Môn đồ của bất tử giả ~ Vị anh hùng bị tống xuống hầm ngục vì phạm thượng với Ác Thần~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

LN ~ Volume 1 - Chương 06: Môn đồ của Lich ~ P6

Lunaire vẫn đang ở bên ngoài trong khi tôi liếc nhìn qua những tờ ghi chú từ buổi học, chiếc rương kho báu lại đến bắt chuyện.

"Vậy...ra sao rồi nhóc? Làm quen với nơi này ấy, uh, Katana phải không? Thôi sao cũng được..."

"Là Kanata."

"Ừ, ừ."

Với một chiếc rương biết nói được nhồi đủ thứ đồ ngẫu nhiên, thì khả năng giao tiếp cũng khá đấy chứ. Trong lúc ông ta nói, tôi cũng đã thử nhòm vào bên trong miệng của nó. Chỗ đồ khi nãy hắn nuốt đâu mất rồi? Tôi chả thể thấy đươc gì bên trong cả, nên chắc đây là một dạng ma thuật nào đó.

"N-Nhờ có Sư phụ, mọi chuyện vẫn đang thuận lợi." Tôi trả lời, tiếp tục trò chuyện với chiếc hòm như thể đây là chuyện hoàn toàn bình thường với một người tỉnh táo. "Tôi rất vui khi không phải cô đơn nữa, nhưng không thể ở lại đây quá lâu được. Cô ấy đã giúp đỡ quá nhiều, và tôi không muốn phải lợi dụng cổ. Nhưng uh, tôi nên gọi ông là Rương kho báu-san hay...?"

"Thực tế thì, ta là một Mimic Quý tộc. Nhưng ngươi thích sao cũng được."

Mimic Quý tộc? Vậy há chăng nên gọi ông ta là Ngài Rương à?

Nhưng có thể cái "quý tộc" liên quan đến chỗ vàng và đá quý nạm khắc trên người ông ta. Tôi được bảo là sao cũng được nên thôi gọi là Rương-san đi vậy. Tôi quyết định lơ đi phần mimic kia, vì nó gợi về cái bức tường ăn đứt tay kia.

"Này Rương-san, chúng ta thậm chí có nên nói chuyện với nhau không vậy?" 

Mỗi khi Lunaire ở quanh thì ông ta lúc nào cũng giữ im lặng, nên tôi đoán chắc là Luanire đã dặn là phải giả làm chiếc rương kho báu bình thường trước mặt tôi.

"Lunaire mà phát hiện ra thì tệ đấy. Nhỏ sợ chú mày sẽ phát hoảng."

"Tôi thấy ổn mà.."

"Nah, cô ta mà biết thì cả hai ta đều chết. Hoặc là chúng ta buộc phải kể cho cổ biết việc mi nhòm lén trong lều khi nãy, hoặc là cả hai ta đều phải vờ rằng ta đã lỡ mồm bắt chuyện." Ông ta rùng mình, tỏ vẻ không vui trước hai lựa chọn đó. "Nhưng..có thêm người để trò chuyện ngoài Cô chủ nhỏ lầm lì cũng không tệ."

Nói như vậy hơi xúc phạm đấy. Tôi dù mới chỉ quen biết không lâu nhưng dù gì Lunaire cũng đã giúp tôi rất nhiều, chỉ vì thân quen với cô ấy cũng không thể cà trớn như thế được.

Có lẽ phải cho ông ta biết mình sẽ không chịu để yên như vậy...

"Sư phụ! Rương-san đang nói xấu--" Tôi la to về hướng bức màn vén cửa, thử dọa ông ta một chút. Nhưng chỉ ngay thoáng chốc, cả người tôi đã bị quấn quanh trong chiếc lưỡi dài ngoằn. "Agh! Tôi chỉ đùa thôi, chỉ là đùa thôi!".

"Bớt đi nhóc! Chẳng ai thích mấy tên nhãi ranh như thế đâu!" Ông ta lầm bầm trong khi rụt chiếc lưỡi về lại.

Tôi nằm dài trên sàn, nhẹ nhõm trong lòng vì chưa biến thành đồ ăn. Ông ta áp đến trốn-gần tới mức khó chịu. Tôi đành mạo hiểm dùng thử <<Kiểm tra trạng thái>> .

____________________________________________

Chủng loài: Mimic Quý tộc (Noble Mimic)

Level: 3022

HP: 17225/17225

MP: 12390/12390

____________________________________________

Vãi c-! Ông ta mạnh dữ thần!

Chỉ số ở một tầm cao hơn hẳn so với con Predator và Heqet, khiến tôi bắt đầu phải hoài nghi không biết liệu có phải mình đã chơi dại rồi không. Nhưng trong khi tôi chuẩn bị tinh thần để chết, con mimic bắt đầu nói từ tốn và chậm rãi.

