ hội thu thập vô vàn trang bị và những vật phẩm mạnh nhất toàn Locklore. Còn có cơ hội chạm trán những con quái vật mạnh nhất nữa."
Một vòng tròn kỳ lạ lấp lánh những kí tự của một ngôn ngữ bí ẩn hiện ra và bao quanh tôi.
"Xem cho kỹ đi nhé, vì ta không nghĩ nhà ngươi sẽ sống đủ thêm bao lâu nữa để nhìn thêm những vòng tròn ma thuật giống thế này đâu", Naiarotop đưa mặt lại gần tôi mà nói. Những đặc điểm của con người gần như đã mất đi hoàn toàn, để lại mỗi một cái hố sâu tại chính giữa xoắn ốc xung quanh nhìn tôi chằm chằm trước khi quay lại về phía đám đông kia.
"Các Chủ nhân của tôi! Tôi vô cùng xin lỗi khi đã triệu hồi thứ cống phẩm vô dụng đã thất bại trong việc cuốn hút mọi người này,” Hắn hét, trong khi nhấc tôi lên cho các Thượng thần quan sát. "Xin hãy tận hưởng xem Kanata đây sẽ sống được bao lâu-và cậu ta cuối cùng sẽ đối diện với cái chết như thế nào!"
"Ngươi lẽ ra đã có thể có được tất cả, thứ rác rưởi! Tận hưởng Cocytus đi nhá, ta chắc là chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa đâu. Ma thuật Thời-Không Cấp 28: Dimension Gate-Cổng Thứ Nguyên!"
Vòng tròn ma thuật bắt đầu tỏa sáng. Thứ ánh sáng ấy vụt qua tôi, và cả vũ trụ bắt đầu biến đổi.
Mở mắt ra, chỉ để thấy giờ tôi đang ở một nơi xa lạ.
Đây là một căn phòng đá với những món đồ trang trí u ám.
Có lẽ đây là một cái nhà thờ?
Trên những bức tường là hình ảnh những con quỷ được khắc lên với những ngọn lửa trong miệng. Đến cả những cây trụ bằng đá cũng có những hình khắc, nhưng chúng trông giống con người hơn. Đáng lo thay, có những vết bẩn màu đỏ sẫm văng đầy trên đá-chắc là máu.
"M-mình đang ở đâu thế này...?" Tôi lẩm bẩm, trong khi bản thân lại đã tự nhận thức được. Đây, không thể sai được, chính là Cocytus, hầm ngục nguy hiểm nhất thế giới Locklore này.