"Ta chưa bao giờ thấy Lunaire hăng hái phấn khởi đến thế này. Đối xử với cô ấy cho đàng hoàng....còn không thì mi chuẩn bị trả giá đi."

"T-Tất nhiên rồi! Ông không cần phải nói thêm..."

Chúng tôi ngồi yên một cách im lặng, nhìn đối phương chằm chằm một hồi lâu.

"Vậy.....chuyện gì đã xảy ra với Lunaire-san thế?" Tôi hỏi.

Cô ấy có nói là mình đã từng là một ma thuật sư, từ bỏ cả cuộc sống con người trước đây để trở thành một lich. Đồng nghĩa với việc cô ấy đã từng là một con người thực thụ. Nhưng sự phản bội như thế nào lại khiến cho Lunaire phải đau khổ đến thế? Đi hỏi Rương-san thay vì trực tiếp hỏi cô ấy có vẻ hơi sai, nhưng tôi phải biết mới được.

"Có lẽ ngươi cũng nên biết." Giọng của ông ta trầm lắng hơn trước. "Đó là vào khoảng một ngàn năm trước. Lunaire vốn là một thiên tài ma thuật sư, nên đã được chọn vào đội để đánh bại ma vương."

"Ma vương là gì cơ?"

"Chúng là những con vua giữa các loài quái vật. Xuất hiện vô cùng ngẫu nhiên và dẫn dắt những đoàn quái vật, cộng với đó là những kĩ năng cho phép khai phá và cường hóa sức mạnh tiềm ẩn của những con quái khác. Nhưng điều làm khiến chúng đặc biệt nguy hiểm chính là việc tự dùng những kĩ năng ấy để trở nên mạnh mẽ hơn. Không có giới hạn."

Vậy cũng được luôn hả? Nghe chẳng giống một con quái vật chút nào-giống như hiện tượng vũ trụ hay thảm họa tự nhiên thì đúng hơn.

"Dù sao thì, đội của Lunaire đã hoàn toàn bị hủy diệt. Họ đã thất bại trong việc đánh bại ma vương, và đó cũng là khi cổ——"

"Đúng là một cuộc trò chuyện thú vị." giọng của Lunaire đến từ phía sau. Cả tôi lẫn Rương-san đều giật mình trong sự ngạc nhiên. Lưng tôi dựng thẳng đứng, và cả con mimic cũng giãn ra theo chiều cao trong sự sợ hãi. Ơ mà gỗ với kim loại có thể biến dạng như thế cơ á. Cả hai chúng tôi quay đầu về phía cửa vào, chỉ để thấy Lunaire đang đứng đó lặng lẽ nhìn chúng tôi với đôi mắt vô hồn lạnh lẽo của cô ấy.

"T-Thằng nhóc ép tôi nói đấy!" Con mimic nói, uốn lưỡi một cách khéo léo tạo thành hình mũi tên chỉ hướng vào tôi.

Rương-san bán đứng mình rồi! Quân xảo trá!!!

"Noble, chúng ta sẽ bàn về việc này sau." Lunaire nói.

"Sao lại là tôi chứ!?" Con mimic hỏi, bật nảy lên xuống trong sự phẫn nộ. Nhưng ánh nhìn lạnh lùng của Lunaire ngay lập tức dập tắt sự phản đối.

Level của ông ta cao hơn 3000, vậy mà vẫn phải run sợ trước Lunaire!?

Rồi cô ấy liếc nhìn từ con mimic sang phía tôi.

C-chết mình rồi!

"Con xin lỗi! Con chỉ—" Tôi bắt đầu nói.

"Ta mừng là cậu có thể trò chuyện được với Noble. Dù là có....vài chuyện đáng quan tâm, nhưng ta sẽ giải quyết những chuyện đó với hắn ta sau. Ta giờ đã thu thập đủ những nguyên liệu cần thiết từ khu vườn. Nên hãy chờ ở đây trong trong lúc ta nấu bữa tối.

"C-Cảm ơn người!"

"Cô chủ bất công quá đấy! Sao chỉ có mỗi mình Kanata được đối xử tốt như thế chứ!?" Noble nói. Hắn lật sang một bên và bắt đầu tỏ vẻ hờn dỗi chỉ để một lần nữa bị dừng lại bởi cái lườm lạnh lẽo từ đôi đồng tử màu dị sắc. Hắn muốn bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng không được.

Và rồi trong khi Lunaire bắt đầu nấu ăn, tôi bắt đầu ôn lại những ghi chú và lặng lẽ trò chuyện với Noble.

"Đừng trông đợi gì nhiều. Cô ấy nấu ăn tệ lắm." Noble nói thì thầm. Tên này nói nhiều thứ chọc giận Lunaire mặc dù sợ cô ấy thật đấy.

Tôi nhòm về phía nhà bếp, nhưng có vẻ Lunaire đang không chú ý tới cuộc trò chuyện. Tôi thả lỏng một chút, và rồi Noble tiếp tục nói.

"Tin ta đi, một là sẽ bị nướng cháy, còn không thì cũng thành thuốc. Không thể nào gọi đó là nấu ăn được." Ông ta lẩm bẩm.

Nói ra thì thô lỗ thật, nhưng tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì cả. Lunaire giống một người sẽ vùi mình trong nghiên cứu hơn là dành thời gian để nấu nướng. Hình ảnh hai chiếc đầu gà vàng nướng dĩa trôi nổi trong trí tưởng tượng của tôi. Nhưng mà, dù cô ấy có dọn lên món gì đi nữa, tôi đã quyết sẽ ăn và tận hưởng.

"Này——cứ..nhân từ một chút đi nhé." Noble nói, nghiêng người về phía tôi như thể đang cúi xuống quỳ. Nhưng tôi lại chả biết ông ta đang nghiêm túc hay là đang lấy Lunaire ra đùa."

"Cô ấy mà nghe thấy, thì ông sẽ ăn hành đấy." Tôi nói. "Với lại, dù cho có không phải là đầu bếp chuyện nghiệp hay gì đi nữa, thì Lunaire vẫn là một người nhân hậu và tử tế. Tôn trọng cô ấy hơn một chút đi."

"Á à! Thế giờ mi là chuyên gia Lunaire rồi à? Có thể cô ấy đang tỏ ra ngầu lòi——như thể mọi chuyện đều rất dễ dàng——nhưng tin ta đi, con bé chỉ đang giả bộ mà thôi."

"Ông nói xàm quá đấy."

"Nhìn thẳng vào viên đá quý của ta rồi nói vậy đi."

Tôi đành mặc kệ hắn ta rồi lại tiếp tục lướt qua những ghi chú. Tuy mới chỉ là phần cơ bản, nhưng lại như thể còn rất nhiều thứ phải ghi nhớ.

"Ha! Ngó lơ ta đồng nghĩa với việc người tự biết rằng ta đã đúng." Noble lượn lờ xung quanh, cố khích tôi trả lời lại. Khi nãy phản bội mình, tôi định trả đũa lại...

Thay vào đó, tôi lại đối diện với lí lẽ của ông ta. "Tôi cá là nó chẳng liên quan gì đến kĩ năng nấu nướng của cô ấy cả. Suốt cả một ngàn năm cổ đã ăn một mình rồi——đâu cần phải giỏi quá làm gì? Nếu đã thành thạo việc chế thuốc và linh dược, đồng nghĩa với việc cô ấy khéo léo và có thể làm đúng theo công thức. Tôi cá là nếu muốn cổ cũng có thể nấu một cách ngon ơ.

"Được thôi. Thế chú mày có muốn cá cược là cổ sẽ không bước ra với đồ cháy hay nồi linh dược chứ?"

"Kể cả có vậy, thì cũng chẳng sao cả. Chẳng có lí do để cần phải làm món gì cho sang trọng cả."

Một tiếng nổ đến từ hướng nhà bếp vang vọng khắp căn lều.

"Quái vật tấn công?!" Con mimic hỏi, nhảy dựng trong cơn sốc.

Tôi ngay lập tức nắm lấy thanh kiếm và phóng đến khu nấu ăn. Nếu đúng là quái vậy thật, thì chắc là tôi sẽ chẳng có cửa đâu, nhưng tôi nợ Lunaire cả sinh mạng này. Nếu cô ấy gặp rắc rối, tôi sẽ hi sinh mọi thứ để giúp.

Mọi thứ trong căn bếp đã bị thổi tung bởi quả cầu lửa khổng lồ. Những dụng cụ bếp còn lại thì vương vãi khắp nơi giữa những miếng thịt quái vật cháy đen xì bắn tung tóe khắp nơi. Lunaire đứng tại đó giữa tất cả, không nhúc nhích. Tôi có thể nhìn thấy những cái đầu gà vàng dưới chân cổ, những tất cả những nguyên liệu còn lại đều đã hóa than hóa bụi. Tôi lướt mắt nhìn sàn nhà và những bức tường bị bung ra ngoài bởi vụ nổ.

"C-Có phải ta bị tấn công không!? Người có sao không?!" Tôi la lên.

"Ta..ta nấu không thành rồi.."

"...Sao cơ?"

Chắc là tôi nghe nhầm mà nhỉ. Hình như cổ mới bảo là nấu không được, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ có thể là kết quả của một đại ma pháp.

"Xin lỗi nhé, ta thường không làm việc này. Vậy mà vẫn ngoan cố thử, ta thật là ngu ngốc quá." Lunaire lắc đầu thất vọng. Cô ấy hiển nhiên đang rất phiền lòng, nhưng tông giọng vẫn ổn định và lạt lẽo như thường.

"Đây là chuyện sẽ xảy ra khi ta cố thể hiện đấy." Mặc dù lời Noble nói có đánh động khi Lunaire đang xuống tinh thần đi nữa, cô ấy vẫn không phản ứng gì. Lunaire phiền lòng đến mức không còn sức nổi giận với ông ta.

M-Mình làm gì bây giờ? Phải tìm cách giúp cô ấy tươi tỉnh lại mới được..

Phải rồi!

"Con biết nấu ăn chút đấy! Xin hãy để con nấu thử cho!"

"Nhưng ta không thể để cho khách phải đi nấu ăn như vậy——"

"Người đã cứu giúp con nhiều lắm rồi, cứ để đó lại cho con! Nhiều khi con hay tự nấu cho mình mà. Chỉ là, uh, không biết cách dùng những dụng cụ này thôi. Người có thể giúp con được không ạ?"

....

Và thế là thành ra tôi phải nấu bữa tối, nhưng cũng chẳng nguy hiểm mấy như đã tưởng. Phần bếp lò có khả năng tự gia nhiệt sử dụng đá ma thuật, ngoài cái đó ra thì những thứ cơ bản vẫn gần như cũ.

Noble cho phép tôi lấy một vài thứ trông như nguyên liệu có thể dùng để nấu ăn từ bên trong ông ta ra, và sau đó tôi dùng <<Hồi kí Akashic>> để xem cách sử dụng như thế nào. Vì tất cả chỗ này được thu thập ở trong Cocytus đây nên chắc chắn là sẽ rất giá trị. Tất nhiên, tôi cũng đã hỏi xin ý kiến của Lunaire trước cho chắc. Đây có sẵn thịt và sữa từ quái vật, cùng với đó là rau củ và gia vị có thể lấy được từ khu vườn. Đủ để làm một món súp hầm-món súp hầm sang chảnh nhất mình từng làm luôn nhỉ.

Khi tôi đưa cho Lunaire một tô, mắt cô ấy mở to như thể đang nhìn kho báu quý hiếm. Rồi cô ấy từ từ múc vài muỗng cho vào miệng.

"Mời sư phụ dùng thử." Tôi nói.

Khoảnh khắc Lunaire nếm thử, cả cơ thể của cô ấy đột nhiên cứng đờ lại và gương mặt dần ửng đỏ. Tôi tự hỏi không biết có chuyện gì, nhưng nước mắt lại bắt đầu chảy xuống từ khóe mắt của cô ấy.

"X-Xin lỗi người! Con đã nấu tệ lắm nhỉ?" Tôi xin lỗi.

"Không phải đâu...chỉ là...đã lâu lắm rồi ta mới được ăn một bữa nhà làm, nên..ta chỉ.." Lunaire liền quẹt nước mắt đi và ăn thêm một miếng nữa.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm. Nó rất ngon."

Lần đầu tiên được chứng kiến nụ cười của Lunaire nở rộ, vẻ đẹp rạng ngời ấy khiến tôi phải ngạc nhiên sững sờ. Có thể tôi không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể hiểu, sống ở nơi sâu thẳm tận cùng của Cocytus này Lunaire đã phải cô đơn như thế nào. Một ý tưởng bỗng thoáng qua trong suy nghĩ, tôi liền hỏi thử ngay.

"Nếu như thấy không phiền thì, sư phụ....người có thể cho con ở lại đây không ạ?"

"Sao cơ?" Đôi mắt to rộng của Lunaire ánh lên trong một khắc trước khi ửng đỏ trở lại, đôi môi của cô run rẩy.

Còn Noble nghe thấy được cuộc trò chuyện khi đang lén lén lút lút để được thử vài muỗng súp trong nồi nhảy dựng lên trong sự ngạc nhiên. Rồi quay qua quay lại nhìn hai chúng tôi trong trầm lặng.

Lunaire giữ yên lặng, còn tôi chỉ ngồi đó nhìn, chờ đợi một câu trả lời cho đến khi cô ấy ngẩn mặt lên. Biểu cảm lạnh nhạt bình thường đã tập từ trước nay đã quay lại.

"Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta vốn đã bảo từ trước là để ngươi sống ở đây sẽ gây bất tiện rồi mà. Ngươi sẽ phải hoàn tất khóa huấn luyện rồi rời khỏi Cocytus này ngay." Lunaire nói.

Noble chùn xuống trong sự thất vọng.